Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 116: Tân Hôn.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 116: Tân Hôn.

“Anh nghĩ tôi có thể không sợ anh sao?” Lần đầu của người con gái bị anh chiếm đoạt mà không tài nào phản kháng, lần thứ hai lại bị anh đặt dưới thân mà cưỡng đoạt không ngừng, cả sức chống lại cũng không có. Nghĩ lại thử xem, có ai mà không sợ.
***
Đổng Tây được Lương Ứng Nhiên đưa về căn nhà gỗ, thấy cô đã an toàn về đến nơi, anh căn dặn vài câu với vệ sĩ bên ngoài rồi mới an tâm đưa Từ Tâm Di và Tiểu Niệm về nhà. Đổng Tây bước vào phòng, mắt lướt qua từng chi tiết trong phòng, buổi sáng trước khi rời đi và hiện tại hoàn toàn khác nhau. Trên bàn cắm một bình hoa đủ màu sắc, rực rỡ khoe sắc, trên tường còn dán đầy chữ Hỷ màu đỏ, trên giường trải đầy cánh hồng, ga và gối đều đổi thành một màu đỏ, trên đó thêu một cặp uyên ương cọ đầu vào nhau, tựa như gắn bó cả cuộc đời.
Đổng Tây không biết nên bày tỏ cảm xúc của mình thế nào, chỉ thẩn thờ nhìn quanh rồi tháo trang sức trên người bỏ xuống bàn trang điểm, cẩn thận đặt chiếc vòng cẩm thạch vào hộp nhung, lúc chạm đến chiếc nhẫn trên tay, Đổng Tây nhìn nó chăm chú, cuối cùng cũng tháo ra bỏ vào hộp trang sức, sau cùng bước thẳng vào phòng tắm. Cả ngày mệt nhọc, giờ được thả mình trong bồn tắm rộng lớn thoải mái, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhỏm, nằm đó mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, đến khi giật mình tỉnh dậy, nước trong bồn đã chuyển lạnh. Bước ra khỏi phòng tắm, Đổng Tây nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm, cô chỉ lặng lẽ lên giường, kéo chăn chùm kín người rồi nhắm mắt mà nghỉ ngơi, tai lắng nghe tiếng sóng biển bên ngoài, như một bản dương cầm êm ái.
Cứ như thế đến khi nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Đổng Tây lập tức mở mắt mà ngồi bật dậy nhìn cánh cửa. Người bên ngoài không ngừng vỗ lên cửa, Đổng Tây ngồi sát vào đầu giường, đề phòng nhìn cánh cửa ấy, cô biết rõ người bên ngoài là ai.
Bên ngoài không còn tiếng vỗ cửa, Đổng Tây mới vén chăn bước xuống giường, đi về hướng cửa. Nào ngờ bặt một cái, cửa được mở từ bên ngoài, hẳn là vừa rồi đã đi tìm chìa khóa. Vì bất ngờ nên cô đứng ngây ra đó, tròn mắt nhìn hai người đàn ông ngoài cửa.
Đương nhiên trong số đó có Ngụy Hàn, nhưng anh lại loạng choạng tựa vào khung cửa, hai mắt mơ màng, dáng vẻ có thể ngã bất cứ lúc nào, may mà có cánh tay của người đang ông bên cạnh kịp đỡ lấy.
Hồng Kỳ Phong hai tay giữ lấy Ngụy Hàn, anh nhìn cô gái ăn mặc vô cùng kín cổng cao tường đang đứng trong phòng, mắt hết kinh ngạc nhìn anh rồi lại chuyển sang nhìn Ngụy Hàn, ánh mắt rõ ràng dịu đi phần nào.
“Bà Ngụy?” Hồng Kỳ Phong hướng Đổng Tây hỏi, thấy cô lập tức ngây người, dường như không quen với cách xưng hô đó, anh lại cười: “Cô dâu?” Không đợi Đổng Tây trả lời, người say bí tỉ bên cạnh có lẽ đã nhận ra được vợ mình, nên vùng khỏi tay của Hồng Kỳ Phong mà bước loạng choạng về phía Đổng Tây, vừa bước vừa gọi, giọng điệu rất vui vẻ.
