Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 19: Cung Yến (2)


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 19: Cung Yến (2)

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Một khúc《 Dương xuân bạch tuyết 》giai điệu tươi mát lưu loát, tiết tấu hoạt bát nhẹ nhàng, làm mọi người trong điện cảm thấy giống như đặt mình trong cảnh tượng đông đi xuân tới, đất đai sống lại, bừng bừng sức sống đầu mùa xuân.

Nàng bước một bước về phía hắn, cười như hoa đào đầu xuân, sáng lạn rực rỡ, lưu hà dục châm.

Tình cảnh này, không ai có thể không động lòng. Hoàng đế không cầm lòng không được muốn vươn tay ra đón nàng tới bên người, lại trong phút chốc nhớ ra trường hợp này không hợp. Hắn xưa nay là người có tự chủ cực tốt, nên chỉ trong chớp mắt hắn liền nhịn xuống ý niệm, sắc mặt như thường.

Tiết Bích Đào không thèm để ý đến những ánh mắt như kim châm của người khác ở trong lòng, đối với loại vũ khí sắc bén tên là có “Cảnh giác” này mà nói, trừ khi có người đao thật kiếm thật đánh với nàng một trận, nếu không nàng ít nhất cũng có thể tránh thoát được, tóm được cơ hội còn có thể phản đòn lại một phen, làm các nàng rơi xuống kết quả không tốt đẹp gì.

Ồ, đương nhiên, nếu là đánh nhau, các nàng cũng chỉ có thể thua càng thảm hại hơn nữa.

Nàng tuy rằng chưa học qua Tae Kwon Do hay nhu đạo, nhưng lại học qua đấu vật trong quân đội, chỉ là bởi vì ông nội không nỡ để nàng giống các ca ca bị quăng ra ngoài rèn luyện, nên không thể ở trong nguy cơ mà phát triển, thành ra không phát huy được bằng một phần mười của người khác.

Nhưng mà đối với nhóm búp bê sứ mảnh mai ở hậu cung này, thì chút công phu mèo quào này của nàng vẫn còn dư dả.

Xem ra về sau có cơ hội cũng phải rèn luyện một chút, Tiết Bích Đào nhớ tới tình trạng thân thể này, thầm hạ quyết tâm. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế cũng càng thêm sáng ngời, yêu tinh đánh nhau cũng là đánh nhau, hắn chắc cũng không ngại cùng mình luyện tập đâu nhỉ?
13

Hoàng đế chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như bị thứ gì đó theo dõi.

Hắn không kịp nghĩ, đã thấy Tiết Bích Đào uyển chuyển hành lễ, liền ban ngồi cho nàng. Lúc thấy nàng gắp miếng măng khô đưa vào trong miệng thỏa mãn nheo nheo hai mắt lại, độ cong ở khóe miệng hắn cũng khẽ giơ lên, tâm tình đột nhiên trở nên thực tốt.

Thật đúng là con mèo nhỏ ham ăn.

Phía dưới vũ cơ vung nhẹ tay áo rộng lên, chân nhỏ khẽ nhón, lâng lâng như gió thổi. Người dẫn đầu khuôn mặt cũng rất xuất chúng, mi như núi xa cây rừng trùng điệp xanh mướt, mày đen như vẽ; môi như anh đào đã bóc vỏ, kiều diễm ướt át. Uốn cong lưng một cái, khiến mọi người vui vẻ.

Hoàng hậu dường như rất có hứng thú với ca vũ này, lúc Tiết Bích Đào tới cũng chưa từng dời mắt. Nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện, sóng mắt nàng nặng nề, tươi cười hơi cứng lại, cho thấy nàng đã không vui đến cực điểm.

Nàng như thế nào cũng không thể nghĩ được, Hoàng đế lại sủng Tiết Quý nhân tới mức này. Trước kia chưa bao giờ thấy có cung phi nào có thể theo phẩm cấp ngồi xuống dự cung yến lại được ban ngồi ở bên cạnh hắn, Đức phi, Hiền phi, Lệ Tần, Mật Quý nhân từng được sủng ái cũng đều không có được vinh quang này.

