Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 48: Sữa Đặc Ngọt


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 48: Sữa Đặc Ngọt

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

Vào hạ, nắng hè chói chang, ánh nắng nóng rát chiếu mãnh liệt đến bỏng người. Ngoại trừ bóng râm của cây xanh có chút mát mẻ, chỉ có trong các cung điện bài trí đồ đựng đá tỏa hơi mát ở bốn phía là có thể thở dốc. Trong những ngày mùa hè, mọi người đều chuẩn bị chậu đá bàn băng, hoa quả ướp lạnh, tránh nóng hưởng lạc.

Khi Hoàng đế khoanh tay đi từ bên ngoài vào, vừa vặn bị gió lạnh tạt vào mặt. Quay người nhìn lại, tiểu nữ nhân một thân xiêm y cân vạt xanh nhạt, váy dài xanh biếc có hình bướm đậu trên hoa, cánh tay trắng như ngà voi, trong tay đang cầm quạt hồ lô làm bằng lụa Tô Châu đứng bên cạnh bồn băng, ra sức quạt gió về hướng này.

Chờ chính mình vẫy tay một cái, nàng liền nhét quạt kia vào trong tay cung nhân, đôi tay nhấc váy, lon ton chạy về phía mình. Yêu kiều đến bên cạnh người, ôm lấy cánh tay hắn, cọ cọ giống như mèo con.

“Hoàng thượng, lạnh không?” Tiết Bích Đào ngẩng khuôn mặt nhỏ lên lấy lòng, lông mi cong vút run rẩy.

Hoàng đế vừa thấy ngoại trừ đồ đựng đá, bên mấy góc giường còn bày rất nhiều bồn băng, chưa nói xa xỉ cũng đủ phô trương, dù không ai quạt, toàn bộ không khí lưu động trong phòng cũng sẽ mát lạnh. Hắn cốc trán nàng, nói: “Lại còn biết khoe mẽ.”

Từ ngày hôm qua nhìn nữ nhân dầu mỡ kia, cả ngày hôm nay hắn ăn không vào, cứ vừa nhớ tới sẽ cảm thấy buồn nôn. Đều là do vật nhỏ hồ nháo này làm hại. Đáng ra hôm nay hắn còn không định tới, nghĩ trước tiên để nàng an dưỡng rồi nói. Nhưng trong đầu dạo qua một vòng, cũng không tìm thấy trong số hậu phi người có thể làm hắn ngừng buồn nôn, vẫn phải tìm đầu sỏ gây tội để hạ miệng, ai bảo nàng mát lạnh ngon miệng.
6

Chung quy hắn không thể vì nữ nhân kia mà ủy khuất chính mình.

“Băng của Lưu Hương uyển đều bị nàng dọn đến trong phòng mình sao?” Hoàng đế thuận miệng hỏi.

Tiết Bích Đào đưa ra lời giải thích rất đơn giản: “Người ta sợ nóng mà.” Bộ dáng rất là đương nhiên.

Rồi nàng nhìn biểu tình của Hoàng đế, lại cong cong mi mắt, cười nói: “Các nàng cũng không phải bảo bối của Hoàng thượng, thêm băng cho các nàng làm chi.” Lời này khiến cho người nghe xong không phải mắng nàng không biết xấu hổ, mà chính là trực tiếp ra tay bóp chết nàng. Chỉ có một mình nàng là bảo bối, các nàng đều là cỏ rác! Đây không phải ức hiếp người sao.

“Vật nhỏ.” Hoàng đế cười mắng, xoa bóp gương mặt non mềm như nước của nàng, trên tay xúc cảm mát mẻ, hơn nữa lời lẽ tinh quái của nàng làm tâm tình hắn dần dần tốt lên.

Hắn phất tay cho cung nhân lui ra, chặn ngang người, ôm nàng vào trong lòng, ước lượng, nhướng mày: “Gần đây có phải không chịu ăn cơm hay không, trẫm thấy nhẹ.”

