Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương hap 21 + 22: Đau lòng…
Chap 21 + 22 : Đau lòng…
– Nghiên Nhi có hay ko hài lòng ta quạt mát…
Du Lợi trước sau như cũ phe phẩy quạt ngọc trong tay hỏi chút ý Tú Nghiên 2 người cứ thế nhàn nhã đi , mọi sự xung quanh như ko khí vô hình vô ảnh..
Tú Nghiên long lanh ánh mắt tròn xoe cái nhìn thanh âm thì thầm….
– Vì sao ngươi lại có thể như thế này mà đối với ta?
-Bởi vì nàng là Nghiên Nhi đã cướp đi tâm ta
-Chuyện khi xưa chỉ là tiểu hài tử thế nào có thể như thế động tâm ngươi?
-Vậy hiện tại có hay ko hành động của ta làm tâm Nghiên Nhi động?
-Đó ko phải vì ngươi bốc đồng tính khí trêu chọc nhân?
-Ko lẽ kia hôn Nghiên Nhi nghĩ ta trêu ghẹo bộ dáng , một chút cảm xúc yêu thương cũng ko tồn tại?
-Làm sao có thể…có thể như thế động tâm….ta ta & ngươi như thế đồng dạng…đồng dạng nữ tử thế nào…thế nào như thế loại sự tình?
Tú Nghiên vô run run cơ thể thanh âm có phần hốt hoảng, Du Lợi trong tay khẽ run lên tay Tú Nghiên thấy rõ một cổ bất an hoảng loạn tâm vô thứ đau nhói…Có đúng ko chính mình như vậy làm nàng hoảng sợ, chính mình gây trò làm nàng ko tin tưởng chân tâm…
Du Lợi trong phút chốc muốn kia run rẩy Tú Nghiên đem ôm vào trong lòng làm nàng bớt đi run sợ , lại chỉ có thể ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn Tú Nghiên xoa dịu…
-Là ta hỗn đáng gây ra nhiều cái sự làm Nghiên Nhi ko tin tưởng , là ta như thế vội vàng làm Nghiên Nhi mơ hồ cảm xúc ko an định , mọi sự đều do ta….
Nghiên Nhi nghe kia 1 thanh âm dịu dàng tự trách yếu đuối đôi mắt nhìn Du Lợi bộ dáng hối lỗi , nàng ko thể phủ nhận rằng lúc nhỏ tiểu hài tử kia làm nàng yêu thích dù chỉ 1 lần gặp mặt.
Nàng cũng ko thể phủ nhận tên công công hổn đáng kia hôn nàng cũng làm tâm nàng xáo trộn, cái kia A Quyền công tử tài hoa văn thông võ lượt làm tâm nàng vô cùng yêu thích…
Lại cái kia chính thân Công chúa tâm tính tiểu hài từ cũng làm nàng thập phần yêu thích…Chỉ có thể bao nhiêu cái kia cảm xúc cứ như thế từng người phát sinh lại ko nghĩ đến kia chỉ 1 ngươi thân phận , phút chốc làm nàng tâm rối loạn như thế ko khác biệt lấy tâm nàng ra đùa giỡn.
Càng nghĩ đến lại càng sinh khí bực tức phút chốc lo sợ xáo trộn tâm cang 1 khắc đổi dời thành hỏa giận sục sôi…
Du Lợi nhận biết khác biệt cảm xúc trong cái nhìn Tú Nghiên , đoán được nàng vì mình lại bắt đầu sinh khí nhanh 1 chút cánh tay siết chặt 1 cái gần bên thân thể..
– Nghiên Nhi ko nên lại sinh khí chuyện cũ , chỉ là ta ko biết thế nào tiếp cận lại càng ko nghĩ nhiều như vậy gặp mặt trùng hợp ah…Đúng là lần giả mạo tiểu công công lúc đầu chỉ muốn gặp nàng xem kia có gì thay đổi bộ dáng ko hề cố tình gây ra nhiều sự…Lần tranh nàng Tiết Hoa Đăng làm muốn cùng nàng thả 1 cái tâm tình điều ước ko nghĩ đến gặp nàng như thế tình cảnh..Hôm qua ta gặp nàng trong đúng danh phận công chúa ta cũng nào có liệu trước như thế nàng lại trong lúc thưởng hoa xuất hiện còn cái kia….Cái kia hôn thật tình vì ta rất nhớ , lại càng muốn từ nơi nàng khơi gợi ký ức , sợ hãi nàng như vậy quên đi kia ký ức ngày bé..Có thể ko mà như thế tha thứ ta hành sự lỗ mãn , ko để ý đến Nghiên Nhi cảm xúc.
