Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 33 – Họa Mi Một Mình – Chương 3: Tập 33 – Họa Mi Một Mình –
Chương 5
Ngày phát sổ liên lạc, Hiền Hòa không đến lớp. Không rõ nó không đến lớp vì biết cô Vĩnh Bình phát sổ liên lạc hay do bận chuyện gì. Nhưng như vậy là may cho nó.
Chờ lớp trưởng Xuyến Chi phát sổ xong và chờ thêm một lát cho học trò tha hồ săm soi và xì xào, cô Vĩnh Bình mới gõ viết xuống mặt bàn:
– Các em yên lặng!
Cả lớp lập tức nín thinh, ngẩng lên nhìn cô giáo.
Cô Vĩnh Bình chậm rãi:
– Tháng này cô nhận thấy lớp ta có tiến bộ hơn so với tháng trước. Năm nay là năm cuối cấp, cô nghĩ các em cũng đã lớn, đã ý thức được sự quan trọng của việc ôn luyện bài vở.
Cô đưa mắt xuống dưới dãy bàn chót:
– Cô đặc biệt biểu dương sự tiến bộ vượt bật của em Lâm và Dỗ Lễ. Cô nghĩ sực học của Lâm và Dỗ Lễ không phải là yếu, chỉ tại hai em lơ là. Khi nào hai chịu chăm chú, kết quả sẽ đổi khác ngay.
Lâm và Đỗ Lễ được cô chủ nhiệm khen, mặt đứa nào đứa nấy như nở hoa. Mấy đứa bàn trên nghoảnh đầu ngó xuống khiến tụi nó vừa hãnh diện lại vừa thèn thẹn.
So với Đỗ Lễ, thằng Lâm sung sướng hơn nhiều. Trước nay nó mang tiếng là thủ lĩnh băng “tứ quậy”, tòan là bị thầy cô la rầy, quở trách. Mà ngay trong băng “tứ quậy”, điểm học tập của nó bao giờ cũng thấp hơn Hải quắn. Tháng này nó qua mặt Hải quắn một cái vù, nhảy một lúc mười mấy bậc, suýt đứng vào hàng ngũ “top-ten” chứ đâu phải đùa.
Ruột nở từng khúc nhưng ngoài mặt Lâm vẫn thản nhiên. Thậm chí khi Quới Lương huých cùi chỏ vào hông nó tỏ ý chúc mừng, nó vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đến phát ghét, làm như ta đây được thầy cô khen ngợi là chuyện bình thường, chẳng việc gì phải quýnh lên.
Chỉ có Minh Vương là toét miệng cười hể hả. Minh Vương là tổ trưởng tổ 5, “sếp” của thằng Lâm và Đỗ Lễ. Cả lớp chỉ có tổ nó được cô Vĩnh Bình biểu dương, mà biểu dương một lúc tới những hai đứa, bảo nó không toét miệng ra đến mang tai sao được!
Trong khi Minh Vương hào hứng bao nhiêu thì thằng Tần tổ trưởng tổ 1 xuôi xị bấy nhiêu.
Sau khi biểu dương những đứa tiến bộ, cô Vĩnh Bình bắt đầu nhắc đến những đứa lẹt đẹt. Mà lẹt đẹt nhất trong những đứa lẹt đẹt không ai khác hơn là Hiền Hòa.
Cô Vĩnh Bình cau mày:
– Cô không hiểu sao Hiền Hòa bỗng dưng học tập sút kém đến thế! Mới tháng trước còn xếp hạng 8, tháng này đã tụt xuống hạng chót rồi.
Đúng là con nhỏ này tuột dốc không phanh! Tần lẩm bẩm than thở và cúi gầm đầu, cố tránh tia nhìn xoi mói của cô giáo.
Nhưng cô Vĩnh Bình đâu cần đợi thằng Tần ngẩng mặt lên. Cô gọi:
– Tần!
Tiếng cô giáo làm thằng Tần giật bắn như chạm phải điện:
Nó nơm nớp đứng dậy:
– Dạ.
– Bạn Hiền Hòa hôm nay nghỉ học vì lý do gì em có biết không ?
Tần lí nhí:
– Thưa cô, không ạ.
Cô Vĩnh Bình ngưng một lát, rồi hỏi tiếp:
– Tháng vừa rồi bạn Hiền Hòa có bị ốm đau gì không ?