Tiết Bích Đào quen thuộc ôm cổ Hoàng đế, thần khí hiện ra như thật, để hắn ôm nàng đến bên giường, thì thầm nói: “Hoàng thượng thấy nhẹ, người ta nhìn còn thấy nặng đó. Mỗi ngày đều ăn thuốc bổ, lại không phải ăn vào trong bụng Hoàng thượng, Hoàng thượng tất nhiên nói nhẹ nhàng. Dù sao, dù sao người ta là nặng, không sai!” Nàng nói xong lời cuối cùng, bắt đầu chơi xấu, mục đích chỉ có một, không thể lại để Hoàng đế vỗ béo.


Nếu không phải nàng thêm điểm vào thể trọng uyển chuyển nhẹ nhàng thì đâu có nhẹ. Xem đến lúc đó hắn hạ miệng ở nơi nào!

Hoàng đế ngừng động tác ném nàng lên giường, ôm nàng ở trên đùi mình, nói: “Nói chuyện tử tế, đừng luôn càn quấy.”

Tiết Bích Đào thò người ra, lấy một quả anh đào từ đĩa lưu ly khắc hoa bạc trên bàn, đưa tới bên miệng Hoàng đế, chu môi mềm giọng: “Ghét bỏ người ta càn quấy, không nói lời nào là được chứ gì. Hoàng Thượng ăn trái cây đi ~” Thân mình nàng mềm như bông, lắc lư ở trong lòng Hoàng đế, làm nũng.

Hoàng đế ăn xong trái cây, nhân tiện cắn đầu ngón tay thon dài của nàng.

Không biết vật nhỏ lớn lên như thế nào, toàn thân không chỗ nào không mềm, ngay cả ngón tay, hắn nhàn hạ thưởng thức phát hiện của mình, trong lòng tan chảy. Nếu nuôi nàng mập mạp mum múp, nói vậy ăn càng thơm nức ngon miệng.
6

Có thể thấy được bất luận Tiết Bích Đào chơi xấu như thế nào, hiện thực bị vỗ béo đều không thể phản kháng.

Cho Hoàng đế một quả, thời điểm đi về phía bàn lấy thêm, trong đầu Tiết Bích Đào, một ý tưởng tà ác đột nhiên nảy ra. Ha, hình như đã lâu không chơi đùa như vậy, thật ra thời điểm trước kia đi ra ngoài lêu lổng thường làm. Trong mắt nàng hiện lên những tia giảo hoạt, cầm một quả anh đào còn cuống, cắn cuống, đút quả cho Hoàng đế. Hoàng đế thấy nàng đút như vậy cũng rất có hứng thú ăn.

Mà sau khi Hoàng đế ăn xong, nàng ngậm cuống vào miệng, dùng lưỡi uốn cong, chơi vui vẻ vô cùng.

Hoàng đế đặt tay ở trên eo nàng, véo một cái, cười mắng nàng: “Mèo tham ăn, thật là cái gì cũng ăn. Nhanh nhổ ra.” Nhưng lại thấy má đào của nàng phồng lên, không giống như bộ dáng muốn nuốt vào.

Tiết Bích Đào vặn thân mình không chịu, náo loạn một lát, mới đưa đầu lưỡi phấn nộn ra. Cuống anh đào mới vừa rồi dựng thẳng, đã bị bẻ cong, cuộn tròn ở trên đầu lưỡi. Lại nhìn lên trên còn có thể nhìn thấy đáy mắt nàng hiện ra vui thích, nghịch ngợm.
2

Hoàng đế nhìn vậy, sau một lúc lâu mới nói: “Thì ra bé ngoan của trẫm cũng không phải không có bản lĩnh gì.” Ít nhất đầu lưỡi rất linh hoạt.

Tiểu nhân nhi nghe vậy đôi mắt mở to trợn tròn, nhất thời phun cuống kia ra, nắm tay mềm như bột đấm lên ngực của người nọ, giận dỗi hét lớn: “Hoàng thượng khinh thường người! Người ta có nhiều mà!”

