Kính vạn hoa - Tập 33 - Họa Mi Một Mình

Chương 4Tập 33 - Họa Mi Một Mình -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 33 – Họa Mi Một Mình – Chương 4: Tập 33 – Họa Mi Một Mình –

Chương 7
Trong khi Hiền Hòa đi lấy dầu, Quý ròm ngồi chễm chệ trên xalông đảo mắt nhìn quanh âm thầm dò xét. Quả như nhỏ Hạnh nói, nhà Hiền Hòa vắng tanh vắng ngắt. Ngoài nó ra, chả có một ai.
Một lát, Hiền Hòa cầm chai dầu ra:
  – Quý đau chỗ nào đầu ?
 Quý ròm chỉ đại vô trán:
  – Chỗ này nè!
Hiền Hòa thấm dầu lên ngón tay rồi xoa nhè nhẹ vô chỗ thằng ròm chỉ:
  – Quý chịu đau một chút nhé!
  – Hiền Hòa cứ xức đi! Không sao đâu!
  Tuy nói vậy, Quý ròm vẫn luôn miệng hít hà, ra vẻ ta đây bị bầm dập ghê lắm.
Thình lình có tiếng reo vang lên từ ngoài cổng:
 – Ê, Quý kìa!
  Hiền Hòa ngoảnh ra, thấy nhỏ Hạnh và Tiểu Long đang vịn song sắt nhìn vào:
  Quý ròm mỉm cười với Hiền Hòa:
 – Các bạn ấy thoát được rồi, may quá!
  Rồi không đợi Hiền Hòa có ý kiến, Quý ròm quay ra cổng, đưa tay ngoắt:
– Tiểu Long, Hạnh, mấy bạn vô đây đi!
  Kế hoạch diễn ra suôn sẻ khiến Quý ròm hào hứng quá. Trong một thoáng, nó tưởng nó là chủ nhà. Nó tưởng Hiền Hòa chỉ là khách đến chơi.
Chỉ đến khi Tiểu Long nhún vai chỉ tay vô chiếc ổ khóa, Quý ròm mới sực nhớ ra thân phận của mình, liền day sang Hiền Hòa cầu cứu.
 – Để Hiền Hòa ra mở cổng! – Hiền Hòa nhoẻn miệng cười và cầm xâu chìa khóa đi ra.
 Lát sau, Tiểu Long và nhỏ Hanh đã ngồi xuống cạnh Quý ròm.
Hiền Hòa nhình hai người bạn mới đến, lo lắng hỏi:
  – Tiểu Long và Hạnh có bị xây xát gì không ?
 Tiểu Long quên béng mất vai kịch đang diễn, mắt trố lên ngơ ngác:
 – Xây xát gì ?
 Nhỏ Hạnh hoảng hốt cướp lời:
– Ờ, lúc đó có xe tuần tiểu của công an đi ngang nên bọn kia chạy mất. Nhờ vậy mà tụi này bình yên vô sự.
  Quý ròm sờ tay lên trán, ca cẩm:
– Chỉ có cái thân ròm này là xui.
  Nhỏ Hạnh nheo mắt:
 – Chứ thế võ Oshin của Quý đâu rồi ?
– Oshin với chả Oshin! – Quý ròm nhăn mặt – Nếu lúc đó Hiền Hòa không can thiệp kịp thời, e rằng giờ này tôi đã nằm bó bột trong bệnh viện rồi cũng nên.
Nghe đến hai chữ “bệnh viện”, Hiền Hòa chợt “a” lên một tiếng:
– Chết rồi! Hiền Hòa phải làm cơm đem cho mẹ.
  Nói xong, nó ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp.
  Nhưng Hiền Hòa mới đổ gạo vô nồi chưa kịp vo đã thấy nhỏ Hạnh đứng sau lưng:
  – Bạn lên nhà học bài đi! Để đó Hạnh nấu giùm cho!
 Vừa nói nhỏ Hạnh vừa đỡ lấy chiếc nồi trên tay bạn.
Hiền Hòa lưỡng lự:
  – Kỳ quá! Hạnh tới chơi, ai lại bắt Hạnh đi nấu cơm!

