Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 37: Hãm Hại (2)


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 37: Hãm Hại (2)


Edit: Cát Sung sung

Beta: Hy Thái phi

“Ngươi mới không thú vị” Khúc Hân Nhiên phản bác.

Thọ Vương là đệ đệ ruột thịt của Hoàng thượng, căn cứ vào định luật xuyên qua, thông thường huynh đệ của Hoàng thượng sẽ cùng với nữ chủ xuyên qua dây dưa không thôi, thậm chí sẽ vì nàng mà vượt qua nước sôi lửa bỏng, giúp nàng tranh sủng. Chỉ là nhìn tính tình của Vương gia này, sẽ làm trò trước mặt nói nàng không thú vị, hành động thường ngày thập phần cổ quái. Nếu nàng cụp mi rũ mắt chịu đựng, tất nhiên hắn sẽ thấy chướng mắt, muốn đối phó với người như vậy thì phải làm theo cách trái ngược.
19

Vì thế nàng sửa bộ dáng dịu ngoan lại, mang theo chút kiều diễm xinh đẹp mà nói.

Quả thật Thọ Vương có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi quan sát ánh mắt nàng một lúc, hắn mất đi hứng thú nghiên cứu. Cặp mắt kia quá bình thường, bên trong mặc dù có dục vọng, nhưng sẽ không có sự quyết đoán vì nó mà vứt bỏ hết tất cả, như ngày đó đụng phải nữ tử cản hắn trên phố, tuy rằng cũng không phải cực hạn của nàng, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều so với nữ nhân đứng trước mặt này.
4

Vì thế hắn lạnh nhạt rời đi, quả nhiên vẫn không thú vị.

Lúc này là gặp qua liên tiếp hai người nhưng không được gì, Khúc Hân Nhiên liên tục bị hai nam nhân vứt qua một bên, đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị.

Tình huống như vậy, không đúng lắm.

Vì sao bọn họ không làm theo kịch bản? Nàng thất thần đứng ở nơi đó, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
38

Chim Yến mỏi chân nghỉ trên mái nhà, thanh âm ríu ra ríu rít dấu diễm mãnh liệt trên đình viện, nhìn bên ngoài có vẻ đặc biệt hòa hợp.


Thời điểm ba người rảnh rỗi nói chuyện, thường là Tiết Bích Đào cùng An Tuyển thị nói, ngược lại Tiết Lục Ngạc là người đề xướng đi thăm lại không nhiều lời, chỉ sai cung nữ đưa lễ vật thăm hỏi lên, sau đó lại tiếp tục duy trì phong cách lạnh lùng của nàng.
2

Lúc các chủ tử trò chuyện, tự nhiên các cung nữ cũng tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm, trao đổi ít tin tức nhỏ, nói chuyện chủ tử ban cho điểm tâm, trang sức gì.

Vốn Tiết Bích Đào không thạo việc tán gẫu cùng người không quen thuộc, lúc này có thể nói nhiều lời hơn vài câu, cũng là vì trong lòng An Tuyển thị cảm kích nàng, cho nên cố ý không để không khí buồn chán.

Gió xuân chầm chầm thổi qua, cành cây sàn sạt nhẹ nhàng lay động, ánh nắng ngày xuân ấm áp xuyên thấu vào cành lá, đan xen nhau loang lổ chiếu lên ba người, giống như cố ý làm cho người lười biếng mạo phạm vào ngày xuân vậy.

Vì đốt huân hương nên Tiết Bích Đào có chút buồn ngủ, nâng tay áo ngáp một cái, mặt thoáng có chút tái nhợt. Thấy thần sắc An Tuyển thị cũng mệt mỏi, nàng liền cáo từ.

An Tuyển thị tinh thần không tốt lại phải chờ đợi lâu, nhưng nàng chỉ là một vị truyển thị thấp bé, không tốt khi đưa ra yêu cầu tiễn khách. Hiện giờ nghe các nàng cáo từ, tất nhiên là ngàn chịu vạn chịu. Trong lòng nàng buông lỏng, bảo Tinh Tinh tới dìu mình, chuẩn bị tiễn hai người đi một đoạn ngắn, tránh bị nói là thất lễ.

