Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 39: Thi Ân
Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
“Không tốt.” Tiết Bích Đào cự tuyệt thẳng, giây lát lại cảm thấy ngữ khí của mình quá ngạnh, gắp một đũa thịt cá đưa đến bên miệng Hoàng đế, mềm mại mà cười: “Ăn ngon.”
Hoàng đế còn chưa kịp nhíu mày, ý không vui kia đã bị nàng đè ép trở về, hắn bật cười, thong thả ung dung mà ăn cá, mới nói: “Sao lại không tốt?”
Tiết Bích Đào nhìn nhìn hắn, cắn chiếc đũa, xoay thân mình không để ý tới.
Hoàng đế xem nàng biến đổi bộ dáng mà hơi có chút đau đầu, như thế nào vừa nãy còn mềm mại mà nhìn hắn cười, nháy mắt lại phát hờn dỗi. Hắn duỗi tay đi bắt hai vai nàng, tay còn chưa đặt lên vai, nàng cũng đã quay lại đây. Nàng giống như suy nghĩ thật lâu, mới chậm rì rì mà nói ra: “Không muốn dưỡng hài tử của Hoàng thượng cùng nữ nhân khác.”
Trong nháy mắt Hoàng đế như là bị xúc động trong lòng, tim đập nhanh hơn một chút.
Tiết Bích Đào nhìn điểm số trên giao diện tăng lên tới năm mươi điểm kỹ năng, yên lặng vui vẻ trong chốc lát, sau khi hắn tận mắt thấy mình mất hài tử, gần đây điểm kỹ năng đều tăng tương đối mau, hoàn thành một nửa, hiện tại Hoàng đế đại khái là thích nàng?
Tuy rằng nàng càng ngày càng cảm thấy làm như vậy giống như thực có lỗi với Hoàng đế, bởi vì hắn thật sự đối đãi nàng rất tốt. Có điều, không muốn dưỡng hài tử của người khác là lời nói thật, hẳn là không thành vấn đề đi.
Vốn ý của Hoàng đế cũng là muốn bồi thường nàng, tất nhiên không mong nàng vì thế mà không vui, tự nhiên liền từ bỏ. Vì thế hắn cầm muỗng canh đút nàng ăn cháo, biểu hiện chính mình không có tức giận, rồi sau đó nói: “Vậy còn có muốn cái gì hay không?”
1
Bích Đào tuy rằng đã ăn no, nhưng vẫn thổi thổi cho nguội cháo, ăn vào trong miệng, hàm hồ nói: “Muốn bồn tắm.” Ở cử một tháng không thể dính nước, trên người thật dơ.
Nàng ghét bỏ mà liếc mắt nhìn bản thân một cái.
Hoàng đế hiểu rõ, thiếu nữ xinh đẹp này đói không được, dơ không được, hắn đã sớm dưỡng quen rồi. Hắn dụ dỗ mở miệng: “Chỉ cần một tháng này không chạm vào nước, trẫm lập tức liền sai người xây cho ngươi.”
“Dơ dơ, Hoàng thượng sẽ ghét bỏ.” Đôi mắt nàng nhiễm một vòng khổ sở, giống như lời nói lập tức sẽ biến thành sự thật.
Lúc này Hoàng đế không bị nàng lay động, cường thế nói: “Ngươi mà dám tắm, cũng đừng mong trẫm lại đặt chân đến Phương Hoa các.”
Ngữ khí mang ý chính là: Ngươi dám? Ngươi dám ta liền không thèm nhìn mặt ngươi!
Tiết Bích Đào giương tay nhỏ che miệng khanh khách cười rộ lên, cười không ngừng khiến Hoàng đế không thể hiểu được.
“Vậy Hoàng thượng lại đáp ứng người ta hai yêu cầu nha.” Bích Đào cho rằng, thân là sủng phi, nàng cần thiết phải làm thật tốt bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước. Vì thế da mặt dày mở miệng thỉnh cầu.
Hoàng đế biết nàng từ trước đến nay có thể đắn đo thích đáng đúng mực, rất ít khi làm hắn khó xử. Chưa kể hiện giờ thân mình nàng đang yếu, muốn chọc nàng cũng không vội nhất thời, vì thế đáp ứng: “Được rồi, trẫm đáp ứng ngươi là được.”