– Thưa cô, em không biết ạ.
Cô Vĩnh Bình vẫn chăm chú nhìn Tần:
– Thế tại sao bạn Hiền Hòa bị liên tiếp bốn điểm 2, em có biết không ?
Tần nuốt nước bọt:
– Thưa cô, em không biết ạ.
Giọng cô Vĩnh Bình càng lúc càng lạnh băng:
– Em là tổ trưởng mà sao cái gì em cũng không biết hết vậy ?
Tần toát mồ hôi trán, lắp bắp:
– Dạ, thưa cô em… không biết ạ.
Trước lời đối đáp ấm ớ của Tần, dưới các dãy bàn lập tức vang lên những tiếng cười rúc rích. Còn ở trên bảng, cô Vĩnh Bình đang không biết nên cười hay nên khóc. Trán cô nhăn lại một cách khổ sở.
Thằng Dưởng thấy nguy liền thò chân qua đạp thằng Tần một cái.
Bị một cú đạp đau điếng, Tần bừng tỉnh:
– À quên, thưa cô… việc đó thì em biết ạ:
Cô Vĩnh Bình cố trấn tĩnh:
– Việc đó là việc gì ?
– Việc tại sao bạn Hiền Hòa bị điểm 2 đó cô.
– Tại sao ?
Tần hít vào một hơi:
– Thưa cô sở dĩ bạn Hiền Hòa bị tới bốn điểm 2 trong tháng vừa qua là do bạn ấy làm bài và trả bài không được ạ.
Lần này thì tụi bạn trong lớp không kềm được nữa. Những tiếng cười rúc rích khi nãy nhanh chóng biến thành những tràng cười ngặt nghẽo.
Lớp học bỗng chốc náo nhiệt như cái chợ khiến thằng Tần tâm thần vốn bất định càng thêm lo lắng.
Nhìn lên chỗ cô Vĩnh Bình đứng, thấy cô cũng đang nhếch môi như muốn cười, Tần phát hoảng:
– Thưa cô, em nói thật đấy ạ.
Khổ thân thằng Tần, nó càng rối rít thanh mình, tụi bạn càng cười dữ.
Cô Vĩnh Bình chán nản thấy rõ. Cô gõ viết xuống bàn:
– Các em trật tự nào!
Rồi quay sang Tần, cô lắc đầu:
– Em ngồi xuống đi!
Tần ngồi xuống, cảm thấy dưới mông mình không phải là chiếc ghế mọi bửa mà là một tổ kiến lửa.
Cô Vĩnh Bình nhìn lướt qua Xuyến Chi, Vành Khuyên và nhỏ Hạnh, trầm giọng:
– Cô nghĩ các em trong ban cán sự lớp nên lưu tâm hơn nữa đến trường hợp của bạn Hiền Hòa! Các em cần tìm hiểu xem bạn Hiền Hòa gặp khó khăn gì, nếu cần thì báo cáo lại với cô!
May cho Minh Vương, nó là thành viên trong ban cán sự lớp nhưng vì ngồi tít dưới bàn chót nên cô Vĩnh Bình không nhìn thấy. Nếu bắt gặp ánh mặt phiền muộn của cô giáo trong lúc này, hẳn niềm vui về sự tiến bộ của hai tổ viên Lâm và Đỗ Lễ trong lòng nó sẽ sút giảm quá nữa.
Nhỏ Xuyến Chi nghe cô chủ nghiệm quở trách, vội đứng dậy, lễ phép:
– Thưa cô, tụi em sẽ làm theo những gì cô dặn ạ.
Lúc ngồi xuống, nó khẽ quay đầu ném về phái nhỏ Hạnh một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Cái nhìn của Xuyến Chi khiến nhỏ Hạnh nhăn mặt. Nhỏ Hạnh là lớp phó học tập, dù muốn dù không cũng không thể từ chối trách nhiệm của mình trong chuyện này.
Thật ra, không đợi cô Vĩnh Bình nhắc nhở, khi thấy nhỏ Hiền Hòa tự dưng bị liên tiếp mấy con 2, nhỏ Hạnh đã tự động đến gặp thằng Tần để tìm hiểu nguyên nhân nhưng chả thu lượm được gì. Tần ù ù cạc cạc, nghe nhắt tới Hiền Hòa mặt lại xụ xuống một đống, rõ chán!
