Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Chương 11: Mùng Tám Tháng Chạp (1)


Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 11: Mùng Tám Tháng Chạp (1)

Edit: Jia Quý Tần
Beta:Ka Thái Hậu

Buổi sáng ngày thứ hai, thánh chỉ phong nàng làm từ ngũ phẩm Mỹ nhân vừa đến, Hoàng hậu liền muốn mở tiệc ngắm mai, ý chỉ mời chúng phi tần cùng ăn cháo mồng 8 tháng chạp cũng theo đó mà đến.

Tiết Bích Đào bận đến nỗi chân không chạm được đất, cả Phương Hoa các cũng tràn ngập không khí vui mừng.

Đến cả một người từ trước đến nay luôn luôn trầm ổn như Mộ Vân cũng không khỏi lấy khăn lau lau khóe mắt, vui đến mức chảy cả nước mắt: “Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng có hi vọng. Nô tỳ không nghĩ tới sẽ có một ngày chủ tử người được sủng ái hơn cả đại tiểu thư.”

“Đúng vậy, lúc trước lần đầu tiên khi đại tiểu thư thị tẩm, ngày hôm sau liền được tấn vị. Nhưng Hoàng thượng rõ ràng đến chỗ chúng ta nhiều hơn, nô tỳ còn đang thắc mắc tại sao chủ tử chỉ được ban thưởng mà chưa được tấn chức đâu. Thì ra Hoàng thượng muốn để chủ tử vượt hẳn một cấp, lên thẳng đến từ ngũ phẩm. Những ngày tốt đẹp của chủ tử chỉ mới bắt đầu thôi!” Sơ Hiểu cũng cực kỳ cao hứng, nói liên hồi một tràng dài.

Do đang ở trong nội thất thương lượng chuyện ăn mặc, Bích Đào lại kêu Vân Hương ra ngoài, chỉ để lại ba cái nha đầu trước mặt, nên cũng không câu nệ để cho các nàng nói chuyện thoải mái.

Nếu buồn bực trong lòng mà ai ai cũng nơm nớp lo sợ không dám nói ra, thì cuộc sống còn gì là thú vị nữa.

Hiện tại có thể vui vẻ thì cứ vui vẻ đi.

Bích Đào cũng rất cao hứng. Hôm đó nàng không ngăn cản Hoàng thượng rời đi, cũng không ngờ việc này lại mang đến thu hoạch lớn như vậy.

Chẳng trách mọi người đều muốn tranh thủ tình cảm. Chỉ cần ngươi chiếm được một góc nhỏ nhoi trong lòng Hoàng thượng, khi hắn nhớ đến sẽ tận lực nuông chiều, thỏa mãn ngươi, để ngươi vui vẻ.


“Hôm nay chủ tử muốn trang điểm như thế nào ạ?” Từ lúc Hoàng đế đến chỗ của Bích Đào bốn ngày liên tục, bọn nha hoàn liền không tự giác được tin tưởng chủ tử nhà mình một cách mù quáng.


“Tùy ý đi.” Trong trường hợp như thế này, chắc chắn tất cả mọi người sẽ cố ý trang điểm lộng lẫy hơn thường ngày. Nhưng nếu Hoàng đế không đến, cho dù ngươi xinh đẹp rực rỡ đến mấy cũng vô ích mà thôi, hơn nữa còn uổng công chăm chút một phen. Còn nếu Hoàng đế đến thì phải xem tâm tình của hắn như thế nào đã. Tâm tình tốt thì thích đẹp đẽ, mỹ lệ một chút, tâm tình không tốt tự nhiên sẽ thích thanh nhã, trắng trong thuần khiết hơn.

Đối với loại chuyện may rủi này, xin lỗi, nàng rất lười, không rảnh để quan tâm.

Ba người Mộ Vân đáp lời, đi đến một bên cung nhau bàn bạc chọn trang phục.

Không lâu sau, Bích Đào một thân áo hoa đính ngọc bước ra. Phía dưới váy phấn kiều diễm, hông đeo túi thơm màu lam thêu bướm xinh đẹp. Dung nhan mỹ lệ, phấn môi ngọt mềm, rung động lòng người, đến cả trời băng đất tuyết cũng phải tan chảy vì nàng.

