Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 36: Hãm Hại (1)
Edit: Như Thục dung
Beta: Cảnh Tu nghi
Tiết Bích Đào cầm cây quạt lên, lật mặt trên của quạt ra xem, hiển nhiên trên mặt chưa từng có một vết mực, sạch sẽ tinh khiết. Tiết Bích Đào thưởng thức trong chốc lát, muốn ném qua một bên, lại nghe Vân Lũ vội vàng nói: “Chủ tử cẩn thận, khung quạt này làm từ trúc, rất giòn nên dễ nứt, không thể ném được”.
Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ, là do Hoàng đế đưa tới nếu phá hư thì không tốt. Vì thế mở cây quạt ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Vì Sơ Hiểu báo, nói là Tiết Mỹ nhân tới chơi, nàng liền ném cây quạt xuống, thong thả ung dung đi sảnh ngoài tiếp đãi “Khách quý”.
1
Lúc gần đi, nàng nghĩ nếu là vẽ một con gấu trúc đang gặm trúc, nhất định sẽ rất thú vị.
Tranh thủy mặc[1] vẽ trên quạt là đẹp nhất, vẫn là đợi Hoàng đế đến rồi đưa cho hắn vẽ. Trong đầu nàng phát họa lên hình ảnh con gấu trúc, khóe môi giơ lên.
([1] Tranh thủy mặc: Tranh thủy mặc hay còn gọi là tranh thủy mạc là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. “Thủy” (水) là nước, “mặc” (墨) là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu trắng đen. Tranh thủy mặc là loại hình phát triển cùng với nghệ thuật thư pháp Trung Hoa. Các chủ đề chính trong tranh thường là cây cối, hoa, phong cảnh, chim thú, người… và thường kèm theo thơ chữ Hán.)
“Xử lý hết gấu trúc, ngươi chính là quốc bảo”.
Vậy xử lý Hoàng hậu, nàng có thể lên làm quốc mẫu không đây? Mà thôi bỏ đi, cái vị trí kia có quá nhiều người giành, không thích hợp với người lười như nàng.
Hôm nay Tiết Lục Ngạc trang điểm tương đối đơn giản, không còn nửa tiên nửa trần nữa mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng ngạo nghễ. Trong tay nàng ta cầm ly trà chưa uống, thấy Tiết Bích Đào tới liền cong khóe miệng, nói: “Muội muội, ban đầu muội mời ta tới Phương Hoa các, ta nghĩ mới vào cung, công việc bề bộn trì hoãn. Hôm nay mới có thể đến, muội muội sẽ không vì thế mà không chào đón ta chứ?”
Tiết Bích Đào cười nhẹ sau đó ngồi xuống, nàng dùng nắp hớt lớp bọt trong chung trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: “LÀ sau khi tỷ tỷ mượn quang của ta đạt được Hoàng thượng chú ý sao?”.
Hừ, lâu lâu nhìn cảnh mỹ nhân cổ đại diễn kịch cũng không tồi.
Nàng rất thích cảm giác làm nền nha, chậm rãi nâng tách trà lên uống, mạc danh kì diệu khẩu chiến nhưng nàng không để tâm.
Đáng giá tham khảo.
Sắc mặt Tiết Lục Ngạc một lần nữa lạnh xuống, nhưng hiện giờ nàng ta đã lâu không được Hoàng thượng sủng hạnh, Hoàng hậu ra chỉ thị, nàng không thể không lấy lòng người muội muội này.
Rõ ràng thái độ của Hoàng thượng đối với nàng ta là vừa lòng, cũng không biết Tiết Bích Đào lại dùng thủ đoạn gì, làm Hoàng thượng lại một lần nữa vắng vẻ nàng ta. Hoàng thượng không có khả năng sẽ cho một gia tộc có hai vị sủng phi. Tiết Bích Đào làm như vậy thật ra cũng không có gì đáng trách. Nhưng vị trí sủng phi kia, nàng ta đã định là phải có.