Nhưng nhỏ Hạnh chán thằng Tần thì cứ chán, còn lớp phó học tập gặp tổ trưởng tổ 1 để thi hành nhiệm vụ thì cứ phải gặp. Giờ ra về, nhỏ Hạnh nói với Tần:
– Tần đưa cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa đây cho Hạnh!
Tần trố mắt:
– Chi vậy ?
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
– Hạnh sẽ đem đến nhà cho Hiền Hòa.
– Sao tự dưng Hạnh siêng quá vậy ? – Tần thắc mắc – Hiền Hòa đâu có thuộc tổ 4!
– Hạnh muốn gặp Hiền Họa
Thằng Tần tính hỏi nữa nhưng sực nhớ đến nhiệm vụ cô Vĩnh Bình vừa giao cho ban cán sự lớp, nó làm thinh, lục cặp lấy cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa chìa ra:
– Nè.
Năm ngoái nhỏ Hạnh từng đến nhà Hiền Hòa một hai lần nên nó vẫn còn nhớ đường đi. Thoạt đầu nhỏ Hạnh định rủ Tiểu Long và Quý ròm đi chung cho vui nhưng đến phút chót nó bỗng thay đổi ý định.
Chưa biết Hiền Hòa gặp phải chuyện gì, tự nhiên kéo một lô một lốc tới thì quá xá đường đột. Hiền Hòa chơi thân với thằng Tần trước nay, Tần lại là tổ trưởng của nó, vậy mà nó nhất quyết không hé răng, hẳn nó phải có một tâm sự gì khó nói lắm. Và cái tâm sự đó chắc phải nặng nề đến mức nó không còn tâm trí đâu để quan tâm đến chuyện bài vở. Chứ nếu không, một đứa chăm chỉ như Hiền Hòa không thể nào đột ngột học hành suốt kém như vậy được. Nhỏ Hạnh vừa đi vừa băn khoăn nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà bạn.
Đó là một căn nhà nhỏ, nhưng phía trước có một khoảnh sân rộng. Cây nhãn đầu hè phủ bóng mát rượi xuống những khóm hoa trồng rải rác dọc lối vào nhà.
Cánh cổng sát song thưa với chiếc ống khóa to đùng lúc này đang chắn ngang trước mũi nhỏ Hạnh. Nó nhìn qua chấn song, ngạc nhiên thấy nhà bên trong cửa đóng im ỉm.
– Sao lạ thế nhỉ ? Giờ này lẽ ra phải có người ở nhà chứ ?
Nhỏ Hạnh chau mày lẩm bẩm. Hiền Hòa hôm nay không đến lớp, sao chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Còn ba mẹ Hiền Hòa nữa. Hiền Hòa là con một, nhà chỉ có ba người nhưng vào giờ cơm sao chẳng thấy ai thấp thoáng ? Hay hôm nay gia đình Hiền Hòa có sự kiện gì đặc biệt, cả nhà kéo nhau ra quán ?
Đầu xoay tít với bao nhiêu câu hỏi, nhỏ Hạnh đứng thần người một lúc, rồi chẳng tìm ra câu trả lời nào thỏa đáng, nó tặc lưỡi một cái và lủi thủi quay gót.
Nhưng vừa đi được một quãng, nhỏ Hạnh chợt sững lại. Nó phát hiện ra Hiền Hòa đang từ xa chạy tới.
Hiền Hòa đi đâu về thế nhỉ ? Nhỏ Hạnh tự hỏi và tò mò nhìn bạn, thấy trong giỏ xe phía trước có một cái ga-mên nhiều ngăn. Như vậy là Hiền Hòa vừa đêm cơm cho ai đó.
Hiền Hòa không trông thấy nhỏ Hạnh. Nó đạp từng vòng xe với dáng điệu uể oải, lười nhác.
– Hiền Hòa! – Nhỏ Hạnh gọi.
Nghe có người gọi tên mình, Hiền Hòa giật mình ngơ ngác quanh. Bắt gặp nhỏ Hạnh đang đứng bên đường, mặt nó thoáng biến sắc.
Nó ngoặt xe sát lề và rà chân xuống đường:
– Hạnh đi đâu đây ?
Nhỏ Hạnh đẩy gong kính trên sống mũi, hắng giọng:
– Mình đem sổ liên lạc tới cho bạn.
