Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 117: Chỉ Cần Em Muốn.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 117: Chỉ Cần Em Muốn.

“Từ lúc nào em đối với anh xa lạ như vậy, trong lòng em thấy khó chịu, thấy đau buồn, sao không chịu chia sẻ cùng anh? Anh đáng ghét đến mức em nhìn cũng không muốn nhìn như vậy sao? Tiểu Tây… Đến bao giờ em mới hiểu cho anh, mới tha thứ cho anh đây? Em nói đi, anh phải làm gì đây? Làm gì để một lần nữa có được tình yêu của em đây?”
***
Mấy ngày chăm sóc Cao Thụy Nghiêng cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra, ban ngày Đổng Tây ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình, Ngụy Hàn cũng ở lại đó cùng cô, nhưng anh lại ở phòng ngoài mà bàn chuyện cùng Lương Ứng Nhiên. Lương Ứng Nhiên lái xe đến Tân Nam vào ngay ngày hôm đó, nhân tiện Ngụy Hàn ở lại An Lạc nên họ xử lí luôn những việc dang dở của Hoành Cơ. Buổi tối Ngụy Hàn lại đưa Đổng Tây về khách sạn, chăm sóc cô nghỉ ngơi, chỉ mới vài ngày mà mặt mày cô lại xanh xao, gầy đi trông hẳn, anh nhìn cũng phải đau lòng. Đặc biệt là không gặp Trần Thắng Ninh, không có sự tồn tại của ông ta, mọi chuyện điều đơn giản. Cao Thụy Nghiêng biết quan hệ của họ không tốt nên đến tối mới để Trần Thắng Ninh ở lại bệnh viện cùng bà, bởi thế hầu như cơ hội chạm mặt giữa họ là không có.
Buổi chiều ngày thứ ba, Đổng Tây đến phòng của bác sĩ hỏi sơ lượt về tình hình của mẹ mình, bác sĩ bảo bà chỉ chấn thương phần mềm, hai ngày nữa có thể xuất viện. Quan trọng nhất chính là căn bệnh thiếu máu cơ tim của bà đã chuyển biến sang tình hình xấu hơn. Đổng Tây nghe mà lòng cả kinh, cô không hề biết mẹ mình bị bệnh tim. Cô hỏi rõ hơn về chuyển biến bệnh, bác sĩ bảo chỉ cần tịnh dưỡng, có thể sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Nghe thế Đổng Tây cũng an tâm phần nào.
Trên đường trở về phòng bệnh, Đổng Tây lại đụng mặt Trần Thắng Ninh, chẳng biết vô tình hay cố ý, ông ta lại ở bệnh viện vào giờ này.
“Đổng Tây!” Vừa thấy Đổng Tây có ý định tránh mình, Trần Thắng Ninh đã vội chạy đến chắn trước mặt cô. Ngăn được cô rồi, ông mới có cơ hội hỏi thăm: “Ba năm qua con ở đâu? Sao vừa quay về liền kết hôn cùng Ngụy Hàn? Ngụy Hàn là người thâm sâu khó đoán, ở bên cậu ta, con sẽ không hạnh phúc.”
“Trần Thắng Ninh! Ông thật buồn cười đấy, chuyện của tôi bao giờ đến phiên ông quản? Dù tôi có đi đâu, làm gì, kết hôn cùng ai cũng không hề can hệ tới ông?”
Trần Thắng Ninh quan sát sắc mặt cô, rồi lại rầu rỉ nói: “Dượng biết chuyện trước kia đều do dượng sai. Con xem, ba năm qua dượng đều sống trong ân hận, hiện tại dượng chỉ một lòng yêu thương mẹ con. Nếu con đã quay về rồi thì cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ.”
“Đoàn tụ?” Đổng Tây nghe ông nói mà không nhịn cười bật cười, sau đó mặt không giấu được vẻ chế giễu: “Mẹ tôi là mẹ tôi, ông là ông. Ông phải biết tôi và ông không có tí liên hệ nào. Còn nữa, những việc ông làm tôi đều không nói cho mẹ biết vì sợ bà ấy đau lòng, ông tốt nhất đừng để tôi biết ông làm tổn thương mẹ tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho ông.”
“Dượng là thật lòng đối đãi với mẹ con. Chỉ là dượng thấy con hiện tại sống không ổn tí nào. Ngụy Hàn ra sao con hiểu rõ, chẳng lẽ con muốn nửa đời còn lại sống cùng loại người như cậu ta?”