Nhỏ Hạnh liếc bạn:
– Hiền Hòa khách sáo quá! Ba bạn đi công tác, mẹ bạn ốm nằm viện, bọn này giúp bạn một tay không được sao!
  Hiền Hoà tính tiếp tục phản đối nhưng thấy nhỏ Hạnh đã ngồi xuống sàn và đưa tay mở vòi nước, nó đứng ngẩn một lúc rồi lúng túng chùi tay vào ống quần:
– Thế Hạnh nấu cớm giùm Hiền Hòa nhé! Mình phải đi quét nốt cái sân rồi mới ngồi học được!
  Nhưng Hiền Hòa lên đến nơi đã nghe tiếng chổi loẹt quẹt ngoài sân vọng vào. Nó ngạc nhiên thò đầu ra:
– Tiểu Long, bạn làm gì vậy ? Để đó cho Hiền Hòa!
Tiểu Long chống chổi ngoái đầu lại và toét miệng cười:
– Cái sân này tôi quét nhoáng là xong ấy mà! Bạn đi học bài đi!
Hiền Hòa định chạy ra giành lấy cây chổi nhưng chợt nghe cay cay nơi mắt, nó bèn đứng im.
  Tiểu Long vờ như không biết Hiền Hòa vẫn còn đứng đó, cứ thản nhiên đưa từng nhát chổi, miệng không ngừng ông ổng “Tình bằng có cái trống cơm. Khen ai khéo vỗ ố mấy bông mà nên bông… ố mấy bông mà nên bông…”.
  Bài hát của Tiểu Long làm Hiền Hòa nhớ tới Dưỡng, bất giác nó nhoẻn miệng cười và nhẹ bước quay vào.
Nó ngồi vào bàn, vừa lật tập ra, Quý ròm đã mon men lại gần, sốt sắng:
  – Chỗ nào Hiền Hòa chưa hiểu, cứ nói với tôi, tôi chỉ cho!
  Được “thần đồng toán” Quý ròm “phụ đạo” là mơ ước của bất cứ học sinh nào, tất nhiên trừ Tiểu Long. Tiểu Long từng thọ giáo sư phụ Quý ròm, từng bị sư phụ quát cho xanh mặt đến bây giờ nhớ lại vẫn còn hãi.
Nhưng nhỏ Hiền Hòa không phải là Tiểu Long, sư phụ Quý ròm đâu nỡ áp dụng “bạo lực” trong khi giảng dạy.
 Hiền Hòa thấy Quý ròm tự nguyện kèm cặp cho mình thì cảm động lắm. Gần hai tuần nay, thời giờ không có, bụng dạ lại rối bời, nó không màng rớ tới tập vở.
Hôm nay nếu bọn nhỏ Hạnh không bất ngờ xuất hiện và gánh vác giùm việc nhà cho nó, chắc Hiền Hòa cũng chẳng buồn liếc mắt vô tập.
  Hiền Hòa lật cuốn tập vật lý, ngay bài “Đinh luật Ôm”, ngước nhìn Quý ròm:
 – Quý giảng lại bài này cho Hiền Hòa đi!
Quý ròm là chúa nghịch, thấy bài “Định luật Ôm” thì ngứa miệng lắm. Gặp lúc khác, chắc nó không bỏ lỡ cơ hội tán hươu tán vượn linh tinh.
  Nhưng đang trong hoàn cảnh đặc biệt này, Quý ròm chẳng có chút hứng thú nào để trêu chọc.
 Suốt cả tiếng đồng hồ liền, nó ngồi nghiêm túc giảng đến khô cả cổ hết hiệu thế U đến cường độ I, hết thí nghiệm này đến công thức khác.
  Hiền Hòa ngồi chăm chú nghe, đầu gật gù, chốc chốc lại ngước lên trả lời những câu hỏi của nhỏ Hạnh.
  – Cơm chín rồi, giờ hâm thức ăn phải không Hiền Hòa ?
  – Hiền Hoà ơi, nước mắm để ở đâu ?
  – Hiền Hòa ơi, có nấu canh không ?
