Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 3: Những Mảnh Quá Khứ Đơn Phương Đầy Nước Mắt. (2)
“Anh đã xác định được ước mơ của mình rồi, còn tôi, ước mơ của tôi lại đơn giản hơn, chỉ cần… có thể bên anh cả cuộc đời này. “
***
Năm đó, hai gia đình cùng hứa hôn cho cả hai. Biết được tin, tôi đã vui mừng đến nổi bật khóc, cứ ôm bố rồi quay sang ôm mẹ, sau đó lại xà vào lòng anh mà cười mãi không thôi. Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh đâu biết, buổi tối ngày hôm đó cả trong mơ, nụ cười của tôi vẫn in hằn trên môi.
Tôi bắt đầu vào học ở trường. Tiếc thay, tất cả gen tốt của bố mẹ không biết đã đi đâu mất, tôi hoàn toàn mù tịch chẳng biết gì. Đọc chữ lúc nào cũng lắp ba lắp bắp, nhưng chỉ khi nói chuyện cùng anh, tôi nói nhanh và chuẩn hơn bao giờ hết. Học toán bao giờ cũng làm sai, chỉ có ngồi đếm từng giờ anh đến trường là rất chính xác. Bố anh và bố tôi là bạn tốt của nhau, biệt thự nhà anh đối diện biệt thự nhà tôi. Bởi thế tối nào anh cũng phải sang dạy tôi viết chữ, anh cầm tay tôi, nắn nót từng chữ, giây phút ấy, tôi kiên quyết sẽ học thật tốt để không phụ lòng anh.
Ở trường có mấy bạn nữ cứ bắt nạt tôi, tôi không dám nói cùng bố mẹ, có lần một con nhóc cao hơn tôi đến ném hết đồ ăn trưa của tôi vào sọt rác, tôi giận quá, nhào đến đánh nó, ai ngờ người bị thương lại là tôi. Buổi trưa tan trường, nhìn thấy anh đang đợi mình, tôi bất chấp mọi thứ mà khóc òa chạy về phía anh, nắm lấy ngón tay út của anh mà không ngừng kêu la. Anh hoảng sợ ôm chầm lấy tôi, hỏi han: “Tiểu Tây? Em sao thế? Sao lại khóc?”
“Em… em… hức hức… Em bị… người ta đánh…”
Lúc nhỏ đó đánh tôi, tôi không hề khóc, nhưng gặp anh, không biết tại sao tôi lại rất muốn khóc. Anh rất kinh ngạc hỏi là ai, tại sao lại đánh tôi. Anh về nhà thoa thuốc vào má tôi, dỗ dành tôi nín khóc mới an tâm. Ngày hôm sau, không biết anh nói gì về nhỏ kia mà kể từ đó trở về sau, nó không gây sự với tôi nữa, thậm chí còn tiếp cận tôi đòi tôi dẫn về nhà. Biết ngay ý đồ của nó, tôi cự tuyệt thẳng thừng.
Có một cô gái hàng xóm thích anh, cô ta giỏi hội họa. Tôi sợ. Sợ anh sẽ nói tôi thua cô hàng xóm kia nên tôi đã học vẽ, vẽ mọi thứ, nhưng nhiều nhất là anh.
Có một cô gái đến nhà anh trao đổi bài học, cô ta giỏi văn. Tôi sợ. Sợ anh bảo tôi dốt chữ. Thế là tôi đi học làm thơ, học viết văn. Nhưng trong văn của tôi, anh là đề tài chủ yếu.
Có một cô hoa khôi của trường thích anh. Cô ta cao, đẹp. Tôi lại sợ. Sợ anh bảo tôi không xinh đẹp. Vậy nên ngày ngày tôi ăn ít lại, thức sớm tập thể dục, hết bơi lội rồi lại nhảy cao. Tôi quyết tâm giữ dáng mình thật đẹp, dù lúc đó, tôi chỉ mới lên tám, thân hình cũng không thể gọi là kém phát triển.
Nhưng dù sao sở thích duy nhất của tôi là chụp ảnh, bố mua tặng tôi một máy ảnh công nghệ cao, tôi đi chụp suốt ngày, tuy nhiên đối tượng xuất hiện trong những quyển album ngoài bố và mẹ tôi, thì tất cả là anh.
