Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Chương 115: Ai Cũng Nên Tập Buông Tay Một Lần.


Đọc truyện Là Ai Nợ Ai: Chân Tình – Chương 115: Ai Cũng Nên Tập Buông Tay Một Lần.

“Tôi cũng từng cố chấp, từng quyết tâm, từng ngàn vạn lần tin là không thể, mình không thể không có tình yêu ấy. Nhưng khi mọi thứ đã chạm đến giới hạn rồi, tôi mới phát hiện ra rằng những gì mình cố gắng trước đây đều là vô nghĩa, có đôi lúc, phải học cách buông tay để tránh cho bản thân bị tổn thương, đó là tự vệ. Trong đời người, ít nhất… cũng nên tập buông tay một lần.”
***
Mọi người bắt đầu nhập tiệc, Ngụy Hàn đã thay bộ comple mới, Đổng Tây cũng chuyển sang bộ lễ phục khác, váy cưới màu tím nhạt trông có vẻ đơn giản hơn bộ lễ phục lúc làm lễ nhưng vẫn là tiêu điểm nổi bật trong đám đông. Hai người một nam, một nữ, đứng bên nhau, nói xứng đôi, không ai sánh bằng. Mặc dù cô không muốn, nhưng Ngụy Hàn kiên quyết vẫn dẫn Đổng Tây đi mời rượu một vòng. Không phải là anh muốn ép buộc cô, chỉ vì muốn để cô gặp một người. Anh đã chuẩn bị trước cho cô nước ép dâu, còn anh thì đương nhiên uống toàn là rượu. Đến khi Ngụy Hàn nắm tay cô đến bàn tiệc, Đổng Tây mới rõ là anh muốn để cô gặp ai. Nhìn thấy Trần Thắng Ninh ngồi bên cạnh Cao Thụy Nghiêng, Đổng Tây vô thức siết chặt ly nước ép trong tay mình. Đương nhiên đôi mắt của Trần Thắng Ninh không rời khỏi Đổng Tây, từ lúc cô như con thiên nga kiêu sa xuất hiện trong lễ đường, ông đã không thể rời mắt, hiện tại cô đứng trước mặt ông, ông càng cảm giác rõ mình đang xúc động đến nhường nào. Cao Thụy Nghiêng ngồi đó chỉ âu yếm nhìn con gái. Ngụy Tâm và Thái Tố Ngọc cũng ngồi cùng bàn, ông bà Ngụy không có biểu gì khác ngoài nụ cười tươi tắn cứ thường trực trên môi.
“Hai đứa rất xứng đôi.” Thái Tố Ngọc không kìm được mà tán thưởng.
Câu này làm Ngụy Hàn vui vẻ hẳn ra, anh ôm lấy vai vợ rồi như vô tình nhắm thẳng vào Trần Thắng Ninh.
“Trần tổng, vợ chồng tôi mời ông một ly có được không?” Nói câu này, ánh mắt anh có như không đầy sát khí hướng về Trần Thắng Ninh, Ngụy Hàn cực kì căm ghét cái kiểu say mê mà ông ta nhìn vợ của anh, chỉ hận không thể móc mắt ông ta ra mà thôi.
“Hả? À… Đương nhiên… Đương nhiên.” Trần Thắng Ninh giật mình đứng dậy, cầm ly rượu lên, cố gắng lắm mới được một câu chúc không có gì gọi là thành ý: “Chúc mừng.”
Uống xong rượu mừng của Ngụy Hàn, Trần Thắng Ninh vội ngồi xuống, lòng vẫn có chút không cam. Trong bàn đó chỉ có Ngụy Tâm là vẫn hướng đôi mắt đầy hứng thú nhìn về cô dâu, lúc Ngụy Hàn cùng Đổng Tây sắp rời bước, anh ta mới cầm ly rượu đứng dậy.
“Khoan đã… Tôi cũng muốn chúc hai người.”
“Vậy sao?” Ngụy Hàn nhướng mày, đương nhiên anh hiểu rõ tính khí của Ngụy Tâm, tên này hẳn là có ý đồ. Đoán thật chẳng sai, khi vừa uống cạn ly rượu, Ngụy Tâm liền nhìn sang Đổng Tây.
“Không yêu và yêu có gì khác nhau? Cô Đổng? Tôi cũng muốn biết.”
Đổng Tây từ đầu đã không có thiện cảm với tên phá gia chi tử này, cô lãnh đạm đáp: “Người như anh không có tư cách nói yêu ở đây.”
“À… Ra là vậy. Đổng Tây, nếu biết trước được em lại có thể xinh đẹp thế này, năm đó dù giá nào tôi cũng sẽ khiến em làm người phụ nữ của tôi!”
