Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 40: Trân Tần
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
“Nương nương, phu nhân đang chờ ở bên ngoài. Ngài xem?” Phụng Tử vén một bên màn lụa, gọi cung nhân mang chung trà súc miệng khăn lau mặt, ngữ khí vẫn rất là nhẹ nhàng cẩn thận, rất sợ làm chủ tử giật mình.
Tiết Bích Đào đã ngủ ngủ mơ màng nhiều ngày, khó có được thời điểm thanh tỉnh. Người khác chỉ nghĩ thân mình nàng còn chưa hồi phục, không dám gọi tỉnh, kỳ thật là chính nàng đã quên ngày hay đêm, dù sao đều nằm ở chỗ này không thể nhúc nhích, giường cao gối mềm, thuốc nhân sâm được người hầu hạ.
Dậy hay không dậy cũng chẳng khác biệt gì.
Nàng khẽ lên tiếng nói: “Nói phu nhân chờ một lát.” Cũng không thể đầu bù tóc rối gặp người, còn cần phải rửa mặt. Phương diện này, Phụng Tử an bài đặc biệt cẩn thận, không cần nàng nhọc lòng.
Qua một khắc, Ông Mẫn ăn mặc theo phẩm cấp được cung nhân dẫn vào nội thất, bà đi lên trước hành đại lễ, miệng xưng: “Thần phụ Tiết Ông thị khấu kiến nương nương, nương nương cát tường.”
Bích Đào giơ tay kêu dậy, vì mới tỉnh ngủ, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Sau khi Ông Mẫn được ban ngồi liền tức khắc quan tâm: “Thân mình nương nương có khỏe không?”
“Nương không cần quan tâm, đã rất tốt rồi.” Nàng yếu nhược đáp lại một câu, tuy mỉm cười, lại không đủ để làm người tin tưởng.
Phụng Tử kinh ngạc liếc mắt nhìn chủ tử một cái, vừa rồi chủ tử cũng không suy yếu như vậy nha.
Tiết Bích Đào lại đưa ánh mắt tới, nàng ấy hiểu ý dẫn cung nhân lui ra, chỉ chừa lại hai người ở bên trong nói chuyện.
Khi Ông Mẫn tiến vào lưu ý bài trí trong phòng, bên cửa sổ là chiếc bình sứ trắng Ngọc Hồ Xuân[1] cắm vài cành đào, đế nến ba chân bằng gỗ hoa lê vàng[2] đặt ở một góc cạnh chiếc giường bốn cọc[3] bằng gỗ lim, trên bàn nhỏ là đĩa Lăng Khẩu[4] bày những miếng thanh yên[5] đã được chia thành những miếng nhỏ xếp thành cánh hoa, kiểu dáng thanh thoát, khí vị tươi mát, khiến người ta bất giác thư thái.
([1] Ngọc Hồ Xuân: một loại bình sứ có miệng, cổ, bụng, đế tròn; thường là cổ cao, bụng ngắn và phì; hiện vật tiêu biểu của thời Tống.
[2] Đế ba chân hoa lê vàng: vật dụng để kê đồ
[3]giường bốn cọc (nguyên văn là 架子床 – giá tử sàng): chiếc giường có cọc/giá ở bốn góc, có nhiều biến thể, một số loại có thanh chắn ở hai bên hông và mặt sau.
3
[4] đĩa Lăng Khẩu: một loại đĩa gốm có nhiều cạnh
[5] Thanh yên: hay chanh yên là cây ăn quả thuộc chi Cam chanh. Phật thủ là một giống thanh yên dùng để bày mâm ngũ quả. )
Tuy đơn giản, lại đều là thủ công tinh tế, tài chất hoàn mỹ, quả nhiên là phi tần được sủng ái.
Lại nhìn một hàng cung nhân hành sự theo khuôn phép, đâu vào đấy, liền biết nữ nhi dạy dỗ không tồi. Ngày xưa, đúng là thật sự coi thường nàng.
Bà cười thân thiết hơn chút, cầm tay nữ nhi như trước lúc vào cung vậy, nói: “Chịu không ít khổ?”
