Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 49: Rơi Xuống Nước


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 49: Rơi Xuống Nước

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Thọ vương thấy lại có người đến, không câu nệ lễ nghĩa, một mực mời phẩm trà, nói chuyện phiếm. Không đợi Tiết Bích Đào cự tuyệt, hắn trực tiếp gọi nội thị lấy khí cụ tới. Nhân lúc ba người các nàng đang hành lễ trả lời, Thọ vương liếc mắt nhìn Tiết Bích Đào một cái, cằm hơi hất về phía ba người kia: “Ngươi chọc tới các nàng à?”

Tuy rằng người nọ đã cho là mình làm rất bí mật, nhưng Thọ vương là một người cả ngày nhàn tới không có việc gì làm nên bắt người tới làm chuột bạch để nghiên cứu, sao có thể không nhìn ra được. Ở lúc nữ nhân kia đem ánh mắt sáng quắc đặt trên người Tiết Bích Đào cũng là lúc hắn nhận ra. Lúc đó hắn gần như đứng đối diện với nữ nhân kia, cho nên so với chính chủ hắn còn phát hiện được sớm hơn.

Tiết Bích Đào thu được ánh mắt của hắn, lắc lắc đầu, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại gật gật đầu. Chắc là vì chuyện khối băng, nhưng so với dự đoán ban đầu còn nhanh hơn.

Nhưng mà cũng không sao cả, mấy nữ nhân này muốn nhấc lên sóng to gió lớn, vẫn còn sớm lắm.

Vì thế nàng khí phách mười phần nhướng mày, lộ ra tươi cười, ý bảo Thọ vương không cần để ý tới. Chỉ tiếc thân là nữ nhân mềm mại, chút khí phách này Thọ vương người ta vẫn không hiểu được, mà lại cảm thấy tươi cười kia giống như bọc ba bốn tầng mật đường, ngọt đến mức làm người phải mềm nhũn.

Hóa ra mèo con là dựa vào cái này mà nắm chặt Hoàng huynh trong lòng bàn tay, hắn ngẩn ra một chút, rốt cuộc cũng hiểu rồi. Trên đời này nam nhân có thể kháng cự kiểu tươi cười như vậy thật đúng là không có nhiều, có thể nhìn thấy sau nhanh chóng hoàn hồn, hắn cảm thấy mình cũng khá ghê gớm rồi đấy.
12

Cung nhân rất nhanh chóng chuyển cái giường nhỏ bốn chân bằng tre trúc đến, bày ra cái vại có hình lá sen, trà nghiền, đĩa trà cùng trà cụ, bên cạnh đặt một cái trường án, bên trên đặt một cái lò hoa sen, muỗng. Sắp xếp nghiêm chỉnh đâu vào đấy.

“Nếu là dùng đệm hương bồ, đệm lại không đẹp, không bằng ngồi trên chiếu được không?” Thọ vương nói.

Tiết Bích Đào cười mà không nói, thấy bên cạnh ao có cái ghế đá thiên nhiên liền muốn ngồi xuống, bên cạnh ghế đá kia có một chùm phong lan chui ra từ một cái khe nứt, cản trở khả năng người khác ngồi bên cạnh nàng. Cho dù là ngồi trên chiếu, cũng muốn chiếm chỗ cao một chút mới phù hợp với tác phong của nàng.

Vân Lũ tay mắt nhanh nhẹn, không đợi chủ tử ngồi xuống liền trải lên trên một chiếc khăn tay, để tránh làm bẩn váy mới của chủ tử.

Thọ vương thấy nàng như thế, cũng học theo, cách một vị trí ngồi xuống. Còn ba vị cống nữ kia, vô danh vô phận, sao dám ngồi xuống trước mặt Tần vị phi tử cùng Vương gia? Cho nên đành phải đứng giống như cung nhân, từ xa nhìn qua, trông như là tỳ nữ hầu hạ.

