Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 17: Chân Tướng
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Sau khi Triệu Trung Tín tuyên thánh chỉ, tin tức An Tuyển thị Trữ Tú cung tống cựu nghênh tân[1], may mắn có thai tựa như mọc cánh, lan truyền khắp hậu cung.
([1] Tống cựu nghênh tân: đưa cái cũ đi, đón cái mới đến. Ở đây ý nói cuộc sống ngày sau sang trang mới.)
Bên cạnh đó, tin tức khác được mọi người quan tâm chính là tin vị muội muội Tiết gia kia tấn vị Quý nhân.
Phải không vậy, người mang thai đến một bậc cũng không thăng, ngược lại người ở cùng chỗ với nàng ta lại được tấn vị. Mọi người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu là chính mình thì sẽ rất để bụng nha.
Sợ là đến ý muốn cắn chết Tiết Quý nhân cũng có đi?
3
Hướng gió trong cung rốt cuộc vì một đạo thánh chỉ này mà thay đổi.
Ban đầu mọi người nhìn đại tiểu thư Tiết gia được sủng, thời điểm vinh quang nhất thì tranh nhau nịnh bợ. Kết quả lúc sau Hoàng đế sủng ái muội muội, liền cho tỷ tỷ ra sau đầu.
Mọi người lại suy nghĩ, muội muội này có phải cũng sẽ bị như thế hay không?
Dù sao cũng là cô nương xuất thân từ cùng một nhà.
Không nghĩ tới qua hơn nửa tháng, Hoàng thượng vẫn sủng ái như cũ, đến phi tần đã hoài thai cũng không bằng nàng ta. Tuy rằng chỉ là một Tuyển thị nho nhỏ, lại không được sủng ái, nhưng trong bụng tốt xấu gì cũng là huyết mạch thiên gia! Đủ có thể thấy địa vị Tiết Quý nhân ở trong lòng Hoàng thượng.
Vì thế, cung nhân, phi tần tranh nhau nịnh hót, nhất thời khách tới như mây, người như nước chảy, lễ vật vô số, thiếu điều muốn đạp hỏng ngạch cửa Phương Hoa các.
Đối với việc này, Tiết Bích Đào giao cho Vân Hương và Mộ Vân cùng nhau ra tay giải quyết, gặp phải phi tần phẩm cấp cao hơn nàng, nàng mới tự mình tiếp đãi. Nhưng cũng là nghe hiểu mà giả ngu, làm những phi tần muốn liên minh, muốn qua lại chỉ có thể uể oải trở về.
Vẫn là câu nói kia, minh hữu là người có khả năng đâm cho mình một đao sau lưng nhất.
Còn muốn giao hảo với nhau, nàng thực sự không có hứng thú với những kẻ giả mù sa mưa đó, ít nhất bọn họ cũng nên diễn bộ dáng chân thành tha thiết chứ.
1
Nhưng người thông minh đều biết dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó.
Người trình diễn tốt sẽ không đến tìm nàng ngay lúc này, chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt cho bản thân.
Chỉ có khi Bùi Duẫn Nhi tới, nàng lặng im một khắc, mới từ chối nói không gặp.
Các nàng vốn cũng không qua lại nhiều, chỉ là nàng có chút cảm thán, lúc trước người kia nóng lòng muốn thử, tràn ngập tâm tình thiếu nữ đối với hậu cung, đối với Hoàng đế.
Không biết rằng vào lúc nàng không chú ý, nàng ta đã âm thầm thay đổi.
Sau khi biết An Tuyển thị mang thai, Hoàng hậu cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, theo phân lệ Hoàng đế ấn định mà ban thưởng cho nàng ta, chủ yếu là dược liệu. Nhưng sau khi biết Tiết Mỹ nhân tấn Quý nhân, ấn đường giật giật, nhăn lại: “Quá nặng.”
Đinh Lan cầm chùy mỹ nhân đấm chân cho Hoàng hậu bị hù đến mức đánh rơi chùy, rồi sau đó thấy Hoàng hậu cũng không trách cứ, mới thả nhẹ lực đạo, từng chút từng chút đấm chậm rãi nhẹ nhàng.
Dùng lực vừa đủ.
Nhưng Hoàng hậu luôn cảm thấy không thoải mái, dường như mày cũng giật giật theo, rất không yên phận: “Thôi, ngươi lui xuống đi.”
Nàng xoa ấn đường, sắc mặt trầm tĩnh như nước, nói với Thanh Thanh: “Lấy trâm hoa cúc vàng nạm bảo ngọc thưởng cho Tiết Quý nhân, chúc mừng nàng ta tấn vị.”
4
Thanh Thanh khom người đáp ứng: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Hàm Phúc cung.
Uyển Hề thấy Thủy Liên tự lột vỏ quýt cho chủ tử, giận dữ ngăn cản một câu: “Nương nương, ngài không thể ăn cái này, sẽ bị lạnh bụng, lại đau bụng đó.”
“Không sao, hôm nay bổn cung khá hơn nhiều rồi” Lệ Tần ôm lò sưởi, tươi cười xinh đẹp, thấy Uyển Hề vẫn là bộ dáng không tán đồng, vội giải thích: “Ngươi lo lắng nhiều rồi, chỉ là bổn cung cảm thấy trên người có mùi máu, thấy khó chịu, kêu nàng ta lột vỏ quýt để ngửi mùi quýt thôi.”
Lúc này Uyển Hề mới yên lòng, mỉm cười: “Nếu vậy, đó là nô tỳ lắm miệng.” Lại vẫn sai tiểu cung nữ đi pha trà, nghĩ uống trà nóng chủ tử có thể sẽ thoải mái hơn.
“Nương nương, nô tỳ nghe nói, An Tuyển thị ở Vũ Hương các Trữ Tú Cung khám ra hỉ mạch.” Thủy Liên cầm đồ vật bằng bạc khắc hoa văn mây, loại bỏ những sợi màu trắng bao quanh múi quýt, lo sợ liếc chủ tử một cái, sau một lúc lâu mới nói tin tức này ra.
“An Tuyển thị?” Lệ Tần quả thật trầm mặt, rồi sau đó như nhớ tới cái gì, cười nhạo một tiếng: “Đây là con tiện nhân Ngô Tâm Di kia còn nợ nhân tình, có nàng ta bảo vệ, cái thai này của An Tuyển thị chắc sẽ ổn định vững chắc.”
Nghe là khen, lại vô cớ có chút ý vị châm chọc.
Thủy Liên tò mò, nàng ta biết Ngô Tâm Di được nói đến ở đây chính là Trinh Quý tần, rốt cuộc năm đó nương nương và Trinh Quý tần từng có quan hệ tốt.
Nhưng còn nhân tình?
Một Quý tần lại thiếu nhân tình của một Tuyển thị nho nhỏ, cũng không biết bên trong có duyên cớ gì.
Tất nhiên tuy tò mò, nhưng nàng ta cũng biết đạo lý lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nàng ta không có chín cái mạng để mà thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.
Bên cạnh, Uyển Hề đang tiếp nhận chung trà từ tiểu cung nữ bưng tới, nghe nói tin này, tay run lên, nhất thời nước trà bắn tung tóe lên cổ tay áo của Lệ Tần, lát sau thấm vào tay. Lệ Tần vung tay áo dính nước sôi lên, Uyển Hề vội nâng chén đặt lên trên bàn được chạm khắc sơn phủ, quỳ xuống.
“Nô tỳ đáng chết.” Âm sắc của nàng ta hiếm khi hoảng loạn.
Lệ Tần nhìn nàng ta hoảng loạn đặt chung trà ở chỗ đó, cái chén lật úp, phía trên khắc họa tiết uyên ương nghịch nước, một nửa bị ngập trong nước trà, quả thật là nghịch nước. Nàng thấy vậy, mày liễu hơi chau, rất khó hiểu hỏi: “Uyển Hề, sao hôm nay ngươi lại mất hồn mất vía như vậy?”
Uyển Hề cúi người xuống, không tự chủ mà run lên, trong đầu lộn xộn, lại sợ chậm chạp không đáp sẽ làm trong lòng chủ tử sinh nghi, miễn cưỡng nói: “Nô tỳ nghe nói An Tuyển thị có thai, trên tay không cẩn thận, vì trong lòng cảm thấy, cảm thấy…” Xưa nay nàng ta có bao nhiêu thông minh lanh lợi, lúc này chỉ cảm thấy mười cái đầu cũng không đủ dùng.
Dù cho không nói ra chuyện kia, kể ra chuyện một phi tần khác mang thai vẫn sẽ khiến chủ tử thương tâm.
Đắn đo từng câu chữ, ngược lại trong lòng càng hỗn loạn.
