Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 2: Những Mảnh Quá Khứ Đơn Phương Đầy Nước Mắt. (1)
“Tôi thích cái cảm giác được anh cõng trên lưng, cứ như thể tôi cũng là một phần cuộc sống của anh vậy.”
***
Có người từng nói, thứ mà lần đầu tiên bạn mở mắt chào đời trông thấy chính là thứ bạn yêu quý nhất. Tôi cũng tin điều đó, vì người tôi yêu nhất chính là người đầu tiên tôi nhìn thấy. Đó là gương mặt thiên thần không tì vết, đôi mắt tràn đầy tình cảm, nụ cười rực rỡ như ánh sương mai, lần đầu tôi thấy anh, ấn tượng duy nhất chỉ có một câu, thì ra thiên thần đẹp đến thế.
Tại một bờ biển, nước trong xanh không ngừng đùa giỡn cùng bãi cát trắng. Những dấu chân in sâu vào cát, anh cõng tôi trên lưng, bình yên, ấm áp. Năm ấy tôi đã lên bốn, anh vừa lên mười hai. Tôi nhỏ bé bao nhiêu thì anh lại dần dần trưởng thành hơn tôi rất nhiều. Bàn tay trắng nõn như búp măng của tôi vòng lấy ôm cổ anh, những ngón tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau.
“Anh Hàn… Em nặng không?”
“Không nặng.”
“Tiểu Tây xin lỗi, lại bắt anh phải cõng em…”
Hình như cái giọng lí nhí hối lỗi đó làm anh bật cười. Tôi hay trốn ra biển chơi, mỗi lần như thế anh đều phải đi tìm và cứ như một điều rất tự nhiên, anh lúc nào cũng tìm thấy tôi.
“Biết đây là lần thứ bao nhiêu em xin lỗi anh không?” Anh dừng lại rồi hơi nghiêng đầu về sau hỏi tôi vẫn đang nằm im trên lưng anh. Đương nhiên tôi không thể nào nhớ rõ số lần mình xin lỗi anh, hình như rất nhiều thì phải, bởi thế tôi đành mím mím môi mình, cố nói lời ngon ngọt.
“Anh tha lỗi cho em đi, em hứa sau này sẽ không té nữa.”
“Khi nào ra biển, nhớ sang nhà bảo anh đi cùng, chạy ra một mình nguy hiểm. Sẽ có cọp xông ra bắt em đấy. Lúc ấy anh không cứu được em đâu.”
Tôi ngây thơ trố mắt ra nhìn phía sau, sợ rằng cọp sẽ xông ra bắt tôi và anh Hàn của tôi đi. May mắn phía sau là bờ biển bình yên, không có gì cả, tôi yên tâm, lại chậm rãi hỏi anh: “Mẹ bảo rằng cọp chỉ có trong vườn bách thú thôi. Biển cũng có cọp sao anh?”
“Ờ… Nó thấy Tiểu Tây ở đây, có sẽ chạy khỏi vườn bách thú mà bắt em ăn thịt.”
Nghe anh nói, tôi sợ hãi ôm chặt anh hơn, người tôi run lên rồi cất giọng thật nhỏ, đầy lắp bắp: “Sau này Tiểu Tây không đi một mình nữa… Tiểu Tây không muốn để cọp ăn thịt đâu… Cũng không cho nó ăn anh Hàn luôn.”
Anh lại vì câu nói đó mà cười. Tôi hứa rằng sẽ không trốn đi ra biển chơi một mình nữa, nhưng không phải tôi sợ cho bản thân mà vì tôi rất sợ cọp sẽ ăn anh mất, thế thì ai sẽ cõng tôi đây? Tôi không hề muốn mất anh… Chỉ đơn giản là vậy.
Anh cứ như thế mà cõng tôi bước đi trên cát, bóng chúng tôi chiếu rọi dưới ánh chiều tà. Phía sau vẫn phẳng lặng yên bình, cũng giống như tâm hồn anh và tôi lúc ấy.
Năm tôi lên bảy, anh đã bước sang tuổi mười lăm, dáng anh cao ráo, anh tuấn, rạng ngời, trông anh nổi trội hơn tất cả các bạn cùng lứa. Mọi hào quang đều chiếu rọi vào anh. Cứ mỗi lần trông thấy anh bước đi cùng bạn bè, không biết lý do gì trong mắt tôi đều toàn hình bóng của anh, chẳng còn chỗ trống mà nhìn ngắm người khác.
