Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 57: Phản Công


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 57: Phản Công

Edit: Huệ Hoàng hậu
1

Beta: Nga Quý tần

Ngày hôm sau, còn chưa đợi Bích Đào có hành động nhằm vào Nghi Quý nhân, lời đồn hài tử trong bụng Trân Chiêu nghi kỳ thật là ác quỷ nhập thân liền không biết chui ra từ chỗ nào của hậu cung, lấy tốc độ không hề chậm mà lan truyền. Vừa khoa trương lại còn tỏ vẻ tinh tế tỉ mỉ, nói ác quỷ này kỳ thật chính là con quỷ ngày đó dọa Tam Công chúa. Bởi vì đôi mắt hài tử thiên chân thuần thiện có thể nhìn ra quỷ, sau khi bị Tam Công chúa phát hiện, nó mới nhanh chóng thoát đi, tới Phương Hoa các gần chính điện nhất, nhập vào trong bụng của Tiết Bích Đào lúc đó vẫn là Trân Tần.

Bích Đào thân là đương sự, đầy tớ đương nhiên đã sớm phát hiện tin tức này mà báo lên.

Nàng đoạt lấy chiếc ly bằng gỗ tử đàn khắc quả đào mà Thọ vương cầm trong tay, gác thật mạnh lên bàn tròn, không vui mà nói: “Ngươi đã sớm biết?”

Tuy Thọ vương muốn lấy cái ly kia về, rượu bên trong được chưng cất không tệ. Nhưng nghĩ vì nàng đang mang thai nên không thể tức giận, vẫn nên để nàng tùy ý chút: “Chỉ sớm hơn ngươi một chút.”
2

Bích Đào hất quai hàm, thực không vui.

Thọ vương muốn dời đi tầm ngắm của nàng: “Bổn vương suy đoán, ngày hôm qua Hoàng huynh vội vàng đi xử lí đại khái chính là chuyện này.”

“Sao lại vậy được?” Nếu tối hôm qua Hoàng đế đi để ngăn chặn, thì sao sáng hôm nay tin đồn còn có thể giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn như vậy.

Thọ vương cười: “Ngươi cho rằng tin tức này chỉ truyền trong hậu cung?”

Bích Đào đột nhiên mở to hai mắt: “Tiền triều cũng có nghị luận?” Nếu đề cập đến tiền triều, vậy Hoàng đế muốn đàn áp cũng không phải dễ dàng. Bằng không Thọ vương thân là bào đệ của thiên tử, khi tự tiện vào kinh cũng sẽ không làm tiền triều xôn xao rồi khiến Hoàng đế bận đến sứt đầu mẻ trán. Nguyên bản cũng chỉ là việc nhà, nhưng vì là Hoàng gia, liền thân bất do kỷ.

Cuối cùng vẫn là có đại thần kiến nghị, bất luận là bắt ở đất phong hay là ràng ở kinh thành, chỉ cần không phải tùy ý qua lại hai nơi, kỳ thật không gây trở ngại lớn. Bản chất không cho phép hoàng thất có đất phong vào kinh là vì lo lắng người mang dị tâm, nhân cơ hội làm gì đó. Cho nên hiện nay dù Thọ vương bị ràng ở trong kinh bình an không có việc gì, nhưng muốn trở về, trái lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

“Ừ, muốn đoán xem là ai khơi nguồn không?”

Suy nghĩ của Bích Đào bị dời đi dễ dàng, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Nếu xuất phát từ hậu cung, rất nhiều người đều có hiềm nghi, dù bài trừ người có gia thế bình thường, cũng còn đám người Hoàng hậu, Đức phi, Hiền phi, Mẫn Quý nhân, Trinh Quý tần. Nhưng nếu là từ tiền triều, đáp án lại dễ dàng hơn một chút. Có năng lực kích động quần thần lớn như vậy, không ngoài ai khác: “Tả Thừa tướng, hay là Lại bộ Thượng Thư?”

Mẫn Quý nhân là nữ nhi vủa Tả Thừa tướng, mà Đức phi là nữ nhi của Lại bộ Thượng Thư.

