Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương hap 23 + 24: Động tâm…..
Chap 23 + 24: Động tâm…..
*** Dương cung ***
Quyền Trực tay cầm tấu chương môi nhấp tách trà thượng đẳng , gương mặt nam nhân tứ tuần vẫn rất tuấn tú nét chững chạc được thời gian rèn giũa tạo nên một khí chất phi phàm…Thừa kế ngai vị năm 18 tuổi cai trị đất nuớc chỉ có phúc chứ ko họa , dân chúng an cư lạc nghiệt ,cho đến nay đã 30 năm vẫn như cũ chăm nước lo dân ko một ngày trễ nải…
Quyền Trực môi nở nụ cười hoan hỷ , tấu sớ trong tay chỉ toàn hảo bản thân cũng yên tâm phần nào vui vẻ bộ dáng thư thái bỏ xuống tấu chương tự ình một cái thư thái uống trà..
– Bẩm hoàng thượng nô tỳ Tú Anh có việc cầu kiến…
– Cho truyền…
Quyền Trực vẫn nhã nhặn dùng trà, môi thoát ẩn nụ cười , bản thân hắn biết Tú Anh người này cùng Du Lợi có giao tình bạn hữu nhiều lần có sự đều cấp nàng đến gặp mình, lòng vui vẻ nhớ đến Du Lợi công chúa hắn yêu thương lại hoan hỷ trong lòng…
– Tú Anh tham kiến hoàng thượng…Hoàng thượng vạn tuế
– Miễn lễ…Tú Anh ngươi đến đây có việc gì?
– Bẩm Hoàng thương công chúa có sự nhờ người giải quyết…
Tú Anh lấy từ trong ngực áo thư đưa đến , Quyền Trực nhanh tay nhận lấy mở ra xem xét khẽ cau mày ,Tú Anh bên cạnh thấy long nhan có chút biến có chút sợ…
” Phụ hoàng , Du Lợi tâm tình hảo ko an ổn gặp sự ko vui muốn người cấp ta thời gian ở lại Quyền phủ an ổn tâm tình ,khi nào hảo tốt sẽ quay về bồi tiếp người trò chuyện…Du Lợi tự ý rời cung biết mình sai quấy , sự việc tự mình làm nên ko ai bày giúp cầu người đừng hướng bọn họ nô tài sinh khí Du Lợi đa tạ người…Quay về sẽ hướng người chịu phạt….kính thư Du Lợi”
– Thế nào lại như thế này sự việc?
Quyền Trực thanh âm lạnh nhạt hỏi , tay nhẹ nhàng gắp lại thư cất đi hướng mắt nhìn Tú Anh chờ đợi…
– Bẩm Tú Anh ko biết , chỉ thấy công chúa dạo này tâm trí ko an ổn…nếu đoán ko sai có thể….có thể là người đó đã xuất hiện rồi ah….
Quyền Trực tâm giao động , bản thân mình biết sớm muộn điều này cũng sẽ xảy ra ,Du Lợi đã chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ đến người kia lần quay về ,bản thân hắn ko biết nên vui mừng hay lo lắng cho khoảng thời gian sắp tới ,hơi thở có chút bất ổn..
– Tú Anh ngươi về Ngân Nguyệt cung cùng Duẫn Nhi phân phó tốt sự vụ , ta sẽ truyền chỉ nói Du Lợi xuất cung đến Thiếu Lâm tu dưỡng kinh pháp một tháng sau quay về…Khi lo liệu ổn thỏa cùng anh em Phá gia đến Quyền phủ bảo hộ Du Lợi nàng cho tốt có tin gì cấp nhất truyền đến cho ta
– Ân Tú Anh đã rõ thưa Hoàng Thượng..
– Hảo Tú Anh ngươi lui về đi..
– Hoàng Thượng Tú Anh thoái lui…
Quyền Trực tay chạm vào ngực nơi cất giữ lá thư mắt nhắm lại
“Du Lợi vì sao nhiều năm như vậy trôi qua ngươi vẫn là ko thể như thế bỏ xuống được…Haizzz”
– Bẩm Hoàng Thượng , Hoàng Hậu cầu kiến…
Quyền Trực phút chốc hồi tâm , đứng dậy đã thấy Hoàng hậu trước mặt hành lễ vội vàng cánh tay nâng lấy nàng đứng dậy , đỡ nàng ngồi bên mình thân cận sủng nịnh cái nhìn yêu thương..