“Ngụy Hàn là hạng người nào đương nhiên tôi hiểu rõ, ông là hạng người nào tôi càng hiểu rõ. Nhưng dù Ngụy Hàn có thế nào thì cũng tốt hơn kẻ lòng lang dạ sói như ông. Trần Thắng Ninh! Tôi biết ông nói những lời này với tôi là có ý gì, nhưng thật lòng xin lỗi, đã không thể để ông đắc ý được rồi.”
Nói xong rồi, Đổng Tây lại bước tiếp con đường của mình, Trần Thắng Ninh ở phía sau tức đến không nói được một lời. Ngụy Hàn đã vậy, Đổng Tây lại thế, chỉ chọc ông tức điên lên thôi.
Trong lúc Đổng Tây rời khỏi, Ngụy Hàn lại có cơ hội nói chuyện riêng với Cao Thụy Nghiêng. Anh ngồi cạnh giường, đối mặt với mẹ vợ của mình. Bà bình tĩnh đến lạ thường, mỉm cười hòa nhã với Ngụy Hàn.
“Trưa nay con đưa Tiểu Tây về Tân Nam đi, chiều mẹ sẽ xuất viện.”
“Tiểu Tây rất lo cho mẹ.”
“Mẹ biết, biết Tiểu Tây lo cho mẹ, nó không còn oán hận mẹ nữa. Chỉ riêng chuyện này cũng đủ mẹ nhẹ lòng, mấy ngày nay được ở bên cạnh Tiểu Tây, mẹ không còn gì để hối tiếc… Nhưng con biết không? Mẹ đã không có tư cách làm mẹ của con bé, có nhiều chuyện đã làm sai không thể quay đầu, tựa như hôn nhân, sai một li, đi một dặm. Nay mẹ không muốn Tiểu Tây vì chuyện của mẹ mà chịu bất kì ảnh hưởng nào, con bé đã chịu nhiều tổn thương rồi, không thể để nó buồn đau vì ai nữa. Tiểu Tây của mẹ lương thiện như thế, yếu đuối như thế, đáng có được cuộc sống hạnh phúc.”
Ngụy Hàn nghe thế đương nhiên tán đồng: “Đúng vậy, Tiểu Tây đáng có được hạnh phúc. Mẹ yên tâm, có con rồi, con sẽ chăm sóc và yêu thương cô ấy đến hết đời.”
Cao Thụy Nghiêng lần trước đã nghe Ngụy Hàn hứa trong hôn lễ, lần này nghe lại lần nữa, bà càng thấy an tâm, chỉ mỉm cười như để cảm ơn. Ngụy Hàn ngẫm nghĩ một lát lại đề nghị.
“Chuyện Trần Thắng Ninh con không để Tiểu Tây biết, nhưng không lẽ mẹ cứ chịu đựng như vậy, không có ý định rời bỏ ông ta?” Không nhận được câu trả lời, chỉ là nét mặt buồn thương của Cao Thụy Nghiêng, Ngụy Hàn lại nói: “Chỉ cần mẹ muốn, con có thể giúp.”
“Không… Không cần đâu. Chuyện của mẹ hãy để mẹ tự giải quyết. Dù sao đều là mẹ lựa chọn, có đau khổ buồn vui gì mẹ cũng tự gánh chịu.”
Bà đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười cay đắng. Nước mắt cứ vì thế lăn dài. Ngụy Hàn nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết thở dài. Lời đề nghị vừa rồi là thật tâm, chỉ cần Cao Thụy Nghiêng nói một câu, Ngụy Hàn anh có thừa sức giúp bà, nhưng bà lại từ chối. Chỉ là Cao Thụy Nghiêng không biết, chuyện của bà anh có thể để bà giải quyết, còn món nợ mà ông ta nợ Đổng Tây thì anh không thể nào bỏ mặc.

***
Đổng Tây trở về phòng bệnh, Cao Thụy Nghiêng nằm trên giường vừa thấy con gái quay lại, bà đã mỉm cười đầy hạnh phúc. Đổng Tây vừa từ phòng ngoài đi vào đã không thấy Ngụy Hàn, vào trong đây cũng không thấy anh, cô chỉ đảo mắt qua, cũng không có ý định hỏi. Cô ngồi xuống bàn, cầm dao mà gọt mấy quả táo để trên bàn, miệng lại hỏi thăm sức khỏe của Cao Thụy Nghiêng.
