Bạn đang đọc Kỳ Phùng Địch Thủ: Chương hap 25 , 26 + 27 : Mộng…
Chap 25 , 26 + 27 : Mộng…
*** Bảo Nguyệt lâu ***
Ánh trăng chiếu vào đôi tình nhân đang quấn lấy nhau ghì chặt , hành động tuy mờ ảo nhưng ko khó có thể hình dung ra chuyển động của cơ thể họ tạo ra nhiệt hỏa nóng rực không gian yên tĩnh bỗng chốc vang lên âm thanh khe khẽ mị hoặc…
Du Lợi ôm lấy Tú Nghiên yêu thương hôn lên đôi môi mút máp chuyển dời nụ hôn đầy ma thuật xuống chiếc cằm nhỏ nhắn lướt xuống cái cổ trắng ngần thơm tho , thèm thuồng mút máp để lại một quả ô mai tròn xinh ửng hồng.
Tú Nghiên nhắm mắt cảm nhận những chuyển động trên cơ thể mình , đôi tay Du Lợi tham lam chu du khắp mọi vùng trên cơ thể Tú Nghiên như chưa thỏa mãn mạnh bạo giật mạnh khiến ngoại bào rách toạt hở phần vai trắng mịn màng.
Du Lợi như hổ đói thấy mồi ngon vội vàng lao tới hôn lên phần vai mút máp như chưa thỏa mãn , hả miệng cắn mạnh một cái…Tú Nghiên vô cớ ăn đau thét toáng lên giãy dụi muốn thoát khỏi Du Lợi cái ôm , lại bị Du Lợi ôm ghì lấy như cảm nhận được cái đau nơi vai đau xót hôn lên dịu dàng le ra chiếc lưỡi liếm lấy như xoa dịu khiến Tú Nghiên dịu dàng đê mê à rên khe khẽ..
Cứ thế Du Lợi mê mẩn di chuyển cái hôn càng lúc càng xa , nhịp độ cũng dần tăng theo đó là tiếng rên Tú Nghiên càng lúc càng lớn…
Cứ thế từng mảnh lại từng mảnh y phục thay nhau rơi xuống khiến những thứ được che dấu thay nhau ẩn hiện ra mê hoặc nhân tâm….
Du Lợi kinh hỷ cuối xuống chu du càng lúc càng xa , đống dấu trên từng chiến trận đạt được là 1 dấu mộc đổ xinh đẹp rải rác khắp nơi trên làng da trắng mịn…
– A Quyền … A Quyền dậy dậy…A Quyền……
Bảo Nhi ko nương tay lây mạnh người đang miệt mài nhắm mắt ko chịu mở cứ thế nằm lỳ trên giường mơ thấy gì mà cứ rên rỉ ko biết đau chỗ nào để chăm sóc…
– Bảo Nhi tỷ để ta…
Bẹp….nguyên một cái khăn ướt lạnh ngắt ụp lên mặt , Du Lợi bị lạnh hét toáng lên ngồi bật dậy….
– AI DÁM PHÁ GIẤC NGỦ CỦA TA…
Du Lợi trừng mắt nhìn cái khăn tức giận ném xuống đất , đảo mắt trừng lớn thấy Bảo Nhi xua tay..
– A Quyền ko fải ta ah…
Bảo Nhi liếc liếc tay chỉ chỉ về phía sau lưng , Du Lợi hổ báo đúng dậy đi tới hướng Bảo Nhi chỉ tay gầm lên …
– NGƯƠI DÁM…..
Du Lợi mắt mở to kinh ngạc nhìn , hàm muốn rớt xuống đất run run…
– Nghiên….Nhi….
Tú Nghiên nhã nhặn uống chén trà , y phục nam nhân hôm qua vẫn còn chỉ là tóc đã xõa thẳng ko búi cao như đêm qua , ánh mắt đẹp mở ra khẽ run hàng mi dài mỹ lệ tay đặt chén trà xuống xoay chút mặt nhìn thẳng Du Lợi môi cười nhạt…
– Ân là ta giúp ngươi khăn mặt..ko hảo sao lại tức giận quát lớn ah
~- Không…không có…rất rất hảo…
-Ngô..hảo vậy sao khăn kia nằm dưới đất nha
– Ta….ta lỡ…lỡ tay rơi….rơi xuống…
– Oh vậy sao?
Tú Nghiên môi vẽ lên nụ cười mị lực , xoay lại nhàn nhã chạm tay vào chén trà xoay xoay….Du Lợi phút chốc cứng đơ lại vội vàng khum xuống giơ tay muốn nhặt chiếc khăn do mình ném xuống , một cái nhanh nhẹn Bảo Nhi đã chụp lấy khăn đã sớm bẩn cầm lấy cười khúc khích nhìn Du Lợi bộ dáng ngốc ngếch…
– Dơ ah…để ta chuẩn bị một cái khác , ngươi vẫn hảo hướng nàng nói chuyện chờ ta một chút thời gian ah…
Bảo Nhi cười cười nhìn Tú Nghiên gật một chút đầu tỏ ý khâm phục rồi rời đi , Tú Nghiên như cũ cười nhạt uống chút trà nhưng mắt vẫn tiểu ý liếc nhìn Du Lợi bộ dáng..
