Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 4: Những Mảnh Quá Khứ Đơn Phương Đầy Nước Mắt. (3)
“Anh lớn thật rồi, còn tôi, ai cũng xem tôi là một cô nhóc chưa hiểu chuyện. Người tài giỏi nổi trội như anh, tôi làm gì có tư cách sánh bằng, tôi mãi mãi chỉ là kẻ cô độc đứng phía sau nhìn anh.”
***
Thời gian trôi qua như thế, trôi rất nhanh. Thoáng chốc anh đã mười tám tuổi. Cái tuổi trưởng thành ấy khiến anh càng anh tuấn, gương mặt góc cạnh với những đường nét quyến rũ, điềm đạm, chuẩn mực, cao quý,… Anh thừa hưởng tất cả. Bóng anh đã cao lớn, cao lớn hơn tôi rất nhiều. Tôi vẫn chỉ là con nhóc mười tuổi, ai cũng xem tôi là trẻ con. Ngày nào tôi cũng cầu xin cho thời gian trôi nhanh, nhanh hơn nữa, đến một ngày, tôi đứng được bên cạnh anh rồi, anh sẽ giữ lời hứa mà kết hôn cùng tôi.
Tôi đã lớn hơn, dáng người cũng cao dần, nhưng vẫn còn rất nhỏ bé so với dáng người của anh. Đứng bên cạnh anh, lúc nào mọi người cũng bảo tôi là em gái của anh, tôi không thích và giận dỗi bỏ đi nơi khác. Sao lại là em gái, sao tôi lại có thể là em của anh? Những lúc ấy anh đã đến dỗ dành tôi. Tôi biết chỉ có anh là lo cho cảm nghĩ của tôi.
Vẫn nghĩ rằng cuộc sống sẽ mãi như thế, tôi lớn lên từng ngày và anh cũng sẽ chờ đợi tôi. Nhưng điều tôi không thể nào ngờ rằng chính là, trong cuộc chạy đua này, chỉ có mình tôi là cố sức trong suốt những năm qua, còn anh, anh chỉ đi rất chậm, nhưng mãi mãi, tôi không thể đuổi kịp được anh. Vì sao? Khoảng cách? Tôi chưa hề tin chuyện ấy, dù mọi người đều nói tôi và anh chỉ như anh em, nhưng tôi mãi nhớ đến lời anh hứa năm tôi bảy tuổi. Anh là người trọng chữ tín, chắc chắn anh sẽ giữ lời, không làm tôi thất vọng. Tôi từ một cô gái bất tài như viên sỏi thô, vì anh mà cố mài giũa mình thành viên ngọc quý giá. Thể thao tôi chơi vô cùng tốt, việc học cũng đạt thành tích nhất nhì, các hoạt động ngoại khóa cũng chăm chỉ tham gia. Giờ đây, tôi trở thành gương mặt nổi bật trong trường. Làm bạn bè ganh tị, gia đình hãnh diện. Nhưng thứ tôi muốn nhất chính là lời khen của anh, nụ cười của anh. Nhiều khi tự hỏi rằng: Tôi như thế, có xứng với anh chưa?
Sinh nhật của anh và tôi cùng ngày nên hai gia đình mở một buổi tiệc chung hoành tráng để ăn mừng, quan trọng nhất vẫn là lần sinh nhật này anh đã tròn mười tám tuổi. Tôi nghe mẹ nói sinh nhật mười tám tuổi rất quan trọng, đó là cột mốc trưởng thành của con người. Bởi thế nên tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà thật đặc biệt, tôi muốn tặng anh một cái gối hình dâu tây do chính tay tôi may bằng từng mũi kim đầu chỉ, tôi muốn mỗi khi anh nhìn thấy nó, anh đều nhớ đến tôi cũng như tôi đang nhớ anh, gối dâu tây sẽ khiến anh ngủ ngon hơn, không có bất gì ác mộng nào cả. Cũng chính vì nghĩ anh sẽ thích mà tôi đã hạnh phúc bao nhiêu, vui mừng bao nhiêu khi cảm thấy bản thân mình đã có thể làm gì đó cho anh.