“Cũng không biết vì sao, vẫn là phương thuốc ban đầu, nhưng sắc mặt chủ tử lại hồng hào hơn lúc trước. Bệnh tình của người hình như cũng tốt hơn rất nhiều.” Đang lúc mọi người nhìn đến ngây ngốc, vẫn là Sơ Hiểu tỉnh táo lại lên tiếng trước tiên.

“Ai kêu những ngày gần đây tâm tình của ta đều rất tốt đâu chứ.” Sóng mắt Bích Đào ướt át, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Mọi người lại tiếp tục sửng sốt.

“Vân Hương, lúc ta không có ở đây, Phương Hoa các giao cho ngươi và Sơ Hiểu cùng nhau quản lý. Tuy nàng ta làm việc cảm tính, nhưng được cái thông minh, linh động, nếu ngươi chịu chỉ dạy một hai thì nàng ta cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho ngươi đấy.”

Lúc này Bích Đào chuẩn bị mang theo Mộ Vân và Phụng Tử đi cùng. Cháo mồng 8 tháng chạp cũng không phải là một ngày lễ chuẩn mực. Ai biết trong lòng Hoàng Hậu của chúng ta suy nghĩ cái gì, chọn một ngày như vậy để tỷ muội lục cung cùng tụ họp, đơn thuần chỉ là muốn cùng ngắm mai liên lạc cảm tình thôi hay sao? Nàng tin mới lạ đó.

Hiện giờ nàng lại ở vị trí phong tiêm lãng khẩu [1], vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Mộ Vân trầm ổn, Phụng Tử cẩn thận, nếu thật sự có gặp chuyện gì thì các nàng cũng có thể giúp ích phần nào.

[1] Phong tiêm lãng khẩu: nghĩa là đầu sóng ngọn gió, ý chỉ tình thế nguy hiểm, dễ bị người khác chú ý, ám hại.

“Vâng, chủ tử cứ yên tâm đi dự tiệc, nếu có chuyện gì, nô tỳ xin chịu mọi trách nhiệm.” Vân Hương biết mình không phải là tâm phúc của chủ tử, nếu chỉ lo an phận thủ thường, nhất định sẽ bị người khác thay thế. Nàng phải cố gắng làm ra một điểm thành tích gì đó, để chủ tử biết mình vẫn là một người hữu dụng.


Tiết Bích Đào hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn Vân Lũ thêm một cái, lúc này mới xuất phát.

Tim Vân Lũ đập mạnh một cái. Trước đây Mộ Vân từng âm thầm đến tìm nàng truyền ý của chủ tử, muốn nàng chú ý nhất cử nhất động của Vân Hương. Nếu nàng có thể tìm ra được lỗi sai của Vân Hương hoặc phát hiện nàng ấy là con cờ do phi tần khác an bài ở đây, chủ tử liền thăng nàng làm nhất đẳng cung nữ.

Ánh mắt lóe lên lửa nóng, Vân Lũ thầm hạ quyết tâm phải quan sát Vân Hương cho thật kỹ, không để bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

Thật ra Bích Đào không phải chỉ nói những lời này với một mình Vân Lũ, nàng cũng từng giao trọng trách tương tự cho Vân Hương, để nàng ta chú ý động tác ngầm của những cung nữ, thái giám khác.

Vân Hương không đáng tin, bình thường vẫn là Mộ Vân nắm toàn cục.

Hôm nay chỉ còn lại một người làm việc tùy tiện là Sơ Hiểu, nên nàng mới để Vân Lũ chú ý Vân Hương. Bọn họ dò xét lẫn nhau, nàng cũng có thể bớt được chút việc.

Chờ tới lúc đến Lộng Mai Uyển, quả nhiên trăm hoa đua nở, chúng phi tần mỗi người một vẻ, tranh nhau khoe sắc.

