Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 20: Cung Yến (3)
Edit: Jia Thục Viện
Beta: Hy Thái Phi
“Nói vậy Hoàng Thượng cũng muốn cho Tiết tỷ tỷ nhiều cơ hội để triển lãm phong thái của chính mình, tỷ tỷ còn không mau tạ ơn?” Ở phía dưới, Mẫn Tài tử đã sớm ngo ngoe rục rịch, khăn lụa che miệng cười khanh khách ra tiếng. Ban đầu, nàng nghĩ Đại Công chúa có danh hào Công chúa nhất định có thể giáo huấn Tiết Bích Đào một phen, không nghĩ tới Hoàng Thượng biểu ca cư nhiên lại che chở nàng ta như vậy.
11
Nhưng lúc này là do chính miệng vàng lời ngọc của biểu ca nói ra, nàng tóm được cơ hội tự nhiên phải thúc đẩy một phen rồi.
Hừ, chờ đến lúc Tiết Quý nhân bị bêu xấu, cũng làm cho biểu ca nhìn xem, nữ nhân mà hắn đang sủng ái, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Tiết Bích Đào liếc xéo nàng ta một cái, nếu như đây không phải là cung yến, nàng đã sớm ném qua một câu: “Liên quan gì đến ngươi!”.
Nữ nhân này nhất định không chịu ngừng gây sự với nàng nhỉ.
Nếu Thánh Thượng đã mở ra kim khẩu (miệng vàng), nàng cũng không thể yêu cầu hắn thu hồi lời nói được, theo như tác phong trước sau như một của nàng, nếu đã phản bác không được, vậy thì liền toàn lực ứng phó vậy.
1
Tiết Bích Đào tạ ơn xong thong thả ung dung đi xuống bậc thang, cung nhân sớm đã bày ra cái giá, điều chỉnh và đặt cầm (đàn tranh) vào chỗ. Nàng đứng ở một bên, tươi cười hồn nhiên nói với Phó Bảo lâm: “Thiếp thân còn cần ấp ủ cảm tình (tìm kiếm cảm hứng), cho nên mời Phó Bảo lâm trước vậy.”
6
Phó Ôn Bội cũng không khách khí, dù sao việc này là nàng đưa ra lời kiêu chiến trước, vì vậy do nàng mở màn trước cũng phải thôi.
Đối với cầm nghệ (kỹ thuật chơi đàn) của mình, nàng vẫn rất có tin tưởng.
Nàng nhẹ nhàng mơn trớn hoa văn lịch sự tao nhã trên đàn tranh, tĩnh khí ngưng thần (tập trung), cảnh tượng trước mắt dần dần biến mất, bên tai chỉ nghe được tiếng gió Bắc thổi, và một khắc (thời khắc) hoa mai đầu cành dạt dào nở rộ.
Làn điệu chưa thành, tình tới trước.
1
Những ngón tay trắng nõn thon dài tố nhẹ nhàng khấu lướt trên cầm huyền (cây đàn), hoa mai nhất lộng[1] đoạn người tràng (ruột người đứt đoạn, ý chỉ âm điệu bi thương làm cho người nghe đau lòng, hoa mai nhị lộng[1] phí cân nhắc, hoa mai tam lộng[1] phong ba khởi.
2
([1] Hoa mai nhất lộng, hoa mai nhị lộng, hoa mai tam lộng: là ba đoạn trong ca khúc “Mai hoa tam lộng”(梅花三弄))
Rõ ràng là một nữ tử ôn nhu uyển chuyển, nhưng giờ phút này tiếng đàn phát ra từ những ngón tay của nàng lại phảng phất như vẽ ra trước mắt bao người tư thái ngẩng đầu bất khuất và phẩm cách cao thượng ngạo tuyết đấu sương của hoa mai.
Gọi người không thán phục không được. Tài nghệ tất nhiên tinh vi, tâm cảnh lại càng khó được.
Sau khi Hoàng Đế hỏi Triệu Trung Tín cũng rất kinh ngạc, hắn chỉ nhớ rõ ở Cảnh Dương cung có một Nghi Tài tử là muội muội của Hoàng Hậu và một Bùi Bảo lâm có cử chỉ giống Tiết Bích Đào, còn vị Phó Bảo lâm này, hắn lại không có chút ấn tượng nào. Rốt cuộc phong thái của Hiền Phi hơn nàng quá nhiều, không có địa phương nào gây chú ý, hắn tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Hôm nay nghe được một khúc này, Hoàng Đế mới biết được nguyên lai trong hậu cung của hắn còn có một nữ tử như vậy, tuy rằng bề ngoài ôn nhu, nhưng nội tâm lại rất cứng cỏi bất khuất.
