Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 14: Sửa Trị
Edit: Jia Quý Tần
Beta: Ka Thái Hậu
Ngày thứ hai khi Tiết Bích Đào tỉnh lại, sờ sờ chăn màn bên cạnh đã lạnh lẽo không còn hơi ấm, hiển nhiên là người nằm đó rời đi từ lâu.
Nàng cao giọng gọi: “Phụng Tử”.
Phụng Tử cúi thấp đầu tiến vào, chỉ hơi giương mắt nhìn cổ của Bích Đào không dám nhìn lên cao thêm nữa. Bởi vì quy củ trong cung không cho phép nô tài nhìn thẳng vào chủ tử, như vậy là bất kính. “Nô tỳ ở đây, chủ tử có gì phân phó ạ?”
“Bây giờ là giờ nào? Hoàng Thượng đâu?”
“Thưa chủ tử, bây giờ là giờ Tỵ! Giờ Thìn Hoàng Thượng đã rời khỏi. Trước khi đi còn dặn dò chúng nô tỳ tối hôm qua chủ tử mệt mỏi nên đừng đánh thức người. Chủ tử không cần lo lắng, Triệu công công đã đến chỗ Hoàng Hậu nương nương thông báo.” Phụng Tử thoáng có ý cười, vì chủ tử nhà mình được sủng ái mà vui vẻ.
“Bây giờ ta muốn đi cũng không kịp nữa rồi, thôi mặc kệ vậy.” Nàng lầu bầu, “Dù sao chơi đại bài luôn luôn là đặc quyền của sủng phi, hiện tại ta cũng có thể xem như là sủng phi giai đoạn hiện nay đi.”
2
Chẳng qua hiện tại không có người nào bắt bẻ nàng chỉ vì xem trên mặt mũi của Hoàng Đế mà thôi. Sớm muộn gì chuyện này cũng có lúc bị người đem ra nói, nàng vẫn nên an bài ổn thỏa trước mới tốt.
“Phụng Tử, ngươi đi kêu Mộ Vân thông báo tất cả cung nhân tập trung ở chính sảnh, ta có chuyện muốn nói. Đợi ta rửa mặt xong sẽ qua đó.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay ạ.” Phụng Tử phân phó cung nhân bưng nước rửa mặt, muối súc miệng và khăn lau… tất cả vật dụng cần thiết trước rồi mới yên tâm đi làm chuyện khác.
Khi còn ở Tiết phủ, đây vốn là việc của nàng, hiện giờ tuy bận rộn nhưng cũng không dám chậm trễ chuyện này, nàng sợ người khác hầu hạ không hợp ý tiểu thư.
Tính tình Phụng Tử vẫn luôn cẩn thận như thế. Tiết Bích Đào cười cười. Đôi tay vốc nước ấm rửa mặt đến khi lỗ chân lông trên mặt đều giãn ra, mới cẩn thận lau khô, cuối cùng mới dùng nước lạnh rửa lại một lần nữa.
Không nên trách nàng quá cầu kỳ, sản phẩm cổ đại sạch sẽ 100% tự nhiên không chất hóa học, nhưng hiệu quả lại không được rõ ràng.
Nàng muốn dưỡng da cũng chỉ còn cách này. Nếu không ai lại thích rửa mặt bằng nước lạnh vào ngày đông thế này, chẳng phải là tự tìm ngược à.
Chờ cung nhân dọn dẹp dụng cụ lui xuống, nàng mới theo thói quen mở ra màn hình điều khiển trò chơi, “A!” một tiếng ngạc nhiên.
Ngày hôm qua tăng những 5 điểm, so với số điểm ít ỏi mấy ngày hôm trước quả thực chính là may mắn từ trên trời rớt xuống, tạo phúc cho chúng sinh mà.
Chẳng lẽ, Hoàng Đế lại có xu hướng S, càng trừng phạt nàng thì khoái cảm sẽ càng tăng, càng thỏa mãn? Nàng cảm thấy thật rối rắm. Không đâu, chắc không phải đâu!
Nàng bỏ qua những ý nghĩ lung tung, một hơi đem 5 điểm mới thu hoạch được thêm thuộc tính “Cảnh giác”. Những cái khác khoan hãy nói, trước tiên nàng phải bảo toàn tính mạng của mình đã. Nếu mạng cũng không có thì nàng còn lấy cái gì mà tiếp tục tranh sủng.
1
Nàng suy đoán hai lần trước khi “Cảnh giác” nhắc nhở có phản ứng khác nhau chắc là do mức độ nguy hại khác nhau.