Nhỏ Hạnh chạy lên chạy xuống chừng mười lần thì cơm nước đã đâu vào đó.
  Lần thứ mười một, nhỏ Hạnh chạy lên nói:
– Hiền Hòa tiếp tục học bài đi, để Hạnh mang cơm vào bệnh viện cho!
  – Không được đâu! – Hiền Hòa giật thót.
  – Sao không được ?
  – Hạnh có biết mẹ mình nằm ở bệnh viện nào, lầu mấy, phòng số mấy đâu!
  Nhỏ Hạnh cười:
  – Thì Hiền Hòa chỉ cho Hạnh. Có khó gì đâu!
  Hiền Hòa lắc đầu. Nó xếp tập, đứng lên:
 – Thôi, Hạnh và các bạn ở nhà đi! Để Hiền Hòa mang cơm vào bệnh viện cho!
  Nói xong, không để nhỏ Hạnh nài nỉ thêm, Hiền Hòa vội vã đi xuống bếp, cho mọi thứ vào gà mên rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà:
  – Các bạn ở nhà chơi, chờ Hiền Hòa về ăn cơm chung nhé!
  Đợi Hiền Hòa đi khuất, nhỏ Hạnh quay sang Quý ròm:

  – Lạ thật đấy!
  Quý ròm nheo mắt:
 – Chuyện Hiền Hòa giành mang cơm ấy hở ?
– Ừ.
  – Có gì lạ đâu! Hiền Hòa muốn tự mình chăm sóc mẹ thôi!
Tiểu Long phụ họa:
  – Ừ, gặp tôi, tôi cũng giành mang cơm cho mẹ!
  Nhỏ Hạnh không nói gì. Nó biết là Quý ròm và Tiểu Long nói đúng. Nếu là nó, nó cũng làm như vậy thôi. Nhưng nét mặt của Hiền Hòa lúc nhỏ Hạnh đề nghị để mình mang cơm vô bệnh viện khiến nó nghi hoặc. Nhỏ Hạnh nhớ khi nghe nó nói như vậy, Hiền Hòa thoáng lộ vẻ lo lắng. Điều đó làm nhỏ hạnh thắc mắc quá.
  – Nhưng Hạnh nhận thấy thái độ của Hiền hòa có cái gì đó bất thường! – Nhỏ Hạny bày tỏ sự băn khoăn.
  – Là sao ? – Quý ròm tròn mắt.
  Nhỏ Hạnh chép miệng và đưa tay đẩy gọng kính trên sóng mũi:
  – Hạnh không biết chắc. Nhưng dường như Hiền Hòa hơi hốt hoảng khi nghe Hạnh đòi mang cơm.
  Quý ròm nhíu mày:
– Chắc là Hạnh trông gà hóa cuốc đó thôi. Tôi thấy chẳng có lý do gì khiến Hiền Hòa phải hốt hoảng cả.
Một lần nữa, nhỏ Hạnh lại làm thinh trước sự phản bác của bạn. Bởi vì một lần nữa nó thừa nhận Quý ròm nói đúng. Ừ, có thể Hiền Hòa không muốn nhỏ Hạnh làm thay nó cái công việc đó. Hiền Hòa muốn tự mình vào bệnh viện. Và như vậy chẳng có gì để Hiền Hòa phải hốt hoảng. Nhưng không hiểu sao nhỏ Hạnh vẫn có cám giác là lạ. Cái cảm giác đó rất đỗi mơ hồ, vì vậy khi Quý ròm và Tiểu Long hỏi vặn, nó không thể cắt nghĩa cho rành mạch được.
Một lát, Hiền Hòa về.
  Bước vô nhà thấy cơm nước đã dọn sẵn, nó nhìn nhỏ Hạnh, mắt long lanh:
  – Cảm ơn Hạnh nhé.
  Quý ròm đập tay lên ngực:
– Sao bạn chỉ cảm ơn một mình Hạnh ? Tôi cũng có công trong chuyện này đấy.
  Tiểu Long khụt khịt mũi:
  – Tôi nữa chi.
  Hiền Hòa cười:
  – Ừ, thì cảm ơn cả ba bạn.