Du Lợi bộ dáng muốn bước lại lùi như tiểu hài tử càn quấy bị mẫu thân trách phạt nhìn phát tội , Tú Nghiên nhìn thấy rất muốn cười lớn lại ép mình nhịn khiến mặt đỏ bừng ,khiến cho Du Lợi nàng bị mình làm cho sinh khí nhanh đi tới ngồi xổm xuống cầm lấy cánh tay Tú Nghiên mếu máo…
– Nghiên Nhi đừng sinh khí…ta thực ko cố ý chi là….chỉ là đang ngủ mơ giấc mơ đẹp lại bị quấy làm bay mất nên…nên hơi tức khí nên….nên….Nghiên Nhi xin lỗi ah đừng như vậy sinh khí…Nghiên Nhi
Du Lợi lắc lắc chút tay Tú Nghiên gương mặt mếu mếu đáng yêu , Tú Nghiên muốn véo cái má phúng phím dễ thương kiềm chế đưa tay vỗ nhẹ lên má…
– Mơ thấy gì lại như vậy tiếc nuối phát khí tức?
Du Lợi nghe nhắc cái kia giấc mơ thì thần thái phút chốc khôi phục , mắt sáng lên môi vô thức cười đẹp nở rộ khiến Tú Nghiên mê mẫn nhìn..Du Lợi ngây ngô kể
– Giấc mơ vô cùng đẹp ah…trong mơ ta thấy mình thân ái cùng một người quấn quých lấy nhau ko rời , dây dưa âu yếm ở cùng một chỗ… Aishhhhh đau đau Nghiên Nhi…Nghiên Nhi đau đau lắm aishhhh…
– Làm sao có thể như thế hư hỏng đầu óc mơ mộng những thứ ấy…hảo giỏi ngươi Du Lọi…
Tú Nghiên tức giận nhéo bên tai Du Lợi vặn vẹo đau đớn hai tay chỉ dám nhè nhẹ vô vào tay Tú Nghiên chỉ thấy càng lúc càng đau tư thế đứng ko đứng , ngồi ko ngồi cứ thế đau đến mắt đỏ hoe long lanh nước…
Tú Nghiên thấy bộ dáng đau đớn Du Lợi phát khóc , cũng có chút đau lòng nhẹ đi chút lực véo ngữ điệu tức giận lạnh lùng phát ra…
– Mơ thấy cái kia xuân mộng như thế với người nào hử?
– Với Nghiên Nhi…chỉ với Nghiên Nhi..á…..đau…đau Nghiên Nhi hảo hảo đừng sinh khí tăng…tăng lức đau….
Tú Nghiên nghe ra tên mình tức thì cứng đơ người cảm nhận có chổ nào ko đúng…lại nhớ đến dáng điệu khi ngủ cứ khe khẽ kêu tên mình , tay thì khư khư ôm chặt mình thân thể suốt đêm khiến bản thân một đêm vì nàng mà thức trắng.
Sáng nay khó khăn lắm mới thoát ra được , nghe tiếng nàng rên rỉ lại nghĩ đến cơ thể có chút ko hảo, lại vội vã tìm Bảo Nhi tỷ xin một chút dược nghĩ đến nàng như thế y phục một đêm ko thay hảo chuẩn bị khăn giúp nàng.
Về đến lại thấy nàng bộ dáng ôm cứng ngắt Bảo Nhi tỷ eo nhất quyết ko buông , mới tức giận đập mạnh khăn lên mặt nàng giờ lại biết suốt đêm qua vì mình lại mơ thấy cái kia xuân mộng thật …..thật là hư hỏng đầu óc mà haizzzz.
Thấy Tú Nghiên hành động trừng phạt chợt ngưng , Du Lợi thừa cơ hội đem tay nàng nhéo mình cầm chặt mắt long lanh thanh âm nũng nịu cầu tình
– Nghiên Nhi hảo hảo đừng sinh khí…lỗi của ta…tội cũng là ta…xin lỗi nàng Nghiên Nhi có thể hay ko đừng giận nữa ah..sau này ta sẽ…sẽ hảo ko như thế hư hỏng mơ cái kia xuân mộng….Nghiên Nhi tha thứ ta một lần ah
~Nhìn bộ dáng gấp gáp Du Lợi cùng gương mặt tiểu hài tử đáng yêu khiến Tú Nghiên dịu đi chút khí tiết , nghe cái kia cầu tình lời nói có chút buồn cười…Mơ thì làm sao có thể áp đặt được mình mơ được cái gì sự ,vậy mà lại dám hứa hẹn ko mơ thật là ngốc nghếch suy nghĩ mà…
Tú Nghiên nhịn ko được khe khẽ cười , Du Lợi thấy Tú Nghiên cười biết mình đã đạt được tâm nguyện cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm cười cười nhìn Tú Nghiên ngây ngốc đưa tay chạm chút má hồng Tú Nghiên dịu dàng xoa xoa
Tú Nghiên ngưng lại dáng cười đưa mắt nhìn Du Lợi ngây ngốc mỉm cười…
– Nghiên Nhi thực sự đêm qua ta ko nằm mơ đúng ko? Là Nghiên Nhi thật sự thật sự đáp ứng ta nguyện vọng…?