“Hả? Sao trẫm không biết nàng có nhiều bản lĩnh, còn ẩn dấu cái gì chưa nói?” Nắm tay của vật nhỏ mềm mại, đấm vào không đau, ngược lại thật thoải mái. Hắn vui mừng hưởng thụ ân ái của mỹ nhân, thuận tiện trêu đùa một chút, lạc thú vô cùng.

Tiết Bích Đào muốn nói, quét mắt nhìn thấy đĩa lưu ly trên bàn, đột nhiên nhanh trí. Nàng chỉ ngón tay vào ngực Hoàng đế, người nghiêng về phía trước. Hoàng đế hiểu ý dựa về phía sau, thoải mái dễ chịu tựa ở cạnh giường, dù bận vẫn ung dung xem nàng bày trò. Tiết Bích Đào ngậm lấy thịt anh đào đã bỏ hạt, cười ngọt ngào ngăn miệng Hoàng đế, không cho ra tiếng.


“Còn chứ, Hoàng thượng sẽ thích.” Nàng câu dẫn như phấn hoa mật ngọt, liếc mắt, lời nói ái muội hàm hồ.

Tiếp theo giữ tay áo, tưới sữa đặc lên anh đào trong miệng, hương vị ngọt ngào dễ chịu lập tức tràn ngập khoang miệng, nàng phủ lên người hắn, gần trong gang tấc, như có như không quấn lấy hơi thở nóng rực của Hoàng đế. Môi còn đỏ hơn anh đào trong miệng, khẽ nhếch, nước sữa đặc theo cánh môi chảy xuống, từng giọt từng giọt từ khóe môi rơi vào trong miệng Hoàng đế, hòa trộn với nước anh đào thơm ngon.

Trong nháy mắt, khiến Hoàng đế hưng phấn nhất lại vẫn là hương vị mỹ nhân.

Ba loại tư vị này kết hợp lại thật sự là tuyệt không thể tả.

Chất lỏng chảy hết, cánh môi nàng đóng lại, kề sát, rồi lại xa hắn. Đợi khi hắn gấp không chờ nổi đuổi lên trên, nàng cắn một cái vào cổ hắn, cười ngã vào trong lòng hắn, giọng điệu bỡn cợt: “Ha, Hoàng thượng có thích hay không?”
6

Hoàng đế xoa đầu nàng, bình ổn sóng tình trong cơ thể, trầm giọng cười nói: “Đúng là trẫm thích.”

Bảo bối như vậy làm hắn càng thêm luyến tiếc rời khỏi người, hắn nghĩ thầm.

“Có phải Hoàng thượng còn thích Khúc Ngự nữ làm điểm tâm hay không?” Tay nhỏ của nàng sờ tới sờ lui ở bên hông hắn, nửa ngày sờ thấy cái túi thơm xanh đen thêu đồ án hồi văn[1], vừa lòng. Chiêu thức ấy nàng luyện hồi lâu, đường kim thật nhỏ như trứng cá, vì bình thường dấu vết mũi kim nhìn qua khá dễ lộ, để được đường kim trong suốt như ngọc, nàng mới chọn thêu cái này. Lúc ấy ở cữ, ngoại trừ ăn uống ngủ, nàng cũng đi theo Phụng Tử luyện cái này. Nhưng thật ra nàng cũng không dám thêu hoa lá chim cá lên trên đó.

([1] đồ án hồi văn: hoa tiết những đường gấp khúc, uốn lượn)

Đây là lễ vật nàng tặng cho Hoàng đế.

Nếu cẩu Hoàng đế không mang, nàng sẽ không bao giờ tặng đồ cho hắn nữa, hừ.

Nhưng nếu không phải Khúc Hân Nhiên ra chiêu thức ấy, kỳ thật nàng cũng không nghĩ ra. Trong đầu nàng hoàn toàn không có khái niệm đối với việc đưa tặng đồ vật.