“Vợ của anh… Tiểu Tây! Tiểu Tây!” Dù say nhưng chẳng mấy bước anh đã đến trước Đổng Tây, không cho cô kịp phản ứng đã ôm chặt Đổng Tây, cứ như cô là của riêng anh, sợ sẽ có ai dành lấy, anh lại lẩm bẩm: “Anh yêu em… Tiểu Tây…”
Hồng Kỳ Phong nhìn cảnh tượng ấy nên cười cười rồi nói với Đổng Tây: “Định sẽ không để anh ấy động phòng, nhưng bọn anh còn có lương tâm, anh Ngụy chờ suốt ba năm chỉ đợi ngày này, thế nên mang chú rể trả cho em.” Anh liếc mắt nhìn bộ đồ cô mặc, liền trêu chọc Ngụy Hàn: “Anh Ngụy! Xem ra có con nai nhỏ rất sợ sói đói như anh…”
Ngụy Hàn tuy say nhưng vẫn còn chút ý thức, chỉ quát lên: “Cậu biến mau cho tôi còn động phòng… Tiểu Tây…” Cả người anh dính lấy Đổng Tây, chẳng muốn buông ra.
Chỉ thấy tiếng cười thích thú của Hồng Kỳ Phong, anh đương nhiên không dám làm bóng đèn, đành chào tạm biệt Đổng Tây.
“Nhiệm vụ hoàn thành, anh về đây. Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Dù không biết nhận lời chúc ấy ra sao nhưng Đổng Tây vẫn vì phép lịch sự mà đáp lại Hồng Kỳ Phong.
Cậu ta cười vui vẻ, thuận tay khép cửa lại, nhưng trước khi quay bước còn để lại một câu với cô dâu.
“Sói lâu ngày bị bỏ đói, em cẩn thận đấy.”
Đổng Tây không đáp, chỉ có tiếng Ngụy Hàn lớn tiếng gọi: “Hồng Kỳ Phong!”
Bóng dáng Hồng Kỳ Phong biến mất sau tiếng cười lãng tử ấy. Cánh cửa gỗ cũng đóng chặt. Đổng Tây không cam tâm muốn đẩy Ngụy Hàn ra, người này vừa rồi chẳng biết an phận, đôi môi vô tình vô ý cứ quẩn quanh ở cổ cô, trước mặt Hồng Kỳ Phong mà diễn cảnh này đương nhiên Đổng Tây chẳng thể nào không ngượng, thật muốn xô Ngụy Hàn ra, nhưng anh lại ôm càng chặt hơn. Giờ không có người ngoài, Ngụy Hàn càng làm tới, đôi tay chẳng kiêng dè mà lướt quanh cơ thể cô, Đổng Tây chống tay xô anh ra, ngược lại Ngụy Hàn thuận thế đè cô xuống giường. Anh nhìn cô chăm chú, không nói một lời.
Đổng Tây trông đôi mắt đỏ ngầu ấy, cô càng hoảng sợ, nhưng hơi rượu man mát phả vào mặt cô, người cô lại có cảm giác lân lân khó tả. Ngụy Hàn nhìn cô một lát rồi cúi đầu hôn lên trán cô, môi anh in dấu lên đó khá lâu, đây là nụ hôn trân trọng, nụ hôn cảm ơn, nụ hôn chân thành. Cuối cùng anh ngẩng mặt lên, cười tà mị.
“Em mặc nhiều lớp áo như vậy làm gì? Không nóng sao?” Thấy cô không đáp, tay anh chạm vào eo cô, khẽ cười: “Nếu anh muốn, chỉ cần năm giây thì đã có thể cởi xuống toàn bộ.”
“Anh không say?”

Nghe cô nghi hoặc hỏi, Ngụy Hàn bật cười, gương mặt tuy đỏ lên nhưng rõ ràng là rất tỉnh táo, khác với cái người đi đứng loạng choạng vừa rồi. Anh vùi đầu vào cổ Đổng Tây, hít hà mùi hương thơm mát từ cơ thể cô, tự nhiên nói: “Nếu không giả vờ một tí, sợ rằng tối nay cô dâu của anh sẽ phải giường đơn gối chiếc rồi. Mấy tên đó không có tính người đâu, rất thích phá hoại đại sự của người khác. Nhất là hiện giờ bọn họ đang ghen tị với anh. Anh kết hôn rồi, có vợ rồi, đáng nói nhất chính là anh cưới được người phụ nữ hoàn hảo nhất thế gian.”
