Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 15: Quân Cờ
Edit: Như Thục dung.
Beta: Thiên phi, Hy Thái phi
“A, hôm nay Tiết tỷ tỷ đến cũng thật sớm.” Cháu gái Từ Thái Hậu – Mẫn Bảo lâm từ sau khi thăng làm Tài nhân, cách ăn nói cũng khác hẳn với lúc mới tiến cung. Tuy không được Hàn Tư Kỳ sủng hạnh nhiều, nhưng lại ỷ vào chính mình có quan hệ với Thái Hậu nên ngạo mạn không coi ai ra gì, lại đắc tội không ít người.
1
Tiết Bích Đào vẫn luôn rất hiếu kì, Mẫn Tài nhân này tính cách nóng nảy như vậy, rốt cuộc là vì lí do gì mà có thể nhẫn nhịn một tháng lâu như vậy?
Trừ nàng ta ra, Nghi Bảo lâm cũng được tấn phong Tài nhân. Có lẽ là có quan hệ với Cảnh Dương Cung, Bùi Tuyển thị và Phó Ngự nữ cũng lần lượt được sủng hạnh, rốt cuộc cũng leo lên ghế Bảo lâm. Không thể không nói, Bùi Duẫn Nhi này quả thực có vài phần thủ đoạn.
Còn có Ôn Thải nữ ở Ba Tiêu các thuộc Thừa Càn Cung cũng được tấn vị thành Tuyển thị, tuy vị phân phân không cao, nhưng vì Hoàng Thượng từng tán thưởng nàng thấu tình đạt lý, ôn nhu lễ độ, nên các cung nhân cũng không dám chậm trễ.
“Ha ha, quả thật hiếm thấy nha. Từ nửa tháng trước lúc Hoàng Thượng miễn thỉnh an cho Tiết tỷ tỷ, lần thừa sủng thứ hai, tỷ tỷ đã kiều kiều nhược nhược không xuống giường được, làm chúng ta rất lo lắng. Hôm qua Hoàng Thượng lại lật bài tử của tỷ tỷ, ta cứ tưởng hôm nay sẽ không gặp được tỷ, thật không ngờ tỷ tỷ lại đến. Đúng là bất ngờ lớn nha!” Bên này Mẫn Tài tử vừa dứt câu, bên kia liền có người đáp lời.
Đó là Ngô Canh y tiến cung cùng một lúc với các nàng, là tú nữ từ Giang Nam đưa đến. Dung mạo cũng coi như là tiểu gia Bích Ngọc[1], đúng chuẩn nữ tử Giang Nam nhu mĩ phong tình.
([1] Tiểu gia Bích Ngọc nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.)
Nhưng sau khi vào cung nàng ta vẫn không được sủng ái. Một quân cờ không có tác dụng, các phi tần có địa vị cao đương nhiên sẽ không để mắt đến. Dưới tình thế cấp bách liền quy phục Mẫn Tài tử, làm tiểu tùy tùng cho Mẫn Tài tử.
Tuy rằng bộ dạng ôn thuận nhu hòa của nàng đã bị hủy không còn một mảnh do quá khẩn trương, nhưng lời nói so ra vẫn dễ nghe hơn Mẫn Tài tử rất nhiều. Tiết Bích Đào rảnh rỗi nghe một chút, cảm thấy dùng cách này để giết thời gian vẫn là không tồi.
Nàng thong thả thổi trà, dường như đang cân nhắc gì đó trong chốc lát, sau đó mới nhìn Mẫn Tài tử, cười nói: “Mẫn Tài tử vẫn là nên hành lễ với Hoàng Hậu nương nương trước, sau đó hãy quay lại hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của ta. Nếu không, Hoàng Hậu sẽ hiểu lầm, ở trong lòng Mẫn Tài tử, ta còn quan trọng hơn Hoàng Hậu nương nương, như vậy không tốt cho lắm.”
Hoàng Hậu còn đang bộ dạng xem kịch vui, hứng thú dào dạt nghe, nghe đến đây sắc mặt liền trở nên khó coi, lạnh giọng: “Mẫn Tài tử!” Ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm về phía Tiết Bích Đào.
Lời này giống như sát muối vào vết thương của Hoàng hậu!
Nàng sợ nhất chính là cái gì?