“Ghen tị?” Hoàng đế cười, chờ nàng đạt tới mục đích, khóe mắt đuôi mày đều vui mừng giương lên, xoay người ngăn chặn nàng, không cho tay nhỏ của nàng lại lộn xộn. Hắn thấp giọng nói: “Miễn bàn đến nàng ta.” Tiếp theo cúi người hôn tới, lại không nói lời khác.


Nếu là dĩ vãng, hắn đói bụng có lẽ còn có tâm tình ăn. Nhưng từ sau sự kiện tối hôm qua, hắn thấy đồ dầu mỡ đều cảm thấy dạ dày không thoải mái. Thịt của sủi cảo kia chảy mỡ ra bên ngoài, hắn trực tiếp sai Triệu Trung Tín ném cho người dưới xem như ban thưởng.

Khúc Ngự nữ kia chính là không có ánh mắt bằng bảo bối của hắn.

Anh đào ngon ngọt, lại mát lạnh giải nhiệt. Hắn thích nhất ——

Hôm qua bị Hoàng đế lăn lộn nghiêng trời lệch đất, qua một đêm toàn thân vẫn bủn rủn không thôi, Tiết Bích Đào vốn là muốn ăn vạ trên giường không chịu đứng dậy.

Nhưng theo Vân Lũ nói, từ sau lần đó nàng hóng mát ở Phù Bích đình một lát, lại không ra khỏi cung điện nữa. Điều này không thể được, nàng còn không muốn bị nuôi béo rồi chờ làm thịt, trừ bỏ hôm sinh thần Hoàng đế, tất nhiên còn phải ra ngoài đi lại mới được. Điểm số kỹ năng khó có được, mới vừa được hai điểm nàng lại thêm vào Dễ dàng sinh dưỡng, có thể không lãng phí cũng đừng lãng phí.

Vì thế nàng đặt ra nguyên tắc viết xong kế hoạch, phải bắt đầu thực hiện từ hôm nay, kiều kiều nhược nhược[2] để Vân Lũ nâng dậy, trên đường còn bị váy dài phết đất vướng chân.

([2] vẻ đẹp mong manh, yếu ớt)

Người xưa nói: Túng dục thương thân, thật không sai.

Đã muốn vận động thì không thể hóng mát ở trong đình. Nhưng hôm nay mặt trời chói chang, nàng không muốn chảy ra một thân mồ hôi. Cuối cùng, nàng chọn đường mòn thanh u, đi hướng có một mảnh rừng trúc đan xen trúc khanh bên cạnh ao, nhân tiện học người văn nhã thưởng thức cảnh trí u tịnh.

Trong rừng trúc, hô hấp có thể nghe mùi thanh mát của lá trúc xanh biếc, khiến người ta thần thanh khí sảng, gió thổi từ ao qua rừng trúc, khi thổi đến trên người đã ẩm ướt thì lạnh băng, Tiết Bích Đào nhẹ ngẩng mặt, cảm thụ hơi thở phiêu đãng mới mẻ của trúc xanh.

Gió thổi qua, từng cây xanh ngắt nghiêng mình cọ xát vào nhau, ao nước trong xanh gợn sóng dần dần ánh vào mi mắt.

Bên cạnh cái ao, ngoài dự đoán lại có một người đang đứng đó. Tư thái nhàn tản thản nhiên, rõ ràng đối lập với cây trúc xanh đứng thẳng tắp.

Lúc trước ở bên ngoài đã chạm mặt với hắn, Tiết Bích Đào chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra. Nam tử có thể đi lại trong cung, ngoại trừ thái y chính là tông thân hoàng thất, còn có vài đại thần đặc biệt được Hoàng đế tin cậy. Mà có thể tùy tiện đi lại, ngoại trừ hắn lại không có người khác.

Bước chân nàng không dừng, trên mặt càng không thấy kinh hoảng. Chỉ như là gặp nhau ở trên bữa tiệc, nàng cúi người hành lễ, nói cười vui vẻ: “Gặp qua Vương gia.”