“Tâm! Con nói linh tinh cái gì thế hả?” Ngụy Lâm tức giận đứng bật dậy.
Ngụy Hàn sắc mặt càng tối, bàn tay cầm ly rượu cũng siết chặt, chỉ cầm dùng thêm chút lực nữa đã có thể bóp nát cái ly thủy tinh này. Nhưng kết quả chỉ đổi lại một nụ cười lãnh khốc của anh.
“Ngụy Tâm… Hôm nay là ngày vui của tôi nên tôi không chấp nhất lời nói chẳng ra gì đó. Một là anh im lặng cho đến hết buổi tiệc, hai là… tôi cho người khiên anh ra ngoài.”
“Tôi nói là sự thật mà… Năm đó chẳng phải Đổng Tây chủ động đến cầu xin tôi cứu cậu sao? Xin cũng xin rồi, quỳ cũng quỳ rồi, chỉ đáng tiếc là chưa…”
“Con im cho mẹ!”
Thái Tố Ngọc không chịu đựng đứng dậy tát cho con mình một cái tát. Ngụy Tâm kinh ngạc ôm mặt nhìn mẹ mình, mày anh nhíu chặt. Anh hướng mắt sang Ngụy Lâm, ông càng tức giận hơn, nhìn anh kiểu cảnh cáo rồi ra lệnh.
“Ngồi xuống!”
Ngụy Tâm trước nay đều nghe lời bố mình, thế là ngậm miệng lại mà ngồi yên. Ngụy Lâm bấy giờ mới quay sang Ngụy Hàn cùng Đổng Tây mà nói lời xin lỗi.
“Chắc Tâm nó uống nhiều nên nói linh tinh, hai con đừng để trong lòng.”
“Tốt nhất là nói linh tinh…”

Ngụy Hàn lại dùng đôi mắt sắc bén nhìn Ngụy Tâm, sau đó rất nhanh anh ôm lấy Đổng Tây rời đi, lần này anh không đi mời rượu nữa, người muốn mời cũng đã mời xong, anh liền thuận ý, đưa Đổng Tây về phòng. Đổng Tây bị anh nắm tay dẫn đi như con búp bê, váy mặc trên người lại vướng víu, cô khó chịu lên tiếng.
“Tôi tự đi được!”
Ngay lập tức cơn giận của Ngụy Hàn bùng nổ, anh ép cô vào tường, mặc kệ đây là hành lang hay nơi nào, lúc này anh chỉ quan tâm đến một chuyện.
“Trước đây em đã từng đi tìm Ngụy Tâm?”
“Đúng.” Không trốn tránh, cô trả lời rất thẳng thắn.
“Là khi anh gặp nạn?”
“Đúng.”
“Em cầu xin hắn, còn quỳ xin hắn?”
“Đúng.”
Ngụy Hàn hít sâu vào để điều chỉnh tâm trạng, lúc bình tĩnh rồi anh mới hỏi tiếp: “Hắn đưa ra yêu cầu quá đáng với em?”
“Tôi không chấp nhận.”
Anh đương nhiên biết cô không chấp nhận, chỉ là biết những việc cô làm vì mình, anh lại có chút khó chịu. Bây giờ cơn giận vừa rồi của Ngụy Hàn đã vơi đi hoàn toàn trước vẻ ngoan ngoãn của cô, anh đưa tay chạm vào mặt cô, đau lòng nói: “Sao trước đó không kể với anh?”
“Kể với anh thì được gì? Anh lại định làm gì anh ta? Cho xe tông chết anh ta hay dùng súng bắn chết anh ta? Giết anh ta rồi lại hùng hổ thanh minh rằng giúp tôi báo thù.” Cô cười chế giễu: “Ngụy Hàn anh rốt cuộc muốn trên người tôi có thêm bao nhiêu tội danh thì anh mới vừa lòng?”
Trước những lí lẻ cứng như thép của cô, anh không tài nào phản bác. Tên Ngụy Tâm khốn kiếp đó dám khi dễ cô như thế, hiện tại còn dám ngang nhiên bày tỏ thái độ quá đáng với cô, anh thật sẽ không bỏ qua.
Ngụy Hàn tạm gác vấn đề đó sang một bên, anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên môi hôn, nói rất đỗi nhẹ nhàng: “Tiểu Tây… Vì anh em đã làm nhiều chuyện như vậy, anh sẽ ghi nhớ.”
“Chỉ là trước kia thôi. Từ nay về sau tôi sẽ không ngu ngốc như thế nữa.” Ý của cô là, trước kia vì yêu nên mới có thể gạt bỏ tất cả vì anh, sau này không yêu nữa nên cô không làm bất cứ thứ gì vì anh nữa.
