Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 41: Sợi Tơ [18+]


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 41: Sợi Tơ [18+]

Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Nga Quý tần

Tay Hoàng đế tức khắc sửa lại phương hướng, xoa xoa ấn đường, sau đó phân phó: “Cầm đèn.”

Gian ngoài, một loạt đèn lồng cung đình được thắp lên, ánh sáng vàng cam xuyên thấu qua cửa sổ, nhất thời chiếu sáng rọi tình cảnh trong phòng. Lúc này Hoàng đế mới thấy rõ mặt mũi của nữ tử trên giường, diện mạo thanh tú, khung xương cân xứng, xem như xinh đẹp. Nhưng hắn đã không còn hứng thú tiếp tục.
2

Khúc Hân Nhiên giật mình ở đàng kia, không biết tiếp theo nên làm cái gì mới tốt. Giữ người? Xem bộ dáng Hoàng đế tựa hồ là chuẩn bị đi. Nhưng nếu không mở miệng, một khi việc hôm nay bị truyền ra, vậy coi như nàng bị Trân tần hung hăng vả mặt rồi.

Tuy rằng không bị sủng phi làm khó làm dễ thì không phải nữ chính xuyên không, nhưng là tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên của nàng mà. Cho dù là phù hợp với định luật nữ chủ, nàng cũng không muốn bị nghẹn khuất như vậy. Thông thường minh quân chăm lo việc nước, siêng năng triều chính đều là người bá đạo, đối với nữ tử yếu mềm lại ở thế yếu hẳn là sẽ càng thương tiếc đi?
15

Vì thế nàng nhấc chân bước theo, chăn mỏng quấn thân, hoảng loạn mà thấp thỏm nhìn về Hoàng đế đang xuống giuờng: “Hoàng thượng?” Tay nắm lấy góc chăn, cánh môi khẽ cắn, dường như hành động muốn rời đi của hắn đối với nàng mà nói là vô cùng tàn nhẫn.

Hoàng đế phủ thêm áo ngoài bằng lụa mỏng thêu hình rồng, nghe vậy quay đầu lại, nhíu nhíu mày. Vốn là muốn gọi nàng ta tới thay quần áo, xem bộ dáng này chỉ sợ nàng ta càng làm chậm trễ thêm, liền giương giọng kêu người chờ ở bên ngoài tiến vào.
4

Cung nhân nối đuôi nhau đi vào.

Khúc Hân Nhiên thấy thế vội không ngừng nhặt áo ngoài lên, vừa dùng chăn che chắn. Nàng tự biết thân thể quý giá, sao có thể để nô tài nhìn thấy. Cho dù cái triều đại này cũng không có tư tưởng là ai nhìn làn da liền phải gả người đó. Bận rộn chuyện này, lời nói giữ người còn nghẹn lại trong miệng, bỏ lỡ thời cơ.

Nàng trơ mắt nhìn Hoàng đế rời đi, mà mấy cung nhân còn lại đang cúi đầu chờ nàng một lần nữa cầm lấy quần áo, mặc vào để đưa nàng trở về. Cho dù bọn họ chưa từng nhìn về phía nàng, nàng vẫn cảm thấy phảng phất như ở trước công chúng bị đánh một bạt tai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đặc biệt xuất sắc.
2


Tiết Bích Đào đang ở dưới ánh đèn xâu kim. Nàng vân vê vân vê, mãi mà chỉ vẫn không luồn được qua lỗ kim, trái lại bị hoảng thần khi nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, lỗ tai nhỏ khẽ dựng, nghe được rõ ràng. Vội vàng ném kim châm vào khay đan, lấy ra đồ Phụng Tử đã chuẩn bị tốt, ra vẻ ra dáng mà nâng lên mũi kim.

Màn che lóng lánh rũ xuống, như phủ lên trên người tiểu nhân nhi một tầng mỏng kim sa, hư hư thật thật, phảng phất như duỗi tay là có thể chạm đến, lại phảng phất như chạm khẽ liền sẽ hóa thành ảo ảnh hóa hư vô. Nhưng ngón tay đưa từng đường chỉ đỏ của nàng lại rõ ràng như vậy, trơn bóng no đủ tựa đậu đỏ, thu hút ánh mắt theo đôi tay của nàng lật qua lật lại.

