Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 3: Đánh Nhau!


Bạn đang đọc Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! – Chương 3: Đánh Nhau!


Reng…reng…reng.
Tiếng chuông điện thoại của Tâm Ly vang lên, ở đây không tiện, bà vội xin phép ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
– Có chuyện gì?
Âm thanh của trợ lý từ đầu dây bên kia vọng đến.
– Chủ tịch, tôi gọi để thông báo mười lăm phút nữa là đến giờ kí hợp đồng với Lưu Thị.
– Được rồi.

Tôi về ngay.
Tâm Ly nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn vào lớp học.

Buổi họp phụ huynh vẫn chưa kết thúc, lúc này Yên Nhi cũng chạy đến chỗ bà.
– Mẹ phải đi sao? Còn chưa kết thúc mà.

Mẹ ở lại thêm chút nữa được không? Còn phần đọc bài tập làm văn nữa ạ.
Dù có chút không nỡ nhưng Tâm Ly đang rất vội, hợp đồng lần này mang lại rất nhiều lợi nhuận cho công ty, không thể không đến được.

Yên Nhi nắm lấy tay bà, đôi mắt đã ngấn lệ, trực trào sắp rơi xuống.
Bà rút trong ví ra một xấp tiền nhét vào tay của Yên Nhi.

Cô bé nhất quyết không nhận lấy số tiền, mà chỉ nhìn bà, mong bà sẽ ở lại thêm một chút nữa thôi.
– Mẹ…mẹ, một chút nữa thôi mà.
Yên Nhi ngồi xuống, cương quyết ôm chặt lấy chân Tâm Ly.

Không để cho bà đi.

Đã đến lúc này rồi, cô bé chỉ còn một cách duy nhất, là chơi chiêu bài tình cảm, khóc lóc ăn vạ mà thôi.
– Nhóc con làm gì thế.? Mau Buông ra!!
– Một chút thôi, một chút thôi mà mẹ ơi.
Yên Nhi nhất quyết lì lợm không chịu buông, giằng co qua lại, cuối cùng Tâm Ly chỉ còn cách đe doạ cô bé.
– Có tin là cô đi méc với cô giáo là con thuê cô làm mẹ không?
Nghe đến đây thì cuối cùng Yên Nhi sững người, phải rồi cô làm gì có mẹ cơ chứ.


Yên Nhi cuối cùng cũng chịu bỏ tay ra.

Cô tức giận, đưa lại tiền cho Tâm Ly.

Sau đó chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn.
Cô giáo đã trả bài văn cho các bạn học sinh, để lát nữa mỗi người sẽ tự mình đọc to trước lớp.

Yên Nhi buồn bã cuối đầu nhìn bài văn đạt được mười điểm trong tay.

Bây giờ thì nó còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Cô bé đi ra bên ngoài khuôn viên trường chỉ mong tâm trạng có thể dễ chịu hơn một chút.

Nào ngờ lại đụng trúng những học sinh học ở cấp dành cho con nhà giàu có.

Thấy Yên Nhi ăn mặc quê mùa, lượm thuộm, vừa đụng phải mình.

Một cô bé tên Mộc Đình trong đám người đó kiêu ngạo, quát mắng Yên Nhi.
– Con nhỏ quê mùa này.

Mày làm bẩn áo của tao rồi.
Sống trong sung túc, được nuông chiều từ nhỏ.

Tính cách của cô nhóc Mộc Đình này vô cùng hống hách, rất hay bắt nạt bạn bè, không xem thầy cô là cái đinh gì cả.
– Mình xin lỗi.
Vốn tâm trạng đang không được tốt.

Yên Nhi cũng không muốn cãi vã với họ làm gì, chỉ đành cuối đầu xin lỗi, mong là họ sẽ bỏ qua.
– Mày tưởng xin lỗi là xong à? Mày biết ba tao là ai không?
Câu cửa miệng của những đứa con nít giàu có hống hách, kiêu ngạo.

Yên Nhi đã không muốn gây chuyện, định quay người rời đi.

Liền bị Mộc Đình từ phía sau nắm lấy cổ áo giật ngã xuống đất.

– Con nhỏ này, mày dám không xem lời nói của tao ra gì à? Tụi mày còn không mau xúm lại đánh nó giúp tao.
[…]
Bên này, Tâm Ly đã ra đến xe.

Thì không biết từ đâu cô giáo đã chạy ra ngăn bà lại, muốn nói với bà đối lời.

Sẵn tiện đây bà cũng đang muốn nói rõ mối quan hệ giữa mình và Yên Nhi.
– Thật ra tôi không phải là….
Chưa kịp hết câu thì cô giáo đã ngắt lời bà.
– Cô không cần giải thích đâu, tôi sớm biết hết rồi.
Thì ra ai ai cũng biết mẹ của Tiểu Nhi đã qua đời rất lâu rồi.

Chỉ có một mình Yên Nhi là vẫn không biết.

Trong lúc mang thai cô ở tháng thứ chín, Tiểu Nhi cũng sắp sửa chào đời,.

Nào ngờ, lúc mẹ cô bé sắp sinh, đang trên đường chuyển đến bệnh viện thì bị một chiếc ô tô đâm trúng, rồi bỏ chạy Chiếc xe taxi chở họ bị đâm đến nát vụn.

Ba cô bé đã dùng cả thân mình để che chở cho vợ con, nên ông chết ngay tại chỗ.
Còn mẹ dù được ba che chở nhưng vẫn bị thương rất nặng, thoi thóp được người dân đưa vào bệnh viện, bà dùng hết sức lực còn lại của mình để sinh Yên Nhi ra, sau đó vì mất máu, băng huyết sau sinh mà không sống nỗi.