Xem ra, bây giờ đã không thể khinh thường Tiết Quý nhân được nữa rồi.

Lại nhớ đến lần trước lúc thỉnh an nàng ta còn nói lời cuồng ngôn, nếu như sau này lại có con nối dõi, chẳng phải lại thêm một Đức phi nữa hay sao?

Đáng giận kế sách lần trước lại bị Mật Quý nhân vô tình phá hỏng, nếu không cho dù nàng ta có được sủng ái cũng chỉ là một sủng phi không thể sinh con, nàng có gì phải sợ?


Lại nhìn vũ cơ kia, đã múa hết một khúc, đang quỳ lạy ở phía dưới nói lời chúc mừng, ngẩng đầu lộ ra sóng mắt lưu chuyển cùng với thâm tình, lại ngượng ngùng mà cong cái cổ tinh tế lại, giống như cổ thiên nga, khiến người yêu thích.

Nàng lập tức giận dữ, Tiết Quý nhân thì cũng thôi, tốt xấu cũng đứng đắn được nâng tiến cung, còn cái loại đồ vật không rõ ràng này mà cũng dám ở bữa tiệc trắng trợn táo bạo câu dẫn Hoàng đế?

Nàng giận quá hoá cười, cánh tay nắm chặt ghế không nói lời nào, chỉ xem Hoàng đế sẽ xử lý như thế nào.

Ngạn Chỉ ở phía sau thấy nên trong lòng run sợ, từ sau khi Tiết Quý nhân được Hoàng thượng gọi tới, không khí bên người nương nương vẫn luôn rất cổ quái, giờ lại đến lúc vũ cơ kia có cử chỉ quá phận, nàng thật sợ nương nương bị cọng rơm này đè lên liền nhịn không được mà huỷ hoại đi nhiều năm công sức.

Cũng may, nương nương là người đã trải qua sóng to gió lớn, Tiết Quý nhân hiện giờ tuy thịnh sủng, nhưng so với Đức phi vẫn còn kém xa. Đức phi cũng chưa có chọc giận được nương nương, nghĩ đến Tiết Quý nhân cũng sẽ không có cái bản lĩnh này.

Hoàng đế thấy vũ cơ có điệu bộ như vậy, cũng có chút hứng thú. Trước giờ còn chưa có nữ tử nào lớn mật như thế, dám ở trước mắt bao người mà quăng mị nhãn với hắn, một là vì thể diện của nữ nhi, hai là lo lắng làm Hoàng hậu tức giận, ngược lại không được chỗ tốt gì.

Khó có lúc vợ cả thủ đoạn lợi hại của hắn, cũng có lúc bị mất hiệu lực.

Hắn khóe miệng ngậm cười, thật là thân hoà[1] hỏi: “Ngươi tên là gì?”

([1] thân hòa: thân thiết, ôn hoà.)

“Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ gọi là Ngọc Lan.” Vũ cơ kia vẫn cúi đầu như cũ bày ra bộ dáng chọc người thương tiếc, biểu tình trên mặt lại là vui mừng dị thường.

Nàng vốn có cái tâm này, nhưng cũng không có can đảm đi làm. Nhưng đến khi thấy quý nhân được sủng ái kia được ban cho ngồi bên cạnh người Hoàng thượng, dã tâm nàng liền bắt đầu nổi lên. Quý nhân kia dung mạo cũng chỉ tương đương với nàng, nàng ta cũng không có được dáng múa mềm mại, hiểu được tình thú như nàng?

Chỉ cần Hoàng thượng mở lời, vậy Hoàng hậu sao có thể bỏ qua được lời của Hoàng thượng chứ? Giờ khắc này, nàng tràn đầy tin tưởng.