Ai như Ngụy Hàn nghe xong lại hiểu sang nghĩa khác, anh cười: “Đúng vậy, sau này đừng làm chuyện như thế nữa. À, anh đương nhiên không thể để em hạ mình như thế lần thứ hai. Em là vợ của anh, người khác chỉ được tôn trọng em, ngưỡng mộ em, không ai được phép khi dễ vợ anh.”
Cô biết anh đang cố tình lờ đi ý trong câu nói của cô, Đổng Tây cũng không hơi sức mà đôi co nên tùy tiện đáp: “Tùy anh vậy.”
“Em thấy gương mặt của Trần Thắng Ninh vừa rồi không? Là anh cố tình mời ông ta đến để chứng kiến hạnh phúc của chúng ta. Trông cái kiểu ông ta nhìn chằm chằm em, anh cứ hận không thể ngay lập tức đấm cho lão già đó vài cái. Hôm nay là ngày vui, để hôm khác anh sẽ tính sổ với lão sau.” Ngụy Hàn biết trước đó Đổng Tây luôn bị ám ảnh bởi Trần Thắng Ninh nên anh lại nói thêm: “Tiểu Tây đừng sợ ông ta, có anh ở đây.”
“Tôi thấy bản thân mình hiện tại sợ anh nhiều hơn sợ ông ta.”
Trước câu châm chọc của cô, Ngụy Hàn chỉ bật cười, anh liếm lên khóe môi cô, thì thầm: “Sao mà thế được? Ông ta chẳng là gì cả, còn anh là chồng em, Tiểu Tây sao phải sợ anh?” Như nhớ ra điều gì, anh nhướng mày cố ý trêu cô: “Là hai lần đó làm em sợ?” Cảm nhận người cô run rẩy, anh càng tiến sát đến, ép chặt cô vào bức tường, ánh mắt đầy ma mị nhìn cô: “Đêm nay động phòng, anh sẽ để em cảm nhận được thế nào là…”
“Anh… Ngụy…”

Tiếng gọi run rẩy đó làm cắt ngăn câu nói của Ngụy Hàn, cả anh cùng Đổng Tây đều quay sang, liền trông thấy cô gái mặc trên người bộ váy màu xanh dương chấm gối, người cô run lên, cả đôi vai gầy cũng vì thế mà run theo, cô mảnh khảnh đến mức chỉ cần một cơn gió thôi cũng tưởng chừng sẽ thổi bay.
“Bạch Du?” Ngụy Hàn chau mày nhìn cô ta, rồi lại nhìn sang Trần Tùng Bách đang đứng phía sau cô như muốn tìm đáp án. Đáng lẽ giờ này Bạch Du vẫn đang Nga, làm sao có thể xuất hiện ở đây.
Trần Tùng Bách lén nhìn Bạch Du rồi mới báo Ngụy Hàn: “Cô ấy đón chuyến bay sớm nhất về nước vì nghe được tin anh kết hôn.”
Đổng Tây thừa cơ hội anh không để ý nên đã thoát khỏi vòng tay anh, cô vừa định quay đi, Ngụy Hàn còn nhanh hơn, túm lấy cánh tay của cô, không để cô đi, ngón tay anh đan chặt vào tay của Đổng Tây.
Bạch Du nhìn hai người họ rồi nhìn xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau ấy, dây thần kinh đại não như đứt phựt một cái, cũng giống như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt quả tim cô lúc này. Đôi chân không chống trụ được nên ngã khụy xuống, may mà tay chân Trần Tùng Bách nhanh nhẹn, anh đỡ ngay lấy Bạch Du, cô ta nằm trong lòng Trần Tùng Bách mà mắt vẫn đầy bi thương nhìn Ngụy Hàn.
“Tôi về phòng trước đây.”
“Anh đưa em về.”
“Không cần đâu… Anh có việc cần giải quyết mà.” Lúc nói câu này, cô vô tình nhìn sang dáng vẻ của Bạch Du hiện tại, không nén được thở dài. Đổng Tây rút tay mình lại rồi đi về phía phòng tổng thống cách đó không xa.
Lần này không đợi Ngụy Hàn lên tiếng, Bạch Du đã quay sang nói với Trần Tùng Bách: “Có thể để em nói chuyện với anh Ngụy một lát không?”
Trần Tùng Bách trầm ngâm vài giây rồi gật đầu, Bạch Du cố đứng vững rồi thoát khỏi vòng tay vững chắc của Trần Tùng Bách. Khi rời khỏi, anh không quên nhìn thoáng qua Ngụy Hàn.
