Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 13: Mùng Tám Tháng Chạp (3)


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 13: Mùng Tám Tháng Chạp (3)


Edit: Chang Phi

Beta: Vy Hiền nghi

Tiết Bích Đào nhìn trộm thần sắc âm trầm giăng đầy mây đen của Hàn Tử Kỳ, lặng lẽ liếc Mộ Vân một cái. Mộ Vân hiểu ý, cùng các cung nhân khác lui ra ngoài.

Hoàng Đế không nói lời nào, Tiết Bích Đào cũng không nói lời nào.

Đứng ở chỗ đó đôi mắt xoay chuyển, chân nhỏ cọ vào nhau, hoàn toàn không bị sự tức giận của hắn ảnh hưởng. Hoàng Đế vừa chán nản lại vừa tò mò, một tiểu thư sống trong khuê phòng lại hoàn toàn không sợ khí thế của hắn. Đến cả các đại thần “Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong” [1] , nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn cũng sẽ nơm nớp lo sợ, tay cũng không dám cử động.

( [1]: Bài thơ “Trúc thạch” – Tác giả: Ba Tiêu.

咬定青山不放鬆,


立根原在破巖中.


千磨萬擊還堅勁, 


任爾東西南北風.

Trúc thạch

Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, 


Lập căn nguyên tại phá nham trung. 


Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính, 


Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.

Bản dịch của Thiên Thanh:

Trúc thạch

Bám chặt núi xanh chẳng buông ra,

Gốc mọc vững bền nơi vách xa.


Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc,

Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.)

Tiểu nữ nhân này có chỗ kỳ lạ.

Kỳ thật, ở hiện đại Cao Tổ phụ của Tiết Bích Đào đã từng là một trong các nguyên lão khai quốc. Gia tộc của nàng chính là gia tộc căn chính miêu hồng [2], đào tạo ra con cái đều làm chính trị hoặc trong quân đội. Tiết Bích Đào từ nhỏ đã được lớn lên trong dự nuông chiều của trưởng bối. Hoàng đế muốn “lấy thế đè người”, lại không biết gia thế của hắn cùng gia gia Tiết Bích Đào cũng tương đương nhau.

([2]: 根正苗红: căn chính miêu hồng [Theo cxgjdq] nó có nghĩa đen là rễ (nguồn gốc) chân chính cành lá khỏe mạnh. Nghĩa bóng: chỉ người đã từng kiên quyết/vững vàng trong chính trị.)

Mà ở trong gia tộc nhiều nam ít nữ, Tiết Bích Đào càng là bảo bối cục cưng của gia gia. Ở dưới tình huống đó vô tri vô giác, Tiết Bích Đào đã bị miễn dịch với thứ gọi là “khí thế” này.
2

Bản thân nàng cũng có thể học được một hai phần dáng vẻ đó.

Lúc Hoàng Đế đang suy tư về vấn đề khó giải này, Tiết Bích Đào đã như đi lạc vào cõi thần tiên, bay đến với mỹ thực.

Bởi vì chuyện cháo mồng 8 tháng chạp, ở trong buổi tiệc nàng không ăn gì mấy, hiện tại bụng đã đói meo. Trong mơ giải khát mà ở trong lòng đang điểm tên đồ ăn: “Tạc cuốn quả nhi, quái tán đan, quái toan Yến nhi, quái chỉ bạc, quái bạch món lòng, trôi nổi mắt gỗ, quái mắt gỗ, tạc tú cầu, vây cá tam tiên, gà hạt dẻ…… Ôi, đói quá.”
4

Đang muốn dùng khăn lau nước miếng, chợt một trận choáng váng truyền đến, theo phản xạ nàng dựa vào bả vai Hoàng Đế đang ở bên cạnh, ôm cổ hắn, dín chặt cả người mình trên người Hoàng Đế.

“Hoàng Thượng…….” Giọng nói mềm như bông lọt vào tai Hoàng Đế, một cỗ ngứa ngáy tận xương đánh úp tới hắn.

Môi mỏng nâng lên, thần sắc vẫn không tốt lên.

Hoàng Đế ngồi ở trên giường nệm, quay người Tiết Bích Đào đang bị quay cuồng trong lòng ngực mình lại, mặt đẹp cúi xuống.

Tư thế này, thế nào lại giống như khi còn nhỏ lúc không ngoan, bị ba mẹ giáo huấn đánh vào mông vậy.

Vừa nghĩ vậy, trong nháy mắt mặt Tiết Bích Đào đen lại.

Càng làm cho nàng phát điên chính là, Hoàng Đế quả nhiên theo cốt truyện hỏi nàng: “Biết sai chưa?”

Sai, sai cái muội muội ngươi ý!
7

Tiết Bích Đào cắn răng, đầu óc suy tính thật nhanh.

