Kính Vạn Hoa - Tập 28 - Mùa hè bận rộn

Chương 5


Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 28 – Mùa hè bận rộn – Chương 5

Chương 5
Tiểu Long và Quý ròm vừa đặt chân vào trong sân đã thấy Tắc Kè Bông và thằng Lượm ngồi chóc ngóc đợi sẵn trước hiên.
Đang ngóng cổ, vừa nhác thấy bóng hai ông anh, Lượm mừng quýnh phóng vù ra đón:
– Trời đất, hai anh đi đâu mà lâu thế? Em ở nhà cứ thót cả ruột.
Quý ròm mỉm cười:
– Tụi tao đi đâu, mày biết rồi mà còn hỏi!
Lượm lỏn lẻn:
– Thì chính vì biết nên em mới lo!
Rồi nó tò mò hỏi:
– Thế hai anh có gặp “bọn họ” không?
Quý ròm nheo mắt nhìn thằng oắt:
– “Bọn họ” là bọn nào? Mày nói thế bố ai mà hiểu!
Lượm gãi đầu, ấp úng:
– “Bọn họ” tức là bọn… một gió đó.
– Có! – Tiểu Long lên tiếng đáp thay Quý ròm! – Tụi tao thấy nó đi lơ lơ lửng lửng, lại chọi đá rầm rầm nữa. Y như mày với thằng Tắc Kè Bông kể hôm trước!
Tắc Kè Bông khịt mũi, nó đã đứng bên cạnh Lượm tự bao giờ:
– Thấy chưa! Tụi tao đau có xạo!
Lượm níu tay Tiểu Long:
– Anh thấy như thế nào, kể cho tụi em nghe đi!

– Thì như tao vừa nói đó! – Tiểu Long thật thà – Một bóng trắng đi lơ lửng trên không…
– Chỉ có vậy thôi hả?
– Ừ, chỉ vậy thôi!
Sự xác nhận gọn lỏn của Tiểu Long làm Lượm thất vọng quá xá. Bọn quỷ một giò nếu chỉ biết mỗi trò đi lơ lửng thì chán quá, chả ra quỷ chút nào. Nó hy vọng sẽ được nghe mô tả những trò kinh dị hơn nữa nhưng ông anh nó lại bảo chẳng có gì khác khiến nó xuôi xị.
– À, quên! – Tiểu Long chép miệng – Còn trò ném đá nữa chi! Những ngôi nhà quanh đó, nhà nào cũng bị ném đá!
Ném đá cũng là trò cũ, Lượm đã nghe những người ở Xóm Đầu Cầu kháo nhau về chuyện này cả trăm lần, vì vậy nó chẳng thấy hào hứng hơn tẹo nào. Giọng nó thờ ơ:
– Thì cũng toàn những chuyện tụi em đã biết chứ gì?
– À, không! Còn mấy chuyện khủng khiếp nữa mà Tiểu Long quên kể!
Quý ròm thình lình vọt miệng. Nãy giờ thấy thằng Lượm tỏ vẻ lơ là, thậm chí dửng dưng trước những “sự kiện” do Tiểu Long thuật lại, Quý ròm đã cảm thấy nóng gáy. Nhất là để mục kích những “sự kiện” đó, tụi nó phải mất cả buổi tối rình rập bên lề đường, phơi sương phơi gió, hết bị kiến cắn sưng rốn đến bị bọn quỷ một giò làm cho đứng tim, gian nan nguy hiểm không biết đâu mà lường; vậy mà thằng oắt Lượm lại coi như chuyện bình thường, bảo nó làm sao không ức kia chứ!
-Chuyện khủng khiếp gì thế, anh kể em nghe đi!
Lượm láu táu hỏi. Quý ròm mới “nhứ” một câu, cặp mắt nó đã sáng trưng.
Tắc Kè Bông tuy không nói gì nhưng chân cẳng đã tự động xích sát lại phía Quý ròm.
Thấy hai đứa đã vào bẫy, Quý ròm khoái chí lim dim mắt và tiếp tục phịa:
– Thực ra con quỷ một giò đó không chỉ đi ra đi vô…
Lượm liếm môi:
– Chứ nó còn làm gì nữa?
– Nó hú. Vừa đi vừa hú.
Tắc Kè Bông chớp mắt:

