Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 50: Hoa Điền
Editor: Thiên Phi
Beta: Hy Thái Phi
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã vào thu. Cây bích đào vốn chỉ nở hoa mà không kết quả, hiện tại cánh hoa cũng dần tàn, lá rụng thưa thớt. Trong đình viện không khỏi trống vắng, nhóm thợ trồng hoa vốn là chuẩn bị gieo hoa phấn và hoa nhài, nhưng đều bị Trân Tần bác bỏ, thay vào đó là biển hoa hải đường xinh đẹp yêu kiều, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Đầu tháng bảy, An Tuyển thị của Vũ Hương uyển bình an sinh hạ một nhi tử, trở thành đương kim Tứ hoàng tử. An Tuyển thị cũng được lên làm An Tài tử, mẫu bằng tử quý[1].
([1] Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh hiển nhờ con.)
2
Dù là như vậy, nhưng ở hậu cung này người có phong quang vô hạn vẫn là Trân Tần nương nương của Phương Hoa các. Từ khi thủ đoạn nàng trừng trị cống nữ Hoàng thị bị truyền ra ngoài, hơn nữa thánh thượng không hề có ý trách cứ, cho thấy hắn rất che chở cho nàng, nên tạm thời trong hậu cung không có người nào dám chống lại nàng.
Bị lột áo lót trần trụi ngâm mình ở trong ao, phải chịu nhục đến mức ấy, chi bằng cho Hoàng thị một đao vào cổ còn thống khoái hơn chút.
Quả nhiên, hôm sau từ lãnh cung đã truyền ra tin tức Hoàng thị dùng lụa trắng thắt cổ tự sát. Khiến những người không được ân sủng đều không khỏi thổn thức.
Lỡ như một ngày nào đó mình vô ý, có phải cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy hay không? Nghe nói hôm ấy là Hoàng thị vấp phải váy của Trân Tần nên mới như thế. Cũng chỉ là nhất thời vấp ngã mà thôi. Chẳng những phải chịu nhục, còn bị ném vào lãnh cung cả đời không được ra ngoài, đáng thương như vậy, cũng khó trách nàng ta nghĩ quẩn.
Mà những phi tần có địa vị cao lại nắm được tin tức rất nhanh, tất nhiên là biết rõ chân tướng. Hoàng đế thân là nam nhân, khó có thể hiểu được lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân, nhưng các nàng đều là nữ nhân nên hiểu rất rõ. Chỉ là các nàng hà tất gì phải hảo tâm, nói ra chuyện Trân Tần mới là người bị hại để người khác giảm bớt ác cảm của mình với nàng ta đây.
Cho dù Trân Tần có cậy quyền đến mấy, cũng sẽ lo lắng bị mọi người cùng nhau công kích mình. Các nàng cũng không tin Hoàng Thượng sẽ che chở cho nàng ta cả đời!
1
—
Thời điểm Tiết Bích Đào được cung nhân dẫn vào chính điện của Trữ Tú cung, thấy Trinh Quý tần đang ôm Tam công chúa hai tuổi của mình cùng chơi con quay. Khi Trinh Quý tần nghiêng đầu nhìn nàng, thì đứa bé trắng trẻo đáng yêu cũng nhìn theo, cùng lúc đó món đồ chơi trong tay cũng lạch cạch rơi trên mặt đất.
Miệng tiểu công chúa mếu xệch, đôi mắt đen láy ướt át như sắp khóc.
Tiết Bích Đào bất giác mỉm cười, tiến lên nhặt món đồ chơi bé bé kia lên, đưa đến tay tiểu công chúa. Vì thế mà nàng cũng bỏ qua việc thỉnh an với Trinh Quý tần.
Trinh Quý tần cũng không dựa vào việc này để lấy cớ làm khó nàng, chỉ mời nàng ngồi xuống sau đó phân phó tiểu cung nữ lo pha trà. Nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn tròn tròn của tiểu công chúa, tự mình xoay xoay con quay trên bàn. Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn nữ nhi, xoa xoa đầu của nó, rồi xoay người sang nói với Tiết Bích Đào: “Hôm nay muội muội tới đây là vì chuyện gì?”
“Muốn mượn người của Quý tần nương nương dùng một chút thôi.” Tiết Bích Đào đi thẳng vào vấn đề, mỉm cười điềm nhiên.
Trinh Quý tần cảm thấy có chút kỳ quái, nàng và Trân tần này vốn không có giao tình, đang yên đang lành vì sao lại chạy đến chỗ nàng mượn người? Nàng cười nói: “Muội muội nói chuyện vẫn thẳng thắn như thế. Vậy không biết muội muội muốn mượn người nào?”