Thật là nơi nào cũng không thiếu kẻ ngu dốt có dã tâm, Tiết Bích Đào lắc lắc đầu, không định phá hỏng lạc thú của Hoàng đế, mà vẫn như thường phồng má lên để nhai miếng măng non mịn giòn tan, ăn rất vui vẻ.

Lúc tiếng “Ngọc Lan” kia lọt vào tai, trong cổ họng bị nghẹn, hai má đỏ lên, sặc đến ho khan liên tục.
3

Hoàng đế cũng vui vẻ, lại vừa thấy bộ dáng chật vật của Tiết Bích Đào, tươi cười cũng không giấu được nữa. Làm cho tông thân hoàng thất ở phía dưới nhìn thấy bị kinh dị vạn phần.

Tuy rằng lúc xử lý chính vụ nhàn rỗi, cũng sẽ ngầm trêu chọc giễu cợt bọn họ. Nhưng ở trường hợp chính thức với công chúng, cũng ít khi thấy Hoàng thượng cười cao hứng như vậy.

Đa số là bày ra một chút tươi cười xa cách để phù hợp với thân phận Đế vương.

Tiết Bích Đào đang ở trên đài, mà Vân Lũ đứng xa hơn một chút, không đợi nàng phản ứng lại. Đã thấy Hoàng thượng sai Triệu công công đưa cho chủ tử một ly trà, nàng do dự một chút, nghĩ là Hoàng thượng phân phó, không dám tiếp nhận, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sống lưng chủ tử, giúp cho chủ tử thoải mái hơn một chút.

Nàng có chút rầu rĩ, sao chủ tử lại đột nhiên xảy ra chuyện này, tuy rằng bây giờ Hoàng thượng đang cười, nhưng mà ngày sau nhớ tới chủ tử làm trò thất thố trước mặt nhóm tông thân Vương gia, liệu có trách cứ xuống dưới không?


Không đợi nàng kịp suy tư đối sách, liền nghe thấy tiếng nói sủng nịnh của Hoàng thượng dừng ở trong tai: “Măng khô này ăn ngon lắm sao? Làm ngươi ăn gấp gáp như vậy.”
3

Lần này, mọi người đều lập tức hiểu rõ buồn cười vì cái gì, có người không nhịn được cũng cười lên tiếng, hoá ra còn có chuyện khéo như vậy.

Nhất thời trong cung điện vang lên tiếng cười từ bốn phía, hoà thuận vui vẻ.

Chỉ có Ngọc Lan đang quỳ gối phía dưới da mặt tím lại, xấu hổ vạn phần.

Chờ Hoàng đế phất tay, mới vội vội vàng vàng lui xuống. Hôm nay vừa gây ra chuyện như vậy, nàng cũng không dám nghĩ thượng vị là chuyện vô cùng đơn giản nữa. Vốn dĩ cái tên Ngọc Lan này nàng còn rất thích, nhưng hôm nay nàng lại thành đồ ăn trên bàn. Chỉ sợ tất cả mọi người đều chê cười mà nhìn nàng.

Đúng lúc không khí đang hoà thuận như vậy, chỗ ngồi của Công chúa, Hoàng tử lại có một người đứng lên: “Phụ hoàng, Tiết Quý nhân ngự tiền thất nghi [2], theo lý nên trị tội!” Một tiếng nói mang theo sự trẻ con vang lên, lập tức cắt đứt tiếng cười đùa của mọi người.

([2] Ngự tiền thất nghi: hành động mất lễ phép, không phù hợp lễ tiết trước mặt Hoàng thượng.)

Là Đại Công chúa.

Hàn Diễm Dương là đứa con nối dõi duy nhất của Hoàng hậu, vì là nữ nhi nên càng thêm đặc biệt nuông chiều một chút. Bởi vậy tuy rằng nàng ở trước mặt người khác kiêu căng tùy ý, nhưng đối với mẫu hậu mình lại rất hiếu thuận. Người khác chưa phát hiện ra, nhưng nàng phát hiện từ lúc Tiết Quý nhân vào ngồi bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu rất không cao hứng.