Đúng thật khi nhìn thấy món quà mà tôi tặng, anh hoàn toàn ngây người. Tôi thấy anh cứ cầm chiếc gối trên tay mãi mà không nói lời nào, tôi lại sợ anh sẽ chê nó như mẹ anh vừa chê, quả thật chiếc gối chẳng được đẹp nhưng dù sao đó cũng là tấm lòng của tôi, tình cảm của tôi dành cho anh. Thấy thế nên tôi đành nắm lấy tay anh mà lên tiếng trước.
“Anh Hàn… Đây là lần đầu tiên em may nên chắc chắn là không đẹp, nhưng nếu vì nó không đẹp anh lại không thích thì… em… sẽ rất… buồn.”
“Không phải đâu Tiểu Tây…” Anh liền lên tiếng ngay, bàn tay nắm lấy tay tôi càng chặt hơn: “Anh rất thích.”
Chỉ ba từ đó thôi là quá đủ rồi, những mũi kim đã đâm vào tay tôi đều xứng đáng. Tôi bật khóc ôm lấy anh, tiếng cảm ơn cũng không thốt nên lời.
Sẽ không bao lâu nữa thì tôi đã có tư cách đứng trước mặt anh nói rằng tôi thích anh, thích từ rất lâu rồi. Đợi đến năm mười tám tuổi, tôi tự thề rằng, mình nhất định phải nói ra tình cảm này.
Nào ngờ thời gian sau tôi nghe tin anh Hàn định sang nước ngoài học. Thế là tôi giam mình trong phòng suốt mấy ngày không chịu gặp bất kì ai, đến lúc bố đi công tác về thì tôi mới nhào vào lòng bố mà khóc. Tôi nói tôi thích anh Hàn, tôi không muốn anh đi. Bố tôi nghe thế nên bật cười, tôi biết bố lại nghĩ tôi nói lời của trẻ con. Sao tất cả người lớn ai cũng đều nghĩ lời của đứa trẻ nói ra toàn là lời nói đùa, sao không có bất kì ai cho rằng tôi đang nghiêm túc cả vậy?
Hai năm lại trôi qua trong âm thầm lặng lẽ, còn vài ngày nữa là đến sinh nhật mười hai tuổi của tôi, cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, tôi không thể chờ được nữa, nếu phải dùng sáu năm để chôn chặt tình cảm thì thà quyết định nói ra ngay bây giờ. Ít ra, tôi không bị dằn vặt với tư cách em gái của anh thêm sáu năm. Nhưng tôi nào ngờ thời gian sáu năm còn quá ngắn so với sự chờ đợi của tôi sau này.
Ngày sinh nhật, tôi sẽ nói hết những suy nghĩ trong lòng, tôi muốn nói: Tôi rất thích anh, xin anh đừng đi, đừng bỏ lại tôi. Như một niềm tin đã ươm mầm từ rất lâu rồi, tôi luôn tin chắc rằng sẽ vì tôi mà ở lại, rồi tôi và anh sẽ cùng nhau mừng sinh nhật, cùng nhau dạo bãi biển ngắm hoàng hôn… và ở bên nhau cả đời như lời anh đã hứa.
Tưởng chừng mảnh trời hạnh phúc đang chờ đón tôi ở phía trước, vậy nhưng cũng chính ngày hôm ấy tôi mới phũ phàng nhận ra, tình cảm mà tôi nung nấu trong suốt thời gian qua chỉ xuất phát từ một phía.
Trong cái buổi tiệc náo nhiệt ấy, anh đến muộn, còn tôi ngồi thơ thẫn trông ngóng thấy được hình bóng anh. Ai bảo tôi vào cắt bánh tôi cũng không vào, chỉ vì tôi muốn chờ anh, chờ anh cắt bánh kem cùng tôi. Vậy mà khi anh xuất hiện, tôi lại không thể nở thêm một nụ cười nào nữa.
Anh tươi cười dẫn tay một cô gái xinh đẹp đến trước tôi, trong khi con tim tôi đang rung lên từng nhịp, tôi rất sợ, anh những gì mình đang nghĩ nên không đợi anh nói, tôi đã chủ động chạy đến nắm chặt tay anh.