Thọ vương nghe tiếng quay lại, kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi là?”

Diễn cũng thật giống, Tiết Bích Đào mỉm cười chửi thầm.

Thái giám bên người Thọ vương nhỏ giọng nói: “Vương gia, đây là Trân Tần nương nương Trữ Tú cung.”


“À. Là bảo bối hiện nay hoàng huynh sủng ái nhất?” Hắn nói thẳng không hề kiêng dè, thái giám kia nghe được, xấu hổ khụ một tiếng. Thọ vương lại nói: “Thoạt nhìn kiều kiều nhược nhược, hoàng huynh đổi sở thích khi nào vậy?”

Quỷ quái nhà ngươi, nếu không phải hôm qua hoàng huynh ngươi liều mạng lăn lộn, hôm nay nàng sao có thể nhược nhược! Nhưng kiều kiều thì nàng thừa nhận.

“Vương gia.” Khóe mắt Tiết Bích Đào nhíu lại, mắt đào hoa không có khí thế bằng mắt phượng, nhưng ý tứ cười như không cười, nàng vẫn có thể biểu đạt chính xác.

“Trân Tần có lễ.” Thọ vương cười thực ôn hòa: “Bổn vương luôn luôn thích ăn ngay nói thật, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng Trân Tần bao dung.”

“Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Tiết Bích Đào cười rất khách khí: “Nếu Vương gia ở đây, vậy bổn cung không quấy rầy nhã hứng của Vương gia, tạm thời cáo lui.” Dứt lời, nàng xoay người mang theo cung nhân trở về.

Kéo căng da mặt cũng thật khó chịu.

Tượng vàng Oscar quả nhiên không phải mỗi người đều có thể nâng nha.

“Trân Tần chậm đã.” Thọ vương mở miệng giữ nàng lại: “Một người ở đây không khỏi không thú vị, không bằng kết bạn, phẩm trà tán chuyện phiếm, nhận tiện ngắm cảnh, như thế nào?”

Mặt thái giám đen lại, Vương gia, ngươi chơi xấu với phi tần của Hoàng Thượng như vậy, thật sự được sao? Tuy rằng nói chuyện rất lịch sự tao nhã. Từ trước đến nay Thọ vương hành sự làm người ta khó có thể nắm bắt, bọn họ sớm đã thành thói quen. Thấy nhiều thành quen, thấy nhiều thành quen, thấy nhiều thành quen.

Trong lòng hắn mặc niệm ba tiếng.
1

“Chỉ sợ không tiện.” Tiết Bích Đào quả quyết cự tuyệt. Tuy rằng ở phương diện này, quy củ của Nguyên triều nới lỏng, phụ nữ tới trước đông người cũng không sao. Nhưng nếu nàng vui vẻ tiếp thu, vậy sẽ bị mọi người dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn đến chết, rốt cuộc xưa nay bọn họ không quen biết nha.

Vì thế, tình cảnh trong mắt mọi người chính là một người không ngừng phát ra lời mời, một người không ngừng mỉm cười cự tuyệt, rất có loại loại cảm giác cò kè mặc cả khi mua đồ trên phố.

Cung nhân ở một bên nhìn đến phát mệt, chỉ thiếu điều ai thán kêu ra tiếng: “Nương nương, ngài đáp ứng hắn đi! Có chúng ta ở đây, Thọ vương cũng chẳng dám làm gì ngài!”

Đang định mở miệng thì ba người đi tới bên cạnh, tiếng vấn an đồng thời truyền đến: “Thiếp Diêu thị / Ngụy thị/ Đinh thị gặp qua Vương gia, gặp qua Trân Tần nương nương.”
1

Lại là ba người cống nữ. Lưu Hương uyển khá gần nơi này, các nàng ở đây cũng không có gì lạ.

Nhưng rõ ràng Tiết Bích Đào lại cảm nhận được một ánh mắt tràn ngập địch ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.