Nàng muốn giúp cho mẫu hậu hết giận, nên tóm được cơ hội này thì sao có thể buông tha được chứ!

Tuy rằng thường ngày Tiết Bích Đào ngụy biện rất giỏi, nhưng ở dưới sự chăm chú của nhiều người như vậy lại tranh luận với đứa nhỏ tám tuổi, vậy trường hợp đấy nhất định rất lúng túng khôi hài, mà cho dù nàng bác bỏ lại con bé, người khác cũng sẽ cảm thấy là nàng ỷ lớn hiếp nhỏ.

Vì thế nàng khụ một tiếng, lấy khăn lụa lau nước trà trên khóe môi, đứng dậy nhún eo, nói theo Đại Công chúa: “Thiếp thân thất nghi, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Đại Công chúa lập tức đắc ý, vốn đang phòng bị sợ Tiết Quý nhân này có hậu chiêu, không nghĩ tới nàng ta lại dứt khoát nhận tội như vậy, có thể thấy được nàng ta biết được địa vị của bản thân ở trong lòng phụ hoàng, không phải là một Quý nhân nho nhỏ như nàng ta có thể so sánh! Coi như là thức thời.

Nhưng nó không nghĩ tới, phụ hoàng lại nhẹ nhàng nói một câu: “Ừ, trẫm tha tội cho ngươi.”
3

Sau đó Tiết Quý nhân kia cũng theo bậc thang mà xuống: “Hoàng thượng khoan dung, thiếp thân tạ Hoàng thượng ân điển.”

Diễn viên không đi theo kịch bản, Đại Công chúa nóng nảy: “Phụ hoàng……”
21

“Diễm Dương!” Tiếng nói của mẫu hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, nó ủy khuất bĩu môi, hừ một tiếng rồi lại ngồi trở lại vị trí.


Hoàng hậu mỉm cười nói với mọi người: “Đứa nhỏ này gần đây bị bổn cung lôi kéo đọc cung quy, không nghĩ tới ngày thả lỏng này cũng không quên, chỉ là nàng còn nhỏ tuổi không hiểu trường hợp nên mở miệng nói lung tung, mong rằng các vị bỏ qua cho.”

Nhóm người ở phía dưới sao có thể không biết đến tột cùng là vì sao lại thế này? Nhưng mặt mũi Hoàng gia vẫn phải cho, cũng không thể nói một Công chúa ở trong yến hội cùng với một tiểu Quý nhân gây nhau làm mất phong phạm đúng không? Nếu Hoàng hậu nương nương đã tìm lý do, mọi người cũng đều nể tình sôi nổi phụ họa theo.

“Nào có nào có, Đại Công chúa thông minh lanh lợi, lại chú trọng quy củ, quả nhiên là có phong phạm của thiên gia nhi nữ.”

“Nói đúng, nữ nhi của ta hiện giờ ngay cả《 Tam Tự Kinh 》cũng chưa xem hết đâu, càng không nói gì đến quy củ, thật là không thể bằng được một phần của Đại Công chúa.”

Tiếng nhạc vang lên, lại là một mảnh ca vũ thái bình.

Tiết Bích Đào vì dự đoán được như thế nên mới có thể dứt khoát đứng dậy như vậy. Hôm nay là ngày vui từ biệt năm cũ đón năm mới, chỉ bằng nàng, Hoàng đế cũng sẽ không trừng phạt nàng để chọc đen đủi, huống chi nàng còn đang rất được thánh sủng nữa chứ?

Dù sao Đại Công chúa mới chỉ có tám tuổi, có thể chui vào chỗ trống đánh mặt của nàng như vậy, cũng không dễ dàng gì.