Khi đi học, anh là người xuất sắc nhất trường, là mỹ nam số một trong trường, được rất nhiều nữ sinh yêu mến, họ tỏ tình với anh như cơm bữa, ngày giáng sinh, anh được nhận rất nhiều thiệp, nhưng người đọc lại là tôi.
“Tiểu Tây, mặt em làm sao thế?” Anh đang ngồi đọc sách, nhưng không tài nào chú tâm được bởi gương mặt nhăn nhúm như khỉ con của tôi.
“Em mệt!”
“Mệt thì đừng đọc nữa. Để đấy cho anh.”
Vừa thấy anh định cầm lấy, tôi đã giấu hết tất cả ra sau lưng mình, không để anh chạm vào. Tôi mím môi rồi thẳng thừng nói với anh: “Họ nói họ thích anh, họ nói anh rất giỏi, vừa đẹp trai, vừa là gương mặt đại diện của trường. Họ nói họ là fan của anh, muốn được làm bạn gái anh.”
“Rồi sao?” Anh mím môi cười hỏi tôi.
“Em không biết, sau này anh đừng đẹp trai, đừng giỏi nữa, như thế họ sẽ ghét anh thôi!”
Anh lại không quá chú tâm đến thái độ đó, chỉ mỉm cười gật đầu rồi cúi xuống đọc sách. Còn tôi ở đây lại lôi mấy chục tấm thiệp chưa đọc, nhìn những dòng chữ ngay ngắn, đầy tình cảm ấy, tôi bực tức ném chúng sang một bên. Chữ tôi, sao lại xấu đến thế, rõ ràng đã cố gắng lắm rồi mà.
Vốn dĩ là người lười biếng, nhưng vì anh, tôi đã vô cùng nỗ lực học tập, đến kì thi lại phải thức khuya học bài, những ngày đó, tôi đều buộc anh phải sang nhà tôi cùng tôi học. Anh ngồi đó giúp bố mình giải quyết một số hợp đồng trên máy tính, còn tôi ngồi đối diện tính toán, lâu lâu lại lén nhìn ngắm gương mặt điển trai kia đang chăm chú xem tài liệu.
“Mặt anh không có chữ.”
Bị anh bắt quả tang như thế, tôi lại cúi đầu, ngậm bút rồi giả vờ loay hoay viết viết xóa xóa. Sao anh lại lợi hại như thế, không ngẩng mặt mà cũng biết tôi đang nhìn anh.
Trải qua kì thi, tôi cầm giấy kết quả trên tay mà dụi dụi mắt mình. Không tin là sự thật, tôi còn xoay đầu hỏi người bạn cùng bàn.
“Di Di! Có khi nào cô nhầm bảng điểm của mình với cậu không?”
“Cậu không chấp nhận được sự thật sao?”
“Có lẽ mình mơ rồi… Sao lại như thế?”
“Dâu Tây! Cậu vừa phải thôi, đạt thành tích cao như thế mà cũng không tin vào năng lực của bản thân nữa à?” Từ Tâm Di vỗ nhẹ tay mình vào trán của người bạn tự kỉ cùng bàn là tôi đây. Sự thật thì tôi không thể tin nổi năng lực mình lại có được thành tích như vậy.
Tan học, vừa ra khỏi cổng đã thấy chiếc xe hơi của bố đỗ đối diện trường. Tôi không để bố kịp bước thì bản thân đã băng nhanh qua đường, làm bố một phen hoảng sợ.
“Sao lại băng qua đường, nguy hiểm lắm con biết không?”
“Bố! Tiểu Tây không phụ lòng bố mẹ rồi, không phụ lòng bố mẹ rồi…” Khoe thành tích vượt bậc trong lịch sử, tôi cười híp mắt ôm chặt bố không buông.
Khi lên xe, khi bố biết lí do gì làm cho cô công chúa nhỏ vui đến thế. Cả bố còn không thể tin được sự thật thì sao tôi tin được đây. Đứa học sinh luôn xếp hạng nhất nhì từ dưới đếm lên, giờ lại đứng hạng nhì từ trên đếm xuống. Đây như một cú sốc lớn với mọi người.