“Thiếp thân khi ở một mình cũng rất buồn.” nàng mới vừa nói nửa câu, lập tức tiếp thu đến ánh mắt bất thiện của Hoàng đế, lập tức sửa miệng: “Khi Hoàng thượng không ở cạnh. Cho nên muốn để nương tiến cung thăm ta…”
Hoàng đế gật đầu. Đây là nhân chi thường tình. Huống chi, xảy ra chuyện còn có tỷ tỷ nàng, chỉ sợ nàng cũng không hy vọng mẫu thân vì thế mà oán hận nàng.
Bích Đào lại chuyển đề tài, đề ra yêu cầu thứ hai: “Còn có, thiếp thân hy vọng đứa bé kia có thể để An Tuyển thị tự mình dưỡng.”
Hoàng đế nhìn nàng.
Khóe mắt nàng hơi ẩm ướt, nhớ tới mẹ ruột ở hiện đại cả ngày bận rộn công tác, có ấm ức cũng có nhớ nhung. Nàng mất mát cúi đầu: “Dù sao cũng là hài nhi của thiếp lấy mệnh đổi lấy, thiếp thân hy vọng ít nhất hắn có thể sống vui vẻ. Được ở bên cạnh thân mẫu, chắc là tốt nhất rồi.”
Các nàng ở cùng một cung, mặc dù có Trinh Quý tần hỗ trợ, An Tuyển thị có thể vô thanh vô tức mà ngăn trở nhiều người như vậy cũng là một nhân vật. Nếu là nàng ta cùng Trinh Quý tần liên thủ, ở thời điểm nàng lơi lỏng họ cũng sẽ chui được chỗ trống. Vẫn nên bán cho nàng ta một cái nhân tình, làm nàng ta ở trong lòng không nghĩ là địch với nàng cho thỏa đáng.
Cơ hội thu phục người khác, không phải lúc nào cũng có.
Hoàng đế khẽ vỗ về đường cong nơi cần cổ trắng nõn của nàng, không nói gì. Xem như cam chịu.
Quy củ này cũng là học theo từ tiền triều, hắn muốn sửa, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi tuy rằng An Tuyển thị gia thế bình thường, nhưng làm người còn tính biết lễ hiểu nghĩa, cũng đủ để dạy dỗ hài tử.
—
Bích Đào cho rằng làm chuyện tốt không thể không lưu danh, vì thế bảo Mộ Vân lặng lẽ loan tin cho Vũ Hương các.
An Tuyển thị biết được tin tất nhiên vui sướng phi thường, nhưng trong lòng vẫn có bất an thoáng qua. Nàng dựa ở trên giường, đóng trang sách thảo dược, cuốn lại nắm trên tay, hỏi Tinh Tinh: “Ngươi nói Trân Tiệp dư làm vậy có ý gì?”
Trong cung nợ nhân tình, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể trả. Lại nói tiếp, đây đã là lần thứ ba Trân Tiệp dư giúp nàng. Lần đầu tiên nàng cảm kích, lần thứ hai nàng áy náy, mà lần thứ ba, tuy rằng nàng vui sướng nhưng lại sợ chính mình bị u mê đầu óc, thấy không rõ mưu tính bên trong.
Tinh Tinh suy nghĩ một lát, đáp: “Nô tỳ nghĩ, chỉ sợ là Trân Tiệp dư muốn mượn sức ngài. Rốt cuộc nàng ta cũng ở tại Trữ Tú cung, nhìn thấy Trinh Quý tần nương nương giúp đỡ ngài, chắc cũng là lo lắng chính nàng ta thế đơn lực mỏng, bị chúng ta cô lập tính kế?”
An Tuyển thị như suy tư gì, gật đầu: “Ngươi nói có lý.” Nàng chỉ để ý hài tử, cục diện vô cùng đơn giản lại nhìn không rõ, chỉ một mặt nghĩ đến trên người hài tử.