Đổng Tây không còn gì để nói, lại càng không dám nói gì trong tình huống này. Hơi thở Ngụy Hàn nóng rực phả vào cổ cô, cả người cô liền run rẩy. Ngụy Hàn đương nhiên có thể nhận thấy, anh xoay người nằm ngửa xuống giường, để Đổng Tây an vị tựa lên ngực mình, anh vuốt tóc cô, trấn an cô: “Tiểu Tây! Em vẫn còn sợ anh sao?”
“Anh nghĩ tôi có thể không sợ anh sao?” Lần đầu của người con gái bị anh chiếm đoạt mà không tài nào phản kháng, lần thứ hai lại bị anh đặt dưới thân mà cưỡng đoạt không ngừng, cả sức chống lại cũng không có. Nghĩ lại thử xem, có ai mà không sợ.
Ngụy Hàn biết tâm tư của cô, anh chỉ thở dài, nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh đã là chồng em, đừng sợ anh nữa, đừng đề phòng anh như đề phòng kẻ thù có được không?”
“Không thể.”
“Tiểu Tây… Phải làm sao em mới tha thứ cho anh? Làm sao để chúng ta trở về như trước kia?”
“Chúng ta còn có thể trở về như trước kia nữa hay sao?” Đổng Tây hỏi anh nhưng chưa để anh trả lời thì cô đã khẳng định: “Không thể nào nữa rồi, mãi mãi cũng không thể.”
Dứt câu, không gian trong căn phòng bỗng chốc tĩnh lặng, Ngụy Hàn nhìn Đổng Tây chăm chú, cô nghiêng mặt né tránh ánh mắt ấy. Thấy dáng vẻ né tránh của cô, anh áp tay vào má Đổng Tây, ép cô đối diện với mình, sau đó không nói không rành thì đôi môi anh đã ép xuống, hôn siết mạnh vào môi cô. Đổng Tây chống tay lên ngực Ngụy Hàn, lại lần nữa né tránh nụ hôn cuồng nhiệt đó. Khi đôi môi anh dời xuống cổ thì Đổng Tây bỗng cất tiếng: “Người toàn là mùi rượu.”
Ngụy Hàn lúc này mới thôi hành động thân mật ấy, anh mỉm cười hôn lên trán Đổng Tây rồi ngồi bật dậy, kéo theo cả cô vào lòng: “Anh đi tắm đã.”
Đổng Tây không đáp, cô dịch người ra, nới lỏng khoảng cách của cả hai. Ngụy Hàn cũng không chấp nhất hành động né tránh ấy, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc bước ra khỏi nhà tắm, trong phòng chỉ còn lại đèn ngủ, Ngụy Hàn nheo mày nhìn phía giường ngủ, thấy cô đã cuộn chăn nằm ở một góc giường, anh ném khăn lau tóc sang một bên rồi ngồi ngồi bên giường, trông cô hơi thở đều đều, có vẻ như đã ngủ say. Anh không nói gì, đến tủ lấy hộp y tế mà Từ Tâm Di mang đến hai ngày trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, vén tóc mái cô sang rồi khử trùng vết thương trên trán của cô, do mấy ngày nay chăm sóc tốt nên vết thương đã hồi phục rất nhanh, có lẽ vài ngày nữa là khỏi hẳn. Khử trùng xong, anh đặt hộp y tế lên bàn rồi vén chăn rồi nằm xuống cạnh cô, ôm chặt Đổng Tây vào lòng. Được một lúc, tay anh lại dời đến đai áo choàng tắm của Đổng Tây, nhanh chóng cởi ra, sau đó lại dứt khoác cởi luôn áo khoác mỏng bên trong. Trên người Đổng Tây lúc này chỉ còn lại bộ váy ngủ mỏng manh, Ngụy Hàn thấy cô vẫn nhắm mắt, anh nâng cằm Đổng Tây lên đối diện cùng mình, vuốt ve gương mặt kiều mị của cô.
“Sao rồi? Không phản kháng nữa? Muốn để mặc anh muốn làm gì thì làm sao?”
Lúc này Đổng Tây mới mở mắt, chính đôi mắt vô hồn ấy chiếm trọn tim anh, cô thờ ơ đáp: “Biết phản kháng vô dụng thì phản kháng làm gì nữa? Anh giỏi nhất là cưỡng ép người khác kia mà.”
Trước lời chế giễu của cô, Ngụy Hàn cũng không biện minh cho mình. Anh ngược lại tâm trạng vui vẻ ôm lấy Đổng Tây thật chặt, áp cả gương mặt cô vào lồng ngực của anh.