Thời đại của nàng các bé gái tám tuổi đang làm gì? Chắc là đang xem phim hoạt hình, ăn đồ ăn vặt cười khanh khách vui vẻ thôi.
3

Nhưng mà vốn tâm tình của nàng đang tốt, giờ lại bị phá hỏng mất rồi, hừ, ở nhà, nàng cũng là công chúa nhá. Gây ra họa, cho dù không có “Mẫu hậu” ôn nhu thay nàng thu thập, thì vẫn còn có một đội ngũ các ca ca kỵ sĩ đấy.
1

Bởi vì bị người khác nói, nên rõ ràng dỗ Hoàng thượng vui vẻ vậy mà vẫn còn bị trách cứ thất nghi trước ngự tiền, thật làm nàng ngứa răng rất muốn phun một ngụm nước ga mặn lên mặt Hoàng đế mà. Ngươi nuôi ra được một nữ nhi ngoan ha!
1

Hoàng đế quét mắt liếc Hoàng hậu một cái, không nói thêm nữa, rốt cuộc Diễm Dương lớn lên phấn trang ngọc trác [3], ngày thường đối với nữ nhi này hắn cũng rất sủng ái.

([3] 粉妆玉琢 : chỉ trang sức xinh đẹp của nữ tử hoặc đứa trẻ lớn lên trắng nõn đáng yêu.)

Nhưng mà Công chúa hoàng gia nên có phong phạm, xem ra phải để Hoàng hậu dạy bảo thật tốt mới được.

Hắn thấy tâm tình của Tiết Bích Đào đang không vui, ở lúc tiếng nhạc ca vũ đang ầm ĩ hắn hạ thấp giọng chọc nàng: “Hôm nay ai chải tóc cho ngươi? Búi tóc nhìn cũng không tồi, nhưng đi với cây trâm này có vẻ giống bà cụ non.”

Tâm trạng nặng nề của Tiết Bích Đào trong nháy mắt biến mất, đắc ý nhướng mày cười: “Ngài đoán xem?” Chờ hắn biết là do Hoàng hậu thưởng, biểu tình nhất định sẽ xuất sắc lắm đây.
4

Hoàng đế nói Hoàng hậu nói bậy, hì hì hì.

Bất quá cảm tạ đánh giá của Hoàng đế, nàng cũng đại khái biết được Hoàng hậu đưa cho nàng cây trâm cúc hoa là có ý gì, cúc hoa tức là hoa cúc, là muốn nói nàng sớm hay muộn cũng sẽ trở thành hoa vàng ngày mai chứ gì. Tuy rằng nữ nhân trong cung suốt ngày chơi loại xiếc ám chỉ nhàm chán đến cực điểm này, nhưng mà nó giống như trò giải chữ, nên nàng vẫn là rất cao hứng.

Tiếc nuối duy nhất chính là nàng không thể hỏi Hoàng hậu, đáp án có đúng hay không.

Hoàng đế cảm thấy kỳ lạ, nói nàng ăn diện khó coi, sao nàng còn đắc ý như thế?


“Hử? To gan nhỉ, lại dám kêu trẫm đoán, còn không mau nói rõ ra.” Kỳ thật là hắn không đoán ra được, vật nhỏ này tươi cười quá mê hoặc rồi.

Nàng thò lại gần một chút, nói nhỏ: “Hoàng thượng, lúc dùng bữa phải tránh khe khẽ nói nhỏ, đây là cung quy.”

Hắn lập tức thấy ngứa tay muốn búng trán nàng, hắn nói: “Mang thù.”

Sau đó liền ngồi ngay ngắn trở lại, dù sao tiểu nữ nhân kia tâm tình đã khôi phục lại rồi, nên có biết đáp án hay không đối với hắn mà nói cũng không sao cả. Cũng không biết sao lại thế này, thấy nàng uể oải mặt mày ủ rũ ngồi ở chỗ kia, trong lòng hắn liền có chút không đành lòng.

Muốn lại nhìn bộ dáng vui vẻ lúc ăn măng khô của nàng.