Ba người cất bước đi, đến khúc quanh Tinh Tinh giữ lấy khuỷu tay của chủ tử, Tiết Bích Đào cùng Tiết Lúc Ngạc vừa xoay người một bên, tay áo rộng của hai người đều nhẹ động, làn váy như có như không lay động.

Lúc này, tinh thần An Tuyển thị đang buông lỏng bỗng nhiên bên tai nàng vang lên một tiếng “Chủ tử cẩn thận”, nàng hoảng loạn giương mắt nhìn, bốn phía xung quanh giường như chậm lại, chỉ thấy được đóa hoa đào sáng quắc trên trâm của Trân Tiệp dư, giống như ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ bốc cháy, không thể ngăn cản mà đốt đến trên người nàng.

Trong nháy mắt kia, phảng phất nàng nghe thấy âm thanh nhảy nhót lung tung trong lòng, cả người thất thố cừng đờ, chỉ biết gắt gao bảo vệ bụng.

Nhưng đau đớn bén nhọn lại không tới như trong tưởng tượng, chỉ bị đau ở một bên sườn vì bị quăng ngã mà thôi.

Thời điểm Hoàng đế đến chính là cảnh tượng như vậy ———–

Thân thể lảo đảo được cung nữ mạnh mẽ ôm lấy, An Tuyển thị ôm bụng hít khí, cùng với, người bị nàng đè dưới thân, dưới váy dần dần lộ ra vệt đỏ như máu, Tiết Bích Đào.

Mà chim tước trên cây, không hiểu sao nhảy nhót kêu lên vui mừng, giống như vui sướng khi người gặp họa.


Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh lùng, sau khi ném xuống một câu “đi gọi Thái y” liền nhanh bước đến, chờ mấy cung nữ đỡ An Tuyển thị dậy liền khom lưng bế Tiết Bích Đào lên, không nói lời nào ôm nàng đi vào phòng ngủ của Vũ Hương các.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng nằm trên đệm, điều chỉnh vị trí gối để nàng nằm dựa thoải mái, tiện đà phần phó Vân Lũ đang đứng thất thần ở một bên đi chuẩn bị nước ấm. Một loạt hành động, thế nhưng lại không giống như lúc bình thường, mang theo vẻ cao cao tại thượng của đế vương lúc dỗ dành nàng. Tuy rằng lúc này đường cong của mặt hắn căng chặt, nhưng ánh mắt và ngữ khí lại không tự giác mềm đi, tựa như nàng là búp bê lưu li dễ vỡ nhất, không dám mạnh tay.

“Cảm thấy thế nào?”Hoàng đế lấy tay lau đi mồ hôi tiết ra trên trán nàng, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch mất máu, một chút thương tiếc nơi đáy lòng hắn dấy lên.

Thần thái bảo bối luôn luôn rạng rỡ, nhiệt liệt đường hoàng. Thần sắc hiện giờ lại như giấy trắng, nàng mỏi mệt nằm ở đằng kia, không còn tươi tươi đẹp đẹp như lúc trước.

Tiết Bích Đào suy yếu cười một cái trấn an hắn, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía sau, nơi đó có An Tuyển thị miễn cưỡng duy trì đứng đó cùng Tiết Lúc Ngạc mặt mày toát ra vẻ thấp thỏm lo lắng. Môi nàng giật giật, bỗng nhiên cười, nàng nói, tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, bởi vì ta bảo Hoàng thượng ban canh tránh thai cho ngươi, cho nên ngươi muốn trả thù hài tử của ta sao?” Mặt nàng không còn chút máu, sau khi nói xong đầu choáng váng mất cân bằng dựa vào trên gối, khép đôi mắt lại.

Ngữ khí lạnh nhạt mà mỏi mệt, thanh âm nhẹ nhàng mà thong thả, lại làm một phòng đầy người thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Hoàng đế nắm tay nàng căng thẳng, hài tử?