Nhân lúc nàng còn đang suy nghĩ sâu xa thì Thọ vương thu hồi cái ly tử đàn về thưởng thức, nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu: “Người sau.” Thân là phụ nhân ở hậu trạch, có thể trong thời gian ngắn như vậy xác định được những đối tượng hiềm nghi đã thực không tồi.
1

Hoàng huynh sủng ái nàng không phải không có lý do gì. Nếu não xoay chuyển không đủ nhanh, theo không kịp ý nghĩ, cũng sẽ tạo cảm giác ông nói gà bà nói vịt. Cho nên nam nhân ngoài thích nữ nhân xinh đẹp, còn thích nữ nhân thông minh. Nhưng một phần thông minh kia, cần được bảo trì ở trình độ nhất định, không thể làm người ta sinh ra kiêng kị. Thỉnh thoảng làm nũng giả ngây cũng rất quan trọng.

Không thể nghi ngờ gì là nàng nắm chắc mức độ rất tốt.

Bích Đào đau đầu, Lễ bộ cùng Lại bộ tuy nghe ra thì kém không xa, thậm chí nghe qua còn có thể lẫn lộn, nhưng chức trách phân công lại hoàn toàn khác biệt. Phụ thân mình ở Lễ bộ, nơi này tương đối êm ả hơn, quyền lợi thì không lớn bằng. Lại bộ nói trắng ra là chính là cục tài nguyên nhân lực, quan viên nhận hay đuổi, lên hay xuống, điều động thế nào đều từ nơi này, cho nên người đến lấy lòng là đông như kiến.

Dù cho nàng có thể xưng vương xưng bá tại hậu cung, ở phía tiền triều, thế lực của gia tộc rốt cuộc vẫn không bằng người ta.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?” Khóe miệng Thọ vương hơi hơi giương lên.

“Ta không nên lo lắng à?” Bích Đào nhìn thấy hắn xem thường. Cũng không thể bảo bảo vừa sinh ra liền bị mọi người tránh xa vì cho rằng là ác quỷ nhập thân.


Thu được đáp án như mong muốn, Thọ vương cười: “Ngươi cũng quá coi thường Hoàng huynh.” Hắn vẫn luôn cảm thấy nha đầu này rất kỳ quái, nếu là nữ nhân khác bị Hoàng huynh sủng thành như vậy, đã sớm đào tim đào phổi ỷ lại mọi việc vào Hoàng huynh. Nàng lại là biết ương ngạnh vào lúc nên cậy sủng mà kiêu, còn một khi gặp phải khó khăn thì đều ôm hết vào người, có vẻ như nhận định rằng Hoàng huynh sẽ không đứng ở phía nàng.

Hắn thấy trán nàng vẫn nhăn lại, bộ dáng phiền não lo âu, duỗi tay xoa một cái thật mạnh: “Được rồi, đừng ở trước mặt bổn vương cố làm ra vẻ. Nếu Hoàng huynh không thể giải quyết, bổn vương ra tay giải quyết thay ngươi được chưa ?”
22

Bích Đào bị đau, che lại cái trán, tiếp theo quả nhiên nở nụ cười: “Vương gia chuẩn bị làm thế nào?”

Quả nhiên là trực tiếp xem nhẹ nửa câu đầu, Thọ vương bất đắc dĩ. Ngón tay thon dài tùy ý gõ lên mặt bàn, hắn trầm tư một lát, nói: “Ngươi và Mẫn Quý nhân mang thai gần như cùng thời gian, việc này nếu kéo nàng ta xuống nước, ngươi cảm thấy Tả Thừa tướng sẽ làm như thế nào?” Nói xong lời cuối cùng, hắn không tự giác mà cong môi.

Lại bộ Thượng Thư có năng lực tới đâu, nhưng so sánh cùng Thừa tướng vẫn là thế yếu hơn. Nếu là Hoàng huynh, đại khái là sẽ áp chế nghị luận hoặc là chọn xuống tay từ nơi xuất phát, chứ không phải dùng kỷ xảo bàng môn tả đạo này. Rốt cuộc Mẫn Quý nhân cũng là mang thai hài tử của hắn, nếu năng lực nàng ta ko được như mèo con, bị lời đồn đãi đánh bại, vậy hắn ta cũng không cách nào ăn nói với Thái Hậu. Tóm lại không thể giống như mình mà tùy tâm sở dục (thích gì làm đó).