Qua một khắc, Hoàng Đế cũng thiếu chút nữa cho rằng nàng ngủ rồi, nàng bắt đầu dùng sức vùng vẫy, còn vừa vùng vẫy vừa thở phì phì hỏi: “Hoàng Thượng, ngài biết sai chưa?”


Hoàng Đế một bên áp chế nàng, đánh nhẹ nàng hai cái ý bảo nàng an tĩnh, một bên vui vẻ: “Trẫm sai cái gì?”

Nghe vậy Tiết Bích Đào không vùng vẫy nữa, bắt đầu xoay người muốn quay lại, trong miệng nghẹn ngào ai ai khóc lên bộ dáng kia có thể so với Mạnh Khương Nữ khóc trường thành[3]: “Hoàng Thượng biết rõ chính mình phong độ nhẹ nhàng, khí vũ bất phàm, nhan như vua Thuấn, dáng vẻ đường đường, thân hình khôi vĩ, dáng vẻ nho nhã, ôn tồn lễ độ, khí vũ hiên ngang, tài đức vẹn toàn, đầy bụng kinh luân, hùng tài đại lược là một anh hùng cái thế, ách ——”
3

([3] Mạnh Khương Nữ (chữ Hán: 孟姜女), hay Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành (孟姜女哭长城) là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành dưới lệnh Tần Thủy Hoàng, đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

Theo dòng chảy thời gian, câu chuyện này trở thành một biểu tượng văn hóa, trong thi ca và trở nên cực kỳ phổ biến một cách rộng rãi không chỉ Trung Hoa mà còn ở Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Việt Nam. Ngày nay, nó trở thành một trong 4 truyền thuyết dân gian nổi tiếng nhất của văn hóa Trung Hoa, bên cạnh Ngưu Lang Chức Nữ, Bạch Xà truyện và Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài. Các học giả Trung Quốc thế kỉ 20 phát hiện ra rằng nhiều dị bản và biến thể của câu chuyện đã tồn tại hơn 2.000 năm trước.
2

Nhân vật nữ Mạnh Khương không phải họ Mạnh, mà là một cách đặt tên phổ biến thời Tiên Tần. Nàng ta mang họ Khương, một họ phổ biến của các quân chủ nước Tề và dòng dõi tông thất, và từ Mạnh để chỉ người con đầu tiên của vợ lẽ.)

Nàng nấc lên một cái, xác định trong đầu đã dùng hết từ ngữ, lại tiếp tục khóc: “Vừa đi Mai uyển tất nhiên tạo thành tình cảnh chúng phi tần tranh sủng dòng người vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, thiếp thân thân kiều thể nhược, mặt mỏng, bụng bị lạnh, thật sự không dám chen đến trước mặt Hoàng Thượng để hầu hạ, đành phải ủy khuất ngồi ở trong góc uống trà cho ấm người. Hoàng Thượng không thương tiếc thiếp thân không nói, vừa tới liền đánh cái mông mềm mại của thiếp thân oa oa oa, hiện tại nhất định bị sưng lên rồi thiếp thân không có mặt mũi nào dám gặp người nữa oa oa oa……”

Hoàng Đế quẫn bách. Buông tay nhìn Tiết Bích Đào giống như con rùa đen vùng vẫy rốt cuộc cũng lật được người lại, hắn muốn cười. Nhưng thấy nước mắt nàng vẫn còn đọng trên má, nhìn dáng vẻ yêu kiều giống như cánh hoa đào rơi vào suối nước của nàng, hắn lại cảm thấy đói bụng.
8

Muốn ăn thì ăn đi.

Hoàng Đế khẽ nghiến răng hạ miệng, cắn một cái xuống quai hàm của Tiết Bích Đào, liếm liếm.

Mặn, nhưng hương vị cũng không tồi. Hoàng Đế thực vừa lòng.
2

Tiết Bích Đào che mông nhỏ lại, trốn tránh, lẩm bẩm: “Không cho hôn, không cho hôn. Đánh người ta còn muốn nếm ngon ngọt, hừ!”

Từ lúc xuyên qua đến bây giờ, nàng vẫn giữ nguyên tính tình ngạo kiều, chơi thật vui vẻ.

Hoàng Đế kéo nàng vào trong lòng ngực, tay đi xuống: “Nhìn bộ dạng lòng dạ hẹp hòi này, trẫm không trách tội ngươi, ngươi còn không bưng trà tốt, trái cây ngon lên cho trẫm nếm thử? Trốn cái gì mà trốn.”

Nhẹ nhàng chạm vào, Tiết Bích Đào bị đau cái miệng nhỏ hút khí: “Trà không có nhưng đào thì có một.”