Vì thế nàng thở dài, nói: “Muội muội vẫn không tin là ngày đó tỷ tỷ không phải cố ý sao? Nếu là không tin, tỷ tỷ liền gọi cái tiểu thái giám dẫn đường ngày đó tới, cùng hắn đối chất, còn hy vọng muội muội có thể tin tỷ tỷ.” Tiếc Lục Ngạc dừng một chút: “Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, ngươi cũng nói rằng nương bảo chúng ta cùng nhau trông coi, không phải là đấu đá lẫn nhau”.
“Tỷ tỷ nói tiểu thái giám ngày đó?” Tiết Bích Đào đặt chung trà xuống, tư thái[2] thong dong tự tại, lòng bàn tay ấm áp đặt lên gò má nhẫn nhụi. Xa xa nhìn lại, đầu ngón tay màu đỏ được tôn lên, đặc biệt nổi bật trên gò má ửng hồng.
([2] Tư thái: 姿態Dáng vẻ và thái độ)
Là do những ngày gần đây, nàng trên giường thề sống chết bảo vệ tay, không cho Hoàng đế giống lần trước thưởng thức bộ dáng “đổ máu” của nàng.
Tiết Lục Ngạc thấy nàng phản ứng như thế liền cảm thấy có chút theo không kịp, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: “Đương nhiên là hắn rồi, tuy hắn là người của Hoàng thượng, nhưng xảy ra việc như vậy, chúng ta cũng phải để Hoàng thượng xử cho công bằng mới đúng. Nếu hắn kêu phân vị thì cũng sẽ không có nhầm rồi.”
Ngụ ý chính là do tiểu thái giám kia muốn nịnh bợ, kêu chính là chủ tử mà không phải phân vị.
“Tỷ tỷ nghĩ sai rồi.” Tiết Bích Đào cười: “Hoàng thượng đương nhiên sẽ xử công bằng, tiểu thái giám kia sớm đã bị Hoàng thượng thưởng trượng hình, không cần tỷ tỷ nhiều lời.”
Thật lâu sau Tiết Lục Ngạc mới ném ra một câu: “Như thế là tốt rồi.”
Tiết Bích Đào từ trong đĩa hoa quả cầm lên một quả anh đào[3] bỏ vào trong miệng, phun hạt ra nói: “Tỷ tỷ tới tìm ta là vì chuyện gì?” Không muốn vòng quanh lẫn quẫn nữa.
([3] Anh đào: Anh đào là một phân chi bao gồm một số loài cây có quả hạch chứa một hạt cứng, thuộc họ Hoa hồng [Rosaceae], chi Mận mơ [Prunus], cùng với các loài đào, mận, mơ ta, mơ tây… Phân chi Anh đào [Cerasus] phân biệt với các loài khác trong chi ở chỗ có hoa mọc thành từng ngù [corymb] gồm vài bông mà không mọc đơn hay thành cành hoa, và có quả với da trơn nhẵn với một khía nông ở một bên hoặc không có khía nào. Phân chi này là thực vật bản địa của các vùng ôn đới tại Bắc bán cầu, với hai loài ở châu Mỹ, 3 loài ở châu Âu và các loài còn lại ở châu Á. Tên gọi cherry trong tiếng Anh bắt nguồn từ “cerise” trong tiếng Pháp, từ này lại xuất phát từ cerasum và cerasus trong tiếng Latinh.)
Không ăn sáng, bụng rỗng uống trà có chút khó chịu. Xem ra cố làm ra vẻ còn phải chọn thời điểm để cho bản thân thoải mái, không thể đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm được.
Tiết Lục Ngạc im lặng, phàm là đối với người khác nàng ta còn có chút hăng hái nói chuyện. Nhưng đối với vị muội muội này, bởi vì dung mạo giống nhau, trong lòng nàng ta luôn có mâu thuẫn, không muốn nhiều lời với Tiết Bích Đào. Nhưng muốn hành sự lại không hành động theo như đã định, nàng ta thật sự không biết làm sao.