– Sao Hạnh lại đem sổ cho Hiền Hòa ? – Hiền Hòa lộ vẻ ngạc nhiên – Hạnh có chung tổi với Hiền Hòa đâu!
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Không chung tổ nhưng chung lớp.
Hiền Hòa vẻ như muốn chấm dứt câu chuyện. Nó chìa tay ra:
– Thế Hạnh đưa cuốn sổ đây.
– Gì mà gấp thế! – Nhỏ Hạnh nheo mắt – Bộ bạn không định mời mình vô nhà sao ?
Hiền Hòa từ chối khéo:
– Hôm nay mình bận lắm.
Dường như đoán trước thái độ của Hiền Hòa, nhỏ Hạnh chẳng chút bất bình. Nó liếc về phía cánh cổng:
– Sao nhà bạn giờ này vắng thế ?
– Ừ.
Câu trả lời cụt ngủn của Hiền Hòa chẳng xác nhận điều gì cả.
– Ba bạn đi làm trưa không về à ? – Nhỏ Hạnh vẫn tiếp tục thắc mắt nhìn cái gà mên trong giỏ xe – Mẹ bạn ốm phải không ?
Hiền Hòa Nhìn theo ánh mắt của nhỏ Hạnh, vẫn giọng thờ ơ:
– Ừ.
Nhỏ Hạnh gật gù:
– Hèn gì dạo này bạn không có thì giờ học bài.
Hiền Hòa không nói gì, chỉ nhìn nhỏ Hạnh chờ đợi.
Nhỏ Hạnh hiệu ý, thò tay vô cặp rút cuốn sổ liên lạc ra:
– Nè.
– Cảm ơn Hạnh. Hiền Hòa vào nhà đây.
Nói xong, Hiền Hòa bỏ cuốn sổ vào giỏ xe và quay lưng đạp xe đi.
Nhỏ Hạnh đứng nhìn theo Hiền Hòa, ngạc nhiên thấy bạn không vui. Chắc nó đang buồn mẹ ốm! Nhỏ Hạnh bâng khuâng nghĩ, nó bứt một chiết lá ven đường ngậm trên môi, rảo bước về nha.
Chương 6
Nhỏ Hạnh vừa ngủ trưa dậy đã nghe tiếng chuông cửa. Nó chưa kịp leo xuống khỏi gác đã thấy thằng Tùng thò đầu lên, lấp ló phía sau là Tiểu Long và Quý ròm.
Quý ròm ngồi xuống ghế, thở dài:
– Hạnh lại làm công chúa ngủ trong rừng hở ?
– Ngủ trong nhà chứ không phải ngủ trong rừng!
Vừa đáp, nhỏ Hạnh vừa đáp xuống cầu thang, đi rửa mặt.
Thằng Tùng nhìn hai ông anh:
– Lâu lắm không thấy anh Quý và anh Tiểu Long ghé chơi.
Quý ròm nheo mắt:
– Tao muốn ghé lắm, ngặt nỗi mày tham ăn quá!
Lời bình phẩm của Quý ròm làm Tùng thô lố mắt:
– Em tham ăn hồi nào ?
Quý ròm nhún vai:
– Tao chưa ăn được quả ổi nào trong vườn nhà mày.
– Tưởng gì! – Tùng chép miệng – Em cũng thế thôi! Từ ngày cây ổi và cây tre dời xuống sân nhà cô Bốn Loan, em cũng đâu có ăn được quả nào. Thằng Hưng sún vặt sạch, ngay từ khi quả đang còn non…
Nhỏ Hạnh thò đầu lên:
– Em đừng đổ hết tội trạng cho Hưng sún. Chị thấy cả hai đứa đều thi nhau phá phách nè.
– Tại nó chứ bộ! – Tùng phụng phịu – Nó vặt trước, em cản không được mới sốt ruột làm theo.
Quý ròm nhìn Tùng:
– Thôi, tao xác nhận mày không tham ăn, đồng ý chưa ?
Tùng tươi hơn hớn:
– Đồng ý.
Quý ròm hất hàm:
– Đồng ý thì xuống nhà chơi với con Tai To đi, để chỗ cho người lớn làm việc.
Bị ông anh đuổi thẳng, Tùng xịu mặt, nụ cườii vừa vẽ ra trên môi lập tức tắt ngóm. Nó liếc nhỏ Hạnh một cái rồi vùng vằng lại chỗ đầu cầu thang.