Ngụy Hàn vẫn đứng đó nhìn Bạch Du yếu ớt tiến đến gần chỗ mình. Khi đã cô đã đứng trước mặt anh rồi, anh mới điềm nhiên nói: “Vốn không định ảnh hưởng đến việc học của em nên không phát thiệp mời. Nếu đã về thì ở lại ăn mừng cùng tôi với Tiểu Tây.”
Anh vừa dứt câu thì Bạch Du đã nước mắt lưng tròng mà nghẹn ngào thốt lên: “Anh kết hôn rồi… Anh kết hôn với cô ấy rồi… Anh Ngụy… Anh kết hôn với cô ấy rồi…” Bạch Du không chịu đựng được, hai tay che mặt mà khóc nấc, trong tiếng khóc còn cả những oán than: “Em phải làm sao đây? Anh kết hôn rồi em phải làm sao đây? Đáng lẽ anh hạnh phúc, em phải vui mừng, nhưng em buồn lắm…” Cô đưa tay ôm chặt ngực trái mình mà nhìn anh: “Em đau lòng, em đau quá…”
“Bạch Du! Từ đầu tôi đã nói rõ, đừng đặt bất kì hy vọng nào lên người tôi.”
“Em biết, em biết chứ, nhưng em không khống chế được tình cảm của mình, em biết bao năm qua anh chỉ chờ cô ấy, cũng chỉ yêu mỗi cô ấy, nhưng anh có biết em luôn ở bên anh, đau vì anh, khóc vì anh… Anh Ngụy, em không muốn thế đâu, em không tự chủ được mà.” Bạch Du nắm lấy tay Ngụy Hàn, chạm vào chiếc nhẫn cưới của anh, một luồn khí lạnh từ tay truyền đến tim cô, như từng mũi tên nhọn xuyên vào. Cô nắm chặt tay anh, lại chỉ biết nghẹn ngào: “Anh Ngụy! Nói cho em biết đi, em phải làm sao mới được đây? Anh có biết khi nghe tin anh kết hôn, em đã như thế nào không? Anh có hiểu cảm giác đó không? Cứ nghĩ là mình rơi xuống địa ngục rồi vậy. Cái cảm giác mà khi anh nghe tin cô ấy kết hôn ấy, anh hiểu không?”
Ngụy Hàn rút tay mình lại, bàn tay Bạch Du lơ lững giữa không trung rồi hai bàn tay tự ý thức nắm vào nhau. Anh im lặng nghe cô khóc, nghe cô nói xong rồi, cuối cùng anh chỉ tóm gọn rất đơn giản.
“Tôi yêu Tiểu Tây, cả đời chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Nên em phải hiểu, tôi đây có thể cho em bất cứ thứ gì, trừ tình yêu.”
Bạch Du như trút cạn sức lực, cả người loạng choạng lùi về sau, đôi mắt thê lương nhìn người đàn ông tuấn lãng trước mặt. Anh nói anh có thể cho cô bất kì thứ gì, trừ tình yêu, thế anh có biết, cái gì cô cũng không cần, chỉ cần duy nhất một chút tình yêu của anh.
“Được rồi.” Ngụy Hàn nhìn dáng vẻ ấy, chỉ thở dài, anh lại nói: “Nếu cảm thấy không khỏe thì tôi bảo Tùng Bách đưa em về.”
Cô gật đầu trong nước mắt, Ngụy Hàn không nói gì nữa, anh vẫn còn phải ra lễ đường chúc rượu khách nên không liền cất bước rời đi. Lúc đi ngang Bạch Du, chỉ nghe cô nhẹ giọng hỏi: “Anh hạnh phúc không?”
Chân Ngụy Hàn dừng lại, anh nghiêng người nói, khóe miệng đầy ý cười nồng đậm: “Vô cùng hạnh phúc.”

“Vậy thì tốt rồi…” Cô tự lẩm bẩm câu nói này như an ủi chính bản thân mình, Ngụy Hàn lại bước tiếp, Bạch Du quay lưng nhìn bóng dáng anh đang dần khuất xa mình, nước mắt cô lăn dài.
Đổng Tây từ khi trở về phòng thì không hề rời khỏi, Từ Tâm Di và Tiểu Niệm luôn ở trong phòng cùng trò chuyện với cô. Cho đến bên ngoài màn đêm chuyển đen, Ngụy Hàn trở lại nói là phải ở lại tiếp rượu một số người bạn, bảo Lương Ứng Nhiên đưa cô về căn nhà gỗ trước đó, hiện tại có thể xem là tân phòng của bọn họ trong đêm nay. Cô không có ý kiến, anh càng không biết ngượng, trước mặt Từ Tâm Di và Tiểu Niệm hôn lên trán cô, nở nụ cười ngọt ngào.