Trong đó có một người khá thông minh, hai mắt sáng ngời, treo lên một nụ cười rồi tự đề cử mình nói: “Thiếp tuy bất tài, nhưng nguyện vì Vương gia cùng Trân tần nương nương mà pha trà.” Đúng là Hoàng Diêu bạn tốt của Đặng Minh Lộ.

Thọ vương gật đầu.


Nàng vui vẻ, lại khom lưng thi lễ lần nữa. Buộc ống tay áo to rộng cho gọn lại để dễ dàng xử lý.

Hoàng Diêu ngồi xổm cạnh trường án, đầu tiên nghiền nát trà màu đỏ đậm, rồi đặt lên bàn trà làm lạnh. Trước khi nghiền trà thành bột mịn thì cho sương sớm vào đun. Khi nước bắt đầu sôi lăn tăn có bong bóng như mắt cá thì cho thêm 1 chút muối, hớt bỏ lớp màng nước nổi trên mặt. Tiếp tục đun nước cho đến khi bong bóng to như hạt ngọc trai, múc một gáo nước trong siêu đang đun ra. Lại dùng trúc sách vừa ngoáy nước vừa cho bột trà vào. Nấu đến nước trà nổi bọt khí như “Đằng sóng cổ lãng” [1] thì lấy gáo nước đã múc ra đổ vào siêu. Để cho nước tạm dừng sôi. Được gọi là Dục này hoa.
2

([1]: sóng xô vào bờ.)

Lúc nàng pha trà rất chăm chú, cử chỉ giống như nước chảy mây trôi, không sai lầm một chút nào, có thể thấy được nàng đã tốn rất nhiều công phu cho việc này. Chờ nước trà nấu xong rồi, liền nhoẻn miệng cười với hai người ý bảo đã xong, đôi bàn tay mềm mại nâng khay lên, gót sen nhẹ nhấc. Chén trà đầu tiên tất nhiên là dâng lên cho Thọ vương.

Thọ vương tiếp nhận rồi phẩm trà, nước trà trong xanh, dư vị thơm ngọt. Hắn cười: “Quả thật hương vị của trà còn đọng lại trên đầu lưỡi.” Ánh mắt lại nhìn Tiết Bích Đào ở bên cạnh, ý vị không rõ.

Hoàng Diêu đang dâng trà cho Tiết Bích Đào nên đứng đưa lưng về phía Thọ vương, tất nhiên là không nhìn thấy được ánh mắt này. Dưới đáy mắt nàng hiện lên tia sắc bén, lúc Tiết Bích Đào nhìn qua thì thoáng rũ mi xuống để dấu đi. “Mời Trân tần nương nương dùng trà.” Trong giọng nói có ý cười, cùng với một chút lấy lòng, làm người lơ đãng liền sẽ xem nhẹ, thả lỏng cảnh giác.

Động tác cúi người dâng trà mới đi được tới một nửa, dưới chân lại giống như bị một đoạn vải khoác trên tay Tiết Bích Đào làm vướng mà té ngã, nước trà nghiêng ngả, nàng dưới sự hoảng loạn lỡ tay hắt chung trà, mắt thấy nước trà nóng bỏng kia có lẽ đều bị hắt hết lên người Tiết Bích Đào.

Lúc này ngay cả Tiết Bích Đào cũng không đoán trước được. Người trong cung dùng nhiều âm mưu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải nữ nhân thích dùng đao thật súng thật như mình. Cảnh giác tuy rằng hữu dụng, nhưng cũng chỉ có thể ở lúc người khác có hành động mà phản ứng lại, người khác có ý xấu với nàng lại không thể thông báo. Chờ nàng phát hiện trên tay tê rần dự đoán được không tốt, thì nước trà kia đã sắp hắt lên trên người mình rồi.

Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành phải ngửa người về phía sau, trước bảo vệ mặt không bị hắt đến.