“Anh chỉ muốn em ngủ thoải mái hơn thôi. Mặc nhiều như vậy sẽ khó ngủ.” Dường như biết trước cô sẽ bất ngờ, anh lại hôn lên đỉnh đầu của cô, thì thầm bảo: “Hôm nay chắc em mệt lắm rồi, ngủ sớm thôi.”
Thế là anh hài lòng nhắm mắt lại, ôm lấy cô đi sâu vào giấc ngủ. Hẳn không ai biết anh mong chờ đến đêm tân hôn thế nào, trước mặt là người anh yêu, anh chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy cô, cùng cô tận hưởng đêm tân hôn hạnh phúc, nhưng anh lại không hề muốn ép buộc cô. Có trời mới biết, anh không bao giờ muốn ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì.
Hơi thở Ngụy Hàn chuyển sang đều đều, Đổng Tây lại không thể nào ngủ được, cô cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang phập phồng của anh, vòng tay anh ôm lấy cô muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấp áp, muốn bình yên có bình yên. Vẫn nghĩ rằng đêm nay anh sẽ như hai lần trước mà bỏ mặc suy nghĩ của cô, chỉ biết thỏa mãn bản thân mình, nhưng anh không làm thế, chỉ muốn cùng cô có một giấc ngủ thật thoải mái.
Suy nghĩ miên man một lúc, mi mắt cô liền nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến, thế là Đổng Tây cũng an phận ngủ say trong lòng anh.
Bên ngoài sóng biển cứ vỗ không ngừng, trong căn phòng, hai hơi thở như hòa làm một. Lần đầu sau ba năm xa cách, họ có thể bình yên bên nhau như thế.
Sáng hôm sau, Đổng Tây là người tỉnh dậy trước, cô mở mắt ra nhìn, vẫn là hình ảnh trước khi ngủ, là lồng ngực vững trải của Ngụy Hàn. Thì ra cả đêm hai người ngủ chẳng hề đổi tư thế, cứ như vậy mà ngủ đến sáng.
Cô đi vào phòng tắm, đứng trước gương mà thẩn thờ. Đến cuối cùng vẫn chưa thể chấp nhận được hiện tại, cứ ngỡ là mình đang mơ, một giấc mơ khó có thể thành hiện thực.

Vệ sinh cá nhân xong, cô cầm khăn lau mặt, bỗng lúc này cửa nhà tắm mở ra, Ngụy Hàn đứng tựa vào cửa ra vào, chỉ đơn giản là đứng nhìn cô. Cô cũng đã quá quen với ánh mắt ấy nên không chú tâm nữa, vắt khăn lên rồi định bước ra ngoài. Nào ngờ lúc đi ngang anh lại bị anh ôm lấy. Ngụy Hàn tựa cằm lên vai Đổng Tây, trong giọng nói tràn ngập vui vẻ.
“Lúc tỉnh dậy không thấy em, anh còn nghĩ tất cả mọi chuyện xảy ra đều là mơ, anh rất sợ. Nhưng khi thấy em trong phòng tắm, anh mới phát giác rằng không phải mình mơ. Em quay về rồi, em đã trở thành vợ anh. Anh không cần phải sống cô đơn một mình nữa. Tiểu Tây… Cảm ơn em.”
“Ngụy Hàn, anh không cần cảm ơn tôi đâu. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này không nên có, nhưng nếu đã bắt đầu rồi thì chúng ta cứ sống trong những tháng ngày hành hạ nhau vậy.”
Đổng Tây lạnh nhạt cắt đứt niềm vui của anh, cô thoát khỏi vòng tay anh rồi đi về phía tủ quần áo, không thèm quan tâm đến sắc mặt hụt hẫn của người phía sau.
Hai người ăn sáng tại căn nhà gỗ, buổi sáng phục vụ đã mang thức ăn từ resort qua để chuẩn bị. Bàn ăn được đặt ở trước sân của căn nhà gỗ, có thể ngắm cảnh biển buổi sáng, không khí vô cùng thoáng mát. Ngụy Hàn cùng Đổng Tây ngồi đối diện nhau, hai người không ai nói một lời, tình huống không có một chút nào giống như cặp vợ chồng son. Đợi Đổng Tây ăn xong, Ngụy Hàn lại nắm lấy tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út.