– Hoàng hậu hôm nay vì sao đến tìm ta ah?
– Thần thiếp đến muốn hướng ngươi cầu chút chuyện..
– Có gì nàng cứ nói..
– Duẫn Hạo nay đã tuổi trưởng thành , thân phận thái tử tương lai kế vị ngươi…Năm nay hắn đã vậy 23 tuổi vẫn chưa có lập cái kia thái tử phi cho hắn ,ngươi nghĩ có phải ta như vậy lão sơ xuất đại sự….
Hoàng hậu mắt ưu phiền , Quyền Trực có chút đau lòng nắm tay xoa dịu..
-Ngô…ngươi làm sao có thể như vậy lão , có lão cũng là ta lão trước ngươi ah…Ngươi như vậy phiền muộn cũng ko tốt , nếu đã nghĩ đến lập thái tử phi cho hắn thì cứ tùy ý ngươi tuyển chọn cho hắn một ngươi ưng ý ah…
– Ta là biết như vậy chỉ là muốn hướng ngươi một cái ý kiến ah..
-Ngô…ta làm sao rõ tâm ý hắn mà tuyển chọn cho hợp…dù gì ngươi như vậy thay ta an bài vẫn tốt hơn rất nhiều…
– Nếu ngươi nói vậy ta cũng ko dám giấu giếm, Duẫn Hạo hắn đã có người để ý ah
Quyền Trực mắt nhìn tò mò , Hoàng Hậu mỉm cười dịu dàng
– Trịnh Tú Nghiên con gái của Trịnh Khanh Trịnh tướng quân ah..
– Ngô Trịnh Khanh hắn chỉ mới hồi kinh được ít thời gian làm sao có thể Duẫn Hạo lại nhanh như vậy để mắt đến nữ nhi hắn?
– Người quên vợ Trịnh tướng quân là tri kỷ của ta , hôm hắn hồi kinh ta đã làm tiệc mời hai phụ tử hắn tẩy trần lại bị ngươi cướp hắn đàm đạo…Để mình nữ nhi hắn đến , Duẫn Hạo là như thế gặp mặt đã thật nhanh yêu thích nàng ah…
– Hắc hắc…có chuyện ly kỳ thế sao..
– Ân , vì vậy hôm nay ta đến cầu ngươi vì hắn ban một cái chỉ hôn nga…
– Hắc hắc…Ân nhưng vẫn là nên hỏi ý Trịnh Khanh một tiếng hắn vẫn tốt hơn..
– Ân , vậy coi như ngươi đồng ý giúp hắn lo liệu ah..
– Hắc hắc…cứ thư thả ah…
Quyền Trực sủng nịnh ôm lấy nữ nhân mà hắn yêu thương nhất….
– Nga ta quên nói với ngươi ah…Du Lợi nàng càng quấy gây loạn trong cung , ta đã phạt nàng xuất cung tới Thiếu Lâm chép phạt kinh phật và tu dưỡng tốt một tháng sau mới về…
Hoàng hậu hốt hoảng thanh âm , kinh ngạc mở to mắt nhìn Quyền Trực
– Ngô…..sao có thể phạt nàng nặng như vậy?
– Thật sự ta cũng ko nỡ xa nàng lâu như vậy…haiz chỉ là muốn tốt cho nàng mà thôi..
– Ta phải đến gặp nàng một cái..
Hoàng Hậu thân động đậy muốn rời khỏi cái ôm , Quyền Trực giật mạnh một chút lực mang nàng quay về vị trí cũ yêu thương ôm chặt eo nàng đầu đặt lên vai..
– Ta biết ngươi thế này bộ dáng lo lắng sẽ ko nỡ rời xa nàng…đã cấp nàng đi từ sớm..
-….
Hoàng hậu run run rơi lệ , Quyền Trực càng siết chặt cái ôm tâm cũng vô thức đau nhói..
” Nếu ngươi biết Du Lợi nàng nảy sinh kia luyến ái nữ nhân , ngươi sẽ hội đau lòng thế nào đây?”
………
*** Bảo Nguyệt lâu ***
Bảo Nhi đưa mắt nhìn Du Lợi điên cuồng uống rượu, bàn tay được nàng băng bó vì rượu đổ loang vào thắm ướt lại ẩn hiện màu hồng nhạt.
