Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 47: Khối Băng
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
“Ai nha, hôm nay cơn gió nào thổi, lại đưa được Vân Lũ cô nương tới đây.” Chưởng tư kế ở Thượng Cung cục đang vừa đề bút ghi chép vừa nói, vừa phân phó mấy nữ quan phía dưới kiểm kê số lượng để phân phát đến các cung, khi quét mắt thấy cung nữ nhất đẳng bên cạnh Trân Tần của Phương Hoa Các tự mình tiến đến, nàng ta không khỏi buông bút trong tay xuống, đứng dậy đón chào, cũng dò hỏi: “Trân Tần nương nương có việc gì phân phó sao?”
“Phân phó thì không dám nhận.” Vân Lũ khách khí cười một câu, rốt cuộc người trước mắt này cũng là Chính bát phẩm, phải cho người ta sắc mặt, không cần ra oai giống như đối với Khúc Ngự nữ nhìn không rõ thân phận kia. Nàng trình bày lý do: “Nhưng có một chuyện nhỏ nhờ ngươi hỗ trợ.”
Chưởng kế kia mời nàng đến trên ghế, cười nói: “Phàm là khả năng của ta cho phép, thì không có lý do gì mà không hỗ trợ. Cô nương cứ nói.”
“Chỉ là xưa nay nương nương chúng ta sợ nóng, muốn có thêm mấy khối băng tới giải nhiệt thời tiết nóng nực thôi ấy mà. Cũng không phải chuyện gì lớn lao ngoài năng lực của ngươi?” Tuy khóe môi mang cười, nàng nói chuyện lại không chút nào hàm hồ.
Từ trước đến nay phân lệ trong cung có định số, nhưng lục cục cũng là những kẻ biết nhìn đĩa mà hạ đồ ăn, đối với phi tần bị lạnh nhạt mà gia thế còn không tốt thì cắt xén lại là chuyện thường. Đã có thể cắt xén xuống dưới, tự nhiên liền có dư ra, mang đến lấy lòng phi tần được sủng ái nên bọn họ cũng không tiếc gì.
Nhưng lời nói thì không thể đáp ứng dễ dàng, vì thế nàng ta nói rất là có lệ: “Trân Tần nương nương có phân phó, chúng ta đương nhiên muốn làm thỏa đáng cho tốt. Nhưng một việc này dù nhỏ, liên lụy lại lớn. Mấy khối băng này sớm đã định phân lệ, hiện giờ muốn phá lệ là cực kỳ phiền toái. Nhất thời ai bị thiếu, chẳng phải lại đều tính đến trên đầu chúng ta sao? Chỉ sợ phía trên hai vị Đức phi, Hiền phi nương nương chưởng cung sẽ trách tội.”
Vân Lũ tuy thấy nàng ta làm bộ làm tịch không đáp ứng, vẫn cười như thường, theo kịch bản cũ mà trấn an nàng ta: “Tất nhiên nương nương của chúng ta biết khó khăn của các ngươi.” Câu này nói xong lại không tiếp tục vế sau của Chưởng kế, nàng xoay câu chuyện nói: “Muốn nói lên, phân lệ của cung điện khác là không cắt bớt được. Nhưng Lưu Hương uyển kia, vốn ở tại chỗ thanh u mát mẻ, cống nữ bên trong còn là tới từ Nam Quốc, Nam Quốc khí hậu nóng bức, các nàng chịu được nắng nóng. Sao không lấy bớt phân lệ nơi đó đưa lại đây dùng một chút?”
11
Này Chưởng kế kia vừa nghe, minh bạch vài phần. Trong cung tin tức len lỏi rất nhanh, ban đầu Khúc Ngự nữ cùng Trân Tần đối đầu, chuyện này các nàng có biết đến, như vậy nghe ra, liền không đơn giản là chuyện thêm phân lệ muốn khối băng. Nàng thử thăm dò hỏi: “Chính là muốn lấy từ chỗ Khúc Ngự nữ”
Vân Lũ lắc đầu, cực ôn lương mà nói: “Khúc Ngự nữ tốt xấu gì cũng là phi tần đứng hàng Chính thất phẩm, cũng là người phải hầu hạ Hoàng thượng, riêng chỗ của nàng ta thì lại không cần cắt.”
Ý tứ này trái lại muốn buông tha cho Khúc Ngự nữ, thật làm Chưởng kế kia rối mù không rõ. Có điều như vậy nàng làm việc cũng thuận tiện hơn chút. Rốt cuộc phía sau Khúc Ngự nữ này có Đức phi nương nương, muốn bớt phân lệ của nàng ta, chỉ sợ không dễ nói năng. Hiện giờ thấy chuyện không khó giải quyết như trong tưởng tượng, người trước mắt càng không phải dễ va chạm, nói vòng vèo quẹo bay tám hướng, làm tim nàng cũng lên xuống theo, còn không bằng trực tiếp đáp ứng dứt khoát cho rồi.