Lệ Tần nghe xong càng cảm giác được cử chỉ ngôn ngữ của Uyển Hề khẩn trương, độ cong khóe môi nàng hạ xuống, cùng với uy nghiêm của một phi tử phân vị Tần đè ép Uyển Hề: “Nói rõ ràng.”
“Nô tỳ cảm thấy nương nương nghe xong, nàng ta mang thai, mang thai…” Uyển Hề run run, miệng cũng không nói ra được.
Trái tim giống như bị người chợt nắm chặt, đau đến hít thở không thông.
Nước mắt không chịu khống chế mà trào ra từ hốc mắt, tích trên nền gạch lạnh băng, tạo thành từng chấm tròn nho nhỏ.
Lệ Tần thấy điệu bộ nàng ta như vậy, trong lòng càng bất an, nàng xê dịch thân mình, mắt phượng nheo lại, ngữ khí đã mang theo ý uy hiếp: “Uyển Hề…”
Uyển Hề đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt long lanh nước, lung lay sắp rơi xuống, nàng ta nắm chặt cổ tay áo, tâm tình phức tạp đan xen, đánh sâu vào trái tim nàng ta, nàng ta gọi: “Nương nương…” Như thể cầu xin.
Cầu xin chủ tử đừng hỏi nữa.
Giờ phút này nàng có hận, hận chính mình không đủ nhạy bén, có thể kể chuyện này một cách nguyên vẹn; cũng có trách, trách bản thân không đủ tinh tế, không thể bảo vệ chủ tử chu toàn.
Nàng ta đi theo chủ tử từ nhỏ cho đến lớn, chủ tử đau chính là nàng đau.
Nếu chủ tử thương tâm muốn chết, giống như là xẻo một miếng thịt trong lòng nàng, sống sờ sờ mà máu chảy đầm đìa.
2
Lệ Tần không kiên nhẫn vỗ một cái lên bàn, nhìn về phía Thủy Liên bị dọa nơm nớp lo sợ, lạnh giọng: “Cút đi!”
Lúc này Thủy Liên nào dám làm Lệ Tần tức giận, nàng ta vội vàng hành lễ, lui xuống.
“Nói!”
Uyển Hề biết xưa nay chủ tử là người không kiên nhẫn, nếu lúc này người đang quỳ không phải mình- người có tình cảm sâu sắc từ nhỏ cùng lớn lên thì đã sớm bị kéo xuống dùng những thủ đoạn xấu xa, tra tấn đến khi chịu nói mới thôi.
Nàng ta dập đầu lạy thật sâu, trán chạm vào nền đá cẩm thạch lát gạch men sứ, hàn ý lạnh băng xông thẳng đến trán, nàng nghĩ vẫn chưa lạnh đủ.
Buông tay áo hẹp ra, nó liền tùy tiện rũ xuống, dán sát vào, hiện ra nếp nhăn, dấu vết gấp khúc.
Hai người một đứng một quỳ, cứ giằng co như vậy hồi lâu, trong cung điện lặng im.
Một hồi lâu Lệ Tần không có được câu trả lời, tính tình bị áp xuống rốt cuộc bùng phát, nàng lấy chung trà kia lại, ném chung trà xuống đất, sượt qua tóc mai Uyển Hề, “Choang” một tiếng, mảnh sứ vỡ vụn văng đầy đất, nước trà bắn tung toé. Trên cổ Uyển Hề thậm chí bị cắt một vết nhỏ, chảy ra một vệt máu, nàng ta lại tựa như chưa từng nhận ra.
Lệ Tần tức giận tận trời: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì gạt bổn cung không thể nói!? Bổn cung bảo ngươi nói!”
Móng tay thật dài kia cắm ở trên bàn tạo ra một ấn ký nông sâu, hộ giáp với hoa văn xinh đẹp cũng bởi vậy mà đứt gãy thành hai ba miếng. Nàng lại không hề có cảm giác đau.
Lúc ban đầu thậm chí nàng cho rằng, Uyển Hề giấu nàng làm chuyện xấu sợ bị phát hiện, mới có thể hoảng loạn thất thố như vậy. Cho đến khi một tiếng nương nương của Uyển Hề, nàng mới bỗng nhiên lĩnh ngộ người kia chính là Uyển Hề, là Uyển Hề hiểu lòng nàng, cùng nàng lớn lên, ai cũng có khả năng phản bội nàng, chỉ có Uyển Hề là sẽ không.