Lại không biết trong lòng nàng lúc này đang cảm thấy may mắn, vì tạo hiệu quả nên nàng đã không ăn sáng, hơn nữa thêm tác dụng phụ của dược vật, hiện tại đầu nàng choáng váng ầm ầm vang lên giống như có chút tự mình làm bậy. Nhưng như vậy, hẳn là sẽ càng giống đi. Nếu bắt nàng phải diễn bộ dạng đả kích cam chịu, nàng thật đúng là không am hiểu.

“Ngươi, ngươi nói láo”. Tiết Lục Ngạc cả kinh thất sắc lùi về phía sau một bước, tình huống bây giờ đối với nàng rất bất lợi, Tiết Bích Đào lại mang thai. Nếu vậy, ngay cả Hoàng hậu cũng không thể bảo vệ được nàng.

Chỉ là tại sao sự việc lại biến thành như vậy?

Vốn là nàng muốn nhân lúc mọi người lơi lỏng liền vấp dây lưng, tạo thành Tiết Bích Đào đẩy ngã An Tuyển thị, khiến An Tuyển thị sinh non. Nhưng mà thời điểm nàng ra tay, Tiết Bích Đào lại không biết từ nơi nào xông ra, thân mình ngã xuống, lót ở dưới thân An Tuyển thị.

Tuy rằng nàng cảm thấy sự tình vượt qua dự kiến, nhưng cũng không thể dừng lại.


Nhưng khi đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được ba chữ “canh tránh thai” kia, tâm thần chợt thất thủ, mất đi bình tĩnh. Chén canh bổ nàng tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia lại là canh tránh thai, vui mừng chờ mong lộ ra trước kia lại châm chọc mà buồn cười.

Hơn nữa Tiết Bích Đào có thai là sự thật, làm nàng không dám chắc chắn để phản bác.

“Ừ, có lẽ ngươi không biết ta có thai” Bích Đào dừng một chút, đôi mắt nhắm chặt như cũ, nàng nói: “Nhưng cỗ lực đạo đẩy ta lên người An Tuyển thị, tỷ tỷ, là ngươi đúng không?”

“Ta, ta không… không phải ta!” Dù cho Tiết Lục Ngạc giỏi ứng biến, nhưng dưới trường hợp bị những sự thật khó chấp nhận liên tục đả kích, cũng không thể nào phản bác, mà lời phủ nhận cùng giải thích đứt quãng càng làm cho người khác không thể tin tưởng. Đầu óc nàng trống rỗng, giống như đi một bước về phía trước, chỉ là vì đi vào bẫy rập đã sớm chuẩn bị tốt, không tìm thấy biện pháp thoát thân.

Tiết Bích Đào không nói chuyện nữa, vai diễn của nàng chỉ là vai phụ, hiện tại đã diễn xong.

Sau ngày mồng tám tháng chạp nàng đã hoài nghi Tiết Lục Ngạc đầu phục Hoàng hậu, dù sao lúc ấy hai tỷ muội nàng đều phong cảnh vô hạn, Hoàng hậu không có lý do để đối phó với nàng, lại nắm giữ vinh sủng cùng hưởng, buông tha cho tỷ tỷ. Rõ ràng chính mình nhìn thấy nàng ta ăn xong chén cháo kia, lại một chút việc nhỏ cũng không xảy ra. Nàng cẩn thận suy nghĩ, cho rằng việc nàng ta đầu nhập vào Hoàng hậu chiếm khả năng lớn nhất. Có một lần thỉnh an nàng cố gắng lại gần nàng ta, một là muốn thử, hai là để xem cảnh giác có phản ứng hay không.

Nhưng từ xưa đến nay Tiết Lục Ngạc đều không ưa nàng, ngày ấy nàng ta cũng không toát ra vẻ vui sướng khi đầu nhập Hoàng hậu, cảnh giác lại càng không có một chút phản ứng. Cho nên nàng không thể kết luận chính xác suy luận này.

Đồng thời cũng biết, cảnh giác không có tác dụng với phi tần hậu cung. Dù sao bọn họ cũng không có thiện ý với nàng, cho nên bị hệ thống lựa chọn bỏ qua.