Một tràng lý tràn ra ồ ạt như nước lũ mạnh bạo cuốn bay mất cái kia khí tức Tú Nghiên làm dâng lên trong nàng 1 cổ nhiệt nóng ấm ngọt ngào , nhìn 1 dạng bộ dáng Du Lợi cầu xin tha thứ vô cùng chân thành cùng khổ tâm..Tú Nghiên có chút mềm yếu cõi lòng , ngoài mặt lạnh nhạt ko chút biểu tình tha thứ hay động chuyện…
– Tú Nghiên muội đã tới nơi tiểu lầu chúng ta vào thôi…
Duẫn Hạo thấy trước mặt nơi muốn tới đã như thế hiện diện tâm vô cùng hoan hỷ , nãy giờ đi phía sau nhìn nam nhân kia tay quạt mát tay nắm tay Tú Nghiên thân mật bộ dáng lòng vô cùng tức giận..
Muốn hô 1 tiếng sai cận vệ đem hắn thủ tiêu mất dạng trần gian , lòng khao khát biết bao chỉ tiếc tình thế thân phận ko cho phép vì vậy mất đi hình tượng ôn hòa nho nhã..
Thấy mục tiêu trước mặt lại nhanh chống hô lên đánh động lại nhanh nhẹn bộ dáng cướp người , đoạt lại cánh tay Tú Nghiên đang bị nắm nở ra nụ cười tuấn mỹ hướng mỹ nhân thanh âm.
Hải Đông thấy kia cơ hội , cũng nhanh nhẹn chen chân tiến tới trước mặt , đẩy lùi 1 chút Du Lợi vê sau tay đưa ra ý chỉ hướng cười cười..
– Đúng ah Tú Nghiên muội vất vả đi 1 cái xa quãng thời gian hảo mệt và khát..nhanh nhanh 1 chút vào nghĩ ngơi..
Tú Nghiên nhanh nhẹn né kia cử chỉ thân mật Hải Đông , tay bị Duẫn Hạo nhẹ nhàng nắm lấy cũng ý tứ muốn rút lại nhưng nghĩ nghĩ 1 chút sự gì đó lại như ý muốn để Duẫn Hạo tốt hơn dẫn mình đi, nhìn 1 chút Duẫn Hạo mỉm cười như cảm tạ.
Duẫn Hạo thấy nụ cười đẹp vì mình nở rộ kinh hỷ cười thầm đắc ý nhìn kia tứ tối Hải Đông và 1 cái lạnh lùng thần sắc tiểu tử , hoan hỷ đưa Tú Nghiên vào tiểu lâu.
Hải Đông tức tối trợn mắt nhìn Duẫn Hạo rơi đi cũng nhanh chóng đi theo , Du Lợi thấy cứ thế để Duẫn Hạo đưa đi tâm đau 1 cái nhói lên cũng buồn bực bộ dạng tiến vào.
Tú Anh, Khuê Nhi cùng những người khác cũng nhanh chân theo vào..thuộc hạ của Duẫn Hạo nhanh nhẹn thanh âm
– Ông chủ bàn thượng đẳng phía Đông chủ tử ta đặt đã thế nào chuẩn bị hảo…
– Dạ dạ quý công tử đã chuẫn bị kỹ lưỡng, , kính mời nhị vị…
Ông chủ kính cẩn cúi người dẫn đường lên bàn thượng đẳng phía Đông , gian phòng trang trí nho nhã lại vô cùng thoáng mát có 1 của sổ rộng có thể nhìn ra bên ngoài bờ sông phía dưới.
Tú Nghiên nhìn sơ lược 1 cái nhanh chóng cũng cảm thấy ko gian thoải mái có chút ưa thích nở nụ cười , Duẫn Hạo cũng đã tốt sắp xếp chu toàn mọi chuyện lại ko nghĩ đến có nhiều người như thế tranh giành.