Thân là Hoàng Hậu, Hoàng Thượng có sủng ái với nàng không không phải là việc quan trọng nhất. Sủng hay không sủng, nàng vẫn là Hoàng Hậu tôn quý nhất, sau khi qua đời vẫn có thế đến hưởng nhang khói ở Thái Miếu. Nhưng nếu có người dòm ngó ngôi vị Hoàng hậu của nàng…
Lòng của Hoàng hậu căng thẳng, vị Tiết Mỹ nhân này từ khi nào lại bắt đầu nói những lời không cố kỵ như vậy?
Hay là do nàng ta vô ý, chỉ muốn chỉ tội Mẫn Tài tử?
Tiết Bích Đào vẫn thiên chân vô tà[2] ngồi ở đó, giống như không biết câu nói kia đã làm lòng Hoàng Hậu gợn sóng.
([2] Tâm tính ngay thật ngây thơ, không có ý xấu.)
Nhiều lần tính kế lên trên đầu nàng, dù nàng không định làm Hoàng Hậu, nàng cũng sẽ không để nàng ta sống tốt.
3
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Tiết Bích Đào một cái. Thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nghe Mẫn Tài tử vội vàng biện giải.
Sau đó lại nhíu mày, ngôn ngữ ôn hòa như cũ: “Sau khi trở về, sao chép cung quy mười lần. Nhớ lấy, sau này không được tái phạm.”
Mẫn Tài tử dạ một tiếng, trong lòng lại không cam lòng trừng mắt nhìn Tiết Bích Đào một cái, trong miệng nói thầm: “Tự mình đa tình, ai lo lắng cho sức khoẻ ngươi chứ! Lại nói lời nói kia cũng không phải ta nói, hừ!” Nhưng mới vừa bị phạt, ở trước mặt Hoàng Hậu nàng cũng không dám thể hiện thái độ, không dám ồn ào nói chuyện.
Cô mẫu hiện giờ đang thành tâm lễ Phật, mọi người đến thỉnh an cũng không gặp. Người nhất định sẽ không ra mặt nói giúp nàng.
Nàng cũng không phải người ngang ngược ngu ngốc, chỉ là đôi khi không làm chủ được tính tình. Miệng lưỡi cũng không sắc bén bằng mấy con hồ ly tinh đó! Nàng oán hận nghĩ, trừ bỏ nàng ra, phi tử của biểu ca đều là hồ ly tinh!
1
Không biết khi nào biểu ca mới chịu gặp nàng nữa…
Còn nhớ rõ trước kia khi vào cung, biểu ca từng khen nàng tính tình thẳng thắn. Vì câu này, nương dạy nàng phải nhu mì một chút, nhưng nàng đều không chịu nghe theo, nhưng hiện giờ thì sao?
Biểu ca đã không còn thích nữ nhân như vậy nữa sao?
Nàng lúc tức giận, lúc cao hứng, lúc mất mát, trên mặt có bao nhiêu biểu tình đều bị Tiết Bích Đào thu vào đáy mắt.
Tiết Bích Đào nghĩ, một người tính tình thẳng thắng thật thà như vậy, nếu không phải hiện tại là đang ở hậu cung, có lẽ còn có thể kết giao bằng hữu.
Bên kia Vân Phi, Hiền phi và Nghi Tài nhân đang trò chuyện với Hoàng Hậu. Ngày mai phải đón giao thừa, mọi người trong cung đều háo hức mong đợi, trong lời nói cũng không che được sự vui mừng.
Khó có được không khí hoà thuận như vậy, bỗng dưng nghe một tiếng thét kinh hãi: “Chủ tử!”
Mọi người bị giật mình, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Lệ Tần. Lại thấy nàng che lại bụng nhỏ, sắc mặt khó coi.
“Đây là có chuyện gì?” Hoàng Hậu kinh ngạc ngồi thẳng người, ngay sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phân phó cung nhân nói: “Đinh Lan, mau đi tuyên Thái y! Ngạn Chỉ, đi dọn dẹp Noãn các. Uyển Hề, mau đỡ chủ tử nhà ngươi đến Noãn các đi.”
“Không cần!” Lệ tần gượng cười: “Hai ngày nay thiếp thân đến nguyệt sự, cho nên trong bụng đau. Không phải bị bệnh gì nặng, không dám làm bẩn Noãn các của nương nương.”