Vì thế nàng Vân Thanh người mà Hiền Phi của Vĩnh Hòa cung sắp xếp vào chỗ nàng đi chú ý tình huống của Cẩm Tú các, dù sao trong cung cũng có thế lực, là nàng cùng Tiết Lục Ngạc dùng chung. Tuy rằng sau này nàng nổi bật hơn nên người quy phục nàng cũng nhiều nhưng rốt cuộc nàng không hiểu hết gốc rễ, dùng không yên tâm.

Ngược lại không biết Hiền Phi thật sự không phát giác, hay là muốn nhìn tỷ muội các nàng diễn trò hay.Tin tức tỷ tỷ nàng liên tục đi Trường Xuân cung truyền tới tai nàng. Có lẽ, Hiền Phi còn quạt gió thêm củi trong đó cũng không biết chừng.

Sau đó lại biết trên danh sách bạn giá đi theo có Tiết Lục Ngạc sớm đã thất sủng, nàng liền xác định suy đoán này.

Hiện giờ nổi bật của nàng làm không biết bao nhiêu người âm thầm ghen ghét, mà Hoàng hậu lại có thể kiên trì ngồi ở đó không hành động, nàng và Vân Lũ đã từng thảo luận với nhau, cho rằng chỉ sợ nàng ta đã sớm có chuẩn bị. Chỉ tiếc Hoàng hậu đã bỏ sót quan hệ của hai chị em nàng, nếu tình cảm tỷ muội tốt, tất nhiên có thể ở sau lưng đâm một nhát. Nhưng khiến Tiết Lục Ngạc xuất mã, nàng cảm thấy rất kì lạ. Không biết Hoàng hậu có nghe được hành động của Tiết Lục Ngạc ở bãi săn không, nếu có, có lẽ sẽ không yên tâm để Tiết Lục Ngạc ra tay.

Sau đó nàng lại nghĩ, nếu nàng là Hoàng hậu, ở cục diện như thế nàng sẽ làm thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách là đem hai cây châm nàng cùng An Tuyển thị đồng thời rút ra, tương đối phù hợp với tác phong quyết đoán của Hoàng hậu. Giống với lần nàng ta trực tiếp chặt đứt đường lui của Lệ Tần vậy. Cho nên nàng vẫn luôn bảo Mộ Vân chú ý tình huống của An Tuyển thị, chưa qua thời kì ba tháng nguy hiểm, không thể tuyệt đối chắc chắn rằng Hoàng hậu sẽ không ra tay.

Vẫn luôn chờ cho tới hôm nay, lúc Tiết Lục Ngạc bước vào Phương Hoa các, nàng liền biết Hoàng hậu ngồi không yên.

Nhân lúc ngáp nàng đã uống viên thuộc dấu trong tay áo được lấy ra từ hệ thống. Sau khi bỏ đi Lăng Linh hương ở đầu giường đi, thật sự trong lòng nàng vẫn còn bài xích do dự. Có hài tử tất nhiên đối với nàng càng có lợi, nhưng có hài tử, có tình cảm với nó, đến lúc nàng lại không thể dẫn nó theo cùng thì phải làm như thế nào? Ngay lúc nàng muốn đổi chủ ý, nàng phát hiện trong hệ thống xuất hiện đồ vật nàng đang ghĩ trong đầu —– dược sinh non.

Nhưng kì dị hơn chính là mặt sau còn có một dấu móc, trên đó viết một chữ “Giả”.


Chẳng lẽ trong hệ thống lại có thuốc giả kém chất lượng sao? Nàng cảm thấy đại khái ý tứ của viên dược là giả sinh non. Nàng nghĩ đồ vật này, chỉ xuất hiện trong hệ thống. Nói cách khác trong hệ thống không có dược sinh non, nhưng lại có dược giả sinh non.