7
Nhưng có lời nói vẫn là phải nói ra, nàng giống như cảm kích mà nói: “Chỉ cần nương nương biết chúng ta không dễ dàng gì, chịu săn sóc chúng ta, chúng ta còn có thể có cái gì không thỏa mãn? Xin nhắn Trân Tần nương nương yên tâm, chưa đến ngọ thiện, khối băng sẽ được đưa tới chỗ nương nương.”
“Ngươi cứ yên tâm.” Vân Lũ thấy nàng ta thông minh, cuối cùng là nhận lời cười nói: “Một khi nương nương chúng ta biết ngươi làm việc thoả đáng như vậy, khiến ngài ấy vừa lòng, tất nhiên sẽ nhớ kỹ ân huệ của ngươi.”
Các nàng có thể cầu chuyện gì ngoài vàng bạc, chức quan đây. Để nàng ta thăng làm Chính thất phẩm Điển kế, cũng chỉ là nương nương nói một câu với Hoàng thượng là xong. Nếu Hoàng thượng đã chuẩn, hai phị Đức phi, Hiền phi còn có thể không cho hay sao? Cho nên nói, cung quyền quan trọng, cũng so không lại sự sủng ái của thánh thượng.
Chẳng qua sách sử ít có giải trình phần này của Hoàng đế, mọi người mới có thể cảm thấy được sủng ái không bằng cung quyền mà thôi.
Trong Phương Hoa Các, bốn góc sàn đá cẩm thạch đều đặt các khối băng, bên cạnh có các tiểu cung nữ đứng quạt ra từng cơn gió mát.
“Thế nào?” Tiết Bích Đào híp mắt cảm thụ không khí trong lành mát mẻ trong điện, thoải mái mà nâng muỗng bạc múc một muỗng dưa hấu ăn vào trong miệng, ăn xong mới hỏi. Ừm, dưa hấu bột, không đủ ngọt thanh.
Vân Lũ kể lại tường tận, sau đó khó hiểu dò hỏi: “Chủ tử, vì sao phải làm như vậy?” Như vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ trêu chọc phiền toái. Rõ ràng ánh mắt ghim tới trên người chủ tử cũng đã đủ nhiều. Các nàng tuy là tân nhân, tụ tập lại, thực sự cũng có một hai kẻ được sủng, sau này ra sao cũng không dám nói.
Tiết Bích Đào nạo sạch sẽ nửa miếng dưa hấu, thỏa mãn cơn thèm ăn xong thì mỉm cười: “Nếu hiện giờ ta có năng lực, hà tất cho các nàng cơ hội lên sân khấu.”
Vân Lũ nửa ngốc nửa hiểu.
Tiết Bích Đào than: “Ai bảo các nàng trẻ hơn so với ta cơ chứ.” Nàng tưởng tượng đến chính mình hiện giờ là dưa chín đã vài năm, tâm tình liền rất vi diệu.
—
Đặng Minh Lộ mặc một cái áo màu xanh da trời ở trên, bên dưới là chiếc váy dài hồng phấn, eo thắt đai ngũ sắc, nhìn lướt qua thật là một màu tươi sáng. Nhưng đến gần đánh giá, là có thể phát hiện tóc nàng dính bện vào nhau, trên mũi, bên cổ ròng ròng mồ hôi, lại gần chút thì càng có mùi mồ hôi xông vào mũi. Dù cho nhạt, nhưng ngửi vào ngày mùa hè cũng làm người ta cảm thấy muốn tránh xa.
Hoàng đế đang muốn lâm hạnh mỹ nhân, vừa nghe mùi này, mặt tức khắc liền đen.
Lúc này đèn lồng cung đình treo cao, xung quanh sáng trưng, mỹ nhân cũng được chiếu rành mạch. Nhưng cố tình vừa nhìn thấy mỹ nhân này chính là nhiều ngày chưa từng tắm gội, sắp bị nắng nóng chưng đến mất nước mà biến thành một đống bùn rồi.
Lúc này, trong lòng Đặng Minh Lộ cũng là khóc không ra nước mắt.
Không biết sao phân lệ băng ở Lưu Hương uyển thiếu rất nhiều, còn toàn là tặng đi trong phòng nữ nhân Khúc Hân Nhiên kia. Các nàng không có cửa kiện lên trên, chỉ đành từ bỏ. Đợi hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, ngay cả nước ấm để tắm trước khi thị tẩm mà nội thị cũng không đúng lúc đưa đến. Khó khăn lắm mãi đến trước khi nàng ra cửa mới kịp nâng vào. Sao nàng dám trì hoãn thời gian thị tẩm cơ chứ? Lại không thể cáo ốm lên mặt, chỉ có thể ôm một bộ dáng như vậy tới trắc điện của Dưỡng Tâm điện.
