Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 35: Câu Đố


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 35: Câu Đố


Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Vân Lũ dùng khăn ẩm bao tay chủ tử lại, để một lúc, đợi móng tay thấm ướt rồi mới nhẹ nhàng chà lau ít vệt hồng nhạt còn sót lại trên móng tay. Nàng giận nói: “Chủ tử, sao người lại không cẩn thận như vậy, lát nữa nô tỳ phải bôi kỹ thêm một chút nữa mới được.”

Tiết Bích Đào mệt mỏi dựa vào người Mộ Vân, lười nhác ngáp: “Hôm nay thì thôi đi, chờ thêm mấy ngày nữa Hoàng thượng không tới lại bôi sau.”

Vân Lũ mặt đỏ lên, tuy rằng không biết tình hình, nhưng nghe thế cũng cảm thấy quá xấu hổ. Nhưng lại thấy kỳ quái, nên thử nói một câu: “Chủ tử, nguyệt sự của ngài không phải mấy ngày nữa sao.” Dạo này phần lớn thời gian Hoàng thượng đều nghỉ ở đây, cho dù có một ngày không tới, thì ngày hôm sau cũng sẽ tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù nhuộm móng tay năm ba lần cũng không đủ.

“Nếu không có nguyệt sự, còn có tiểu nguyệt tử [1] nữa mà.” Tiết Bích Đào cười giảo hoạt, lại hỏi: “An Tuyển thị như thế nào rồi?”

([1] 小月子 (tiểu nguyệt tử): chỉ thời gian ở cữ của nữ nhân khi sinh non hoặc sảy thai, còn nữ nhân sinh thường hoặc sinh đủ tháng gọi là ngồi tháng đủ)

Vân Lũ liền “Xuỳ” ba cái, đối với chủ tử hơi có chút bất đắc dĩ: “Chủ tử chớ có nói bừa, nếu có tiểu chủ tử, tất nhiên có thể thuận thuận lợi lợi sinh hạ ra.”

Mộ Vân ở phía sau cũng tán đồng gật đầu, lại nói tình huống của An Tuyển thị: “Sau ba tháng đầu tất nhiên sẽ ổn định hơn, chỉ là cả ngày bị người quấy nhiễu mà phát phiền. Hiện giờ đã bảy tháng, ba tháng sau lại cũng nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù sinh ra được, chỉ sợ thân thể cũng sẽ không quá mạnh khoẻ.”

Tiết Bích Đào nghe xong gật đầu, chờ móng tay được Vân Lũ sửa soạn xong, lập tức ngồi thẳng dậy nói: “Đi, chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

“Hôm nay chủ tử lại muốn đi sao?” Chủ tử nhà mình sau khi được thừa sủng vẫn luôn lười nhúc nhích, cho dù Hoàng hậu có ý kiến, nhưng Hoàng thượng đã cho phép, nàng cũng không thể trách cứ chuyện này.

“Sao lại không đi, chỉ có mấy gương mặt như vậy cứ nhìn đi nhìn lại cũng thấy chán. Cuối cùng cũng có chút mới mẻ, ta đi nhìn một chút.” Tiết Bích Đào không lười nhác nữa, hứng thú bừng bừng trỗi dậy.

Nàng nhớ rõ Tiểu Nghiên đã nói qua nữ tử xuyên qua kia không phải là được tuyển tú tiến cung, cho nên nàng suy đoán có lẽ sẽ là “Cống phẩm” mới tới kia. Dù thế nào nàng cũng phải đi nhìn một chút xem nhân tài giết chết mình trông thế nào.
2


Vì thế nàng trang điểm ăn diện cho mình thật xinh đẹp, chuẩn bị từ trong ra ngoài muốn cho địch nhân phải kinh sợ!

Sơ Hiểu đang ở bên trong nội thất dọn dẹp thấy nàng đi ra ngoài, trong tay còn đang cầm cành hoa đào, giọng nói bực bội: “Chủ tử, cũng không biết là tên tiểu quỷ nào ở trong viện lại đi ngắt hoa cắm ở trên cửa sổ, cần phải tra một chút không ạ?”

Tiết Bích Đào nhớ tới giữa trưa ngày hôm qua có gió lạnh, co rúm lại một chút, đây là phim ma cung đình sao. Có loại cảm giác kỳ quái đánh úp lại.
1

Nàng sờ sờ ngực đang đập nhanh, quyết định vẫn đừng nên tự mình dọa mình.