Trên mặt Tiết Bích Đào hơi hiện chút ửng đỏ, xấu hổ nói: “Hoàng thượng đối với ta cực tốt, chăm sóc mọi chuyện, chưa từng chịu khổ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ông Mẫn thật vui mừng, suy nghĩ cứu vãn, lại có khoảnh khắc do dự, bầu không khí theo đó mà phảng phất khựng lại một khắc.
Tiết Bích Đào thấy thế liền chủ động dò hỏi: “Nương muốn hỏi chuyện của tỷ tỷ?”
Ông Mẫn không nghĩ tới thế nhưng nàng lại nhạy bén như vậy, nhất thời đắn đo không biết lấy thái độ như thế nào đối diện với nàng, rất sợ lời nói ra miệng thành chất vấn, làm hai người có hiềm khích liền không tốt.
Nhưng xác thật là quan tâm chuyện của đại nữ nhi, bà vỗ vỗ tay Tiết Bích Đào nói: “Nương biết ngươi ngoan ngoãn, nhất định là Đại tỷ tỷ ngươi gây sự trước. Nương ở ngoài cung tin tức không linh thông, ngày đêm nhớ mong các ngươi, vừa nghe nói ngươi sảy thai, Đại tỷ tỷ ngươi lại chọc giận Hoàng thượng mà bị biếm lãnh cung, thật là lo lắng không thôi, hận không thể lập tức liền vào cung gặp các ngươi. May mà ngươi cầu tình với Hoàng thượng, nếu không hiện giờ nương còn đang ở bên ngoài mà lo lắng suông đây.”
“Hiện giờ thấy ngươi thân mình ổn hơn chút, tâm ta liền hạ xuống một nửa. Cũng không biết chuyện của tỷ tỷ ngươi…” Bà nói rồi ngưng tại đây, không tiếp tục hỏi.
Tiết Bích Đào nghe vậy thở dài một hơi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Ông Mẫn thấy vậy nói: “Nếu là Thánh thượng không cho ngươi nói, ngươi cũng không cần khó xử, chỉ nói tốt hay không tốt là được.”
Tiết Bích Đào lắc lắc đầu, cắn môi pha chút bất đắc dĩ mà nói: “Lời này vốn dĩ không nên nói cùng nương, vì là việc riêng của Hoàng gia, không nên nói cùng người ngoài, nhưng phía Hoàng thượng cũng không có mệnh lệnh rõ ràng là cấm đoán, thay vì khiến nương suốt ngày phỏng đoán, chi bằng ta nói rõ với ngài cho xong.”
Ông Mẫn vội vàng nói: “Nương nương cứ nói.” Không khỏi tự hạ thấp bản thân xuống một chút.
“Tỷ tỷ là phạm vào tội lớn. Làm tức giận thánh nhan, chỉ vì … mưu hại con vua.” Bốn chữ cuối đọc nhấn từng chữ rõ ràng, âm lại trầm thấp, Ông Mẫn nghe mà hãi hùng khiếp vía.
2
Đôi mắt bà bỗng nhiên trợn to, môi run run sau một lúc lâu, qua một tấm chăn, tầm mắt dừng ở trên bụng Tiết Bích Đào, thanh âm bà có chút run: “Ngươi sảy thai, là bởi vì, bởi vì tỷ tỷ ngươi?”
Bà dốc lòng dạy dỗ nữ nhi từ nhỏ, bà không tin thế nhưng sẽ ngu ngốc đến mức gây ra lỗi lớn thế này.
Cho dù trong lòng có khả năng sẽ ghen ghét không cam lòng, nhưng rốt cuộc là tỷ muội thân sinh a. Huống chi, nếu có hoàng tử sinh ra, gia tộc các nàng cũng sẽ theo đó mà nước lên thì thuyền lên, quang tông diệu tổ. Nàng ở trong cung, cũng sẽ không bị người khác khinh thường.
Đây chính là chuyện tốt cầu thần bái phật còn cầu không được, thế nhưng lại nghĩ không ra hay sao!
“Tỷ tỷ cũng là, không cẩn thận.” Giữa đôi mày Tiết Bích Đào thoáng vẻ muộn phiền, bộ dáng rất là mất mát thương tâm.
