Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 58: Chẩm Bình
Edit: Thiên Phi
Beta: Hy Thái phi
“Ngươi đã nghe gì chưa? Trong bụng Trân chiêu nghi nương nương……”
“Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút.” một cung nhân khác kéo hắn đứng thì thầm cạnh chân tường dưới mái ngói lưu ly: “Ngươi muốn nói đến chuyện Tam Công chúa bị ác quỷ đầu thai vào bụng Trân Chiêu nghi dọa sợ à? Hừm, hiện tại còn ai không biết nữa.”
“Tin tức kia của ngươi đã là tin cũ rồi!” Cung nhân kia không phục, kề gần lại tai hắn, nói: “Kỳ thật, ác quỷ kia chính là Khúc Ngự nữ hóa thành sau khi chết! Nghe nói trước đó khi Khúc Ngự nữ đang nói chuyện với Trân Chiêu nghi thì nổi điên, sau đó không biết tại sao lại điên luôn không tỉnh. Hiện tại tất cả mọi người đều đang nói Trân Chiêu nghi dùng vu thuật! Cho nên Khúc Ngự nữ không cam lòng mới trở về tìm nàng báo thù.”
“Không thể nào?” Cung nhân kia hoảng sợ hô lên, suy nghĩ một chút, lại tin tưởng, nói theo: “Trân Chiêu nghi và Khúc Ngự nữ vẫn luôn đối nghịch, cũng khó trách……”
“Còn không phải sao! Cho nên nói……”
“Cho nên nói sao?” Một giọng nói điềm nhiên mang theo vẻ uy nghiêm vang lên, thoáng chốc hai cung nhân đang châu đầu ghé tai như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác quay đầu.
Đập vào mắt chính là dải lụa tứ sắc đeo bên hông tượng trưng cho Đế vương và các vương gia, dài hai trượng, rộng một thước, tinh xảo phức tạp. Không dám ngẩng mắt lên nhìn, hai người lập tức quỳ xuống, toàn thân run rẩy, dập đầu binh binh nói: “Nô, nô tài khấu, khấu kiến hoàng thượng.”
1
Hoàng đế nhìn thoáng qua bên trong vườn uyển, hỏi: “Nơi này là Vĩnh Thọ cung?”
“Hồi Hoàng thượng, đúng thật là Vĩnh Thọ cung.” Triệu Trung Tín nghe vậy lập tức tiến lên nửa bước, khom người đáp.
“Các ngươi là người của ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài, nô tài hầu hạ Mật…Mật…Mật Quý nhân.” Hai tên nội thị kia nghĩ tới mình vừa bị Hoàng thượng bắt gặp khi đang đàm tiếu về Trân Chiêu nghi, người được Hoàng thượng sủng ái nhất. Lúc này đã mất hết can đảm, ngay cả giọng nói cũng run run.
“Mật Quý nhân quản giáo hạ nhân không nghiêm, trừ một năm bổng lộc.” Hoàng đế cất giọng nhàn nhạt: “Kéo hai tên này đến Thận Hình tư đi.”
Hai người kia vừa nghe được Hoàng thượng không có phán tử tội, trong lòng cảm thấy mình rất may mắn. Còn không đợi bọn họ lau mồ hôi, liền nghe thấy khi Hoàng đế gần đi mới bỏ lại một câu: “Dụng hình rửa mặt chải đầu .”
Cái gọi là “Rửa mặt chải đầu”, chính là dùng bàn chải sắt chà từng cái từng cái lên thân thể, cho đến khi thịt nát lộ ra xương trắng, cuối cùng là tắt thở. Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không khác gì tội lăng trì.
12
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng……” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la hét xin tha vô cùng thảm khốc, hai người kia nghe được hình phạt của mình thì bị dọa đến mặt không còn chút máu. Trước khi bị thị vệ mạnh mẽ kéo đi, liền không ngừng giãy giụa, nhưng Hoàng đế vẫn mảy may không bị đả động.
Hai nhóm nội thị theo hau phía sau Hoàng đế cúi đầu thấp đến tận ngực, không dám nhìn xung quanh. Ở đây tất nhiên sẽ không thiếu những người thích hóng chuyện bát quái. Hiện tại bị chuyện này dọa sợ, hận sao trước đây mình sinh ra lại có lưỡi, lỡ như lần sau sơ suất lắm lời rồi bị kết cục như hai gã cung nhân kia.