Như lần đụng độ với Trinh Quý tần kia, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng và sức khỏe nhưng lại có ảnh hưởng đến nàng ngay thời điểm đó. Cho nên “Cảnh giác” mới nhắc nhở bằng một phản ứng nhỏ nhưng lại rất rõ ràng. Còn chuyện ngày hôm qua thì khác, chỉ sợ thứ trong chén cháo kia sẽ nguy hại đến nàng nhưng sẽ không có tác dụng ngay. Vì vậy “cảnh giác” mới ở cấp bậc thấp, nhắc nhở cũng không rõ ràng. Thậm chí chỉ giống như một phản ứng bình thường của cơ thể.
Về phần suy đoàn của nàng có đúng hay không, chỉ cần đến khi có chuyện, chú ý xem phản ứng trên cơ thể nàng là sẽ biết ngay thôi.
Độ cong nơi khóe môi nàng dần dần gia tăng. Nàng đã tự hỏi rất nhiều lần, vắt óc ra suy nghĩ. Cuối cùng cũng có thể đưa ra một kết luận: tất cả chuyện này chắc chắn không phải được thiết kế chỉ vì một mình nàng. Cho dù bây giờ nàng đang được sủng ái thì bất quá cũng chỉ là một cái tân sủng địa vị thấp kém mà thôi, vẫn chưa trở thành uy hiếp đối với các phi tần địa vị cao được. Chắc chắn có rất nhiều người ôm tâm tư không cần tự bản thân ra tay thì chẳng bao lâu nữa Hoàng Đế cũng sẽ chán ghét nàng. Vì vậy cho dù người nọ có để ý nàng đi nữa, cũng sẽ không vì nàng mất công tốn sức như vậy.
Nàng có thể khẳng định trong việc này còn nhắm đến một hoặc hai cái vai chính khác.
Hôm qua nàng đã chú ý quan sát, ngoại trừ nàng, những người khác đều ăn qua cháo kia. Tuy rằng không thể loại trừ khả năng có người cố ý nhấm nháp để che dấu, nhưng nàng vẫn rất có lòng tin vào suy đoán của mình.
Để cháo trong chén lớn, sau đó mới múc ra phân phát trước mắt bao người như vậy, cách này thực dễ dàng làm cho người khác mất cảnh giác. Huống chi mọi người chắc chắn đều sẽ có ý tưởng giống nhau. Đó chính là ai có đủ bản lĩnh để thiết kế bố cục trong yến tiệc mà Hoàng Hậu nhất thời nổi hứng đề nghị? Mà Hoàng Hậu sẽ ra tay ngay trong chính yến hội của mình hay sao, như vậy chẳng khác nào tự mình nhận tội?
Ngược lại bởi vì suy nghĩ như thế nên nhiều người mới dễ dàng sập bẫy.
Cho dù có là mạn tính dược cũng sẽ không hoàn toàn không phát tác ngay lập tức. Khoảng thời gian này chỉ cần nhìn chằm chằm xem trong các vị hậu phi ai có cử chỉ quỷ dị, thì ở mức độ nhất định thậm chí hoàn toàn có thể chứng minh kết luận của nàng là chính xác. Cụ thể, còn muốn xem phản ứng của người nọ sẽ như thế nào?
Hôm nay Tiết Bích Đào mặc váy áo lụa hồng thêu bươm bướm, đầu cài trâm vàng nạm đá thạch lựu. Một thân yêu kiều lười biếng ngồi trên chính vị trong đại sảnh.
Tiết Bích Đào nhìn ba hàng cung nhân quỳ chỉnh tề phía dưới, cười ôn nhu nói: “Vân Hương, trước tiên ngươi nói ra hết những việc mà ngươi biết đi.”
“Vâng.” Vân Hương cung kính hành lễ, sau đó mới dùng ngữ điệu nhẹ nhàng mà bẩm báo lại toàn bộ kết quả quan sát được mấy ngày gần đây: “Sau mấy ngày lặng lẽ quan sát, nô tỳ và Tiểu Lâm Tử phát hiện, Vân Uyển từng lặng lẽ tiếp xúc với người của Vĩnh Thọ cung, Vân Lan từng bí mật đi ra ngoài liên hệ với người của Hàm Phúc cung khi đang trực gác, Vân Thanh cũng từng ra ám hiệu với người của Vĩnh Hòa cung…… Còn Tiểu Thuật Tử,” Vân Hương hơi dừng một chút, “Nếu nô tỳ không nhìn lầm, hắn từng chạm mặt với người của Nghê Thường các ở Cảnh Dương cung.”