Buổi tiệc hôm nay đã kéo dài từ sáng đến tận tối, hầu hết các quan khách đã lần lượt ra về, riêng chỉ có một bàn rượu là khách chẳng có ý định rời đi. Lúc chiều Doãn Đông Kỳ đã đưa cô gái đi cùng mình về nhà, sau đó lại rất cao hứng mang tới cả một chai rượu vang đỏ lâu năm của ông ngoại anh cất giữ trong kho, đòi không say không về. Thiên Mặc Hy trước nay luôn được mệnh danh là uống không đổi sắc đương nhiên sẵn lòng ngồi đến tàn đêm. Ngụy Hàn vẫn là cao hứng nhất, ai mời cũng uống, chẳng từ chối, vì hôm nay tâm trạng của anh cực kì hưng phấn. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của thiếu gia Hồng Kỳ Phong, anh chàng này vừa xuống máy bay đã vội đến ngay hôn lễ, tuy trễ nhưng món quà cưới lại vô cùng hấp dẫn. Thế là cả gian phòng rộng lớn, chỉ còn lại bốn người đàn ông ngồi cùng bàn so tựu lượng.
“Anh Hàn, em vẫn chưa gặp được cô dâu của anh nha…” Hồng Kỳ Phong uất ức nói.
Ngụy Hàn nghe tiếng gọi đó thì liền trừng mắt nhìn cậu ta, cảnh cáo: “Tôi đã bảo cậu biết bao nhiêu lần, đừng gọi tôi như thế. Cậu thử gọi một lần nữa xem!”
“Kỳ Phong, tôi bảo này, cậu không biết hai từ đó chỉ dành cho một người gọi thôi sao? Để xem, khi cậu gọi anh Ngụy, chẳng phải anh ấy sẽ liên tưởng đến cô Đổng… à quên mất, là bà Ngụy mới đúng.” Doãn Đông Kỳ bật cười mà phân trần, tiếng bà Ngụy kia cũng làm Ngụy Hàn nghe vô cùng êm tai, môi không khép nụ cười.
Thiên Mặc Hy chỉ lắc đầu cười cười, lại chen vào đôi câu: “Ngụy Hàn sợ có người chạy lại bắt mất cô dâu của cậu ta nên vừa làm lễ xong đã mang cô dâu giấu đi mất rồi.” Ngưng một chút, anh lại cố tình nói: “Chúc rượu được mấy bàn nhỉ? Xem ra tâm tình cô ấy vẫn chưa tốt lên. Cậu mà cứ nuông chiều như vậy, trước sau gì người chịu tổn thương vẫn là cậu.”
Đương nhiên người tinh ý có thể nhìn ra rõ ràng Đổng Tây chẳng có tâm ý cho hôn lễ này trong khi Ngụy Hàn đã dốc sức chuẩn bị bằng cả tấm lòng. Nhưng trước lời nhắc nhở của Thiên Mặc Hy, Ngụy Hàn cũng chỉ đưa đôi mắt mơ màng lần nữa nhìn vào khung ảnh cưới được treo ở giữa lễ đường.
“Nuông chiều cô ấy sao? Như vậy thì đã là gì. Là tôi nợ cô ấy, những gì tôi làm mãi vẫn không đủ. Mặc Hy, là cậu chưa yêu thật lòng nên mới nghĩ như thế, một lúc nào đó, yêu một người rồi, dù cô ấy có làm mình đau cách mấy cũng không thể buông tay, dù biết cô ấy lãnh đạm với mình cũng muốn yêu thương cô ấy, nuông chiều cô ấy. Thậm chí, chỉ cần cô ấy muốn, mạng của cậu, cũng có thể cho cô ấy.”
Không gian náo nhiệt vừa rồi lại rơi vào trạng thái trầm lặng, Thiên Mặc Hy nhấp ly rượu trên tay, thần trí mông lung trôi về nơi xa xôi. Doãn Đông Kỳ tĩnh lặng lắng nghe, không nói một lời. Đến khi Hồng Kỳ Phòng, lại bật nắp rượu vang, cái nút chai bay lên trên, tạo ra âm thanh phá tan màn phiền não vừa rồi. Anh đứng lên, tự mình rót đầy ly rượu từng người, đặc biệt là ly của Ngụy Hàn lại là đầy nhất.
“Chú rể, hôm nay em nhất quyết phải chuốt say anh, xem anh làm sao mà động phòng.”
Ngụy Hàn nhất nhất nâng ly, cười sản khoái nói: “Để xem cậu có bản lĩnh đó không?” Anh lại nhìn quanh, nhướng mày: “Các cậu có bản lĩnh đó không?”
Mọi người bật cười, bốn ly thủy tinh chạm vào nhau, không hẹn mà làm nóng cả bàn tiệc.
