Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 59: Rượu Ngon


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 59: Rượu Ngon

Edit: Cảnh Tu nghi


Beta: Hy Thái phi

Ngay lúc này không khí trong thư phòng không có vẻ gương cung bạt kiếm như lần trước mà lại hài hòa lộ ra chút quỷ dị.

“Sao ngươi không thể thu hồi tâm sớm một chút, nhanh chóng thành gia lập nghiệp, đừng để già rồi làm những chuyện khiến người khác chướng mắt.” Hoàng đế bày ra tư thế huynh trưởng, dùng lời nói thấm thía với người trước mắt.

Thọ Vương kinh ngạc: “Mẫu hậu bảo ngươi tới thuyết phục ta?” Sau đó không đợi Hoàng đế nói xong, xua xua tay, tự chọn một cái ghế dựa ngồi xuống, lấy ly châm trà, có vẻ không được tự nhiên: “Đã có hoàng huỳnh kế thừa gia nghiệp của tổ tiên, kéo dài hương khói không phải là đủ rồi sao.”

“Chuyện của Nghi Quý nhân kia ngươi giải thích thế nào?” Hoàng đế sắc mặt trầm xuống.

“Hóa ra hoàng huynh đã biết chuyện này rồi à”. Thọ Vương như bừng tỉnh ra, tiếp đó vẫn không thèm để ý cười: “Còn không phải là một nữ nhân, nếu như hoàng huynh còn thích, thần đệ không đến tìm nàng ta là được.”

Thái độ của hắn vẫn tùy ý như thường, khiến cho Hoàng đế tin rằng tờ giấy kia xác thật là do Thọ Vương nhét vào dưới khay trà. Cho dù Nghi Quý nhân có biện giải như thế nào thì, ruồi bọ không đinh vô phùng trứng[1], nếu nàng ta không tỏ vẻ gì, không lẽ tự hoàng đệ có thể chọn nàng ta?

([1] Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋) : ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tương tự câu Không có lửa làm sao có khói, đều là câu nói mang ý nghĩa châm biếm.) 
1

“Nếu ngươi vẫn còn hứng thú đối với nàng ta…” Hoàng đế khó mà bắt được chuyện Thọ Vương có hứng thú với nữ nhân, đều nói thê hiền phu họa thiểu[2], nếu có người có thể khuyên nhủ hoàng đệ biết thu liễm lại một chút thì tốt. Trong xương cốt của Hoàng đế vẫn chảy dòng máu phóng khoáng của dân tộc du mục, cho nên việc đem nữ nhân của mình ban cho bào đệ cũng không có bận tâm nhiều lắm. Tuy rằng nói đến gia thế của Nghi Quý nhân thì cần phải để cho nàng ta thay tên đổi họ, nhưng đi theo Thọ vương cũng không tính là bôi nhọ phủ Tướng Quân. Bỏ qua phía cạnh này không nói đến thì Nghi Quý nhân cũng là người có đọc không ít sách.

([2]: “Thê hiền phu họa thiểu”: nếu vợ là người hiền đức thì sẽ trợ giúp chồng tránh được rất nhiều nạn.)

Thọ Vương cướp lời: “Không có hứng thú!”

Hoàng đế nhìn hắn.

“Thần đệ đối với việc đón dâu không có hứng thú.” Hắn nhàn nhàn uống một ngụm nước, mày nhăn lại, oán giận nói: “Nô tài trong điện này tệ vậy? Sao nước lại lạnh như thế này.”

Hoàng đế cười, chỉ rõ nói: “Thật có bản lĩnh nha, dùng mấy lời này để đánh lạc hướng câu chuyện sao?”

Thọ Vương nhún vai, tùy tay đem cái ly bỏ xuống, nói: “Hoàng huynh biết ta đánh lạc hướng thì nên biết là thần đệ không vui. Dưa hái xanh sẽ không ngọt, làm mai mối quả thật không hợp với hoàng huynh tôn quý của ta đi làm.” Cứ nịnh nọt Hoàng huynh thì chắc sẽ không sao nhỉ?

Hoàng đế bị tức đến vui vẻ: “Làm mai mối?” Trọng điểm của hai người hoàn toàn không ở cùng một chỗ.