Xác thật là không cẩn thận, tỷ tỷ nàng vốn muốn đẩy cũng không phải nàng.
Trong thoáng chốc trong lòng Ông Mẫn có ngàn vạn tư vị, nói không rõ. Rốt cuộc một bên là Đại nữ nhi cùng bà ở chung thân mật từ bé, cho dù phạm vào sai, bà trách cứ đồng thời cũng là đau lòng. Một bên còn lại tuy là tiểu nữ nhi ít có hỏi đến, nhưng hiện giờ lại càng đáng giá để gia tộc bồi dưỡng. Bà biết trong cung mưu toan thâm sâu, cũng không hoàn toàn tin lời nói hiện tại của tiểu nữ nhi, tuy nhiên xác thật nàng sảy thai bị thương thân, đây là sự thật không cần bàn cãi.
1
Vì thế bà áp xuống suy nghĩ trong lòng, khóe mắt ngập nước, lấy khăn lau lau, an ủi lại Tiết Bích Đào: “Đều là tỷ tỷ ngươi làm liên luỵ ngươi, trong lòng nương biết. Nhưng hiện giờ nàng cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa, ngươi cũng đừng mãi nghĩ ngợi chuyện này. Cứ cố gắng dưỡng tốt thân mình, lại hoài thai mới là chuyện tốt.”
“Nương nói phải.” Tiết Bích Đào cầm khăn, giúp Ông Mẫn lau đi nước mắt, tươi cười suy yếu lại vô cớ động lòng người: “Chỉ là nương biết ban đầu cơ thể ta đã không được tốt, sau này là Hoàng thượng thưởng đưa rất nhiều thuốc bổ tới bồi bổ mới tốt lên chút. Hiện giờ lại dưỡng trở về cũng không dễ dàng, trong cung đả kích ngấm ngầm hay công khai ta còn ngăn cản không dễ, chỉ sợ đến lúc đó muốn giữ được con vua càng là gian nan.”
Ông Mẫn nghe xong như suy tư gì, suy nghĩ một lát, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm. Tỷ tỷ ngươi hiện giờ đã là như vậy, người phía dưới cũng không giúp gì được cho nó. Sau này người của nhà chúng ta ở trong cung đều do ngươi điều hành, chẳng qua… Tỷ tỷ ngươi nơi đó, ngươi cũng phải để ý hỗ trợ một chút mới được.”
“Nương yên tâm, ta hiểu mà.” Tiết Bích Đào đạt thành mục đích, nói chuyện cũng giản lược hơn rất nhiều. Nàng không cố ý hãm hại người khác, nhưng tất nhiên tin tức cần thiết cũng phải biết sớm, vì thế, tầm quan trọng của nhân thủ cũng thể hiện rất rõ.
Ban đầu phần lớn nhân thủ trong cung là để Tiết Lục Ngạc dùng, sau này nàng thịnh sủng không suy mới dần dần đảo hướng về phía nàng. Nhưng đôi khi cũng lo lắng bọn họ nhớ chủ cũ, chi bằng dùng một lần nói cho rõ, nàng cũng không cần lo lắng đề phòng.
“Ta thấy sắc mặt nương không được tốt, chắc là do ngày gần đây lo lắng cho tỷ muội chúng ta. Một hồi ta bảo Phụng Tử chuẩn bị mấy dược liệu bổ thân như nhân sâm, lộc nhung… nương nhớ mang về. Dùng xong rồi cho người báo một tiếng, ta lại sai người đưa đi.”
“Vậy sao được, nương nương giữ lại chính mình dùng mới là đúng. Ta không có gì quan trọng.” Ông Mẫn vội vàng chối từ.
Bích Đào lại cười nói: “Nương thành toàn cho phần hiếu tâm này của ta đi. Hơn nữa, Hoàng thượng ban cho không biết bao nhiêu, ta một người làm sao ăn hết. Lúc này chính là mượn hoa hiến phật, nương không thể từ chối nha.”