Trong khi đó Lương Ứng Nhiên đã lái xe đưa Đổng Tây về căn nhà gỗ, trên xe còn có Từ Tâm Di và Tiểu Niệm, con bé cứ không ngừng nhắc lại việc Ngụy Hàn trước mặt nó mà hôn Đổng Tây, làm Đổng Tây trước đó vô cảm cũng phải đỏ mặt không dám phản bác. Từ resort đến nhà gỗ không xa, nhưng giữa đường lại xuất hiện chướng ngại. Lương Ứng Nhiên nhìn chiếc xe hơi ngang ngược vượt trước xe mình rồi dừng ngay con đường duy nhất, mày anh liền vô thức nhíu chặt, cả ba người ngồi sau xe cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Lương Ứng Nhiên tháo dây an toàn, bước xuống xe.
“Tùng Bách! Cậu làm gì vậy?” Lương Ứng Nhiên đương nhiên nhận ra, chiếc xe ấy là của Trần Tùng Bách, chỉ là không hiểu anh ta đang làm gì.
Đầu tiên người lái xe là Trần Tùng Bách liền bước xuống, không vội trả lời câu hỏi của Lương Ứng Nhiên, anh chỉ nhìn sang cô gái vừa mở cửa bước xuống xe mình. Lương Ứng Nhiên cũng nhìn qua cô gái ấy, cũng không biết nói gì.
Bạch Du mỉm cười nhẹ nhàng cùng Lương Ứng Nhiên, lịch sự đưa ra yêu cầu: “Anh Lương… Em có thể gặp cô Đổng một lát không?”
“Chuyện này…” Lương Ứng Nhiên khó xử quay đầu lại, đã thấy Đổng Tây mở cửa bước xuống xe, gió biển lập tức ùa đến, làm tóc mái Đổng Tây bị thổi bay, lộ ra vết thương trên trán cùng một gương mặt không rõ biểu cảm gì.
“Anh Lương, kết hôn cũng kết hôn rồi, dù sao tôi cũng đã từ bỏ ý định bỏ trốn. Với lại, tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy.” Đổng Tây nhìn bãi biển ở cách đường lớn không xa: “Chúng tôi qua bên kia nói chuyện, được không?”
Từ Tâm Di cùng Tiểu Niệm cũng đã xuống xe, cô nhìn thấy Bạch Du, lòng liền khó chịu nên kéo tay Đổng Tây: “Ứng Nhiên cũng đâu có giám sát cậu, chẳng qua là nghe theo anh Ngụy, bảo vệ tốt cậu thôi. Mọi chuyện cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Lời vừa nói ra, Từ Tâm Di liền nhận lại cái mỉm cười của Đổng Tây, cô quay đầu, cũng thấy Lương Ứng Nhiên hai mắt sáng quắc nhìn về phía mình. Từ Tâm Di ngượng ngùng, dắt tay Tiểu Niệm, lại quay sang giải thích với Đổng Tây.
“Mình không phải ý đó… Chỉ là… Cậu…” Nghẹn quá, Từ Tâm Di cũng không biết nói gì, bởi vì lời cô nói, cả tâm ý đều hướng về Lương Ứng Nhiên.
“Được rồi, vợ chồng hai người yêu thương nhau là chuyện tốt mà. Mình không nói gì cả.” Cô lại quay sang Lương Ứng Nhiên: “Anh Lương… Nếu anh không có ý giám sát tôi, vậy tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy không?”
“Ứng Nhiên, Bạch Du sẽ không làm hại cô Đổng.” Trần Tùng Bách khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Ai cũng nói thế, Lương Ứng Nhiên chỉ đành gật đầu: “Được.”
Thật ra từ chuyện của Phó Chi Dương trước kia, Lương Ứng Nhiên và Từ Tâm Di luôn đề phòng những người phụ nữ có tâm ý với Ngụy Hàn, đặc biệt là cô gái Bạch Du si tình này.

Trần Tùng Bách dựa vào mui xe hút thuốc, anh nhìn cả gia đình ấm cúng trước mặt, thật muốn bản thân cũng có một gia đình hoàn chỉnh như thế. Tiểu Niệm được Lương Ứng Nhiên bế trên tay, nó luyên thuyên kể hàng loạt chuyện xảy ra trong ngày, tay còn phụ họa, Lương Ứng Nhiên rất chăm chú lắng nghe, có khi còn hỏi thêm hai ba câu, Từ Tâm Di ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai bố con họ, lòng cảm thấy vô cùng bình yên.
“Bố… Hôm nay chú Hàn rất đẹp trai nha, mẹ Dâu Tây cũng đẹp nữa. Bố… Tiểu Niệm cũng muốn xinh đẹp như mẹ Dâu Tây!”