Bảo Nhi cánh tay nhanh nhẹn chặn lại bình rượu được Du Lợi ra sức rót..
– A Quyền hôm nay ngươi làm sao ra cái loại này sự ? Nào giờ có uống chỉ uống vui có đâu hôm nay như thế này liều mạng uống?
Du Lợi thoáng cau mày tay với sang ly rượu một hơi uống cạn , lại thấy bản thân đã uống nhiều như thế rượu vẫn ko thể nào quên được hình ảnh mãi ngự trị trong đầu choáng ngợp trong lòng ngực.
Tâm vô thức nhói đau đưa lên bàn tay áp chặt ngực vẫn ko thể làm nó bớt đau đi chút nào , tức giận đập mạnh một cái vào ngực để cái đau thể xác đánh lui cái đau nơi tâm nhưng vô dụng, trái tim trong ngực vẫn vô pháp đập mạnh nhói đau.
Du Lợi ngửa mặt lên cười nhạt như chế nhạo bản thân vô dụng ko thể tự mình điều khiển được tâm mình , thì làm sao có thể làm người khác động tâm.
Giọng cười mang theo nỗi buồn cứ thế chấn động , Bảo Nhi vô phương nhìn bộ dạng đau buồn Du Lợi chỉ biết lắc đầu tay nâng bình rượu rót vào ly.
– A Quyền thật sự ta ko hiểu vì sao ngươi gặp phải việc gì đau lòng lại như vậy dáng vẻ đau buồn uống rượu…Ở chỗ này tuy ko sánh bằng kia phủ ngươi nhưng rượu ko thiếu , bạn hữu tỷ muội ko thiếu có thể vì người cùng nhau giải sầu…Vì vậy A Quyền sẽ thật đau lòng tỷ muội bọn ta khi nhìn ngươi tự tổn thương chính mình , như vậy thật ko nên ah…
Du Lợi như cũ uống cạn rượu , Bảo Nhi quy cũ rót đầy ly
– Nếu ngươi tức giận sinh khí ta sẽ cấp người cho ngươi đánh cho hả giận…Nếu ngươi buồn tỷ muội ta đàn ca múa hát cho ngươi tiêu khiển giải khoay…
Một ly được rót vào thì cũng nhanh chóng mất dạng trong miệng Du Lợi…
– Nhưng tỷ muội chúng ta làm sao giúp được khi một chút sự tình bọn ta cũng ko biết…
Tay nâng ly rượu ngưng lại lưng chừng , Du Lợi nhìn Bảo Nhi im lặng nhợt nhạt nụ cười vẽ ra lại ngửa đầu uống cạn.
– Bảo Nhi tỷ , tỷ nhìn ta có điểm nào ko hảo?
Bảo Nhi kinh ngạc nhìn Du Lợi kỳ lạ câu hỏi ko cần suy nghĩ tự tin đáp
– A Quyền ngươi điểm nào củng hảo ah
Du Lợi nghe câu trả lời chỉ biết ha hả cười
– Ta cũng như tỷ cùng mọi người tự ình hảo , nhưng lại ko nghĩ đến có một điểm ko hảo chút nào…
Du Lợi lắc lắc đầu cười nhạt uống ly trong tay đã sớm được Bảo Nhi rót đây
– Đó là tâm ta ko hảo thật ko hảo chút nào….hắc hắc
– Sao có như thế ko hảo? Bảo Nhi ta sẽ đập chết kẻ nào dám nói ngươi ko hảo…
– Bảo Nhi…Bảo Nhi tỷ tỷ ngươi thế nào lại ko chút mặt mũi ,dáng đứng cùng ngữ khí ko chút nào thục nữ đoan trang ngày nào ah…hắc hắc
Du Lợi thấy Bảo Nhi đập bàn đứng phất dậy , một chân đạp trên ghế tay chống hông ,tay đạp bàn bộ dáng thật sự rất là hung dữ , bộ dạng nhịn ko được cười phái lên ko nghĩ tới Bảo Nhi có thể như thế này dáng đứng..
Bảo Nhi thấy Du Lợi cười nụ cười đầu tiên thật sự vui vẻ từ chiều đến giờ mà nàng chờ đợi, cũng ko cần để ý mặt mũi giữ nguyên dáng đứng cười ha hả
– A Quyền thấy Bảo Nhi tỷ tư thế này nói chuyện mỹ hay ko ah
~?