Nữ nhân trong hậu cung phần lớn là như thế, chỉ cần không phải hoàn toàn đối địch, tất nhiên sẽ không thẳng thừng từ chối. Cho dù các nàng có hiềm khích, chỉ dựa vào hành động Tiết Bích Đào nhặt món đồ chơi lên, nàng cũng hiểu rõ mục đích hôm nay nàng ấy đến là muốn hoà hợp êm thấm.
Tiết Bích Đào tiếp nhận ly trà từ tay tiểu cung nữ lo sợ bưng tới, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, cũng chưa từng nhấp môi, chỉ cười đáp: “Ta nghe nói tiểu cung nữ bên cạnh Khúc Ngự nữ, à, tên là Minh Hà, là người của Quý tần?”
Lời này vừa nói ra, không khí liền đông lại, sắc mặt Trinh Quý tần có chút trầm xuống, khóe miệng vẫn mỉm cười: “Đã là nghe nói, đủ có thể thấy không phải là thật. Bổn cung cũng không biết là muội muội nghe được chuyện này từ đâu.” Vừa bị người ta vạch trần, vẻ mặt nàng có chút khó chịu.
Nàng sớm đã biết Trân Tần này không phải là loại người thích quanh co lòng vòng.
“Chỉ là khi ta xuống tay thì phát hiện mình đã chậm một bước, vì thế nên mới cho người đi điều tra nàng. Người khác chắc là không biết. Quý tần nương nương không cần vì thế mà lo lắng.” Nàng để lộ ra một ít tính toán của mình, cũng là muốn cạy miệng của Trinh Quý tần.
Đã nói đến nước này, Trinh Quý tần cũng biết lần này nàng ấy tới không chỉ muốn bái phỏng bình thường. Nàng để vú nuôi ôm Tam công chúa lui xuống, để chuyên tâm ứng phó người trước mắt.
Tiểu công chúa đang chơi vui vẻ, thời điểm vú nuôi muốn ôm nó xuống cũng không tình nguyện mà xoay tới xoay lui trên người mẫu thân một hồi lâu, rồi mang con quay đi cùng. Trước khi chia tay còn nãi thanh nãi khí[2], giao ước với mẫu thân: “Nương, nương, ăn cơm cơm, cùng nhau chơi.”
2
([2] Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô.)
Chính là khi dùng thiện xong sẽ cùng nhau chơi.
Lúc này Tiết Bích Đào không có vẻ gì là mất kiên nhẫn, nàng thấy tình cảnh như vậy, không tự giác liền mơn trớn cái bụng nhỏ của mình. Trong lòng còn đang rối rắm vấn đề có nên sinh hay không. Dù đã quyết định là thuận theo tự nhiên, nhưng lỡ như nuôi con lâu ngày sẽ sinh ra tình cảm, mà nàng cũng không có cách nào mang theo đứa trẻ đi được, trong lòng nàng vẫn là có chút lưỡng lự.
Sau khi một lần nữa ra hiệu cho cung nhân lui ra, Trinh Quý tần đưa tay vân vê chuỗi ngọc quý màu đỏ trên tay mình, trầm ngâm nói: “Muội muội muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ Quý tần không nghe nói, Hoàng Thượng đã có ý định để Khúc Ngự nữ dời cung hay sao?” Khóe mắt Tiết Bích Đào xẹt qua một tia sắc lạnh. Dựa vào việc suốt ngày đưa điểm tâm canh thang cũng không lay động được Hoàng thượng, nhưng không chịu nổi việc Đức Phi suốt ngày khuyên bảo. Rốt cuộc Khúc Hân Nhiên cũng là người có phân vị, lại ở mãi Lưu Hương uyển cũng không hay lắm.
Suy cho cùng, việc này đối với Hoàng đế cũng không có gì lớn. Ngay cả việc an bài cho phi tần dời cung điện cũng phải được sự đồng ý của Tiết Bích Đào, vậy vị Hoàng đế là hắn cũng quá vô dụng rồi. Nếu lúc trước hắn đáp ứng với nàng sẽ không lật thẻ bài của Khúc Ngự nữ, tất nhiên hắn sẽ làm được. Nhưng ngoài chuyện này ra, không phải chuyện nào cũng đều nghe theo nàng.
Hoàng đế lại không biết trong lòng nữ nhân có bao nhiêu mưu tính. Ban đầu không cẩn thận để nàng ta thăng phân vị, hiện giờ lại để nàng ta dời cung đến gần chỗ nàng, lỡ đâu một ngày nào đó lại không cẩn thận, khiến cho Hoàng đế sinh ra hứng thú với nàng ta thì sao? Đến lúc đó Tiết Bích Đào nào dám thật sự cản trở.