Ông Mẫn nghe xong trong lòng vui vẻ, từ lời nói của nữ nhi có thể nghe ra vị trí của nàng đối với thánh thượng. Điều này làm cho bà cảm thấy hạ quyết định vừa rồi quả nhiên không sai. Về nhà sẽ cùng lão gia thương nghị lại, nghĩ đến lão gia cũng sẽ đồng ý.
Với Tiết Bích Đào mà nói, đợt giao dịch này đạt thành, nàng cũng có lợi.
Bọn họ mượn thế của nàng để kết giao quan to quyền quý, nàng mượn lực của bọn họ ở trong cung sống thoải mái hơn chút. Lời thì nói cho đẹp thế thôi, nhưng kỳ thật không có nợ nần gì nhau, không thể tốt hơn.
—
Từ sau khi Khúc Hân Nhiên biết được Đức phi đem thẻ bài hoàn chỉnh của các nàng trình lên, trong lòng liền có chút do dự khẩn trương. Nhất thời nàng cảm thấy đây là một cơ hội, hiếm có được dịp Trân Tiệp dư không thể thị tẩm nhiều ngày, nhất thời lại nghĩ đến mấy nữ chủ trong truyện đều là sinh bệnh trốn thị tẩm vài ngày, khiến cho Hoàng thượng không ăn được lại càng thêm thèm khát.
Thứ không chiếm được chính là thứ tốt nhất, đây là bệnh chung của nam nhân.
Nhưng số nàng không giống những nữ chủ đó, nàng còn chưa từng thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng ở nơi nào, nếu là giả bệnh chối từ, có lẽ Hoàng thượng sẽ cứ như vậy vứt nàng đến sau đầu luôn. Thế thì liền mất nhiều hơn được.
Nàng ở trong không gian lật sách nửa ngày, rốt cuộc vẫn là cắn răng quyết định thị tẩm.
24
Nhử cũng không nên ở lần đầu tiên, trước cứ lung lạc Hoàng thượng đã, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội thi triển.
Căn cứ theo tiểu thuyết, phàm là phi tần địa vị cao muốn chọn lựa một người dễ nắm bắt nên sẽ âm thầm quan sát. Vì thế mấy ngày nay nàng hành sự cực kỳ cẩn thận, muốn cho người ta cảm thấy nàng xuất sắc, nhưng lại có thể khống chế được. Muốn biểu hiện đúng mực như vậy cũng thật là không dễ. May mà nàng vẫn thành công.
Một ngày này, công công nội thị tiến đến truyền chỉ, bảo nàng chuẩn bị cho tốt.
Nàng hơi kinh ngạc, đáy mắt mang theo vui mừng, sau đó lấy một túi tiền từ trong tay áo nhét vào trong tay công công kia, cười thân thiết nói: “Phiền công công đi một chuyến này.”
Công công kia cảm thấy nàng biết làm người, hơn nữa xử sự vững vàng, là một nhân vật không thể xem thường. Cũng liền gật gật đầu, nhắc nhở nàng vài câu rồi mới rời đi.
4
Vì vị trí Lưu Hương uyển xa xôi, các nàng lại không phải đứng đắn tuyển tú tiến vào, khi thị tẩm phải đi trắc điện tẩm cung của Hoàng đế. Nàng mới nghe thì hơi hoảng sợ, cho rằng phải “Bối cung”[6]. Sau đó hỏi thăm qua mới biết được nghĩ sai rồi, chỉ cần tắm gội sau đó đợi ở thiên điện là được.
([6] Bối cung: chỉ việc cởi hết quần áo của phi tần thị tẩm và quấn nàng ta bằng một chiếc chăn rồi đưa đến tẩm cung của Hoàng đế.)
4
Lúc này muốn nước ấm thì cung nhân không dám chậm trễ, nàng tắm rửa thoải mái, tạm thời không dám lại xịt nước hoa lên người. Chọn một chiếc áo trong màu xanh lá phối váy màu hạnh hoàng[7], tao nhã nhu mì, thực hợp với hình tượng đáng yêu hiểu chuyện của nàng. Lại không có vẻ đường hoàng, phù hợp con đường điệu thấp của nàng.