Thọ Vương đỡ trán: “Không, dù sao hoàng huynh chỉ cần biết ngươi không thích hợp làm bà mai là được rồi.” Trời, sao cứ cảm giác càng nói thì càng sai vậy.
5

“Được rồi ngươi không cần lại nói.” Hoàng đế bày ra bộ dạng như đã hiểu: “Ngày mai ngươi lăn trở về đất phong cho trẫm đi, trẫm mặc kệ ngươi.”


“Ai cần ngươi quản.” Thọ Vương hừ nhẹ, rồi không chút kiêng kị nào hỏi: “Hoàng huynh, việc bịa đặt ở trên triều ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?”

“Ngươi coi vậy mà cũng quan tâm tới chính sự?” Hoàng đế cười như không cười nhìn hắn, không đợi Thọ vương cãi lại, chậm rãi hỏi: “Ngươi nghĩ trẫm sẽ xử trí như thế nào?”

“Dám mạo phạm uy nghi của hoàng huynh, hẳn là nên kéo ra ngoài chém.” Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Hoàng đế như suy tư gì đó hỏi: “Ngươi nhìn Lại bộ Thượng Thư không vừa mắt?”

Thọ Vương đột nhiên cảm thấy chính mình như thiếu nợ ly rượu vậy, vì thế đánh cái ha ha: “Hoàng huynh giờ mới biết? Từ lâu thần đệ nhìn hắn đã không vừa mắt rồi.”
5

Hoàng đế nhẹ liếc nhìn hắn một cái.

Thọ vương chỉ đành thu liễm tính tình lại, thoáng đứng đắn mở miệng: “Con của hắn vì nữ nhân mà đã gây lộn qua với thần đệ.” Chuyện này là sự thật, chỉ có đều lúc ấy hắn đang ngồi trên xe còn Hồ Bị đánh xe ngựa. Hồ Bị là người làm việc có nề nếp, cái tên ăn chơi trác táng kia lại không biết thân phân của hắn, châm chọc hai ba câu thì nóng nảy lên liền động thủ.

Lúc này Hoàng đế mới không nghi ngờ nữa, xem ra hắn không có ý nhúng tay vào việc triều đình. Vì thế nói: “Đừng cả ngày cứ treo trên miệng đánh đánh giết giết. Đến nỗi Lại bộ Thượng Thư trẫm cũng tính toán tước chức của hắn.” Một câu mang vẻ vân đạm phong khinh quá, tất nhiên là không muốn nhiều lời.

Không có Hoàng hậu áp chế, Đức Phi gần đây làm việc quá mức, nhưng e ngại thể diện của Đại hoàng tử nên hắn vẫn chừa chút mặt mũi cho nàng ta. Hắn vẫn là nên xuống tay từ gia tộc của nàng ta cho thỏa đáng.

Bích Đào vừa uống canh cá đen vừa nghĩ chuyện An Tài nhân vừa rồi đến báo cáo, hóa ra An Tài nhân là một người hiểu y thuật. Việc này làm cho nàng hiểu rõ thêm phải phần, vì sao An Tài nhân có gia thế được sủng ái hơn so với mọi người, lại có thể giữ được long thai, đại khái là có liên quan đến việc nàng ta hiểu biết y dược. Thủ đoạn của nữ nhân trong hậu cung nếu như bài bảng thì tỷ lệ hạ độc sẽ là cấp cao nhất, ở phương này cũng có chút hiểu biết, ít nhất có thể tự bảo vệ mình.

Lần này cho thấy nàng ta đến là vì báo ân, bởi vì bây giờ mình đang có thai, chỉ sợ bản lãnh này chỉ có tác dụng ở chỗ của nàng ta mà thôi.

Quả thật sử dụng được, nàng tùy ý thử một lần, chẩm bình mà Đức phi đưa khiến cho An Tài nhân kiểm tra ra được một lượng thuốc ngấm vào rất nhiều là Trạch Lan[2], hoa Đăng Tiêu[3], rau đắng[4] linh tinh hay dùng, đều không mang theo mùi hương, chỉ có dùng biện pháp đặc thù mới có thể kiểm ra. Nhưng thật ra trong lúc “Cảnh giác” có khôi phục một chút khiến cho nàng không thăm dò ra được tình hình khó nói bên trong, chẳng lẽ chỉ là nhiễu loạn tính tình chứ không phải hoàn toàn mất đi hiệu lực?