Khóe môi không khỏi nâng lên, tâm tình cũng dần chìm vào ý cảnh.
Tiết Bích Đào tự nhiên không có nghệ thuật tu dưỡng cao như vậy, nàng chỉ cảm thấy tiếng đàn tranh cũng không tồi, khác hẳn với dương cầm, có một ý vị khác.
3
Nàng hầu như chưa từng tiếp xúc với đàn tranh, nhưng là bạn tốt Tô Tiểu Nghiên xuất thân từ thư hương thế gia, tuy trong niên đại khoa học kỹ thuật phát triển, những gia tộc như vậy cơ hồ xuống dốc không người biết đến, nhưng nhân tài do gia tộc bồi dưỡng ra vẫn không thể xem thường. Nàng từng đi theo Tiểu Nghiên nghe qua một hai đường khóa (tiết học), nên cũng biết loại đàn gì tạo ra âm sắc gì.
Những thứ khác không nhớ.
Thời điểm nghe Phó Bảo lâm đánh đàn, nàng cũng tinh tế quan sát một phen, lật lại những kiến thức trong trí nhớ, miễn cho bị quên.
Dư âm của khúc “Mai hoa tam long” còn văng vẳng bên tai, Phó Bảo lâm đứng dậy hành lễ với Hoàng Đế, tươi cười dịu dàng như cũ: “Thiếp thân xin bêu xấu.”
Hoàng Thượng cũng vỗ tay theo mọi người trong điện, hắn tán dương: “Cầm nghệ của nàng rất tốt, không cần khiêm tốn. Triệu Trung Tín, ban thưởng.”
“Vâng.”
Một chữ “Rất”, tuy rằng vẫn có giữ lại, nhưng mọi người thấy biểu tình của Hoàng Thượng, biết hắn là vừa lòng thật. Ánh mắt nhìn về phía Phó Bảo lâm bất giác cũng có biến hóa.
“Thiếp thân đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng.” Thần sắc Phó Ôn Bội không thay đổi, tự mình tiếp nhận ban thưởng, đưa cho cung nữ cầm tốt. Cười nói: “Như thế, tiếp theo thiếp thân chờ mong được Tiết tỷ tỷ chỉ giáo.”
Hoàng Đế nhớ tới một câu “Ấp ủ cảm tình” mới vừa rồi của Tiết Bích Đào, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, có lẽ là do hiểu biết tính tình của nàng, hắn thật lo lắng nàng sẽ làm ra hành động gì dở khóc dở cười ở bữa tiệc trừ tịch.
1
Không thể không nói ở trình độ nhất định Hoàng Đế vẫn thực hiểu biết Tiết Bích Đào, nàng không giống những người khác khoe khoang cầm kỹ hoặc là luống cuống trốn tránh, nàng đã nói sẽ không biết đánh đàn thì đó chính là sự thật. Như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự có thể sau khi đáp ứng Hoàng Đế mượn dùng hệ thống một giây đồng hồ liền biến thành cao thủ đánh đàn?
Còn không bằng ngồi đoàn tàu bay đâm vào gốc cây (ý chỉ mơ tưởng hão huyền).
Chuyện này đã từng phát sinh vào một ngày dông tố, đạo tia chớp bổ vào trên ngọn cây, đoàn tàu bay vô tình bay qua liền mạc danh kỳ diệu đâm vào thân cây kia. Sau đó chuyên gia nghiên cứu cho rằng nguyên nhân là do lực từ trường quá lớn của tia chớp gây ra.
Từ đây, nằm mơ ngồi hỏa tiễn đã bị mọi người đào thải, thay vào đó ngồi từ đoàn tàu bay đâm vào gốc cây biến thành tục ngữ mọi người say sưa nói chuyện.
Tiết Bích Đào đứng ở chỗ đó đầu ngón tay nhẹ nhàng một chạm vào cầm huyền, “Đinh” một tiếng, nàng cười, nghiêng đầu nói với Đại Công chúa: “Một khúc sau đây, thiếp thân muốn tặng cho Đại Công chúa, chẳng biết có được không?”