Hiện giờ lại quanh co lòng vòng cũng không thú vị, nàng ta liền nói: “Vốn là cố ý đến xem muội muội, thuận đường tới xem An Tuyển thị, ngươi biết ta xưa nay không thích qua lại với nhiều người. Từ lúc nàng ấy hoài thai tới nay, ta chưa từng đi thăm. Hiện giờ đã tới đây, không đi cũng không được.”
“Ta đối Trữ Tú Cung không quen thuộc, mong muội muội có thể an bài cung nữ tới dẫn đường.”
2
Tiết Bích Đào tiếp lời: “Hà tất phải rắc rối như vậy. Tỷ tỷ nói rất đúng, suy cho cùng thì chúng ta cũng là tỷ muội ruột thịt, cũng không thể xa lạ. Để ta đưa tỷ đi, ta cũng đã lâu không có đến xem An Tuyển thị”.
Tiết Lục Ngạc kinh ngạc, ý định của Hoàng hậu vốn là muốn Tiết Bích Đào đi. Nhưng nàng cho rằng, lúc trước nàng gây động tĩnh như vậy, Tiết Bích Đào nhất định là sẽ không đi. Lấy lui làm tiến, nhưng cung nữ là người của nàng ta, có xảy ra chuyện nàng ta cũng không tránh khỏi. Không nghĩ tới nàng ta lại đồng ý, sự ra khác thường này làm cho nàng có chút cảnh giác.
2
Nhưng cẩn thận nghĩ tới, lại luyến tiếc cơ hội này.
Nàng khẽ cười nói: “Vậy làm phiền muội muội.”
Lúc này, An Tuyển thị đang được Tinh Tinh dẫn đi tản bộ ở đình trong tiểu viện. Theo như lời Thái y nói, hiện tại thai nhi không được ổn định, nếu muốn sinh ra hài tử khỏe mạnh rắn chắc, cần phải đi lại mình nhiều hơn đi lại, tăng cường thể chất. Nàng ta liền thay đổi thói quen an nhàn trước kia, thường xuyên ra ngoài tới đi một chút.
1
Trái lại, những người thấy nàng ta đến đình đều không chịu đứng nói chuyện với nàng ta, lại sợ nàng có chuyện liền rơi trúng đầu mình, dần dần cũng không có ai đến đây nữa. Rốt cuộc ngầm xuống tay là một chuyện, trắng trợn táo bạo làm ra loại hành vi này, thánh thượng không quan tâm thì cũng sẽ vấn tội.
“An Tuyển thị thật có hứng trí[4].” Tiết Bích Đào dẫn Tiết Lục Ngạc tiến vào, không nghĩ tới sẽ gặp nàng ta đang tản bộ.
([4] Hứng trí: 興致 chỗ hứng đến, trạng thái hứng khởi)
Tiết Bích Đào cũng không có sai Mộ Vân đi dò xét lúc nào thì An Tuyển thị đi tản bộ. Nàng âm thầm liếc mắt nhìn Tiết Lục Ngạc một cái.
Tinh Tinh thấy hai người các nàng, vội đỡ An Tuyển thị vấn an hành lễ.
Bắt thai phụ hành lễ, Tiết Bích Đào nhìn muốn hoảng. Không đợi An Tuyển thị hành lễ nàng đã giơ tay ý bảo đứng lên.
An Tuyển thị bởi vì lần trước được Tiết Bích Đào nhắc nhở, nên đương nhiên đối với nàng rất là cảm kích. Cười cũng tươi hơn so với lúc ứng phó người khác, hai người liền cùng nàng nhàn thoại.
Tinh Tinh đứng ở một bên nhìn Tiết Lục Ngạc lại cảm thấy có chút kì quái, nhưng nàng ta là tỷ tỷ của Trân Tiệp dư, nhất thời cũng có chút hoang mang. Chẳng lẽ lại là do chính mình quá mẫn cảm?