Nữ tử trước giờ luôn xinh đẹp động lòng người, hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi suy yếu làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
Hoàng Hậu cũng không miễn cưỡng, ngày thường Lệ Tần đã giúp đỡ Đức Phi đối phó nàng thế nào, mọi người đều tỏ như ban ngày. Làm quá mức thì sẽ có vẻ giả dối, nàng chỉ cần diễn tròn vai Hoàng Hậu rộng lượng là được. Liền giả bộ quan tâm nói: “Vậy thì theo ý ngươi, hôm nay ngươi trước về cung nghỉ ngơi, lát nữa bản cung sẽ gọi Thái y đến bắt mạch cho ngươi xem có phải là do ngươi ăn trúng thứ gì không tốt nên mới đau như vậy.”
Lúc này Lệ Tần không cự tuyệt nữa, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Để Uyển Hề đỡ đứng lên hành lễ: “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, thiếp thân xin cáo lui.”
Nháo một hồi như vậy, mọi người đều bắt đầu bàn tán về chuyện của Lệ Tần, người vui vì có người gặp họa, người thông minh một chút liền cảm thấy chuyện này của Lệ Tần không đơn giản. Hoàng Hậu nghe một hồi liền không vui, cho các nàng ra về.
Thời điểm Tiết Bích Đào rời khỏi Trường Xuân Cung, bị ánh sáng mặt trời chiếu lên tuyết trắng mênh mang làm hoa mắt. Phụng Tử lấy dù che lên đầu nàng, sau đó lại dò hỏi: “Chủ tử?”
Tiết Bích Đào chậm rãi lấy lại tinh thần, cũng không trả lời câu hỏi của Phụng Tử. Một mình đi đến bên cạnh Tiết Lục Ngạc, cười gọi: “Tỷ tỷ.”
Tiết Lục Ngạc khoác thêm một lớp áo choàng, quay đầu lại nhìn Tiết Bích Đào, sắc mặt lạnh lùng.
Từ lúc nhập cung, số câu hai người nói với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Tiết Lục Ngạc cũng chưa bao giờ xem Tiết Bích Đào là muội muội, nên cảm thấy giữa hai người không có gì để nói.
Tiết Bích Đào đi tới một chút, Tiết Lục Ngạc cao hơn nàng một đoạn, nàng đành phải ngửa mặt lên, đè thấp thanh âm xuống, có chút quỷ dị cười nói: “Chắc là Hoàng Thượng đã lâu không đến chỗ của tỷ?”
“Chuyện của ta không tới phiên ngươi tới quản!” Không nghĩ tới Tiết Bích Đào sẽ nói một câu châm biếm như vậy. Lúc này ngữ khí Tiết Lục Ngạc đều lạnh như băng, cắn môi, từng chữ đều đặt biệt kiên quyết dứt khoát.
“Đó là đương nhiên!” Tiết Bích Đào cong mi, giống như mặt trăng non: “Chỉ là mẫu thân từng nói với ta, muốn tỷ muội chúng cùng nhau trông coi. Nếu rảnh tỷ tỷ có thể đến chỗ ta một chút…. “
“Hoàng Thượng, cũng là thường đến.” Tiết Bích Đào một chút không để biểu tình của Tiết Lục Ngạc vào trong lòng, vẫn tươi cười điềm đạm như cũ nói hết câu.
Quả nhiên sắc mặt Tiết Lục Ngạc trở nên lạnh lẽo. Nếu không phải được quy củ trong gia tộc dạy dỗ, nàng đã sớm tát một cái lên mặt “muội muội tốt” này.
Áp chế lửa giận trong lòng xuống, Tiết Lục Ngạc chẫm rãi nói: “Đã biết!” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nàng sợ nếu còn ở lại đây, nàng sẽ không khống chế được mà hung hăng dạy dỗ Tiết Bích Đào.
Từ trước đến nay nàng vẫn không thích nổi người có khuôn mặt giống mình như đúc này. Cơ hồ là chán ghét.
Tiết Bích Đào mặc kệ Tiết Lục Ngạc rời đi, cũng không có nhìn bóng lưng của nàng ta. Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn về phía Hàm Phúc cung, cười nhạt, nhìn Phụng Tử đang yên lặng đứng chờ nói: “Hồi cung.”
—
“Nương nương…” Sắc mặt Uyển Hề ngưng trọng nhìn chủ tử nhà mình.
