Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 21: Cướp Người
Edit: Cát Sung dung
Beta: Hy Thái phi
Bởi vì sau Giao Thừa, vạn vật đều đổi mới, không khí trong cung cũng tràn đầy vui mừng. Trên cửa dán đào phù[1] mới thay cho cái cũ, dán môn thần. Trong nhà treo tranh Phúc thần, Quỷ phán, Chung Quỳ[2]. Trên giường treo Kim Ngân Bát Bảo, Tây Phiên Kinh luân, hoặc bện tiền vàng thành hình Rồng. Trên cột nhà cắm mấy thân cây vừng, trong viện đốt mấy trăm nhánh củi.
([1] Đào phù: tục xưa ngày Tết, cắm đào lên mái nhà để trừ ma.
[2] Các vị thần xua đuổi tà ma.)
Nhưng Phương Hoa Các vốn dĩ người đến người đi ồn ào náo nhiệt lại dần dần vắng lặng, chỉ vì Thánh thượng đã hơn mười ngày chưa đặt chân tới nơi này.
Phó Bảo lâm của Cảnh Dương Cung tựa hồ thay thế vị trí của Tiết Bích Đào, trở thành tân sủng của Đế vương. Điều này làm cho hoàng nhân tông thất cùng phi tần vốn dĩ xem trọng Tiết Quý nhân đều trở nên kinh ngạc.
4
Theo lý thuyết, tài nghệ Tiết Quý nhân có hơi không đủ, nhưng thắng ở chỗ thông minh linh hoạt, mới mẻ độc đáo, cho dù thánh thượng không cho là đúng nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ mới phải.
Cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì mà bọn họ không biết.
Cho nên những người muốn tạo quan hệ tốt với Tiết gia cũng tạm thời chờ đợi, chỉ là trong thâm tâm cũng không từ bỏ ý định ban đầu, cảm thấy dựa vào khí chất Tiết Quý nhân biểu hiện ngày ấy, cũng sẽ không xuống dốc. Cho nên liền vì người của Tiết thị mở rộng cánh cửa lợi ích.
Mấy ngày đầu Bích Đào cũng không quan tâm chuyện này, nam nhân mà, có người mới quên người cũng là thái độ bình thường. Cho đến mười ngày sau qua đi, đừng nói lật thẻ bài, ngay cả những ban thưởng thường có cũng không thấy bóng dáng, nàng mới để tâm, biểu tình ngưng trọng hơn.
Có gì đó không đúng.
Trước Giao Thừa một ngày, Hoàng đế vẫn thường lui tới chỗ nàng, nhưng lại bắt đầu vắng vẻ nàng sau đêm Giao Thừa. Đây là do sự tình diễn ra trong đêm Giao Thừa sao?
Yến hội đêm Giao Thừa… Nàng suy nghĩ tỉ mỉ lại một lần.
Đột nhiên ra một thân mồ hôi lạnh.
Sơ suất quá.
Chỉ vì lúc ấy Hoàng đế đồng ý yêu cầu của nàng, cho nên nàng tràn đầy đắc ý mà chưa từng nghĩ lại. Vì cái gì mà các phi tần đều không muốn chình mình đề cập đến việc tấn vị? Chuyện này đương nhiên có lý do.
Chỉ là lý do kia, chẳng lẽ có phi tần đề cập đến nhưng không thành công? Nếu không có vết xe đổ, sao các nàng lại quy quy củ củ mà tuân thủ như thế chứ. Nàng ỷ vào việc mình đến từ thế giời hiện đại, ngoại trừ đồ dùng công nghệ cao, còn lại nàng đem theo kinh nghiệm của các tiền bối để lại, lại thêm Hoàng đế thật sự bị tính cách của nàng hấp dẫn, khiến nàng cảm giác rằng: nhìn đi, chỉ cần ta muốn làm, thì đều có thể làm được.
Nhưng trên thực tế, phần lớn là do may mắn.
Nếu ngay từ đầu vì nàng không thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh mà biểu hiện cách người ngàn dặm, lại thêm một chút hướng dẫn có chủ ý, Đế vương duyệt vô số người làm sao sẽ không nhìn thấu tiểu xiếc của nàng giả làm băng sơn mỹ nhân? Nếu bị nhìn thấu, Hoàng đế sẽ cảm thấy không có gì thú vị.