“Nhẫn cưới không nên tháo ra.” Anh chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Đổng Tây cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Đeo nhẫn cho cô xong rồi, anh không buông tay mà ngược lại còn đan chặt tay hai người vào nhau.
“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật. Chắc em nhớ đảo Okinawa ở Nhật chứ, lần trước vẫn chưa dẫn em đi tham quan hết, tuần trăng mật này chúng ta sẽ ở lại đó. Được không?”
“Tùy anh thôi.”
Thấy cô thuận ý, tâm tình Ngụy Hàn lại tốt hơn, anh lúc này mới cầm nĩa lên mà ăn sáng. Đổng Tây hướng mắt ra ngoài biển, ngắm nhìn mặt trời đã lên cao.
“Anh Ngụy.”
Trần Tùng Bách sáng sớm đã đến tìm, Ngụy Hàn đang ăn sáng cũng bỏ dở nửa chừng. Anh lau miệng rồi đứng lên đi ra cách chỗ Đổng Tây vài mét, lắng nghe Trần Tùng Bách báo cáo. Lúc quay trở về chỗ ngồi, sắc mặt có phần nặng nề. Đổng Tây tuy không muốn quan tâm nhưng cũng không thể thờ ơ, cô đành lên tiếng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tiểu Tây! Có lẽ tuần trăng mật phải hoãn lại.” Thấy cô không hỏi vì sao, anh lại trực tiếp nói: “Mẹ em nằm viện rồi, có muốn thăm bà ấy không?”
“Mẹ tôi? Bà ấy sao thế?” Nghe đến mẹ mình có chuyện, Đổng Tây liền kích động đứng bật dậy, cả gương mặt trắng bệch.
Ngụy Hàn giữ lấy tay cô mà trấn an: “Tình hình vẫn chưa rõ. Anh đưa em đến bệnh viện.”
Đổng Tây liền gật đầu ngay, Ngụy Hàn tự mình lái xe đưa Đổng Tây đến An Lạc. Tuần trăng mật mà Ngụy Hàn dốc công chuẩn bị trong phút chốc hủy bỏ.
Hôm qua sau khi dự lễ cưới xong, Cao Thụy Nghiêng và Trần Thắng Ninh đã về An Lạc ngay. Theo tin tức của Trần Tùng Bách thu thập được thì tối qua Cao Thụy Nghiêng bị ngã cầu thang, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê.
Trên đường đi, Đổng Tây cứ nhìn hàng cây hai bên đường mà ngơ ngẩn, hai bàn tay đan chặt vào nhau như để ngăn sự sợ hãi trong lòng. Trước kia cô còn trẻ, có nhiều suy nghĩ không thể đồng nhất, đặc biệt là mẹ cô lại tái giá lần nữa, cô không thể chấp nhận. Nhưng khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự lựa chọn ấy.
Với một người phụ nữ chân yếu tay mềm như Cao Thụy Nghiêng, mất đi người chồng là Đổng Hạo – chỗ tựa duy nhất trong cuộc đời, bà lúc ấy đã tuyệt vọng và bế tắt ra sao. Trong thời khắc yếu đuối đó, Trần Thắng Ninh lại luôn ở bên động viên, an ủi và chở che, thử hỏi xem làm sao Cao Thụy Nghiêng có thể không xiêu lòng?

Trải qua bao nhiêu chuyện, nói hận thì Đổng Tây chẳng còn hận thì gì với Cao Thụy Nghiêng cả, dù sao bà cũng là người mang nặng đẻ đau mà sinh ra cô. Tình mẫu tử, nói chấm dứt, mãi cũng không dứt được.
Ngụy Hàn đương nhiên tinh ý nhìn thấy những biểu hiện lo lắng của Đổng Tây, anh nhiều lần muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại rất biết cách trốn tránh, hết vuốt tóc lại xoa tay, không muốn anh chạm vào mình, anh đành tập trung lái xe.
Xe đến bệnh viện tại An Lạc, Ngụy Hàn hỏi y tá về phòng bệnh, sau đó anh dẫn cô đến phòng của Cao Thụy Nghiêng đang nằm. Vừa vào trong phòng, Đổng Tây đã chạy lại bên giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của bà, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống. Cô ngồi xuống ghế cạnh giường, nắm lấy bàn tay của Cao Thụy Nghiêng rồi áp lên má mình, khẽ gọi: “Mẹ…”
Cao Thụy Nghiêng đã không còn hôn mê, mơ màng mở mắt nhìn sang, đầu tiên là thấy Ngụy Hàn đứng ở cuối giường, sau đó lại thấy Đổng Tây mắt rưng lệ ngồi bên bà. Thấy vậy bà chỉ cười, bà cười mà nước mắt tuông rơi.