Nhỏ Hạnh không can thiệp vào mệnh lệnh của Quý ròm, nhưng khi Tùng vừa khuất khỏi sàng gác, nó quay qua nhìn bạn:
– Dạo này Quý giỏi bắt nạt trẻ con quá há ?
Quý ròm tặc lưỡi:
– Tôi chỉ không muốn nó nghe chuyện riêng tư của Hiền Hòa thôi.
– Chuyện riêng tư ? – Nhỏ Hạnh tròn mắt – Chuyện riêng tư gì ?
Tới phiên Quý ròm ngơ ngác:
– Chứ không phải hồi trưa Hạnh ghé nhà Hiền Hòa sao ?
Nhỏ Hạnh gật đầu:
– Hạnh có ghé.
– Thế Hạnh không gặp Hiền Hòa sao ?
– Hạnh có gặp.
– Thế Hạnh có trò chuyện với nó không ?
– Có.
– Có trò chuyện chẳng lẽ Hạnh không khám phá ra tại sao Hiền Hòa tự dưng học kém đi à ?
Nhỏ Hạnh lắc mái tóc:
– Chuyện đó thì Hạnh biết rồi.
Không đợi Quý ròm hỏi, nhỏ Hạnh nói luôn:
– Mẹ Hiền Hòa ốm, phải nằm viện. Hiền Hòa lo chăm sóc mẹ nên không có thì giờ coi đến bài vở.
Quý ròm toét miệng cười:
– Thì đó chính là chuyện riêng tư đấy!
Tiểu Long đột ngột lên tiếng hỏi:
– Sao Hạnh biết mẹ Hiền Hòa nằm viện ?
Nhỏ Hạnh chép miệng:
– Thật ra lúc Hạnh đến thì nhà Hiền Hòa cửa nẻo đóng kín mít. Đến khi Hạnh quay đi mới thấy Hiền Hòa đạp xe về, chở theo một cái gà miên. Hạnh hỏi mẹ bạn ốm phải không, Hiền Hòa gật đầu.
Quý ròm ngạc nhiên:
– Thế rốt cuộc Hạnh không vào nhà à ?
– Không! Hạnh đòi vào chơi nhưng chả hiểu sao Hiền Hòa có ý không thích.
– Thế thì lạ thật! – Quý ròm cắn môi.
Nhỏ Hạnh cau mày:
– Hạnh cũng thấy là lạ nhưng không đóan được nguyên nhân.
Tiểu Long không thấy ai hỏi ý kiến mình, liền nhún vai:
– Tôi chẳng thấy có gì lạ cả. Mẹ ốm, Hiền Hòa buồn quá nên không muốn trò chuyện với bạn bè đó thôi!
– Hạnh không nghĩ thế! – Nhỏ Hạnh khẽ lắc đầu – Hạnh nghĩ ngược lại cơ. Chính vì buồn quá nên cần phải có bạn bè bên cạnh cho đỡ buồn.
Đang nói, nhỏ Hạnh chợt “à” lên một tiếng:
– Còn chuyện này nữa.
Tiểu Long và Quý ròm cùng buột miệng:
– Chuyện gì ?
– Hiền Hòa ở nhà một mình. Chả thấy ba Hiền Hòa đâu cả.
Quý ròm thở đánh thượt:
– Có thế mà cũng nói! Có thể ba Hiền Hòa buổi trưa ở lại cơ quan. Cũng có thể ông đang ở trong bệnh viện.
– Dĩ nhiên Hạnh cũng nghĩ như Quý. Nhưng không hiểu sao thái độ của Hiền Hòa lại khiến Hạnh có cảm giác đó là sự vắng mặt không bình thường.
Câu nói của nhỏ Hạnh khiến Quý ròm đâm lo. Nó nhìn Hạnh, ngờ ngợ:
– Ý Hạnh muốn nói là…
Nhỏ Hạnh không trả lời thẳng câu hỏi của Quý ròm. Nó khoát tay:
– Hạnh nghĩ ra cách rồi. Tôi nay Hạnh sẽ gọi điện thoại cho Hiền Hòa.
Quý ròm chứng tỏ nó là người siêu thông minh:
– Để xem ba Hiền Hòa buổi tối có nhà không chứ gì ?
