Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 12: Mùng Tám Tháng (2)
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Hiền nghi
Tiết Bích Đào vẫn luôn chú ý, nhưng đến tận lúc cung nữ múc cháo vào trong chén, thân thể cũng không thấy có dị trạng gì.
Nàng cầm muỗng múc cháo lên, bên trong mơ hồ có thể thấy được gạo tẻ, ngân hạnh, hạch đào, hạt dẻ ẩn dưới nước cháo, ngửi thử còn có mùi táo đỏ nghiền nhuyễn ngâm nước nóng.
Cháo vừa mềm vừa đặc, màu sắc lại tươi sáng, làm cho người ta bất giác muốn ăn.
Nàng nhìn mọi người, tỷ tỷ đã đưa một muỗng vào miệng, những người khác hoặc nếm hoặc múc, trên mặt đều không có dị sắc gì.
Tuy rằng như thế, nhưng ở trong hậu cung vẫn nên cẩn thận thì hơn, vì thế nàng vẫn không dám ăn.
Trong lúc vô tình tầm mắt nàng đặt lên cây hoa mai ngạo nghễ đứng trong tuyết, mỏng manh cô độc kéo dài trên thân cây là những bông mai hồng. Mà tầng tuyết dày hôm qua đã tan hết, chỉ để lại giọt sương trong suốt lăn xuống cánh hoa mỏng manh.
Nàng nhìn đến thất thần.
“Tiết tỷ tỷ, sao tỷ không ăn cháo à?” Thanh âm thanh thuý của Bùi Duẫn Nhi vang lên, kéo nàng từ trong suy nghĩ trở lại.
Nàng thu hồi tầm mắt, quay đầu cười: “Hoàng Hậu nương nương mở tiệc mời chúng ta ăn cháo thưởng mai, các ngươi đều đã ăn cháo rồi, thì ta liền đành phải thưởng mai thôi.”
Mọi người còn chưa lên tiếng, Hiền Phi đã đáp lời trước: “Ý ngươi là chúng ta đều là tục nhân, chỉ có một mình ngươi là người văn nhã sao?” Bên môi là một nụ cười dịu dàng, ý nhị mười phần.
Nếu lời này từ miệng người khác thì chính là khiêu khích, nhưng từ miệng nàng ta nói ra, lại chỉ giống như vui đùa, không có nửa phần thâm ý.
Cùng là bộ dáng uyển chuyển nhưng Phó ngự nữ Phó Ôn Bội, so với nàng ta cũng kém xa. Đại khái đây chính là chênh lệch giữa nữ nhân đã sinh hài tử và nữ nhân chưa sinh hài tử đi.
Nàng rũ mi uyển uyển cười, giả vờ ngượng ngùng, không nói tiếp.
Ai biết được hôm nay dây thần kinh nào của Hiền phi bị lệch rồi, lại đi đáp lời của nàng. Theo ý nàng, cũng nên là Bùi Duẫn Nhi tiếp lời, rồi nàng lại nói lung tung một hồi, đem chuyện ăn cháo gạt sang một bên mới đúng.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, nàng cũng không hứng thú quan tâm nữa.
Trong cung hãm hại, nàng đề phòng, trong cung kết minh, nàng cũng không muốn dính vào.
Minh hữu, chính là người có khả năng đâm ngươi một đao sau lưng nhất.
1
Nàng không dám dễ dàng đặt cược.
Đúng lúc này lại có một thanh âm thỉnh an vang lên: “Thiếp thân thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương cát tường. Xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội, trên đường thiếp thân đến đây bị ướt làn váy, trở về thay quần áo làm trễ giờ, cho nên mới tới muộn.” Là Mật Quý nhân.
Nàng hoảng mà không loạn quỳ xuống hành đại lễ, giống như nai con bị chấn kinh hoảng sợ.