Lương Ứng Nhiên nghe thế liền bật cười, đưa tay khẽ bẹo má con gái: “Tiểu Niệm của bố lúc nào mà chẳng xinh đẹp.” Ngẫm nghĩ một lát, anh lại chắc chắn nói: “Đợi sau này Tiểu Niệm lớn rồi, bố sẽ chọn cho con một người thật tốt. Được không?”
“Nhất định đấy! Phải đẹp trai như bố, phải thương con như bố thương mẹ.”
“Được được… Nhất định!” Anh đưa ngón tay út mình móc vào ngón tay út con: “Móc tay nhé.”
Tiểu Niệm cười vui vẻ, bỗng lại nhìn sang hướng bãi biển phía xa: “Mẹ Dâu Tây… Hình như rất buồn.”
Cả ba người lớn đều nhìn ra hướng bãi biển, chỉ thấy hai bóng dáng mỏng manh đứng trước gió, tà váy khẽ bay. Một người mặc váy xanh, cứ như màu của nước biển, nhưng lại vạn phần bi thương. Một người mặc váy trắng, tựa thánh nữ thuần khiết, nhưng bóng lưng lại cô độc đến não nề.
“Tôi vẫn chưa chúc mừng cô… Chúc mừng cô… Đổng Tây!”
“Không cần thiết phải như vậy.” Nhìn nụ cười mười phần gượng gạo trên môi Bạch Du, Đổng Tây chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng thương, mình cũng rất đáng thương. Cả hai người thành ra như vậy cũng chỉ vì người đàn ông ấy.
Bạch Du thu lại nụ cười, cũng gỡ bỏ luôn lớp ngụy trang của mình, cô nhìn ra bãi biển ngoài kia, mắt rưng lệ: “Cô có biết sáng nay khi vừa nghe tin anh ấy kết hôn, tôi đã tuyệt vọng thế nào không? Lúc đó đầu tôi trăm ngàn ngỗn ngang, tự hỏi lòng, tại sao anh ấy lại kết hôn, kết hôn cùng ai? Đến khi biết người đó là cô, tôi lại chỉ biết cười, cười trong nước mắt. Thì ra là như vậy… Mọi chuyện đã an bày từ trước, chỉ có tôi là người ngoài cuộc không hiểu chuyện gì, đến khi nhìn lại, chỉ toàn là ngỡ ngàng và đau thương.”
“Cô chỉ thấy được mình là người đáng thương trong câu chuyện, còn tôi, cô nghĩ tôi hạnh phúc sao?” Đổng Tây quay đầu, nhìn thẳng vào Bạch Du, cô ta nghe thế, tựa như nghe câu hỏi thật ngớ ngẫn, cũng giương mắt nhìn Đổng Tây.
“Vậy cô không hạnh phúc?”
“Bạch Du, có nhiều chuyện tôi không thể quyết định, cũng không đoán trước được.” Tựa như chuyện cô bỗng chốc quay về với Ngụy Hàn, từ cô dâu của Dương Chấn Khải, thoáng cái đã hoàn thành hôn lễ với Ngụy Hàn. Mọi thứ cô đâu thể quyết định.
Nghe Đổng Tây nói, Bạch Du bật cười đau đớn, cô đã không thể bình ổn tâm trạng, kích động phản bác: “Là cô đã nói với tôi không còn yêu anh ấy, là cô đã nói với tôi cô sẽ kết hôn với người khác, sẽ không còn quan hệ gì với anh ấy. Tất cả là cô nói! Vậy hôm nay thì thế nào? Cô bỗng chốc đã chính thức trở thành bà Ngụy, là vợ của anh ấy.” Bạch Du quay đầu, chỉ thẳng vào lễ đường vẫn còn thấp thoáng ở phía xa: “Anh Ngụy mang đến cho cô một hôn lễ như vậy, cả nằm mơ tôi cũng không thể mơ đến.” Lại quay sang Đổng Tây, Bạch Du nghẹn ngào trách móc: “Đổng Tây! Lời cô đã nói chắc chắn trước kia đâu cả rồi? Đều là lừa tôi sao? Cô không thể quyết định sao? Ý cô nói là anh ấy ép buộc cô?”
Đến giờ phút này Đổng Tây còn gì để giải thích nữa, mà cô cũng không còn hơi sức đâu để phân trần từng chút với Bạch Du. Nhìn cô ấy khóc nghẹn ngào như vậy, chứng tỏ tình cảm kia đã sâu nặng thế nào, nhưng cô đâu thể làm gì khác, chỉ đành bất lực thở dài.