Tiểu Long nghe Quý ròm và nhỏ Hạnh đối đáp, chả hiểu ất giáp gì. Đầu nó hết quay bên này lại ngoảnh bên kia:
– Mấy bạn nói chuyện gì thế ? Tại sao ba Hiền Hòa buổi tối lại không có nhà ?
Quý ròm nheo mắt nhìn bạn:
– Đó là Hạnh nghi thế thôi!
Tiểu Long vò đầu:
– Các bạn cho là ba Hiền Hòa bỏ nhà đi đâu à ?
– Đại khái là vậy!
Quý ròm mỉm cười. Và nó đứng lên:
– Bọn này về đây!
Nhỏ Hạnh gật đầu:
– Các bạn yên chí đi! Tối nay Hạnh sẽ biết phỏng đóan của mình có đúng hay không ?
Nhỏ Hạnh nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng sáng hôm sau đến lớp gặp Tiểu Long và Quý ròm, nó thở dài xuôi xị:
– Chả có kết quả gì cả!
Quý ròm ngạc nhiên:
– Tôi hôm qua bạn không gặp Hiền Hòa sao ?
– Gặp.
– Thế bạn ngần ngừ không dám hỏi à ?
– Có hỏi. Nói chuyện một hồi, Hạnh đột ngột hỏi “Ba bạn đi vắng à ?”…
Tiểu Long sốt ruột chen ngang:
– Thế Hiền Hòa đáp sao ?
– Hiền Hòa nói “Không. Ba mình đang ở nhà”. Thế là Hạnh không biết nói gì nữa. Chẳng lẽ Hạnh nói cho Hạnh gặp ba của bạn ?
Trong khi Quý ròm cau mày trầm ngâm thì Tiểu Long khịt mũi:
– Như vậy thì không có gi đáng lo!
Quý ròm nhún vai:
– Vẫn đáng lo như thường!
– Đáng lo chuyện gì ?
Quý ròm khẽ đưa mắt qua dãy bàn Hiền Hòa ngồi, hạ giọng:
– Đáng lo ở chỗ tụi mình không biết Hiền Hòa nói thật hay nói dối.
Tiểu Long ngơ ngác:
– Ý mày muốn bảo ba Hiền Hòa không có nhà nhưng Hiền Hòa vờ nói có ư ?
– Có thể như thế lắm!
Tiểu Long ngờ nghệch:
– Tại sao Hiền Hòa phải làm như vậy ?
Nhỏ Hạnh chậm rãi:
– Chẳng ai muốn người ngoài biết chuyện lục đục trong gia đình mình. Hiền Hòa cũng thế.
Tiểu Long dường như sợ Quý ròm và nhỏ Hạnh chưa biết mình ngợ nghệch, lại giương mắt ếch:
– Đã vậy mình cố tâm tìm hiểu chuyện người ta muốn che giấu làm chi ?
Nhỏ Hạnh tặc lưỡi:
– Bởi vì chuyện đó ảnh hưởng đến việc học tập của Hiền Hòa.
Quý ròm bổ sung:
– Mình phải tìm hiểu để nghĩ cách giúp bạn, hiểu chưa hở ngốc ?
Nhỏ Hạnh chợt “a” lên một tiếng khiến Quý ròm giật mình:
– Gì thế ?
Nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗ trán:
– Hạnh nghĩ ra cách rồi. Hạnh sẽ nhờ ba Hạnh gọi điện thoại đến nhà Hiền Hòa.
Quý ròm gục gặc đầu:
– Tuyệt! Đơn giản thế mà tôi không nghĩ ra!
Tối đó ăn cơm xong, Quý ròm và Tiểu Long kéo đến nhà nhỏ Hạnh.
Ba nhỏ Hạnh nhấc điện thoại:
– A lô!
Tiếng Hiền Hòa ở đầu dây bên kia:
– Thưa, bác cần gặp ai ạ ?
Không biết ba Hiền Hòa tên gì, ba nhỏ Hạnh lúng túng đưa mắt nhìn bọn trẻ.
Nhưng bọn Quý ròm cũng chẳng khá gì hơn. Đứa nào đứa nấy thuỗn mặt ngơ ngác. Đến lúc này, nhỏ Hạnh mới biết mình lơ đễnh quá. Tên ba mẹ Hiền Hòa có trong cuốn sổ liên lạc nhưng nó không để ý.
Nhưng ba nhỏ Hạnh không hỏ là nhà báo. Ông chỉ bối rối một thoáng rồi nhanh chóng tìm ra lối thoát:
– Cháu cho bác gặp ba cháu một chút!