Vân Hương cũng không có chỉ đích danh là ai, chỉ đơn giản mà trực tiếp nói là người của cung nào, liền biết chính điện chủ tử nương nương. Cũng chỉ có các nàng mới có bản lĩnh lớn như vậy.
Khi nói đến câu cuối Vân Hương hơi chần chờ, theo nàng biết, Bùi Tuyển thị của Nghê Thường các có quan hệ giao hảo rất tốt với chủ tử. Hơn nữa hai người còn vào cung cùng một đợt, liền tính trong cung có người của gia tộc an bài, thì cũng sẽ không bắt đầu dùng ngay trước khi đứng vững gót chân trong hậu cung chứ, tránh bị người khác phát hiện, ngược lại còn chọc Hoàng Thượng nghi kỵ.
Bởi vậy nàng mới sợ sự tình có hiểu lầm, sẽ làm cho chủ tử và Bùi Tuyển thị có ngăn cách.
“Thật là miếu tiểu yêu phong đại[1] mà.” Tiết Bích Đào nghe được Bùi Duẫn Nhi cũng gia nhập trong đó, hơi kinh ngạc một chút, nhưng ngay sau đó cũng cảm thấy bình thường.
Khóe miệng ngậm cười, đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, “Bọn họ cảm thấy ta hiền lành, dễ bắt nạt, mới đem một đám gián điệp đều nhét vào cung của ta phải không?”
([1] Miếu tiểu yêu phong đại, trì thiển vương bát đa: Nghe nói Mao Trạch Đông từng nói ở cách mạng văn hóa rằng: “Miếu nhỏ thần linh lớn, hồ cạn nhiều ba ba”. Ý nói những người phản cách mạng, chỉ những người trong đơn vị mới hiểu, mới giải quuyết được những vấn đề của tư bản chủ nghĩa, không bao gồm chủ trương tổ công tác đảm nhiệm. Ông ấy còn mắng đại học Bắc Kinh là “nước cạn nhiều ba ba”, ý chỉ hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh Mã Dần Sơ (từ lâu Trung Quốc đã đề ra khống chế nhân khẩu). Ông ấy cũng từng dùng câu nói này để hình dung chuyện ở Đài Loan, ý tứ rất thích hợp. “Miếu tiểu yêu phong đại, trì thiển vương bát đa”. Hiện giờ dùng để hình dung những sự vật tuy nhỏ nhưng tốt xấu lẫn lộn, thế lực thế lực tà ác không nên khinh thường. Mang nghĩa xấu.)
Những người bị điểm danh cung nhân đã sớm run bần bật, quỳ mọp trên mặt đất, không dám lên tiếng thanh minh. Ở trong cung, chủ tử nương nương muốn định tội ngươi bất quá chỉ là một câu nói mà thôi. Nếu ngươi còn nói nhiều làm cho họ phiền chán, đến lúc đó cho dù ngươi vô tội cũng trở thành có tội.
Huống chi, các nàng đúng thật là người do chủ tử nương nương của các cung khác an bài ở Phương Hoa các giám thị, hiện giờ bị điểm danh chỉ thẳng ra như vậy tất nhiên phải chột dạ rồi.
Tiết Bích Đào tùy ý gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. Thanh âm “cốc cốc” phát ra đều đều từng tiếng từng tiếng như gõ vào những lòng người, làm cho những người đang quỳ phía dưới càng thêm hoảng hốt, lo sợ.
Có đôi khi, chờ không được kết quả, chính là kết quả xấu nhất. Thời điểm đao đã đặt trên cổ, ngươi cũng đừng hòng ôm tâm lý may mắn nữa.
Tiết Bích Đào cũng không nghĩ tới những người đó có thể thâm sâu đến như vậy, ước chừng thời điểm điện tuyển vừa xong, bọn họ liền đã bắt đầu an bài mọi chuyện.
Xem ra chỗ của tỷ tỷ nàng cũng có không ít đâu, chẳng qua đây không phải vấn đề nàng nên lo lắng. Cô nương được gia tộc tinh tế đào tạo ra, chút bản lĩnh nhỏ này chẳng lẽ lại không có, nàng cũng không cần lo chuyện bao đồng.
“Tuy ta không có biện pháp trực tiếp trừng phạt các ngươi, còn phải xin chỉ thị của Hoàng Hậu nương nương. Nhưng nếu Hoàng Thượng biết ta bị uất ức, thì những người làm cho ta không thoải mái, chỉ sợ sẽ càng không thoải mái hơn ta, còn có……” Ý cười không giảm, nàng tiếp tục, “Ta thích xử tội liên đới. Cho dù chỉ có một người làm sai, ta cũng muốn cả nhà hắn phải chịu liên lụy theo.”