Hàn Diễm Dương đang ngồi tại chỗ khí phình phình (giận dỗi). Nàng hảo tâm giúp đỡ mẫu hậu, phụ hoàng còn chưa khen đâu, vậy mà mẫu hậu lại trách cứ nàng, nàng cảm thấy cực kỳ ủy khuất. Lúc này đột nhiên nghe được Tiết Quý nhân nói muốn tặng một ca khúc cho mình, đôi mắt nhất thời trợn tròn, như một quả nho tím mọng nước: “Ta?”
“Đúng vậy, bởi vì thiếp thân nhìn thấy đôi mắt của Công chúa nên mới đột nhiên có linh cảm, Công chúa có muốn nghe ca khúc này hay không?” Tiết Bích Đào cười cười nhìn Đại Công chúa, cũng không sợ bị cự tuyệt.
Tâm sự của những tiểu cô nương ở tuổi này, nàng vẫn có thể nắm chắc một hai. Trên thực tế, nàng nói muốn tặng khúc cũng không phải tưởng lấy lòng Đại Công chúa, một phần là cảm thấy tâm ý bảo vệ mẫu thân của tiểu hài tử thập phần khó được, càng quan trọng là, nàng không nghĩ chính mình quá mất mặt, vẫn là có cái lý do sẽ tốt hơn.
Vị Tiết Quý nhân này cũng không phải quá đáng ghét, Đại Công chúa sờ sờ khóe mắt, ngưỡng cằm nhỏ tinh xảo nói: “Được, vậy ngươi đàn cho nghe ta một chút đi.”
Mọi người nghe Tiết Bích Đào nói như thế, còn cho là nàng sợ mới vừa rồi làm Đại Công chúa tức giận liên quan cũng chọc Hoàng Hậu không vui, bây giờ mới lợi dụng cơ hội này lấy lòng. Cũng không chấp nhận.
Từ xưa đến nay, thật đúng là chưa có ca khúc nào dành riêng cho tiểu hài tử, cũng không biết vị Tiết Quý nhân này sẽ chọn ca khúc nào. Nhưng đừng lấy lòng không thành, ngược lại làm Đại Công chúa cảm thấy chính mình bị lừa gạt, càng thêm tức giận.
Hoàng Đế thấy nàng dùng giọng điệu dỗ tiểu hài tử nói chuyện với Đại Công chúa, không khỏi cảm giác thập phần kỳ diệu.
Hắn nhớ tới hài tử trong bụng An Tuyển thị, có chút thở dài, vì cái gì khoảng cách gần như vậy, hài tử kia lại không đầu thai vào bụng của tiểu nữ nhân này chứ.
14
Nếu có thể nhìn đến hình ảnh nàng ôm hài tử bĩu môi làm nũng với hắn, nhất định sẽ đặc biệt thú vị.
Tiết Bích Đào thấy Đại Công chúa đồng ý, ý cười ngọt ngào, tay phải nàng ấn hợp âm, chỉ dùng tay trái ngón trỏ tay trái gảy đàn, âm tiết đơn giản nhưng có vẻ thập phần thanh thúy vui sướng, hòa cùng thanh âm mềm mại của nàng, phảng phất vẽ ra cả bầu trời đầy sao truyền đến đồng dao:
Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ.
Treo ở bầu trời tỏa ánh sáng, giống như đôi mắt của Công chúa.
Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ.
5
…………
Từ khi âm tiết thứ nhất truyền đến, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ (bất chợt hiểu ra), nguyên lai nàng ấy thật sự không biết đánh đàn. Nhưng một bài đồng dao đã tấu xong, tất cả mọi người không khỏi toát ra ý cười, nhớ tới con cái nhỏ tuổi ở nhà, từng đôi đôi mắt trong suốt nhất thế gian, tựa như những ngôi sao lóng lánh, các nàng sẽ dùng nó nghiêm túc nhìn ngươi, nghe ngươi nói, học những tri thức ngươi dạy, quả thực đáng yêu vô cùng.
Những ủy khuất trong lòng Đại Công chúa tại đây một khắc cũng bị xua tan, nàng nghe tiết tấu vui sướng kia, liền muốn mặc chiếc váy xinh đẹp nhất của mình, một bên tận tình nhảy nhót như một con chim nhỏ, một bên ngâm nga ca khúc vô cùng đơn giản kia.