Cho dù là lấy lòng hắn, hắn cũng sẽ không cảm kích.
Lại mấy ngày sau, nếu không phải bản thân tính cách Hoàng đế rộng rãi, không so đo với ngôn ngữ không có quy củ của nàng, thì dù nàng có mười cái đầu, gặp phải người nghiêm khắc kiềm chế bản thân khó ở chung, cũng không đủ cho hắn chém.
Tất nhiên nàng cũng có kế hoạch, chuẩn bị kĩ, nhưng so với những gì nàng đạt được thì thật sự là quá ít. Nàng luôn suy nghĩ đến thời điểm thích hợp thì an bài một chút, lúc nào lười thì ném ở một bên không để ý tới. Dù sao nàng đã có “Cảnh giác”, âm mưu quỷ kế cũng không thể tính đến trên đầu nàng, nàng chỉ cần xem kịch vui là tốt rồi.
Điều này cũng giống như việc nàng lười trị sửa cung nhân khi mới vào cung, bởi vì nàng không có lòng trung thành đối với hoàng cung, cho nên nàng không muốn làm.
Nhưng trên thực tế, những thứ này lại không vì ý nghĩ của nàng mà thay đổi.
Nếu nàng vẫn luôn không ra tay, những gián điệp đó sẽ tiếp tục dựa vào chỉ thị của chủ tử các nàng mà gây nên sóng gió. Nếu nàng không sớm chú ý để an bài tốt thì Bùi Duẫn Nhi làm sao học được cử chỉ của nàng mà giành được sủng ái? Mặc dù chuyện này không uy hiếp được nàng nhưng biết đâu sẽ ảnh hưởng đến chuyện khác? Mà nàng lại không thể đoán trước được.
Chuyện thỉnh phong lần này, là nàng đã quá nôn nóng. Không suy nghĩ cẩn thận tâm tư của Hoàng đế mà đã mạo muội ra tay, mặc dù thành công, nhưng trong lòng Hoàng đế cũng sẽ nổi lên một tia không vui. Vừa mời thăng lên Quý nhân liền vội vã muốn lên làm Tiệp dư.
Tiết Bích Đào nàng chẳng lẽ cũng vì quyền lợi phẩm cấp phi tần nên mới lấy lòng hắn sao? Lại nhớ đến Phó Bảo lâm phẩm chất cao ngạo như tuyết mai, so sánh hai người với nhau, liền cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Bích Đào nghĩ lại biểu hiện trước mặt của cung nhân những ngày gần đây, quả nhiên càng ngày nàng càng lơi lỏng. Vì nàng xuyên qua làm tú nữ tiến cung nên chiếm được vị trí trong lòng Hoàng đế, cũng không phải là lên đến vị trí cao thì tới chèn ép các phi tần khác. Cho dù chán ghét ngẫu nhiên rơi vào thế hạ phong khi chơi cờ cùng Hoàng đế, nhưng chẳng lẽ nàng tấn cấp thì có thể lớn hơn Hoàng đế sao?
Những ngày gần đây quá nhàn rỗi làm nàng lẫn lộn đầu đuôi rồi.
1
Mộ Vân đang ngồi trên ghế thanh hoa thêu Hoa Cổ màu xanh làm nữ hồng, thấy bộ dáng trầm tư của chủ tử nên không quấy rầy, cho đến khi Vân Lũ bưng khay tới mới tiến lên lấy ra chén rượu bên trong, đưa cho chủ tử, cười nói: “Chủ tử đã suy nghĩ cả nửa ngày rồi, không bằng uống ly rượu ớt bách này rồi lại nghĩ tiếp?”.
Vân Lũ cũng tiếp lời: “Đúng vậy, từ sau khi “ngã thiên kim” chủ tử liền ngồi bên cạnh cửa sổ suy tư không chịu nhúc nhích, khẳng định là có chuyện phiền não, không bằng nói cho bọn nô tì. Nhiều người chủ ý cũng nhiều hơn, có thể phân ưu cho chủ tử”.
“Có thể có phân ưu gì” Bích Đào uống một ngụm rượu nhỏ, lại lấy một miếng điểm tâm ra ăn, thế mà lại ăn ra được một đồng bạc giấu bên trong, nghe hai người liên tục chúc mừng, tâm tình nàng tốt hơn một chút, cũng cười: “Cảm ơn lời tốt lành của các ngươi”.