“Vả lại…” Tinh Tinh do dự: “Nô tỳ nói câu không nên. Nương nương cũng không cần cảm thấy phần tình này quá dày mà sợ không gánh nổi. Dựa vào thể diện của Trân Tiệp dư ở trước mặt Hoàng thượng, đây cũng chỉ là một câu chuyện. Quy củ dù lớn cũng không hơn được Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn đồng ý việc này làm bồi thường, ai còn có thể ngăn cản đây?”
Nói xong, có chút lo lắng nhìn nàng.
Trừ bỏ Hoàng thượng, hài tử chính là mệnh của chủ tử, hiện giờ có thể giữ hài tử tại bên người, nàng cũng là cảm kích Trân Tiệp dư, nhưng không hy vọng chủ tử vì thế mà xem Trân Tiệp dư như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, khăng khăng một mực đối với nàng ta.
“Rốt cuộc vẫn là thiếu nợ nàng ta.” nàng thấy Tinh Tinh còn muốn nói, dựng quyển sách ở trước mặt, dừng lại câu chuyện của nàng ấy, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta biết nên làm như thế nào. Ngươi cũng nói, Hoàng thượng là muốn bồi thường nàng ta mới đồng ý việc này, vậy nàng ta lại không có lí do gì mà buông tha cơ hội này tới giúp ta cầu tình, nếu ta không nhớ ân huệ này của nàng ta, vậy thành loại người nào?”
Nàng cúi đầu vuốt ve bụng, gò má hồng hồng phá lệ nhu hòa.
Tinh Tinh ôm lấy sách, mặt mày vẫn mang vài phần do dự. Nhưng thấy chủ tử đã định chủ ý, nghĩ năm lần bảy lượt, chủ tử trước nay cũng chưa bao giờ si mê Hoàng thượng mà quên mọi thứ ở sau đầu, xác thật là luôn có thể nắm chắc đúng mực, nàng liền không nói thêm nữa.
Rốt cuộc vẫn là không bằng Hạnh Nhi, nàng không thể tùy tiện mở miệng hỏi chủ tử trong lòng nghĩ như thế nào.
Còn có chuyện của Mật Quý nhân, nàng không rõ vì sao gần đây chủ tử càng thêm canh cánh trong lòng với chuyện vinh sủng của Mật Quý nhân. Đôi lúc sau khi nghe đến tin tức của Mật Quý nhân, trên mặt liền hiện vẻ sợ hãi, sau đó gắt gao bảo vệ bụng của bản thân, như là sợ bị cướp đi vậy. Thậm chí vì sao Trinh Quý tần lại giúp chủ tử, nàng cũng không rõ ràng lắm. Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
1
Nàng nhớ tới Hạnh Nhi bị Hoàng hậu nương nương xử lý một cách kì lạ, không khỏi rùng mình một cái.
—
Ngọc lăn [1] lạnh lẽo đè nặng làn da, thấm nhập vân da, Đức phi thoải mái nằm nghiêng trên mỹ nhân tháp [2], nhắm lại mắt.
([1]ngọc lăn: dụng cụ làm đẹp bằng ngọc, dùng để lăn cho thon mặt
1
[2] mỹ nhân tháp: một loại giường nhỏ, ghế dài)
Tương Ngọc ngồi ở trên ghế con, vừa cầm ngọc lăn thật cẩn thận mà cấp mát xa cho chủ tử, vừa cùng chủ tử nhàn thoại: “Lúc này Hoàng hậu nương nương té ngã, chính là cơ hội hiếm có của chủ tử.”
“Ừm.” Đức phi khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề có vẻ buồn ngủ mà đáp lời: “Ngươi nghĩ đơn giản, cùng nhau giải quyết còn có Hiền phi kìa.”
“Hiền phi nương nương? Nô tỳ nhìn nàng ta xưa nay là không thích tranh này nọ.” Tương Ngọc kinh ngạc.
“Bổn cung cũng cho rằng như thế, nhưng hiện giờ xem ra, nàng ta cũng không hoàn toàn nguyện ý cùng bổn cung liên thủ thay thế người của Hoàng hậu, ngược lại rất là giữ gìn. Nếu nói thích quyền, lại không đề bạt người của chính mình lên. Nếu nói không yêu quyền, sao lại nơi chốn cùng bổn cung đối nghịch.” Nàng nói, có chút không vui mà nhíu mày, ngược lại cảm giác được xúc cảm trên mặt, thoáng thả lỏng một chút.