Tiểu Long, Quý ròm, nhỏ Hạnh ba cái miệng đồng loạt thở phào. Và lập tức bai cái mũi nín thở, sáu cái tai dỏng lên lắng nghe tiếng trả lời của Hiền Hòa vọng ra từ ống nghe:
– Thưa bác, tối nay ba cháu trực ở cơ quan ạ.
– Cảm ơn cháu nhé.
Ba nhỏ Hạnh buông máy, quay lại nhìn bọn trẻ:
– Thế là ba của bạn Hiền Hòa không có nhà rồi.
Tiểu Long thở dài:
– Thì ra Quý và Hạnh đã đóan đúng.
Nhỏ Hạnh chép miệng:
– Nhưng làm sao biết được lần này Hiền Hòa không nói dối ? Chắc gì ba nó đi trực ở cơ quan.
Ba nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Muốn kiểm tra chuyện đó không có gì khó!
Nói xong, trước những cặp mắt tò mò của bọn trẻ, ba nhỏ Hạnh bỏ đi ra nhà sau.
Lát sau, ông đi lên cùng mẹ nhỏ Hạnh.
Mẹ nhỏ Hạnh mỉm cười với Tiểu Long và Quý ròm rồi đi thẳng lại chỗ đặt máy điện thoại.
Bà nhấc mấy:
– A lô!
Vẫn tiếng Hiền Hòa ở đầu dây bên kia, vẫn với câu hỏi lễ phép:
– Thưa, bác cần gặp ai ạ ?
Mẹ nhỏ Hạnh đáp bằng giọng nhẹ nhàng:
– Bác cùng chung cơ quan với ba cháu. Bác muốn gặp ba cháu có chút việc.
Dù đề phòng hết sức cẫn thận, Hiền Hòa vẫn còn quá khờ để biết đuợc đây là chiếc bẫy của bọn Quý ròm. Nghe mẹ nhỏ Hạnh xưng là người làm chung cơ quan với ba nó, nó bèn thay đổi câu trả lời.
– Thưa bác, ba cháu đi dự đám cưới không có nhà ạ! – Hiền Hòa đáp một cách bình tĩnh.
Cám ơn cháu.
Mẹ nhỏ Hạnh gác máy, cười với bọn trẻ một cái rồi quay gót.
– Thế là rõ rồi! – Nhỏ Hạnh nhìn hai bạn, giọng đượm âu lo – Ba Hiền Hòa không đến cơ quan, cũng không đi dự đám cưới.
Tiểu Long chớp mắt:
– Hay là ba nó vào bệnh viện ?
Quý ròm nhún vai:
– Nếu ba nó vào bệnh viện thì chẳng việc gì nó phải nói quanh như thế!
Lý lẽ Quý ròm đưa ra vững chắc đến mức Tiểu Long hết ham góp ý. Nó trở lại là thằng Tiểu Long hay hỏi:
– Thế ba Hiền Hòa đi đâu ?
– Thôi, các cháu bàn cách giúp bạn đi nhé! Ba nhỏ Hạnh nói, và khoan thai bước vô phòng làm việc, dường như ông rất tin tưởng vào bọn Quý ròm.
Còn lại ba đứa, Quý ròm nhìn nhỏ Hạnh:
– Tính sao đây Hạnh ?
Nhỏ Hạnh trầm ngâm đáp:
– Có lẽ bọn mình phải đến nhà Hiền Hòa.
– Chi vậy ? – Tiểu Long hỏi.
Giọng nhỏ Hạnh đượm bâng khuâng:
– Ba đi vắng, mẹ nằm viện, Hiền Hòa phải vừa làm vệc nhà, vừi tới lui chăm sóc mẹ nên không có thì giờ học bài. Mình phải tới đó giúp Hiền Hòa một tay.
Tiểu Long băn khoăn:
– Nhưng Hiền Hòa không muốn tiếp bọn mình kia mà ?
– Không tiếp thì kệ nó! – Quý ròm thản nhiên.
– Kệ sao được mà kệ! Nó không chịu mở cổng thì bọn mình chỉ có nước khóc.
Quý ròm nhếch môi:
– Mày yên chí. Tao sẽ có cách.
Hiền Hòa có tài thánh mới biết được “âm mưu” của Quý ròm.