– Hắc hắc….mỹ….mỹ….mỹ đến chết cười ta ah hắc hắc..
– A Quyền ta….
– Bảo …. Bảo Nhi tỷ họa….họa tới ah….có khách phá phá quán ah
– Hừm ai to gan dám đến càn quấy nơi Bảo Nhi ta…A Quyền ta rời đi chút sự ngươi hảo ngồi đây chờ ta sớm quay về…A Phú đi…
Bảo Nhi gấp gáp bộ dáng rời đi , dãy lầu thượng hạn giờ trơ trọi một mình Du Lợi cùng một ai đó ngồi khuất phía đối diện ko được chú ý tới.
Du Lợi uống thêm một ly rượu vương tay cầm lấy bình rượu Bảo Nhi để lại , chống tay đứng dậy dáng điệu có chút loạng choạng đi bên bệ cửa sổ gương mặt lộ vẻ đau buồn.
Cúi nhìn xuống phía dưới đông đúc nam nữ đi qua lại ,vui cười nói ko khí nhộn nhịp vui vẻ môi vẽ ra nụ cười nhạt nâng bình uống một chút , ngửa mặt nhìn lên thấy vầng trăng khuyết ẩn hiện trên cao, đơn lẻ một mình ko một vì sao bầu bạn cảm giác như mình cô độc.
Đôi mắt vô thức phủ một màng sương mờ ảo , nhìn vầng trăng lại hiện ra thân ảnh nữ nhân mình yêu quý thoáng cười hân hoan
– Nghiên Nhi…
Du Lợi vương ra cánh tay như muốn ôm lấy người yêu vào lòng lại vô vọng nhận ra phía kia quá xa tầm với ko thể vói tới , đau lòng rơi lệ nâng lên bình rượu thực tại bạn hữu uống cạn giải sầu rượu trút xuống vương rơi khóe miệng
Tú Nghiên một khắc cũng ko rời khỏi Du Lợi cứ thế dán chặt chẽ mọi động tĩnh , thấy bộ dáng đau buồn Du Lợi tâm cũng vô thức nhói đau.
“Tại sao như vậy đau buồn? Ta tự hỏi mình đã gieo gì vào tâm ngươi gây ra như thế này cớ sự? Ta ước lúc nhỏ ko có như vậy gặp mặt sẽ ko có cái kia ký ức lưu luyến tâm ngươi, sẽ ko như vầy tương lai rối rắm….Phải chi một trong hai ta một người nam tử thân phận có thể cùng nhau động tâm yêu thương , chỉ trách nhân gia trêu ngươi đồng dạng nữ tử làm sao có thể như thế nảy sinh tình cảm yêu thương…Ta thật tâm lo sợ , sợ cái tình cảm bốc đồng của ngươi cũng như cái cảm giác xao động của ta bây giờ…..sợ chỉ là một khắc người mê mụi tâm trí bất đồng động tâm đến một lúc ngươi tâm trí tỉnh dậy lắc đầu quay mặt…sợ chính ta cũng thần trí điên đảo theo ngươi…ta thật sự sợ loại này cảm xúc ngươi gieo rắc khiến tâm ta rối bời..”
Tú Nghiên mắt vô thức rơi lệ , đau lòng xoay đi gương mặt ko muốn nhìn Du Lợi đau buồn bộ dáng làm tim nàng đau thắt..
– Nghiên Nhi lúc này nàng như thế nào vui vẻ hay như ta đau buồn nhung nhớ…Có hạnh phúc đùa giỡn bên người hay giống ta một mình rượu sầu đơn côi…Nàng có biết khi xưa tiểu nha đầu cướp kẹo cũng đã vô tình mang tâm ta đi mất , có biết ko ta vì nàng như thế chờ đợi rất lâu. Lại lo sợ mình ko hảo để nàng tin tưởng , ta đã cố gắng bỏ rất nhiều thời gian học tốt mọi thứ để mình trả nên thật cường đại….Để nàng tin tưởng ta như thế sẽ ko còn để tâm đến ta thân phận nữ tử…có thể thấy ta thật hảo có thể như thế động tâm cùng nhau vĩnh kết….Nhưng có lẽ nào Phụ hoàng ta nói đúng ” thế gian ko phải nữ nhân nào cũng có thể cùng ta vĩnh kết đồng tâm , dẹp đi thế nhân cùng ta chung một chỗ yêu thương”…Nghiên Nhi phải chăng nàng cũng đồng dạng như họ bình thường nữ nhân , khinh khi ta thân phận nữ tử ko thể cho nàng tin tưởng dựa vào…phải chăng ta ko đủ hảo với nàng…Nghiên Nhi….