“Ta thực thích.” Diễm Dương cười rực rỡ như ánh mặt trời tháng chín.
Tiết Bích Đào cũng cười theo: “Đại Công chúa thích là tốt rồi.”
“Thỉnh Hoàng Thượng bình xét.” Phó Ôn Bội từ trong hồi ức hoàn hồn lại, nàng cảm thấy tâm tình mình có điểm phức tạp, nếu chỉ xét tài nghệ, Tiết Quý nhân tất nhiên là xa xa không bằng nàng. Nhưng nếu luận về xây dựng không khí, đả động nhân tâm, nàng không thể không thừa nhận nàng ấy rất có thiên phú.
Cho dù Tiết Bích Đào chỉ dùng một vài âm tiết đơn giản, thế nhưng vẫn có thể khiến cho Đại Công chúa – người mới vừa rồi còn chán ghét nàng ấy vui vẻ, thành công dẫn mọi người tiến vào bẫy rập.
Nếu ngay từ đầu nàng liền gảy đàn, nhiều người sẽ cười nhạo nàng ấu trĩ và tài nghệ thô lậu (không có tài nghệ).
Nhưng bởi vì một phen đối thoại với Đại Công chúa, giống như dụ dỗ hài tử đang cáu kỉnh trong nhà vui vẻ. Lúc đầu mọi người không nghĩ tới phương diện này, nhưng sau khi nghe xong cầm khúc, liền cảm thấy đoạn đối thoại phía trước rất ấm áp, lại nhớ đến con trẻ của chính mình, sẽ phá lệ đồng cảm dường như bản thân mình cũng bị như vậy.
Ngay cả nàng, vừa mới cũng nhớ tới ấu đệ trong nhà. Tươi cười không cấm cũng trở nên mềm mại hơn.
“Hai người mỗi người mỗi vẻ, chờ thi đấu họa nghệ xong, trẫm lại bình phán.” Hoàng Thượng nhẹ nhàng nói một câu, suy nghĩ rõ ràng không chú ý đến vấn đề này.
Mới vừa nghe khúc, lại nhìn người ngâm khúc trước mắt, đôi mắt hoa đào kia, làm hắn không khỏi nhớ tới ánh mắt của nàng mỗi lần thừa nhận không được tình dục lại chưa thỏa mãn. Lại thêm đóa hoa đào đỏ rực giữa trán, hắn phảng phất nhìn thấy nàng mặc một thân phấn y ngồi trên cây hoa đào, nhìn đầy trời đầy sao nhỏ giọng xướng khúc, đợi cho ánh trăng lên cao, liền nhẹ ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo, hưởng thụ đêm lạnh, hấp thu thiên địa linh khí.
Nếu nàng không phải đào hoa tiên tử, thì chỉ có thể là đào hoa yêu cơ. Hắn thầm nghĩ.
1
Chẳng qua trong giây lát sau, hắn liền vì ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy buồn cười.
Này đó đều là những cảnh tượng ảo tưởng chỉ có tiểu hài tử mới thích , như thế nào hắn lại nghĩ đến nhỉ.
Đối với họa nghệ, hai người tự nhiên có thể đồng thời thi đấu. Lúc này Tiết Bích Đào càng cổ quái, nàng yêu cầu cung nhân bôi lên ở giấy vẽ một tầng keo không màu, sau đó lại lấy ra một hộp phấn mười hai màu.
Ngay cả Phó Ôn Bội đang huy bút vẽ tranh cũng thường thường tò mò nhìn xung quanh.
Bùi Duẫn Nhi hảo tâm nhắc nhở: “Tiết tỷ tỷ, lúc này đang thi vẽ tranh, ngươi đây là……” Nàng tuy còn không biết Tiết Bích Đào lấy phấn hộp làm gì, nhưng ngụ ý, là muốn mưu lợi, không phải vẽ tranh.
Kiến thức qua cầm nghệ của Tiết Bích Đào, nàng cảm thấy nàng ta chỉ sợ cũng không biết vẽ tranh đâu. Chắc do nàng ta ốm yếu từ nhỏ, gia tộc chưa từng tìm người dạy dỗ mấy thứ này, cho nên lúc này mới tìm lối tắt. Nàng cũng không thể để cho nàng ta có cơ hội lật ngược tình thế.