Tôi vẫn thích trốn ra biển xây lâu đài cát, ai cũng nghĩ rằng tôi ham chơi, nhưng họ nào biết tôi làm thế chỉ vì muốn anh đi tìm tôi, tôi thích cái cảm giác anh đứng từ xa gọi tên tôi, giữa một biển trời rộng lớn, anh như một thiên thần có đôi cánh trắng xuất hiện trong đời tôi. Tôi thích cái cảm giác được anh cõng trên lưng, cứ như thể tôi cũng là một phần cuộc sống của anh vậy.
Năm anh vào trường cấp ba học, lần đầu thấy anh mặc đồng phục của học sinh phổ thông, tôi cũng quyết tâm phải vào học cấp ba cho bằng được. Quả thật bộ đồng phục đó rất đẹp. Đến tận sau này học cấp ba, khi mặc bộ đồng phục lên người, tôi mới chợt phát hiện, thì ra lúc ấy là vì anh nên bộ đồng phục ấy mới rạng ngời đến vậy.
Lúc bố mẹ tôi đi hưởng tuần trăng mật lần hai, hai người họ cũng định mang tôi theo nhưng tôi lại khóc la không chịu đi đâu cả. Thế là hai người đành gởi tôi lại cho anh Hàn, thời gian đó tôi ngủ ở phòng anh, sáng tối đều được anh đưa đi đón về, những khi anh bận học, tôi lại một mình xem phim Hàn lãng mạn. Có lần tôi lại từ dưới lầu chạy lên phòng thấy anh đang ngồi làm bài, thế là tôi ôm một hộp kem nhào vào lòng anh buộc anh phải bỏ sách xuống mà nhìn tôi.
“Sao thế Tiểu Tây?”
“Anh Hàn muốn ăn kem không?”
“Được rồi, để đấy lát nữa anh ăn. Bây giờ em xuống lầu mở tủ lạnh lấy sữa uống đi nhé? Anh làm xong bài tập này rồi sẽ xuống chơi cùng em.”
Thật ra tôi làm phiền anh không phải vì muốn mời anh ăn kem, cũng chẳng phải muốn anh nhắc nhở tôi uống sữa. Thấy tôi nhìn anh không rời mắt, anh mỉm cười lấy hai tay xoa xoa má tôi.
“Sao vậy?”
“Anh đút em ăn kem đi!”
“Thì ra Tiểu Tây lại nhõng nhẽo đây mà… Được rồi, mở miệng ra nào…” Anh không chê tôi phiền, mà ngược lại còn tươi cười mở hộp kem trong tay tôi, lấy thìa mút kem mà đưa trước miệng tôi: “Ăn kem thôi…”
Tôi ăn thìa kem đó, vị sô cô la vừa đắng vừa ngọt thấm vào vị giác. Nhưng việc chính tôi muốn làm ở đây chính là chồm người lên hôn vào môi anh. Chưa đầy ba giây tôi đã chán nản thu người về rồi tỏ ra vô tội mà nhìn vào đôi môi đã dính đầy kem của anh. Tôi liếm môi mình, sau đó chớp mắt nhìn vào gương mặt không cảm xúc của anh.
“Anh Hàn…” Thấy anh vẫn thất thần, tôi bèn dùng tay lau sạch kem trên môi cho anh: “Anh không thích ăn kem sao?”
“Tiểu… Tiểu Tây? Vừa rồi em làm gì thế?”
Lần đầu tiên tôi thấy anh nói lắp, nhưng tôi chẳng thèm nghĩ nhiều nên thành thật đáp: “Em vừa thấy trong phim họ đút kem thế mà.”
Câu trả lời đó cũng chẳng khiến anh vui vẻ lại tí nào. Tôi chỉ nhớ rằng buổi tối hôm đó anh cứ ngồi cạnh giường nhìn tôi mà không chịu ngủ, lúc tôi mở mắt hỏi anh, anh liền quay mặt nơi khác chẳng thèm nhìn tôi. Kể từ sự việc đút kem ấy mà anh đã không cho tôi xem phim nữa. Biết anh vì vậy mà không ngủ được nên từ đó về sau, tôi không dám đút kem cho anh. Tất nhiên đứa trẻ như tôi không tài nào hiểu nổi vì sao trong phim họ thích đút kem như thế, còn anh Hàn của tôi thì không.
Những buổi chiều rảnh rỗi, anh lại ra biển cùng tôi. Bóng một lớn, một nhỏ ngồi cạnh nhau trên bờ cát trắng quen thuộc ấy. Hôm nay ở trường tôi vừa được cô giáo dạy về ước mơ, tôi thấy bạn bè mình ai cũng có ước mơ cho tương lai, bỗng tôi muốn biết anh Hàn của tôi ước mơ sẽ làm gì.
“Anh Hàn! Sau này anh muốn làm gì?”