5
Những người phía dưới nghe xong lời này, khuôn mặt hết xanh lại trắng. Nghĩ lại bản thân từ nhỏ đã bị đưa vào cung làm việc chỉ vì muốn kiếm tiền để người nhà được sống tốt hơn. Cho dù là kẻ bất hiếu, cũng sẽ không muốn người nhà vì mình mà bị liên lụy, nếu không bọn họ làm nhiều việc như vậy còn ý nghĩa gì nữa.
Lại nhìn xem người trước mắt, chủ tử hiện giờ của bọn họ là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là ai? Người là thiên tử, là chủ nhân của cả thiên hạ này. Chủ tử chỉ cần thì thầm vài câu bên gối Hoàng Thượng, muốn thưởng muốn phạt, tất cả chỉ là chuyện cỏn con?
Tiết Bích Đào thấy trong lòng bọn họ đã gần như có quyết định, nàng mới nói “Muốn ta bỏ qua cho các ngươi, cũng không phải là không thể……” Nàng dừng lại một chút, nhân tiện hỏi ra một câu không liên quan. “Các ngươi có biết trước khi nhóm hảo hán (người đàn ông tốt) gia nhập bọn lục lâm thảo khấu (kẻ cướp nơi rừng núi hẻo lánh) phải làm cái gì hay không?”
Những người bị cấm túc lâu dài trong cung đều mờ mịt khó hiểu .
“Thưa, có phải hay không trước đó phải giao ra một cái đầu danh trạng[2]?” Tiểu Thuật Tử thấy những người khác đều không lên tiếng, liền biết cơ hội của mình tới. Hắn nơm nớp lo sợ giơ tay trả lời, khi tầm mắt Tiết Bích Đào đảo qua mới ngượng ngùng cười cười, “Nô tài đã từng nghe sư phó giảng một câu chuyện xưa, bên trong đó hình như có nói đến chi tiết giống như vậy.”
([2] Đầu danh trạng: Lần này mục “Bình Tam Quốc” bàn đến “danh đầu trạng” là thuật ngữ dùng trong Thủy Hử. Có lẽ Tam Quốc toàn nói đến quý tộc, võ tướng, nho sĩ không dùng từ chợ búa của bọn lục lâm trộm cướp. Mặc dù họ vẫn làm những sự việc tương tự, nhưng có đánh chết họ cũng không chịu nhận vì sĩ diện.
Thực ra “danh đầu trạng” là một sự việc phổ biến trong hoạt động xã hội, trong chính trị lại càng phổ biến, nên cũng chẳng có gì xấu hổ. “Đầu danh trạng” là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia. Putin cũng đã từng phải nộp “đầu danh trạng” để cam kết không phản bội tập đoàn Elcin.
1
Trong Thủy Hử có đoạn Lâm Xung lên Lương Sơn Bạc xin nhập bọn, bị Vương Luân đòi nộp “đầu danh trạng”. Anh này phải xuống núi phục kích mấy ngày phải cắt cho được ít nhất một đầu người về nộp. Như thế là phạm luật triều đình, sẽ phải theo Lương Sơn Bạc mãi mãi. Mấy ngày đầu, anh ta gặp toàn phụ nữ, người già yếu ớt nên thương tình tha cho. Nhưng đến ngày cuối cùng, anh ta thề rằng có gặp Thánh hay Phật cũng phải thịt, xui xẻo lại gặp phải anh Dương Chí võ nghệ cũng chẳng kém.
Trong Tam Quốc, Quan Vũ có thể nói là vô địch về “đầu danh trạng”. Về hàng Tào Tháo thì phải nộp đầu Nhan Lương, Văn Sú. Bỏ Tào Tháo đi phải chém sáu tướng. Đến lúc gặp lại ông em kết nghĩa Trương Phi cũng bị ông này bắt nộp “đầu danh trạng” mới cho nhập bọn trở lại.
Cho hay là dù đã nộp “đầu danh trạng” cho đối phương, nếu thực lòng muốn trở về đội ngũ, chỉ cần nộp “đầu danh trạng” khác, ác liệt, quan trọng hơn là được.)
1
Tiết Bích Đào gật đầu, cười với hắn: “Không sai.”