Yến tiệc tổ chức ngoài trời, bàn ghế đã sớm được bày biện chỉnh tề, lại dựng bình phong thủy tinh trong suốt vây quanh ba phía, có thể thấy rõ cảnh sắc bên ngoài. Cũng may hôm nay ông trời thương tình, nếu không không cần ăn cháo, chỉ cần gió thổi qua, không chừng vừa há mồm sẽ được ngay một miệng đầy tuyết. Ăn tuyết không thôi là cũng đủ để no bụng rồi .

Nàng đi đến thỉnh an các phi tần địa vị cao. Mấy ngày trước mọi người đều đã biết nàng vốn không phải là lãnh mỹ nhân. Hôm nay thấy nàng trang điểm tươi tắn xinh đẹp, cũng không thèm để ý, chỉ liếc nhìn sơ qua, cùng lắm là châm chọc nói móc vài câu về việc hôm qua Trinh Quý tần cướp người mà thôi.

Dù sao hôm nay ngoại trừ tỷ tỷ của Bích Đào – Tiết Lục Ngạc trước sau như một là lãnh mỹ nhân, như muốn hòa cùng băng tuyết. Những người khác đều lựa chọn trang phục tông màu ấm nóng, sặc sỡ. Nếu nàng muốn nổi bật hơn người, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bích Đào thoải mái, thanh thản đi theo cung nhân dẫn đường vào vị trí ngồi đã được sắp xếp theo phẩm cấp.


Bên tay phải nàng là tỷ tỷ Tiết Tài tử, vị trí bên tay trái vẫn còn trống, chưa có người ngồi. Tính ra trong cung hiện nay, chính ngũ phẩm Quý nhân cũng chỉ có một người Mật Quý nhân. Đây chắc là vị trí của nàng ấy.

Nghe nói trước đây Mật Quý nhân cũng cực kỳ được sủng ái, so với nàng bây giờ chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí mang long thai. Nhưng sau đó lại mạc danh kỳ diệu sảy thai, vì bảo hộ tốt long thai, nàng ta lại ưu buồn quá độ không thể chuyên tâm hầu hạ Hoàng Thượng, nên dần dần mới bị Hoàng Thượng lạnh nhạt.
3

Lúc này tỷ tỷ của nàng – Tiết Lục Ngạc đột nhiên ho khan, liếc mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi quay đi.

Xem ra ngoại trừ cẩu Hoàng đế, nàng ta đối với ai cũng đều lạnh băng như vậy. Đây là kết luận Tiết Bích Đào rút ra được sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm.

“Đức phi nương nương đến…” Một giọng nói bén nhọn vang lên.

“Đã nhiều ngày không gặp Đức phi muội muội, hôm nay bản cung còn tưởng rằng muội muội cũng sẽ không đến nữa chứ.” Hoàng hậu ngồi trên, nhận thỉnh an của Đức phi, miệng cười nhiệt tình, nhưng lời nói thì không khách khí chút nào.

Hôm nay Đức phi không phải là nghe nói Hoàng thượng sẽ đến hay sao! Lúc này mới theo đuôi mà chạy tới. Ngày thường nàng ta còn không thèm để Hoàng hậu là nàng vào mắt đâu.

“Dĩ nhiên là thần thiếp muốn liên lạc cảm tình với tỷ tỷ nhiều hơn. Nhưng mà Đại Hoàng tử thật sự là rất bám người. Tỷ tỷ người cũng biết sang năm hắn liền phải đến Thượng Thư phòng học tập, gần đây thần thiếp vì việc này mà bận rộn đến đau cả đầu. Mong rằng Hoàng hậu tỷ tỷ hiểu cho.” Đức phi cũng cười, cười rất đắc ý.

“Xem ra bọn nô tài hầu hạ bên người Đức phi cũng thật vô dụng, chuyện gì đều phải làm phiền muội muội nhọc lòng lo lắng. Ta xem sắc mặt muội muội không được tốt. Như vậy đi, bản cung sẽ phái vài tên nô tài hữu dụng sang đó cho muội muội sai sử. Hoàng tử đi học chính là việc trọng đại, huống chi còn là vị Hoàng tử đầu tiên.” Không đợi Đức phi lên tiếng phản bác, Hoàng hậu lại lần nữa mỉm cười, ôn nhu nói: “Thân là mẫu hậu của Thừa Vận, đáng lẽ bản cung phải quan tâm chăm sóc hắn hơn nữa. Ban đầu là do bản cung suy nghĩ không chu toàn, làm cho muội muội phải vất vả nhiều rồi.”