“Mẹ còn thấy đau chỗ nào không?”
“Mẹ khỏe hẳn rồi.” Cao Thụy Nghiêng nhìn biểu hiện của Đổng Tây suốt mấy ngày qua đối với Ngụy Hàn, bà đương nhiên bên trong chắc chắn có uẩn khúc, bà không thấy Đổng Tây nhắc đến Ngụy Hàn nên bản thân tự mình đề cập đến: “Hình như Hoành Cơ có việc nên Ngụy Hàn ra ngoài xử lí.”
“Dạ.”
“Tiểu Tây… Hai đứa xảy ra chuyện gì sao?” Thấy động tác Đổng Tây ngưng lại trong giây lát, cô ngẩn người như suy nghĩ gì đó rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, chỉ bất lực lắc đầu.
Cao Thụy Nghiêng trước đây phản đối kịch liệt đoạn tình cảm này cũng bởi vì Ngụy Hàn là hung thủ đã giết chết Đổng Hạo. Nhưng ba năm qua, chuyện nghĩ không thông bà cũng nghĩ thông rồi. Đổng Tây đã tin Ngụy Hàn tuyệt đối như vậy, hẳn trong đó có nguyên nhân, điều quan trọng là bà luôn muốn con mình hạnh phúc, nếu con gái bà đã một mực yêu thương và đồng ý kết hôn cùng Ngụy Hàn, thì dù có bất kì ân oán gì bà cũng có thể bỏ qua.
“Tiểu Tây à, con bây giờ đã kết hôn rồi, hai đứa là vợ chồng, có chuyện gì không thể cùng nhau ngồi xuống bàn bạc giải quyết sao?”
Đổng Tây đưa miếng táo vừa gọt xong vào tay Cao Thụy Nghiêng, cô chỉ cười, nụ cười cực chua xót: “Mẹ, chuyện con với Ngụy Hàn không phải một hai câu là có thể giải quyết. Có những chuyện con không thể nói rõ, cũng không thể giải thích cùng mẹ. Mẹ đừng lo cho con nữa, hiện tại quan trọng mẹ tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt, như thế con mới yên tâm.”
Đúng thật người trong cuộc mới hiểu rõ ngọn ngành, thấy Đổng Tây không có ý muốn nói, Cao Thụy Nghiêng chẳng gượng ép mà hỏi thêm. Bà ăn miếng táo của Đổng Tây đưa, ăn xong mới chậm rãi nói: “Chiều nay mẹ muốn xuất viện, mẹ đã khỏe hẳn rồi, không bệnh ở đây cũng sinh bệnh mất.” Thấy Đổng Tây định lên tiếng phản đối, Cao Thụy Nghiêng bàn nắm tay con gái mà khuyên bảo: “Sức khỏe của mẹ, mẹ hiểu rõ mà. Tiểu Tây! Mẹ đã nói chuyện với chồng con rồi, trưa nó trở lại sẽ đưa con về Tân Nam.”
“Mẹ…”
“Không sao… Không sao cả mà. Chiều Thắng Ninh sẽ đến đón mẹ. Tiểu Tây, con đã có gia đình rồi, phải chăm lo cho gia đình của mình, hiểu không? Tuy những khúc mắc trước kia giữa mẹ và Ngụy Hàn chưa tháo gở hết, nhưng mẹ hoàn toàn tin tưởng tình yêu nó đành cho con. Nó là thật lòng đối đãi với con, giao con cho nó, mẹ rất yên lòng.”
Mẹ mình đã cương quyết như vậy, Đổng Tây cũng không cách nào lay chuyển, cô bỏ dao xuống rồi dùng giấy ăn lau tay, sau đó nghiêng đầu tựa vào lòng Cao Thụy Nghiêng, Đổng Tây chỉ im lặng, không nói lời nào. Cao Thụy Nghiêng đưa tay vuốt tóc con gái, nước mắt bà ngăn không được mà rơi xuống từng giọt. Không phải bà muốn để Đổng Tây rời xa mình, mẹ con khó khăn lắm mới làm lành, bà rất muốn, rất muốn cùng con gái ở bên nhau. Nhưng có nhiều chuyện, bà không thể làm khác được.