[2]: “Trạch Lan”: Tên thường gọi: Trạch lan, Cỏ ngọt, Mần tưới, Lan thảo, Hương thảo… Tên tiếng Trung: 泽兰 Tên dược: Herba Lycobi. Dùng cho ứ trệ tuần hoàn biểu hiện như vô kinh, loạn kinh, ít kinh hoặc đau bụng sau đẻ: Dùng phối hợp trạch lan với đương qui, đan sâm và xích thược. – Ðau ngực hoặc đau hạ sườn do chấn thương ngoài: Dùng phối hợp trạch lan với uất kim và tân sâm. – Mụn nhọt, hậu bối, sưng tấy: Dùng phối hợp trạch lan với kim ngân hoa, đương qui và cam thảo.Kiêng kị: Kinh nguyệt đến trước kỳ, huyết nhiệt không có ứ trệ, huyết hư không có ứ trệ không dùng.

[3]: “Hoa Đăng Tiêu”: theo Đông y hoa đăng tiêu có vị ngọt tính lạnh, tác dụng hành huyết, làm tan máu ứ, mất máu, trừ phong, điều hòa kinh nguyệt, chữa bế kinh, kinh nguyệt không đều, kết thành hòn cục, băng huyết, rong huyết, vô kinh; đau vùng thượng vị, bạch đới; ngứa ngáy ngoài da; mầy đay, mụn trứng cá, không dùng cho người có thai hay mới ốm dậy.

[4]: “Rau đắng” hay còn gọi biển súc,cây càng tôm cây xương cá (danh pháp khoa học: Polygonum aviculare) là một loài thực vật thuộc họ Rau răm, bộ Cẩm chướng. Ngoài công dụng là một vị thuốc thì rau đắng còn là nguyên liệu cho nhiều món ăn. Những phụ nữ đang mang thai nên cẩn trọng khi sử dụng vì đã có một số những ghi nhận thử nghiệm trên chuột, các chất có trong rau đắng có tác dụng gây co bóp tử cung, tăng thời gian đông máu. Làm tăng nguy cơ sảy thai, xuất huyết.

Nhưng mà “Cảnh giác” lúc linh lúc không, hơn nữa nàng và An Tài nhân hiện ở hai cung khác nhau, nước xa không thể cứu được lửa gần. Nàng vẫn nên nghĩ ra biện pháp nếu như thời điểm lúc “cảnh giác” mất hiệu lực giữ được bảo bảo trong bụng.

Việc An Tài nhân xuất hiện lại thật sự nhắc nhở nàng, ngoại trừ việc dựa vào hệ thống ra thì nhân tài cũng có thể dùng được. Bên người nàng không có nhưng có thể tới tìm ở chỗ Hoàng đế, dù sao nhi tử cũng là một nửa của hắn mà.
2

“Chủ tử” Vân Lũ tiến lên bẩm báo. Do các nàng được phân công không giống nhau, Bích Đào trao đổi luân phiên với Phụng Tử đi hỏi thăm chuyện mà nàng đã bị Phụng Tử chuyển giao cho. Nàng nói, “Hôm nay ở cửa cung Vĩnh Thọ, Hoàng thượng đã xử trí hai cung nhân. Hơn nữa còn ra lệnh trừ Trữ Tú Cung cùng chúng ta ra, ngoài cung đều cần thiết có một người đi đến xem thử, cho nên lúc sau lời đồn đãi ở trong cung phần lớn đều bị quét sạch. Tất nhiên là mọi người không dám nhắc lại.”


Dựa trên sự quan sát của hình phạt có thể cho thấy chuyện của Đức Phi không được đề cập tới, may mà nàng đã để lại tai mắt đi tra rõ. Nếu như bản thân theo ý của nàng cho rằng Hoàng đế chỉ xử lý hai tiểu thái giám kia thôi mà không phải tác dụng “giết gà dọa khỉ”thì chẳng phải là để xả giận sao? Trữ Tú Cung tam công chúa chấn kinh không lâu, Tứ hoàng tử vừa qua khỏi trăng tròn, Trinh Quý Tần cùng An Tài nhân đều vội vàng chiếu cố hài tử, tất nhiên sẽ không có tâm tư đi quạt gió thêm củi, cho nên mới được Hoàng đế bỏ qua.