—
Bên này, Khúc Hân Nhiên mấy ngày liên tục bị xa lánh chèn ép cũng cảm thấy có chút lao lực quá độ. Có không gian, nhưng là nước trong ở trong không gian chỉ có thể dùng để cải thiện thể chất, khí chất, không thể độc hại người khác. May mà đám người mới kia cũng là đào hố nhỏ, trước khi được Hoàng đế sủng hạnh, nhất định sẽ không đào hố to.
2
Mà lúc này Khúc Hân Nhiên đang có chút hối hận vì kế hoạch hấp dẫn Hoàng đế bằng cách khiêm tốn của chính mình. Hoàng đế giống như ném các nàng ra sau đầu, chưa một lần đến Uyển Tử hẻo lánh này. Những chiêu bài hấp dẫn Hoàng đế nàng đọc trong sách cũng chưa có cơ hội dùng đến.
Theo đà này, Hoàng thượng sẽ triệt để quên các nàng!
Nàng cần phải chủ động xuất kích. Đồng thời, không thể để Hoàng đế nhìn ra nàng là chủ động. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là nước hoa. Trong phòng nàng có một lọ nước hoa quý, đây là đồ ở hiện đại, người cổ đại khẳng định là chưa từng nghe qua, Hoàng thượng tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú.
Chỉ cần Hoàng thượng có hứng thú hỏi đến, nàng liền có thể từ trong lời nói chậm rãi để lộ ra sự tự tin khác với sự nhút nhát của nữ nhân cổ đại. Làm Hoàng đế nhớ kỹ nàng.
Khúc Hân Nhiên dùng nước ấm lau qua thân mình, sau đó đi vào trong không gian, lôi lọ Secret wish của Anna Sui ra. Mùi hương này rất nhẹ, cho dù không thể khiến người khác chú ý, cũng sẽ không bị gây phản cảm cho người khác.
2
Ngày hôm qua nàng nghe lén hỏi thăm được hành tung của Hoàng thượng, hôm nay chuẩn bị đi xảo ngộ Hoàng thượng, việc này cũng làm cho nàng hiểu được không ít chuyện. Nàng cảm thấy những thủ đoạn của đám nữ nhân này, cho dù có gặp được Hoàng thượng cũng không được việc, ngược lại có thể cho kẻ tới sau như nàng vượt mặt.
Nàng cẩn thận chú ý động tĩnh cách vách, sau đó lặng lẽ đi xuất môn.
“Tiểu nữ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Đợi sau khi hai người ở phía trước đi khỏi, nàng đợi một lát sau đó mới đi đến trước bậc thang vào đình nhu thuận hành lễ.
Hiện giờ trong cung có rất ít nữ nhân dám đến Ngự Hoa viên ngay thời điểm Hoàng đế giải sầu. Hai người õng ẹo vừa mới tới tạo dáng khiến hắn nhìn mà phiền lòng. Quyết định khi rảnh sẽ đến nói với Hoàng hậu, bảo nàng ta chỉnh đốn một chút. Lại không nghĩ tới mới vừa đuổi đi hai người lại tới thêm một người.
Có đều nhìn người này còn tính là thuận mắt, sắc mặt hắn cũng không có quá khó coi.
Khúc Hân Nhiên thấy Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, tuy không nói chuyện, nhưng thái độ đối với nàng không giống với hai nữ nhân kia. Thấy thế nàng liền đi đến gần một chút, mấy người nội thị liếc nhìn sắc mặt thánh thượng, cũng không có ngăn trở. Nàng mỉm cười lại nói: “Tiểu nữ thấy Hoàng thượng ở đây, không dám không biết lễ nghĩa, hiện giờ đã thỉnh an xong, càng không dám quấy nhiễu Hoàng thượng. Tiểu nữ xin cáo lui.” Nàng lại thi lễ, đứng dậy gấp rút rời đi.
Hoàng đế ngửi được trên người nàng có hương, nhưng rất nhạt, liền nói: “Từ từ.”
Khúc Hân Nhiên quay đầu nghi hoặc nhìn Hoàng đế, đi đến gần chút, hỏi: “Hoàng thượng còn việc gì sao?”