Buổi trưa Ngụy Hàn đến bệnh viện, Cao Thụy Nghiêng liền bảo anh đưa Đổng Tây về Tân Nam. Lúc quay đi, Ngụy Hàn còn hướng Cao Thụy Nghiêng mà gật đầu một cái, còn Đổng Tây mãi lưu luyến không muốn rời đi. Đến khi lên xe rồi, cô vẫn ngoái đầu nhìn lại bệnh viện cho đến khi hình ảnh phía sau mờ dần rồi bị làn xe đông nghẹt che mất. Đổng Tây tựa đầu vào cửa xe, cố gắng lắm mới không để nước mắt chảy ra.
“Tiểu Tây!”
“Làm ơn, để tôi yên tĩnh một chút thôi.”
Những lời Ngụy Hàn sắp nói cũng vì một câu của cô mà nuốt trở vào. Đổng Tây dùng tay gạt những giọt nước mắt rồi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Ngụy Hàn nhìn về phía con đường phía trước, lòng không nén được thở dài.
Thành phố Tân Nam.
Sau khi lái một mạch về Tân Nam, Ngụy Hàn chạy thẳng về nhà của họ. Đổng Tây đã ngủ say trên đường về, anh cho xe vào gara rồi rất nhẹ nhàng, bế cô từ trong xe về phòng ngủ, đặt Đổng Tây lên giường đắp chăn cẩn thận cho cô. Nhìn Đổng Tây lúc ngủ cũng chau mày, Ngụy Hàn cảm giác trong lòng rất nặng nề, anh ngồi bên giường, đưa tay xoa xoa ấn đường của cô.
“Anh trở thành ác mộng của em rồi sao Tiểu Tây?” Anh tự cười chế giễu bản thân mình rồi cúi xuống hôn lên trán cô, anh vuốt ve gương mặt cô, nói ra tâm sự trong lòng mình: “Từ lúc nào em đối với anh xa lạ như vậy, trong lòng em thấy khó chịu, thấy đau buồn, sao không chịu chia sẻ cùng anh? Anh đáng ghét đến mức em nhìn cũng không muốn nhìn như vậy sao? Tiểu Tây… Đến bao giờ em mới hiểu cho anh, mới tha thứ cho anh đây? Em nói đi, anh phải làm gì đây? Làm gì để một lần nữa có được tình yêu của em đây?”

Chỉ cần em nói, anh nhất định làm được.
Do mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt nên giấc ngủ của Đổng Tây liền kéo dài đến sáng ngày hôm sau. Lúc cô mơ màng mở mắt đã thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, Đổng Tây ngồi bật dậy nhìn căn phòng, tim cứ thình thịch thình thịch từng hồi. Mỗi lần nhìn thấy căn phòng này, chiếc giường này đều khiến cô nhớ lại cảnh tượng đêm đó. Ngụy Hàn như thế nào mà chiếm đoạt cô.
Đổng Tây ôm đầu mình, cố gắng trấn tỉnh lại, cô không thể yếu đuối nữa, cô phải tập đối mặt với mọi thứ. Ngụy Hàn đã đạp đổ mọi hy vọng, niềm tin của cô, thì cô đây, sẽ lần lượt hủy hoại mọi thứ của anh. Phải rất lâu sau, Đổng Tây mới ổn định được tâm trạng mà bước xuống giường, đến tủ quần áo lấy bừa một bộ váy rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Không thấy Ngụy Hàn đâu, Đổng Tây bước ra khỏi phòng ngủ, rồi đi ngang phòng khách, cô nhìn quanh cũng thấy căn nhà này một chút cũng không thay đổi, dường như ba năm trước và ba năm nay chỉ là khoảng cách giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay.
Bước xuống cầu thang, Đổng Tây cuối cùng cũng tìm ra một điểm khác biệt, đó là ở phòng khách có thêm một tủ kính, bên trong toàn là rượu, từng chai từng chai đặt gần nhau, nhìn dáng vẻ và nhãn hiệu cũng đủ biết giá trị của nó. Cô còn không biết, Ngụy Hàn lại có sở thích sưu tầm rượu đấy.
Cô bước ra khỏi cửa chính, liền thấy Ngụy Hàn ở ngoài sân rảnh rỗi cầm kéo tỉa cây cảnh, vẫn tưởng anh đã ra ngoài, nào ngờ vẫn còn ở nhà. Đổng Tây vừa định quay lưng trở vào thì đã nghe tiếng gọi của Ngụy Hàn.
“Tiểu Tây!”