“Có giấy, có màu, không phải tranh chẳng lẽ là thư pháp?” Tiết Bích Đào cười nhìn Bùi Duẫn Nhi, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Cần gì phải câu nệ là lấy bút vẫn là dùng tay bôi đâu?”
Vẽ tranh tất nhiên là nàng biết và cũng am hiểu tranh sơn dầu, nhưng lúc này lại không có công cụ tương ứng. Hiện tại có thể sử dụng chỉ có hộp phấn mắt kia, vì thế nàng dứt khoát bôi keo lên giấy trắng, chuẩn bị chơi trò tranh cát của tiểu hài tử.
4
Rốt cuộc nhận thua cũng rất khó coi.
Nhưng nếu nàng biết cẩu Hoàng Đế muốn chơi trò này, đã sớm dứt khoát đồng ý khiêu chiến, hà tất nhiều chuyện như vậy.
Bên này Bùi Duẫn Nhi nghẹn lời, ngượng ngùng rụt trở về.
Tại sao gần đây nàng lại cảm thấy, thái độ Tiết tỷ tỷ đối với nàng có chút thay đổi. Hơn nữa gần đây gián điệp truyền tin tức đến cũng đều là những tin râu ria, không phải mấu chốt, một tin liên quan đến phương thức ở chung với Hoàng Thượng cũng không có, làm hại Hoàng Thượng đối với nàng càng ngày càng lãnh đạm. Điều này khiến nàng hoài nghi có phải gián điệp đã bị phát hiện hay không.
Xem ra đến khi trở về, nàng phải mưu tính lại một phen mới được.
Thời gian một nén nhang đã qua, hai người đã hoàn thành bức họa của mình.
Phó Ôn Bội vẽ một bức tranh hoa mai, cũng không phải thập phần xuất sắc, xem như trung quy trung củ (ý chỉ cũng được, không phải rất tốt cũng không phải rất xấu), rốt cuộc ban đầu nàng cũng không có tính toán đến phương diện này, cho nên cũng không chuẩn bị đầy đủ.
Còn Tiết Bích Đào, khi ánh mắt mọi người chuyển đến, trong mắt đều có một tia ánh sáng màu xẹt qua. Tuy cảm thấy cảnh vật trong bức họa kia có chút kỳ quái, nhưng màu sắc tươi sáng, cảnh vật sinh động như thật, giống như hiện hữu tại ngay trước mắt.
“Không nghĩ tới phấn thơm còn có thể dùng để vẽ tranh, Tiết Quý nhân thật sự là rất tài giỏi.” Một vị Vương phi tán thưởng: “Huống hồ trong phấn thơm chưa bao giờ có màu sắc khác ngoài hai màu đỏ, trắng, cũng không biết Tiết Quý nhân như thế nào làm được.”
“Đúng vậy.” Có vị phu nhân khác liên tục gật đầu phụ họa, nàng cũng thấy một đường hồng nhạt trên mắt Tiết Bích Đào, có chút khắc chế không được muốn đi hỏi một chút thứ này như thế nào làm được, tuy rằng những thứ tốt này rất có thể là bí phương (công thức bí mật), người ta chắc chắn sẽ không dễ dàng cấp cho. Nhưng lực dụ hoặc thật sự quá lớn.
Ăn diện như vậy, cả người đều sáng lên.
Tiết Bích Đào không biết, “Tranh cát” của nàng vừa ra, quả thực giống như một bức quảng cáo mini, tạo danh tiếng cho cách trang điểm mắt của nàng, làm cho không ít người đều nhớ thương.
“Bức tranh này vẽ chỗ nào?” Chờ đến khi bức họa được trình lên, Hoàng Đế cảm thấy hứng thú nhướng mày, trực tiếp hỏi.
“Là phòng của Công chúa.” Tiết Bích Đào đang cẩn thận nghe mọi người chung quanh đàm luận, nhất thời buột miệng thốt ra.
“Hả? Thiết kế phòng ở cho ta sao?” Lúc này Diễm Dương vô cùng tự giác chạy đến, đã tự động nhận đây là quà của chính mình.