4
Đeo thêm một đôi khuyên chuỗi trân châu, đơn giản sạch sẽ. Nàng rất là vừa lòng.
([7] hạnh hoàng: màu vàng đỏ, màu trái mơ chín. Ở cổ đại, đây là màu dùng trong hoàng gia. (nguồn: baidu))
1
Trăng rằm treo lên trên đầu cành liễu.
Khúc Hân Nhiên theo nội thị dẫn đường đi vào trắc điện, nội thị kia đặt đèn lồng cung đình[8] lên bàn, nàng không kịp hỏi khi nào Hoàng thượng mới đến, hắn đã khom người lui ra.
([8] đèn lồng cung đình: (nguyên văn là 六角宫灯 – lục giác cung đăng) )
1
Tuy ánh nến chiếu rọi khắp bốn vách tường phòng, nhưng vẫn là khó có thể miêu tả hình dạng mọi thứ, nơi này lại chỉ lẻ loi một mình nàng, nàng không tự giác được mà đổ hút mồ hôi nơi lòng bàn tay. Không dám nhìn quanh khắp nơi, khẽ ngồi ở mép giường, tận lực làm ra dáng ngồi ưu nhã thoải mái.
“Kẽo kẹt.” hồi lâu, cánh cửa gỗ khắc hoa kia rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Nàng mang theo mặt mày nhu hòa nhìn lại, giương lên nụ cười.
Hoàng đế phê duyệt xong tấu chương đã hơi có vẻ mỏi mệt, hắn xoa xoa mày, liếc nhìn nàng một cái. Đều nói dưới đèn nhìn mỹ nhân, bán che nửa hở, càng nhìn càng đẹp. Nhưng đèn gác ở trên bàn, cách giường thật sự hơi xa. Hắn nhìn qua cũng chỉ thấy dáng người, mặt mũi trông như thế nào cũng không thấy rõ được.
Hắn nhướng mày, là nô tài lười biếng nào. Trên bàn vốn nên đặt đế đèn, mà đèn lồng cung đình phải là gác trên bàn nhỏ ở bên cửa sổ mới đúng.
Có điều, cái này cũng không có gì to tát.
Hắn đứng yên trước mặt người nọ, mệnh lệnh: “Cởi áo cho trẫm.”
Tuy Khúc Hân Nhiên cảm thấy khẩu khí của Hoàng đế làm nàng có chút không thoải mái, nhưng cũng biết cái niên đại này chính là như vậy, nàng cần thích ứng. Nàng không dám chậm trễ, đứng dậy liền lập tức giúp Đế vương cởi áo tháo thắt lưng. Tay hơi hơi run, biểu lộ chính mình ngây ngô, cầu thương tiếc.
Cũng không biết là đèn quá mờ hay là vì sao, Hoàng đế lại không có chú ý tới. Sau khi áo ngoài được rút đi, hắn nằm nghiêng xuống giường, làm Khúc Hân Nhiên có chút chân tay luống cuống.
Do do dự một lát sau, Hoàng đế chờ mất kiên nhẫn, nói: “Ma ma không dạy ngươi? Còn không nhanh cởi quần áo trên người ra.”
8
Kỳ thật ma ma đã dạy, nhưng nàng nghĩ về chuyện giươngg chiếu, người cổ đại ý tứ, nào có phóng khoáng như người hiện đại, vì thế không thật sự nghe nghiêm túc. Không nghĩ tới bên trong còn có loại quy củ này. Nhưng tốt xấu gì nàng cũng biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nàng tháo đai lưng, cởi áo ngoài, bò lên trên giường. Mang theo một chút bất an mà gọi, thanh âm thanh thúy dễ nghe: “Hoàng thượng.” Sau đó sợ hãi duỗi tay ôm lấy Hoàng đế từ phía sau, vì đền bù sai lầm vừa rồi, nhẹ nhàng đưa tay tìm kiếm xuống phía dưới, cật lực lấy lòng.
Hoàng đế đang muốn xoay người, liền nghe bên ngoài bẩm một tiếng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thân mình Trân Tần nương nương không khoẻ, muốn ngài đi nhìn một cái.”
34