Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 1: 20 Đô La


Bạn đang đọc Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! – Chương 1: 20 Đô La


Đôi lời của tui: Truyện này nói về Zill – nhân vật này có được nhắc trong truyện Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!
Vô truyện nè!
[…]
[…]
– Cô ơi, con đưa cho cô mười đô, cô có thể làm mẹ con trong hai ngày không ạ?
Dương Yên Nhi – một cô bé chỉ tám tuổi đang trên đường đi học về, trên người mặc bộ đồng phục hơi cũ kỹ, đôi giày tróc màu, sắp đứt.

Trên vai đeo một chiếc cặp sách được may giá khắp nơi.

Cô bé trên tay cầm vỏn vẹn mười đô chạy đến trước mặt một người phụ nữ với bộ vest sang trọng, lịch lãm, người đó chính là Tâm Ly – một nữ CEO thành đạt ở tuổi bốn mươi.
Tâm Ly gỡ chiếc kính mát, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan hài hoà, đẹp đẽ của bà hiện ra, bà quan sát cô bé một lượt, ngồi xuống trước mặt cô bé giọng hơi đanh thép, đáp.
– Này nhóc, con có biết một phút cô kiếm được bao nhiêu tiền không?
Dương Yên Nhi lắc đầu, móc từ trong túi áo ra thêm mười đô la.

Nhét vào tay người phụ nữ.
– Vậy thì thêm mười đô la nữa được không ạ?
Tâm Ly rơi vào trầm tư, không đáp lại.

Cho đến khi giọng nói non nớt của Yên Nhi vang lên một lần nữa.
– Cô cứ cầm lấy nhé! Nếu cô đồng ý thì sáng ngày mai hãy đến đây ạ.

Cháu sẽ chờ!
Dương Yên Nhi nhi xong liền quay đầu chạy mất.

Để lại Tâm Ly đứng ngơ ngác không hiểu gì.

Rõ ràng là bà chỉ định sang đường mua một tách cà phê.

Thế mà lại bị một nhóc con thuê mình làm mẹ.

Bà bỏ hai mươi đô la vào mũ của người vô gia cư gần đấy.


Rồi lên xe chạy về công ty.
[…]
– Bà ơi, Yên Nhi về rồi ạ!
Sau khi Dương Yên Nhi về đến nhà, cô bé chạy đến nhào vào lòng bà ngoại.

Bà năm nay đã gần bảy mươi tuổi.

Sức khoẻ của bà ngoại đã yếu, chỉ có thể ở nhà trồng rau rồi đem ra chợ bán kiếm chút đồng bạc lẻ đủ lo cho bữa cơm hằng ngày.
Tiền học phí của Yên Nhi được nhà nước hỗ trợ, bà ngoại cũng đỡ được phần nào.

Yên Nhi sống với bà ngoại từ khi còn nhỏ.

Bà rất yêu thương cô bé, luôn dạy cho cô những điều hay lẻ phải và cách làm người.

Yên Nhi cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, rất được lòng hàng xóm xung quanh.
– Bà ơi, con mua cháo cho bà nè.

T????????yệ????‎ hay‎ l????ô????‎ có‎ tại‎ ==‎ t????‎ ????mt????????y????????.????????‎ ==
– Con không cần phải làm vậy đâu.

Ngoại có thể lo cho con mà.
Bà ngoại đau lòng, xoa đầu cô.

Gương mặt phúc hậu nhìn cô bé.

Ở cái tuổi ăn tuổi lớn này, đáng lẻ đứa cháu ngoan của bà phải được bao bọc trong vòng tay của bố mẹ.

Còn Yên Nhi thì khác, cô bé biết được công việc bán rau của bà không kiếm được bao nhiêu.

Cho nên sau giờ tan học, Yên Nhi đều ghé qua tiệm cơm gần trường học, phụ cho ông chủ rửa bát một tiếng rồi mới trở về nhà, mỗi lần như vậy cô chỉ kiếm được từ ba đến bốn đô la.
– Tiểu Nhi ngoan, ăn cùng bà nhé!
Ngày mai là cuối tuần, buổi tối nay cô được thảnh thơi, không phải lo soạn bài cho hôm sau.

Yên Nhi nằm với bà, nghe bà kể những câu chuyện cổ tích.

Những câu chuyện bà kể rất lôi cuốn.

Cô nghe được một lúc thì đã ngủ mất tiêu.
[…]
Sáng hôm sau,
Yên Nhi tỉnh ngủ, cô bé nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường có tuổi thọ còn lớn hơn mình.

Chỉ mới có sáu giờ sáng, tiết trời mùa đông rét lạnh.

Cô cũng muốn ngủ thêm một chút nữa nhưng còn phải ra chỗ cũ để chờ người phụ nữ kia.
Cô rón rén giở chăn chui ra, bà vẫn còn ngủ cô không muốn đánh thức bà.

Yên Nhi đánh răng, rửa mặt.