Muốn nói ra, gặp vua mà dung nhan không chỉnh, cũng là một tội trạng. Hiện giờ đừng nói thị tẩm thành công, trong lòng nàng thấp thỏm bất an, ngóng trông Hoàng thượng không trách tội cũng đã tốt lắm rồi.
Trong lòng nàng thật ra cũng từng gảy bàn tính suy đoán thử. Nếu nói trong cung người có năng lực làm chuyện cỡ này, hai vị nương nương cầm quyền tất nhiên bị nghĩ tới đầu tiên. Nhưng hai người bọn họ chưa từng làm việc xấu công khai bực này, vì thế Trân Tần xưa nay hành sự đường hoàng ương ngạnh kia lại càng có khả năng. Nàng ta lại đang lúc thịnh sủng, người khác vì nghĩ tới nàng có khả năng thổi gió bên gối Hoàng thượng, ai lại không nịnh bợ chứ? Sợ là mới hù một hai câu đã có thể khiến người khác làm theo ý tứ của nàng ta rồi.
Nhưng ngẫm lại cặn kẽ cũng thật kỳ quái. Trân Tần cùng Khúc Hân Nhiên không hợp, như thế nào lại liên quan tới các nàng? Ngẫm như vậy, nàng liền loại trừ Trân Tần, chỉ đợi sau này lại nghĩ tiếp.
Kỳ thật trắc điện này đã đặt nhiều bồn băng, nhưng nàng bị nóng hồi lâu, tiến vào phòng ngược lại làm mồ hôi xâm nhập trong cơ thể, cố nén lắm mới có thể không ở trước mặt Hoàng thượng đánh hắt xì, tránh cho càng thêm thảm bại.
Nguyên Trưng đế thân là nam nhân, đương nhiên không thể không thích mỹ nhân. Bởi vậy nhân dịp Đức phi khuyên nhủ, liền một lần nữa lật thẻ bài của cống nữ ở Lưu Hương uyển. Nhưng mà hắn mới tới gần nàng, một mùi chua chua đã đập vào mặt, nhất thời làm hắn khó có thể hô hấp. Lại nhìn đầu tóc bóng dầu điểm trắng trắng kia, càng là trong bụng lộn nhào, giương giọng kêu người tới.
7
Này quả thực là Quả thực là “Buồn cười!” Hắn vung tay áo, lùi cách mép giường một trượng, sắc mặt xanh mét.
Chưa từng có nữ nhân nào dám không tắm gột sạch sẽ trước khi thị tẩm, đây rõ ràng là khiêu chiến quyền uy đế vương một cách lộ liễu. Hắn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp mệnh cho Triệu Trung Tín: “Tùy ngươi xử trí ra sao, trẫm không muốn lại nhìn thấy nàng ta.” Nếu không phải đây là Nam Quốc tiến cống, hắn đã trực tiếp tống cổ đưa cho đầy tớ; dù sao muỗi tuy nhỏ, chích một cái cũng sẽ đau[1].
([1] muỗi tuy nhỏ, chích một cái cũng sẽ đau: ý nói tuy Nam Quốc là nước nhỏ nhưng cũng không thể khinh.)
Triệu Trung Tín hiểu ý, tuy rằng cũng là lần đầu tiên hắn thấy có người dám ở trước mặt Hoàng thượng không màng dung nhan như vậy. Nhưng xử lý loại chuyện này vẫn là cưỡi xe nhẹ đi đường quen[2], không muốn lại nhìn thấy, vậy chỉ có một đường vào lãnh cung thôi. Hắn đối mặt với những người theo sau làm dấu tay, bảo bọn hắn kéo cống nữ kia đi xuống.
([2] cưỡi xe nhẹ đi đường quen: làm việc thuần thục vì đã quá quen)
“Hoàng thượng có cần lật thẻ bài khác?” Triệu Trung Tín làm tròn phận sự mà hỏi.
“Liền bãi giá Phương…” Mỗi lần Hoàng đế phiền lòng đều thích đi Phương Hoa Các, lúc này nói đến một nửa hắn lại dừng một chút, như suy tư gì, một lát thì nói: “Hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện.”