Hải Đông có chút cả tin thầm nghĩ
“Rõ ràng mình đến mời nàng đi tản bộ dạo chơi, làm thế nào hoàng huynh lại biết như thế liệu sự từ trước, thật ko nghĩ đến hắn như thế suy nghĩ đến…haizz ta chậm 1 bước rồi..”
– Tú Nghiên muội ngồi xuống nghĩ ngơi ah…
Duẫn Hạo nhã nhặn đến bên 1 chiếc ghế trung tâm thoáng mát kéo ra hảo ý muốn Tú Nghiên ngồi đây vị trí , Tú Nghiên cử chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống..
– Lại ko nghĩ đến hôm nay như vậy nhiều người , mọi người gặp nhau là hữu duyên vậy 1 chút chật hẹp chỗ này hảo ko làm tam đệ & A Quyền công tử đây mất hứng chứ?
– Ngô hoàng ah, Đại ca ta làm sao có thề ah
– Quyền mỗ hôm nay làm phiền chư vị thưởng ngoạn , lại thêm nơi này giao hữa trò chuyện thật tình rất cao hứng…
– 2 người đã nói vậy thì mời ngồi hảo hưởng thụ ah…
Lần lượt mọi người ngồi xuống thư thái bộ dáng , Duẫn Hạo kinh nghiệm hôm qua dùng bữa tối cùng Tú Nghiên nhớ ra nàng có thói quen bên cạnh gấp đồ ăn, vì thế đã sớm chọn chỗ ngồi thích hợp.
Hải Đông cũng thuận thế ngồi bên cạnh Tú Nghiên , Du Lợi đối diện Tú Nghiên ngồi xuống 2 mắt ko hẹn chạm nhau cái nhìn Tú Nghiên như cũ lạnh lùng quay.
Thức ăn lần lượt bày lên muôn màu sắc hương đánh thức các bụng đang dần biểu đạt ý trưng câu “Ta đói” cho chủ nhân vội vã hành sự quên mất cái đói đang ẩn nấp đâu đó trong cái bụng trong rỗng…
Qua loa vài câu tiểu tiết ai náy thanh cao dáng bộ nhã nhặn ăn , Duẫn Hạo vừa ăn vừa khẽ khàng nhìn nhìn , chờ đợi Tú Nghiên gấp đồ ăn ình.
Du Lợi trước cũng như sau cái nhìn chằm chằm Tú Nghiên động tĩnh , vẫn nhớ nàng là có kia vô thức gắp thức ăn nghi đến kia gián tiếp “nụ hôn” khẽ cau có mày nghiến răng..
“Ta thức ko muốn chia sẻ cái kia thân mật gắp thức ăn lại càng ko muốn ai ăn, dù chỉ chút nước bọt của Nghiên Nhi ko khác gì cái kia gián tiếp hôn nàng”
Tú Nghiên bị Du Lợi nhìn cùng truyền âm nho nhỏ tay đang gắp thức ăn lưng chừng, nhận ra hành động vô thức quen thuộc gắp thức ăn cho Khuê Nhi và phụ thân.
Nhìn 1 cái ghen tuông Du Lợi ,trong lòng có chút kinh hỷ lại càng như thế muốn trêu ngươi cái kia quỷ hẹp hòi Du Lợi.
“Ta như thế gắp ngươi làm gì ta?”
Tú Nghiên trưng ra gương mặt thách thức nhân đối Du Lợi cái nhìn , Duẫn Hạo nhìn kia tay gắp thức ăn như chậm chạp hướng mình chén lòng hoan hỷ bộ dáng gấp gáp chờ đợi..
Du Lợi nhìn hành động thách thức Tú Nghiên tức tối “gầm” 1 cái truyền âm..
“Nàng gắp bao nhiêu đũa ta lập tức hôn nàng ngay tại đây bấy nhiêu cái”
Tú Nghiên tức giận trừng mắt nhìn
“NGƯƠI DÁM”
Du Lợi gương mặt như cũ tức giận.
“Nàng thử xem”
Hai người nhìn nhau cái nhìn nảy ra hảo khí , Tú Nghiên tay gắp thức ăn đưa gần tới chén Duẫn Hạo phút chốc dừng lại lưng chừng.