Hoàng Diêu thấy dung mạo của nàng có thể sắp bị huỷ hoại rồi, trong lòng đang vui vẻ, nên nào chịu dễ dàng buông tha như vậy. Đang muốn duỗi tay ra kéo, mới thấy đoạn vải trắng vừa quấn vào chân khi nãy vẫn chưa hất ra, nên bị vướng vào chân, thân mình nàng ta vừa ngã về phía trước, trực tiếp đẩy Tiết Bích Đào ngã vào trong hồ.
1

Ban đầu Thọ vương xác thật là biết nữ nhân này biết làm việc, cũng cảnh báo cho Tiết Bích Đào. Nhưng hắn không dự đoán được nữ nhân này nhìn thì nhu nhược, nhưng làm việc lại trực tiếp thô bạo như vậy. Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tiết Bích Đào cũng đã bị đâm vào trong ao, hắn vươn tay ra chỉ có thể thu lại. Mày vừa mới nhăn lại, trong lòng vừa chuyển, cũng không để ý vạt áo bị ướt nhẹp do lúc nàng rơi xuống nước làm bọt nước bắn ra, liền quay lưng lại. Nước ao này không sâu, nên không nguy hiểm với tính mạng. Nhưng mùa hè quần áo mỏng manh, nếu ở trước mắt bao người bị hắn nhìn rõ ràng, vậy Hoàng huynh nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
8

Hoàng Diêu đang ngã ở trên ghế đá, tay nắm mấy cây phong lan, nàng ta ngẩn người ra, ngẩn xong đầu óc xoay chuyển cũng rất nhanh. Nếu Trân tần lộ ra cảnh xuân lại bị Thọ vương nhìn thấy, chẳng phải Hoàng thượng sẽ chán ghét nàng ta sao? Vừa nghĩ như vậy, liền cảm thấy cái này so với ý nghĩ ban đầu còn tốt hơn. Nhưng mà cho dù đầu óc của nàng xoay chuyển nhanh, chờ đến lúc nghiêng đầu nhìn lại, đã chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của Thọ vương. Nàng có chút không cam lòng cắn môi.

Nàng từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với Minh Lộ tỷ tỷ, sau khi vào cung Minh Lộ tỷ tỷ đối với nàng cũng quan tâm rất nhiều, chưa từng vì chuyện chung một phu mà sinh ra hiềm khích. Giống như lần trước thám thính được tin tức Hoàng thượng ở Ngự Hoa Viên, là do Minh Lộ tỷ tỷ dựa vào Trinh quý tần mới có được. Tuy tin tức trân quý, nàng cũng chưa từng giấu riêng mà đều cùng chia sẻ với mình. Cho nên lúc nàng nghe nói Minh Lộ tỷ tỷ bị đưa vào lãnh cung, cả người đều ngẩn ra, chỉ thiếu nước khóc ở trước mặt đám người xem kịch vui kia thôi.
2


Nàng ổn định tinh thần, không ngừng tự an ủi mình, ít nhất Minh Lộ tỷ tỷ ở lãnh cung mà không phải bị trảm. Tiện đà tốn hết tâm lực hỏi thăm chân tướng, nhưng vẫn không nghe được tin tức nào hữu dụng cả. Ngay lúc nàng sắp từ bỏ, thì Khúc Hân Nhiên ở cách vách lại truyền tin tức tới, nói là tra ra khối băng, nước ấm một hàng chuyện đều là do Trân tần bày ra. Nàng biết nàng ta hiện giờ là người của Đức phi, tin tức có được có lẽ không phải là giả. Bắt đầu từ lúc đó, nàng liền nghĩ, vô luận như thế nào, cho dù là liều mạng của mình cũng muốn làm Trân tần nhận lấy báo ứng!

Nàng ta không phải ỷ vào mình có một gương mặt mỹ nhân lấy được sự yêu thích của Hoàng thượng mà có được ngày hôm nay sao? Vậy thì nàng liền huỷ hoại nó! Làm cho nàng ta không bao giờ có thể mê hoặc được người khác nữa.