“Anh Hàn! Em đợi anh lâu lắm…”
Làm ra cái vẻ nũng nịu thường ngày, tôi biết anh sẽ xiêu lòng, quả thật khi thấy tôi như vậy, anh liền khom người để ngang bằng tôi mà an ủi: “Xin lỗi Tiểu Tây, anh có việc quan trọng nên đến muộn… À…” Tiếng à đó đánh động cả tâm hồn tôi, tôi ngẩng đầu ngây thơ nhìn anh như van xin anh đừng nói ra câu mà tôi không muốn nghe nhất, vậy nhưng anh không biết, anh vẫn nhiệt tình giới thiệu: “Đây là bạn gái của anh, cô ấy tên Mễ Nhu…” Anh còn mỉm cười đầy tình ý với cô gái kia, giới thiệu tôi với cô ấy: “Mễ Nhu, anh đã từng nhắc với em rồi đấy, đây là đứa em gái bé bỏng mà anh yêu thương nhất, Tiểu Tây…”
Tất cả mọi thứ quanh tôi đều như đổ vỡ, âm thanh gì tôi cũng không nghe được, chỉ có câu nói của anh lặp đi lặp lại nhiều lần như một máy ghi âm đã cài đặt, đứa em gái bé bỏng, đứa em gái bé bỏng… Thì ra trong lòng anh bấy lâu nay, tôi chỉ có vậy thôi, còn người tên Mễ Nhu đó mới là bạn gái anh, là người thay thế tôi. Anh chẳng cần tôi, tôi phải làm sao đây?
“Chào em, Tiểu Tây!” Người con gái xinh đẹp ấy cúi xuống cười rạng rỡ cùng tôi, còn đưa tay chạm vào mặt tôi: “Mới chừng này tuổi đã xinh xắn vậy rồi, lớn lên hẳn sẽ là một tiểu mỹ nhân đây…”
Cảm giác toàn cơ mặt tôi đều cứng đờ, cả cười cũng gượng ép không ra gì, tôi bất lực muốn hỏi anh nhưng lại không đủ dũng cảm để làm điều đó. Rõ ràng anh nói chỉ yêu thương tôi, rõ ràng anh hứa sau này lớn lên sẽ lấy tôi làm vợ. Vậy mà giờ đây anh lại có bạn gái, tôi thật không hiểu, lời hứa của anh với tôi là tất cả, còn anh chỉ xem đấy như một câu nói đùa không đáng giá.
“Tiểu Tây à…”
Nghe anh nhẹ giọng gọi tên mình, tôi cố hắng giọng để kìm nén nước mắt đang trực trào mà giả vờ nở nụ cười: “Dạ?”
“Em sao thế?” Anh lo lắng nâng gương mặt tôi lên mà quan sát.
“Không… Không có gì…” Làm sao tôi có thể đối mặt đây? Hai bên cơ mặt vẫn cứ đông cứng, cả đáp lời anh cũng khó khăn, tôi rút tay mình ra khỏi tay anh rồi không nói gì nữa mà vụt chạy mất sau hành lang. Tiếng anh gọi phía sau, tôi cũng không màng đến, giờ đây tôi rất cần yên tĩnh.
Đêm đó tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Mẹ hỏi lí do vì sao tôi cũng không nói, chỉ biết trùm chăn kín mít mà khóc cho bản thân, cho bao yêu thương bị chôn vùi phía sau ngày sinh nhật đầy ý nghĩa này.
Chỉ vì nghĩ rằng mình còn chưa đủ giỏi, còn thua cô gái kia nên ngày hôm sau, tôi lại ngu ngốc đến mức tìm thứ mà cô ta giỏi để học. Cô ta biết đàn violin, tôi cũng học violin. Tôi học một cách điên cuồng, miễn có thời gian là lôi cây đàn ra mà rèn luyện, tự nghĩ chỉ cần mình giỏi hơn chị ta thì anh sẽ quay về bên tôi. Nhưng sự thật, anh yêu chị ta không chỉ vì chị ta biết đàn, mà là chị ta luôn ở bên anh, chị ta hợp với anh và khoảng cách của chị ta và anh là không có. Dần dần tôi nhận ra rằng dù mình có cố gắng học đến mức mười ngón tay đều chảy máu thì anh vẫn không ở bên tôi như trước kia. Vì sự thật, anh đã yêu Kha Mễ Nhu mất rồi.