Vừa về đến nhà, tôi đã vội vã chạy sang căn biệt thự đối diện tìm người mình muốn báo ngay cho biết. Mẹ anh nói anh vừa ra ngoài. Thế là tôi chạy thẳng ra bãi biển cạnh nhà, tôi biết, anh cũng thích đi dạo bãi biển.
“Anh Hàn! Anh Hàn!” Thấy rõ bóng dáng chuẩn nét kia, tôi đã thét lớn rồi chạy thẳng về phía trước. Anh nghe tôi gọi thì quay sang, mỉm cười với tôi rồi nhích chân đi về hướng này.
“Á…”
“Tiểu Tây!”
Tôi nhào ngã xuống những viên sỏi nhỏ. Anh nhanh như cắt chạy đến đỡ lấy rồi nhíu mày trách móc: “Đã bảo em đừng chạy nhảy mà.”
“Tại em thấy anh.”
“Anh có chạy mất đâu mà em sợ. Đưa anh xem xem có sao không.” Nói rồi, anh đỡ lấy chân tôi, nó đã rỉ máu, nhưng vì vui quá mà tôi quên mất đau nên vẫn cứ lắc lắc đầu: “Không sao, không sao cả…”
“Chảy máu rồi…” Anh nhẹ nhàng lấy khăn trong túi ra rồi lau nhẹ vết thương ấy. Bấy giờ tôi mới thấm đau nhưng vẫn cố nhịn mà không kêu lên vì sợ anh trách.
“Đau lắm à?”
“Hơi… hơi.”
Anh thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn về phía xa. Ở ngoài đại dương rộng lớn ấy, nơi nào mới có thể giương buồm cho thuyền ra khơi. Tôi nhìn đôi mắt u buồn của anh, mắt anh xa xăm, như không hề thấy phương hướng cho mình.
“Anh có chuyện không vui sao?”
Dường như rất ngạc nhiên, anh quay lại nhìn tôi: “Sao lại biết anh không vui?”
“Chỉ là… em cảm thấy vậy. Anh Hàn nói với em đi, xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Tây giúp anh giải quyết.”
Anh ôm lấy tôi vào lòng, không ngờ một cô gái mười tuổi đã có thể hiểu chuyện như vậy. Lát sau anh lại trầm lặng mà nói: “Anh sẽ học y.”
“Anh làm bác sĩ?”
“Ừ. Em thích không?”
“Thích. Em thích anh mặc áo trắng, mẹ nói bác sĩ sẽ cứu được rất nhiều người. Sau này em bệnh sẽ có anh Hàn chăm sóc rồi. Nhưng…. sao anh lại không vui?”
“Bố anh muốn anh quản lí công ty. Thương trường rất phức tạp, anh không thích, nơi đó còn ác liệt hơn chiến trường, chỉ là máu.”
Nghe tới máu, tôi lại sợ hãi, túm lấy cánh tay to lớn của anh rồi ngẩng đầu nói nhỏ: “Nếu nguy hiểm như thế thì anh đừng làm. Anh làm bác sĩ đi, chúng ta về nhà xin bác được không. Em không cho anh Hàn đến nơi nguy hiểm đó đâu.”
Anh nhìn tôi khá lâu, sau đó nhìn thấy được nụ cười ấm áp của anh, tôi mới nhẹ nhõm được phần nào.
“Chỉ cần trông thấy ánh mắt hồn nhiên em, mọi ưu tư phiền muộn đều tan dần theo mây khói. Rốt cuộc anh cũng biết bản thân nên làm gì rồi… Nhưng Tiểu Tây tìm anh có chuyện gì sao? Lại định nhờ anh học bài cùng?”
“À…” Loay hoay tìm trong túi áo mình ra tờ giấy báo kết quả, tôi hùng hổ đưa anh: “Anh xem đi!”
“Hạng nhì?”
“Anh thấy sao? Thấy em giỏi không?”
“Giỏi lắm… Anh đã bảo em thông minh mà, chỉ cần cố gắng là được thôi. Sau này cần phải luôn như vậy thì mới không làm anh thất vọng.”
Tôi kiên quyết gật đầu rõ mạnh rồi ôm chầm lấy anh, vì anh, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Anh đã xác định được ước mơ của mình rồi, còn tôi, ước mơ của tôi lại đơn giản hơn, chỉ cần… có thể bên anh cả cuộc đời này.