– Nó hú lớn không?
– Lớn lắm! – Quý ròm rụt cổ – Cả Xóm Đầu Cầu đều nghe thấy.
Lượm vẫn chưa thỏa mãn:
– Nó chỉ hú suông vậy thôi sao?
Quý ròm hừ mũi:
– Sao lại hú suông! Hú xong nó múa. Nó vừa đi vừa múa.
Vừa phịa chuyện Quý ròm vừa kín đáo liếc Tắc Kè Bông và Lượm. Thấy hai thằng này chẳng tỏ vẻ gì sợ sệt trước các màn “biểu diễn nghệ thuật” toàn hú với múa của con quỷ một giò, Quý ròm hít một hơi, lật đật bổ sung:
– Sau đó, nó thè lưỡi ra…
Đang nói, sực nhớ lần trước mình đã giở chiêu “thè lưỡi” một lần khi tả con ma trên đồi Cắt Cỏ, Quý ròm vội đính chính:
– À, không phải thè lưỡi. Nó thè… thè…
Quý ròm ấp úng cả buổi vẫn không nghĩ được ngoài cái lưỡi ra, con quỷ một giò có thể thè cái gì nữa, cặp lông mày cứ nhăn tít.
Đã vậy thằng Lượm cứ luôn miệng giục “Nó thè cái gì hở anh?” khiến Quý ròm càng thêm rối.
May làm sao, Tiểu Long kịp thời “cứu bồ”. Biết Quý ròm lỡ ba hoa quá trớn, đang lâm vào thế kẹt, Tiểu Long đành bấm bụng tập chơi trò dóc tổ. Nó tằng hắng:
– Đúng ra nó không thè cái gì cả. Nó chỉ thò cẳng ra thôi.
– Thò cẳng? – Tắc Kè Bông trố mắt.
– Ừ! – Tiểu Long gật đầu – Một cẳng đứng lơ lửng trên không, cẳng kia thò ra đưa qua đưa lại, trông ghê lắm!
Khổ thân cho Tiểu Long ! Nó là đứa mồm mép chậm chạp, trước nay không quen phịa chuyện nên mới nói dóc có một câu đã bị thằng Lượm “vặn” muốn … gãy be sườn:

– Quỷ một giò thì chỉ có một giò thôi chứ! Có đâu mà lắm cẳng thế?
Lần này tới phiên Tiểu Long chết đứng và tới lượt Quý ròm “cứu bồ”. Quý ròm nạt Lượm:
– Sao mày ngốc thế? Quỷ một giò là thứ quỷ chỉ đi bằng một giò thôi, còn giò kia nó… cất trong túi. Khi nao cần nhát người ta, nó mới lôi cái giò kia ra huơ qua huơ lại, hiểu chưa?
Lời giải thích của Quý ròm lạ lùng đến mức Lượm chỉ biết đực mặt:
– Ờ… ờ…
Để mặc Tắc Kè Bông và thằng Lượm đứng ngẩn giữa sân thắc mắc về chuyện bọn quỷ thực ra có hai giò hay một giò, Quý ròm kéo tay Tiểu Long:
– Vào tắm rửa rồi đi ngủ mày!
Bị thằng Lượm ranh ma kê nguyên một cái đi-văng to đùng vô miệng đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, bỗng nghe Quý ròm rủ rê. Tiểu Long mừng quýnh hấp tấp rảo bước theo bạn.
Nó đâu biết Quý ròm cũng đang muốn tách khỏi Tắc Kè Bông và thằng Lượm đến chết được. Quý ròm sợ đứng nấn ná vung vít thêm một hồi rủi mọi chuyện đổ bể giữa chừng thì danh tiếng “pháp sư” của nó coi như… trôi tuột theo dòng nước.
Sáng hôm sau, đợi thằng Lượm đánh bò đi ăn và Tắc Kè Bông tót đi chơi nhong nhong trong xóm, Quý ròm ngoắt Tiểu Long:
– Tao với mày đi đi!
– Đi đâu?
– Lên nhà ông Sáu Cảnh.
– Trời đất! – Tiểu Long quẹt mũi – Lên đó chi vậy?
Quý ròm nghiêm nghị:
– Tao phải điều tra cho ra manh mối vụ này.
– Sao không đợi đến tối hẵng đi?
– Đến tối sao được mà đến tối!! – Quý ròm nhăn nhó – Tối om om bố ai mà thấy đường! Điều tra là phải điều tra lúc ban ngày ban mặt, hiểu chưa?
– Thế mày định điều tra như thế nào?
Thấy thằng mập đi không đi, cứ đứng hỏi lằng nhằng, Quý ròm đâm bực:
– Tao rủ mày đi theo tao là để điều tra về bọn quỷ một giò chứ tao có bảo mày điều tra tao đâu mà mày hỏi lắm thế?

Đang định “chất vấn” thêm vài câu nữa, thấy “ngài pháp sư” đột nhiên quạu quọ, Tiểu Long liền im thin thít, hối hả rảo bước ra cổng.
Lúc gần đến chợ Ngã Ba, Tiểu Long mới phấp phổng lên tiếng:
– Theo mày, bọn Xóm Đầu Cầu có sẽ nhận ra tụi mình không?
– Không đâu.
Tiểu Long vẫn chưa yên tâm:
– Ban đêm có thể chúng không nhận ra, chứ ban ngày…
Quý ròm lạnh lùng cắt ngang:
– Ban ngày chúng vào hết trong vườn điều.
Một lần nữa, Tiểu Long lại “tắt đài”. Ừ nhỉ! – Nó như bụng – Bọn nhóc này không phải là người địa phương, chúng ở nơi khác đến đây hái thuê, chắc chắn giờ này đang cặm cụi làm việc trong các vườn điều, đâu có rảnh rỗi mà bày chuyện gậy sự với mình!
Ý nghĩ đó giúp Tiểu Long bớt lo lắng. Thực ra, Tiểu Long chẳng ngán gì việc choảng nhau với bọn Xóm Đầu Cầu. Trước nay Tiểu Long chưa bao giờ sợ đánh nhau, mặc dù nó ít khi đánh nhau với ai. Nó chỉ lo nó và Quý ròm bị đối phương nhận mặt. Nếu bị bọn Xóm Đầu Cầu chú ý, chắc chắn việc điều tra của “thám tử” Quý ròm sẽ gặp lắm nỗi khó khăn, việc “trừ tà” của “pháp sư” Quý ròm sẽ gặp muôn vàn trắc trở.
Nhưng đúng như nhận định của Quý ròm, hai đứa đủng đỉnh đi xuyên qua chợ, rồi rẽ trái đủng đỉnh đi về hướng nhà ông Sáu Cảnh, rong ruổi giữa thanh thiên bạch nhật có đến cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy thằng nhóc nào công khai gây hấn hay len lút theo dõi.
Sau một hồi kín đáo quan sát chung quanh không thấy gì khả nghi, Tiểu Long liếc Quý ròm, tặc lưỡi thán phục:
– Mày đúng là liệu việc như thần!
Quý ròm phổng mũi:
– Còn phải nói!
Rồi thấy ba chữ “còn phải nói” vẫn “nhẹ ký” quá, Quý ròm ưỡn bộ ngực ròm, huênh hoang tiếp:
– Nhỏ Hạnh còn phải bái tao làm sư phụ nữa là!
Tiểu Long chưa thấy nhỏ Hạnh bái Quý ròm làm sư phụ bao giờ, chỉ Quý ròm mấy lần suýt bái nhỏ Hạnh làm sư phụ thì có, nhưng sợ bạn mình cụt hứng, Tiểu Long không nói gì, chỉ tủm tỉm cười.
Mắt Quý ròm tinh như mắt mèo, làm gì không thấy nụ cười mím chi giễu cợt của thằng mập. Đầu Quý ròm lập tức nóng phừng phừng. Nhưng may cho Tiểu Long, lúc miệng mũi Quý ròm sắp sửa xịt khói thì đôi chân nó cũng vừa trờ ngang quán nước tối hôm qua.
Đang phồng ngực chuẩn bị phun lửa thoắt cái, người ngợm Quý ròm bỗng xẹp lép. Nó hóp bụng lại, hạ giọng:
– Coi kìa! Hai thằng nhãi hôm qua đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.