Nàng cầm cành đào trong tay nhìn nhìn, rồi nói: “Đi tra rõ đi.” Sơ Hiểu lĩnh mệnh mà đi —

“Nô tỳ thỉnh an Trân Tiệp dư, Tiệp dư cát tường.” Nữ quan đang dẫn người mới tiến đến Trường Xuân cung thỉnh an thấy rõ người đang đi tới, vội vã cúi người hành lễ. Cũng là đang nhắc nhở người ở phía sau.

“Thỉnh an Trân Tiệp dư.” Từng tiếng oanh oanh yến yến vang lên, vì chưa được định danh phận, nên các nàng không thể tự hạ mình xưng là nô tỳ, cũng không thể tự xưng thiếp thân, nên chỉ biết bỏ bớt xưng hô.

Trong đó có người gan lớn thử nhìn trộm, lọt vào trong tầm mắt đó là gấm Tô Châu thêu mây tía, những đoá hoa ánh vàng rực rỡ, lấy trân châu đính thành hình con bướm giống như đang vỗ cánh mà bay, một cái áo đơn vạt xéo thêu sinh động như thật, lại có váy lụa mây hồng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, hoa văn được thêu bằng tơ vàng, khiến hai mắt người đối diện bị ánh sáng của sợi tơ chói mắt.

Lại liếc nhìn diện mạo, khuôn mặt phù dung, mày như trăng non, môi đỏ mềm mại mang theo ba phần kiều mị. Tiết Bích Đào cầm một cành cây đang rủ xuống, mặt mày phiếm ánh hồng của hoa đào, khiến người kinh diễm.

Khúc Hân Nhiên nghĩ thầm, quả nhiên là diện mạo của sủng phi.

Tiết Bích Đào khẽ nâng cằm, liếc mắt, sóng mắt lưu chuyển, nàng cười: “Ồ, quả nhiên mỗi người lớn lên đều lanh lợi xinh đẹp. Trách không được Thọ vương lại thích như vậy.” Lại không có kêu đứng dậy.

Những nữ tử tâm bất cam tình bất nguyện [2] chỉ đành phải uốn gối nửa ngồi xổm, không được đứng dậy.

([2] không tình nguyện)

Có người thích ra mặt nói tiếp lời nàng: “Đa tạ Tiệp dư khen ngợi. Nhưng không biết chúng ta có thể đứng dậy hay không ạ?” Các nàng vốn không phải xuất thân từ gia tộc lớn, tuy các ma ma trong cung đã chỉ giáo, nhưng đến giờ đối với lễ nghi quy củ vẫn ngây ngơ mờ mịt.

Khúc Hân Nhiên cười thầm trong bụng, đồ ngu. Đem lời này nói rõ ra như thế, chả khác nào ngầm nói Trân Tiệp dư làm khó các nàng, các nương nương trong cung cũng sẽ đều không thích.


Tiết Bích Đào khẽ cười một cái, tâm tình tốt nói: “Ừ, ngươi đứng dậy đi.” Nàng nhấn mạnh một chữ “Ngươi”, làm những người đang ngo ngoe rục rịch lập tức quy quy củ củ lại.

Ngay sau đó, Tiết Bích Đào giống như đi dạo ở sân vắng, cầm cành hoa đào nâng cằm từng người một cho đến hết cả sáu người, hành động này nếu là nam nhân làm lên tất nhiên sẽ rất ngả ngớn, nhưng nàng làm vậy, lại vô cớ dâng lên cảm giác phong lưu bừa bãi, mọi người chỉ giận mà không dám nói gì cả.

Lúc ánh mắt dừng ở trên người Khúc Hân Nhiên, nàng “Ý” một tiếng. Làm cho mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng đang muốn mở miệng, liền nghe được cách đó không xa có tiếng cười truyền đến: “Trân muội muội đang làm gì ở đây sao? Nếu các nàng chọc giận ngươi, thì để Hoàng Hậu nương nương làm chủ xử lý là được, chứ đừng làm chậm trễ canh giờ thỉnh an nương nương.”

Là Trinh Quý tần ở trong một cung với nàng.

Tiết Bích Đào thu cành đào lại, động tác rất nhỏ lại làm cho giọt sương rơi xuống, nàng cười khẽ: “Các nàng vừa mới thỉnh an, thiếp thân giật mình mới làm chậm trễ một khắc, đã làm Quý tần nương nương bắt được. Đôi mắt của nương nương thật đúng là lợi hại.”

([3] một khắc bằng 15, trong trường hợp này chỉ là cách nói quá lên của tác giả thôi)

Trong cung này, cũng chỉ có một mình Tiết Bích Đào mới dám làm như vậy, dù phân vị thấp hơn người khác lại vẫn không cho người ta mặt mũi. Ai bảo nàng có Hoàng thượng che chở chứ, nàng ta nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, cười hỏi: “Vậy không biết chuyện gì có thể làm cho muội muội cũng giật mình hay không?”