 Đợi Hiền Hòa ngồi vào bàn, nhỏ Hạnh hắng giọng hỏi:
 – Mẹ bạn bị bệnh gì thế ?
  – Mẹ mình bị sốt cao, chưa rõ bệnh gì. Hiện nay các bác sĩ đang xét nghiệm.
  Hiền Hòa trả lời tự nhiên đến mức nhỏ Hạnh không có cớ gì để vặn vẹo. Nó làm thinh liếc sang bên cạnh, thấy Quý ròm đang nhìn nó tủm tỉm cười. Nụ cười mím chi của thằng ròm rõ là có ý chọc quê.
  Nhỏ Hạnh chẳng để tâm đến sự trêu ghẹo của bạn. Nhưng nó hoang mang ghê lắm. Thậm chí trong một thoáng nó đâm ra nghi ngờ chính sự nghi ngờ của mình. Ừ nhỉ, có thể mẹ Hiền Hòa đang nằm viện thật. Hiền Hòa không thể đối đáp trôi chảy như thế nếu đó là chuyện bịa. Nhưng tại sao nó lại giật mình khi mình đề nghị đem cơm vào bệnh viện thay cho nó nhỉ ?
  Nỗi băn khoăn đó cứ bám riết lấy Hạnh. Ngay cả khi cả bọn đã ăn cơm xong, ngồi trò chuyện đùa giỡn một lúc rồi bịn rịn chia tay nhau, nhỏ Hạnh vẫn nghĩ ngợi mãi đến chuyện đó trên đường về nhà.
Chương 8
Sáng hôm sau, khi thầy Chiến kêu Hiền Hòa lên bảng trả bài, cả lớp đứa nào cũng nín thở nhìn theo nó. Tuần trước thầy Chiến hăm rồi. Khi thấy Hiền Hòa cứ đứng nghệt ra trước câu hỏi dễ ơi là dễ của thầy, thầy chán nản trả tập cho nó và nói lần sau thầy sẽ còn kêu nó nữa.
  Trước hàng chục cặp mắt đổ dòn vô mình, Hiền Hòa vẫn thản nhiên. Nó tiến lên chỗ bàn thầy bằng những bước chân chậm rãi. Hiền Hòa bao giờ cũng đi đứng thong dong. Khác với các học sinh khác, nhìn điệu bộ của Hiền Hòa, khó mà đóan được nó có thuộc bài hay không. Vì vậy đứa nào cũng hồi hộp.
Hồi hộp nhất trong những đứa hồi hộp tất nhiên là Tần, Dưỡng, Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh. Hôm qua nhỏ Hạnh nhìn thấy Quý ròm giảng bài vật lý cho Hiền Hòa, nhưng saukhi tụi nó ra về Hiền Hòa có lôi môn sinh ra học hay không thì chỉ có trời mới biết.
Thầy Chiến đón lấy cuốn tập của Hiền Hòa nhưng thầy không nhìn vào tập ngay, mà nheo mắt hỏi:
  – Bữa nay em có thuộc bài không ?
 – Thưa thầy, có ạ.

Bấy giờ thầy mới nhìn vào bài học, hắng giọng:
  – Thế em cho thầy biết bộ xương giữ vai trò gì trong cơ thể của chúng ta!
Hỏi xong, thầy ngước mắt nhìn thẳng vô mặt Hiền Hòa, chờ xem nó đối đáp ra làm sao.
  Nhưng hôm nay đứa học trò ngoan của thầy đã không làm thầy thất vọng. Nó đáp ro ro:
– Thưa thầy, bộ xương có vai trò nâng đỡ cơ thể đứng thẳng trong không gian, làm chỗ bám vững chắc cho các phần mềm như gân, cơ và giúp cho cơ thể có một hình dáng nhất định. Nó còn tạo thành các khoang chứa và bảo vệ các cơ quan bên trong như hộp sọ, lồng ngực…
Hiền Hòa làm một tràng nghe bắt sướng lỗ tai.