Duẫn Hạo gấp gáp bộ dáng thấy hành động kia chợt dừng có chút nóng vội bộ dáng đưa chén tới , tiện thế dùng đũa trên tay mình nhận kia thức ăn ha hả cười cười..
– Tú Nghiên muội cám ơn muội gắp thức ăn cho ta..
Duẫn Hạo sung sướng bộ dáng ăn kia miếng thức ăn (cướp) được Tú Nghiên động đũa , Hải Đông nãy giờ chăm chú ăn ko để ý sự ,nay lại nghe kia Duẫn Hạo lời nói mới ngẩng đầu lên nhìn cả tin bộ dáng.
Thấy kia tay Tú Nghiên cầm đũa đang đặt gần Duẫn Hạo cũng vội vã cầu tình..
– Tú Nghiên muội vì cớ gì chỉ như thế chiếu cố mỗi hoàng huynh ta mà khi dễ ko gắp ta kia thức ăn.
Hải Đông miệng nói chưa hoàn câu bộ dáng đã đưa chén trước mặt Tú Nghiên chờ đợi…
Tú Nghiên dở khóc dở cười với cái sự tình trời ơi này , mặt nghi hoặc nhìn 1 chút Du Lợi bộ dáng. Chỉ thấy Du Lợi chuyển sắc liên tục , gương mặt thoáng ngỡ ngàng trước kia hành động của Duẫn Hạo xen vào cái nhìn khinh bỉ hành động Hải Đông , lại tức giận nhìn kia Tú Nghiên.
Tú Nghiên tiến thoái lưỡng nan bộ dáng rụt rè gắp thức ăn cho Hải Đông , mắt lại ko dám xê dịch khỏi Du Lợi tâm có chút hoảng sợ đề phòng.
Hải Đông toại nguyện cầu tình vui vẻ cười cảm ơn, lại hả hê bộ dáng nhìn trêu chọc Duẫn Hạo..
“Huynh có ta cũng có ah”
Duẫn Hạo đối với hành động cầu tình Hải Đông khó ưa con mắt nhìn nhìn
“Cái cầu xin mới có huynh thật ko cần”
Duẫn Hạo miệng vẽ ra nụ cười khinh bỉ xong cũng quay về bộ dáng tao nhã ngồi ăn, Hải Đông tức giận bộ dáng cũng hậm hức ngồi ăn tiếp.
Du Lợi thấy Tú Nghiên gắp cho Hải Đông phút chốc mặt tối sầm lại , 2 tay đập mạnh xuống bàn đứng bật dậy tức giận cái nhìn.
Tú Nghiên kinh hãi cái nhìn chằm chằm Du Lợi tay đặt dưới bàn nắm chặt lại , có chút sợ hãi bộ dáng bất thường của Du Lợi lại càng sợ hơn với hành động sắp tới.
Duẫn Hạo , Hải Đông ko hẹn mà gặp bất chợt giật mình kinh ngạc cái nhìn đối Du Lợi.
– Quyền mỗ thất lễ xin thoái lui giải quyết chút sự khó nói..
Du Lợi cười cười hướng hai kẻ ngơ ngác nhìn mình , lễ độ nói một chút rồi xoay bước rời đi ko nhìn lấy Tú Nghiên 1 điểm nào.
– Tên này hành động thật quái gở..
– Tam đệ ko nên như thế đối người ko có mặt ý kiến , Tú Nghiên muội có hay ko có chút giật mình vì kia tiếng động?
Tú Nghiên phút chốc ngơ ngác nhìn Du Lợi gấp gáp rời đi tay nhẹ một chút buông thả, lòng có chút rối bời lại nghe Duẫn Hạo quan tâm hỏi cũng “Ân” một tiếng đáp.
– Tiểu nữ lui xuống 1 chút
Tú Nghiên ko chờ thanh âm hồi đáp rơi đi.. Duẫn Hạo cùng Hải Đông ngơ ngác cái nhìn với theo.
………….
– A Quyền ngươi đi đâu ah?
Tú Anh đang ngồi ăn cùng Khuê Nhi ngó thấy Du Lợi như vũ bão từ trên lầu đi xuống , nhanh nhẹn đứng dậy tới gần ngăn hỏi.