Du Lợi nỉ non lời nói Tú Nghiên nghe thấy tim run lên khe khẽ, đưa tay lên chạm vào Du Lợi gò má xoa xoa rồi véo nhẹ một cái..
– Đau tức là ko mơ , mà ko mơ tức là sự thật…Du Lợi ngươi làm sao có thể như thế ngốc nghếch ko nhận ra thực hay mơ…đúng là tiểu tử ngốc mà
Tú Nghiên mỉm cười yêu thương , đưa tay về hướng tai vừa rồi mình nhéo có chút quá đáng đã ủng đỏ nhìn cũng biết là rất đau ,dịu dàng xoa xoa cố làm dịu bớt đi cái kia đau đớn..
Du Lợi môi vẽ ra nụ cười đẹp như hoa hồng sớm mai vì nắng vàng nở ra rực rỡ, khoe khoang vẻ đẹp của mình với thế gian…Du Lợi cầm lấy cánh tay xoa dịu của Tú Nghiên áp vào cánh tay mình đang nắm giữ đưa đến trước mặt yêu thương hôn lên , ngước nhìn Tú Nghiên vì mình hôn mà đỏ mặt e thẹn quay đi…Nhẹ nhàng buông ra cánh tay cơ thể chuyển đổi tư thế đứng lên , đưa tay nâng cằm ý muốn Tú Nghiên vì mình nhìn thẳng yêu thương cúi xuống dịu dàng áp đặt nụ hôn lên đôi môi đẹp…
Khoảng khắc đôi môi chạm nhau tim cả hai cùng lúc ngưng đập khoảng không như ngưng động, hình ảnh đối phương trong mắt phóng to cực đại ko con rõ nét dần dần nhạt đi khi đôi mắt vô lức nhắm lại để cho đôi môi cảm nhận đối phương…
Du Lợi cánh tay buông ra cằm chuyển dời lên gò má xoa dịu trượt dài về sau chạm vào cái cổ trắng mịn đỡ lấy sau ót , tay còn lại trược dài từ lưng xuống eo giữ chặt cơ thể Tú Nghiên vì mình ấn mạnh nụ hôn mà dần dần ngã về phía sau…
Tú Nghiên như sợ mình vì Du Lợi nụ hôn say đắm mà ngã , đôi tay vươn ra ôm lấy Du Lợi eo ghì chặt….
Két….
– A Quyền ta hảo…….
Bảo Nhi hai tay bưng chậu nước cùng khăn sạch đến để Du Lợi rửa mặt , lại thấy một màng ướt át nụ hôn say đắm mà giật mình ngưng động thanh âm vì vậy cũng tắt ngấm…
Tú Nghiên giật mình đôi tay đẩy mạnh Du Lợi ra xa, mặt mày đỏ ngừng thẹn thùng đứng dậy quay đi tới hướng cửa sổ thở dốc , Du Lợi bị Tú Nghiên đột ngột đẩy khiến trụ không vững ngã ngồi xuống đất ê ẩm…
– A Quyền thế nào sáng sớm cho ta rửa mặt ah…hắc hắc ko nghĩ đến ngươi như thế thuộc loại thích ăn vào buổi sáng nhỉ…hắc hắc
Thấy Bảo Nhi thanh âm cùng bộ dáng quỷ dị cười trêu chọc , lại thấy Tú Nghiên vì thẹn mà mặt mày đỏ bừng đến tận mang tai ,Du Lợi quên đau thét toáng Bảo Nhi ngăn chặn người kia lắm lời trêu chọc sẽ sớm làm Tú Nghiên lại sinh khí
– Bảo Nhi tỷ
– Hắc hắc…hảo ko nói nữa ah….A Quyền ngươi cũng nhanh một chút rửa mặt cho “tỉnh táo” để còn hảo mà “ăn sáng” hắc hắc…ta …ta tốt nhất là ra ngoài ngồi chờ ngươi hỏa hảo “sự” ah
hắc hắc…
Bảo Nhi bỏ lại chậu nước trên bàn bộ dáng cười ha hả rời đi , ra đến ngoài khép cửa lại thò đầu
– A Quyền lần sau vẫn là hảo khóa chặt cửa một chút để ko ai như ta lại bị ám ảnh nụ hôn của ngươi ah
~ hắc hắc….
Rầm…..
Cửa đóng lại để lại một người tái mặt đứng chết trân lòng rên lên “tiêu rồi” tay nắm chặt sợ hãi , một người mặt hướng ra cửa ko rõ cảm xúc chỉ thấy tay cũng một quyền nắm chặt lấy người khẽ khàng run lên..