“Chuyện có thể làm cho thiếp thân giật mình có không ít.” Ánh mắt Tiết Bích Đào như có như không quét tới trên người Khúc Hân Nhiên, rồi lại quay lại nói với Trinh Quý tần: “Mới vừa rồi là do thấy có người có khí chất giống với tỷ tỷ, muội đang nghĩ không biết nàng ấy có phúc khí được Hoàng thượng coi trọng giống như tỷ tỷ, rồi sinh hạ một đứa con hay không đây.”

“Nếu Quý tần nương nương cũng đã nói như vậy, vậy các ngươi đều đứng dậy đi.” Nàng nói.

Ánh mắt Trinh Quý tần đột nhiên biến đổi, trong cung kị nhất chính là có người có khí chất giống mình, e sợ về sau sẽ dựa vào rồi sau đó thuận thế bò lên trên đầu mình. Dù sao thì tính tình tương đồng, nhưng tuổi tác của các nàng lại nhỏ hơn, dung mạo cũng càng thanh xuân lượng lệ [4].

([4] 亮丽 (lượng lệ): sáng ngời mỹ lệ (xinh đẹp rạng rỡ))

Nàng tất nhiên nhìn theo phương hướng Trân Tiệp dư vừa nhìn, thấy Khúc Hân Nhiên, nàng cẩn thận quan sát khuôn mặt trứng ngỗng dịu dàng lịch sự tao nhã, quả thật là càng nhìn càng thấy giống. Lúc nàng ở trước mặt Hoàng thượng, không phải cũng là bộ dáng như thế sao? Kỳ thật trong cung còn có Nghi Quý nhân cùng Hiền phi cũng có tính tình tương tự, nhưng Nghi Quý nhân càng có tinh thần hoạt bát hơn, với cả nàng ta lại là muội muội Hoàng hậu. Mà Hiền phi, không có con nối dõi, nên cũng không bằng nàng có một nữ nhi mềm mại dịu ngoan.

Nàng nhớ tới câu “sinh hạ một đứa con” của Trân Tiệp dư, dù sao thì nàng sinh cũng chỉ là nữ nhi, trong lòng căng thẳng, nên có tính toán.

Lúc này, những người mới tuy rằng khinh thường mình cùng người khác tương tự nhau, nhưng lại rất mâu thuẫn cho rằng Trinh Quý tần nếu có thể có nữ nhi bên người, sau này có khả năng Khúc Hân Nhiên cũng được như thế rồi, so với tiền đồ mờ mịt của các nàng lại tốt hơn không ít, nên không tránh khỏi có chút ghen ghét.


Khúc Hân Nhiên thầm kêu khổ trong lòng, tại sao nàng ta vừa không nói lời nào lại vừa tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, lại vẫn bị kéo ra ngoài. Quả nhiên lại là định luật của nữ chủ, chuyện phiền toái không đầu không đuôi đều bám hết lên người nữ chủ sao? Vậy phải làm sao bây giờ.
46

Tiết Bích Đào cũng mặc kệ trong lòng nàng ta đang loạn như ma, đứng ở trên cao chính là có chỗ tốt như này, tùy ý hắt một gáo dầu, ném một mồi lửa, đám đầy tớ đều phải hoang mang rối loạn mà trốn tránh.

Muốn bò lên trên sao? Vậy đầu tiên cũng phải chỉnh trang cho mình sạch sẽ, đừng để mặt xám mày tro chọc Hoàng thượng chán ghét.

Nàng cài nghiêng cành đào lên tóc, mắt cong lại ——

Như mọi khi, sau khi dùng bữa xong nàng liền đi ngủ trưa, nàng không quen có người trực ở trong phòng, nên sau khi đóng kín cửa lại liền vừa đi vừa giơ chân cởi giày, vứt vớ. Người hiện đại lúc ở nhà đều thích làm như vậy, vừa đi vừa cởi. Hiện tại có điều kiện, nàng tất nhiên là làm như thế nào thoải mái thì làm như thế.

“Cử chỉ thô lỗ.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp làm nàng hoảng sợ. Tiết Bích Đào xoay người, che lại ngực đang đập “Thình thịch”, lại quên mất giày nhỏ vẫn còn xách ở trên tay, nên lập tức làm quần áo dính một vết bụi.

“Nhưng mà, thô lỗ rất đáng yêu.” Thọ vương nhìn thấy dấu vết kia, trầm ngâm cười nói.

Đây là đang chơi cái trò gì vậy?