2
Vậy đến tột cùng vì sao?
Trong lòng nàng lại không bởi vì nghĩ thông suốt chuyện này mà dễ chịu hơn, ngược lại bởi vì Uyển Hề rơi nước mắt mà càng thêm bất an.
Uyển Hề đã bao lâu không khóc.
Uyển Hề nàng ta thậm chí trước nay chưa từng khóc vì bản thân mình.
“Nói đi, bổn cung không sao.” Giống như nàng hiểu ra cái gì, lại giống như cái gì cũng không biết, tiếng nói trong trẻo đột nhiên trầm xuống, bên trong giọng nói mơ hồ có sợ hãi và mỏi mệt.
Uyển Hề biết chính mình nên mở miệng.
Nước mắt đọng trên gương mặt, cùng với thanh âm khô khốc của nàng, cực lực không mang theo chút sắc thái thương tâm nào, tự thuật như bình thường: “Nương nương, ngày hôm trước Trần thái y nói ngài không có việc gì, nhưng nô tỳ quan sát thần sắc của hắn không đúng, nên lúc viết phương thuốc dò hỏi lại lần nữa. Rốt cuộc hắn nói cho nô tỳ, bệnh của ngài kỳ thật là bệnh cung hàn, về sau vấn đề con nối dõi chỉ sợ có chút…gian nan.”
Hai chữ phía sau phun ra từ miệng nàng cũng thật là gian nan.
Sau một lúc lâu, Lệ Tần phía trên lại không có bất luận động tĩnh gì.
Uyển Hề ngẩng đầu, thấy chủ tử chết lặng ngồi ở chỗ đó, tựa như không có sực lực nói gì hay làm gì, giật giật đầu ngón tay, lại giống đã dùng hết toàn bộ sinh khí, trong mắt không hề có chút thần thái.
Nàng nhớ tới khi vừa mới tiến cung, chủ tử ôm lò sưởi tươi cười, tựa như một đóa hoa hồng rực rỡ tươi đẹp, hiện giờ lại như bị người dần rút đi sức sống, đau xót mà nhanh chóng khô héo.
2
Trái tim Uyển Hề lại bị bóp nghẹt, nàng tưởng như không thể chịu đựng được.
8
Nàng phải nghĩ biện pháp.
Đúng, nàng giúp chủ tử tỉnh lại, đúng…
“Linh lạc thành nê niễn tác trần[2].”Uyển Hề bỗng nhiên mở miệng, từng câu từng chữ, thanh âm vô cùng run rẩy, nàng không nắm chắc có thể giúp chủ tử khôi phục lại, nàng chỉ có thể thử một lần, “Chỉ hữu hương như cố[3]. Chủ tử, thời điểm ngài chợt nghe câu thơ này liền cười Tiết mỹ nhân kia làm ra vẻ. Ngài nói, đã hóa thành bụi đất, còn muốn lưu giữ hương làm chi. Ngài muốn chính là phải làm đóa hoa rực rỡ trên cành, người người tranh đoạt kia, lại không ai có thể cướp đi phong thái của ngài. Ngài còn nhớ rõ không?”
Lệ Tần mấp máy môi, hồi lâu, tiếng nói khàn khàn truyền đến, vẫn là một câu kia: “Ta nói rồi, ta không sao.”
1
Lúc này Tiết Bích Đào nhất định không biết chủ tớ ở Hàm Phúc cung tham khảo bài thơ mà nàng rập khuôn bài Vịnh mai của Lục Du để ngụy trang khi Hoàng đế vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Lúc này, nàng tự mình tiếp nhận trâm hoa cúc của Hoàng hậu ban thưởng, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Ngày mùa đông thưởng trâm cúc hoa, thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nói hoài niệm mùa thu trước khi nàng – Tiết Quý nhân được sủng ái này vào cung sao? Rất gượng ép.
Nàng nắm cổ tay áo, che miệng văn nhã ngáp một cái.
Thôi không nghĩ nữa.
Dù sao buổi tối là yến tiệc trừ tịch, nàng mang lên là được. Lão bà của Hoàng đế ra cái đề bài khó thì để hắn giải quyết đi.
[2], [3]: hai câu thơ trong bài Vịnh mai của Lục Du
零落成泥碾作尘
只有香如故
Nghĩa là: Dù hoa tàn rơi rụng, dù hóa thành cát bụi, hương thơm vẫn như cũ