Đức phi nhất thời bị nghẹn, lại nói tiếp, Hoàng hậu quả thật là mẫu thân chính thức của tất cả Hoàng tử. Nếu nàng ta muốn xen vào, chính mình cũng không lý do gì mà không đồng ý.

“Như vậy thần thiếp liền thay Thừa Vận cảm ơn tỷ tỷ.” Đức phi thỏa hiệp.

Chẳng qua bởi vì từ khi người mới vào cung, nàng vẫn chưa đi thỉnh an lần nào, làm mất thể diện của Hoàng hậu, nên nàng ta thừa cơ lập uy mà thôi. Bên ngoài bắt bẻ không được, người đến địa bàn của nàng ta, chẳng lẽ còn không thể giải quyết?

Đức phi nghĩ thông suốt sau liền vứt bỏ ý tưởng tiếp tục tranh luận. Nụ cười trên môi cũng tự nhiên hơn.


Tiết Bích Đào rất vui vẻ ngồi xem kịch hay. Chiến tranh giữa những phi tần địa vị cao không phải lúc nào cũng có thể thấy được. Bình thường các nàng chỉ đứng sau lưng sử dụng phi tần địa vị thấp làm quân cờ để tấn công, rất ít khi tự mình ra trận. Ngoại trừ lần đầu thỉnh an, Lệ Tần mở kim khẩu châm chọc vài câu, mấy ngày sau đó nàng vẫn chưa gặp lại trường hợp như vậy.

Nàng hớp một ngụm trà, nếu thật sự xây một cái sân khấu kịch cho các nàng ta, chỉ sợ lúc này nàng đã sớm lắc lư hát theo nhạc rồi.

Thoải mái, thật là thoải mái.

Nhưng mà cảm giác này duy trì không được lâu, thời điểm chiếc chén sứ lớn vẽ hoa hồng đựng đầy cháo mồng 8 tháng chạp được bưng lên, nó liền biến mất không thấy tăm hơi.

Mí mắt phải nhẹ nhàng giật giật, trong lòng Bích Đào nhảy dựng. Nhưng ngoại trừ điều đó ra lại không có dấu hiệu nào khác.

Là chức năng “Cảnh giác” có phản ứng hay là do nàng suy nghĩ nhiều?

Ngẫu nhiên mí mắt cũng sẽ vô duyên vô cớ giật giật, mà lần trước “Cảnh giác” nhắc nhở là tay phải tê dại. Nếu không phải nàng có lòng cảnh giác với yến hội hôm nay, cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa như vậy.

“Chủ tử, người không thoải mái hay sao?” Khi Mộ Vân nhận lấy một bộ chén cháo nhỏ và muỗng từ cung nhân bưng cháo mồng 8 tháng chạp, đem bày biện trước mặt Tiết Bích Đào, thì phát hiện thần sắc của nàng không thích hợp, nên thấp giọng hỏi thăm.

“Ta không sao.” Bích Đào do dự trong giây lát, nhưng vẫn để Mộ Vân lui về vị trí cũ.

Chuyện liên quan đến màn hình điều khiển của trò chơi, nàng không thể nói ra, chỉ có thể tự mình suy ngẫm.

Dù sao mí mắt giật là khi cháo được bưng lên, nếu là có chuyện gì thì chắc hẳn vấn đề xuất hiện ở trong cháo. Hiện giờ nàng chỉ có thể án binh bất động, chờ diễn biến tiếp theo.

Huống chi cháo kia sẽ được phân chia cho các phi tần. Nếu thật sự cháo có vấn đề, như vậy là ai gan to tày trời đến mức dám ra tay với tất cả mọi người?

Đây cũng là chỗ mà nàng nghĩ mãi không ra.

Như vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là mí mắt giật là hiện tượng bình thường trùng hợp xảy ra đúng lúc đó mà thôi, chứ không phải phản ứng do “Cảnh giác” nhắc nhở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.