Cũng không biết là có không phải Khúc Hân Nhiên vận khí không tốt hay không. Đúng lúc này, Thọ Vương đến gần Hoàng đế, trêu chọc nói: “Hoàng huynh thật có hứng trí nha.”
Trước khi hắn lên tiếng, Hoàng đế đã nghe thấy được mùi hương trên người Khúc Hân Nhiên bay tới. So với mùi mật đào tự nhiên trên người vật nhỏ nồng đậm hơn, làm người cảm thấy không quá thoải mái. Hắn thuận thế nghiêng đầu nhìn Thọ Vương, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi thích, trẫm liền thưởng cho ngươi. Vốn cũng là người ngươi chọn trúng.”
1
Sắc mặt Khúc Hân Nhiên khẽ biến, nàng ta xiết chặt góc váy.
Lại nghe Thọ Vương đáp: “Vô công bất thụ lộc, thần đệ cũng không dám vô duyên vô cớ nhận ban thưởng của Hoàng huynh.” Thật không có ứng phó. Hắn từng nghe Hoàng huynh nói quân tử không đoạt nhân sở ái gì đó, hắn cũng nghe nói những nữ nhân do hắn phê duyệt hoàng huynh một người cũng chưa từng sủng hạnh qua.
Hắn không phải không thích, mà là do có người hấp dẫn hơn tồn tại.
Thọ Vương nhớ tới nữ nhân mạnh mẽ bắn tên kia, khi chấn kinh mà ném giày vào người. Ý vị thâm trường cười.
2
“Nếu vậy thì trẫm đi trước một bước.” Hoàng đế vội vàng rời đi, cũng không nói lý do, bỏ lại hai con người đang kinh ngạc.
Hôm nay vị Hoàng đệ này của hắn tới, nhất định là chèn ép đám triều thần hoặc là có việc muốn nhờ hắn giải quyết. Hắn đến đây là để giải sầu không phải là để làm việc, đương nhiên không nghĩ nhiều nghe nhiều làm gì. Hơn nữa, hắn đột nhiên có chút muốn gặp vật nhỏ.
Khúc Hân Nhiên có chút há hốc mồm, nhưng rất nhanh khôi phục lại. Nàng nghe nói người thống trị hiện tại thuộc bộ tộc Du mục ở thảo nguyên, cho nên nếp sống khá là thoải mái. Cho dù nơi này chỉ có nàng và Thọ Vương, nhưng bây giờ là ban ngày, lại ở ngoài trời, người khác cũng sẽ không thể nói xấu.
Đối với tục lệ chung vợ trước đây thì điều này chẳng là gì cả. Trừ phi Hoàng đế có ý kiến, nếu không người khác cũng sẽ không nhiều chuyện.
Mà Hoàng đế, hiện giờ hắn còn chưa có phê chuẩn đám người mới làm phi tử, cảm thấy tặng người khác cũng khá tốt.
Nếu Thọ Vương có thể thích, hắn càng vui vẻ, càng thanh tĩnh.
“Không thú vị.” Thọ Vương liếc nhìn nàng một cái, như cũ phun ra hai chữ bình luận. Nguyên bản chọn trúng nữ nhân này, hắn nghĩ Hoàng huynh sẽ thích. Ban đầu Hoàng huynh tương đối thích nữ nhân dịu dàng, cảm thấy thanh tĩnh, cho nên Hiền phi không chỗ nào là vượt trội nhưng vẫn cho nàng ta một ghế trong tứ phi. Hắn muốn thấy hậu cung gà bay chó sủa, cũng nên phải trộn vài cái tốt cho Hoàng huynh, vậy nên mới chọn nàng ta.
Chỉ là gần đây cũng không biết tại sao khẩu vị Hoàng huynh lại thay đổi như thế.
Hắn sờ sờ cằm, cảm thấy có thể đặt Hoàng huynh và nữ nhân kia ở một chỗ, sau đó nghiên cứu.