“Tôi với Ngụy Hàn đã không thể trở về như xưa được nữa. Cuộc hôn nhân này chỉ là sợi dây trói buột cả hai, dày vò nhau, hành hạ nhau, đau khổ đến tột cùng. Bạch Du, Ngụy Hàn là người đàn ông không thể yêu, yêu anh ta, nhất định chỉ tự tìm đến tổn thương.”
“Đổng Tây… Sao tôi không biết chuyện đó chứ? Anh ấy là người không thể yêu, nhưng không phải như cô nói, cô biết vì sao không? Vì trong lòng anh ấy luôn tồn tại một người phụ nữ, cô ấy là vĩnh hằng, không ai có thể thay thế. Ba năm trước đã thế rồi, qua ba năm tôi càng hiểu điều đó, nhưng tôi không thể tự khống chế tình cảm của mình, không thể không yêu anh ấy.”
Từng câu từng chữ của Bạch Du nói ra, Đổng Tây đều nghe rất rõ ràng, tâm trạng vì thế cũng ưu sầu hơn. Cô nhìn sóng biển ngoài kia, lòng bỗng đau nhói, cố gắng lắm mới chậm rãi nói: “Tôi cũng từng cố chấp, từng quyết tâm, từng ngàn vạn lần tin là không thể, mình không thể không có tình yêu ấy. Nhưng khi mọi thứ đã chạm đến giới hạn rồi, tôi mới phát hiện ra rằng những gì mình cố gắng trước đây đều là vô nghĩa, có đôi lúc, phải học cách buông tay để tránh cho bản thân bị tổn thương, đó là tự vệ. Trong đời người, ít nhất… cũng nên tập buông tay một lần.”
“Buông tay… Buông tay…” Bạch Du lặp lại hai từ ấy rồi nắm lấy hai tay Đổng Tây, Bạch Du bỗng phát hiện, tay cô ấy và tay mình, đều rất lạnh. Bạch Du đau khổ cất giọng: “Làm sao buông tay đây? Cô dạy tôi đi, làm sao buông tay… Đổng Tây à… Cô nói đi, tôi phải làm sao đây. Tôi chỉ có anh ấy làm chỗ dựa, mất anh ấy rồi, tôi biết nương tựa vào ai đây. Ít ra bên cô còn Dương Chấn Khải, bên tôi đã không còn ai nữa… Đổng Tây, vì sao cô vẫn phải tranh giành anh ấy cùng tôi? Vì sao cả hy vọng duy nhất cả đời tôi mà cô cũng nhẫn tâm tướt đoạt? Vì sao thế?”
“Bạch Du? Sao cô biết là tôi tranh giành anh ta? Chính Ngụy Hàn ép buộc tôi, anh ta dùng thủ đoạn hèn hạ để phá hủy cuộc sống tốt đẹp của tôi, phá hủy cả tương lai của tôi. Sao cô còn không hiểu? Là Ngụy Hàn, mọi thứ của tôi đều do chính tay anh ta hủy hoại!” Đổng Tây không thể chịu đựng được nữa nên gào lên đầy đau đớn. Bạch Du bị dáng vẻ ấy làm kinh ngạc, Đổng Tây thì thất vọng mà rút tay mình về, lạnh nhạt nhìn Bạch Du: “Chuyện nên nói tôi cũng đã nói rồi, nếu cô đã nghĩ tôi như vậy thì cứ cho là vậy đi. Trong lòng cô chỉ hướng về Ngụy Hàn, lời nói của tôi coi như vô nghĩa. Mà dù chúng ta có nói gì đi nữa thì hiện tại vẫn không thay đổi được gì. Tôi phải về đây.”
Nói rồi Đổng Tây dứt khoát quay lưng bước đi, từng bước nặng nề tựa đeo gông xiềng, bỏ lại toàn bộ âm thanh phía sau. Bạch Du ở phía sau ngã phịch xuống bãi cát, hai tay nắm chặt bãi cát mịn, chỉ biết bật khóc nức nở.
Trần Tùng Bách đứng nơi này vừa thấy Đổng Tây quay lưng thì cùng lúc lại thấy Bạch Du ngã xuống. Anh ném điếu thuốc sang một bên, chuyển từ đi thành chạy về hướng đó, lúc ngang Đổng Tây, anh bỗng dừng lại.
“Cô Đổng… Khó khăn lắm cô và anh Ngụy mới quay về bên nhau, phải trân trọng.”
Đổng Tây dừng chân, nhìn anh ta: “Có phải cũng nên cảm ơn anh?” Thấy Trần Tùng Bách không nói được gì nữa, Đổng Tây lại tiếp tục đi về phía xe của Lương Ứng Nhiên.
Trước khi xe rời đi, Đổng Tây từ trong xe nhìn ra, thoáng thấy Trần Tùng Bách im lặng ôm Bạch Du trong lòng, để cô ấy mặc sức khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.