—
Vì Lưu Hương uyển vị trí hẻo lánh, tới lui không tiện, liền len lén dựng một cái phòng ăn. Từ lần trước Khúc Hân Nhiên quyết định làm canh rồi điểm tâm cho Hoàng đế ăn, liền thường ở phòng ăn này mân mê thức ăn, luyện tập trù nghệ. Bất luận như thế nào, cũng không thể quá kém, không so được với ngự trù làm tinh xảo, chỉ cầu đơn giản mộc mạc là tốt rồi.
Qua vài lần thử tay nghề, hơn nữa cũng chỉ luyện những món đơn giản, nàng làm cũng quen cửa quen nẻo.
Nàng chọn thịt non hảo hạng nhất, bằm nhỏ thật nhuyễn, thêm gia vị. Bột nhào xong cán thành da, bọc lên nhân thịt để vào trong nồi chưng. Khi ra khỏi nồi thì màu vàng như lòng đỏ trứng, mềm dẻo, xem như đạt tới yêu cầu.
Vì làm đồ ăn trong cung sẽ dễ dàng đụng hàng với các phi tần khác, nếu nàng muốn Hoàng đế nhớ kỹ món ăn này là nàng làm, tất nhiên phải sáng tạo. Nhưng trước đây nàng lại không phải làm nghề đầu bếp, liền vắt hết óc cũng không thể tưởng được thứ gì dinh dưỡng bổ thân lại dễ làm. Dứt khoát liền làm món ăn vặt phía nam, trước đây nàng thích ăn, cũng từng thấy mẹ làm, đại khái còn nhớ rõ một vài bước.
Món điểm tâm này có tên tục là há cảo thịt, nhiều người thì gọi là Điên phi lăng[3].
([3]Điên phi lăng: tiếng Trung là 颠不棱, cách đọc trại ra từ dumpling (bánh dùng bột bọc thịt rồi đem hấp: bánh bao, bánh xếp, há cảo) của người Quảng Đông. )
Nàng cố tình làm cái đầu nó cực nhỏ, một ngụm là có thể ăn hết. Dùng để lót bụng khi đói là cực tốt, tránh cho no quá bỏ ăn buổi tối hoặc ăn không ngon nữa.
“Chủ tử.” Minh Hà đạp bóng đêm mà đến, mang theo chút khẩu khí vui sướng khi người gặp họa, chưa kịp thở đã vội vàng nói: “Nô tỳ nghe nói Đặng, Đặng gì đó ở cách vách bị Hoàng thượng đưa đến lãnh cung rồi.”
Khúc Hân Nhiên đang nhấc nắp nồi, nghe vậy ngẩn ra, đặt cái nắp gỗ qua một bên, hỏi nàng ta: “Sao lại thế này?”
“Cụ thể thì nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, hình như là nói dáng vẻ không chỉnh gì đó.” Những cái lời lẽ hoa mỹ hoa héo gì đó nàng không thông hiểu, chỉ có thể nhặt những từ chính mình biết mà nói.
Dáng vẻ không chỉnh.
Khúc Hân Nhiên nhớ đến chuyện phân phát khối băng ngày gần đây, hơn nữa lúc chạng vạng lại ầm ĩ một hồi chuyện nước ấm, hai người các nàng ở gần, tất nhiên là biết đến, lập tức hơi có cảnh giác.
“Ngươi đi hỏi thăm chút xem, khối băng của Lưu Hương uyển chúng ta là do Thượng Cung Cục kia tự cắt xén, hay là để cung nào khác lấy đi bớt?” Nàng suy nghĩ trong chốc lát, phân phó.
“Này chỉ sợ là… không tiện làm.” Minh Hà muốn uyển chuyển thoái thác. Những việc này sao có thể hỏi thẳng ra được, hơn phân nửa là giấu ở trong lòng. Chủ tử lại không thế lực, chỉ dựa vào một mình nàng, quá khó.
“Chuyện không liên quan ta, cho dù hỏi thăm không được cũng không sao.” Khúc Hân Nhiên ôn tồn: “Ngươi tận lực thử một lần rồi thôi.”
Minh Hà không khỏi lại dịu ngoan xuống, cảm thấy dáng vẻ chủ tử thân thiết khiến người ta khó có thể cự tuyệt, liền khom người đáp vâng, đi hỏi thăm.
Khúc Hân Nhiên bày điểm tâm ra bàn, làm như tối nay đã ăn. Sau đó kêu đầu bếp và cung nhân phòng ăn đi ra ngoài hóng mát trở về thu dọn, nhét cho các nàng chút bạc. Những cung nhân kia chiếm phòng bếp buổi tối cũng vô dụng, càng có thể lười nhác, không có gì không vui.
Trên đường nhỏ trở về phòng, nàng nhíu mày suy nghĩ, hôm nay làm mẻ há cảo này cũng khá lắm, từ ngày mai nàng bắt đầu đưa đến chỗ Hoàng thượng được rồi.