Rốt cuộc Tiết Tích Đào cũng biết vì sao nàng là tú nữ đầu tiên được sủng ái, dường như Hàn Tử Kỳ thích nữ nhân có hơi thở sạch sẽ, đồng thời còn không thể quá ngốc.
Thoạt nhìn động tác khiếp đảm của Mật Quý nhân làm cho người ta có cảm giác thật thương tiếc. Mà lời nói thỉnh tội lại trật tự rõ ràng, nếu như Hoàng Hậu thật sự trách phạt, thì chính là người không bao dung.
Mặc kệ vì sao mà nàng ta đến chậm, Hoàng Hậu nương nương khoan dung, rộng lượng nghe xong lời này, sẽ không trách phạt nàng.
Đương nhiên, còn phải biết nắm bắt thời cơ tốt. Nếu vừa rồi các nàng đang cười nói vui vẻ, không khí rộn ràng, nàng lại tới phá hỏng không khí, tâm trạng Hoàng Hậu không vui, cho dù không phạt, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nếu không phải sau khi mất đi long thai chưa điều chỉnh cảm xúc lại được, đánh mất thánh sủng. Có nàng làm đá chắn đường, tỷ muội các nàng cũng sẽ không một đường ca hát, nổi bật vô song như vậy.
Nhưng mà chờ nàng điều tiết được tốt, thì thật khó nói.
Đây chính là một kình địch.
Hoàng Hậu quả nhiên ôn hòa không trừng phạt nàng ta, nói: “Lần sau cẩn thận hơn là được, vào chỗ ngồi đi.”
Mật Quý nhân cảm kích tạ ân, lúc thu váy ngồi xuống lại bỗng nhiên mất cân bằng, ngã sang phía bên phải.
“Xoảng” tiếng chén sứ rơi xuống đất thật chói tai.
Không có ai thấy dưới bàn Tiết Bích Đài lặng lẽ thu hồi giày thêu lại, đoan chính ngồi xuống.
Ô, may mà hôm nay thời tiết thật đẹp, nàng nắm giữ lực đạo vừa đủ, sẽ không lưu lại “Chứng cứ” ở trên váy.
Mật Quý nhân kinh hoảng thất sắc, cung nữ bên người đỡ nàng đứng lên. Dưới ánh mắt của những người xung quanh nàng ta lại cảm thấy chính mình không thể đứng vững, thân hình lung lay sắp đổ.
Kỳ thật nàng nhìn thấy những người mới nhập cung này tâm tình cũng đã thu thập thỏa đáng. Thấy các nàng dung mạo như hoa nở rộ ở trước mặt đế vương, nàng rốt cuộc tỉnh ngộ được chính mình đã thất sách. Cũng lại một lần nữa đánh thức dã tâm nóng lòng muốn thử của nàng khi mới vào cung.
Nỗi đau mất con căn bản không đủ để khiến cho đế vương thương tiếc, nam nhân kia có được cả thiên hạ, không có gì không chiếm được. Mà nàng có thể làm, chính là dựa vào tính tình cùng dáng vẻ của nàng mà hắn thích nhất, một lần nữa lấy lại vinh sủng.
Lần thưởng mai yến này chính là thời cơ tốt nhất, nhưng là nàng ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến nàng thất sủng đã lâu, dựa vào nhân tình trước kia tìm được tin tức. Nàng tiến vào trước Hoàng Thượng một bước. Vốn dĩ, nàng chuẩn bị lần này khi đoạt được sự chú ý của Hoàng Thượng, sau đó sẽ chờ người nhớ lại điểm tốt của nàng.
2
Nếu Tiết Bích Đào biết được ý tưởng trong lòng nàng ta, nhất định sẽ cảm thán.
Hoàng Hậu thấy tình cảnh như vậy rất bực bội, Mật Quý nhân này thật là càng sống càng thụt lùi, sao lại hành sự lỗ mãng như vậy.
Nhíu nhíu mày đang muốn xử trí.