“Sao hai đứa đến đây? Chẳng phải đi hưởng tuần trăng mật sao?”
“Mẹ… Mẹ…” Cô nấc lên nghẹn ngào, tựa đầu vào cánh tay bà mà khóc.
Bà vuốt mái tóc của con gái, đầy yêu thương mà nói: “Ngốc quá, mẹ không sao, con đừng khóc nữa… Xem xem… mới vừa kết hôn đã khóc như vậy rồi.”
Ngụy Hàn nhìn thấy cô khóc như thế, anh đi đến đặt tay lên vai Đổng Tây, rồi lại nhìn Cao Thụy Nghiêng: “Sáng nghe tin mẹ bị ngã, Tiểu Tây đã rất lo lắng. Chúng con hoãn tuần trăng mật lại rồi.”
Dù có thù thì thù của Ngụy Hàn cùng đều nằm ở chỗ Trần Thắng Ninh, với Cao Thụy Nghiêng, anh cũng không có ân oán. Bà là mẹ của vợ anh, anh gọi một tiếng mẹ xem như vô cùng hợp lí.
Cao Thụy Nghiêng nghe cách xưng hô của Ngụy Hàn như thế, lòng cũng thấy nhẹ nhõm phần nào, bà cố gượng cười: “Mẹ không sao, chỉ sơ ý ngã thôi, hai con không cần hoãn tuần trăng mật.”
“Mẹ… Chuyện đó không quan trọng.” Đối với cô, tuần trăng mật này thật không có ý nghĩa gì cả, cô cũng không quá để tâm. Đổng Tây ngẩng đầu giơ tay lau nước mắt cho bà: “Mẹ nghỉ ngơi đi, con ở đây chăm sóc mẹ.”
“Tuần trăng mật chúng con có thể đi sau, hiện tại Tiểu Tây rất lo cho mẹ, con thấy mẹ cứ để cho cô ấy chăm sóc.”
Thành ý của con gái và con rể, Cao Thụy Nghiêng không thể không nhận, bà nhìn Ngụy Hàn rồi gật đầu: “Cảm ơn con.”
“Chuyện nên làm.”
Ngụy Hàn mỉm cười đáp lại, anh nhìn Đổng Tây nắm chặt tay của Cao Thụy Nghiêng, thế là anh nói với cô: “Tiểu Tây, anh sẽ thuê khách sạn cạnh bệnh viện, chúng ta ở đây đến khi mẹ khỏe hẳn. Được không?”
“Tôi có thể ngủ lại bệnh viện.” Cô không quay đầu nhìn anh mà nói. Sự thật căn phòng bệnh của Cao Thụy Nghiêng thuộc hàng VIP, có chỗ ngủ dành cho người nhà nuôi bệnh.
Ngụy Hàn tuy chiều chuộng cô nhưng anh biết cái gì có thể và không thể, chuyện cô ngủ lại đây chính là không thể. Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng bảo: “Ở đây có y tá, với lại sức khỏe em chưa hồi phục, cần chỗ nghỉ ngơi thật thoải mái. À, còn nữa, Trần Thắng Ninh chắc sẽ sớm quay lại đây thôi.”
Nghe Ngụy Hàn nhắc nhở, Đổng Tây bấy giờ mới phát hiện còn tồn tại một tên Trần Thắng Ninh. Cô liền hiểu ý của Ngụy Hàn, đành gật đầu đồng ý. Anh thấy thế nên ôn nhu cười, nhưng trong mắt toàn là lạnh lẽo.
Cao Thụy Nghiêng lại được y tá tiêm thuốc, chốc lát bà lại chìm vào giấc ngủ. Đổng Tây vẫn túc trực bên giường, Ngụy Hàn ngồi ở sofa nói chuyện điện thoại với Lương Ứng Nhiên, dặn dò vài việc cần thiết. Cửa phòng lại mở, lúc này Trần Thắng Ninh đang ung dung bước vào, đầu tiên nhìn thấy Ngụy Hàn, mặt ông liền biến sắc.