“Ngoại trừ Trữ Tú cung và Dực Khôn cung, lệnh các cung khác cử một người đến xem dụng hình.” Hoàng đế quay sang ban ý chỉ, ngữ khí lạnh nhạt: “Đến cung của Đức Phi.”
1
“Nô tài tuân mệnh.”
—–
“Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ,Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang[1].” Đức Phi mang theo lễ vật bước vào nội viện, thấy con đường phía trước đều ngập tràn sắc hoa hải đường, cánh hoa đỏ tươi tựa như màu má hồng, lại giống như bầu trời lúc bình minh. Mà Trân Chiêu nghi lại đang ngồi trong nội đình, nổi bật giữa biển hoa càng thêm xinh đẹp động lòng người, không khỏi tán thưởng một câu. Sau đó lại cười: “Hải đường vốn có danh xưng là quý phi của các loài hoa, quả nhiên rất hợp với muội muội.”
([1] Lòng sợ đêm khuya hoa đã ngủĐèn khêu cao ngọn thưởng hoa đêm.Trích từ bài “Hải Đường” của nhà thơ Tô Thức (Tô Đông Pha).)
Tiết Bích Đào nghe vậy thu cánh tay đang vuốt ve cánh hoa lại, khi xoay người lại cũng nhẹ nhàng chớp hàng mi mỏng như cánh ve, vẫn chưa lên tiếng. Nàng cũng chưa từng thăng đến quý phi, hà tất tiếp lời bông đùa này.
Đức Phi phảng phất như tỉnh ngộ, liền bỏ qua câu “quý phi” kia, nói: “Hiếm khi bổn cung văn nhã một chút, lại chọn không đúng câu thơ. Câu này ý nói nữ tử cô độc trống vắng cho nên mới bầu bạn với hoa, muội muội được thánh sủng hậu đãi tuyệt đối không giống với ý trong câu thơ này. Vốn ý của bổn cung là khen, muội muội cũng đừng hiểu lầm.”
Tiết Bích Đào nghe xong có chút lúng túng, nếu Đức Phi không giải thích thì đúng thật nàng cũng không để ý. Đề thi ngữ văn là bài thơ cổ nàng còn phải cắn đầu bút đến mười phút, nàng càng không có khả năng trong tích tắc đã hiểu được thâm ý trong câu thơ. Bất quá nếu người ta đã lo lắng cố gắng giải thích như vậy, nàng cứ coi như mình hiểu đi. Vì thế nàng mỉm cười xinh đẹp, vén tóc lên rồi nhẹ giọng: “Đức Phi nương nương không cần chú ý, ta không phải là thi thánh hay thi tiên, nghe thơ nhưng chỉ cần nghe ý hay là được, hà tất gì phải đi sâu nghiên cứu thâm ý và mục đích của nhà thơ. Dù sao cũng không liên quan.”
Tác giả là người ngâm thơ, nhưng người truyền đạt ý lại là Đức Phi. Cho dù miệng nàng có hạ thấp như thế nào thì Tiết Bích Đào vẫn có thêm ân sủng, đây là sự thật không thể chối cãi. Đức Phi đã hiểu rõ ý tứ sâu xa này, khóe miệng cứng đờ, ngay lập tức đã khôi phục lại vui vẻ nói cười như lúc ban đầu: “Muội muội nói rất đúng.” Lại cho cung nhân dâng lễ vật lên, nói: “Đây là một cái Thu Sơn chẩm bình[1] mà năm xưa khi bổn cung sinh Đại Hoàng tử đã được chủ trì của Trấn Quốc Tự khai quang, hiện giờ đưa cho muội muội, mong rằng muội muội cũng có thể sinh cho Hoàng Thượng thêm một hoàng nữa.”
([2] Chẩm bình là một loại bình phong loại nhỏ dài thấp, được thiết kế vào thời Tống. Nó có chiều dài gần bằng với chiều rộng của giường, hình dạng không khác với bình phong lớn là bao. Phía trên bình phong thường hay vẽ sơn thủy, phía dưới cẩn từng thanh gỗ nhỏ, dưới đế có trạm nha (phần để cố định một vật) hình từng cuộn mây và bão cổ đôn ( một loại họa tiết cổ đại), được làm hết sức tinh xảo. Đặt ở đầu giường, có thể ngăn ánh sáng chắn gió, che lại dáng ngủ và là trang sức tăng tính thẩm mỹ.)
“Đa tạ ý tốt của nương nương.” Tiết Bích Đào mỉm cười, lập tức như nhớ tới cái gì, trong miệng hô: “Nhất thời chỉ lo nói chuyện nên thiếp thân đã quên hành lễ với nương nương.” Động tác hành lễ lại cực kỳ thong thả ung dung, như là chờ Đức Phi miễn lễ cho nàng.
