Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 16: Có Thai
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Hiền nghi
Tiết Bích Đào để Phụng Tử cùng Vân Lũ hầu hạ mặc mãng y thêu hồ lô, hồ lô cát tường được thêu bằng sợi tơ màu, nhìn rất vui mắt.
Nàng cúi đầu xem xét nửa ngày, đến tận lúc đầu choáng váng, mới bừng tỉnh: “Hoá ra hồ lô nhỏ được thêu bằng chữ vạn , còn hồ lô lớn là chữ thọ !”
Hoàng Đế ở bên cạnh đang được cung nhân hầu hạ mặc y phục vừa nghe thấy, nhất thời cao giọng cười to: “Trẫm thấy ngươi xem thực nghiêm túc, còn tưởng ngươi muốn nhìn đến mức hồ lô biến thành hoa nhỏ mới bỏ qua, không nghĩ tới lại đang xem cái này.”
Tiết Bích Đào chu miệng: “Nhất định là do tú nương tay nghề không tốt, làm chữ thọ cùng chữ vạn bị biến đổi, thiếp thân mới nhìn lâu như vậy. Hoàng Thượng ngài còn cười nữa!”
“Trẫm không được cười sao, hử?”
Con mèo nhỏ bực bội, liên tục ngụy biện: “Hoàng Thượng ngài sao có thể cười một nhân sĩ tràn ngập chí hướng nghiên cứu văn hoá như vậy! Nếu như sĩ tử nghèo khắp thiên hạ biết được, sẽ thật thất vọng cùng buồn lòng nha!”
Nói thật có hình có dạng.
Hoàng Đế nhướng mày, lời nói thực khí phách, cử chỉ rất lớn lối: “Nói bậy, trước giờ trẫm chỉ cười một mình ngươi. Bọn họ không phúc hưởng sự ban ân này.”
Con mèo nhỏ trợn tròn mắt lên giống như một khinh khí cầu (quả bóng), chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, liền xì hơi.
Xua xua tay, tiêu sái quay đầu đi rửa mặt. Một bộ dạng “Ta không thèm so đo với ngươi”.
Không có cách nào, địa vị quyết định rất nhiều thứ. Hiện tại địa vị của nàng quá thấp.
Hoàng Đế cười lắc đầu, sao mình lại sủng ái tiểu nữ nhân này thành bộ dáng không quy không củ như thế này. Nhưng mà mỗi lần mệt mỏi, nhìn nàng bày ra tính tình nóng nẩy, ngẫu nhiên sẽ nói ra những lời cổ quái linh tinh, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều.
Có lúc hắn nghi hoặc, tiểu nữ nhân này đối với hắn, hình như chưa bao giờ giống những hậu phi kia cười dịu dàng ôn nhu mang theo cung kính sùng kính từ tận trong xương cốt, dù sao hắn là thiên tử, là người mà vạn người kính ngưỡng. Nhưng quả đào nhỏ này của hắn lại chưa từng có xuất hiện biểu tình như vậy, giống như bọn họ là hai người bình đẳng như nhau.
4
Vứt bỏ ý niệm bối rối hồi lâu kia, hắn rộng lượng vung tay lên, quyết định trước cứ tiếp tục sủng đi, chỉ cần nàng có thể biết chừng mực, không chạm đến điểm mấu chốt của hắn là được. Cho dù nàng cậy sủng sinh kiêu, hắn cũng vẫn có thể vui vẻ đối tốt với nàng.
14
Sau khi quyết định xong, tinh thần hắn liền phấn chấn mười phần bãi giá lên triều sớm.
Tiết Bích Đào thấy Hoàng Đế rời đi, thần sắc liền đạm xuống, nàng phân phó: “Vân Lũ, đi gọi Vân Lan tới đây.”
Nha đầu này tuy rằng không bắt được lỗi của Vân Hương, nhưng giúp đỡ để ý đến Vân Hương, Tiết Bích Đào đã hỏi qua Mộ Vân, nói nàng làm việc cần mẫn, không nói nhiều, là một người can đảm, cẩn trọng, rất không tồi.
Nàng cũng cảm thấy hợp mắt, ngày thường để cho nàng đi theo Phụng Tử cùng nhau hầu hạ bên cạnh mình, có ý trọng dụng nàng.