“Bốp…”
Du Lợi như cũ cố trụ tại chỗ mặt ngước lên nhìn kia ảo ảnh Tú Nghiên vô cùng sủng nịnh , chợt nói ra rất nhiều tâm tư cất giấu vô thức nhói đau tay cầm bình rượu bóp chặt vỡ nát. Lòng bàn tay được băng bó ngay nếp đã sớm rối loạn , vết thương mới do mảnh vỡ rạch vào đè lên vết thương cũ rỉ máu đỏ tươi từng giọt thắm qua mảnh vải nhỏ xuống nền vỡ ra.Du Lợi ngây ngốc nhìn vào ảo ảnh mỉm cười….
Tú Nghiên bên tai ko xót một từ nào Du Lợi nói vô thức lệ rơi , bên tai nghe thêm thanh âm vỡ bể kinh hãi quay nhìn chỉ thấy Du Lợi ngây dại mỉm cười rơi lệ , tay rỉ máu đỏ tươi . Hoảng hốt chạy tới lo âu nâng lên bàn tay xem xét…
– Bảo Nhi tỷ ta hảo ổn ko sao ah…
Du Lợi như cũ ko đổi tư thế vẫn chăm chú nhìn ảo ảnh Tú Nghiên ,lại thấy tay mình bị đoạt đi nhanh một chút thanh âm trấn an người bên cạnh , muốn rút tay về lại bị người đó siết chặt giữ lấy khẽ cau mày cúi xuống nhìn nhìn một chút đối phương…ngây ngốc mỉm cười…
– Hắc hắc…Bảo Nhi tỷ ta quả thật say rồi làm thế nào nhìn tỷ lại thấy Nghiên Nhi ah…hắc hắc…Bảo Nhi tỷ thế nào thay đổi y phục nam nhân , thật giống Nghiên Nhi lần trước cũng thế này y phục tại đây xuất hiện ah…
Du Lợi thanh âm khàn đục phát ra nghe đến đau lòng , lại cứ ngây ngốc nhìn ảo ảnh trước mặt lại đau đớn tâm cang ôm chầm lấy…
– Bảo Nhi tỷ cấp ta thay Nghiên Nhi ôm ta , ta thật sự rất nhớ nàng…
Thanh âm khàn khàn run lên , Du Lợi siết chặt vòng tay như muốn cho đối phương biết chân tâm mình như thế nào yêu thương như thế nào nhung nhớ.
– Bảo Nhi tỷ lại như thế nào có hương thơm thật giống Nghiên Nhi ah…
Du Lợi áp sát vào hõm cổ hít một hơi thật sâu như sợ hương thơm sẽ bay mất , ngây ngốc cười cười…
Tú Nghiên ngây người để Du Lợi ôm chặt , hơi ấm quen thuộc vây quanh tim thổn thức đập liên hồi, ngay lúc này Tú Nghiên ko thể phủ nhận nàng cũng lưu luyến con người này , ko thể phủ nhận nàng cũng như vậy có phần động tâm chỉ là…nàng sợ , nàng ko thể chấp nhận cùng tin tưởng đồng dạng nữ tử lại như thế này có thể động tâm…
– Bảo Nhi tỷ tại sao Nghiên Nhi ko như tỷ có thể hảo để ta ôm…tại sao ko như tỷ có thể dễ dàng chấp nhận con ngươi ta còn nàng thì ko? Có phải hay ko ta ko đủ hảo , ko đủ cường đại để nàng tin tưởng , có hay ko…..hay ko ta….ta….
Thanh âm run rẩy phút chốc khàn khàn dứt quản nghẹn ngào , Du Lợi cúi gầm mặt lên vai người đối diện nức nở…
Tú Nghiên bên vai ẩm ướt nước mắt (mũi) , thanh âm nghẹn ngào Du Lợi như nhát dao từng nhát đâm vào tim Tú Nghiên rỉ máu…thời khắc này Tú Nghiên muốn dẹp đi tôn nghiêm , dẹp đi luân thường đạo lý gắt gao ôm lấy Du Lợi như đuổi đi rối loạn tâm cang…
– Bảo Nhi tỷ thật ấm…thật giống…giống Nghiên Nhi…ta thật…thật sự rất đau lòng….ta ta phải chăng…phải chăng nên…nên từ bỏ…từ bỏ…yêu n…..