Du Lợi đứng dậy thân thể nhanh một chút đến bên Tú Nghiên xoay người lại đối diện mình , bản thân ko biết gương mặt mình méo mó khó coi đến dường nào miệng mấy mát lại ko biết nói gì…. Cái tình trạng này Du Lợi thực sự chưa từng trải qua dở khóc dở cười trước mặt Tú Nghiên , ko biết thế nào nói chuyện để nàng ko sinh khí vì mình mà ra cái cớ sự thẹn thùng xấu hổ này lòng thầm ai oán
” Bảo Nhi tỷ ngươi đợi đó cái này thẹn thùng về sau đối lại ngươi gấp bội haizzz”
– Hảo rửa mặt sạch sẽ chỉnh tề y phục rời đi, ko lẽ ngươi định thế này ở mãi nơi này?
– Ngô?
– Vậy hảo ở lại minh ngươi , ta rơi đi trước vậy….
Tú Nghiên thanh âm lạnh nhạt cất lên, bộ dáng cũng muốn lách người rời đi Du Lợi bối rối chụp vội cánh tay kéo lại thuận thế ôm nàng vào lòng…
– Nghiên Nhi lại nữa sinh khí ah…cũng là ta như thế ko tốt xin lỗi nàng….
Lủi đầu vào hỏm cổ Tú Nghiên hai tay Du Lợi khư khư ghì chặt Tú Nghiên vào lòng mình bản thân ko biết làm gì nói gì sẽ tốt vào lúc này , chỉ biết thế này bộ dáng khư khư giữ lấy ko để Tú Nghiên rời đi…
Tú Nghiên bản thân cũng biết lỗi ko phải chỉ mình Du Lợi gây ra , bản thân mình cũng có một phần trách nhiệm lại hướng nàng chuyển thẹn hóa giận mà trút cũng thật là ko phải…Lại thấy nàng sợ hãi mình rời đi mà hốt hoảng giữ chặt có chút đau lòng , cũng nhẹ nhàng xoa một chút lưng giúp Du Lợi củng cố lại tâm…
– Hảo rửa mặt chỉnh tề y phục , ta ko muốn lần nữa mất đi mặt mũi lần hai ah…
Du Lợi nghe thanh âm Tú Nghiên bớt đi chút lạnh nhạt , mới chậm chạp rời khỏi cái ôm nghi hoặc dò hỏi
– Nghiên Nhi sẽ ko như vậy bỏ ta lại mà rời đi chứ?
– Hảo làm nếu ko ta sẽ đi ah..
– Ân sẽ làm hảo ah
~~Du Lợi bộ dáng vội vã rửa mặt khiến cho nước văng ra khắp nơi , Tú Nghiên thấy có chút buồn cười chụp lấy cánh tay ý bảo ngưng lại nhẹ nhàng chụp lấy khăn vắt khô lau đi Du Lợi gương mặt ướt đẫm….Tư thế nhẹ nhàng chăm chút tỉ mỉ , Du Lợi ngu ngơ nhìn Tú Nghiên rồi kinh hỷ cười cười nhắm mắt như tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào…
Tú Nghiên cũng nhanh chóng lau xong , ngước nhìn lại thấy Du Lợi nhắm mắt cười tủm tỉm gương mặt phúng phím đáng yêu bộ dáng hưởng thụ…Buông ra khăn hai tay đưa lên nhéo hai bên má Du Lợi kéo kéo , nghe Du Lợi “ah” một tiếnh mở mắt nhìn Tú Nghiên cười..
– Nghiên Nhi giúp ta búi lại tóc ah
~~Nũng nịu thanh âm Du Lợi làm Nghiên Nhi chỉ biết lắc đầu cười, đi đến bên bàn cầm lên chiếc lược ngà đã thấy Du Lợi đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh cười hì hì.
Đôi tay Tú Nghiên nhẹ nhàng chạm vào suối tóc đen huyền mê hoặc , cảm nhận tay mình như chạm vào lụa là êm ái yêu thích dịu dàng chải rồi khéo léo búi lên một nữa khối tóc cố định bằng cây trâm đêm qua nàng gỡ đặt tạm trên bàn…Một nửa tóc còn lại thả xuống chải thẳng một đường , mái chải rẽ sang bên ẩn hiện vầng trán cao cao gương mặt tuấn mỹ hiện ra trước mặt khiến tim Tú Nghiên đập rộn ràng.