Hoàng Đế chậm rãi xoa giúp nàng, cảm thán: “Thật là một bảo bối đáng yêu.” Xoa xoa, hắn nhịn không được cúi người ngậm lấy môi đỏ kiều diễm, nhẹ nhàng liếm mút, giây lát lại để ở lúm đồng tiền cạnh khóe môi nàng, khẽ cười: “Không phải nói không cho trẫm nếm ngon ngọt sao? Quả đào nhỏ này ngon ngọt ăn ngon giống như trà quả vậy.”
1

Tiết Bích Đào nhịn không được muốn che mặt, trúng kế rồi.


Thật ra, nàng muốn nói “Muốn ăn không có, nhưng muốn đầu thì có một”, nhưng mà cái này nghe tới có chút máu me, nàng sợ phải chịu trách nhiệm. Vì thế liền thay đổi thành từ khác, kết quả lại thành đào một cái hố, tự chôn vùi chính mình.
1

Vì thế mặt nàng “xoát” một cái đỏ ửng lên.

Từ quả đào nhỏ ngây ngô chuyển biến thành mật đào mọng nước.

Mắt Hàn Tử Kỳ cũng chậm rãi tối lại, giống như dung nham núi lửa bùng nổ, sau đó lại nhanh chóng lạnh xuống như hắc diệu thạch, làm cho Tiết Bích Đào rùng mình một cái.

Nàng có nên suy xét xem có nên đem nữ quan đồng sử đang ở bên ngoài đi băm không.

Được sủng ái không thể quá làm cao nha.

Nhưng Hàn Tử Kỳ không cho nàng chút thời gian suy nghĩ nào đã đặt nàng trên giường nệm, thân hình bảy thước cường tráng cứ như vậy đè ép lên nàng.

Tiết Bích Đào ưm một tiếng, gắng sức đẩy hắn lui ra một chút: “Nặng quá đi.”

Mạnh mẽ tăng thêm trọng lượng, tay Hoàng Đế im lặng luồn vào trong vạt áo, da thịt nở nang trơn trượt ấm áp, xương cốt mềm mại, giống như khẽ gập lại liền gãy, hắn cúi đầu cụng trán nàng, mơ hồ nói: “Ngoan, bỏ tay ra. Trẫm sẽ nhẹ nhàng hơn lần trước, chúng ta thử xem…… nhé?”

Lời nói thực nhẹ, tựa như lông vũ, hắn thổi khí nóng vào bên nàng. Tay nàng khẽ run lên, tiếp đến lại rút lui, quân lính tan rã.

“Không, không cần……” Nàng ngẩng cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết lên, yếu đuối, đáng thương hề hề nhìn hắn.

Cho nên hôm qua nàng thêm điểm vào “Thân kiều thể nhuyễn” chính là lại tự làm tự chịu một lần nữa sao?
2

Nếu không phải thân kiều, mông nhỏ của nàng cũng sẽ không đau đến bây giờ, nếu không phải thể mềm, cẩu Hoàng Đế ác liệt cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này oa oa oa.

Cuối cùng Hoàng Đế còn có chút lương tâm, đại khái là nghĩ nàng vừa mới chịu qua “Hình pháp”, không thể quá miễn cưỡng, hôn hôn lên mái tóc đen của nàng, tạm thời đáp ứng, tươi cười ái muội: “Tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau có dùng chiêu này nữa cũng sẽ không để ngươi dễ dàng thoát thân như vậy nữa.”

Cái giường này hơi nhỏ, không tiện làm việc, vẫn nên để tiểu nữ nhân này nợ, ngày khác lại thanh toán.

Hoàng Đế tính toán xong, đắc ý dương môi, bắt đầu hung hăng mà chà đạp thân mình thiếu nữ ở dưới thân, đem hoả khí tích tụ lúc trước đều toả đi.
7

Tiết Bích Đào bị đốt lửa làm toàn thân nóng lên, cả người nhũn ra, chủ động ôm lấy hắn dùng cái lưỡi thơm nhẹ nhàng liếm khóe môi hắn, đầu lưỡi khẽ liếm giống như con mèo nhỏ liếm lông, dùng chính phương thức của mình đáp lại hắn.

Dưới eo lót chăn lông ngỗng mềm mại, nàng căng người run run rẩy rẩy thừa nhận lửa nóng phấn chấn bừng bừng của hắn. Động tác mãnh liệt làm nàng giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên sông, thân thuyền đi trong nước làm tầng tầng lớp lớp sóng gợn lên. Trên trán nàng ướt nhẹp mồ hôi tinh mịn, vòng eo mềm mại phối hợp với hắn, mắt khẽ mở lộ ra vẻ buồn ngủ cùng biểu tình mê hoặc, có vẻ phá lệ câu hồn phách, làm hắn muốn ngừng mà không được.