Lệ Tần nằm trong chăn, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bỗng chốc bắt lấy tay Uyển Hề, không quan tâm bộ giáp giả lấp lánh bắt mắt đâm vào trong mu bàn tay của Uyển Hề, sắc mặt tái nhợt: “Uyển Hề, sao lại thế này! Sao lại thế này? Ta chưa bao giờ bị đau như thế này, sao bây giờ lại như vậy? Uyển Hề, ngươi nói, ngươi nói có phải có người tính kế chúng ta không?”
Uyển Hề “A” một tiếng, hít một hơi, miễn cưỡng áp cảm giác đau đớn từ trên bàn tay xuống. Ban đầu nàng còn muốn thương lượng với chủ tử xem là chuyện gì xảy ra, hiện giờ thấy chủ tử hoảng loạn như vậy cũng không dám nói bậy. Cũng là do quỳ thủy này liên quan đến con nối dõi, mà con nối dõi, lại là tâm bệnh lâu nay của chủ tử.
Nàng cực lực khuyên giải an ủi chủ tử, muốn cho chủ tử trước bình tĩnh lại: “Nương nương xưa nay luôn cẩn thận, chỉ sợ là vào đông dùng nước lạnh nên mới bị như thế. Nương nương ngài đã quên rồi sao? Vân Lan từng bẩm báo, nói Tiết Mỹ nhân mỗi ngày đều dùng nước ấm rửa mặt, sau còn dùng nước lạnh đắp qua một lần, cho nên làn da mới trắng mịn như vậy. Ngài nghe xong cũng ngày ngày làm theo, da thịt ngày càng đẹp, nhưng mà quỳ thủy kị lạnh. Nô tỳ đoán rằng, ngài bị như vậy là do nguyên nhân này.”
“Ngươi nói rất đúng, nói rất đúng.” Lệ tần nghe lý do này có chút tin tưởng, đạo lực trên tay cũng hòa hoãn rất nhiều.
“Tuy rằng nô tỳ chỉ suy đoán, nhưng nương nương cũng không cần nóng vội. Để Thái y bắt mạch cho nương nương, sau đó ra phương thuốc, rồi ăn uống tử tế chắc chắc sẽ khá hơn nhiều. Không phải nô tỳ nói bậy, chủ tử ngài có từng gặp qua loại thuốc nào làm cho người ta đau bụng không thôi, rồi lại không có trở ngại không? Phần lớn là kiến huyết phong hầu[3], vừa vào miệng liền hồn xác hai nơi. Nương nương hiện giờ vẫn không sao, có thể thấy được chỉ là bởi vì quỳ thủy mới đau.” Uyển Hề không ngừng cố gắng, nửa thật nửa giả lựa lời nói cho Lệ Tần nghe.
Trên thực tế thuốc độc phát tác chậm cũng có, nhưng rất hiếm thấy.
Lệ Tần sao có thể không biết? Nhưng trong lòng này đang hoảng sợ, một hồi lại cảm thấy Uyển Hề nói có đạo lý, một hồi lại cảm thấy là trúng kế ám toán của người khác. Bây giờ nghe Uyển Hề nói như vậy, biểu tình cũng có thể thả lỏng chút.
Chủ tớ hai người một cái nói đến miệng khô lưỡi khô, một cái nghe đế bình tĩnh, thẳng đến cung nhân bẩm báo Trần Thái y tới.
Uyển Hề nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bỏ màn lụa xuống, đi ra ngoài nghênh Thái y: “Mời Trần Thái y vào, chủ tử đang chờ ngài.”
Trần Thái y cũng không dám chậm trễ, đi vào trong phòng. Ngồi lên chiếc ghế mạ vàng, sau đó lập tức lót khăn lên trên cổ tay bắt mạch, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: “Lão thần cả gan hỏi một câu, trên lưỡi của nương nương có phủ một lớp mỏng màu trắng, trong miệng có nhiều nước bọt?”
Không đợi Lệ Tần nói, Uyển Hề trả lời thay: “Đúng vậy!”
“Như thế, thân mình của nương nương không quá đáng ngại. Đợi lão thần khai phương thuốc, trong thời gian uống thuốc không nên ăn thức ăn nguội nhiều dầu mỡ. Không được lao lực, buồn bực.”