Sỡ dĩ Hoàng đế không trách tội nàng đối phó với những nữ nhân đó, một là trong lòng hắn có nàng; thứ hai là bởi vì hắn không có nhiều tình cảm với các nàng ta. Chờ khi hắn có tình cảm, cho dù có nghiêng về Tiết Bích Đào, cũng khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc trong lòng.
Trừ phi, Tiết Bích Đào ở trong lòng hắn có vị trí quan trọng nhất, không ai có thể so được với nàng.
“Thì đã sao” Trinh Quý tần xoay xoay một hạt hồng châu, khẽ cười nói: “Xác thật muội muội cần quan tâm đến việc này, nhưng nó không có liên quan gì đến bổn cung.”
Trong cung ai không biết Trân Tần và cống nữ ở Lưu Hương uyển kia ba lần bốn lượt xảy ra xung đột. Nếu nói đến người gấp gáp nhất, đúng thật là Trân Tần. Bất quá, chuyện này chỉ là ngoài mặt.
“Nếu Quý tần thật sự cảm thấy không liên quan đến mình, vậy thì không cần nhiều lời nữa, ta cũng xin cáo từ.” Tiết Bích Đào không quen nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng ta, trực tiếp nói thẳng. Không cần tốn thời gian vòng vo với nàng ta làm gì, dù sao kết quả cũng như nhau, thà nàng trở về hưởng thụ tắm với cánh hoa còn hơn. Hoàng đế mới dùng ngọc Lam Điền khảm cho nàng một cái bồn tắm rất lớn. Cuối cùng cũng không cần dùng cái thùng gỗ nữa rồi, tay chân cũng không thể duỗi thẳng.
Ồ, nàng nghĩ như vậy có phải là có chút khoe khoang rồi hay không.
Quay trở về chuyện chính.
Hoàng Hậu cáo ốm lui về phía sau màn, đã nhiều năm nay Trinh Quý tần là thủ hạ dướng trướng của Hoàng Hậu, nhất định đã phá hỏng không ít chuyện của Đức Phi. Hiện nay Đức Phi cầm quyền, há có thể không tìm đến chỗ của nàng? Nếu nàng ta thật sự muốn cùng Trinh Quý tần liên kết lại để hạ bệ Khúc Hân Nhiên, vậy thì không thể nói không liên quan đến Trinh Quý tần nữa.
Không có được sự bồi dưỡng của phi tần có địa vị cao, thật sự hai bên chênh lệch rất lớn. Nếu so sánh theo kiểu hiện đại thì chính là con nhà bình thường với phú nhị đại. Tuy rằng bọn phú nhị đại không thi vào được làm nhân viên nhà nước, nhưng thông thường bọn họ sẽ ra nước ngoài du học, khi trở về vào công ty lăn lộn hai ba năm là có thể leo lên được địa vị cao rồi.
Trong cung thường nói mẫu bằng tử quý, lại không biết rằng cũng có tử bằng mẫu quý[3]. Nếu không khi An Tài tử sinh được Tứ hoàng tử, vì sao thánh thượng lại không mấy coi trọng? Nếu Trinh Quý tần không được Hoàng thượng sủng ái, thì Tam công chúa cũng không thể có được một cuộc sống tốt như hiện tại.
([3] Tử bằng mẫu quý: con được vinh hiển nhờ mẹ.)
Vẻ tươi cười mặt Trinh Quý tần liền cứng đờ, vị Trân Tần này thật khiến người ta muốn bóp chết mà. Hành sự chưa bao giờ theo kịch bản cả. Nhưng đã nói đến nước này, nàng cũng đành phải nói: “Muội muội đừng vội. Ta không biết muội muội đã có tính toán gì?”
Ban đầu khi Trinh Quý tần bị Tiết Bích Đào châm ngòi khích tướng thì xác thật nàng cũng có an bài chỗ Khúc Ngự nữ, Minh Hà chính là một trong số đó.
Nhưng người cũng không phải nói mượn liền mượn được. Hai bên cùng giao người, lực hoặc là tiền tài, cả hai đều có lợi, giao dịch như vậy tính là công bằng. Nếu như người khác nói vài câu nàng liền ngây ngốc đưa người xung phong ra trước, vậy thì nàng có mấy người bên cạnh cũng không đủ dùng rồi.
“Nếu như Quý tần tin ta, thì đưa người cho ta mượn dùng một chút. Kết quả sau này sẽ biết.”
Chuyên này Trinh Quý tần nhíu mày suy nghĩ, có vẻ do dự. Kỳ thật trong lòng nàng đang thầm nghĩ, tin ngươi à, có quỷ mới tin ngươi, ai biết được ngươi lại không làm theo kịch bản rồi xảy ra chuyện gì thì sao.