Vừa chui ra khỏi mặt nước Tiết Bích Đào liền kiệt lực ho hết nước ao vừa bị sặc vào trong bụng ra. Một đầu tóc đen của nàng đã bị xoã ra rối tung, đang ướt dầm dề dính vào sau eo, thỉnh thoảng có bọt nước từ trên lăn xuống. Quần áo đơn bạc càng bị thấm ướt, mơ hồ có thể thấy được cái yếm màu vàng cam thêu cánh hoa sen. May mà ngày mùa hè nàng không thích trang điểm, nếu không rơi xuống hồ xong lớp trang điểm nhoè nhoẹt, nàng cũng không cần nghĩ đến lập uy nữa.

Lại nói, cho dù nội thị công công không thể giao hợp, nhưng vẫn là nửa nam nhân. Dưới sự nhắc nhở của Thọ vương đều sớm xoay người sang chỗ khác. Tiết Bích Đào nhìn lướt qua trên bờ, khóe miệng chứa ý cười lạnh, trầm giọng phân phó: “Sơ Hiểu, ngươi đi Lưu Hương Uyển ở gần đây lấy một bộ ngoại sam.”

Hôm nay nếu không phải có Thọ vương, chỉ sợ việc này thật sự không dễ xử lý rồi.
2

Hai vị cống nữ còn lại đã sớm bị một chuỗi sự việc này làm cho choáng váng hoa mắt, vừa mới hồi thần, lại nhìn thấy Trân tần rơi xuống nước liền hoa dung thất sắc. Vô luận Hoàng Diêu là cố ý vẫn là vô tình, Trân tần từ trước đến nay đều tác oai tác phúc nhất định sẽ không chịu ăn cái mệt này. Đến lúc đó mấy người tới cùng Hoàng Diêu như các nàng khẳng định sẽ bị tính là đồng lõa, thế nào cũng không tránh thoát!

Nghĩ đến đây, lại nghe được Trân tần phân phó. Các nàng quả thực giống như bắt lấy một tấm bè gỗ cuối cùng, liên tục thỉnh cầu nói: “Một mình Sơ Hiểu cô nương đi sợ là sẽ bị trì hoãn canh giờ, nương nương nếu không chê liền lấy tạm quần áo của thiếp dùng một chút, để thiếp dẫn đường cho Sơ Hiểu cô nương!”

“Vẫn là dùng quần áo của thiếp đi, chỗ đó của thiếp có một bộ xiêm y mới còn chưa có dùng lần nào.” Đinh thị cũng không cam lòng yếu thế.

Nếu không có ai vây xem, cũng coi như là bơi lội cũng được. Nhưng hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nước, trên bờ kia một vòng người không dám quay đầu lại xem, nhưng vẫn làm nàng rất xấu hổ. Vì thế nàng gật đầu: “Ngươi đưa Sơ Hiểu đi lấy đi.” Nàng chỉ vào Đinh thị.

Đinh thị nhẹ nhàng thở ra, dưới ánh mắt ảo não không cam lòng của Ngụy thị dẫn đường rời đi.

Nàng lại đặt ánh mắt trên người Hoàng Diêu, phút chốc liền nghe được lời nói mang theo ý cười của Thọ vương truyền đến: “Có muốn bổn vương giúp ngươi một phen hay không?”

Tiết Bích Đào nghiêng đầu. Không hiểu Thọ vương lại muốn làm ra chuyện xấu gì.

Còn chưa đợi nàng cân nhắc ra đến tột cùng là cái gì, liền bỗng nhiên nghe được bên cạnh rầm một tiếng, bắn lên một đám bọt nước thật lớn. Nàng ngạc nhiên, tầm mắt vừa chuyển, Hoàng thị vừa rồi còn trên bờ giờ đã không còn nữa. Thọ vương vẫn quay lưng lại hồ nước như cũ, không biết từ lúc nào đã dịch đến cái ghế đá nàng vừa mới ngồi, giơ chân đá nữ nhân kia xuống dưới.


Trong lòng nàng lập tức yên lặng khen Thọ vương một tiếng đẹp. Vốn nàng đã tính toán đợi mình lên bờ bọc quần áo kỹ lưỡng đã rồi lại làm việc này. Bởi vì nội thị đều xoay người lại, cung nữ sức lực lại không đủ lớn.