“Còn có…” Vân Lũ chờ Bích Đào cân nhắc đến chỗ này, lại lần nữa mở miệng. Lời nói thì ấp a ấp úng, không dứt khoát lắm.

“Làm sao vậy?” Bích Đào hỏi.

Trong mắt Vân Lũ cũng có vài phần nghi hoặc, vừa nghĩ vừa nói: “Vừa rồi nô tì đi ra ngoài hỏi thăm thì bị đụng phải một tiểu cung nữ, sau đó tờ giấy này liền xuất hiện ở trong tay áo của nô tỳ.” Nàng từ trong tay áo của mình lấy ra một ống nhỏ như ngón tay cái có nhét tờ giấy bên trong, giao vào tay chủ tử.

“Nô tỳ còn chưa từng mở ra xem qua, nghĩ nếu có chỗ hữu dụng, hẳn là muốn giao vào tay cho chủ tử.”

Bích Đào mở ra liền thấy là Thọ Vương mang tin nhỏ đến cho nàng. Mặt trên đã được xử lý đặc thù, xác thật không ai mở ra. Nàng xem qua rồi gật gật đầu, kêu Vân Lũ châm một ngọn nến thiêu đi dấu vết.

Hóa ra Hoàng thượng muốn đổi vị trí Lại bộ Thượng Thư, vậy mà rất đúng lúc.

“Say này có tờ giấy giống như vậy, ngươi không cần xem xét cứ giao cho ta là được.”

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

“A!, đem chẩm bình kia đặt ở trên đầu giường nhé.” Bích Đào vui vẻ cười nói, bộ mặt thân thiện.

“Chủ tử?” Vân Lũ muốn khuyên bảo, đây chính là đồ vật của Đức Phi đưa tới.

“Đây là chúng ta muốn dạy dỗ Đức Phi nương nương để giải sầu, miễn cho suốt ngày tới tìm ta gây phiền toái. Muốn nói uy hiếp đến nhi tử của nàng ta, trong bụng Mẫn Quý nhân kia chẳng lẽ không tôn quý à.” Khẩu khí của nàng hơi mang sự trào phúng, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt Vân Lũ không giảm, bật cười, “Yên tâm đi, cái này đã được xử lý qua.”

Lúc này Vân Lũ mới thoải mái, thật là…sao chủ tử có thể lấy tiểu hài tử trong bụng ra mà đùa giỡn được chứ. Vì thế đi tới chẩm bình, đặt ở trên đầu giường chủ tử. Càng tỏ vẻ lơ đãng đem tin tức này lộ ra, tránh cho Đức phi không biết, càng làm thêm nhiều chuyện dơ bẩn nữa, làm cho người khác khó lòng phòng bị.

“Hoàng thượng giá lâm ——”

Cái chẩm bình vừa đúng lúc đặt ở trên kệ xong, bên ngoài công công nói cao giọng lên suýt nữa là khiến Vân Lũ bị dọa mà run cả tay. Nàng liền vội vàng ra khỏi nội thất, cùng chủ tử đi tiếp giá.

“Hôm nay sao lại đi ra ngoài vậy.” Hoàng thượng vừa thấy Bích Đào ra nghênh đón, đáy mắt có vài phần ẩn ý cười, rồi lại mang theo chút quan tâm. Tiến đến nâng nàng dậy, “Có gì không thoải mái sao?”

Bích Đào dựa sát thân mình vào, nghe lời này thì miệng liền khẽ chu ra, nhỏ giọng: “Không thoải mái lắm, nên canh cá cũng chỉ uống có nửa chén.” Mặt khác là nửa chén còn lại chưa có kịp uống thì Hoàng đế đã tới rồi.

“Lại làm sao vậy?” Hoàng đế đỡ một nửa trọng lượng cơ thể của nàng đi vào phòng, vuốt vuốt cái mũi nhỏ của nàng hỏi.