“Cậu… Cậu sao lại ở đây?” Ông lại nhìn sang giường bệnh, đúng lúc cô cũng vừa quay sang, chạm vào ánh mắt cô, sắc mặt ông mới hòa hoãn lại: “Đổng Tây? Đến thăm mẹ con sao?”
Ngược lại với vẻ chào đón của Trần Thắng Ninh, Đổng Tây lại tức giận đứng lên đi về phía ông ta.
“Tôi hỏi ông. Sao mẹ tôi lại ngã cầu thang?”
“Làm sao dượng biết được, chỉ là tai nạn thôi, con hỏi dượng, dượng hỏi ai đây?”
“Ông…” Đổng Tây nghẹn lời, cô tin chắc đây không phải là tai nạn, bên trong hẳn là có nguyên nhân, Trần Thắng Ninh không nói, Cao Thụy Nghiêng giúp ông ta che đậy, vậy thì sự thật cứ bị chôn vùi sau cái mác tai nạn kia.
Ngụy Hàn lại bình tĩnh hơn nhiều, từ lúc Trần Thắng Ninh bước vào phòng, anh đã chú ý đến ánh nhìn của ông ta cứ dán chặt vào Đổng Tây. Anh đi đến nắm lấy tay Đổng Tây, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ cười rồi nắm bàn tay ấy càng chặt hơn.

“Trần Thắng Ninh! Cũng mong mọi chuyện như ông nói, là tai nạn. Tôi cùng Tiểu Tây sẽ ở lại đây vài ngày, Tiểu Tây muốn chăm sóc mẹ cô ấy, sẵn tiện để chúng ta bồi đắp tình cảm.”
Câu cuối cùng Ngụy Hàn nói ra, làm sống lưng Trần Thắng Ninh lạnh toát, ông cố đứng thẳng người, gượng gạo bày bộ mặt bình thản cho qua chuyện. Còn Đổng Tây đứng bên cạnh Ngụy Hàn lại tự nhiên cảm thấy sát khí từ câu nói ấy quá rõ ràng. Đối với Trần Thắng Ninh, Ngụy Hàn hẳn biết cách giải quyết, chuyện này Đổng Tây không muốn bận tâm cũng không muốn xen vào.
Cao Thụy Nghiêng chưa tỉnh, Trần Thắng Ninh cảm giác không thể cùng Ngụy Hàn ngồi chung một phòng mà bồi đắp tình cảm, ông tự mình rời khỏi phòng bệnh. Đổng Tây ngồi bên giường, thấy Trần Thắng Ninh rời đi, Ngụy Hàn cũng đứng dậy.
“Anh ra ngoài mua chút gì cho em ăn.”
Có kẻ ngốc mới tin rằng anh đơn giản ra ngoài mua đồ ăn cho cô, Đổng Tây cũng không còn muốn quản chuyện của anh, cô chỉ thờ ơ nói.
“Tôi chỉ muốn ở đây chăm sóc mẹ, sau khi mẹ khỏe rồi, tôi và anh sẽ về Tân Nam. Chuyện của Trần Thắng Ninh… đừng để ảnh hưởng đến mẹ tôi.”
Có lẽ trước giờ chỉ có Ngụy Hàn đoán được tâm ý của Đổng Tây, hôm nay nghe cô nói thế, Ngụy Hàn quả nhiên có chút bất ngờ. Rất nhanh sau đó anh trả lời: “Được! Mọi chuyện nghe em.”
Lúc quay bước đi, anh vẫn ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của Đổng Tây, sau đó mới mỉm cười an tâm rời đi.
Thì ra mọi chuyện trước nay cô đều rõ, anh đoán tâm tư của cô, cô cũng hiểu mọi suy nghĩ của anh. Chỉ là trước kia cô để trong lòng.
Trần Thắng Ninh vừa đi vừa chửi rủa trong lòng, chẳng biết sao mỗi khi gặp Ngụy Hàn, lòng ông lại đầy bất an. Hiện tại tập đoàn Bách Nhật của ông có nền tảng vô cùng vững chắc ở An Lạc, Ngụy Hàn thì chọn Tân Nam làm giang sơn, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng. Ba năm qua Ngụy Hàn không có hành động nào muốn đối đầu cùng ông, làm cho cuộc sống ông vô cùng bình yên nên cứ thế mà quên mất mối thù của họ. Trần Thắng Ninh biết rõ Ngụy Hàn là kẻ thù dai, hẳn là anh không thể nào bỏ qua cho ông những việc trước kia, chỉ là đối với người đàn ông thâm sâu đó, Trần Thắng Ninh chỉ có cách phòng bị, không biết khi nào địch sẽ công sẽ thủ.