Và bắt đầu từ khi người tên Kha Mễ Nhu ấy xuất hiện. Nỗi sợ ngày một vây kín tôi, tôi lúc nào cũng có cảm giác khoảng cách của mình và anh càng xa, rất xa. Tôi cố chạy, một cuộc chạy đua không có đích đến.
Anh không còn hay sang nhà cùng tôi ngồi ôn bài, tôi không còn thường xuyên thấy nụ cười dịu dàng của anh và cũng chẳng hề được anh ôm lấy mà dỗ dành nữa. Anh bận học nhiều hơn, bận đi hẹn hò nhiều hơn. Anh hiếm khi cùng tôi ra bãi biển ngắm hoàng hôn, bỏ bóng tôi một mình cô độc trên bãi cát trắng cùng những giọt nước mắt.
Thời gian gặp anh ít đi. Tôi mới nhận ra rằng, tình cảm mình đối với anh không còn đơn giản là tình yêu nữa, hẳn đó không còn là tình yêu của một người con gái dành cho một người con trai. Còn định nghĩa, tôi không biết, thật sự chẳng thể hình dung được thứ cảm xúc đang trực trào trong lòng còn có thể dùng từ gì để diễn tả hết.
Nỗi nhớ. Không chỉ là thao thức nhìn sang tấm ảnh của anh đặt ở đầu giường.
Niềm đau. Không chỉ là khi đến nhà thăm anh nhưng chỉ đứng được ngoài cửa rồi chưa vào đã rời bước, vì trong kia, anh đang ôm hôn người khác.
Anh lớn thật rồi, còn tôi, ai cũng xem tôi là một cô nhóc chưa hiểu chuyện. Người tài giỏi nổi trội như anh, tôi làm gì có tư cách sánh bằng, tôi mãi mãi chỉ là kẻ cô độc đứng phía sau nhìn anh.
Sau đó, anh lại đi du học cùng Kha Mễ Nhu, tôi không giữ anh lại vì tôi thừa biết dù mình có nói gì đi nữa thì giờ chỉ là việc vô nghĩa mà thôi. Tối trước ngày anh đi, anh có sang nhà tìm tôi, tôi đóng chặt cửa phòng không để anh vào, nhưng chưa đầy năm phút tôi đã mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài, tôi chỉ biết vòng tay ôm chặt anh mà không nói câu nào. Anh nói, nói duy nhất với tôi một câu thôi, nhưng câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, rất đau. Hôm sau tôi không ra tiễn anh như những người khác mà cùng mẹ đứng ở một góc khuất nhìn theo anh, thỉnh thoảng anh nhìn quanh, tôi hy vọng người anh tìm là tôi, nhưng nụ cười của Kha Mễ Nhu đã làm anh quên hẳn, nơi này có một người vì anh mà khóc. Đứng ở phía xa nhìn bóng anh cùng người anh yêu khuất sau dòng người đẩy đưa, tôi siết chặt máy ảnh trong tay để rồi cuối cùng chẳng chịu nổi mà ngã vào lòng mẹ tôi khóc nức nở.
Tôi không sợ khoảng cách nửa vòng Trái Đất, cũng không sợ sự chênh lệch thời gian mà chỉ sợ rằng ở nơi xa đó anh sẽ từng ngày quên đi tôi. Tôi chỉ sợ rằng mình không đủ sức để chạy theo anh để rồi phải chấp nhận lạc mất anh giữa một biển trời mênh mông trống vắng.
Anh đi rồi bỏ lại tôi một mình cùng một tình yêu lớn dần theo năm tháng.
Anh đi tìm hạnh phúc của mình mà quên rằng anh chính là tất cả hạnh phúc của tôi.
Ngụy Hàn! Cái tên gắn liền với tuổi thơ của tôi.
Câu chuyện về cuộc đời tôi chỉ mới bắt đầu…