Bích Đào không dị nghị, chuyện triều chính nàng có thể phỏng đoán một chút, nhưng nếu thật sự muốn đối phó thì còn phải rèn luyện thêm tám trăm năm nữa.

“Cám ơn.” Bất luận là chuyện Nghi Quý nhân, hay là chuyện Đức phi.

Xong chuyện của Nghi Quý nhân, nàng nghĩ đến cũng là ứa ra mồ hôi lạnh, bất luận là sự thật hay không, nếu cắm một cây kim như vậy trong lòng Đế vương, điểm số kỹ năng của nàng cũng đừng mơ mà lên tới một trăm. Mà chuyện Đức phi, cho dù cuối cùng có thể giải quyết thì trong khoảng thời gian này chỉ sợ nàng cũng tự lo âu bất an, hơn nữa cảnh giác đột nhiên mất đi hiệu lực, chỉ cần hoảng thần một cái thì lập tức có khả năng để người khác nhân cơ hội đắc thủ. Nhưng sau khi được Thọ vương bảo đảm, cho dù cuối cùng hắn có thực sự tính trợ giúp hay không, ít nhất trong lòng nàng cũng ổn định.

Thọ vương uống xong một giọt rượu cuối cùng, quơ quơ chén rượu, không quá để ý mà nói: “Tạ lễ đã thu được. Đi thôi, chờ hoàng huynh hạ triều ngươi liền không có thời gian.”

“Hôm nay hắn không có khả năng tới nơi này của ta đâu.” Bích Đào lầu bầu. Nếu đối diện với nàng, khó tránh khỏi sẽ biểu lộ cảm xúc. Hẳn là Hoàng đế sẽ không muốn cho nàng biết chuyện lời đồn.

“Đúng rồi, trong rượu này còn bỏ thêm cái gì?”
1

“À, một chút nước thạch lựu.” Vương gia, quả nhiên ngươi thích ăn hoa quả nha.
1

Sau khi Hoàng đế hạ triều sắc mặt cực thâm trầm, khí thế quanh mình như bắc địa bị gió lạnh quét tới, thổi qua khiến người ta lạnh căm căm. Triệu Trung Tín rùng mình một cái, nhanh chóng kẹp lại phất trần, khom người tiến lên: “Hoàng thượng, muốn bãi giá Dực Khôn cung sao?”

Từ sau khi Trân Chiêu nghi mang thai, đa số Thánh thượng luôn dùng bữa ở Dực Khôn cung. Tâm tình không tốt thì càng đặc biệt như thế.

“Không cần.” Nhắc tới Bích Đào, sắc mặt hắn hoãn hoãn, nhưng vẫn là phủ định cái đề nghị này. Như Bích Đào suy nghĩ, sự tình còn chưa có giải quyết, hắn lo lắng ở trước mặt nàng khó tránh khỏi sẽ để lộ ra tin tức nàng không nên biết đến, tạm thời không muốn đối mặt. “Đi Cảnh Dương cung.”

Trước khi sủng hạnh Bích Đào, xác thật hắn yêu thích những nữ nhân dịu dàng như giải ngữ hoa. Thọ vương hoặc là phủ tướng quân đều có hiểu biết đối với việc này, cho nên bất luận là chọn nữ nhân hay là dạy nữ nhi đều là hướng theo phương diện này. Chỉ tiếc nhảy ra Bích Đào là một biến số, làm cho phần lớn công phu của bọn họ bị uổng phí.

Triệu Trung Tín hiểu ý. Cảnh Dương cung có ba vị chủ tử, Bùi Bảo lâm đã sớm mất sủng, mà từ năm trước sao sau khi Trân Chiêu nghi gây náo ra vụ kia, sủng ái của Phó Tài nhân cũng trở nên bình thường. Ý của Hoàng thượng, đại để là chỉ vị Nghi Quý nhân ở Du Nhiên các.
6

“Hoàng thượng bãi giá Cảnh Dương cung.” Hắn xướng một tiếng, cao giọng kéo mở lối.

“Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Nghi Quý nhân mặc áo ngắn ống tay nhỏ màu trăng non, váy thúc eo cao, trang điểm nhè nhẹ cùng với xiêm y, như vầng trăng không tì vết, sáng tỏ thanh nhã. Nàng áp xuống vai ngọc hành lễ, giọng nói tựa như suối chảy, mắt lấp lánh như làn thu ba, quả là hợp lòng người.

Hoàng đế giả đỡ một phen, nói: “Không cần đa lễ. Mùa thu gió lớn, đi vào thôi.” Nói rồi dẫn đầu bước đi.


“Tạ Hoàng Thượng.” Nàng mỉm cười đứng dậy, đi theo sau đó.

Hai người ngồi hai bên của giường La Hán[1], Nghi Quý nhân kêu cung nhân dâng lên ly có hai tay cầm điêu khắc lá trúc làm bằng gỗ tử đàn, tự dâng đến trước mặt Hoàng đế, ôn nhu mà nói: “Bụng rỗng uống trà sẽ tổn hại tì vị, không bằng Hoàng thượng uống trước chút nước ấm này để ấm thân?”

[1] giường La Hán

Mày Hoàng đế hơi buông xuống: “Nàng luôn cẩn thận như vậy.”

Lời này không rõ ý, có thể khen có thể chê, Nghi Quý nhân không dám sơ ý. Nhưng liếc thấy thần sắc Hoàng đế bớt sa sầm hơn vừa rồi, trong lòng hơi buông lỏng, mỉm cười nói: “Thiếp thân không có bản lĩnh khác, chỉ có duy nhất năng lực này, đơn giản còn có thể được Hoàng thượng khen ngợi một tiếng, thiếp thân cũng biết đủ.”

Nước ấm xuống bụng, ngũ tạng ấm áp, Hoàng đế cảm thấy những lời giương cung bạt kiếm trên tiền triều dần dần biến mất ở bên tai, lại nghe thấy nàng khiêm tốn, khẽ cười: “Không cần tự coi nhẹ mình.” Thân là nữ nhi của Thừa tướng, tài nghệ và nhan sắc của Nghi Quý nhân đều là hiếm có, lại còn có tâm tư khéo léo tỉ mỉ, biết xem mặt đoán ý, rất hiểu chuyện.
1

Nhưng nguyên nhân chính là vì như thế nên hắn có thể tới, nhưng sẽ không thường tới.

Nghi Quý nhân cười, cũng không trả lời, Đế vương khích lệ, nghe một chút liền thôi, nhưng đừng quá nhập tâm, cho rằng có thể đứng cao hơn người khác. Nàng xoay lời nói: “Vừa rồi thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt, đúng là dọa sợ thiếp thân, trong lòng thật bất an. Hiện giờ Hoàng thượng có thể nói có thể cười, thật là thiếp thân lo lắng vô duyên vô cớ mà.” Một câu nói, chẳng những xứng với sự cẩn thận ở phía trước, còn có vẻ chính mình quan tâm đến Hoàng đế, cực kỳ chân thành, từ đó không những khiến Hoàng đế vui vẻ, hoặc còn có thể để lộ ra nguyên do của Sắc mặt không tốt kia.

Từ xưa đến nay, nữ nhân ở hậu cung biết nghiền ngẫm ngôn ngữ và lòng người nhất, không thể khinh thường.

“Lời này nói có vẻ như là trách trẫm lãng phí tâm ý của ngươi, đang muốn trẫm nhận lỗi vậy.” Nhắc tới nhận lỗi tâm tư Hoàng đế thoáng giật mình, thấp giọng cười cười.

Nụ cười kia khiến Nghi Quý nhân tiếp nhận ly nước cảm thấy không rõ, nhưng nàng nhìn không khác lắm ngày thường, cũng tạm thời gác qua một bên. Nàng ngồi ở đối diện tiếp nhận ly trà, tay áo lụa mềm mại phất qua khay trà sáu cạnh trên bàn con bằng gỗ hoa lê, khay trà bị xê dịch một chút làm lộ ra một góc giấy trắng. Nàng cười nói: “Vốn không phải ý tứ này, nhưng nếu Hoàng thượng thật sự đưa thiếp thân một phần lễ, vậy thì thiếp thân kiếm lời rồi.” Cũng chưa phát giác ra tờ giấy tiên (giấy viết thư) kia.

