Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 28 – Mùa hè bận rộn – Chương 6
Chương 6
Tiểu Long cũng vừa kịp nhận ra quán nước quen thuộc, gần như cùng lúc với Quý ròm. Lúc này hai thằng nhãi chủ quán một đứa đang bưng nước, một đứa ngồi bên trong lui cui đập đá nên không trông thấy bọn Tiểu Long, Bữa nay có thêm một người phụ nữ ngồi đằng sau quầy, chắc là mẹ tụi nó.
Vừa thấy mặt hai đứa này, Quý ròm đã ngứa ngáy tay chân quá thể. Nó nhớ ngay đến nỗi nhục tối hôm qua, Nó nhớ nó và thằng Tiểu Long đã bị mấy tên chủ quán oắt con này đuổi khéo như thế nào.
Quý ròm thu nắm đấm. Mặc dù nắm đấm của Quý ròm không đủ sức giết được con kiến nào nhưng Tiểu Long vẫn giữ chặt tay bạn:
– Thôi, bỏ đi! Tụi mình tới nhà ông Sáu Cảnh trước!
Lời nhắc nhở kịp thời của Tiểu Long khiến Quý ròm sực nhớ nhiệm vụ quan trọng trước mắt. Nó thõng tay xuống, cố nguôi ngoai phẫn nộ. Nhưng Quý ròm vẫn thể nguôi ngoai hẳn. Vừa đi nó vừa ngoái đầu ra sau, hậm hực đe:
– Chúng mày đợi đấy! Sẽ có dịp bọn ông vào “rửa hận”!
Để xoa dịu “sát khí” trong lòng bạn, TIểu Long tìm cách lái sang đề tài khác:
– Nhà này hình như không có con gái hay sao ấy! Toàn con trai bán quán.
Quý ròm hừ mũi:
– Vì vậy quán mới ế.
– Ai bảo mày vậy?
– Cần gì ai bảo! Toàn những bộ mặt hắc ám như vậy, ai mà thèm bước vào lần thứ hai!
Rồi Quý ròm khoái chí vung tay:
– Bộ mày không thấy đằng trước hiên đang treo bảng “bán nhà” sao? Nếu quán đắt hàng, chẳng ai lại rao bán nhà cả!
Lần này thì Tiểu Long không vặn vẹo nữa. Tấm bảng rao bán nhà treo lủng lẳng trên cây cột trước hiên, khi nãy chính nó cũng nhìn thấy. Ừ nhỉ, nếu buôn may bán đắt chẳng ai lại bán nhà cả! – Tiểu Long gật gù nhủ bụng – Có lẽ vì không có ý định mở quán lâu dài nên hai tahừng oắt kia mới chả màng giữ khách. Nhà sắp bán rồi còn gì!
Tiếng Quý ròm đột ngột vang lên cắt đứt những suy nghĩ trong đầu Tiểu Long:
– Cẩn thận! Tới rồi đấy!
Tiểu Long chớp mắt nhìn lên, thấy ngôi nhà gạch của ông Sáu Cảnh đã ở ngay trước mặt.
Ban ngày, ngôi nhà nom không có vẻ đáng sợ như khi nó chìm trong bóng đêm. Rặng tre quanh nhà vẫn kẽo kẹt khi có gió thổi qua nhưng đã thôi giống tiếng người nghiến răng. Mấy cây bông gòn cao vút trước bờ rào cũng chẳng còn ra dáng những bóng người lêu nghêu âm thầm rình rập., Cây lê-ki-ma trước sân lá rụng đầy, trái trên cành quắt queo vì đã lâu không ai tưới nước. Ngôi nhà nằm cách chợ Ngã Ba không bao xa mà trông hoang vắng, tiêu điều quá thể.
Quý ròm nhìn lom khom về phía bờ rào bên hông nhà một hồi rồi khẽ ngoắt Tiểu Long:
– Đi theo tao.
– Đi đâu vậy? – Tiểu Long lẽo đẽo bước theo bạn, hạ giọng hỏi.
Quý ròm không đáp, cứ lặng lẽ lần theo con ngõ nhỏ chạy dọc bờ rào, mắt không ngừng láo liên quan sát.
Khi tiến gần đến chỗ cái bóng trắng xuất hiện tối hôm qua, Quý ròm như phát hiện được điều gì, mừng rỡ buột miệng “à” lên một tiếng.
– Gì vậy? – Tiểu Long thấp thỏm.
Quý ròm trả lời thằng mập bằng cách nheo mắt hỏi lại:
– Hồi hôm con quỷ một giò hiện ra ở chỗ bờ rào này phải không?
– Phải.
Quý ròm hân hoan hỏi tiếp:
– Theo mày, chỗ bờ rào này có cái gì đặc biệt không?
Tiểu Long nhìn dáo dác một hồi rồi ngập ngừng đáp:
– Không.
– Mày nhìn kỹ đi! – Quý ròm nhăn mặt – Có cái cây gì không?
Được gợi ý quá xá cụ thể, Tiểu Long mừng húm:
– À, cây sứ.
– Trên cây sứ có cái gì?
Tiểu Long lại nghển cổ “nghiên cứu”:
– Trên cây sứ có… hoa sứ.
– Hoa sứ cái đầu mày! – Quý ròm bực mình – Hoa sứ thì nói làm gì! Tao muốn hỏi là có cái dây gì không kìa?
Đến lúc này Tiểu Long mới phát hiện ra sợi dây kẽm nhỏ xíu. Sợi dây cũ kỹ, han gỉ mắt từ thân cây sứ vào tới bức tường phía trong, nếu không chú ý chẳng thể nào trông thấy. Đây có lẽ là sợi dây phơi của nhà ông Sáu Cảnh trước đây.
– Có sợi dây phơi đồ! – Tiểu Long hí hửng đáp.
Quý ròm gật gù:
– Đúng vậy. Đây là sợi dây phơi. Nhưng đó là nói trước kia thôi. Còn bây giờ nó là…
– Tao hiểu rồi! – Tiểu Long reo lên – