Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 18: Cung Yến (1)
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Hiền nghi
Buổi tối trừ tịch yến, Tiết Bích Đào vẫn mặc một bộ mãng y hồ lô giống như lúc sáng, chỉ là trang điểm càng tinh xảo hơn chút mà thôi. Dù sao cũng là yến hội hoàng gia, những trường hợp quan trọng như vậy nàng phải càng cố gắng trang điểm cho mình giống như yêu tinh, để có thể tôn lên sự ung dung đại khí của Hoàng Hậu chứ.
Được rồi, chỉ đùa một chút thôi.
Nhưng cũng không thể một màu, thanh thanh tú tú như vậy được, người ta sẽ không cảm thấy ngươi có khí chất siêu nhiên gì cả, mà chỉ cảm thấy ngươi không coi trọng yến hội của hoàng gia. Mà nàng lại không thể trang điểm đẹp đẽ quý giá đại khí để đoạt nổi bật của Hoàng Hậu được, vì thế nên để cho Phụng Tử chải kiểu tóc Đọa mã kế mềm mại quyến rũ, đôi mắt đào hoa được điểm chút phấn hồng nhạt, giữa hàng lông mày dán một bông hoa đào màu sắc rực rỡ.
Nhìn nàng như một cây hoa đào phấn phấn nộn nộn trong veo như nước, gió lạnh ban đêm chỉ cần khẽ thổi thì hoa đào cũng có thể run rẩy rơi xuống.
Thần phật phù hộ, phấn hồng ở mắt chính là được lấy ra từ trong túi của hệ thống.
Cấu tạo bên trong rất kỳ lạ, chỉ có một màu đen sì sì, một chút vật phẩm gì cũng không có. Mới đầu Tiết Bích Đào còn tưởng rằng hệ thống đang chơi (giỡn) nàng, phải đến tận khi nàng đánh loạn một trận, rồi kêu lên: “Mẹ nó, ngươi rơi ra mấy chữ thì sẽ chết sao!?”
Sau đó đột nhiên xuất hiện một bức vẽ cùng một hàng chữ, tranh nhìn không rõ, nhưng có bốn chữ cái, viết là —— Khang Hi từ điển.
Tiết Bích Đào choáng váng.
Không phải là nàng nhận được một cái túi thần kỳ bách bảo đấy chứ.
Vì thế nàng liền thử nói tiếp một câu: “Cho ta một trăm vạn?”
4
Màu đen.
Màu đen.
Màu đen.
Ba giây qua đi, vẫn là một màu đen đơn điệu, cái gì cũng không thấy xuất hiện.
Vì thế nàng hiểu ra, đây là chuyện dựa vào vận khí rồi. Vừa khéo nàng muốn đồ vật ở trong bọc, nên mới có thể làm nàng ra tay.
Từ lúc đấy, lúc nhàm chán nàng sẽ vui vẻ đi thử nghiệm. Nàng thật sự lấy ra được một hộp phấn mắt mười hai màu, một bộ bài pu-khơ, một lọ mật đào, cùng một thiếp chỉnh cổ.
4
Thứ thiếp chỉnh cổ kia, là thứ được phát minh năm 2030. Bởi vì một bộ điện ảnh giả tưởng ở tương lai《 Thiên linh linh, địa linh linh 》xuất hiện, lúc mới nhìn thấy cái tên này tất cả mọi người đều cho rằng đây là một bộ phim cổ đại nói về bà đồng bà cốt gì đó, nên có rất nhiều gia đình có hứng thú mua bản 3D về xem, vừa xem thấy hoá ra không phải liền bắt đầu mắng nhà sản xuất, mắng đạo diễn.
Bộ phim này quay thật sự rất thất bại, cảnh tượng quỷ dị, diễn viên thường thường, kỹ xảo công nghệ hoàn toàn không gây hứng thú cho người xem. Nhưng thật kỳ diệu đó là, trong phim cảnh học sinh cao trung chơi đùa xuất hiện chỉnh cổ, lại ngoài ý muốn hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.
1
Về sau chỉnh cổ trở nên thịnh hành toàn cầu, đem tới một luồng gió mới.
1
Bởi vì đối với các loại âm mưu trong cung đấu, với điệp chiến bắn nhau các loại chơi đến chán rồi.
Chỉnh cổ loại tiểu xảo không phải âm mưu cũng không phải dương mưu này, làm cho sinh hoạt thường ngày của mọi người trở nên rất phong phú.
3
Mãi đến lúc các thương gia vì cạnh tranh gay gắt, các loại chỉnh cổ ác liệt xuất hiện, khiến cho sinh hoạt thường ngày vướng phải rất nhiều rắc rối lớn. Chính phủ mới sửa trị, thông qua vĩ mô điều tiết khống chế, mệnh lệnh rõ ràng cấm sản xuất chỉnh cổ nữa.
6
Kỳ thật thời điểm Tiết Bích Đào sinh ra trò chơi kia cũng đã thoát khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng ai bảo nàng sinh ra ở đại gia tộc cơ chứ, khi còn nhỏ, các ca ca của nàng không biết từ đâu mà lấy được thứ đồ chơi kia, lại rất thích lấy nó đến để khi dễ nàng, nàng đối với mấy thứ này hiểu biết quá sâu.
Bởi vì về sau, nàng phẫn nộ giơ tiểu nắm đấm lên tuyên bố phải khiến cho bọn họ đẹp mặt mới được. Gia gia rất vui lòng vì nàng tìm tới một đống lớn, thậm chí có rất nhiều thứ hi hữu các ca ca cũng chưa từng có. Nàng cũng rất sung sướng lặng lẽ dùng ở trên người các ca ca thương mến của nàng.Từ đó về sau, các ca ca nhìn thấy nàng đều quy quy củ củ, chỉ thiếu nước quỳ một gối xuống đất hô lên một tiếng trung tâm “Vì nữ vương phục vụ, thần muôn lần chết cũng không chối từ!”.
9
Hồi ức kết thúc.
Tiết Bích Đào thu hồi một chút tưởng niệm trong lòng lại, cất giấu nó ở dưới đáy lòng. Tay nàng ngứa ngáy cầm lấy miếng dán chỉnh cổ, rất muốn lấy nó ra dùng hết. Ai, đáng tiếc gần đây đều không có phi tần nào đến tìm nàng gây phiền toái, mà toàn hướng về người có tiểu oa nhi trong bụng ở cách vách.
7
Nàng cũng không thể tùy tiện xuống tay được nha.
Đó là một miếng dán hình đoá hoa mai rất nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay, Tiết Bích Đào nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, trên đầu ngón tay oánh nhuận là một đoá hồng mai nở rộ, phá lệ loá mắt.
Ở hiện đại, thương gia làm ra các loại màu và hình là vì để dễ phân biệt. Vì mọi người đều thích thứ đẹp đẽ, cho nên rõ ràng là thứ để chỉnh người, lại càng làm nó tinh xảo. Lúc mọi người bị bề ngoài hoa lệ của nó hấp dẫn, xác xuất chỉnh người thành công cũng càng cao.
Nhưng đối với cổ đại.
Tiết Bích Đào thuần lương chớp chớp mắt, ai sẽ đoán được một đồ vật chỉ bằng cái móng tay như vậy, lại có thể kích thích đại não của người khác. Kích động người ta không chịu khống chế mà làm ra chuyện chính mình muốn làm nhất chứ?
1
Mai, đồng âm với “Môi”, dán lên cái này, người bị chỉnh cổ thông thường đều là số con rệp[1].
( [1] số con rệp: chỉ sự xui xẻo quá mức chịu đựng.)
Bí mật giấu sâu nhất trong lòng lại bị bày ra ngoài ánh sáng ở dưới mí mắt của mọi người, còn không phải là xui xẻo quá sao? Người xấu hổ đến mức trực tiếp ngất đi cũng có.
Đương nhiên, bởi vì điện dự trữ không đủ, nếu không dán ở trên đầu, cách đầu quá xa cũng chỉ có thể sinh ra cảm giác rất nhỏ, một phút đồng hồ sau liền mất đi hiệu lực.
“Chủ tử, tới giờ rồi, chúng ta cũng không thể đến sau Hoàng Thượng và Hoàng Hậu được.” Mộ Vân thấy nàng đứng ở dưới đèn nhìn hoa nhìn rất nghiêm túc, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Tuy rằng nàng cũng tò mò vì sao tiểu thư lại dán một miếng giấy ở trên trán (triều đại thời không này vẫn chưa xuất hiện ngạch hoàng: miếng giấy dán có nhiều hình hoa tinh xảo xinh đẹp để dán giữa hai lông mày), phấn kia lại nghiên cứu chế tạo như thế nào, nhưng càng quan trọng hơn là, nàng cảm thấy tiểu thư trang điểm như vậy làm cho cả người sáng ngời, phảng phất như trong lòng đều bị tác động, cũng quên mất hỏi han.
Tiết Bích Đào rầm rì: “Về sau ta cũng muốn chơi bài.”
Ở chỗ này càng lâu, nàng cũng càng thêm tùy ý, một ít lời nói thường dùng không tự giác sẽ nói ra khỏi miệng. Cũng may năng lực thích ứng của mấy nha hoàn này đều rất mạnh. Các nàng trước sau đều cho rằng, tiểu thư là do thường xuyên ở trong phòng đọc sách nên hiểu nhiều tri thức, các nàng không hiểu là bởi vì tri thức của các nàng quá nông cạn.
Kỳ thật nào biết đâu rằng, là nàng đang nghịch “Túi thần kỳ bách bảo”, nghịch không biết mệt mỏi.
Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn rất phối hợp vịn lấy tay Mộ Vân đứng dậy, sau đó nói: “Hôm nay để Vân Lũ đi theo ta đi.”
“Chủ tử?” Mộ Vân ngạc nhiên.
Vân Lũ đang cúi đầu chờ ở một bên lại vui mừng khôn xiết, vội tiến lên đỡ lấy bên kia Tiết Bích Đào, cười nói với Mộ Vân: “Nô tỳ chắc chắn sẽ tận tâm hầu hạ chủ tử, sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng.”
Mộ Vân nghĩ, cũng là để cho nàng rèn luyện đi, liền gật đầu dặn dò: “Nhưng ngươi phải nhớ rõ chủ tử không ăn được cay, nên đừng có lấy.”
“Nô tỳ đã rõ.” Vân Lũ gật đầu như gà con mổ thóc đáp lời, cười sáng lạn.
Vào cung nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi.
Tiết Bích Đào cũng cười, trước nay Vân Lũ hoặc là cẩn thận như Phụng Tử, hoặc là trầm ổn như Mộ Vân, rất ít thấy nàng cười tràn đầy thanh xuân hoạt bát như vậy. Nàng nhìn người xưa nay đều chuẩn, nhưng cũng đã âm thầm vận dụng một bộ phận thế lực nhỏ trong cung để điều tra qua Vân Lũ. Nha đầu này kỳ ngộ không tốt, toàn gặp phải phi tần đã có tâm phúc cùng một thế lực nhất định, nên đều làm tam đẳng cung nữ, ở bên ngoài làm vài việc vặt vãnh.
Sau lại biết có chủ tử mới vào cung, cảm thấy là một cơ hội, liền khắp nơi bày ra khuôn mặt tươi cười cẩn thận lấy lòng để được phân đến Phương Hoa các.
Tiết Bích Đào thích dùng nha hoàn có bản lĩnh, lại biết tiến biết lùi. Nàng cảm thấy bằng năng lực của nha đầu này, chỉ cần nàng ta muốn, sinh hoạt hàng ngày đều sẽ rất tốt. Cứ như vậy, Vân Lũ một lòng vươn lên, cũng có ngày được xuất đầu lộ diện.
Bước vào Lân Đức điện chuyên để tổ chức cung yến, bên tai liền nghe được thái giám dương giọng xướng một tiếng: “Trữ Tú Cung, Tiết Quý nhân đến ——”
Thanh âm rất to, hoàn toàn không phải là tuỳ ý ứng phó giống như các phi tần bình thường khác.
Tức khắc oanh oanh yến yến trong yến tiệc đang nói cười đều quay đầu lại, ánh mắt tụ lại, áp lực càng tăng. Nếu không phải Tiết Bích Đào xuất thân đại môn thế gia, chỉ sợ sẽ bị dọa cho chân mềm nhũn.
Nàng thấy thế liền đáp lại một nụ cười xinh đẹp kiều diễm như hoa với mọi người, một đường yểu điệu đi tới, giống như tản bộ ở sân vắng, thản nhiên bừa bãi.
Chúng phi đầu tiên là bị trang phục lộng lẫy của nàng làm cho kinh diễm, tay nắm chặt khăn lụa, sự đố kị dần dần dâng lên ở trong mắt.
Chính Tiết Lục Ngạc cũng không thể không thừa nhận, muội muội này của nàng cùng lúc trước thật sự không giống nhau, đã sớm không phải là cô nương sợ hãi đi theo phía sau nàng nữa, mà là người đắc ý phi phàm, phong quang vô hạn trước mặt mình.
Phía trên treo một loạt đèn cung đình tinh xảo màu sắc rực rỡ, mặt gỗ đều là hình thức thống nhất, trên mặt lụa sa lại vẽ bao nhiêu loại hoạ tiết, ánh nến sáng ngời xuyên thấu qua nhiều vẻ nhan sắc chiếu vào trên da thịt tinh tế giống như bạch sứ của Tiết Bích Đào, nàng giống như hoa tiên tử nghịch ngợm từ trong tranh lạc vào thế gian, miệng cười rực rỡ, nhu nhược động lòng người.
Đến các tông thân vương thất cũng phải sửng sốt, vừa mới hồi thần lại, thầm nghĩ, hoá ra đây là vị Quý nhân gần đây được Hoàng Thượng sủng ái, quả nhiên dung mạo xuất chúng.
Phía dưới cung nhân châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ: “Không phải nói Tiết Quý nhân không có khí chất xuất chúng, tự nhiên hào phóng bằng Tiết Tài tử sao? Ta nhìn thấy không giống nha.”
“Hừ, tin tức của ngươi có từ bao giờ rồi, chủ nhân thánh thượng sủng ái có thể không tốt sao? Tiết Tài tử lạnh như băng, vừa nhìn còn cảm thấy không giống người thường, nhưng nếu mỗi ngày đều đối diện với gương mặt lạnh như vậy dù có nhiệt tâm cũng muốn lạnh. Hoàng Thượng vừa quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều dịu dàng của Tiết Quý nhân, còn không phải là yêu thích không buông tay. Ta nói Tiết Quý nhân nhất định có thể diễm áp quần phương, ngươi còn không tin.”
Cung nhân kia trộm trợn mắt lên: “Ngươi nói lúc nào chứ, sửa miệng cũng thật nhanh đấy.”
Còn có cung nữ bên người phi tần thấp giọng cùng chủ tử của mình- người mà rụt rè không chịu cẩn thận đánh giá Tiết Bích Đào nói: “Nương nương, trên trán Tiết Quý nhân không biết dán cái gì, phấn phấn một mảnh nhìn giống như hoa đào đầu xuân, thật là chọc người chú ý mà.”
Phi tần kia nhịn không được đánh mắt tới, quả nhiên cảm thấy rất đẹp, nghĩ Tiết Quý nhân chính là dùng chiêu thức ấy giữ lại Hoàng Thượng sao? Ngày khác nàng cũng thử xem, chỉ là không biết miếng dán kia làm từ thứ gì.
Những cung nhân đó đã sớm luyện được kỹ xảo nói chuyện, sẽ không để người nghe thấy, mới có thể trắng trợn táo bạo bình luận phi tần như vậy. Nhưng rốt cuộc cũng không dám nhiều lời, vì thế chỉ chốc lát sau liền đều yên tĩnh lại.
Lúc này, Tiết Bích Đào cũng đã vào chỗ ngồi, nàng nhìn trên bàn có đĩa điểm tâm bày quả khô, có chút tò mò chỉ một đĩa trong đó hỏi Vân Lũ ở phía sau: “Đây là thịt quả mơ?”
“Thưa chủ tử, đây là làm từ hàm đào, bên trong trộn lẫn cánh hoa hồng, hương vị chắc không tồi, chủ tử muốn nếm thử không?”
Thấy Tiết Bích Đào gật đầu, Vân Lũ liền để cái đĩa kia lại gần một chút.
Kỳ thật những đĩa quả đó vừa duỗi tay liền đến, nhưng là cung phi vì thời thời khắc khắc đều phải bảo trì cử chỉ duyên dáng, tuyệt đối không thể duỗi dài tay đi lấy cái đĩa đến trước mặt, như vậy có vẻ thô lỗ và tham ăn.
Vì thế việc này liền giao cho các cung nữ.
Tuy rằng Tiết Bích Đào cảm thấy không cần thiết, nhưng mà nhập gia tùy tục, lúc không ở trong cung của mình, cũng không nên làm ra hành vi có vẻ dị thường.
Nàng lẩm bẩm gắp một miếng vào miệng, hương vị tươi mát tự nhiên, trong cổ họng dư hương không tiêu tan, không tồi.
Nàng rốt cuộc cũng nếm ra hàm đào là cái gì, hoá ra là anh đào.
Nhưng mà nàng vẫn thích ăn anh đào tươi hơn.Nàng đang ăn đến vui sướng, Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu rốt cuộc cũng cùng nhau giá lâm, khoan thai tới muộn.
Nghe nội thị truyền báo, mọi người dừng nói chuyện với nhau lại, đứng dậy cung kính cúi người, cùng nhau đồng thanh thỉnh an.
Hôm nay là ngày vui, Hoàng Đế xưa nay thánh tâm khó dò rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười phù hợp với khung cảnh vui mừng này, giơ tay nói: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Lại quỳ.
Chờ Đế Hậu bước lên thảm nhung đỏ viền tơ vàng trải trên bậc thềm, trước sau ngồi xuống, mọi người mới trở về vị trí cũ.
Hàn Tử Kỳ ngồi xuống, sau đó theo thường lệ quét mắt xuống phía dưới một lần, ánh mắt đang muốn thu hồi, lại đột nhiên dừng lại ở trên người một người không thể động, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Tuy rằng hôm nay có người của tông thân hoàng thất, chỗ ngồi của Tiết Bích Đào cũng không gần, nhưng sự mông lung này càng tăng thêm một tầng thần bí mỹ diệu như khăn che mặt, làm Hàn Tử Kỳ không rời được mắt.
Trước giờ chưa từng thấy nàng ăn diện lộng lẫy lần nào, hắn nghĩ, tiện đà cắn răng.
Vật nhỏ này rõ ràng có thể khiến trang dung tinh xảo như vậy, cố tình lại không chịu mang tới lấy lòng hắn, cả ngày lười nhác bày ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thuần đối với hắn.
Đều nói nữ tử vì người thích mình mà trang điểm.
3
Sao nàng lại không vì hắn mà trang điểm?
46
Cung yến vang lên, kéo yên la sa vũ cơ ăn mặc mát mẻ nối đuôi nhau mà vào, rượu ngon món ngon vì cung yến mà chuẩn bị cũng được cung nhân lần lượt đặt trên bàn trước mặt mọi người, lại là dựa theo phẩm cấp mà đặt.
Tiết Bích Đào chu miệng, nàng muốn ăn măng khô trên bàn của Lệ Tần, măng mùa đông đó, nàng thích nhất ăn măng, thèm quá thèm quá thèm quá thèm quá, muốn ăn muốn ăn muốn ăn muốn ăn.
21
Giờ phút này, trong mắt trong lòng nàng đều chỉ có măng mùa đông.
Hàn Tử Kỳ thấy ánh mắt mọi người đều bị điệu múa cùng dáng múa của ca cơ hấp dẫn, khẽ phân phó với Triệu Trung Tín ở bên cạnh: “Bày thêm một bàn ở bên cạnh trẫm, để Tiết Quý nhân lại đây ngồi.”
Triệu Trung Tín nhìn thoáng qua con mắt thèm thuồng nhìn đồ bày trên bàn Lệ Tần của Tiết Bích Đào, tức khắc một trận kinh hãi. Vội vàng lĩnh mệnh đi.
19
Tiết Bích Đào nghe thấy tiểu thái giám tới nhẹ giọng truyền đạt ý tứ của Hoàng Thượng, rốt cuộc cũng dời được đôi mắt, nhìn lên vị ở phía trên liếc mắt một cái, gật gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ công công.”
Sau đó vịn tay Vân Lũ, đi theo nội thị kia lên bậc thềm.
Ngẫu nhiên có người lơ đãng thu hồi ánh mắt từ trên người vũ cơ, thấy tình cảnh này liền chấn động. Hoàng Thượng trước nay không phải người thích sủng ái nữ nhân, thế mà bây giờ lại thịnh sủng Tiết Quý nhân như vậy? Đến yến hội cũng muốn nàng ngồi gần mình.
Không khỏi bắt đầu âm thầm suy xét, có nên tạo thuận lợi nhiều hơn cho người Tiết gia không, để về sau mình cũng có thể được lợi hơn.
Tiết Bích Đào mới không thèm nghĩ nhiều như vậy, nàng đột nhiên sinh ra hảo cảm đối với tên Hoàng Đế này.
6
À, tuy rằng cách làm ấy vì nàng kéo thêm không ít giá trị cừu hận.
Chính là nàng thấy trong tiểu thuyết tình yêu Hoàng Đế hay Vương gia đều sẽ vì thích nữ nhân mình thích mà dựng một lá chắn ở phía trước, thay chân ái của mình chặn lại hết sự công kích. Nàng lại cảm thấy cách đấy không tốt, vì sự công kích lớn nhất chính là của những nam nhân đó mang đến, luôn luôn ẩn thân trong bóng tối, không biết hắn có thật sự thích người kia không nữa.
Cuối cùng là hiểu lầm thật sâu, suy nghĩ quá nhiều. Thật là……Nàng đối mắt với Hàn Tử Kỳ, cười thật xinh đẹp, ừ, thích sủng thì sủng, nàng thích người thẳng thắn nhất.
Có một tình nhân là Hoàng Đế, cũng không tệ đâu.
15