Thọ vương vừa làm như vậy, quả nhiên là giúp nàng một phen.

Được như ước nguyện, trong lòng nàng liền thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chờ Sơ Hiểu mang tới một cái áo ngoài cùng một kiện áo choàng bọc kín nàng lại, rồi lau hết bọt nước trên mặt đi, nàng lại biến trở về tiểu Tiết Bích Đào ngạo ngạo kiều kiều thích hất cằm lên liếc người khác. Nàng lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn Hoàng thị đầy mắt oán khí ở trong nước, nói: “Không thích?”

“Thiếp chẳng qua là lỡ tay, nương nương tâm địa từ bi, việc gì phải so đo với một cống nữ nho nhỏ như thiếp?” Hoàng thị bắt đầu giảo biện, nàng chưa có đổi xiêm y, tất nhiên không thể tùy ý lên bờ, nên vẫn chỉ có thể ngâm ở trong nước. Nguyên bản, nàng tính toán lấy cái cớ bị áo của Tiết Bích Đào làm vướng. Nhưng mà kế hoạch không thành công, làm biểu tình của nàng trở nên có chút vặn vẹo, không thể che dấu được

“Ngươi.” Tiết Bích Đào không nói lời vô nghĩa, quay mặt sang Nguỵ thị đang nơm nớp lo sợ, nói ra lời nói làm nàng ta giật mình cả người: “Lột quần áo của nàng ta ra cho bổn cung.”

“Nương nương, thiếp, thiếp…” Ngụy thị chân mềm nhũn quỳ xuống, nằm ở trên mặt đất không dám nhúc nhích, chỉ liên tiếp nói: “Nương nương, nàng, nàng nói như thế nào cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, như vậy, như vậy nếu để người nhìn thấy, chẳng phải là tổn hại đến mặt mũi của Thánh thượng sao.”

Có lẽ toàn bộ Hoàng cung này cũng không tìm được ai miệng lưỡi vụng về hơn nàng ta nữa. Trước mặt một nữ nhân nói một nữ nhân hãm hại nàng ta có một chân với nam nhân của nàng ta, đây không phải cầu tình, mà là kéo cừu hận đấy.

Tiết Bích Đào giống như phát hiện kỳ lạ nhìn nàng ta nhiều hơn một chút. Đây không phải là giả trư ăn thịt hổ chứ?

“Các ngươi chẳng qua là lễ vật bổn vương đưa cho Hoàng huynh thôi.” Thọ vương đứng bên cạnh bỗng cười ra tiếng, lời trong lời ngoài đều quét Nam Quốc sang một bên, nói: “Hôm nay va chạm Trân tần bổn vương cảm thấy băn khoăn, có điều xử trí cũng là chuyện theo lẽ thường thôi. Chỗ Hoàng huynh, bổn vương lại đưa mấy mỹ nhân qua đó là được.”

Lời nói vừa rơi xuống, hắn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có người nào đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn nhìn khắp nơi một vòng, nhưng cũng không phát hiện là ai làm gì mờ ám.

Tuy rằng hắn vì nàng nói chuyện là tốt, nhưng mà Tiết Bích Đào rất bất mãn với câu cuối cùng của hắn. Vì thế khẽ hừ một tiếng.

Nếu Thọ vương biết ý tưởng trong lòng nàng, nhất định sẽ hô to oan uổng. Hắn chỉ là tùy ý qua loa lấy lệ một câu thôi, làm sao sẽ thật sự phí tinh lực đi vơ vét mỹ nhân cho Hoàng huynh chứ. Nếu như có người nào hắn coi trọng, thì hắn đã sớm thu vào dưới trướng mình để dùng rồi, đâu thèm cái gì mà huynh đệ tình thâm.