Nàng nghiêng đầu đón chuỗi sáng lấp lánh từ màn rũ, đôi mắt to tròn giống như hồ nước, khiến người ta thật muốn ôm nàng vào trong ngực.

Mỹ nhân dưới đèn, mông lung mập mờ, nửa ảo nửa thật, chính là như thế.

Tuy ban đầu Hoàng đế cảm thấy cái xô dấm nhỏ này nhất định là lấy cớ để hắn tới, nhưng lại thực sự lo lắng nàng quả thực không khoẻ. Hiện giờ xem ra, nàng rất nhàn nhã, dù là bộ dáng bị bệnh cũng không thèm giả vờ để có lệ với hắn. Hắn tiến lên muốn xốc màn che, Bích Đào túm chặt, hờn dỗi: “Không phải tìm mỹ nhân sao, còn tới làm gì chứ.”

Thấy hai cánh môi của vật nhỏ cong lên, mấp máy lời nói chua lòm, Hoàng đế buồn cười nhướng mày: “Không cho tới? Vậy trẫm đi đây.” nói liền muốn nhấc chân xoay người.

“Không cho đi.” Tiết Bích Đào cười liếc hắn một cái, nũng nịu nói: “Đã vào Động Bàn Tơ này của ta, sao còn mặc ngươi làm chủ?”
28

Hoàng đế cười không được, cách màn mà véo cái má trắng mịn của nàng, màn rũ mịn màng, tua rua sàn sạt, làn da lại là trơn bóng, không khỏi làm người ta tâm tình lay động. Thanh âm hắn trầm thấp: “Trẫm còn chưa có đi vào, sao lại không phải do trẫm tự làm chủ?”
1

Tiết Bích Đào nắm lấy sợi tơ đỏ còn chưa thêu xong, bổ nhào vào lồng ngực Hoàng đế. Màn lụa ánh trong mắt nàng, đo đỏ ngập ngước, muôn vạn ẩn tình, khiến Hoàng đế hoàn toàn bị câu dẫn. Ngón tay nho nhỏ của nàng lặng lẽ vòng sợi tơ qua cổ Hoàng đế, hơi bật tiếng thơm: “Hoàng thượng không biết sao, trong miệng người ta có thể phun tơ, chỉ cần Hoàng thượng đến gần, là sẽ không thể chạy được nữa đâu.”

Hoàng đế cam tâm tình nguyện bị quấn lấy, dù có vén màn hành sự thì Bích Đào cũng không phản đối. Hắn thuận theo lực dây tơ cúi người, ôm mặt nàng, mút hôn nàng, mút lấy thơm ngọt trong miệng nàng. Đợi đến khi nàng mềm nhuyễn thở phì phò, đáy mắt nổi lên sóng xuân mới thối lui một tấc xa, không ngờ lại kéo ra một đường chỉ bạc (nước bọt). Hắn cười: “Quả thực có thể phun tơ. Ngươi là tiểu yêu tinh từ nơi nào tới, ngươi bắt mất tiểu bảo bối của trẫm rồi phải không, hử?”

Từ khi Hoàng đế càng yêu thích, mức độ phối hợp thật sự là bay thẳng lên, làm Tiết Bích Đào rất là cảm thán.


Thân mình nhỏ của nàng uốn éo, cổ cong thấp xuống, xấu hổ mà nói: “Người ta cưỡi mây đi ngang qua địa giới này, thật sự đói bụng, nghe mùi hương liền không nhịn được.” Nàng giật giật cái mũi, tham ăn mà nói: “Ngươi cũng thơm quá, có để ý không nếu người ta nếm một miếng?”

Hoàng đế than trong lòng, hắn thật sự không nên đến gần vật nhỏ này, vừa chạm vào liền mê muội. Đã thế nàng còn quấy lợi hại, biết rõ hiện tại hắn không ăn nàng được, nhưng là thịt ngon dâng đến bên miệng thế này, thơm ngào ngạt chờ hắn tới nhai.

Nơi lửa nóng kia dựng thẳng, lại không có cách phát tiết.

Hắn không nhịn được, thấp giọng hỏi: “Muốn nếm nơi nào?” Kỳ thật là muốn cho nàng cắn một chút cổ hay miệng gì đó rồi thôi.