1
Mà Vân Hương lại cho nàng cảm giác rất kỳ quái, vẫn luôn “cảnh giác” không phát tác, cũng không thấy nàng có hành động khác lạ gì. Nhưng nàng vẫn cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nhìn chăm chú, làm nàng thực không dễ chịu. Ngày thường chỉ để nàng tiếp tục quản mấy tiểu cung nữ. Tuy không cho nàng đến gần, nhưng lần trước nàng lại bắt được không ít nội tặc, lương tháng cũng được tăng thêm hai phần.
4
Dù sao Hoàng Đế ban thưởng giống như nước chảy ùa vào Phương Hoa các, nàng cũng rất vui vẻ mượn hoa hiến phật nha.
Lúc này Vân Lan tiến vào cửa, cung kính dập đầu vấn an: “Nô tỳ thỉnh an Mỹ nhân chủ tử, chủ tử cát tường.”
Tiết Bích Đào muốn cười.
Mỹ nhân chủ tử, nàng chống cằm, thật là một xưng hô không tồi.
“Ừ, chuyện để ngươi hỏi thăm thế nào rồi?” Nàng nhanh chóng khôi phục bộ dáng đứng đắn.
Vân Lan cúi đầu tất nhiên là không phát hiện, nhưng thật ra Vân Lũ kỳ quái liếc nhìn chủ tử của mình một cái, cùng ánh mắt của Phụng Tử giao nhau một lát, lại lần nữa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám để tầm mắt loạn chuyển. Chỉ nghe được thanh âm thanh thuý của Vân Lan: “Bẩm chủ tử, nô tỳ đã tìm lý do hỏi thăm qua nô tỳ Thuỷ Liên của Hàm Phúc cung.”
Vân Lan hồi tưởng lại đoạn đối thoại hôm qua, đầu tiên là lời nói của Mộ Vân tỷ tỷ nói nàng nghe, là chuyện chủ tử vào mùa đông dùng nước lạnh rửa mặt, lại nghe nói về sau nương nương sẽ bị đau bụng nói cho Thuỷ Liên biết, đồng thời khẩn trương bất an tỏ vẻ chính mình không có nói gì sai, không biết nương nương có phải bởi vì nguyên nhân này mới bị như thế, nếu là thật, nàng đúng là muôn lần chết không thể cứu vãn.
Thủy Liên thấy nàng sắc mặt thấp thỏm, liền cực lực an ủi nàng, đem lời nói của thái y nói lại một lần. Chờ nàng bình tĩnh rồi lại nói……
“Thái y nói là không có trở ngại gì. Nhưng theo lời Thủy Liên nói, sau Uyển Hề tỷ……” Nàng giật mình khựng lại, tiếng “Tỷ tỷ” kia ở đầu lưỡi thượng lăn lăn, lại nuốt trở lại, nàng hiện giờ lúc nào cũng phải nhớ kỹ mình là người của Phương Hoa các. Tâm tư xoay vòng một cái, lại nói tiếp: “Sau Uyển Hề hầu hạ thái y viết xong phương thuốc, lại dặn dò Thủy Liên đưa thái y ra cửa, hơn nữa lúc ấy sắc mặt nàng cũng không được tốt lắm.”
Cho nên Thủy Liên bảo nàng phải chuẩn bị trước trong lòng, lỡ như thái y giấu chuyện này không nói nói thật, về sau chuyện vỡ lở ra nương nương sẽ phát lửa giận lên người các nàng.
Nàng liên tục nói lời cảm tạ rồi trở về Phương Hoa các, nhưng thấy long liễn ở bên ngoài, liền biết tối nay Hoàng Thượng lại lật thẻ bài của chủ tử, liền báo cho Mộ Vân tỷ tỷ một câu, rồi đến buổi sáng chủ tử truyền lời mới đến trở về.
Tiết Bích Đào nghe rất có hứng thú: “Ồ? Thái ý trong cung đều làm việc thất trách như vậy sao?”
Vân Lan chà chà gót chân, có chút co quắp, nhất thời không biết nói như thế nào. Vẫn là Vân Lũ thay nàng giải vây, nàng khụ khụ, mới cười nói: “Nô tỳ nghe nói, có vài lão thái y, muốn giữ mình trong sạch mà từ quan hồi hương, không muốn bị cuốn vào thị phi trong hậu cung, cho nên ở một ít bệnh không liên quan tới tánh mạng…… Thấy có bệnh, cũng sẽ giả bộ hồ đồ. Thái y trẻ tuổi thật ra sẽ không lo trước lo sau, nhưng so sánh, phần lớn y thuật đều không bằng lão thái y. Cho nên chủ tử các cung vẫn thích để lão thái y đến chẩn trị hơn.”