Lệ Tần nghe vậy cuối cùng cũng yên lòng, dùng thanh âm ôn hòa nói: “Làm phiền Thái y. Uyển Hề, đi mang bút mực đến, cho Trần Thái y viết phương thuốc.”
“Dạ! Mời Trần Thái y đi theo nô tỳ ra bên ngoài viết phương thuốc.” Chủ tử cách màn lụa nên không thấy, nhưng nàng lại ở bên ngoài cẩn thận quan sát. Biểu tình Trần Thái y ngưng trọng, nhất định không phải như câu “không đáng ngại” của hắn.
Uyển Hề có chút lo lắng, chẳng lẽ chủ tử thật sự bị người ta tính kế? Nhưng chủ tử trong ngoài đều cẩn trọng, ở phương diện thức ăn luôn luôn cẩn thận.
Lát sau, nàng nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Trần Thái y, không biết thân mình của chủ tử thế nào?”
Trần Thái y nhìn cung nữ lanh lợi này một cái, thở dài, lắc đầu bày ra bộ dạng không muốn nhiều lời.
Uyển Hề nóng nảy, gấp gáp nói: “Chẳng lẽ chủ tử, chẳng lẽ chủ tử nàng…”
Trần Thái y thấy thế liền biết nàng hiểu sai ý mình, lúc này mới nhịn không được ra tiếng nhắc nhở: “Mạch tượng rất nhanh, lưỡi đóng một lớp trắng mỏng, miệng nhiều nước bọt, là hiện tượng của cung hàn. Chỉ sợ chuyện sinh con nối dõi sau này… “
Trần Thái y nói đến đó thì dừng lại, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để nàng hiểu.
Nàng giống như bị sét đánh đứng chết lặng tại chỗ, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Con nối dõi, cuối cùng cũng là con nối dõi.
Nàng vô tri vô thức sai tiểu cung nữ tiễn Trần Thái y. Trên đường trở lại nội thất, bước chân cũng chậm lại, chậm rãi nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy ra. Chủ tử mong lâu như vậy, nàng phải nói như thế nào mới có thể làm chủ tử không thương tâm đây…
—
Sau khi mọi người rời đi hết, chính sảnh Trường Xuân Cung trở nên trống vắng. Hoàng Hậu vẫn ngồi ở ghế chủ vị, thần sắc lạnh nhạt. Sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ma ma.”
Kim ma ma biết được tâm tư Hoàng Hậu, nàng tiến lên đứng ở bên cạnh Hoàng Hậu, không đợi Hoàng hậu hỏi chuyện nàng đã mở miệng an ủi: “Nương nương yên tâm, Thuận Hỉ Nhi ở Thượng thực cục rất lanh lợi. Việc vị ở Hàm Phúc cung dùng qua muỗng canh kia đã xử lý sạch sẽ, thừa dịp không ai chú ý đã thay đổi xong, lại không ai hay biết.”
2
“Vả lại, từ ngày mồng tám tháng chạp cũng đã qua gần nửa tháng, ai sẽ nghĩ thuốc này lại phát tác vào thời điểm quỳ thủy dẫn đến cung hàn? Nô tỳ thấy, bộ dạng Lệ Tần đau ứa ra mồ hôi lạnh không giống giả bộ.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Hậu cũng cảm thấy này một ván cờ này khả năng thất bại là 0%, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Kim ma ma nói như vậy, làm nàng cũng an tâm.
2
Nhưng mà lúc này ở chính điện Vĩnh Thọ cung, Đức Phi cũng đang nghe cung nhân hồi báo chuyện này.
“Ngươi xác định không nghe lầm? Chi Thảo ở Thượng Công cục sao có thể biết được việc này?”
Cung nhân đang bẩm báo gọi Tiểu Lục Tử, mặt lấy lòng. Thấy Đức Phi có hứng thú, lời nói cũng đặc biệt cẩn thận: “Nương nương không biết, Chi Thảo với nô tài là đồng hương, lúc tiến cung nô tài cũng thường xuyên quan tâm nàng, nàng cũng thường xuyên đến thăm nô tài. Lần này cũng thật là đúng lúc, Thuận Hỉ Nhi công công kia đi báo chi tiêu đồ dùng, nàng cũng đứng ở một bên hầu hạ, lúc nói chuyện phiếm lơ đãng nói ra. Thật ra lúc đầu nô tài cũng không để ý. Một lần muốn hai bộ dụng cụ giống nhau cũng kì quặc, nhưng chắc là mới mẻ thôi, nên không dám nói lung tung với nương nương. Chỉ là hôm qua nghe Tương Ngọc tỷ tỷ bên người nương nương nói Thuận Hỉ Nhi là người của Hoàng Hậu nương nương, nô tài nhớ tới việc này, sau đó mới nói với Tương Ngọc tỷ tỷ.”