Mẹ cô cũng đã qua đời ngay trong hôm đấy.
Bà ngoại vì sợ Tiểu Nhi buồn nên đã nói dối cô bé trong mấy năm qua.

Nói rằng ba mẹ cô bé đã đi làm việc ở một nơi rất xa, rất xa nơi này.

Đợi cô bé lấy chồng thì họ sẽ quay trở về với cô.
Vậy nên cô giáo muốn giữ Tâm Ly ở lại đây, cô giáo muốn nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt của cô bé.
– Hãy ở lại một chút nữa thôi.

Hãy để cho con bé được trải nghiệm cảm giác có phụ huynh đi họp là như thế nào, có được không?

Năm nay Yên Nhi chỉ mới tám tuổi, đang là học sinh lớp hai.

Những lần họp phụ huynh trước đấy đều không có ai đi họp cho cô bé cả, cô bé hiểu chuyện biết bà ngoại không còn được khoẻ mạnh nên cũng không nhờ bà.

Tâm Ly cảm thấy tội nghiệp cho Yên Nhi, nhưng trong lòng vẫn còn đang do dự.

Bỗng nhiên lúc này có một cậu học sinh chạy đến chỗ hai người.
– Cô ơi, Yên Nhi và mấy bạn cấp trên đang đánh nhau.
Hai người chạy theo cậu học sinh đến nơi, thì thấy Yên Nhi đang leo lên người Mộc Đình đình đánh tới tấp.

Đám người của Mộc Đình thì đang đấm đá vào cơ thể Yên Nhi, thế mà cô bé lại không để tâm.

Chỉ đánh một mục tiêu duy nhất chính là Mộc Đình.
– Tôi có mẹ, tôi không phải con hoang.
Lũ con gái nhà giàu này chỉ được cái ỷ lại quyền lực của cha mẹ mà ăn hiếp các bạn.

Chứ đưa ra đánh nhau thì còn lâu mới đánh lại Yên Nhi.

Cô bé từ nhỏ đã chịu khổ, sức lực cũng hơn Mộc Đình nhiều lần.

Tâm Ly chạy đến kéo Yên Nhi ra khỏi đám hoảng loạn.

Nhưng cô bé Mộc Đình kia lại không chịu thua, chạy đến xô ngã Yên Nhi, lại cùng các bạn học khác nhào đến vây lấy cô bé một lần nữa.

Cùi chỏ Yên Nhi va chạm phải một phiến đá, bị cứa một đường khá sâu.

Máu đã rướm ra ướt cả cánh tay cô bé.

Tâm Ly thấy Yên Nhi như vậy, cũng nổi điên xoắn tay áo.

Lao vào bảo vệ con mình.

Mẹ giả hay mẹ thật gì cũng được.

Yên Nhi lần đầu cảm nhận được cảm giác được mẹ bảo vệ.

Cô bé cảm động đến phát khóc.
– Mẹ ơi, mẹ ơi.

Các phụ huynh khác bây giờ mới chạy đến, kéo con của bọn họ ra.

Cuối cùng cuộc hỗn chiến cũng đã kết thúc.

Và tất nhiên Tâm Ly được mời đến phòng hiệu trưởng cùng phụ huynh của Mộc Đình.
– Ba ơi, là con nhỏ đó đánh con.

Ba xem, con gái của ba bị đánh đến bầm tay luôn này…huhu.
Mộc Đình khi thấy ba mình đến, liền đổi trắng thay đen, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tiểu Nhi.

Rõ ràng là cô nhóc này nói Yên Nhi là đồ không có mẹ, nên Yên Nhi mới đánh trả lại đám bọn họ.

Cô ngồi yên để Tâm Ly sơ cứu vết thương ở tay.

Yên Nhi cuối gầm mặt, không nói lời nào, chắc hẳn là mẹ đang thất vọng về mình lắm.
– Cái con nhỏ này mày dám…
Mộc Thâm – cha của Mộc Đình nhìn con gái rượu của mình bị ức hiếp, muốn quay ra đánh Yên Nhi thì nhanh chóng nhận ra người phụ nữ trước mặt này không dễ đụng vào.
– Anh Mộc giơ tay định làm gì? Hình như hợp đồng mà anh Mộc gửi đến tôi vẫn chưa xem đâu đấy.
Mộc Thị chỉ là một công ty nhỏ, năm lần bảy lượt gửi yêu cầu muốn hợp tác với Lý gia nhưng đều không thông qua.

Lần này, Tâm Ly đã định xem xét lại, nào ngờ con gái hắn ta đã chọc phải người không nên chọc.
– À…thì ra là Ly tổng.

Con gái, còn không mau cuối đầu tạ tội với bạn.
Mộc Thâm lật mặt còn hơn lật bánh tráng, hắn ta nắm gáy con gái mình đè xuống xin lỗi Yên Nhi.

Mộc Đình ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lần đầu phải cuối đầu xin lỗi người khác.

Sau đó, liền sáp lại bên Tâm Ly, nịn nọt đủ điều.
– Ly tổng vất vả rồi.

Tôi thay mặt con gái xin lỗi mốt lần nữa.

Con nít đánh nhau là chuyện thường gặp ấy mà.

Mong Ly tổng không để bụng.
LIKE – THEO DÕI – VOTE CHO TUI NHA!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.