“Thật ngoan.” Trong lòng Hoàng Đế nóng lên, cúi người ở cần cổ mẫn cảm của nàng khẽ cọ xát, lưu luyến “Tiểu mật đào của trẫm thật ngoan.”

“Ngoan……” Nàng nghiêng đầu do dự đọc nhấn rõ từng chữ, biểu tình lại giống như là sắp khóc tới nơi: “Không, không cần ngoan, từ bỏ……”

Mỗi chữ được nói ra đều có thể so với thôi tình dược [4], Hoàng Đế nghe mà huyết mạch sôi sục, nhịn không được dùng sức đi vào sâu hơn, muốn nàng càng khóc lớn hơn nữa, lại lớn hơn nữa, để toàn thân trên dưới người của nàng đều là nước để hắn đoạt lấy hết, mới bằng lòng bỏ qua.

([4] thôi tình dược: thuốc kích thích dùng trong chuyện chăn gối ☺️)


Nghĩ như vậy hốc mắt hơi hơi đỏ lên, thế công của hắn cũng càng thêm mãnh liệt. Dùng toàn bộ khí lực để đánh tan con thuyền lá Tiết Bích Đào kia, làm cho nàng ở giữa dòng sông lung lay xoay chuyển đến choáng váng.

Cho dù Tiết Bích Đào có khóc nức nở thế nào, cong lưng duỗi chân đi chăng nữa, hắn cũng không chịu buông tha cho nàng.
5

Đến tận lúc bước lên tới cực lạc, mưa tạnh mây tan, Hoàng Đế mới để lộ ra biểu tình thoả mãn.

“Mễ nhi, mễ nhi bất chử, bất thành phạn, chi ma bất áp bất, bất xuất du”[5] thân mình xụi lơ như cục bột vừa mới nhào với nước, Tiết Bích Đào mệt đến không còn sức, điều hoà nhịp thở xong, mới lơ đãng mềm mại nói ra: “Phải đổi thành mễ nhi, mễ nhi bất chử, bất thành phạn, mật đào không ép không ra thủy mới đối đúng, có phải hay không?”[6]
1

( [5]: gạo không nấu không thành cơm, mè không ép không ra dầu.

[6]: gạo không nấu không thành cơm, mật đào không ép không ra nước. )

Nói xong nũng nịu liếc hắn một cái, đưa tay lau mồ hôi trên trán, hoàn toàn là một bộ dáng “Ngươi làm chuyện tốt!”

Hoàng đế mừng rỡ.

Hắn phát hiện ra quả đào nhỏ của hắn lúc bị ăn sạch sẽ chỉ còn lại hột đào, nhất định sẽ khônh nhịn được mà lộ ra bộ mặt chân thật nhất, không kiêng kỵ gì, lời nói ra thật dọa người.
4

Hắn đem bảo bối nũng nịu này ôm đến trên giường, lấy chăn bọc kín lại, lúc này mới phân phó cung nhân đem nước ấm vào. Vỗ về mái tóc đen của nàng, ý cười thật sâu: “Ngoan ngoãn, đợi lát nữa trẫm cho ngươi uống canh bổ.”
5

“Muốn uống nước giừng mật cơ.” Nàng ngửa đầu làm nũng.

“Ai, cái tính tình này.” Hoàng Đế bất đắc dĩ, khẽ ấn lên chóp mũi của nàng: “Chờ đến mùa hè ,ngươi muốn uống nhiều thêm một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay không được.”
8

Một đôi mắt đen nhánh giống như vì sao được nước rửa qua, nhìn thẳng vào hắn.

Trong nháy mắt mê muội, hắn nghĩ muốn thỏa mãn nàng, thỏa mãn nàng.

“Không được.” hắn phủ quyết, lại cúi người xuống dỗ nàng: “Yêu cầu cái khác, chỉ cần không có hại, trẫm nhất định sẽ đáp ứng ngươi, được không?”

Tiết Bích Đào nghĩ thầm, nếu ta nói ta muốn làm sủng phi, ngươi sẽ cho ta đầy điểm kỹ năng sao, ngươi có đồng ý hay không vậy?

Đương nhiên, nàng chưa có ngốc đến mức nói ra.

Nàng chỉ kiêu ngạo “Hừ” một tiếng, dựa sát vào trong lòng ngực hắn. Lại sợ mỏi, eo nhỏ cong một cái, tay để lên bụng, bổ sung thêm một câu: “Hiện tại không có yêu cầu, nhưng về sau sẽ có.”

Ngữ khí thật nghiêm túc.

“Được.”

Hoàng Đế cười, sủng nịch hôn nàng, cách chăn ôm thật chặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.