Đến nhà xe của bệnh viện, Trần Thắng Ninh lên xe vừa định lái đi thì một chiếc xe hơi khác lại chắn ngang đường của ông. Vừa đưa đầu ra định chửi thì trông thấy người lái xe kia xuống xe đi về phía mình, lập tức sắc mặt Trần Thắng Ninh tái xanh.
“Cậu làm gì vậy? Nên nhớ ở đây là bệnh viện.”
Ngụy Hàn lúc này đã bước đến trước cửa xe ông, gõ gõ lên cửa kính, tuy không nói gì nhưng cả gương mặt đều bày ra vẻ muốn trò chuyện. Trần Thắng Ninh nhìn xung quanh có camara, ông càng không tin Ngụy Hàn có thể làm xằng làm bậy trước nơi công cộng, thế là mở cửa bước xuống xe. Mặt mày ông không lấy làm tốt, hằn học hướng về phía Ngụy Hàn.
“Có chuyện gì?”
“Tôi không nói thì ông phải hiểu chứ, tốt nhất thu lại cái ánh mắt của ông nhìn vợ tôi. Trần Thắng Ninh, tôi nói cho ông biết, tôi im lặng không phải là tôi không biết, đừng tưởng mọi chuyện bị chôn vùi thì cho qua.” Vẻ mặt Ngụy Hàn sắt lạnh, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn nhu vừa rồi trong phòng bệnh.
“Cậu nói gì vậy hả?” Trần Thắng Ninh khó hiểu nheo mày, chẳng hiểu Ngụy Hàn rốt cuộc đang nói về vấn đề gì. Thấy Ngụy Hàn chỉ nhếch môi cười khẩy, Trần Thắng Ninh lại càng khó chịu, ông lớn tiếng bảo: “Nên nhớ ở đây là nơi nào, cậu đừng tưởng có thể một tay che trời. Nói năng linh tinh…” Bỗng ông nhớ đến sắc mặt của Đổng Tây, chỉ thuận miệng nói: “Hình như Đổng Tây có gì đó rất lạ, cậu không nhận ra sao?
Chỉ cần Trần Thắng Ninh có chút tâm tư nào với Đổng Tây, Ngụy Hàn đã không thể chịu đựng được, anh điềm nhiên bỏ mặc câu hỏi của ông ta.
“Chẳng lẽ ông quên lời tôi nói, chuyện của Tiểu Tây, cả nghĩ cũng đừng mong nghĩ đến. Còn nữa, những gì ông nợ Tiểu Tây trước đây, tôi sẽ để cô ấy đích thân đòi lại từng chút một.” Môi Ngụy Hàn cong lên thành nụ cười có như không, anh tiến lên một bước, nói khẽ: “Chuyện của mẹ vợ tôi là tai nạn sao? Vậy nếu bây giờ ông ra đường bị xe tông chết, có thể gọi là tai nạn không?”
“Cậu! Ngụy Hàn! Cậu dám…”
Người bị đe dọa đến mặt mũi méo mó, ông lùi lại vài bước, chỉ tay thẳng vào mặt Ngụy Hàn, mãi không thốt nên lời. Ngụy Hàn trông dáng vẻ sợ sệt đó, anh vô cùng thỏa mãn bật cười rồi quay lưng bước đi, được vài bước, anh bỗng dừng lại nhưng chẳng quay đầu, trong giọng nói ấy không còn bỡn cợt, hoàn toàn nghiêm túc.
“Trần Thắng Ninh, đối với tôi, chết là cách giải thoát. Tội ác của ông chồng chất như vậy, chết có quá dễ dàng không? Đương nhiên tôi sẽ tận tâm chăm sóc cha dượng là ông rồi.”
“Ngụy Hàn!”
Tiếng thét đầy phẫn nộ của Trần Thắng Ninh phía sau càng làm Ngụy Hàn cảm thấy thú vị. Anh cứ như thế mà lên xe rồi lái đi, nhìn qua gương chiếu hậu, Trần Thắng Ninh đã loạng choạng đứng không vững, phải vịn vào xe để ổn định tâm trạng, Ngụy Hàn mỉm cười vô cùng thỏa mãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.