Du Lợi đứng thẳng người xoay một cái nhanh chóng đổi vị trí Tú Nghiên ngồi vào chỗ mình vừa nãy ngự trị…
– Nghiên Nhi ta hảo giúp nàng chải tóc cho nàng…
Du Lợi dịu dàng chải tóc cho Tú Nghiên cúi chút đầu mũi chạm vào đỉnh đầu Tú Nghiên hôn một cái cười hì hì , để lại một tầng phấn đỏ rực trên má Tú Nghiên vì thẹn thùng mà nên…
Thay gì búi lên một khối như mình , Du Lợi chỉ tém đều hai bên lại với nhau tạo thành một chùm nho nhỏ , cột lại bằng một mảnh vải đỏ dài & hẹp được thêu mẫu đơn quấn thành nhiều vòng, cột lại dấu mối phía trong chùm tóc thả rũ mái phủ xuống che khuất một bên..Du Lợi hài lòng trước thành quả của bản thân nhìn gương mặt Tú Nghiên phản chiếu trong tấm gương bạc cũng đang cười nhìn mình khen ngợi , hai tay đặt lên Tú Nghiên vai , đầu cúi xuống đặt môi hôn lên đỉnh đầu rồi đặt cằm mình nhè nhẹ gác lên…
– Nghiên Nhi có muốn cùng ta du ngoạn Giang Nam một chuyến mở mang tầm mắt ko?Giang Nam phong cảnh rất đẹp núi sông đều có không khí lại thoáng mát hơn nơi này Kinh thành…lúc trước có một lần đến biết được một nơi rất đẹp , hẹn sẽ có một ngày cùng người mình yêu đến đó…nay ước nguyện đã thành nàng đã ở đây có phải hay ko đến đó cùng nàng hưởng thụ cảnh đẹp độc nhất vô nhị ah…
Tú Nghiên thân thể động đậy Du Lợi buông ra cánh tay cho nàng dễ dàng xoay người nhìn mình…
– Ta có nói cùng ngươi cái kia nảy sinh tình cảm sao?
Du Lợi kinh ngạc cái nhìn , mặt thoáng biến sắc thân vô thức run lên lùi lại bộ dáng…
– Nghiên Nhi….nàng….
Tú Nghiên đứng dậy đi tới đối diện Du Lợi khoảnh cách nhỏ…ngữ khí lạnh lùng…
– Ta thì sao?
– Vì sao nàng ko giữ lời đã nói đêm qua…
– Đêm qua ta nói những gì?
– Nghiên Nhi nàng…..
Du Lợi đau lòng nhìn Tú Nghiên phút chốc lật lọng lời nói vô thức rơi nước mắt , xoay một chút người muốn rời đi lại bị Tú Nghiên giữ chặt trừng mắt nhìn cúi xuống người bên tai Du Lợi thủ thỉ…
– Ai cho phép ngươi rời đi…đây là trừng phạt ngươi lúc nãy làm ta thẹn thùng xấu hổ trước mặt người khác…cái kia Giang Nam đi tới nếu dám như vậy sự tình làm ta xấu hổ sẽ trừng phạt ngươi nặng hơn…ngốc nghếch tiểu tử hắc hắc….
Tú Nghiên hôn lên vành tay Du Lợi nhanh một chút bộ dạng rời đi khỏi phòng , để lại Du Lợi ngây ngốc đứng chết trân mắt rơi lệ miệng lại nở nụ cười hoan hỷ…
Tú Nghiên đi đến ngồi vào bàn cùng Bảo Nhi đã ngồi đợi từ khá lâu , có chút trách móc thanh âm…
– Các ngươi thật là lâu ah…A Quyền thế nào vẫn chưa ra…
– Hắn….
Tú Nghiên chưa kịp trả lời đã nghe tiếng thét lớn..
– NÀNG ĐỒNG Ý …. ĐỒNG Ý THẬT RÔI…HAHAHAHA GIANG NAM CHÚNG TA TỚI ĐÂY HAHAHAHAHA
Du Lợi hét toáng lên cười vang vọng , Bảo Nhi tay bịt tai hoảng hốt hỏi
– A Quyền hắn sao vậy có phải sáng bị ta chọc tức hư đầu rồi ko?
– Ân có thể…..Bảo Nhi tỷ ăn thôi kệ hắn…
Tú Nghiên bình thường bộ dáng gắp đồ ăn bỏ chén Bảo Nhi , rồi gắp ình nhàn nhã ăn môi tiểu ý cười, Bảo Nhi kinh ngạc nhìn Tú Nghiên bình thản có chút kinh hãi nghĩ ngợi..
“Ko lẽ bọn họ té hư đầu hết rồi sao? Haizzzz thật là khó hiểu….Đêm qua thì khóc lóc kể lễ đến khi đạt được ước nguyện lại hư hỏng mất đầu , thật là đáng sợ…còn nữ nhân Nghiên Nhi này thật ko tầm thường có thể khiến A Quyền hồn điên bát đảo như thế lại khóc cười điên loạn như thế thật sự cao thủ trên cả cao thủ , tốt nhất ta phải đề phòng một chút nếu ko có một ngày nàng buồn chán hướng ta sinh khí có khi ta còn thảm hơn cả A Quyền haizzzz….”
Bảo Nhi lén lút nhìn Tú Nghiên chỉ thấy nàng hướng mình nụ cười quỷ dị , thoáng cái rùng mình cúi người vội vàng ăn ko dám ngước mắt nhìn Tú Nghiên lần nào nữa…
…….