Tiểu Thuật Tử đầu tiên là kinh hỉ, cảm thấy thật may là trả lời đúng. Bọn họ làm nô tài, quan trọng nhất là phải hữu dụng, nói không chừng chủ tử thấy hắn thông minh lanh lợi nên sẽ bỏ qua cho hắn thì sao?
Nhưng khi hắn nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đầm.
Đầu danh trạng!
Chắc không phải chủ tử muốn bọn họ noi theo những anh hùng hảo hán đó chứ? Muốn không bị phạt, thì phải giết chết chủ cũ? Cha mẹ ơi, dù cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám.
Nghĩ vậy, lông mày hắn liền cụp xuống, sắc mặt héo đi, không còn nửa phần vui vẻ lúc trước.
2
Cho dù Tiết Bích Đào xem người chuẩn, bây giờ cũng không đoán chắc được tâm tư quỷ dị của tiểu thái giám này. Nàng cảm thấy tiểu thái giám cũng rất thông minh lanh lợi đấy, nếu về sau có thể cho mình sở dụng thì càng tốt.
Nàng để Tiểu Thuật Tử kể cho mọi người nghe sự tích đầu danh trạng xong mới tiếp tục nói.
“Ta cũng không cần các ngươi phải làm chuyện gì khó khăn. Bởi vì ta biết phàm là người bị phái đến cung khác làm gián điệp, phần lớn ở bên kia cũng không được trọng dụng.” Nàng thong thả ung dung mở miệng.
“Các người chỉ cần nói cho ta biết gần nhất người chủ tử kia của các ngươi có gì khác lạ là được.”
Đám cung nhân kia vội vàng dập đầu không ngừng, miệng kêu “Nô tỳ (nô tài) không dám.”.
Tiết Bích Đào biết cái xưng hô kia làm bọn họ sợ hãi, vì vậy sửa lại: “Vậy các ngươi nói cho ta nghe, tình hình gần đây của chủ cũ các ngươi cho ta có gì đặc biệt.”
“Chuyện này, không phải nô tỳ không muốn nói, mà là, thật sự là chủ tử trước kia chưa từng phân phó việc gì, nô tỳ, nô tỳ cũng không có chú ý……” Vân Thanh lấy hết can đảm liếc mắt nhìn Tiết Bích Đào một cái, lại vội vàng cúi đầu, lí nhí nói.
“Điều này ta tất nhiên là biết. Ta nói không phải lúc trước, mà là sau này. Hôm nay bắt đầu, từ giờ phút này trở đi.” Tiết Bích Đào cười tươi như hoa: “Sau này mỗi một sự kiện ——”
Nàng nhấn mạnh từng chữ : “Ta đều phải biết rõ ràng.”
Tiết Bích Đào đợi bọn họ co quắp đáp ứng xong, lại tiếp tục nói: “Còn về sự việc trong cung của ta, các ngươi có thể chọn chút chuyện không quan trọng nào đó báo lại cho bọn họ nghe cũng không sao. Nếu bọn họ bắt đầu nghi ngờ, các ngươi phải lập tức hồi báo cho ta, không cần tiếp tục tiếp xúc với bọn họ. Người trong cung của ta, chỉ cần trung thành, ta đương nhiên sẽ che chở các ngươi.”
“Còn nếu sau hôm nay, ta phát hiện có người lén lút…… Thuận ta thì sống, nghịch ta thì…” Khuôn mặt tinh xảo của nàng bỗng chốc phát ra một cổ khí thế cao cao tại thượng, phảng phất chúng sinh dưới chân tất cả chỉ là con kiến, hờ hững mà nhấn mạnh chữ “chết”.
Mọi người hoảng sợ, không chỉ đơn giản vì một chữ chết của nàng, mà còn vì cổ khí thế kia. Chỉ có đương kim Hoàng Thượng mới có thể có khí thế mạnh mẽ như thế đi?
Thật ra Tiết Bích Đào nói ra một câu kia, chỉ vì nàng cảm thấy nó tương đối có chút lực uy hiếp, ngoài ra cũng coi như làm một cái thí nghiệm nhỏ.
1
Nếu thật sự có người vẫn còn ý nghĩ gây bất lợi cho nàng, lời này nhất định sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Nếu như thế, nàng sẽ không tiếc một phen tẩy sạch Phương Hoa các, đem tất cả sâu mọt đều moi ra. Chỉ vì lúc này là thời cơ đã đến.
Cái cớ biện giải tốt nhất là do tuổi tác nàng còn nhỏ nên làm việc thiếu cân nhắc; mà thánh sủng chính là con át chủ bài lớn nhất của nàng.