Tiết Bích Đào có chút dở khóc dở cười, còn may, nếu không phải có chuyện phía trước, nàng đột nhiên vẽ phòng Công chúa chắc chắn sẽ rất kỳ quái.
Kỳ thật đây là phòng ngủ của nàng ở hiện đại, cái này nàng tưởng niệm đầu tiên chính là chiếc giường Công chúa được trải nệm cao su siêu lớn ở bên trong.
Cho dù có lăn lộn hai mươi vòng cũng không sợ rớt đất.
“Bên ngoài nhiều cảnh vật đẹp như vậy cảnh trí, mà nàng chỉ vẽ được phòng ngủ.” Hoàng Đế đỡ trán, không lưu tình chút nào trào phúng: “Nàng cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút, nếu không lại dưỡng ra một thân đồ lười biếng cho xem.”
Tiết Bích Đào nhịn xuống ý muốn phản công, ngoan ngoãn cúi đầu: “Thiếp thân tuân mệnh.”
Nàng quyết định, cái tư thế lần trước hắn nói, trong một tháng này hắn đừng nghĩ nếm thử! Hừ!
2
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy có điểm bi thống, nàng cư nhiên lưu lạc đến chỉ có thể dựa vào cái này để uy hiếp người khác. Quả nhiên là địa vị của nàng vẫn còn quá thấp a.
Phó Ôn Bội thấy tình cảnh này, đột nhiên lên tiếng: “Thiếp thân tự biết không bằng Tiết tỷ tỷ, lần này tỷ thí, là tỷ tỷ thắng.” Nàng cảm thấy so với việc để Hoàng Đế nói ra những lời này, không bằng chính mình thừa nhận có vẻ có phong độ hơn một chút.
Hoàng Đế nghe xong, cũng cảm thấy Phó Bảo lâm này cũng không tồi, ít nhất thực thức thời. Hắn không thể không thừa nhận tâm tư mình nguyên bản thiên vị Tiết Bích Đào, huống chi nàng ấy làm xuất sắc như vậy. Nếu như chờ hắn nói ra, nàng sẽ mất hết mặt mũi, dù sao cũng là nàng đưa ra khiêu chiến, chi bằng chính mình nhận thua sẽ tốt hơn.
“Như vậy người thắng của lần tỷ thí này chính là Tiết Quý nhân, không biết ái phi muốn được khen thưởng gì?” Hoàng Đế cười xem Tiết Bích Đào.
Tiết Bích Đào mỉm cười, phản ứng thực nhanh chóng: “Thiếp thân muốn được ban thưởng tấn vị từ tứ phẩm Tiệp dư, không biết Hoàng Thượng có thể với đáp ứng thiếp thân được không?”
22
Hoàng Hậu cả kinh, trước đây chưa từng có phi tần nào trắng trợn muốn được tấn vị như vậy, thật quá thiển cận. Nàng vội mở miệng cản trước Hoàng Đế: “Hoàng Thượng!” Tiện đà phát hiện không ổn, thanh âm ôn hòa xuống dưới, bắt đầu nêu lý do giảng đạo lý: “Khen thưởng này không ổn, Tiết Quý nhân tấn vị quý nhân chưa lâu, lúc này lại thăng vị, chỉ sợ sẽ có nhiều người dị nghị. Còn với Tiết Quý nhân, chỉ sợ nhất thời phúc lộc quá mức, ngược lại sẽ chuốc họa vào thân.”
Chúng phi tần ở trong lòng gật đầu, Hoàng Hậu rốt cuộc có một hồi nói đúng những lời trong lòng của chính mình.
Hoàng Đế thấy biểu tình chờ đợi rõ ràng trên mặt những phi tử này, còn có Hoàng Hậu nỗ lực làm bộ rộng lượng, tươi cười nhạt đi, xoay chuyển ngọc ban chỉ trên tay, mặt không biểu cảm nói: “Trẫm chuẩn.”
15
Rồi sau đó đứng dậy rời tiệc.
Thiên hạ này là của thiên hạ của Hàn gia, việc mà hắn muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Tiết Bích Đào nhìn bóng dáng hắn rời đi một lát, quay mặt lại nhìn Hoàng Hậu, tràn ra tươi cười sáng lạn nhất trong yến tiệc ngày hôm nay.
10
Đồ vật mà nàng muốn, trước nay chưa từng có cái nào có thể chạy thoát.
5