Thằng Tần ngóc cổ ngồi nghe, hả hê lắm. Nó quên phắt mới cách đây mấy ngày nó hùng hồn tuyên bố sẽ không thèm dây dưa gì với con nhỏ tổ viên bướng bỉnh này nữa, thậm chí sẵn sàng từ chức tổ trưởng để thực hiện quyết tâm đó của mình. Tần quên, nên nó khều thằng Dưỡng:
  – Tuyệt quá hở mày ?
Dưỡng toét miệng cười:
– Ừ, tuyệt thật!
  Tần híp mắt:
  – Nhờ tao đó.
  – Mày làm gì ?
  – Tao liên tục động viên nó.
  – Xạo đi! – Dưỡng nhếch môi – Sao hôm trước mày thề mày sẽ bỏ mặc nó, không thèm biết đến nữa ?
  – Tao chỉ nói cho hả tức thôi! – Tần cười hì hì – Chứ nó là bạn thân của tụi mình, làm sao tao bỏ mặc nó được.
Dưỡng vẫn chưa hết nghi ngờ:
  – Mày động viên nó lúc nào sao tao không nhìn thấy ?
  – Tao đâu có gặp nó ở trên trường! – Tần nhún vai – Tao đến tận nhà nó để động viên, có thế mới hiệu quả!
 Rồi sợ Dưỡng không tin, Tần gật gù nói thêm:
 – Ba mẹ nó khen tao nức nở, còn mời tao ở lại ăn cơm…
  Tần còn định ba hoa vung vít thêm vài câu nữa nhưng nhác thấy Hiền Hòa đang ôm tập lò dò đi xuống, nó liền nín thinh.
  Dường liếc về phía Hiền Hòa, nói:
– Để tao hỏi Hiền Hòa thử xem có đúng như vậy không há!
  Tần tỉnh khô:
 – Mày không tin thì cứ hỏi. Nhưng tao nghĩ Hiền Hòa sẽ không thú nhận đâu. Nó sợ quê ấy mà.
Nghe thằng Tần nói “chặn họng” như vậy, Dưỡng hết ham “phỏng vấn” Hiền Hòa. Khi Hiền Hòa vô chỗ ngồi, nó chỉ trầm trồ:
– Bạn làm tụi này ngạc nhiên ghê!
Hiền Hòa không nói gì, chỉ lỏn lẻn cười. Và tiếp tục làm cả lớp ngạc nhiên trong giờ vật lý tiếp theo.
Bài toán nhanh về so sách điện trở và tính hiệu số điện thế của thầy Hữu, cả lớp chỉ có mười sáu đứa nộp bài kịp giờ và trong mười sáu đứa đó chỉ có mười đứa làm đúng.
 Nhờ đã ôn luyện trước với Quý ròm, Hiền Hòa nghiễm nhiên lọt vào đội ngũ “top-ten” đầy vinh quang đó, trong khi cả thằng Tần lẫn thằng Dưỡng đều văng cả ra ngoài một cách thê thảm.
  Nhưng Tần và Dưỡng không buồn, cũng không ganh tị. Tụi nó chỉ trố mắt xuýt xoa:
 – Phải bạn đó không, Hiền Hòa ?
Trên gương mặt Hiền Hòa lúc này, những bóng mây mờ dường như đã bay xa. Nó long lanh mắt nhìn hai bạn, vẻ thẫn thờ mọi hôm biến mất:
– Hiền Hòa chỉ gặp hên thôi!
Khi nói như vậy, Hiền Hòa khẽ liếc về dãy bàn bên kia, chỗ bọn Quý ròm ngồi, bằng ánh mắt vô cùng ấm áp.
 Nhỏ Hạnh bắt gặp cái nhìn của bạn, liền mỉm cười đưa ba ngón tay lên, ý bảo ba giờ chiều nay sẽ ghé nhà.
  Khác hẳn với lần đụng đầu nhỏ Hạnh hôm trước, lần này Hiền Hòa gật đầu một cách vui vẻ.
Và khi gật đầu như vậy, nó đinh ninh chiều nay chỉ có ba vị khách quý hôm qua đến nhà nó thôi.
Nào ngờ, đúng ba giờ nghe tiếng chuông cổng, nó chạy ra, ngạc nhiên thấy Tần và Dưỡng đứng lấp ló sau lưng bọn Quý ròm.