Thấy cô bé ngây thơ bên cạnh đang giương cặp mắt to tròn nhìn mình. Anh lấy tay mình xoa xoa mái tóc của tôi. Sau đó nhìn ra đại dương bao la kia. Tôi nhìn theo ánh mắt anh để chờ câu trả lời, nào ngờ anh lại quay lại hỏi tôi: “Tiểu Tây muốn anh làm gì?”
Nghe anh hỏi ngược lại mình, tôi chẳng cần suy nghĩ mà hớn hở nói ngay: “Anh ở bên cạnh em đi, ở mãi bên em đi!”
“Sau này Tiểu Tây sẽ kết hôn, sẽ có người ở bên em, lúc ấy em sẽ không cần anh nữa.”
“Không! Em không cần ai cả, em cần anh, em chỉ cần mình anh thôi. Anh đừng đem Tiểu Tây cho người khác… Em không thích, em chỉ thích bên anh thôi…” Tôi kích động bật khóc rồi đưa tay che đi đôi mắt đã ướt nhòe nước mắt. Điều này làm anh hoảng hốt, anh đưa tay mình kéo tay tôi ra, thấy gương mặt ướt đẫm ấy, anh bất lực ôm đứa bé nhõng nhẽo này vào lòng rồi dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh sẽ bên em, sẽ không nhường em cho ai cả… Được chưa nào?”
“Thế anh có muốn kết hôn với em không?” Cô nhóc bảy tuổi chẳng hiểu khái niệm kết hôn là như thế nào, với tôi, chỉ biết kết hôn là ngày ngày được ở bên nhau, giống như bố mẹ tôi cũng gọi là kết hôn, luôn bên nhau, yêu thương nhau.
“Sao anh không trả lời? Anh trả lời đi! Được không, được không anh?” Tôi lo sợ thúc giục khi anh mãi cứ im lặng không nói.
“Ừ. Lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ.”
“Thật?”
“Anh có lừa em lần nào chưa?”
“Anh Hàn! Em yêu anh nhất…” Niềm vui sướng khiến tôi cười vang, vòng tay ôm chặt cổ anh rồi hôn chụt lên má người trước mặt. Anh chỉ mỉm cười và tôi cũng không hề hay biết rằng, anh chẳng bao giờ xem lời nói đó là thật. Chỉ có tôi, vì lời hứa này mà đã làm rất nhiều, vì lời anh hứa hôm nay mà tôi đã hy sinh hết tuổi xuân của mình vì anh, không bao giờ oán trách.
Có lần anh mẹ tôi dẫn anh và tôi đến chùa thắp hương. Mẹ vào trong dâng hoa quả, tôi và anh ngồi ở ghế đá gần đó xem ông thầy tướng số coi bói cho người ta. Khi vị khách cuối cùng của ông ta rời khỏi, ông mới cầm cây quạt lên thảnh thơi ngồi quạt, tuy nhiên mắt ông ta cứ nhìn tôi chăm chăm, tôi sợ hãi nấp vào người anh Hàn.
“Sao thế Tiểu Tây?”
“Ông ấy cứ nhìn em…”
Anh cũng phát hiện ra ông thầy bói ấy đang nhìn tôi, bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi càng chặt hơn, anh kéo tôi đứng dậy định rời khỏi thì phía sau truyền đến tiếng của ông thầy bói.
“Khoan đã.”
Chưa kịp để hai đứa trẻ như chúng tôi nói gì, ông ta đã đi đến trước mặt chúng tôi, nói ra như một lẽ thường.
“Hai người có số vợ chồng.” Trong khi tôi vẫn ngơ ngác, ông ta lại đưa mắt nhìn vào mặt tôi, lại nói thêm: “Nốt ruồi dưới mí mắt con bé là nốt ruồi để hứng nước mắt. Con bé số khổ.” Bỗng ông cúi xuống nhìn bàn tay anh Hàn đang nắm chặt bàn tay tôi, rồi ông lại nhìn thẳng vào anh Hàn: “Mọi tai ương trong cuộc đời con bé đều do cậu mà ra.”
Tôi không hiểu hết những gì ông ta nói, chỉ hiểu nhất câu Hai người có số vợ chồng, bỗng tôi cảm thấy ông ta nói rất đúng. Nào ngờ anh Hàn thì chỉ thốt lên hai từ.
“Nhảm nhí…”
Đúng lúc mẹ tôi vừa cúng xong, đang đứng ở cửa gọi chúng tôi. Anh Hàn nhanh chóng nắm tay tôi rời khỏi đó, lúc sắp đi, tôi còn quay đầu lại nhìn ông thầy bói ấy. Ông ta thở dài, nói câu cuối cùng, câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi. Đến tận sau này tôi mới hiểu, câu nói ấy là gì. Ông ấy hỏi hộ chúng tôi: “Là ai nợ ai?”