Kết quả vật nhỏ thật nghịch ngợm mà cúi người xuống, sau đó nhìn thẳng nào nơi đang vận sức chờ phát động kia, còn vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm môi.
7

“Muốn ăn?” Hắn dùng cái giọng khàn khàn mà hỏi. Nhớ tới lần ngửi được hương mật đào sau khi hạ triều kia, nhưng hiện tại thân mình vật nhỏ

“Bảo bối, chúng ta chờ lần tới được không?” Ngọn lửa trong lòng hắn tạch tạch bùng lên, lại không thể không ngăn chặn. Tránh cho không cẩn thận lại làm nàng bị thương.

Tuy rằng Tiết Bích Đào không phải thực thích làm như vậy, có điều hắn chịu đình chỉ dục niệm, rồi vì nàng tùy tiện bẻ ra một cái lý do mà từ chỗ người đẹp chạy tới đây ngay, vẫn là nên báo đáp một chút. Hơn nữa nhẫn nhiều thương thân, khiến hắn tới lại không cho hắn ăn no, về sau không chịu tới thì làm sao bây giờ.

Vì thế nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, thèm thuồng mà nhìn hắn, không thuận theo: “Không sao, phải ăn ngay bây giờ.”

Hoàng đế cũng chẳng phải người có thói quen tự hành hạ bản thân, hắn chịu vì nàng nghĩ đến một bước như vậy đã không dễ dàng. Hiện giờ hắn lại đang bị lửa đốt, nàng còn không thuận theo không buông tha, tất nhiên không tiếp tục chịu nhẫn nhịn nữa. Cởi áo ngoài quăng lên giường, ném cả khay đan vướng bận kia lẫn sợi tơ trên cổ xuống khỏi giường.

Bích Đào ngồi ở bên eo hắn cười khanh khách xem động tác nhanh chóng của hắn, sau đó mông nhỏ nhếch lên, nằm ở giữa hai chân hắn, cách một tầng vải dệt mà cọ miệng lên đó, rồi lại dùng nước miếng mà tắm rửa cho nó, giống như con mèo ngây thơ mà liếm láp cắn loạn. Gặm Hoàng đế vừa ngứa vừa đau, thật sự muốn nàng lập tức ngậm ngay vào trong miệng.


Hắn cất giọng nam tính trầm thấp, có vẻ gấp không chờ nổi hương vị: “Bảo bối.”

Nàng giương mắt, nuốt ực một ngụm nước miếng nhỏ, một lần nữa chậm chạp dùng miệng cởi quần, khi chiếc cằm tinh tế non mềm chạm đến nơi nào đó, trong cổ họng hắn lại phát ra tiếng hừ trầm thấp. Nàng giống như phát hiện ra chuyện thú vị gì, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó, sau đó đặt cằm nhỏ lên, cạ cạ. Không đợi Hoàng đế véo nàng, lại thuận thế xoạch hôn một cái. Hoàng đế hít vào một hơi, duỗi cánh tay dài đi xoa thân mình nàng.

Nàng vội vàng né tránh, thanh âm mềm mại hàm chứa dục niệm, phá lệ mê người: “Người ta không thể ăn, sẽ cấn răng nha.” Nói cực kỳ chính trực.

Hoàng đế thoáng tỉnh thần, có chút muốn cười, rồi lại gật đầu không hề chọc nàng, ý bảo nàng tiếp tục.

Đầu tiên Tiết Bích Đào dùng đầu ngón tay lạnh căm chọc chọc, tuy rằng cậu nhỏ kia lớn lên thực xấu, hành động cũng chẳng ôn nhu. Có điều ai bảo ngươi theo một chủ nhân tốt đây. Nàng tự chơi tự vui cười cong mi, trong lòng bớt bài xích đi một chút.
2

Nhẹ nhàng mềm mại ngậm lấy nó.

Tanh tanh, a, còn có chút căng thật khó chịu.