*** Trịnh Tướng phủ ***
Khuê Nhi một đêm thức trắng chờ đợi Tú Nghiên quay về , chỉ thấy màn đêm vây quanh bỗng chốc đã bị ánh sáng mặt trời xua đuổi để lại bầu trời trong xanh & ko khí thoáng mát…
Khuê Nhi cứ thế đứng lên đi tới đi lui chờ đợi làm bản thân muốn phát điên lên , thâm tâm tuy biết Tú Nghiên trên căn bản vẫn là ko thể xảy ra chuyện gì tổn hại đến cơ thể , nhưng dù gì cũng thân nữ nhân làm sao chỉ nhắn một lời rồi mất biệt cả đêm như vậy thậy là có chỗ ko đúng…
“Hay tiểu thư bị bắt cóc “
Ý nghĩ chợt lóe lên Khuê Nhi lắc đầu xua đi ý nghĩ ngồi phịch xuống ghế lẩm bẩm
– Ko đúng…ko thể nào! Tiểu thư người ở đâu?
Thân người bạch sắc đứng trước mặt khua tay Khuê Nhi cũng ko hề hay biết , đến khi bị lay mạnh mới chịu hồn hồn hét lớn..
– TIỂU THƯ…
– Ân…nhỏ giọng một chút có cần hét toáng lên cho cả phủ điều biết là ta ko? Nha đầu ngốc !
Tú Nghiên giơ tay cốc một cái lê đầu Khuê Nhi kinh hỷ cười , nhào tới ôm chặt…
– Tiểu thư ngươi làm ta lo phát khiếp ah….Sao thế nay đổi thành y phục nam nhân….thế nào lại một đêm ko về , cũng ko một cái tín cho ta biết….hại ta vì ngươi lo lắng thức trắng một đêm ah! Hichichic
Thấy Khuê Nhi ôm mình thúc thích kể lể , bộ dáng đáng thương Tú Nghiên giơ tay vô vô đầu xoa dịu…
– Hảo ta ko tốt , quên mất ngươi ở nhà lo lắng…haizzz sẽ bù ngươi vài ngày an nhàn ko cần hướng ta chăm sóc thấy thế nào?
– Hử….thật sao?
– Ân..
– Có thể thỏa thích ngủ nghĩ ,dạo chơi mua sắm..?
– Ân…
– Ngân lượng ai chi?
– Hảo ta cấp…
– Có thể vô tư ko cần quản sự trong phủ , ko cần hướng ngươi thức khuya dậy sớm, chuẩn bị hướng ngươi chăm sóc vườn hoa , ko cần quản sự vụ gì chỉ hảo một cái an nhàn rảnh rỗi sao ?
– Ân..
– Tiểu thư ngươi té ở đâu hư đầu rồi sao có thể sau một đêm có thể dễ dàng buông tha cho ta công việc ah
Khuê Nhi buông ra cái ôm kiểm tra thân thể rồi ôm mặt Nghiên Nhi nhìn chằm chằm, chỉ thấy Nghiên Nhi cười quỷ thanh âm nhẹ nhàng tuôn ra…
– Ta hảo khỏe ah…chỉ là ta sẽ đi Giang Nam một chuyến đâu có ở nhà thì cần gì phiền ngươi chăm sóc ah..
– Giang Nam?
– Ân..ta đi có sự ngươi ở nhà chỉ cần chăm mỗi phụ thân là đủ , thời gian rảnh rỗi có thể thoải mái làm gì ngươi muốn…
– Ta đi cùng có được ko? Ta cũng muốn tới kia Giang Nam cho biết ah
– Ko được ngươi hảo ở nhà chăm sóc cho phụ thân ta , ta tới đó trước coi có gì vui vẻ cùng náo nhiệt điểm khi về sẽ cấp ngươi tới đó chơi thấy thế nào?
– Ko thể cho ta cùng đi sao?
– Ko thể…
– Vậy tiểu thư hứa có thứ gì hay , món gì ngon đều phải ăn qua chơi qua nhớ cái kia điểm để lần sau dẫn ta đến ah…
– Ân…
– Vậy ta giúp ngươi cái kia hảo y phục chuẩn bị chu đáo ah..
– Ân… chỉ cần y phục vài bộ bình thường là được…
Khuê Nhi chạy lại hướng tủ soạn y phục , đây ko phải là lần đầu tiên Tú Nghiên đi ra ngoài một mình vài ngày…Vì lúc ở biên cương theo sư phụ nàng cũng đã như thế đi , hầu hết y phục cần chuẩn bị đều là y phục nam nhân cùng hai cái nữ nhân , để tùy tình thế mà nàng thay đổi..Khuê Nhi nhớ có lần Tú Nghiên cũng như thế này nổi hứng đi , lại đi mất biệt gần nữa năm mới về , khi về lại hướng nàng cùng lão gia rất nhiều thứ rất lạ , rất ngon..Khuê Nhi nhớ tới lại tủm tỉm cười vì nàng biết thế nào lần này vừa được nghỉ ngơi , lại còn có hảo quà tặng , tay lại hoan hỷ nhanh chóng y phục xếp tốt…
Tú Nghiên thấy bộ dáng thay đổi của Khuê Nhi ko nhịn được cười cười…
– Khuê Nhi thật ko nhận ra khi nãy ngươi vừa hoảng hốt thúc thích sợ ta đi mất , thế mà giờ lại hoan hỷ nhanh chóng sắp xếp y phục như thể muốn đuổi ta đi nhanh ko bằng….