Sao Đức Phi có thể không biết?
Nhưng hiện tại Trân Chiêu nghi đang mang thai, phàm là sau khi nàng khom lưng sẽ đau, chính mình đã từng mang thai sao lại không biết. Vì thế mỉm cười đi đỡ nàng lên, nhanh miệng nói: “Hiện giờ thân thể của muội muội là quan trọng nhất, còn theo những lễ nghi phiền phức này làm gì, cái nào có thể miễn thì nên miễn.”
“Thiếp thân nghe theo nương nương.” Giọng điệu ngoan ngoãn, phản ứng rất nhạy bén, Tiết Bích Đào liền thu lại động tác đang muốn cúi mình hành lễ, tươi cười ngọt ngào như như hoa đào, ngọt đến mức muốn làm Đức Phi đau răng. Nàng nhớ tới buổi sáng khi Hoàng Thượng đến cung của nàng, không chỉ là vụ việc của Trân Chiêu nghi mà ngay cả chuyện của Trinh Quý tần cũng đổ lên đầu nàng, nói nàng quản không nghiêm, không đảm đang nổi nên để tin đồn thất thiệt kia lan truyền tùy ý mà không có hành động ngăn chặn nào. Còn nói nếu nàng vẫn không quan tâm, hắn sẽ đưa Đại Hoàng tử đến chỗ Thái Hậu nuôi nấng, để cho nàng chuyên tâm xử lý cung vụ. Cho dù thế nào đi nữa, hài tử được đưa đến chỗ trưởng bối nuôi dưỡng là ân điển hiếm có, nhưng ngàn vạn lần nàng sẽ không để nhi tử học theo Thái Hậu ăn chay niệm phật, không màng danh lợi, tình cảm mẫu tử càng ngày càng xa cách. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Từ khi nàng đẩy Khúc Ngự nữ ra và bị Trân Chiêu nghi đánh bại, nàng phát hiện là mình đã quá xem thường vị Trân Chiêu nghi này. Đến lần này trong cung lưu truyền những lời đồn thổi kia, nàng phát hiện nàng còn xem nhẹ vị trí của Trân Chiêu nghi ở trong lòng Hoàng Thượng. Trước kia quá mức khinh thường, cho nên hiện tại nàng cố tập trung tinh thần để đối phó nàng ta. Nếu nàng ta sinh nữ nhi, vậy sẽ không uy hiếp đến địa vị, nhưng nếu là nhi tử……
Vì hiện tại là giữa trưa của những ngày thu, nên ánh nắng ấm áp, gió thổi hiu hiu, khiến người ta có cảm giác như đang ngâm mình trong nước ấm. Hai người các nàng cũng không vào phòng, chỉ ngồi ở cái bàn đá bên ngoài. Để tránh bị nhiễm gió lạnh, trên ghế đệm còn lót thêm một lớp chăn mỏng bằng nỉ, có bình trà nóng đãi khách.
“Mấy ngày nay ủy khuất muội muội. Khi bổn cung nghe qua tin đồn kia đã nghĩ, loại chuyện hoang đường buồn cười kiểu này sẽ chẳng ai tin đâu, nếu một mực dằn xuống chẳng phải sẽ khiến người ta càng thêm nghi ngờ hay sao? Chi bằng mặc kệ nó đi, lâu ngày tự nhiên sẽ không có ai chịu tin. Lại không ngờ rằng càng ngày tin đồn truyền đi càng nhiều, chờ đến khi ta muốn xử lý, cũng không biết nên xuống tay từ chỗ nào. Những tin đồn thất thiệt đó, muội muội đừng để trong lòng.” Trước tiên, Đức Phi giải thích nguyên do, tiện thể trấn an nàng, còn đùn đẩy như mình chẳng hề liên quan. Có thể thấy được nữ nhân trong hoàng cung này, da mặt thật sự rất dày.
Nhưng Tiết Bích Đào đã được Thọ Vương bảo đảm, nên quả thật là không để việc này trong lòng. Với những lời phiền muộn của Đức Phi nàng cũng không thèm để ý. Chỉ cười nói: “Những lời dơ bẩn từ miệng người khác nói ra, hà tất gì thiếp thân lại để trong lòng. Tỷ tỷ cứ yên tâm.”