Đức Phi nghe xong trầm tư một lát, gọi Tương Ngọc lấy bạc thưởng cho Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử được chỗ tốt ngàn ân vạn tạ, biết tiếp theo không phải chuyện của hắn, dù sao hôm nay đã gây ấn tượng tốt trong lòng nương nương, sau này có chuyện gì cũng sẽ nhớ đến hắn, liền biết điều cáo lui.
“Tương Ngọc, ngươi thấy thế nào?” Đức phi nâng cằm, bộ dáng nhàn nhã làm cho người ta nhìn không ra là người của nàng vừa xảy ra chuyện.
Tương Ngọc tiếp nhận ly trà do tiểu cung nữ đưa tới đặt lên bàn, gương mặt thanh tú, mỉm cười liền lộ ra ôn nhu chi ý: “Lần này quả thực là khéo léo, vị kia thiết kế tinh vi như vậy, nếu không phải Mật Quý nhân làm vỡ chén muỗng, cung nhân kia sợ người phát hiện nên đã đổi cái khác. Lúc này đến Thượng Cung Cục muốn hai bộ mới, nên lộ chân tướng, chúng ta cũng không thể căn cứ chuyện Lệ Tần, mà kéo tơ lột kén nghĩ ra chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, quan trọng nhất chính là có thể thấy trời cũng không phù hộ Hoàng Hậu.” Đức Phi cười vui sướng khi người gặp họa, lại nói: “Chúng ta đã biết được mục đích của Hoàng Hậu, tuy không biết thuốc đã hạ chính là cái gì, có quan hệ đến quỳ thủy, sợ là sẽ có ảnh hưởng đến chuyện có con nối dõi. Cũng không biết, có trở ngại gì với bổn cung không.”
“Nếu là hủy cái dung mạo hoặc tiếng nói, bổn cung mới là đau đầu. Nếu là không có con nối dõi…”
“Thật đúng là hợp ý ta.” Đức phi nghiêng đầu nhìn Tương Ngọc nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Nếu như quan sát kỹ, sẽ thấy nụ cười của Lệ Tần có bảy phần giống nàng.
Có thể thấy được nàng thu phục Lệ Tần đã bỏ hết bao nhiêu cân nhắc, bất quá cũng chỉ là vì ở thời điểm chăm sóc hoàng nhi, còn có thể làm Hoàng Đế thường xuyên nhớ tới chính mình.
Mà quân cờ không có con nối dõi, càng dễ dàng khống chế.
([3] Kiến huyết phong hầu: Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na- Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là “tiễn độc mộc” (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu”.
“Tiễn độc mộc” là thực vật thuộc họ dâu, là cây cao to xanh quanh năm, có thể cao tới trên 30 mét. Lá cây của nó có hình bầu dục dài, dài khoảng mười mấy xentimét, nở hoa màu vàng vào mùa xuân -hạ. Vào mùa thu thì quả chín. Quả có kích cỡ giống hạnh nhân, thịt có màu tím đen, toả ra một mùi thơm giống mùi thơm của mít, lan toả khắp nơi. Nhưng bạn tuyệt đối không được quên rằng nó có chất kịch độc đấy nhé!
“Tiễn độc mộc” có chứa chất kịch độc là bởi vì trong chất lỏng của cây có chứa một loại glucôxit trợ tim, được gọi là glucôxit nỏ tiễn. Sau khi dịch lỏng của cây được chuyển vào cơ thể người qua vết thương sẽ dẫn tới hiện tượng nhão cơ bắp, đông máu, tim đập chậm cho tới khi ngừng hẳn thì sẽ chết. Người dân tộc Thái thường tẩm chất độc này của cây lên trên cung nỏ để bắn giết động vật trong lúc đi săn. Dã thú sau khi chúng độc sẽ chết ngay, cũng vì vậy mà cây mang tên “tiễn độc mộc”.)
1