Nàng dừng một chút, nhớ tới sự kiện kia, lại hỏi: “Các ngươi có tò mò mấy thứ kia ta lấy từ chỗ nào tới không?”.
“Chủ tử nói hộp phấn hương kia sao?” Vân Lũ là người cùng nàng đến bữa tiệc, chính mắt nhìn thấy nàng vẽ tranh, ấn tượng khắc sâu.
Bích Đào gật đầu.
Mộ Vân nhăn mi lại thành một đoàn, không biết nên nói như thế nào. Tò mò, tất nhiên là có. Nhất dịnh hộp phấn hương kia không phải do chủ tử tự chế, vốn nàng là đại cung nữ, tự nhiên là biết tác dụng của cánh hoa, cũng chưa bao giờ thấy chủ tử sử dụng vào việc khác. Nhưng nàng sợ nếu nói thật, chủ tử sẽ khó trả lời. Nếu dựa vào thế lực trong tộc truyền lại thì ở trước mặt những người chưa thể tin tưởng như Vân Lũ đương nhiên không thể nói ra.
Vân Lũ lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng vui vẻ cười nói: “Tất nhiên là tò mò, nhưng nô tỳ lại nghĩ, chủ tử chung linh dục tú[3], trên người có một cỗ linh khí, làm cho vị thần tiên nào đó qua đường nhìn thấy liền yêu thích, không biết chừng ban cho chút đồ vật ở Thiên Cung?”.
([3] chung linh dục tú: đất thiêng sinh nhân tài.)
Nàng nói đùa một chút, làm không khí giữa mọi người không tự giác liền nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Nụ cười trên mặt Bích Đào cũng rõ ràng hơn, nói: “Ban đầu thấy ngươi là người yên tĩnh, không ngờ mắt ta xem nhầm rồi, miệng lưỡi ngọt như vậy, hôm nay ta cũng lĩnh ngộ được công phu của ngươi, việc “Tước quỷ” trong cung chúng ta liền giao cho ngươi đi”.
Cả người Vân Lũ lộ ra không khí vui mừng, liền tạ ơn, cười hì hì nói: “Người khác cầu đỏ mắt cũng không được, nô tì tạ ơn ân điển của chủ tử”.
Bích Đào cười liếc mắt nhìn nàng một cái, lại nói với Mộ Vân: “Còn không mau đem gói thịt lừa kia cho nàng? Tránh cho miệng nàng thèm, lại nhìn chằm chằm ta như hổ rình mồi”.
“Vâng” Mộ Vẫn thấy Vân Lũ chọc được cho chủ tử cao hứng, trong lòng cũng coi trọng nàng thêm vài phần, vội vàng gọi người đi lấy.
Bị Vân Lũ làm gián đoạn như vậy, trong lòng Bích Đào ngược lại có chủ ý.
Việc cấp bách hiện tại, tất nhiên là phải dỗ tốt tâm tình của Hoàng đế.
Nàng tinh tế nói nhỏ vào tai Mộ Vân một số chuyện: “…Nếu hắn không chịu tới, ngươi cũng đừng nóng vội. Chỉ cần coi bản thân mình thành người điếc là được, đừng nghe người ta nói mà sinh tức giận. Nói ba lần, nếu trong lòng hắn có ta một chút thì sẽ tới”.
Mộ Vân gật đầu, lĩnh mệnh mà đi.
Cảnh Dương cung, Vân La các.
Triệu Trung Tín canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy xa xa một cung nữ mi thanh mục tú đi tới. Hắn nhíu mày liếc mắt sai nội thị ra cản lại. Chờ cung nữ kia tới gần, hắn mới nhận ra là nha hoàn đắc lực bên người Tiết Quý nhân, Mộ Vân.
Khi Hoàng thượng thường lui tới nghỉ ở Phương Hoa các, hai người hắn cũng có giao tình qua lại.
“Mộ Vân cô nương”, hắn nói: “Tiết chủ tử có chuyện gì sao?”.