Nguỵ thị quỳ trên mặt đất nghe vậy ngẩn ra, lại nghe thấy trong ao đột nhiên vang lên một thanh âm bén nhọn, cùng với oán hận mà kêu gào, nên có chút luống cuống tay chân. Cho dù như thế nào, ban ngày ban mặt mà để nàng cởi quần áo của một nữ nhân, truyền ra ngoài đối với nàng cũng đều bất lợi. Hiện giờ nàng còn chưa được Thánh thượng coi trọng, nào dám tự hủy tường thành như vậy.

Nhưng mà ai thèm quan tâm nàng nghĩ như thế nào đâu, Tiết Bích Đào hạ lệnh cho nàng làm không thể nói không.

“Ngươi cũng không thích?” Tiết Bích Đào cảm thấy trên người ướt ướt dính dính rất không thoải mái, hơn nữa trên đùi bị bỏng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế thuận miệng phân phó hai thái giám: “Nếu như thế, các ngươi đi đi. Thuận tiện ném cả nàng ta vào nữa.”

Tội liên đới gì đó, nàng thích nhất.

Thế này trong lòng Ngụy thị cũng không dám tính toán gì nữa, dập đầu liền nói: “Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội. Thiếp, thiếp nguyện ý đi” Mấy chữ phía sau rất khó có thể mở miệng.


Tiết Bích Đào được như ý, không muốn ở đây lâu nữa. Bỏ lại một câu: “Tiểu Thuật Tử, Tiểu Lâm Tử, hai người các ngươi giúp Ngụy thị một chút. Còn có, không đến trời tối không được cho nàng ta lên bờ.”

“Nô tài tuân mệnh.”

“Buông ta ra! Các ngươi dựa vào cái gì! Ta chính là người của Hoàng thượng! Đừng tới đây, đều đừng tới đây!” Đến giờ nàng cũng không rõ, vì cái gì vị Vương gia hỉ nộ vô thường này lại giúp đỡ Trân tần? Mà tình cảnh tiếp theo, đã không cho nàng có thời gian hiểu được.
1

Tiết Bích Đào hành lễ cáo lui với Thọ vương xong, liền dần dần đi xa trong tiếng giãy giụa không ngừng đánh ra bọt nước của Hoàng thị. Nàng vén tóc đen ướt nhẹp ở đằng trước, vuốt vuốt. Giữa mày có dính bọt nước chợt hiện lên tươi cười giống như gió xuân.

Dựa vào cái gì?

Chỉ bằng nàng là Tiết Bích Đào.
8

Hoàng đế thưởng thức túi thơm màu xanh đen trên tay trong chốc lát, mùi hương hoa đào làm hàng mày của hắn giãn ra. Nói với Triệu trung tín: “Nếu đã như vậy, vậy thì cũng đưa nàng vào lãnh cung làm bạn với tỷ tỷ nàng đi.”

“Vâng.” Triệu Trung Tín khom người tuân mệnh.

“Thương thế của Trân tần như thế nào rồi?”

“Thưa Hoàng thượng, theo như lời thái y thì tuy miệng vết thương bị ngâm trong nước một thời gian dài, nhưng cũng may được xử lý đúng lúc nên cũng không đáng lo ngại.” Hắn trả lời cực kỳ cẩn thận.

Nếu là phi tần bình thường, một câu không quá đáng ngại còn được.

“Mang tuyết cơ cao lên đây, trẫm đi xem nàng một chút.” Hoàng đế đứng dậy nói. Tuy rằng Hàn Tử Quy có quạt gió thêm củi trong chuyện này, nhưng từ trước đến nay hắn đều yêu thích xem diễn mua vui, có cái hành động này cũng là bình thường, hắn cũng không nghĩ nhiều. Huống chi nếu không phải có hắn, có lẽ thân hình bé con sẽ bị rất nhiều người thấy, chỉ sợ mọi chuyện cuối cùng nháo đến mức không thể vãn hồi.
12

Nhưng mà, phẩm trà nói chuyện phiếm? Hừ, xem ra trải qua đêm qua, vật nhỏ vẫn tinh thần mười phần nha.
1

Hắn cũng muốn nói chuyện với nàng thật tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.