Ngụy Hàn bỏ cây kéo tỉa cây trên tay xuống, quay sang vòi nước rửa tay rồi vui vẻ bước đến cạnh cô: “Em đã đói chưa?”
“Không đói. Khi nào tôi đói tôi có thể tự nấu, không cần phiền đến anh.” Đổng Tây cũng tự nhiên đáp trả, nhưng trong câu trả lời, vạch ra rõ ràng khoảng cách giữa họ, biết tâm trạng của Ngụy Hàn bị câu nói của mình một khắc phá hoại, cô tưởng mình sẽ vui vẻ, nào ngờ cũng chẳng thấy thoải mái gì.
Đúng lúc Ngụy Hàn định nói thêm gì đó thì chuông cổng lại reo lên, anh quay đầu, liền trông thấy cả gia đình của Lương Ứng Nhiên đứng bên ngoài mỉm cười cùng họ. Ngụy Hàn ra mở cổng, Tiểu Niệm vừa trông thấy anh đã cười híp mắt mà chạy đến ôm lấy Ngụy Hàn.
“Chú Hàn…”
Ngụy Hàn bế Tiểu Niệm lên, con bé ôm choàng cổ anh, lại tự nhiên hỏi: “Chú Hàn kết hôn rồi, có vui không?”
“Vui… Đương nhiên là vui, nếu có một tiểu bảo bối như Tiểu Niệm thì càng vui hơn.”
“Vậy bảo mẹ Dâu Tây sinh đi!” Con bé quay sang nhìn Đổng Tây đang đứng ở trước cửa, lớn tiếng nói: “Mẹ Dâu Tây! Sinh baby cho chú Hàn đi!”
Cả Lương Ứng Nhiên và Từ Tâm Di ở sau lưng cũng bật cười, Đổng Tây cũng cố mỉm cười để vui lòng con bé. Lương Ứng Nhiên bỏ Đậu Trắng xuống đất: “Mang trả cho hai người đây! Nó lại tăng cân rồi, nặng chết được.”
Đậu Trắng được tự do, đầu tiên là cuốn lấy chân Ngụy Hàn, sau đó mới phát hiện có thêm người trong nhà, nó ngơ ngát nhìn Đổng Tây, không thèm quan tâm đến Ngụy Hàn nữa. Đổng Tây nhìn thấy chó con của mình, cô bước đến vài bước rồi ngồi xuống, hướng về phía Đậu Trắng mà gọi: “Đậu Trắng… Lại đây nào…. Đậu trắng…”
Dường như nghe tiếng gọi quen thuộc, né chạy nhào đến bên Đổng Tây, khi chắc chắn là cô chủ của mình, nó như vui vẻ hẳn lên, cứ cọ cái đầu tròn trịa vào người cô, làm Đổng Tây không yêu không được.
“Ngoan quá…” Cô ôm Đậu Trắng đứng dậy, phát hiện nó nặng hơn xưa nhiều, sau đó quay sang Lương Ứng Nhiên và Từ Tâm Di: “Hai người ăn sáng chưa?”
“Bọn mình ăn rồi. Hôm nay Tiểu Niệm có cuộc thi vẽ ở trường, mình và Ứng Nhiên đang đưa con bé đến đó.” Từ Tâm Di bước đến gần Đổng Tây, nói khẽ: “Cậu sao rồi?”

“Mọi chuyện vẫn tốt.”
Nhìn nụ cười không có chút vui vẻ của Đổng Tây, Từ Tâm Di cũng không tiện hỏi thêm. Lương Ứng Nhiên giơ tay bế Tiểu Niệm từ Ngụy Hàn, cũng dõng dạc nói, có lẽ là cố ý để Đổng Tây nghe.
“Anh Ngụy! Phải tranh thủ để Tiểu Niệm còn có bạn chơi cùng.”
“Được!”
Ngụy Hàn đồng ý ngay, vỗ nhẹ lên vai của Lương Ứng Nhiên. Hai người đàn ông nhìn nhau, không nói cũng hiểu ý đối phương.
Tiễn vợ chồng Lương Ứng Nhiên đi rồi, Đổng Tây chỉ quan tâm đến Đậu Trắng, mang nó đi tắm rồi ngồi trên sofa sấy lông cho nó, Đậu trắng vô cùng biết cách hưởng thụ, nằm lên đùi Đổng Tây mà im phắt, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Ngụy Hàn đang ngồi ở bên kia sofa.