– Ngô….Tiểu thư ngươi như vậy là vu oan ta nha , ta là sợ ngươi cái kia sự chậm trễ mới giúp ngươi cái này nhanh chóng y phục xếp hảo , thế nay lòng tốt lại một câu nói ngươi biến thành xấu xa vậy ah….
Khuê Nhi mắt liếc trắng Tú Nghiên một cái , chỉ thấy người kia cười ha hả bộ dáng đáng ghét nữ nhi..
– Hứ vậy thôi ngươi tự làm ta ko quản nữa…
– Hảo hảo ta bụng dạ tiểu nhân lại vu oan ngươi hắc hắc…xong chưa ta còn phải tới kia hướng phụ thân một cái thông báo cho người…
– Ân ngươi đi đi ta chuẩn bị xong sẽ đem đợi ngươi bên ngoài..
-….
Tú Nghiên cười cười rời đi , biết giờ này bình thường phụ thân hay ngồi lại tiểu miếu bên vườn hoa uống trà cùng điểm tâm nên cũng nhanh chóng hướng tới đó…Được một lúc cũng đã thấy bóng người nam nhân đang nhàn nhã uống trà ,thấy Tú Nghiên bộ dáng đi tới lại hướng nàng nở nụ cười…
– Tú Nghiên thế nào sáng nay lại ko thấy ngươi cái này vườn hoa chăm sóc ah?
– Phụ thân , Tú Nghiên là bận chút sự ah…
Tú Nghiên mỉm cười đáng yêu nhìn cái này phụ thân tuy đã tứ tuần vẫn một cái tuấn tú nam nhân , nghĩ đến đường đường là đại Tướng quân lại ko như vậy râu ria bồm xồm bộ dáng giữ tợn…Nhìn vào Trịnh Khanh chỉ thấy một hàm râu hơi dày che đi nhân trung , thân thể cường tráng khí chất ôn hòa nhưng ẩn chứ bên trong là một mảnh hổ tài giỏi trong từng trận đánh….
Tú Nghiên ngồi xuống bên cạnh , cười cười nói
– Phụ thân ta là cần đi cái kia Giang Nam một chuyến lo sự liệu , ngươi ở nhà hảo chăm sóc bản thân có được hay ko?
Trịnh Khanh mỉm cười vỗ nhẹ đầu yêu thương cái nhìn chiều chuộng…
– Ngô…Tú Nghiên ngươi đến đó làm gì? Có hay ko dẫn theo Khuê Nhi cùng đi?
– Ta chỉ muốn tới đó dạo chơi cùng tìm hiểu một chút sự , sẽ ko dẫn theo Khuê Nhi để nàng ở lại chăm sóc ngươi ta mới yên tâm mà đi được…
– Lần này sẽ ko như những lần trước rất lâu mới trở về ko?
– Sẽ ko sẽ sớm hơn ah…Đi đến đó cũng tiện cho việc tìm một nơi thật hảo để ngươi lo liệu xong mọi sự của ngươi , sau đó cả nhà chúng ta có thể đến đó dạo chơi nghỉ ngơi ah…
– Vậy cũng tốt….Tú Nghiên vẫn phải hảo chiếu cố bản thân , ta ở đây có Khuê Nhi lo liệu vì vậy ngươi an tâm mà lên đường….
– Ân….
Tú Nghiên vươn tay ôm lấy thân người của Trịnh Khanh , như đã đoán trước thói quen của nàng luôn làm như vậy trước khi đi , Trịnh Khanh cũng ôm lại nàng một cái rồi xoa đầu nàng mỉm cười gật đầu..Tú Nghiên gương mặt mỉm cười vui vẻ rời đi…
Trịnh Khanh nhìn bóng lưng nhi nữ mà hắn hết lòng yêu thương rời đi , bộ dáng hân hoan bản thân hắn biết mình ko thể giữ nàng như bình thường nhi nữ khác. Từ khi còn nhỏ bản chất Tú Nghiên đã rất thông minh lanh lợi , tuy là nữ tử cũng rất hiếu động. Dung mạo từ nhỏ đã thập phần xinh xắn bộ dáng đã đoán trước trước tương lai lớn lên sẽ rất xinh đẹp. Lại ko nghĩ tới sư phụ hắn thông tuệ tướng số vừa thấy nàng đã biết “Hồng nhan họa thủy” , hướng hắn một cái chỉ điểm phải cấp nàng dạy dỗ.