Mộ Vân thầm nghĩ Triệu công công này quả nhiên là cái nhân tinh, ánh mắt nàng nhẹ co rút đau thương, trả lời thật: “Quả thật là chủ tử phân phó nô tỳ tới, chủ tử mấy ngày nay vẫn luôn không thoải mái, ngay cả cơm ăn cũng không vào, Thái y khai dược cũng đã uống, lại không thấy hiệu quả, mắt nhìn thấy gầy đi một vòng lớn. Mới vừa rồi đột nhiên nói với nô tỳ muốn thấy vạn tuế gia, nô tỳ cũng biết hôm nay vạn tuế gia lật thẻ bài của Phó Bảo lâm, nhưng chủ tử, chủ tử…”.
Lúc nói chuyện, nàng nắm lấy cổ áo lau đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn vô cùng đáng thương.
Thái y bắt mạch tất nhiên là thật, chỉ là ban đầu Bích Đào sợ thân cốt này bị bệnh lâu như vậy sẽ không rắn chắc, tập võ không thành lại sợ làm cho chứng bệnh kém hơn, mới gọi thái y tới xem. Thái y cũng kê mấy phương thuốc, nghĩ rằng chẳng qua là thuốc bổ mà chủ nhân hay dùng mà thôi.
Triệu Trung Tín vừa nghe cảm thấy có chút khó khăn, nếu là lúc trước tất nhiên hắn sẽ lập tức đi bẩm báo cho Hoàng thượng. Nhưng đã mấy ngày nay, thật sự hắn cũng không đoán ra được ý tứ của Hoàng thượng. Nếu nói trong lòng không vui, tại sao lúc nghỉ ngơi ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Phương Hoa các? Nếu nói trong lòng nhớ thương, sao lại không lật bài tử?
3
Hắn do dự một khắc, liền hướng ánh mắt về phía Hoàng thượng, vẫn là đi vào thông báo.
Trong lòng Mộ Vân bồn chồn, khẩn trương nắm chặt vạt áo. Khi thấy Triệu công công đi ra, hướng nàng lắc lắc đầu, nhất thời mắt nàng đỏ một vòng, trong lòng thật sự khó chịu.
Cho dù chỉ là tiểu thư giả bệnh, nhưng nhìn thấy người vốn như keo sơn với tiểu thư khi thấy tiểu thư bị bệnh cũng không để ý, nàng vẫn cảm thấy khổ sở.
Nàng một phen xông lên quỳ gối trên bậc thang, thanh âm kích động nói: “Hoàng thượng! Thỉnh Hoàng thượng thương tiếc chủ tử, di giá vấn an”. Nói xong ở bên ngoài dập đầu ba cái. Trên trán dính đầy bông tuyết vụn, trên trán xông lên khí lạnh, chỉ là một chút nàng cũng không phát hiện.
Tiếng gảy đàn bên trong bỗng nhiên dừng lại, mọi nơi đều tĩnh lặng.
Trái lại cung nữ bên ngoài cùng ghé vào nhau thì thầm, cười nhạo mà nhìn Mộ Vân.
Mộ Vân hờ hững không quan tâm, thấy bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, lại tiếp tục thỉnh cầu.
Ba lần, nàng nhớ tới lời tiểu thư dặn dò.
“Nếu trong lòng hắn có ta một chút, thì sẽ tới…”.
Cửa gỗ điêu khắc “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, chủ nhân của đôi giày vàng bước ra, ngữ khí lạnh nhạt: “đứng lên dẫn đường”.
2
Mộ Vân vui mừng mười phần dập đầu tạ ơn, vui mừng đứng dậy chờ một bên, chờ Hoàng thượng lên kiệu liễn. Tất nhiên không dám thật sự dẫn đường, bước chân lập tức đi theo kiệu.
Mà Phó Bảo lâm ở trong các, sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Trung Tín liền ẩn ẩn cảm thấy không tốt.
Đến khi Hoàng thượng quả thật đứng dậy, trong lòng nàng chợt lạnh.
Nhưng nàng không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn dáng người cao ngất của Hoàng thượng rời khỏi khoảng trời nhỏ của mình, dung nhập vào không gian băng tuyết ngoài kia, dần dần không còn tung tích.
Nàng kề mặt trên chiếc đàn trân bảo, ngơ ngẩn thấp giọng: “Dù dốc hết sức lực vẫn không được sao?”.
7