Trên tivi đang phát tin thời sự, Ngụy Hàn chỉ bật rồi để đó, mắt anh đang chăm chú quan sát từng cử chỉ quan tâm của Đổng Tây dành cho chú cún nào đó. Chưa bao giờ anh thấy ghen tị với Đậu trắng như lúc này. Nó còn giương gương mặt thõa mãn mà khoe khoang với anh nữa chứ.
Dương Chấn Khải – Người đứng đầu Dương thị sau khi mất tích hơn một tuần qua đột ngột xuất hiện ở sân bay sáng nay. Cổ phiếu của Dương thị không ngừng giảm trong thời gian qua, lần này vì sự mất tích của Dương Chấn Khải mà rơi vào tình trạng thảm hại. Lần này sự quay về đột ngột của anh liên tục dấy lên một làn sóng trong giới kinh tế tại Bắc Vinh. Hiện nay được biết…”
Lời nói của cô phát thanh viên đang liên tục trên tivi, Đổng Tây vừa nghe cũng dõi mắt lên màn hình. Hình ảnh thu được là Dương Chấn Khải vừa xuống sân bay, mắt anh vô tình nhìn thẳng vào máy quay, ánh mắt sắt bén như đang đối mặt cùng kẻ thù. Đổng Tây chưa khi nào thấy biểu tình ấy trên mặt anh, bỗng dưng nhìn thấy, có cảm giác vô cùng xa lạ.
“Hết lo rồi đúng không?” Ngụy Hàn vừa rồi cũng theo dõi, anh bất chợt hỏi cô. Đổng Tây vẫn theo dõi tivi, không quan tâm đến lời anh nói. Ngụy Hàn thấy vậy cầm điều khiển tắt luôn tivi, màn hình chuyển đen ngay lập tức.
“Chuyện của anh ấy, từ nay tôi sẽ không quan tâm nữa.”
“Thật sao?” Thấy cô tỏ ra vẻ thờ ơ, Ngụy Hàn cảm thấy vô cùng hứng thú, anh nhắc lại: “Chính em nói là không quan tâm đấy nhé.”
“Đúng vậy. Hiện tại chuyện của chúng ta không liên quan đến anh ấy.”
Ngụy Hàn nghe thế liền bật cười, anh cúi đầu xếp những vỏ sò trên bàn, lát sau lại nói: “Đừng nghĩ anh không biết, em làm vậy là vì ai. Chỉ vì không muốn anh làm khó hắn ta mà em tỏ ra vẻ không quan tâm đó. Tiểu Tây, thật ra em không biết đóng kịch, trước mặt anh, càng không thể đóng kịch.”
“Anh còn muốn sao nữa đây?” Cô tức giận đứng bật dậy, Đậu Trắng vì thế cũng giật mình ngơ ngát chẳng hiểu chuyện gì, Đổng Tây bức xúc bảo: “Quan tâm đến anh ấy không được, bây giờ tôi không quan tâm anh lại nói tôi đóng kịch. Đến cuối cùng ý anh là thế nào hả?”
Bàn tay đang xếp vỏ sò của Ngụy Hàn dừng lại, anh cũng từ tốn đứng dậy, đưa tay áp vào má cô, dõng dạc bảo: “Anh chính là muốn tâm của em hướng về anh.”
Đổng Tây lạnh nhạt gạt bàn tay ấy ra, quay đầu định về phòng, nhưng đi đến cầu thang thì quay đầu lại: “Tôi muốn gặp Chấn Khải.”
Ngụy Hàn nghe thế liền cảm thấy không vui, thẳng thừng từ chối: “Không được.”
“Một lần. Tôi muốn nói rõ với anh ấy một lần, tính của Chấn Khải tôi hiểu, nếu tôi không nói rõ, anh ấy sẽ không buông tay.” Cảm giác Ngụy Hàn vẫn chưa có ý định đồng ý, Đổng Tây lại nói thêm: “Anh ấy không buông tay, tôi cũng không buông tay.”
Lửa giận trong mắt của Ngụy Hàn càng đậm, anh siết chặt tay mình, trầm tư rất lâu mới đáp ứng.
“Anh nghe em.”
Nghe anh nói thế, Đổng Tây mới đi thẳng lên phòng mình. Ngụy Hàn nơi đây nhìn theo bóng lưng của cô, mi mắt anh trầm xuống, bàn tay dần thả lỏng.