 Trước ánh mắt trố lên của chủ nhà, thằng Dưỡng cười hề hề:
– Tụi này đến chơi với bạn.
  Hiền Hòa tra chìa khóa vào ổ, mắt nhìn nhỏ Hạnh ra ý hỏi.
 Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Hạnh rủ Tần và Dưỡng cùng đến thăm bạn đấy.

 Vừa đặt chân vào nhà, Tần đã nhìn quanh, gật gù:
– Hạnh có nói cho tụi này biết rồi. Ba bạn thường xuyên đi công tác vắng nhà, mẹ bạn ốm nằm viện nên bạn không có thì giờ học bài phải khhông ?
Hiền Hòa chưa kịp trả lời, Dưỡng đã quay sang Tần, nháy mắt trêu:
– Ủa, chứ sao hồi sáng mày nói mấy hôm nay mày thường đến đây ăn cơm với ba mẹ Hiền Hòa ?
Tần tính thò tay bấm Dưỡng nhưng không kịp, bèn nhe răng cười trừ:
  – Ờ, ờ, tao nói đùa cho vui ấy mà!
Dưỡng bĩu môi “xì” một tiếng:
  – Muốn cho vui chả ai lại đùa như thế cả.
Rồi nó ưỡn ngực, bô bô:
– Muốn cho vui chỉ có một cách thôi…
  Nhỏ Hạnh tò mò:
– Cách gì thế hở Dưỡng ?
Dưỡng toét miệng cười:
  – Hát hò.
  Dưỡng vừa nói xong, Hiền Hòa ôm đầu ngồi thụp xuống:
  – Bộ ở lớp Dưỡng “tra tấn” bạn bè chưa chán sao mà còn đến đây ca hát ?
Dưỡng liếc Hiền Hòa, thấy bạn tuy miệng la bài hãi nhưng mặt mày tươi tỉnh, thật khác hẳn với vẻ rầu rầu mọi bữa.
  Nó huơ tay:
– Hiền Hòa yên chí đi! Lần này tôi sẽ cố gắng hát thật êm dịu…
  Rồi không cần biết mọi người có đồng ý hay không, Dưỡng hùng hồn cất giọng:
  – Gió lên rồi căng buồm cho khoái. Gác chèo lên ta nướng ngô khoai…
  Dưỡng giữ đúng lời hứa. Nó cố bắt mình hát thật nhỏ nhẹ. Nó cố bắt mình hát thật du dương. Và gió chỉ lên trong câu hát, còn trong ngôi nhà của Hiền Hòa giông bão đã không kéo về, sấm chớp cũng không kéo về như những lần Dưỡng làm “nghệ thuật”.
  Dưỡng không buồn “tra tấn” Hiền Hòa nữa. Dưỡng chỉ muốn đem lại niềm vui cho bạn. Trước khi đến đây, nó đã nghe bọn Quý ròm thuật lại hoàn cảnh của Hiền Hòa. Nó đã hiểu vì sao ở trên lớp Hiền Hòa buồn đến thế. Hóa ra Hiền Hòa không giận nó, không giận thằng Tần. Hiền Hòa chỉ nhớ ba nhớ mẹ. Ba nó không hiểu sao lâu nay đi đâu mất, còn mẹ nó thì đang nằm viện không biết chừng nào mới được về nhà. Một mình Hiền Hòa sống trong ngôi nhà mênh mông, trống trải, ruột gan héo hắt, lại phải lo toan, xoay xở mọi thứ, lấy đâu ra tinh thần mà làm bài học bài như chúng bạn. Tội nó ghê!
Trong khi Dưỡng thương cảm cho bạn thì thằng Tần âm thầm tự trách. Cũng như Dưỡng, Tần chỉ biết cảnh ngộ của Hiền Hòa qua bọn nhỏ Hạnh. Nghe nhỏ Hạnh kể, nó há hốc miệng ra. Nghe xong, nó vò đầu bứt tai, vừa thương bạn vừa chửi mình tơi tả. Nó chơi thân với Hiền Hòa, lại là tổ trưởng tổ học tập của Hiền Hòa, nhưng chẳng biết cóc gì những khó khăn của bạn. Nó chỉ giỏi giận hờn, trách móc. Thậm chí nó còn đòi từ chức tổ trưởng để khỏi phải dây dưa với Hiền Hòa. Bây giờ nghĩ lại, nó thấy xấu hổ ghê.
 Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh không ở trong tâm trạng như Tần và Dưỡng. Tụi nó ngồi hồi hộp thưởng thức giọng ca của Dưỡng và khi thằng này ca dứt, ba đứa vỗ tay hoan hô nồng nhiệt.
 Dưỡng không biết bọn Quý ròm hoan hô là hoan hô giọng ca đầy kiềm chế của nó. Trong một thoáng, Dưỡng quên phắt mụch đích của nó khi đến đây. Nó tưởng nó là ca sĩ đang dẫn đầu cuộc bình chọn của MTV châu Á.
  Thế là chưa kịp lấy hơi, nó vội vàng gân cổ hát tiếp bài thứ hai: bài ruột Trống cơm. Lần này, quá cao hứng trước sự cổ vũ của khán giả, Dưỡng trở về giọng hát thật của mình lúc nào không hay.
  Đến khi hát chừng một hai câu, he hé mắt dòm ra, thấy bọn Quý ròm mặt nhăn mày nhó, thấy thằng Tần chạy lại đứng tuốt đằng góc nhà, còn Hiền Hòa thì ngội thụp xuống đằng sau lưng ghế để tránh bị “văng miểng”, Dưỡng mới sực nhận ra sự hăng hái quá mức của mình, liền im bặt và lỏn lẻn gãi tai:
  – Ờ, ờ… mình quên mất…
  Dưỡng sợ bạn bè trách móc, sợ bị lên án là đồ vô lương tâm: Hiền Hòa đang rầu thúi ruột mà còn đang tâm hành hạ. Nhưng chẳng ai nói gì, thậm chí Quý ròm còn cười hì hì và giơ ngón cái lên khen:
 – Hiệu quả lắm! Hiệu quả lắm!
  Không ai hiểu Quý ròm nói gì, kể cả Dưỡng. Nó ngơ ngác nhìn thằng ròm:
  – Mày nó gì thế ?
  Quý ròm gục gặc đầu:
– Tao bảo giọng ca của mày hiệu quả ghê lắm.
Dưỡng bứt tai:
  – Tao chả hiểu gì cả.
 – Có gì đâu không hiểu! – Quý ròm làm ra vẻ từ tốn – Này nhé, Hiền Hòa lâu nay ở nhà một mình, không có thì giờ quét dọn nhà cửa nên chuột gián, sâu bọ, mối mọt lẫn vi trùng lúc nhúc khắp nơi, mua thuốc diệt côn trùng về xịt chưa chắc đã hết. Nay mày rống lên như thế, tất nhiên bọn chúng sẽ chạy vắt giò lên cổ không còn một mống, chả hiệu quả quá xá quà xa là gì!
Tần hằng ngày ngồi sát rạt bên Dưỡng, bị thằng này “oanh kích” đến điếc đặc đôi tai, nghe vậy không bỏ lỡ dịp trả đũa:
– Ờ, Quý ròm nói đúng đấy! Hôm nào tao phải mời thằng Dưỡng về nhà hát một buổi mới được. Nhà tao dạo này chuột nhiều quá trời quá đất!
Trong khi Dưỡng mặt nhăn mày méo thì nhỏ Hạnh và Hiền Hòa che miệng cười khúc khích.
Tiểu Long thấy tội, bèn đứng dậy kéo tay Dưỡng:
– Tao với mày ra trước sân tưới cây đi!
Câu nói của Tiểu Long nhắc nhỏ Hạnh nhớ đến trách nhiệm của mình. Nó lập tức phân công:
– Bây giờ, Quý giúp Hiền Hòa học bài, làm bài, Tần lau nhà, còn Hạnh sẽ lôi quần áo ra ủi. Khi nào Hiền Hòa học xong, sẽ cùng Hạnh xuống làm bếp, các bạn đồng ý không ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.