“Chẳng lẽ Hiền phi nương nương cùng Hoàng hậu nương nương có gì liên quan?”
Tương Ngọc nói làm Đức phi giật mình, nàng phân phó: “Kêu đầy tớ đi tra, trước kia Hiền phi cùng Hoàng hậu có từng tiếp xúc không bình thường gì hay không.”
Sau đó lẩm bẩm: “Nàng ta vào phủ cùng bổn cung, chẳng lẽ lại bị Hoàng hậu mượn sức ở ngay dưới mí mắt của bổn cung, mà bổn cung không hề hay biết?”
Tương Ngọc nửa là khuyên giải an ủi, nửa là nhắc nhở: “Khi đó Hoàng hậu nương nương ở trong phủ thế lực đã là ăn sâu bén rễ, nương nương lại là người mới vừa vào phủ, vừa muốn mượn sức Hoàng thượng vừa phải đề phòng người của nàng ta, không cẩn thận cũng là có thể.”
Đức phi tán đồng: “Bất luận như thế nào, việc này cũng cần điều tra ra. Cơ hội tốt như vậy, bổn cung không muốn vô duyên vô cớ bị Hiền phi cản trở.”
“Trừ bỏ Hiền phi nương nương, hiện giờ còn có một người, nương nương cũng nên chú ý đến.” Tương Ngọc nhớ tới Trân Tiệp dư sau khi sảy thai còn có thể tấn phong lên Tần.
1
Bao gồm cả Mật Quý nhân, có phi tần nào giữ không nổi con vua mà không bị Hoàng thượng lạnh nhạt? Nhưng chỉ có mình nàng ta, cho dù không có hài tử, chẳng những Hoàng thượng không trách tội nàng ta sơ ý, ngược lại càng thêm đau sủng trìu mến, chính là hiện nay đang ở cử, cũng vẫn đặt chân đến Phương Hoa các không ít.
Tuy là bởi vì cứu long thai trong bụng An Tuyển thị, nhưng có thể làm Hoàng thượng khẩn trương như vậy, cũng không thể coi khinh.
Đức phi cười: “Ngươi nói Trân Tần? Nàng ta xác thật khó lường.” Ngữ khí lại không hoàn toàn để ý.
Có vinh sủng là một chuyện, có thể kéo dài không suy chính là một chuyện khác.
Nàng sớm đã có an bài.
Trong cung, hậu phi chịu Hoàng hậu nhiều năm áp chế như vậy, phần lớn đã thần phục, nàng muốn chọn người vừa ý mượn sức cũng không dễ dàng. Nhưng thật ra những người mới ở Lưu Hương uyển kia, không gia thế không địa vị nhưng dung mạo xuất sắc. Nàng chọn một người đưa lên, cho dù không thể chèn Trân Tần đi xuống, cũng có thể phân đi không ít sủng ái của nàng ta.
Thánh thượng chưa bao giờ là một dạ đến già hay có thể bị bất luận một người nào mê hoặc lâu dài.
“Hoàng hậu nương nương của chúng ta muốn đè áp người mới, ra oai phủ đầu với các nàng, lại cứ thế cho chúng ta một cái cơ hội tốt để thi ân.” Đức phi tươi cười thâm sâu: “Đi hỏi Thượng Tẩm cục, khi nào thì chế xong thẻ bài cho mấy người bên Lưu Hương uyển. Bảo bọn hắn tay chân lanh lẹ chút, đừng lười biếng.”
“Hoàng thượng nghĩ không ra, chúng ta cần đến nhắc nhở Hoàng thượng mưa móc đều dính, miễn cho có người sinh tâm tư cậy sủng mà kiêu.”
Tương Ngọc lập tức hiểu thông, nàng gật đầu cười nói: “Là nô tỳ nhọc lòng không đâu, bản thân trong lòng nương nương vẫn luôn nắm rõ.”
Ánh đèn trên giá cắm nến lay lắt, phảng phất như có gió thổi qua, rồi chợt khôi phục như thường.