Nàng trước sau vẫn cảm thấy chủ tử cùng người bình thường không giống nhau, đang lúc thịnh sủng lại không bị phi tần khác đẩy ngã, có thể thấy được là cực thông tuệ. Nhưng ngẫu nhiên lại lộ ra một chút lời nói làm người ta không hiểu được. Tựa như mới vừa rồi kia, nếu là các hậu phi khác, chỉ sợ sẽ nhất định muốn biết Lệ tần rốt cuộc bị làm sao.
Nào ai sẽ quan tâm những thái y chỉ bo bo giữ mình kia?
Tiết Bích Đào hiểu ra: “Thì ra là thế.”
Nàng rốt cuộc là người hiện đại, chưa từng hiểu biết qua những quanh co lòng vòng trong hoàng cung cổ đại này, bất quá chỉ cần có người chỉ điểm một chút, nàng cũng có thể hiểu được toàn bộ, thậm chí còn có thể suy một ra ba.
“Được, Vân Lan ngươi lui xuống trước đi.” Nàng chờ Vân Lan dập đầu xong, chậm rãi lui ra rồi đóng cửa lại gật gật đầu, đem đám cung nhân chỉnh đốn lại một trận vẫn rất có lợi, ít nhất là rất ngoan rất nghe lời.
Tiện đà nghiêng người nói với Vân Lũ: “Ta nghe thấy ngươi phân tích cũng không tồi, ngươi nói tiếp xem, rốt cuộc Lệ Tần là chuyện như thế nào?”
Nàng trầm tư trong chốc lát, lắc đầu: “Nô tỳ không biết.” ở lúc Tiết Bích Đào còn đang thất vọng lại nhanh chóng nói tiếp: “Nếu muốn phân tích một việc, tất nhiên phải đem rất nhiều chuyện bao gồm dấu vết để lại đều nối lại với nhau. Nhưng nô tỳ cũng không thể suy đoán ra Lệ Tần xảy ra chuyện gì, nếu cứ vậy mà suy đoán, sợ là chuyện không đúng.”
Tiết Bích Đào như suy tư cái gì, nha đầu này cũng thật lớn gan, nhìn ra chút manh mối bản thân muốn trọng dụng nàng ta thì theo đà bò lên cột ngay, Nàng ta gián tiếp nói mình muốn được trọng dụng, chỉ có từ chỗ của nàng có được càng nhiều tin tức hơn, nàng ta mới có thể càng ra sức vì nàng bày mưu tính kế.
Tiết Bích Đào không vội, chuyện của Lệ Tần, chính Lệ Tần mới phải quan tâm. Nàng đã từ giữa biết được, chén cháo bị nàng hoài nghi có cổ quái xác thật bị hạ dược là được. Việc này chứng minh nàng “Cảnh giác” phỏng đoán là chính xác.
Là dược gì, sau này Lệ Tần sẽ cho nàng biết, nàng cười.
Nhìn người giữ vị trí Hoàng Hậu kia tốt nhất phải làm gương cho người khác, dược cũng phải nên hạ như vậy mới tốt. Dược hạ càng tàn nhẫn, nhắm ngay vào tâm của Lệ Tần, Lệ Tần bị cắn càng đau về sau mới có thể điên cuồng cắn ngược lại.
Như vậy vở diễn mới có thể càng xuất sắc nha.
Vân Lũ thấy khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười như có như không, có chút nghi hoặc, lại có chút bất an.
Hy vọng chủ tử là thật sự muốn trọng dụng nàng.
Đúng lúc này, Sơ Hiểu nhanh nhẹn tiến vào, thanh âm lộ ra sự nôn nóng: “Chủ tử, chủ tử!”
“Vào đi.” Tiết Bích Đài đã mở miệng, chờ nàng đẩy mở cửa liền hỏi “Làm sao vậy?”
Tiết Bích Đào cũng không trách cứ nàng, kỳ thật trong ba nha hoàn, nàng thích nhất chính là Sơ Hiểu, tuy rằng nhìn tùy tiện, nhưng trên người lại có trực giác trời sinh của tiểu động vật. Không nên hỏi thì không hỏi nhiều, không nên chạm vào cũng không chạm vào, chính là làm việc có chút hấp tấp, cũng càng có vẻ rộng rãi hoạt bát.