Nàng rất tiểu nhân mà cáo trạng: “Đều là Đức Phi nương nương, buổi chiều chạy tới nói với người ta là Hoàng thượng xử trí hai cung nhân, nàng ta nói…nàng ta nói dùng nước nóng xối lên người, còn có…còn có tẩy ra da thịt trên người…” Nói xong, nàng rung mình một cái.


Đương nhiên, dựa trên mặt mũi Đức phi thì lại đây là để tạo mối quan hệ tốt.


Hoàng đế nghe xong sắc mặt đột nhiên tối sầm xuống: ” Thế mà nàng ta cũng đi nói với nàng những thứ này ư.” Hiện tại bộ dạng nàng hoảng sợ, thương tiếc liền ôm sát vào.

Bích Đào chôn mặt ở trong lòng ngực của Hoàng đế, bất mãn cọ: “Hoàng thượng cũng cảm thấy nàng ta hư đi, đây rõ ràng là nàng ta ỷ thế hiếp người!”

Hoàng đế nghe được âm thanh rầu rĩ của nàng ruyền ra, không biết như thế nào cảm thấy có chút buồn cười, ngón tay gãi gãi ở cái cổ trắng noãn của nàng, chờ nàng run rẩy bất an, mới hỏi: “Nàng ta dựa vào ai thế?”

“Đương nhiên là quyền lực của gia tộc nàng ta rồi!” Bích Đào cảm thán một câu, tiếp theo ngưỡng mặt nghiêm túc lại ngang ngược nói: “Quyền lực của Hoàng thượng thì ta ỷ vào nhỉ, đúng không?”

Hoàng đế nhịn không được cười haha, cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt của nàng tinh tế sạch sẽ giống như ngọc trâm trắng tinh, hà vựng[5] như hải đường kiều mị, nhưng sự mềm mại ngang ngược kia lại giống như bông hồng mang theo gai nhọn, nếu đối xử với nàng không cần thẩn, chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ sẽ có thể bị đâm một lỗ nhỏ chảy máu. ” Thật là một vật nhỏ bá đạo.”

[5]: vầng hồng trên mặt

Hoàng đế không khỏi đánh giá.

Nhưng nghĩ tới lại không thể không nghĩ đến việc chức của Lại bộ Thượng Thư. Phụ thân của bảo bối ở Lễ Bộ tuy chiến tích thường thường, cũng không phải không thể dìu dắt. Sau này bảo bối hạ sinh long tử còn có thể tấn vị, hiện giờ người trong cung nhằm vào nàng không ít, chính mình cũng không thể lúc nào cũng quan tâm tới, nếu muốn bảo vệ nàng bình yên thì nhà mẹ đẻ vẫn nên cường thịnh một chút cho thỏa đáng.

Đức Phi làm việc càng làm cho hắn đối ả có thêm điều bất mãn, nếu muốn vị trí Thượng Thư thay đổi người, phụ thân của bảo bối cũng không phải là một lựa chọn tồi. Lệ Bộ đổi sang Lại Bộ, tuy là quan văn (chuyên bổ nhiệm, bãi miễn, khảo khóa, thăng giáng, huân phong, điều động), nhưng vẫn có thể có được không ít chỗ tốt.

Bích Đào thấy ánh mắt của Hoàng đế lập lòe, trong lòng có vài phần để ý. Nghĩ thấy nếu không phải Thọ Vương thông báo tin tức cho nàng, thì nàng đã trực tiếp lời nói thổi gối bên tai đến Hoàng đế châm chước, hà tất phải phiền toái như vậy. Nhưng mà sợ Hoàng đế liên tưởng tới nơi phát ra tin tức cho nàng mà thôi.

Ôi chao không đúng, hiện tại nàng mang thai bánh bao nhỏ, giống như không thể thổi gió bên tai rồi.

“Vậy Hoàng thượng có còn cho người ta hết giận hay không?” Bích Đào hầm hừ hỏi.

“Nàng muốn trẫm làm như thế nào?” Hoàng đế cảm thấy chính sự trên triều đình vẫn là tạm thời không tiết lộ cho nàng biết, vì thế hùa theo nàng hỏi.