Lại có tiếng cười lanh lảnh vang lên: “Đây là làm sao vậy? Mai Uyển từ lúc nào lại có nhiều cọc gỗ như vậy, sao cả một đám đều không có ai nói gì vậy.”
Đến, Hoàng Đế ở đây, ai còn níu chặt việc này không buông, tỏ vẻ mình là người lòng dạ hẹp hòi? Cung nữ lập tức được mệnh lệnh, âm thầm thu dọn hết mảnh sứ vỡ, mang lên một bộ khác.
Hôm nay thật đúng là một vòng lại một vòng, một người tiếp một người nha, Tiết Bích Đào cười thực thoải mái.
Không cần phải dùng cháo có giấu bẫy độc nữa, vừa mới một trận như vậy, hơn nữa Hoàng Đế đã đến đây, đoán chừng tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Hoàng Đế đi. Nếu ở thời khắc mấu chốt này còn có người khuyên nàng uống cháo, vậy cháo này thật sự có vấn đề, nhưng chủ mưu cũng sẽ không ngốc làm bại lộ chính mình vào lúc này.
Đồng thời còn ngáng chân Mật Quý nhân một cái. Dù sao chỉ cần không phải sự tình liên quan tới tính mạng, với trình độ ác liệt của nàng chắc cũng có thể cùng Hoàng Đế liều mạng đi.
Tranh đấu nàng đã xem nhiều, nhưng chưa từng tự mình trải qua bao giờ, tai nghe ngàn lần không bằng tự tay làm một lần. Hôm nay vừa thử đã thành. Tất nhiên tâm tình sung sướng.
Cái miệng nhỏ uống trà, bộ dáng thoải mái hiển nhiên không để Hoàng Đế vào mắt.
Lúc Hoàng Đế quét mắt nhìn đến, cảm thấy tâm tình thực không vui.
Nữ nhân này qua cầu rút ván, buổi sáng mới cho nàng tấn vị, vừa quay đầu liền lập tức không để ý tới mình. Nhìn xem những nữ nhân gặp may liền lấy lòng này có bao nhiêu thông minh. Còn nàng! Cứ vậy mà uống trà, lại còn uống thực vui vẻ thực thoải mái, khóe mắt đuôi mày đều cười như gió xuân, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của hắn.
Món nợ này hắn nhớ kỹ! Xem đêm nay hắn thu thập nàng như thế nào.
9
Biểu tình của Hoàng hậu giãn ra, vừa thấy Hoàng thượng, liền ung dung đoan trang, mỉm cười: “Hoàng thượng tới. Thần thiếp cùng bọn muội muội đang thưởng mai, tất nhiên phải nói nhỏ, nếu không lại phá hỏng hứng thú.”
“Đúng như Hoàng Hậu nương nương nói vậy, nhưng Hoàng Thượng lại trêu chọc, nói chúng ta là người gỗ. Chúng ta sau này sẽ không chịu làm chuyện phong nhã này nữa.” Trinh Quý tần vội vàng tiếp lời Hoàng Hậu, còn không quên hờn dỗi một câu.
Không khí không hề đông lại, gió mang hơi thở cũng dao động lên.
“Ồ? Nếu là như thế, vậy là trẫm không đúng. Trẫm tự phạt một chén rượu, bồi tội với ái phi được không?” Hoàng Đế nhướng mày cười, không muốn truy hỏi chuyện vừa rồi nữa, cứ như vậy bỏ qua.
Trinh Quý tần tự mình nâng chén rượu, đưa tới cho Hoàng Đế, nói nói cười cười: “Nào dám để Hoàng Thượng bồi tội đâu, nhưng mà thiếp thân kính Hoàng Thượng một ly, Hoàng Thượng cũng không thể không uống đâu.”
Hoàng Đế cười lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, chúng phi tần dùng mọi thủ đoạn để Hoàng Thượng chú ý, làm cho Tiết Bích Đào không kịp nhìn. Không thể không nói ăn tết chỉ là chuyện nhỏ, tranh sủng mới là việc lớn.