1
Tiết Bích Đào cũng không phải không muốn lộ ra, nhưng khi tiết lộ ra rồi, tất nhiên nàng cũng có thể dùng vu cổ chi thuật để xóa đi sự hiếu kỳ của Trinh Quý tần. Nhưng chẳng phải làm vậy sẽ bị nàng ta bắt được nhược điểm sao? Chờ khi mọi chuyện đã xong, dù cho nàng ta có hoài nghi, cũng không nhớ ra được gì. Nếu có đi tra, cũng không tra được.
Vì thế nàng ra vẻ trào phúng: “Quý tần tìm ba bốn tháng, nhưng Khúc Ngự nữ kia vẫn bình yên vô sự lượn lờ trước mặt Hoàng Thượng như cũ, chẳng lẽ cứ như vậy mà sợ nàng ta sao?”
“Muội muội đừng khiêu khích ta.” Trinh Quý tần cười, chỉ là nụ cười không lan đến đáy mắt. Mím môi nói: “Nếu như muội muội khăng khăng không muốn nói ra những tính toán cho ta biết, thì ta thật khó có thể yên tâm.”
Nàng thấy Tiết Bích Đào vẫn ngồi yên như cũ, cũng không nói tiếp, có thể thấy được nàng thật sự không muốn nói. Thân mình không khỏi run run, nói: “Thế nhưng ta thấy muội muội lòng có lòng tin như vậy, xem ra việc này đã nắm chắc mười phần. Ta cũng muốn xem thử muội muội sẽ làm thế nào?” Rốt cuộc cũng không cần tự mình ra tay, nếu chuyện này thành công thì tất nhiên là quá tốt. Cái nàng lo chính là giữa đường có thể lại liên lụy tới người khác hay không.
Suy cho cùng thì Minh Hà cũng là người của nàng.
Mục đích của Tiết Bích Đào đã thành công, khách khí trò chuyện với Trinh Quý tần một lúc rồi trở về Phương Hoa các.
Nàng cũng không phải là chưa từng nghĩ sẽ một mình làm chuyện này, nhưng chuyện Khúc Hân Nhiên dời cung như lửa sém tới lông mày, đã có có sẵn điều kiện thì sao nàng không lợi dụng?
—
“Ngày mai đã phải dời đến Vĩnh Thọ cung, sao chủ tử không trang điểm rực rỡ một chút?” Khi Minh Hà đưa khăn ấm tới Khúc Hân Nhiên đã lên tiếng đề nghị.
“Nhưng như vậy có phải đã quá rêu rao hay không?” Khúc Hân Nhiên cẩn thận lau hai gò má, do dự nói.
“Sao có thể” Minh Hà cười gian xảo, giải thích nói: “Các nương nương trong cung đa phần là như thế, lại không phải bị biếm lãnh cung, đó chính là chuyện tốt mà! Nếu chủ tử cứ trang điểm giống với mọi khi, sao có thể thể hiện ra khí phái chủ tử nương nương được? Cung nhân bên dưới cũng không mấy tâm phục ngài.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý.” Khúc Hân Nhiên gật đầu: “Chỉ cần đừng nổi bật hơn Đức Phi nương nương là được.”
“Nô tỳ đã biết.” Có lẽ là vì đề nghị được chấp nhận, giọng nói của nàng ta cũng hiện ra ba phần nhẹ nhàng: “Bên trong tráp trang sức mà Đức Phi nương nương cho người đưa tới có cái hoa điền[4] hình hoa mai, ngày mai cũng có thể lấy ra dùng. Hiện giờ trong cung đang lưu hành miếng dán này, chủ tử cũng không thể để thua kém người khác được.”
1
([4] Hoa điền: hình bông hoa hoặc những dấu ấn đặc biệt giữa trán.)
3
“Còn có cái này?” Khúc Hân Nhiên cũng không nhớ rõ lắm.
Minh Hà vừa lấy khắn lại, vừa nói: “Chủ tử làm sao có thời gian để quản mới mấy việc vặt này, có chuyện không nhớ rõ cũng là chuyện thường. Nô tỳ đều sắp xếp ổn thỏa cho chủ tử rồi, ngài cứ yên tâm.”
Khúc Hân Nhiên giống như cười: “May mắn là có ngươi giúp ta.”
“Sao nô tỳ dám nhận lời đa tạ của chủ tử, đây cũng là bổn phận của nô tỳ.” Minh Hà hầu hạ Khúc Hân Nhiên cởi áo lên giường, sau đó thổi tắt ngọn nến để nàng nghỉ ngơi.