Tiết Bích Đào cứng đờ người, “Bịch” một tiếng ném giày thêu lên người đang cười.

Ý, không có ném không.

“Người sống?” Nàng lẩm bẩm mà nghiêng đầu nhìn hắn.

Thọ vương tiếp được cái giày nhỏ kia, hơi đen mặt lại. Lúc nữ nhân bị dọa không phải đều sẽ thét chói tai sao, vì cái gì người trước mắt này lại không hề có dấu hiệu gì liền trực tiếp động thủ.

Chẳng qua sức lực mềm như bông, cùng với mũi tên nhọn hôm đó có cảm giác khác nhau. Hắn như suy tư cái gì đấy.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Nàng hỏi, một người nam nhân tùy tiện đi vào phòng ngủ của nàng, hơn nữa còn không bị cung nhân phát hiện, cho dù là biết võ, khó khăn cũng rất lớn. Cái này làm nàng nhớ tới lúc chơi trò chơi có nhiệm vụ đi tìm bảo bối ở cung điện, bên trong có nhiều mật đạo thông với nhau, là tin tức mà người qua ải phải biết được.

Hắn nói: “Nói cho bổn vương biết ngươi luyện bắn tên như thế nào.” Ước lượng trọng lượng giày thêu gần như không có ở trên tay, hắn vẫn cảm thấy khả năng không lớn lắm.


“Trao đổi điều kiện?”

“Ừ.”

Nàng trầm mặc trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: “Đúng rồi, quên mất chưa hỏi ngươi là ai?”

Trong lòng Thọ vương tức khắc cảm thấy thực vi diệu, phương thức tự hỏi kỳ quái như vậy, rốt cuộc là nhà ai nuôi ra được vậy, hắn muốn phái người đi tra một chút. Người này đã là của hoàng huynh, hắn vẫn nên tự mình nuôi một người để chơi thôi.

“Thọ vương.” Hắn trả lời đúng sự thật.

“Tốt, Thọ vương.” Nàng tiến lên rất vô lại nắm lấy ống tay áo hắn, nói: “Ta không thể nói cho ngươi biết ta luyện bắn tên như thế nào. Nhưng nếu hôm nay ngươi không nói rõ ngươi vào đây như thế nào, vậy thì cũng mơ mà chạy.”

Thọ vương từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên bị người khác kiêu ngạo.

Hắn đột nhiên cảm thấy người này rất thuận mắt, vì thế thực kiên nhẫn hỏi nàng: “Ngươi phải biết rằng mật đạo để làm cái gì chứ?”

“Hãm hại người khác nha.” Ánh mắt Tiết Bích Đào thực thuần nhiên, thái độ rất tự nhiên, vẻ mặt “Ta là hậu phi đương nhiên phải làm chút chuyện hậu phi nên làm” giống như lẽ thường nên thế.

“Ha ha ha ha ha, bổn vương có thể nói cho ngươi chỗ của mật đạo.” Thọ vương vui vẻ, hắn suy tư một lát, lại nói: “Nhưng ngươi đừng quên mời bổn vương cùng đi xem diễn đấy.”

Cái mê cung này hắn đã giải xong rồi, tất nhiên không thèm để ý đến nữa. Trước mắt hắn thật muốn nghiên cứu ra cái câu đố là nàng này.

“Được.” Tiết Bích Đào thuận miệng đáp ứng. Mời, nàng đi nơi nào mời chứ.

Đến lúc đó liền nói là mình không liên lạc được với hắn là xong.

Thọ vương nói ra địa điểm cho nàng một lần, chờ nàng nhớ kỹ rồi mới rời đi. Hắn chuẩn bị đi tra một chút, xem người nhà kia nuôi dưỡng nữ nhi kiểu gì.

Tiết Bích Đào bò lên chăn lăn lộn, thở dài một cái, Thọ vương, hôm đó nàng có điều hoài nghi, sau đó liền đi tìm hiểu đủ loại sự tích của hắn, hơn nữa còn nghiền ngẫm qua tính cách hành sự của hắn. Hiện giờ thấy hắn nói thẳng không cố kỵ hỏi nàng luyện bắn tên như thế nào cùng với đôi mắt hờ hững như vậy, nàng liền biết, thích khách kia chính là hắn.

Chẳng qua người tùy tâm sở dục tư tưởng hay thay đổi tính tình quá nguy hiểm, lần này là đụng phải hắn, sau này nàng cũng không dám đến trêu chọc nữa.

Mật đạo của hoàng cung, đúng là thứ tốt mà. Nàng ôm gối đầu hôn một cái.
2


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.