– Ta đi một chút sự ngươi ko cần quản , hảo hảo ăn ah…hừm
-…….
Du Lợi đẩy chút người Tú Anh bước đi thẳng ra khỏi tiểu lầu , Tú Anh ngơ ngác ko rõ sự Khuê Nhi tò mò thanh âm bên cạnh.
– A Quyền công tử hình như sinh khí giận ah…
– Ta cũng ko biết chỉ…
Tú Nghiên đi xuống thấy Khuê Nhi cùng người kia đi cùng Du Lợi nói chuyện nhanh nhẹn thanh âm..
– Khuê Nhi ngươi thấy A Quyền công tử rời đi ko?
– Tiểu thư công tử ấy vừa đi ra khỏi cửa , cơ hồ sinh khí tức giận đã xảy ra việc gì ah?
– Hảo ko có việc gì ta đi đây một chút..
Tú Nghiên nghe được điều cần biết gấp gáp rời đi , Khuê Nhi cùng Tú Anh lần nữa ngơ ngác ko hiểu sự việc gì xảy ra.
………..
Du Lợi bước đi nhanh trên con đường lớn , mặt đằng đằng sát khí tay siết chặt quạt ngọc ko biết đi đâu chỉ muốn bản thân thoát ly khỏi nơi làm mình sinh khí.
Cứ thế đi băng băng trên con đường , gương mặt tuấn mỹ phủ một phần băng lãnh càng tôn lên vẻ mị hoặc khiến cho những nữ tử trên đường nhìn thấy ngơ ngẩn cái nhìn.
” Lại như thế câu dẫn nữ nhân”
Du Lợi càng đi càng xa ko biết đến nơi đâu chỉ thấy xa xa có 1 cái hồ nước trong xanh rộng lớn vắng bóng người, nhanh nhẹn đi tới như kèm ko được tức giận hét lên một tiếng..
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Một hơi hét thật lớn như giải toả , rồi cúi gập người bộ dáng thả người ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây kế bên 1 chân duỗi thẳng 1 chân cong gối, cố trụ cánh tay phải cầm quạt ngọc.
Đôi mắt đẹp đỏ ngầu nhìn phía xa xa mặt nước đầu óc mong lung nhớ lại lời Phụ hoàng từng nói với mình khi còn nhỏ…
“Trẫm ko ngại Du Lợi của trẫm như thế động tâm với nữ nhân , nhưng thế gian liệu có nữ nhân sẽ vì Du Lợi thật tâm đối đáp . Sẽ như thế nào can đảm cùng Du Lợi tranh đấu gìn giữ hạnh phúc truớc sóng gió và cái nhìn dè biểu của thế nhân…Trẫm ko tức giận Du Lợi luyến ái nữ nhân , nhưng trẫm sẽ hội đau lòng Du Lợi vì nữ nhân mà đau khổ….”
Du Lợi cúi mặt nhắm lại đôi mắt chỉ thấy khóe mắt vô thức một giọt nước mắt khẽ chảy xuống , lăn dài trên đường nét gương mặt như bàn tay ấm áp vuốt ve nóng rực.
Du Lợi đau lòng nắm chặt hơn quạt ngọc trong tay , móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu càng nghĩ càng thấy đau đớn cõi lòng.
Bao năm nay như thế chờ đợi nữ nhân trong lòng mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm sức , nổ lực muốn học một cái văn võ song toàn ko vì mình nữ tử mà thua nam nhân.
Càng ra sức trở nên cường đại , để tâm thêm mạnh mẽ để đối mặt với Nghiên Nhi trở thành bộ dáng hoàn hảo nhất.Chỉ có như vậy mới đủ thuyết phục Nghiên Nhi dù ta cùng nàng đồng dạng vẫn có đủ khả năng cấp nàng an toàn cuộc sống.
Nhưng ta đã quên rằng dù mình như thế nào cường đại vẫn chỉ có thể như thế này thân phận nữ tử ko thể thay đổi & nàng cũng ko phải cùng dạng ta luyến ái nữ nhân.