Tú Nghiên nghe từng chút từng chút thanh âm Du Lợi nghẹn ngào đau nhói , Du Lợi thanh âm vô vọng từ bỏ mình có đúng ko mình sẽ hân hoan vui vẻ tiếp tục cuộc sống vốn có của mình….Nghĩ đến Du Lợi như thế từ bỏ mình tình cảm phút chốc Tú Nghiên ko kiềm được tim đau thắt, có phải chăng nàng đang dần có cảm giác quen với thế này tình cảm lại nhận ra người trước mặt muốn ngưng lại , muốn rời xa nước mắt vô thức rơi xuống …. Tú Nghiên thật ko muốn nghe từ miệng Du Lợi phát ra ý từ bỏ mình , gắt gao ngăn chặn thanh âm sắp hoàn chỉnh….
Du Lợi đang run rẩy nói chỉ thấy thân mình gắt gao bị đẩy ra , lại một khắc nhanh nhẹn giật lại choáng váng đầu ốc môi bị gì đó ẩm ướt áp sát ngăn chặn thanh âm của mình thoát ra…kinh ngạc mở ra đôi mắt to tròn nhìn , chỉ thấy khuôn mặt khuyếch đại ko rõ ràng dung mạo chỉ thấy mày cau lại…
Tú Nghiên gắt gỏng hôn môi ngăn chặn thanh âm , trên môi lại nếm được chút mặn đắng nước mắt phút chốc tâm lại thấy đau…
“Nước mắt Du Lợi thật đắng , có đúng hay ko cũng như tâm nàng cũng vì ta đau buồn khổ sở…”
– Thật xin lỗi…
Tú Nghiên rời khỏi nụ hôn môi thanh âm nho nhỏ phát ra , đôi mắt vẻ ưu buồn nhìn Du Lợi cũng chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi lại thấy Du Lợi mặt ngây ngốc cái nhìn nước mắt lại rơi…Tú Nghiên áp đôi bàn tay lên mặt Du Lợi , ngón tay run run lau đi nước mắt cảm giác đau lòng như thế hiện hữu ko xê dịch phai mờ..
– Du Lợi thật tâm xin lỗi….ta…
Tú Nghiên đau khổ thanh âm rơi lệ muốn nói gì nó để Du Lợi nhẹ lòng , nhưng ngôn từ phút chốc bay đi đâu mất chỉ để lại sự nghẹn ngào trong thanh âm…
– Nghiên Nhi…
Du Lọi nhìn thấy nữ nhân mình yêu quý phút chốc ngây dại tâm trí , chỉ vô thức thốt lên tên nàng laị gắt gao ôm lấy thì thầm bên tai..
– Nghiên Nhi….ta thật hảo hảo yêu quý nàng….Nghiên Nhi….có thể hay ko cho ta cơ hội chứng minh chân tâm…có thể hay ko Nghiên Nhi
Tú Nghiên bên tai thì thầm lời yêu thương , cùng thanh âm nỉ non mong chờ Tú Nghiên chỉ thấy tim mình nhảy lên vui sướng khi nghe lời yêu , thổn thức khi nghe kia thanh âm nỉ non cầu tình…Tú Nghiên nàng say thật rồi , chỉ muốn giây phút này dừng lại để nàng đắm chìm say sưa trong cảm giác ngất ngây này..
Tú Nghiên đưa đôi tay đáp lại cái ôm , vùi mặt vào hõm cổ Du Lợi ko thể phủ nhận tâm mình mê luyến cảm giác này ôm ấp Du Lợi ,càng nghĩ càng ôm chặt ghì sát như cố hấp thu hơi ấm đối phương….