Những lý lẽ này cũng là chính nàng nói ra trước, sao đến phiên Trân Chiêu nghi lập lại lời này, mình lại nghe có chút khó chịu như vậy? Nàng vừa hớp một ngụm trà vừa nghĩ, khôi phục lại vẻ tươi cười: “Hôm nay dứt khoát đi giết gà dọa khỉ, chắc chắn sau này cũng không ai dám nhắc lại.”
Tiết Bích Đào khó hiểu. Cung nhân ở Dực Khôn cung và Trữ Tú cung không được yêu cầu đi xem dụng hình, nên khi nắm được tin tức cũng chậm hơn so với những nơi khác, chuyện “Giết gà dọa khỉ” theo như lời của Đức Phi nói cũng chưa truyền tới tai nàng.
Đức Phi thấy mặt nàng đầy vẻ nghi hoặc mới biết nàng ấy còn chưa biết tin này, biết rõ thai phụ kiêng kị những chuyện máu me, lại tinh tế nói với nàng: “Có hai cung nhân đang âm thầm bàn tán về chuyện này lại bị Hoàng thượng bắt được, đây là phạm vào cung quy. Lúc đó Hoàng thượng không có ý định sẽ phạt nhẹ bọn họ, liền ban hình phạt cho hai người nọ là rửa mặt chải đầu. Muội muội vào cung không lâu có lẽ cũng chưa từng nghe qua hình phạt này đáng sợ đến mức nào. Khi dụng hình, đao phủ sẽ lột hết quần áo của phạm nhân, lõa lồ đặt ở trên giường sắt, dùng nước sôi đổ lên người phạm nhân nhiều lần, sau đó dùng bàn chải thiết từng chút từng chút mà chà lên da thịt trên người hắn. Chà cho đến khi da thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng mới thôi.” Giọng nói của nàng lành lạnh, cho dù ánh mắt trời soi tỏa khắp người cũng không thể dập tắt được luồng khí lạnh tỏa ra từ người nàng.
1
Ngay cả Tiết Bích Đào cũng nhịn không được mà run lên, trong đầu không khỏi nghĩ tới hình ảnh chà bàn chải bằng sắt kia, những âm thanh chà trên da thịt, liệu có giống với âm thanh của móng tay cào vào cây cối hoặc bức tường hay không, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.
Đức Phi thấy lời này có hiệu quả, khóe miệng âm thầm nhếch lên. Giả vờ quan tâm nói: “Có phải bên ngoài gió lớn? Muội muội vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi sớm đi, sau sự việc lần này tin đồn sẽ biến mất thôi.”
“Bổn cung còn có chuyện quan trọng cần xử lý, không thể nhàn rỗi ngồi lâu. Ngày khác lại đến thăm muội muội.”
Tiết Bích Đào tiễn Đức Phi đi, hình ảnh trong đầu lại không vứt đi được, may mà tâm lý nàng vững, chỉ là hơi khó quên đi những hình ảnh đó, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nàng đỡ thắt lưng đang mỏi, phân phó một tiếng: “Phụng Tử, đi Ngự Thiện Phòng làm một chén canh cá quả. Còn nữa, cho người hỏi thăm về chuyện hôm nay Hoàng thượng trách phạt cung nhân đi.”
“Vâng.”
Nàng đi vào phòng trong uể oải tựa lên sạp, liếc mắt nhìn thấy mấy món lễ vật Đức Phi đưa tới trên bàn trà chân cao, liền vươn tay lấy chẩm bình chơi trên đầu ngón tay. Loại bình phong xinh xắn này là vật chuyên đặt trên giường để ngăn gió thổi lên đầu, cái mà Đức Phi đưa có vẽ thu sơn trùng điệp, vì vậy nàng thuận miệng lấy tên là “Thu sơn chẩm bình”. Trên đầu có bình phong, há chẳng phải sớm chiều gì cũng như nhau sao? Bích Đào cười một tiếng, nhưng khi xoa tay lại không có phản ứng. Lại truy cứu chuyện lá thư được Nghi Quý nhân sai người giấu trong gối. Đã liên tục hai lần rồi.Chẳng lẽ, khi mang thai sẽ khiến nàng mất đi năng lực cảnh giác à? Nàng không khỏi suy đoán.
Không đợi nàng cẩn thận cân nhắc đã có tiếng Sơ Hiểu truyền báo: “Chủ tử, An Tài tử của Trữ Tú Cung cầu kiến.”
Tiết Bích Đào thu hồi vẻ mặt, xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi nhưng vẫn nói: “Tuyên.”An Tài tử mới vừa ở cữ xong, lúc này lại đến không biết là vì chuyện gì.