Du Lợi đau lòng đưa tay cầm quạt ngọc áp chặt vào lòng đặt nơi gần trái tim đang đau đớn đập mạnh, như sợ quạt ngọc như chủ rơi bỏ mình vội vàng cánh tay trái áp chặt ngăn chặn hành động ko tồn tại.
“Ta có thể vì nàng phụ cả thế gian , nhưng làm sao có thể làm nàng vì ta động tâm yêu thích”
Máu rỉ ra từ tay phải dính vào ngực áo thắm đỏ một vùng , mắt vẫn nhắm chặt ngửa mặt lên trời bộ dáng đau buồn khổ sở nước mắt chậm chạp lăn dài….
…………
“Vì sao lại như thế đau buồn rơi lệ?”
Tú Nghiên đứng núp sau thân cây cách Du Lợi một khoảng quan sát, thấy Du Lợi bộ dạng đau buồn còn rơi lệ tâm cũng vô phát nhói đau.
Chân muốn tiến đến vì nàng an ủi lại lùi về
“ta cùng nàng ko có quan hệ lấy tư cách gì bên cạnh an ủi”
Định xoay người rời đi nhưng tầm mắt ko thể dời đi , thân thể như ko còn là của mình chỉ biết bất động tại chỗ nhìn Du Lợi đau đớn.
Tú Nghiên ko thể phủ nhận mình ko vì nàng động tâm , dù là nhân vật nào cũng gây ấn tượng cũng gây nàng động tâm suy nghĩ đến.
Nhưng làm sao chấp nhận ba người kia nhân vật chỉ là duy nhất nàng Du Lợi tạo ra , mỗi lần gặp mặt là mỗi lần từ nàng lấy đi tiện nghi .
Tú Nghiên vô thức đưa tay chạm vào khóe môi vẫn còn lưu lại dấu tích , chỉ là nàng khéo léo dùng phấn màu che đi.
Tâm lại vô thức đập rộn ràng , Tú Nghiên nhớ lại nụ hôn ướt át mà bản thân cũng ko hiểu lý do có chút mê mẩn đấm chìm hưởng thụ nghĩ đến mặt lại đỏ bừng.
Đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Du Lợi đứng dậy bộ dáng rời đi , cũng hấp tấp nối tiếp theo sau.
………
Du Lợi cẩn thận dùng khăn lụa lau đi vết máu nhín trên quạt ngọc rồi cất vào trong ngực áo yêu thương vuốt ve trước ngực như an ủi chính mình…
Ngẩng đầu nhìn lên đã thấy trời đã sớm chuyển đổi y phục về chiều, vài cái duốt một chút mặt tĩnh táo rồi lại bộ dáng gấp gáp rời khỏi.
Du Lợi đi một đoạn đường tương đối xa cũng đã trước mặt nơi cần đến môi nở nụ cười nhè nhẹ , tiêu sái bước tới chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc bộ dáng uyển chuyển đi tới thanh âm nhão nhẹt phát ra..
– A Quyền công tử ngươi hôm nay thế nào lại tới ah..
– Bảo Nhi là ko muốn ta tới..
– Ngô sao lại có thể ta là thật sự kinh hỷ vui mừng ko hết , làm sao có nữa phần ko muốn công tử nói vậy vu oan ta ah….Ngô sao trên ngực áo lại có máu A Quyền ngươi thân thể tổn thương chổ nào ah?
Bảo Nhi nhìn kia vết máu đỏ bộ dáng kinh hãi hô toáng , gấp gáp sờ soạn Du Lợi thân thể như để kiểm tra thương thế miệng lại ko ngưng nghĩ hét toán.
-Tiểu Bạch tử người vào chuẩn bị phòng thượng đẳng cho công tử hảo lẹ ah….
– Dạ Bảo Nhi tỷ
-A Quyền vào thôi ta hảo hảo chăm sóc ngươi thương thế…
-………
Bảo Nhi gấp gáp kéo cánh tay của Du Lợi lôi đi ,gặp một cái bộ dáng gấp gáp Bảo Nhi ,Du Lợi chỉ biết lắc lắc cái đầu mỉm cười đi theo qua cửa.
“Bảo Ngyệt lâu”
Tú Nghiên thấy kia cảnh tượng vô thức tay nắm quyền , răng nghiến chặt đôi mắt đẹp phủ một tần hỏa khí…