Thật ra lúc sáng Ngụy Hàn đã có một cuộc nói chuyện với Dương Chấn Khải qua điện thoại. Anh ta không nói nhiều, chỉ đơn giản thông báo với Ngụy Hàn là sau khi giải quyết việc công xong, sẽ đến Tân Nam một chuyến để giải quyết việc tư. Ngụy Hàn chỉ trả lời rằng lúc nào cũng có thể đón tiếp. Trước sau gì họ cũng phải gặp mặt, lần này Đổng Tây đòi gặp Dương Chấn Khải, tuy không đồng tình lắm nhưng Ngụy Hàn thừa hiểu, cuộc gặp này không thể tránh khỏi.

Khác với không khí yên bình ở Tân Nam, dường như cả thành phố Bắc Vinh đều bao trùm một bầu không khí ngột ngạt. Nhất là đối với Dương gia, căn nhà êm ấm ấy bắt đầu từ hôm nay đã không còn tồn tại nữa.
Dương Chấn Khải từ sân bay đi thẳng về biệt thự. Nguyễn Thúy Mai đã có chuẩn bị từ trước, bà ngồi ở phòng khách đợi con trai. Thấy Dương Chấn Khải mặt không biểu cảm bước vào, bà lại nhìn cô gái đi phía sau anh, cô đặt vali xuống, rất thân mật mà bước đến trước bà.
“Dì Mai!”
“Ừ.” Bà nắm lấy tay cô gái, vỗ nhẹ: “Như Ý… Cảm ơn con đã chăm sóc Chấn Khải suốt thời gian qua, làm phiền con quá rồi.”
Lưu Như Ý nghe bà nói gì, quay đầu nhìn Dương Chấn Khải đã ngồi xuống sofa, cô lại lắc đầu với Nguyễn Thúy Mai: “Sao lại phiền. Là con cam tâm tình nguyện mà.”
Nguyễn Thúy Mai nghe cô nói vậy, chỉ gật đầu hài lòng, bà kéo Lưu Như Ý xuống ngồi cạnh mình, cũng chẳng biết nên nói chuyện với con trai thế nào. Dương Chấn Khải im lặng cho đến khi màn chào hỏi vừa rồi chấm dứt, cuối cùng tất cả căm tức anh chỉ dồn lại một câu hỏi.
“Tại sao mẹ làm vậy?”
Biết rằng con trai bà trước sau gì cũng oán trách, Nguyễn Thúy Mai đã lường trước hậu quả khi đưa qua mọi quyết định.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
Thà rằng bà cho anh một lý do nào khác, chứ vừa nghe đến lý do này, mặt Dương Chấn Khải đã sa sầm. Anh ghét nhất người chưa hỏi qua ý kiến gì đã quyết định thay anh, khi tất cả đã xong xuôi thì lại nói rằng muốn tốt cho anh. Mẹ anh trước nay chính là như vậy, quá khứ hay hiện tại đều như vậy. Lúc nào cũng muốn tốt cho anh, nhưng bà đâu biết, bà đã lần lượt tước đoạt mọi thứ mà anh trân trọng.
Không thể chịu đựng được nữa, Dương Chấn Khải đứng bật dậy, anh nóng giật quát lớn: “Muốn tốt cho con? Mẹ có biết vì câu nói này mà con đã đánh mất những gì không? Muốn tốt cho con sao?” Anh bật cười, nhưng tiếng cười ấy tràn đầy oán hận: “Cả đời này con mãi không thể ngờ rằng người mình tin tưởng nhất lại phản bội mình. Mẹ có biết vì cái tốt của mẹ mà con đã đánh mất cô ấy rồi không? Mọi sắp đặt, tính toán của con đều bị mẹ hủy hoại. Mẹ nghĩ mẹ tốt cho con thật sao? Mẹ nghĩ khiến cho trở nên như ngày hôm nay là tốt cho con hay sao? Mẹ nói đi! Nói đi!”
Tiếng gầm của anh làm cả căn phòng khách phút chốc im lặng. Cả Lưu Như Ý cũng vì thái độ bức xúc cực điểm của anh mà sợ hãi, cô chẳng dám nói gì, nắm chặt bàn tay của người bên cạnh. Nguyễn Thúy Mai ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà vỗ vỗ tay Lưu Như Ý rồi buông tay cô ra mà đứng dậy đi đến trước con trai.