Có Hoàng Đế ở đây, mỗi ngày đều là yến hội, hoan thiên hỉ địa [1], quả thực so với lễ hội còn náo nhiệt hơn.
([1]: hoan thiên hỉ địa : vui sướng vô cùng.)
Mà Mật Quý nhân, mới vừa rồi bị kinh sợ đang rủ mắt rũ mi ngồi ở nguyên vị trí, tạm thời không dám lộ mặt ra, rất sợ đắc tội Hoàng Hậu, làm nàng càng thêm khó khăn.
Đến lúc ngọn đèn dầu cháy hết, buổi tiệc mới bắt đầu tan.
Chúng phi tần mở mắt trông mong nhìn Hoàng Đế. Hoàng Thượng cuối cùng lại cùng với Tiết Mỹ nhân không nói một lời thản nhiên uống trà thưởng mai trở về Phương hoa các.
Không chỉ chúng phi tần đau lòng, mà ngay cả Hoàng Hậu cũng đau.
Nếu không phải chuyện quốc gia đại sự, các Hoàng Đế vì cho vợ cả thể diện, đêm đó đều sẽ ngủ lại ở trong cung Hoàng Hậu.
Lại nghĩ đến Hoàng Thượng vừa bị Trinh Quý tần kéo đi nhưng ngày hôm sau Tiết Bích Đào lại được tấn thăng hai cấp. Mọi người hồ đồ, đây rốt cuộc là sủng hay là không sủng? Tiết Mỹ nhân thật đúng là biết làm việc mà!
Vô số đèn cung đình được thắp lên, làm cho một góc hoa viên sáng ngời như ban ngày.
Nhưng hiển nhiên, không xua tan được khói mù trong lòng đám cung phi.
—
Trường Xuân Cung.
“Kim ma ma, ngươi nói Tiết Mỹ nhân kia đã biết;hay là vừa khéo?” Hoàng Hậu nghiêng người dựa trên tháp mỹ nhân, lật mu bàn tay đoan trang bóng loáng như lúc ban đầu ngắm nghía, không chút để ý hỏi.
“Tuy nô tỳ nhìn không ra nàng đã biết hay không, nhưng nương nương mất bao công sức mới nắm chặt được sáu cục trong lòng bàn tay, nếu là Đức phi, Hiền phi còn có cái năng lực này. Nàng chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, sợ là không thu mua được người có chức vị quan trọng bên trong đâu.” Lão ma ma kia suy tư một lúc, khom người đáp lại.
3
“Ngươi nói đúng.” Buông tay, tháo hộ giáp bằng bạc nạm ngọc ra ôm lò sưởi tay, Hoàng Hậu nghĩ lại: “Không vội, lúc này ra tay cũng chỉ là một chút cảnh cáo. Tỷ muội các nàng gần đây phong quang vô hạn, bổn cung vì cân bằng hậu cung cũng phải chèn ép. Thành tất nhiên là tốt nhất, sau này cũng không cần phải lo lắng. Nhưng nếu không thành, bổn cung vẫn còn có hậu chiêu.”
Trong ánh đuốc lay động, soi lên vẻ mặt cao thâm khó đoán của Hoàng Hậu.
“Trong lòng nương nương sáng như gương, nào cần nô tỳ phải nhắc nhở.” Kim ma ma coi Hoàng Hậu như nữ nhi của mình, tươi cười hòa ái dễ gần. Lại nói: “Cuối cùng một ván này cũng không phải trắng tay, vẫn còn có con cá lọt lưới. Đó mới là mục đích chính, trong lòng nương nương cũng có thể yên tâm một chút.”
“Ai, đáng tiếc. Nếu không phải chỗ Đại hoàng tử có Hoàng Thượng bảo hộ không dễ xuống tay, thuốc này hạ với Đức Phi cũng vô dụng, bổn cung thật muốn giải quyết cả nàng luôn.” Trong mắt Hoàng Hậu xẹt qua một tia âm ngoan, Đức Phi phân vị cao, xảy ra chuyện nàng ta cũng trốn không thoát được liên quan, nàng cần phải từ từ mưu tính, tìm một biện pháp có thể để mình tránh thoát sạch sẽ.
“Nương nương không cần nóng vội, đã đã diệt trừ được một cánh tay của nàng, còn nàng tất nhiên cũng sắp đến lượt rồi.” Kim ma ma biết trong lòng Hoàng Hậu hiểu rõ, nhưng không đành lòng để nàng đau lòng, nên mở miệng khuyên giải an ủi.
Hoàng Hậu gật đầu, tự tắt đèn nghỉ ngơi không cần nhắc lại.
—
Chính điện Trữ Tú Cung.
Trinh Quý tần cả thể xác và tinh thần đều thoải mái đang nghe nữ nhạc công chơi một khúc.
Cung nữ Tố Nga cắt tuyết lê thành từng miếng để vào đĩa sứ thuý trúc hình vỏ sò đặt ở trên bàn gỗ bốn góc mạ vàng.
“Tố Nga, ngươi có thấy không? Hôm nay vẻ mặt Mật quý nhân của chúng ta thật là đặc sắc.” Trinh Quý tần cho nữ nhạc công lui xuống, tâm tình cực tốt, nghiêng đầu cười nói với nàng.
“Nô tỳ nhìn thấy. Nhớ trước đây cũng không biết Mật Quý nhân hỏi thăm được tin tức từ nơi nào, biết được nương nương cũng mang long chủng, liền mách lẻo ở trước mặt Hoàng Thượng, muốn mượn tay Hoàng Thượng làm nương nương bị sảy thai. Tâm tư thật độc. May mà Hoàng Thượng anh minh, hiện giờ nàng ta cũng mới rơi vào kết cục như vậy.” Tố Nga thấy chủ tử tâm tình tốt, liền cùng nàng nói chuyện.
“Xuy, ở trước mặt Hoàng Thượng nàng ta làm bộ làm tịch, Hoàng Thượng nào biết được tâm tư của nàng ta. Hoàng Thượng vắng vẻ nàng ta chẳng qua là vì nàng ta không bảo vệ được cái thai mà thôi. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu nàng ta không đánh chủ ý lên hài tử của bổn cung, bổn cung cũng sẽ không tiên hạ thủ vi cường. May mà thủ đoạn của bổn cung cao hơn nàng ta một bậc, nếu không hiện giờ người bị mất hài tử lại không có ân sủng còn không biết sẽ là ai.”
“Nương nương anh minh, Mật Quý nhân kia vẫn còn tưởng rằng chính mình vẫn là chủ nhân đang thịnh sủng ai thấy cũng đều nịnh bợ đâu. Chỉ cần mấy đồng tiền trinh là có thể lấy được tin tức của Hoàng Thượng sao? Tranh không được thì đi nằm mộng giữa ban ngày còn nhanh hơn.”
Trinh Quý tần nghe xong che miệng cười không ngừng, mặt mày toàn là vẻ đắc ý: “Nếu không phải bổn cung thiện tâm cho nàng ta chút tin tức giả để nàng ta có cái mà hi vọng, chỉ sợ nàng ta vẫn còn ủ ê mặt mày đi. Còn không bằng bỏ tật xấu đi, học ngoan ngoãn thành thật với bổn phận của mình, bổn cung cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt nàng ta.”
Nhờ thưởng mai yến nên mọi mưu kế đều thực hiện được, mặt mày nàng hớn hở, vui mừng.
Mà lúc này không khí ở Phương Hoa các từ khi Hoàng Đế bước vào, liền có vẻ giương cung bạt kiếm.