Nàng giống như một con mèo nhỏ phơi nắng lười biếng nheo nheo đôi mắt, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung cái đuôi, sung sướng mà thỏa mãn.

“Hoàng thượng, thiếp thân nghe nói Tiết Quý nhân cầm nghệ bất phàm, thiếp thân cả gan muốn thỉnh giáo một chút.” Đợi ca vũ xong, là đến tiết mục “Khoe sắc” đặc sắc nhất của nguyên triều.
3

Trừ bỏ vũ đạo, cầm kỳ thư họa mấy thứ này nữ tử đều được học tập từ nhỏ đều có thể lấy ra để so đấu trổ tài, khoe ra phong thái.

Không chỉ cung phi, mà kể cả người nhà tôn thất, cũng là có thể “Đấu võ đài”.

Cho nên lúc Phó Bảo lâm Phó Ôn Bội đưa ra yêu cầu này sẽ không có ai cảm thấy vô lễ, ngược lại còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen nàng không ngại trường hợp này, là người đầu tiên tìm người khiêu chiến.

Tiết Bích Đào tuy đã nghe nói qua, nhưng mà nàng không nghĩ tới hôm nay sẽ bị Hoàng đế gọi vào ngồi bên cạnh, khiến cho chúng phi tần bất mãn, càng không nghĩ tới người thứ nhất khiêu chiến nàng lại là Phó Bảo lâm dịu dàng nhã nhặn lịch sự.

Nhưng mà xin lỗi, cầm nghệ thứ này, nàng thật sự không biết.
5

Vì thế nàng chớp chớp hàng mi cong vút: “Phó Bảo lâm chắc là nghe lầm rồi, cầm nghệ bất phàm chính là tỷ tỷ của thiếp thân Tiết Tài nhân, có lẽ là do dung mạo của tỷ muội chúng ta có chút tương tự, mới làm cho người nghe nhầm đồn bậy.”

Phó Ôn Bội ngạc nhiên, theo lý thuyết, cầm kỳ thư họa bốn môn này là thứ mà con cái đại gia tộc bắt buộc phải học, nàng đã đoán được cho dù Tiết Bích Đào không học được tốt, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì ở “Khoe sắc” mà cự tuyệt khiêu chiến của người khác, chính là tỏ vẻ khiếp đảm yếu thế.

Truyền ra ngoài thanh danh cũng không dễ nghe.

“Thiếp thân tuy không giỏi đánh đàn, nhưng vẽ tranh cũng không tệ lắm. Hoàng thượng, thiếp thân cả gan, cũng muốn cùng Phó Bảo lâm thỉnh giáo một chút.” Tiết Bích Đào nghiêm túc nói.

Phó Bảo lâm trợn tròn mắt, nguyên triều mấy trăm năm tới nay, còn chưa từng có ai thản nhiên tỏ vẻ chính mình không biết tài nghệ nào đó rồi sau đó còn khiêu chiến ngược lại.

Chủ yếu vẫn là bởi vì mọi người da mặt quá mỏng, cảm thấy hạng mục mình bị khiêu chiến không bằng người, cũng ngượng ngùng chọn loại mình am hiểu để đánh bại trở lại. Loại quy tắc ngầm này đối với kiểu người tuỳ tâm sở dục như Tiết Bích Đào mà nói, nếu ngầm, vậy chính là không tồn tại, ta đây để ý đến nó làm gì.

Hoàng đế vui vẻ xem diễn dưới đài, tươi cười thực sung sướng: “Trẫm chuẩn, vậy so đánh đàn trước rồi lại so họa đi.” Hắn biết ngay nàng sẽ không ra bài theo bình thường, vì thế hắn cũng hạ độc thủ.

Lúc này đến lượt Tiết Bích Đào trợn tròn mắt.

Tên cẩu Hoàng đế này, hắn hắn hắn, hắn lại dám quang minh chính đại khi dễ nàng!
2


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.