“Chấn Khải… Mẹ xin lỗi. Xin lỗi vì đã để con mất Đổng Tây. Nhưng Nguyễn Thúy Mai mẹ một khi đã làm thì không bao giờ hối hận. Chuyện của Đổng Tây cũng thế, mẹ không hối hận.”
“Mẹ?” Anh ngờ vực nhìn mẹ mình, hai đôi mắt anh đỏ ngầu, chứng tỏ mức độ kiềm chế đã đến giới hạn: “Đừng xin lỗi, con không tha thứ cho mẹ đâu. Không thể tha thứ. Tất cả mọi chuyện con đều nghe theo sự an bày của mẹ, nhưng về Dâu Tây, con không thể nghe, cũng như không thể tha thứ cho những gì mẹ đã đối với con và cô ấy.”
“Con!” Bà tức giận giơ tay, Lưu Như Ý liền bật dậy thét lớn: “Dì Mai!” Cô chạy đến giữ chặt tay của bà, rồi lại nhìn Dương Chấn Khải: “Khải! Dù thế nào Dì cũng là mẹ anh, anh không thể vì cô ấy mà nói những lời vô tình như thế được!”
“Chuyện của anh, em đừng có xen vào.”
Lời anh lạnh nhạt cất lên làm Lưu Như Ý im bặt. Anh nhìn lại mẹ mình một lần rồi khẳng định vô cùng chắc chắn: “Những gì của con, con sẽ dành lại. Dù mẹ có phản đối thì cũng vô dụng thôi.”
Anh không đợi mẹ mình lên tiếng đã bước khỏi đó, Nguyễn Thúy Mai được Lưu Như Ý dìu đến sofa, cô chỉ biết nói lời để an ủi bà.
“Dì Mai, tâm trạng Khải không tốt, từ khi tỉnh lại anh ấy đã như vậy rồi, giống như một người khác. Sau khi nghe tin Đổng Tây kết hôn thì càng trầm lặng hơn. Dì phải cho anh ấy thời gian để thích ứng, Dì đừng giận anh ấy.”
“Dì không có giận nó. Tính của con Dì làm sao Dì không hiểu… Chỉ là thấy nó như vậy, Dì đau lòng mà thôi.”
Nguyễn Thúy Mai ngã đầu vào sofa mà dưỡng thần, Lưu Như Ý biết chứng đau đầu của bà lại tái phát nên nhẹ nhàng mát xa trán cho bà. Tâm trạng của Nguyễn Thúy Mai lại trôi về xa xăm. Bà nhớ cuộc trao đổi với Ngụy Hàn từ mấy tuần trước, bà nhớ mình đã cùng Ngụy Hàn hợp tác để chia cắt Đổng Tây và Dương Chấn Khải. Kế hoạch cứu Đổng Tây hoàn hảo như vậy mà đến phút cuối cùng Dương Chấn Khải lại là kẻ thua cuộc, mà một trong những nhân tố mang đến thất bại đó lại nằm ở Nguyễn Thúy Mai. Nếu nói về Đổng Tây, Nguyễn Thúy Mai rất có tình cảm với cô, nhưng bà là người thông minh, biết tiến biết lùi, bà không như con trai bà chỉ biết nghĩ đến tình yêu. Qua mấy mươi năm sóng gió trong đời, bà thừa hiểu cái gì quan trọng và không quan trọng, cái gì có thể hy sinh để đạt được mục đích. Nếu cho Dương Chấn Khải chọn sự nghiệp và tình yêu, bà biết người đặt nặng tình cảm như con bà tất nhiên sẽ chọn tình yêu. Nhưng còn bà, đối với bà, bất kể là ai, là thứ gì cũng không quan trọng bằng sự nghiệp Dương gia, bằng tính mạng của con bà. Bởi thế, dù với Dương Chấn Khải và Đổng Tây , bà quá nhẫn tâm, ích kỉ, nhưng bà không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Dùng Đổng Tây để đổi lại sự bảo đảm cho Dương gia.
(Thông báo: Tác giả tạm thời sẽ nhưng post một thời gian, hiện tại tác giả đang có tí việc riêng không thể vừa viết vừa đăng được, đọc giả thông cảm nha… Mình vẫn đang tranh thủ viết, có thể sau này 1 tuần đăng 1 lần nhiều chương. Mong các bạn đọc kiên trì và ủng hộ tác giả nhé.:)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.