Hoàng đế khàn giọng: “Đầu nhỏ khẽ động.” Nàng nghe xong ngoan ngoãn bắt đầu di động trước sau, cái lưỡi đảo quanh nơi hùng dũng oai vệ đó, đôi khi tròng mắt chuyển nhanh như chớp, liếc trộm thần sắc hắn, nhẹ nhàng hút một cái, cực kỳ nghịch ngợm.
5

Hắn thiếu chút nữa trụ không được mà trực tiếp để nàng hút ra, không khỏi nắm chặt nắm tay, cắn răng: “Tiểu yêu tinh, sớm muộn gì cũng khiến ngươi trả nợ lần này.”

Nàng không đáp, miệng đã sớm đau. Từ từ chịu đựng không nổi, trong miệng không tự giác mà càng nhiều nước miếng, tay nhỏ non mềm cũng đưa xuống đi chơi xấu. Rốt cuộc khiến một cơn tê dại chạy qua xương cột sống hắn, thẳng tắp mà vọt tới ót, phụt thẳng tinh dịch vào trong miệng nàng.

Hoàng đế híp híp mắt, ngược lại thấy vật nhỏ sặc đến khụ khụ, trong lòng căng thẳng, ôm nàng lại đây vỗ lưng cho nàng thuận khí. Hắn nói: “Trẫm nói sao nào, bảo nàng bớt nhìn mấy cái thoại bản thần tiên yêu quái. Bớt làm mấy chuyện nghịch ngợm, cả trẫm cũng không thể giúp nàng. Hiện tại biết khó chịu chưa?”

Tiết Bích Đào nắm tay mềm, khẽ như bông mà đấm lên người Hoàng đế: “Còn nói còn nói, qua sông liền hủy cầu kiều, còn mắng cầu làm từ bã đậu, xứng đáng sụp rớt. Ô ô ô, Hoàng thượng hư, khiến ngươi thoải mái còn dạy dỗ người ta.”

Hoàng đế bất đắc dĩ.


Có điều, có vẻ xác thật là hắn không nên nói ngay lúc này. Vì thế hắn tiếp tục giúp bảo bối vỗ lưng, cúi người dỗ nàng: “Không khóc không khóc, là trẫm không đúng. Ngày mai lại sai người làm cá cho nàng ăn?”

Nàng chùi hết phần còn sót lại bên miệng lên trên người hắn, từ nơi nào tới nên lăn trở về nơi đó đi. Đồng thời anh anh mà khóc quấy: “Hoàng thượng dỗ người ta như mèo vậy! Người ta không cần ăn cá!”

Hoàng đế bị co lung tung, hết cách mà nói: “Được, không ăn cá. Vậy nàng nói đi, lại muốn trẫm đáp ứng cái gì?” Một khi nàng quậy không thôi, nhất định lại có việc. Nhưng hắn cố tình chiều theo nàng quấy, sủng nàng đến vô pháp vô thiên.

“Người ta không thích Khúc cái gì gì đó kia đâu, về sau Hoàng thượng không được đi tìm nàng ta.” Tiết Bích Đào nghiêng đầu nghĩ nghĩ, làm ầm ĩ nửa ngày thì quên luôn tên nữ nhân kia, dứt khoát liền cầm cái gì gì đó vào thay thế. Dù sao Hoàng đế biết là ai là được.
7

Hoàng đế kinh ngạc: “Nàng với nàng ta từng va chạm?”

Tiết Bích Đào gắt gao ôm lấy Hoàng đế, đầu nhỏ rúc rúc, hừ hừ: “Nàng ta muốn thừa dịp bá chiếm Hoàng thượng, người ta không chấp nhận! Không chấp nhận!”

Keo kiệt kẹo kiết. Hoàng đế cười, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: “Trẫm biết rồi.”

Ngày hôm sau Hoàng đế tỉnh dậy thì cùng nàng tính sổ.

“Trẫm nhớ rõ, tối hôm qua nàng dùng lý do thân mình không khoẻ lừa trẫm tới?”

“Hoàng thượng nói khó nghe quá đi, thật sự thân mình người ta không khoẻ nha.”

“Nơi nào không khoẻ? Có thể ăn có thể ngủ, còn ngoài ra, còn thêm hát tuồng, thực bản lĩnh a.”

Tiết Bích Đào ấm ức vươn tay, ngón trỏ có cái lỗ nhỏ thật nhỏ.

Nàng làm nũng: “Kim đâm đau quá, thật sự.”
2


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.