Chiều đó, nó đang lui cui quét sân bỗng nghe có tiếng ồn ào trước cổng, liền dừng chổi ngó ra.
Nó nhìn thấy ba ông nhãi mặt mày bặm trợn đang rượt đuổi một ông nhóc ốm nhom. Bốn ông mãnh rượt nhau ngoài đường, hò hét ỏm tỏi.
Ra là một đám đánh nhau! Hiền Hòa lẩm bẩm, nhưng ngay lúc định cúi xuống quét tiếp, mắt nó bỗng trố ra.
Khi ông nhóc nhỏ con bị ba đối thủ chặn đầu và ép sát vào lề đường, Hiền Hòa sửng sốt nhận ra ông nhóc đó chính là Quý ròm.
Quý làm gì mà bị bọn kia vây đánh vậy kìa ? Hiền Hòa hoang mang tự hỏi và nơm nớp quan sát diễn tiến trước mặt, bụng loay hoay tìm cách cứu bạn.
Nhưng Hiền Hòa không phải là đứa lanh lẹ, lại kém mưu mẹo. Nó gãi đầu cả buổi, vẫn không nghĩ ra được kế nào, và trong khi nó cúi đầu nhăn mày nhíu trán thì Quý ròm đã bị ba đứa kia nện cho tối mày tối mặt.
Lúc Hiền Hòa ngẩng lên, Quý ròm đang bị ba ông nhóc to như ba con gấu kia cỡi lên người. Thế là không buồn nghĩ ngội thêm nữa, Hiền Hòa hấp tấp nhào ra chỗ cánh cổng, miệng hét tướng:
– Dừng tay lại! Không được đánh nhau! Tôi kêu công an bây giờ!
Vừa la, Hiền Hòa vừa lấy xâu chìa khóa trong túi tra vào ổ, lật đật mở cổng.
Nhưng khi nó ra tới bên ngoài, ba “thủ phạm” chỉ còn là ba chấm nhỏ ở cuối đường. Quý ròm thì vẫn đang nằm bẹp dưới đất.
Hiền Hòa bước lại gần bạn, cúi đầu hỏi:
– Quý đau lắm hở ?
Quý ròm đáp lời Hiền Hòa bằng tiếng rên rỉ thảm thiết trong cổ họng, y như một người sắp chết tới nơi.
Tiếng rên của Quý ròm khiến Hiền Hòa xanh mặt. Nó ngồi xổm xuống cạnh bạn:
– Quý đau ở chỗ nào đâu ?
Quý ròm chỉ tay vào đầu, miệng vẫn không ngừng phát ra những âm thanh thê lương rùng rợn.
Hiền Hòa đỡ lưng Quý ròm, lo lắng:
– Quý cố đứng lên đi. Để Hiền Hòa dìu Quý vô nhà xức đầu.
Chỏi tay một hồi, Quý ròm mới lồm cồm đứng dậy được. Rồi tựa bai vào Hiền Hòa, nó cà nhắc bước chân qua cổng, bụng mở cờ như vư`a bước qua khải hòan môn.
Hiền Hòa vừa dìu bạn vừa hỏi:
– Tụi nó là ai vậy ?
Quý ròm lắc đầu:
– Tôi không biết. Tôi đang đi chơi cùng Tiểu Long và Hạnh, bỗng bị một đám năm, sáu đứa chặn lại xin tiền, tôi mắng tụi nó, thế là tụi nó rượt tôi chạy lòng vòng tới đây…
– Thế Tiểu Long và Hạnh đâu ?
Quý ròm liếc mắt ra phía sau:
– Tiểu Long và Hạnh đang giằng co với hai đứa còn lại.
Hiền Hòa bặm môi:
– Các bạn gặp phải băng du côn chuyên trấn lột học trò rồi.
Quý ròm gật đầu:
– Tụi nó dữ tợn lắm.
Hiền Hòa phụ họa:
– Lại hung ác nữa.
– Ừ, tụi nó đánh đập chẳng nương tay gì cả!
Quý ròm ngoài miệng lên án bọn trấn lột tơi tả nhưng trong bụng thì cười thầm. Quý ròm cười thầm cũng phải, có là Khổng Minh tái thết họa may Hiền Hòa mới biết được ba hung thần thấn lột kia là Vân Châu, Bò Lục và Lam Trường, ba đứa bạn của Quý ròm.