Lời nói kia chưa được 1 tháng phu nhân lại ngã bệnh qua đời…Tú Nghiên từ một đứa trẻ hoạt bát phút chốc trở nên trầm tính lạ thường , bản thân là đại tướng quân ko biết sống chết lúc nào trong trận chiến..Trịnh Khanh âm thầm đem nàng hướng sư phụ dạy dỗ tu dưỡng tâm tính , cùng học võ có thể vì mình mà phòng thân…Càng lớn càng khó nắm bắt được tâm tính , Tú Nghiên vẫn như vậy trầm tính lại rất biết giữ kín thân thủ võ công , tuy kinh thư lễ nghĩa cùng kỳ nghệ nàng đều tinh thông như chưa từng phô trương thân thế..
Tú Nghiên từ nhỏ đã biết mình “Hồng nhan họa thủy” nên luôn biết giữ gìn , tránh tiếp xúc người ngoài cũng như ko muốn cùng nam nhân quyền quý tiếp xúc…Bản thân Trịnh Khanh cũng biết về đến kinh thành khó mà che giấu mỹ nữ tránh xa mắt người đời , đã dự liệu mình sẽ cầu hoàng thượng một cái cáo lão hồi hương rồi dẫn Tú Nghiên du sơn ngoạn thủy , khi nào gặp được người ưng ý sẽ bắt hắn về ở rễ cùng an an ổn ổn tránh xa cái này thị phi thế gian…
Về được hơn 1 tháng mà lượng ngỏ lời hỏi ý cầu thân nghe cũng muốn hoảng , lại thấy hai vị đại + tam hoàng tử cũng hướng Tú Nghiên mê mẩn lại rất đau đầu đang cố nghĩ ra cách hóa giải…Giờ Tú Nghiên lại muốn đi dạo chơi cũng tốt , bản thân có thời gian hướng hoàng thượng lo liệu au sự lại ko sợ nhiều người hướng Tú Nghiên quấy rầy….
…….
Tú Nghiên ra khỏi hoa viên đã thấy Khuê Nhi đứng chờ cùng túi hành lý cột tỉ mỉ , môi vô thứ mỉm cười bước tới…
– Tiểu thư phải hảo chăm sóc bản thân thật tốt ah…
– Ân….& cũng hảo mua quà cho ngươi đúng ko?
– Phải….TIỂU THƯ….
-Hắc hắc…ko trêu chọc ngươi nữa ta đi đây , ngươi ở nhà nhớ hảo chiếu cố phụ thân cùng bản thân biết ko?
– Ân đã biết…đâu phải lần đầu tiên ngươi yên tâm ta sẽ lo liệu thật tốt….
– Ta đi đây khỏi tiễn….
Tú Nghiên véo chút má Khuê Nhi rồi cầm lấy tay nãi mỉm cười rời đi , Khuê Nhi nhìn nhìn phút chốc mắt hơi đỏ cũng quay vội về phòng sợ bản thân ko kiềm chế được bật khóc….
……
Du Lợi bên ngoài chờ đợi thật lâu tâm có chút khẩn trương bộ dáng đi qua đi lại nôn nao..
– Có hay ko Nghiên Nhi đổi ý? Ko thể ah…nàng đã nói đi mà..!Nhưng người ta nói nữ nhân tính khí thất thường có hay ko nàng cũng như vậy thất thường tính khí…
Du Lợi mặt nghi hoặc cau có…
Bốp….
– Ngươi coi lại bản thân mình là cái gì thân thể mà ở đó nghỉ ngơi lung tung ah!
Tú Nghiên đã đứng đằng sau nghe hết cái kia Du Lợi lẩm bẩm bộ dáng , tức khí ko kiềm chế ký một cái lên đầu hậm hực trách cứ…Du Lợi ăn đau mếu máo ôm đầu ko dám la lên , đau đến mắt đỏ hoe nhìn Tú Nghiên có chút ai oán…Tú Nghiên nhìn bộ dáng Du Lợi bị mình khi dễ mếu máo nhìn rất đáng thương , ko những ko đến bên cạnh xoa dịu, lại hoan hỷ muốn hướng nàng mà khi dễ tiếp….
– Còn đứng đó…ko đi nữa thì ta quay vào ah…
Du Lợi buông tay ôm đàu , vội vã chạy đến chặn lại Tú Nghiên bộ dáng muốn quay về…
– Đi… đi…Nghiên Nhi đừng đổi ý ah…
Du Lợi mặt phút chốc trắng bệch , Tú Nghiên nhìn bộ dáng hốt hoảng Du Lợi hài lòng vì khi dễ được nàng thật rất vui…có chút hoan hỷ xoa xoa chút mặt véo nhẹ…
– Ân đi thôi…
Du Lợi được cái cử chỉ Tú Nghiên dịu dàng xoa mặt phút chốc hoan hỷ trở lại nắm lấy tay Tú Nghiên kéo đi , lại thấy trên vai Tú Nghiên có tay nãi vươn tay gỡ xuống giúp nàng cầm lấy mỉm cười rời đi…
……..