Tâm tình nàng lúc ấy có phần phức tạp, giống như hệ thống chủ động giúp nàng đưa ra quyết định, đoạn tuyệt đường lui của nàng. Nhưng sau khi có được viên thuốc này, nàng lại cảm thấy đây là một cơ hội, cho dù hôm nay thuốc viên này không có tác dụng, thì nàng cũng sẽ không có tổn thất gì.

Nàng làm như vậy tất nhiên không phải vì làm cho Tiết Lục Ngạc hoặc Hoàng hậu có kết cục tốt, kỳ thật tất cả kế hoạc đều vì Hoàng đế. Phản công người khác không phải chuyện chính, chuyện chính đương nhiên vẫn là lung lạc tâm của Hoàng đế. Hai người cùng vui sướng, cùng trai qua đau khổ, mới có thể nhanh chóng gia tăng tình cảm của Hoàng đế.

Chỉ là trong kế hoạch ban đầu Hoàng đế sẽ không tới đúng lúc như vậy, hiện giờ có thể làm hắn tận mắt nhìn thấy tất cả, nàng nên cảm tạ thật tốt người làm Hoàng đế đến đây hay chính Hoàng đế nhỉ?

Nếu Khúc Hân Nhiên biết nàng ta nghiễm nhiên gián tiếp giúp cho vị sủng phi mà nàng ta cho là vật hi sinh một phen, phỏng chừng sẽ tức hộc máu đi.
4

Kết quả tranh đấu trong hoàng cung xưa nay đều như thế, ai bị thương, người đó chính là người bị hại, còn người kia, cho dù là thanh bạch, cũng sẽ bị vấn tội. Trừ khi Hoàng đế cố ý thiên vị, dốc hết sức điều tra rõ.

Cho nên, cho dù miệng lưỡi Tiết Lục Ngạc khéo léo như thế nào, nàng ta cũng không thể trốn tội. Huống hồ sau khi nàng ta liên tục chịu đả kích, trở nên nói chuyện không hề có kết cấu, không thể biện giải cho mình.

Mà lúc này, đáy lòng Hoàng đế đã cực kì tức giận. Sau khi Thái y bắt mạch xác định là sinh non lại càng tới đỉnh cao. Hắn híp mắt, áp xuống cảm xúc, sắc mặt cùng thanh âm đồng thời trầm xuống: “Trẫm truyền ý chỉ, Tiết Mỹ nhân của Vĩnh Hòa cung mưu hại con vua, tổn hại luân thường, không có phẩm chất của phi tần, ngay trong ngày biếm vào lãnh cung, không được rời khỏi”.

“Hoàng thượng! Thiếp thân oan uổng, thiếp thân không có đẩy nàng! Là nàng! Là nàng muốn mượn việc này hãm hại thiếp thân. Thỉnh Hoàng thượng làm rõ, thỉnh Hoàng thượng làm rõ a!” Tiết Lục Ngạc giật mình một cái, thẳng tắp quỳ xuống dập đầu, ai oán liên tục kêu than, sợ chậm một chút, sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nhưng xác thật là nàng ta không còn cơ hội.

Hoàng đế nhìn nàng tóc mai tán loạn, lời nói cùng hành động không ra gì, đặc biệt trên gương mặt giống như Tiết Bích Đào kia tràn đầy hoảng sợ và oán giận, càng thêm chán ghét. Phất tay ra hiệu cho nội thị mạnh mẽ kéo nàng ta đi.

Tiếng khóc càng lúc càng xa.

Tiết Bích Đào cố gắng mở mắt ra, âm thanh khàn khàn nhỏ nhẹ: “Hoàng thương, đói”. Rồi sau đó sờ sờ lên vệt máu trên váy, một chỗi nước mắt chảy ra, lại nói: “Đau”.

Đám người Thái y đã sang phòng bên bắt mạch cho An Tuyển thị, lúc này trong phòng chỉ có hai người. Hoàng đế mới không hề băn khoăn ôm nàng vào trong ngực, thanh âm có thương tiếc cùng mất mát: “Đừng thương tâm, về sau sẽ còn có”.

Lại không biết thật sự nàng bị quăng ngã rất đau, cùng với, rất đói bụng.
11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.