– Nghiên Nhi…..ta…ta thật tâm….ta…
– Du Lợi cứ như thế này im lặng ôm ta có được hay ko…
Du Lợi nghe Tú Nghiên mềm mỏng thanh âm yêu chiều vội vàng ôm chặt hơn , khiến cơ thể chặt chẽ dán sát vào nhau…Tú Nghiên vùi mặt vào lòng ngực Du Lợi ấm áp nghe tiếng tim Du Lợi hân hoan đập mạnh giai điệu vui tai…Du Lợi bị Tú Nghiên lủi vào ngực nhột lại ko dám cười cắn răng chịu đựng người cũng vô phương chống đỡ khẽ run run…
Tú Nghiên thấy Du Lợi bộ dáng lạ lùng run run nghi hoặc rời khỏi cái ôm nhìn Du Lợi gương mặt chịu đựng cái gì mà mặt mày đỏ ửng đáng yêu , nhịn ko được quan tâm hỏi tay chạm vào người mắt đảo một lượt trên dưới xem xét…
– Du Lợi ngươi làm sao như thế đỏ mặt , chỗ nào ko hảo nói ta nghe…
– Ân…chỗ này…thật sự ko hảo chút nào…
Du Lợi chụp lấy cánh tay Tú Nghiên đang náo loạn trên người mình tìm kiếm gì đó , ko thấy hành động của nàng làm mình tốt lên chỉ thấy làm mình như vậy càng khó kiềm chế nhột nhột.. Du Lợi nắm tay Tú Nghiên đặt lên ngực trái nơi trái tim mình vì nàng hân hoan loạn nhịp , mắt luyến lưu nhìn nàng đến mê mẩn môi mỉm cười mấp máy
– Nghiên Nhi nàng có cảm nhận được tim ta thổn thức lời nói gì ko?
Tú Nghiên ngơ ngác gương mặt khó hiểu nhìn Du Lợi mỉm cười, lắc lắc đầu
– Hửm..
Du Lợi mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt sáng bừng lên
– Nó nói…Nghiên Nhi ta yêu nàng…
Tú Nghiên phút chốc sửng người nhìn Du Lợi sủng nịnh âu yếm nhìn mình mặt ko tự nhiên đỏ ửng, mắt cụp xuống ko dám đối diện Du Lọi ánh mắt sợ bản thân sẽ bị cái nhìn nóng bỏng kia thiêu đốt mình tan chảy tim đập rộn ràng hồi hộp…
Du Lợi nhìn bộ dáng Tú Nghiên vì mình e thẹn vô cùng đáng yêu , tay trái thảnh thơi nâng chiếc cằm xinh xắn muốn Tú Nghiên như trước nhìn mình ánh mắt lại thấy đôi mắt đẹp kia phản chiếu hình bóng chính mình lòng ko khỏi hân hoan…Du Lợi nhìn Tú Nghiên gương mặt đẹp đến mê mẫn ,đôi mắt rơi xuống nhìn vào đôi môi ửng hồng xinh xắn căng mộng , chỉ muốn chạm vào nếm lấy vị ngọt ngào thơm tho từ cánh hoa hồng đầy mị lực…
Tú Nghiên nhìn Du Lợi mụ mị đôi mắt nhìn mình , gương mặt vốn đỏ lại càng phát huy màu sắc chói lọi hơn, tim như điên cuồng đạp loạn chỉ thấy Du Lợi đôi mắt gắt gao nhìn mình môi lại càng nôn nao tâm trí…
Ngoài cửa sổ về đêm ánh trăng càng sáng lại càng mê hoặc chiếu rọi nhân gian ,chiếu roi bên dưới lầu hình ảnh cùng thanh âm nhộn nhịp đùa giỡn vui cười…xuyên vào ô cửa như thơ thẩn nhìn đôi tình nhân ôm nhau , đôi môi như có ma lực áp sát vào nhau chặt chẽ ko xót tí gì khe hở lưu luyến trao nhau yêu thương…Vầng trăng trên cao khuyết đi 1 góc như đang mỉm cười nhìn đôi tình nhân chúc phúc , vì sao ko biết từ khi nào xuất hiện kế bên nhấp nháy như đồng ý với ánh trăng khung cảnh đẹp…
Áng mây bay qua che lấp tầm nhìn của vầng trăng cùng vì sao như ý bảo ” đừng làm phiền họ” , che đi ánh sáng bạc huyền dịu chừa lại ko gian yên tĩnh yêu thương cho họ bên nhau tận hưởng…
……..
Tình yêu đôi khi phải cần có những bước ngoặt để giúp người trong cuộc tìm ra được lý do cho nó tồn tại , để rồi họ phải tự mình từng bước từng bước vượt qua để tìm được tương lai cho tình yêu tìm được hạnh phúc dài lâu…
………