Bích Đào nghe vậy ánh mắt sáng lên, ôm lấy cánh tay Hoàng đế, âm thanh uyển chuyển gièm pha: “Nàng ta nói những lời này đó làm ta với nhi tử cũng sợ, không bằng sai người kẻ chuyện xưa cho nàng ta nghe, để cho nàng ta cũng có cảm giác là bản thân cũng bị như vậy nha?”

Hoàng đế buồn cười: “Được, đều theo ý nàng.” Tiểu đánh tiểu nháo[6] thôi, còn rất thú vị, hắn tùy tiện mở miệng đáp ứng.

[6]: ý chỉ những chuyện lặt vặt, nhỏ bé

Nhưng mà Đức Phi có thể thăng đến phi vị, mấy năm nay trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh rồi. Hoàng đế phái người trước khi Bích Đào tự mình vơ vét khủng bố chuyện xưa cho người nọ, cố gắng làm cho Đức Phi “Đồng cảm như bản thân mình cũng bị như vậy”. Sau này quả nhiên thân thể Đức Phi bị hành đến mức suy yếu một thời gian, tinh thần yếu ớt, ngay cả ngủ cũng không an ổn gặp ác mộng liên tiếp không ngừng, còn cố gắng lấy lại tinh thần xử lý cung vụ, rất sợ Hoàng đế coi đây là cái cớ mà đoạt đi.

Này là để nói sau.

Sự tình được giải quyết, Hoàng đế thấy nửa chén canh cá trên bàn gác, dỗ dành nàng: “Sai người đi hâm nóng, trẫm bón cho nàng uống nha?”

Trong tâm của Bích Đào nghĩ là uống, chẳng qua cảm thấy cảm giác làm bộ làm tịch với Hoàng đế không tồi, vì thế bày ra đủ loại cách chơi xấu không chịu uống. Hoàng đế từ từ kiên nhẫn, cánh tay to duỗi ra đem ôm nàng tới, ghé vào bên tai nàng thấp giọng, “Ngoan ngoãn, miểng nhỏ uống khi còn nóng, trẫm đút nàng một ngụm này.” Lời nói mang theo một tia hứng thú trêu đùa.

Không biết sao Bích Đào nghĩ đến ổ chăn ấm kia, ngay tức khắc mặt đỏ tai hồng. “Ai..ai hiếm lạ.”

Hoàng đế nhướng mày.


Tuy rằng Bích Đào cảm thấy quả thật bản thân mình không hiếm lạ, có đều cần bảo vệ mặt mũi của Hoàng đế. Vì thế nàng gương giọng: “Phụng Tử, mau tới đem chén canh cá này đi hâm lại.”

Lại nghe thấy tiếng cười sung sướng của Hoàng đế, nên cảm thấy thật mất mặt.

Nàng vừa dịu dàng vừa tức trừng liếc mắt Hoàng đế một cái, đột nhiên trong đầu hiện lên mấy ngày này đọc sách đọc đến chuyện cười, vì thế cười cong mắt, cũng học tư thế của Hoàng đế tiến gần lỗ tai của hắn, nói: “Nhất định là Hoàng thượng chưa từng nghe qua chuyên xưa này. Nói về một người mơ về việc được uống rượu ngon, nên đem đi hâm nóng lên để uống, bỗng nhiên tỉnh mông, lại hối hận rằng: Hận không ăn lúc lạnh!”

Hoàng đế hơi có chút nghiền ngẫm, hiểu được ý tứ của nàng, đem mặt nàng nâng lên, ngón tay vuốt ve môi anh đào, cười hỏi: “Đây là rượu ngon?”

Bích Đào miệng nhỏ như vui vẻ khẽ nhếch lên, nghiêng đầu cười: “Là rượu ngon của rượu ngon.”

Hoàng đế cười to, cúi người hôn lấy môi nàng, đem nàng mèo khen mèo dài đuôi rượu ngon của rượu ngon này mút vào trong miệng của mình, tinh tế thưởng thức.

Hiền Phi chắp tay trước ngực quỳ gối lên trên đệm hương bồ, nhìn chăm chú cây đàn gỗ cử tím được đặt ở trên bàn thờ Phật tôn quý, lẩm bẩm niệm kinh.