Hoàng đế thì lại chú ý tới, hắn rút tờ giấy tiên ra, vừa mở vừa hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cái gì?” Nàng còn đang hồ đồ khó hiểu, lại thấy Hoàng đế lướt nhìn qua tờ giấy kia chợt âm trầm sắc mặt, còn tệ hơn thời điểm vừa bước tới đây. Trong lòng cực kỳ thấp thỏm, tựa hồ có cái gì đó đã vượt qua kiểm soát của bản thân. Nàng không nhớ rõ bản thân có đặt giấy gì dưới trà cụ (dụng cụ pha trà).

Sao lại xuất hiện tờ giấy này?

“Khốn khiếp!” Chờ Hoàng đế xem xong thứ trong tay, không khỏi ngực phập phồng, trong cơn giận dữ, không thèm lựa lời mà giận mắng. Trên tờ giấy kia viết câu thơ, nhưng lại xuất phát từ bút tích của thân đệ mình, nằm ở điện các của phi tử mình, còn trắng trợn táo bạo nhét ở dưới khay trà, như là rất sợ bản thân nhìn không thấy! Mới vừa trải qua ồn ào trên triều đình, Hoàng đế chưa được phát tiết, nay lại phát hiện chuyện dâm loạn hậu cung bậc này thì là sao có thể có sắc mặt tốt? Hắn ném tờ giấy đến trên người nàng, xanh mặt: “Chính ngươi tự xem đi.”
4

Trên giấy viết: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm! Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng…

Khi Nghi Quý nhân quét mắt đến một nửa thì chợt siết chặt tờ giấy kia, chữ viết phóng đãng qua loa, nàng sai người nhờ tiên sinh giả bút tích, nàng xem qua tờ giấy làm sao không biết, cho dù nội dung đã thay đổi, lại thay đổi không được tâm tư người bày cục. Đặc biệt là đuôi câu Một ngày không thấy, như ba tháng trời. Quả thực là đang dùng miệng lưỡi trêu đùa châm chọc nàng.

Thực sự là bút tích của Thọ vương.

Trân Chiêu nghi cùng Thọ vương, vậy mà thật sự gian díu! Nếu không chính mình hạ ám chiêu với Trân Chiêu nghi, làm sao Thọ vương biết được, làm sao đến nỗi tự tay viết, tự bát nước bẩn lên người, giúp Trân Chiêu nghi đến tận đây! Nhưng hiện tại, nàng tự thân còn khó bảo toàn, tuyệt đối không phải thời điểm tố giác bọn họ.

Nghi Quý nhân hoảng loạn trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng làm ra biểu tình mê mang, lệ ngập quanh hốc mắt, cực kì mờ mịt bối rối: “Hoàng Thượng, thiếp thân, thiếp thân không biết.”

Nhưng chút mờ ám kia của nàng, Hoàng đế đang nhìn chằm chằm nàng làm sao có thể không phát hiện. Nếu nàng không có thật nhanh ý thức được không đúng rồi mới nhanh chóng điều chỉnh chính mình, khi xong việc Hoàng đế nghĩ lại có lẽ còn có thể cảm thấy vài phần không thích hợp, loại chuyện bí mật như vậy thì sao Nghi Quý nhân dám to gan cất tờ giấy ở trước mặt hắn? Đáng tiếc nàng lại chọn một cái biểu tình có lợi nhất cho bản thân, biểu tình có thể giành được sự tin tưởng của đế vương nhất, điều này ngược lại làm Hoàng đế tăng thêm hoài nghi với nàng, xác định kết luận trong lòng.
1


Nếu không có một chút khả năng nào, nàng hà tất phải chột dạ rồi mới có cái phản ứng dĩ nhiên kia?