Sơ Hiểu cũng không hành lễ, vội vàng đem tin tức vừa truyền đến nói cho chủ tử: “Nô tỳ nghe nói An Tuyển thị ở Vũ Hương các, có hỉ.”
Tiết Bích Đào ngẩn ra, An Tuyển thị? Chính là người cùng nàng ở một cung, lại trước giờ đều giống như người trong suốt không có cảm giác tồn tại, thậm chí tiểu thái giám dẫn đường lúc trước đều dám nói thẳng “Không cần để ý tới” An Tuyển thị
Nàng kinh ngạc “Ta chưa từng thấy Hoàng Thượng đi qua chỗ nàng nha.”
Sơ Hiểu thở hổn hển một lát, mới giải thích nghi hoặc của chủ tử: “Nói là hài tử đã có ba tháng, ở trước khi chủ tử vào cung liền có. Nghe nói tuy rằng nàng vẫn luôn không được sủng ái, nhưng Trinh Quý tần tâm địa tốt, ngẫu nhiên lúc Hoàng Thượng tới Trữ Tú Cung, cũng sẽ khuyên Hoàng Thượng đi một hai lần.”
1
“Nàng có vận khí thật tốt.” Tiết Bích Đào chuyển tầm mắt tới lư hương hải đường đàn lượn lờ dâng lên một làn khói, lại nghĩ tới màn lụa linh lăng hương ở tứ phía, mỉm cười cười nói. Trong mắt cũng không có chút vui vẻ gì, cung nhân ở chung quanh nghe xong tin tức cũng khẩn trương.
Chỉ sợ chủ tử ỷ vào thịnh sủng đi nháo lên, chọc Hoàng Thượng không vui
Triệu Trung Tín đi theo Hoàng Thượng ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, liếc thấy sắc mặt Hoàng Thượng không tốt cũng không xấu, do dự một chút, liền đem tin tức tiểu thái giám vừa đưa tới báo lên Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, Trữ Tú Cung truyền đến tin tức, nói An Tuyển thị ở Vũ Hương các chẩn ra hỉ mạch, đã có thai được ba tháng.”
Bước chân đang bước ra của Hoàng Đế chợt dừng lại, vừa nghe thấy tin vui nhưng sắc mặt lại vẫn như cũ, không thấy chút ý mừng nào. Sau một lúc lâu, chuyển hướng đi Trữ Tú Cung, hắn hỏi: “Là ở Trữ Tú Cung?”
“Bẩm Hoàng Thượng, thật là cùng Tiết mỹ nhân cùng ở Trữ Tú Cung.” Triệu Trung Tín vừa nghe liền biết Hoàng Thượng đối với An Tuyển thị không có ấn tượng gì, liền báo ra Tiết Bích Đào gần đây đang được sủng.
“Ba tháng……” Hoàng Đế nghĩ đến đây có chút âm tình, chậm rãi nói: “Vậy ấn theo phân lệ ban thưởng, để thái y phụ trách coi chừng cho tốt.”
“Nô tài lĩnh mệnh.” Triệu Trung Tín đáp lời
“Từ từ……” Hắn quay lại phương hướng khác, như cũ hồi Càn Thanh cung, lại nói: “Lại ban ý chỉ của trẫm xuống, Tiết mỹ nhân từ khi vào cung tới nay thận trọng đức độ, tiến thối có độ, hiểu được ý trên, rất được lòng trẫm, tấn phong làm Quý nhân. Hai đạo ý chỉ cùng truyền xuóng, cũng miễn cho ngươi phải đi thêm một chuyến.” Hàn Tử Kỳ nhướng mày, không chút để ý mà cười.
18
Triệu Trung Tín cả kinh, ngay tại chỗ dập đầu cảm ơn: “Nô tài đa tạ Hoàng Thượng ân điển.”
3
Chờ Hoàng Thượng xua xua tay hồi cung, hắn mới tăng nhanh bước chân đuổi kịp.
Hắn đột nhiên có chút do dự, vừa rồi Hoàng Thượng muốn đi Trữ Tú Cung, rốt cuộc là đi xem An Tuyển thi đang mang long thai, hay là lo lắng Tiết Mỹ nhân người ở cùng một cung với người có hỉ mà không vui?
3