Ăn vội miếng bánh mì không, khoác một chiếc áo len mỏng của bà ngoại chính tay đan tặng vào ngày sinh nhật, rồi nhanh chóng chạy đến điểm hẹn.
Yên Nhi đến nơi, con đường vắng vẻ chỉ lác đác vài người qua lại.

Cô co ro ngồi vào một góc tránh từng cơn gió rét.

Cô cứ đợi, cứ đợi mãi, mà Tâm Ly vẫn chưa xuất hiện.


Cho đến khi Yên Nhi hết hi vọng, xoay người ra về thì phía sau lưng mới truyền đến tiếng gọi.
– Này nhóc con.
Yên Nhi vui mừng, nhảy cẩn cả lên, chạy đến ôm chân người phụ nữ.
– Con còn tưởng cô không đến.
Tâm Ly vốn định không đến thật, thậm chí còn quên luôn cả việc này, đêm qua bà ở công ty cả đêm.

Đến sáng sớm mới lái xe trở về nhà.

Từ công ty về nhà bắt buộc phải chạy ngang qua con đường này.
Tâm Ly có thói quen quan sát cảnh vật khi ngồi xe.

Lúc tài xế chạy đến chỗ này, bà thấy được cơ thể nhỏ bé của Yên Nhi đang run lên vì lạnh.

Bà cho tài xế đổ lại bên kia đường, ngồi trong xe đấu tranh tư tưởng dữ dội cũng quyết định đi đến chỗ cô bé.
Tài xế cũng rất bất ngờ, vì Tâm Ly trong mắt mọi người luôn là người cao quý, bà luôn làm việc có kế hoạch, quy tắc.

Tâm Ly vì ba mẹ phải chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại với một người đàn ông tên Lý Hải, trở thành Lý phu nhân.

Hai người vốn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Đối với Tâm Ly, bà chỉ có công việc, tiền tài là trên hết.

Bà không bao giờ tốn thời gian vào những việc vô bổ, không mang lại lợi ích cho mình.
Tâm Ly vốn không hề thiếu tiền, mỗi phút, mỗi giây số dư tài khoản của bà đều không ngừng tăng lên.

Vậy mà bà lại vì vài đô ít ỏi của một cô bé mà lãng phí bốn mươi tám tiếng quý báu của mình.
– Nói, con muốn làm gì.
Yên Nhi dụi mặt vào chân người phụ nữ, tận hưởng hơi ấm của một người mẹ.
– Mẹ bế…
Tâm Ly là người khó gần, khó làm quen, bà không cam lòng, cảm thấy nhóc con này rất phiền phức nhưng vẫn cuối người bồng Yên Nhi lên tay.

Bà một thân cao quý, trang phục đắc tiền, lại bế một cô bé mặt mũi lấm lem, quần áo có chỗ không được lành lặng.

Mọi người xung quang đều đổ dồn sự chú gì vào hai người.
– Làm gì nữa?
Tâm Ly một mặt không cảm xúc, vuốt lại tóc tai cho Yên Nhi, lạnh nhạt hỏi.
– Mẹ đi chơi với con hôm nay, ngày mốt mẹ đi họp phụ huynh giúp con.
Tâm Ly bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ có phải cô nhóc này kiểm tra bị điểm kém, hay mắc phải sai lầm gì trên lớp sợ ba mẹ mắng mới bỏ tiền ra kiếm một người mẹ giả đi không?
Tất cả chỉ là suy đoán trong lòng, Tâm Ly không hề nói ra.


Bà bế Yên Nhi lên trên xe, cô bé này sao dính người thế.

Lên trên xe rồi vẫn không chịu ngồi riêng.

Cứ mũi nhũi trong vòng tay của mình vậy.

Trẻ con thật phiền phức mà!
– Đến shop quần áo gần đây.
Làm gì thì làm, trước tiên phải sạch sẽ trước đã.

Tài xế theo lời Tâm Ly, chạy đến một shop quần áo.

Tâm Ly cùng Yên Nhi vào trong.

Bà lựa cho cô một chiếc đầm mới, còn thẳng tay mua thêm vài bộ nữa cho cô.

Yên Nhi cầm váy vào trong phòng thay đồ xem giá của chiếc đầm mình mặc trên người thì vội cởi ra.

Thậm chí không mặc quần áo mà chạy lon ton ra chỗ của bà.
– Con không cần đâu ạ.

Nó đắt quá.
Thật sự rất đắt, gấp mười mấy lần số tiền mà Yên Nhi đưa cho bà.

Chỉ có hai mươi đô nhưng đó là tất cả tiền mừng tuổi của cô.

Thế mà bây giờ Tâm Ly lại mua cho cô những bộ đồ đắt đỏ như vậy.
– Này, cháu là con gái đó.

Dù có còn nhỏ đi chăng nữa cũng đừng có trần truồng như vậy mà chạy ra đây chứ? Mau vào thay bộ váy này đi.
LIKE – THEO DÕI – VOTE CHO TRUYỆN MỚI CỦA TUI NHA!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.