Hoàng đế ném mạnh chén trà, sứ vỡ đầy đất, giận quá mà cười: “Trẫm thắc mắc sao ngươi lại không dâng trà, ngược lại rót nước tới ứng phó trẫm. Thì ra chén trà này trẫm không chạm vào được! Ngươi nói không biết? Ngươi không biết, chẳng lẽ trẫm thì biết ngươi giấu trẫm cùng hoàng đệ làm ra chuyện tốt!” Chỉ cần gieo hạt giống hoài nghi, mặc kệ cái manh mối gì đều sẽ dễ dàng bị liên hệ đến. Huống chi phi tần ở trong cung đình tịch mịch, hậu cung ở các triều đại trước cũng không thiếu ví dụ. Lúc trước Nghi Quý nhân bày một một ván cờ này, có từng suy xét nhân tố này hay không?

Hiện giờ đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ mắt, không thể không nói là gieo gió gặt bão.
1

“Hoàng Thượng, thiếp thân thật sự không biết a.” Nàng vì đại cục, lập tức không màng thân mình quỳ gối lên đám sứ nát kia, miếng sứ bén nhọn cắt ra tơ máu, không bao lâu dưới váy đã nhuốm mảng máu, làm cả người nàng nhìn qua có vẻ hết sức yếu đuối mà ngày thường không có, thật đối lập làm tăng thêm vẻ đặc biệt đáng thương.

Nàng long lanh ngấn lệ, bắt lấy tay áo Hoàng đế, ý đồ lay động Hoàng đế. Cho dù không thể rút cây kim ra, cũng nhất định phải trấn an trước mới được: “Hoàng thượng thử nghĩ lại, nếu thiếp thân cùng Thọ vương thật sự, thật sự có tư tình, làm sao sẽ đặt lá thư dưới trà cụ được? Chẳng phải là tự rước họa? Thiếp thân tự nhận không phải người sơ ý, Hoàng thượng cũnh từng khen thiếp thân cẩn thận. Đủ có thể thấy sự việc là có tiểu nhân hãm hại, thiếp thân không chú ý mà bị gài bẫy! Hoàng thượng ngàn vạn đừng bị tiểu nhân che mắt, vứt bỏ tấm lòng son sắt mà thiếp thân đối với ngài không thèm nhìn lại a.”

Hoàng đế phát tiết xong thì khuôn mặt trở nên lạnh lùng, lời nói của nàng một chữ cũng không có nghe vào trong lòng. Hắn giật tay áo, nhàn nhạt nói: “Trẫm niệm tình ngươi là bào muội của Hoàng hậu nên sẽ không làm gì ngươi. Bắt đầu từ hôm nay ngươi ở trong điện của mình tự đóng cửa hối lỗi đi, không có việc gì đừng đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.”
6

Nghi Quý nhân kinh hãi, Hoàng đế không có một chút tín nhiệm gì đối với nàng! Tư thái của nàng lại càng không khiến cho Hoàng đế xúc động. Đây rõ ràng là đã định tội nàng rồi, không hề còn đường cứu vãn. Nàng gắt gao cắn môi dưới, kiềm nước mắt nhìn về phía Hoàng đế: “Bất luận như thế nào, mong Hoàng thượng nắm rõ, trả cho thiếp thân một sự trong sạch.” Nàng không dám nói ra lấy chết chứng minh trong sạch, lời đó ở nhà có lẽ có tác dụng, nhưng đối Đế vương, lại là uy hiếp trần trụi.

“Ngươi yên tâm.” Khóe miệng Hoàng đế giương lên một nụ cười lạnh: “Nắm rõ rồi, trẫm nhất định sẽ giết đúng.”

Thời điểm Hoàng đế xoay người đi, thân mình Nghi Quý nhân xụi lơ trên mặt đất, ngọc bội trên váy phát ra tiếng vang đinh đang. Cho dù Hoàng đế đã hứa hẹn điều tra rõ chân tướng, nhưng Trân Chiêu nghi cùng Thọ vương liên thủ, thật sự sẽ cho nàng cơ hội này sao? Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy con đường phía trước là một mảnh đen tối xa vời, đầu ầm ầm rung động, giống như mấy trăm vạn con ong mật vù vù bên tạ, đợi khi giọng nói ra khỏi miệng đã là nghẹn ngào: “Như Ngọc”

“Thế nào?” Bích Đào liếc mắt nhìn hướng Thọ vương.