Sơn Chi vén màn đi vào: “Nương nương…” Thấy tình hình bên trong thì lập tức ngậm miệng lại đứng qua một bên. Nghe nói trước khi nàng tới, từ khi Nhị công chúa chết non, nương nương liền ở gian nhỏ tụng Phật, để siêu độ linh hồn cho Nhị công chúa.

Nhị công chúa cũng không phải do nương nương sinh ra, bị ôm tới không được bao lâu thì đi. Một chút gần gũi tình cảm mẹ con ở trong cung này có vẻ đặc biệt đáng quý.

Hồi lâu lúc sau, Hiền Phi mở mắt ra, để Sơn Chi tới gần đỡ, nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài thôi.”

Sơn Chi đáp lời.

Chờ Hiền Phi ngồi xuống ở mép giường xong, nàng rót một ly nước đưa tới, nói: “Nương nương niệm lâu như vậy, nhất định khát nước rồi?”

Hiền Phi cười tiếp nhận, đem ly đặt ở lòng bàn tay, hỏi nàng ta: “Hiện tại Chân Chân như thế nào rồi?” Chân Chân chính là cung nhân của Vĩnh Hòa Cung bị chọn đi xem hành hình, sau khi trở về mặt như tờ giấy trắng, chân cẳng run lên, vẫn phải nhờ tiểu cung nữ khác đỡ nàng ta đi vào.

“Khá hơn nhiều ạ” Sơn Chi bĩu môi: “Có vài người hầu hạ nàng ta, thế mà vẫn kể chuyện kia ra đi dọa người khác.”

“Nếu trong lòng còn có ý niệm, thì nói ra vẫn tốt hơn.” Hiền Phi thì tán thành. Lại thấy mặt Sơn Chi đầy vẻ không tán thành, không khỏi cười nói: “Đây còn không phải là mục đích của Hoàng thượng sao.” Nếu như không truyền ra, chỉ hù dọa một hai người thì có ý gì. Chẳng qua đại đa số người xem đều là cung nhân có giao tình tốt nên mới bị dọa thành như thế, hoặc nhiều hoặc ít cũng không dám tái phạm.


Sơn Chi không hiểu lắm, chỉ đơn giản bỏ qua không suy xét. Nàng nháy đôi mắt to đen nhánh hỏi: “Nương nương, gần đây sao không thấy Nghi Quý nhân tới?” Nghi Quý nhân cử chỉ ôn nhã, làm người hòa khí, nàng cảm thấy cùng nương nương nhà mình rất là giống nhau, hơn nữa nương nương đối với nàng ta cũng không giống như người khác ôn hòa xa cách mà là thân cận với nàng ta.

Lời này khiến Hiền Phi nhớ tới Nghi Quý nhân là người đưa tin tức giữa Trân Chiêu Nghi với Thọ vương, Hiền Phi nhấp một ngụm nước ấm cười, cũng thật dám nha. Chính là không biết bọn họ dùng phương pháp gì để liên lạc.

Chẳng qua so với Trân Chiêu Nghi thì thật ra trong bụng của Mẫn Quý nhân kia càng làm cho nàng để ý. Lưng dựa vào Thừa tướng và Thái Hậu, nên đứa bé kia vừa sinh ra nhất định sẽ không tầm thường.

“Hiện tại nàng có việc, sợ là phải một khoảng thời gian dài không thể tới.” Hiền Phi mỉm cười, nói tiếp: “Ngươi muốn nhàn rỗi, không bằng đi nhiều tới chỗ Vĩnh Thọ cung thay ta nhìn Mật Quý nhân một chút, nàng ta bị phạt bổng lộc vậy thì một tháng cũng gặp không ít khó khắn, cũng nên đưa vài thứ giúp.”

“Còn có, khi đi đừng quên lễ nghĩa, nhớ rõ phải vào chính điện Đức Phi vấn an hỏi trước.”

Nhưng mà uy hiếp lớn nhất, rốt cuộc không phải các nàng. Sinh ra được, nuôi lớn được mới là chọc cho người khác chú ý nhất.

Nặng nhẹ nhanh chậm, nàng rất rõ ràng.
1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.