Thọ vương bước xuống bậc thang, biểu tình phảng phất còn đắm chìm trong trò khôi hài vừa rồi, đuôi lông mày giương lên, tràn đầy hứng thú. Chờ Bích Đào đá hắn hồi thần, mới nói: “Gấp cái gì, bổn vương ra tay còn có thể làm không được chuyện à?”

“Lại không phải chính ngươi làm, đắc ý cái gì!” Thọ vương cùng nàng nói qua, Du Nhiên các có một cung nữ châm trà là người Thái hậu cho hắn. Rốt cuộc năm đó Thái hậu cũng không thể hoàn toàn khẳng định sau khi Hoàng đế kế vị có gây bất lợi cho hắn hay không, cho nên nhân mạch của Thái hậu ở trong hoàng cung có cho hắn một bộ phận để thám thính, cho nên việc này ngay cả Hoàng đế cũng rất khó tra được.

Cho dù hôm nay Hoàng đế không có lâm thời nảy lòng tham đến Du Nhiên các, tùy tiện một ngày, chỉ cần Nghi Quý nhân ra nghênh đón thánh giá bày tỏ tôn kính. Cung nữ kia nương cơ hội châm trà, liền có khả năng nhét tờ giấy vào đó. Sớm hay muộn vẫn là có thể bị Hoàng đế phát hiện.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ cơ hội tới nhanh như vậy. Bích Đào vốn đang nghĩ muốn đi theo xem diễn, có điều thân thủ của nàng không bằng Thọ vương, sợ bị người phát hiện, nên từ bỏ. Còn Thọ vương, nếu hắn không cẩn thận bị người phát hiện, chẳng phải là càng chứng thực tội danh của Nghi Quý nhân? Còn ngóng trông cung nhân của Du Nhiên các vẫn nên kiềm chế một chút, đừng làm cho chủ tử của bọn họ càng hãm sâu vào.

Thọ vương nghĩ thừa nước đục thả câu cũng không thú vị, không khỏi xoa xoa cái mũi nói: “Bổn vương đều đã cống hiến chính thân mình ra để hoàn thành đại cục cho ngươi, ngươi lại dùng loại thái độ này nói chuyện cùng bổn vương?

“Vương gia biết chính mình đã bị cống hiến là được rồi.” Bích Đào thực thuần thiện chớp chớp mắt: “Nếu không đoán sai, Hoàng thượng lập tức sẽ tìm Vương gia rồi có việc trò chuyện với nhau.”

“…” Bảo sao, khi hắn vừa mới nghe được Hoàng huynh nói nắm rõ thì cảm thấy không thích hợp.

“Vương gia, hôm nào lại mời ngươi uống rượu chưng từ hoa nhé?” Bích Đào nói một lời uy hiếp, miễn cho hắn lâm trận bỏ chạy.
2

Thọ vương trầm mặc một khắc: “Thêm nước thạch lựu nhiều hơn chút.”
9

“Được.”

Vương gia, ngươi dám nói ngươi không thích ăn trái cây?

Tác giả có lời muốn nói:


Bảng điểm kỹ năng

Điềm mỹ 5

Kiều tiếu ┛

Ôn nhu ┛

Hoạt bát ┛

Lãnh diễm ┛

Cao quý ┛

Khí phách ┛

Không dễ bị hãm hại (bị hãm hại Hoàng đế cũng không tin) 10
7

Dễ dàng hãm hại người (hãm hại ai Hoàng đế cũng tin) 3

Cảnh giác (trước khi chịu nguy hiểm sẽ có cảnh giác ) 10

Thanh âm điềm mỹ ┛

Thanh âm thánh thót ┛

Thanh âm mềm mại 5

Thanh âm khí phách ┛

Thân kiều thể nhuyễn 5

Thể chất khỏe mạnh 3

Da thịt trắng nõn ┛

Sợi tóc đen nhánh ┛

Chân dài eo thon 5

Thể trọng uyển chuyển nhẹ nhàng 5

Dễ dàng sinh dưỡng 8
2

Mang hương thiên nhiên ( tự chọn mùi hương ) 3

Cưỡi ngựa +3

Bắn cung +2

Tổng điểm số: 67.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.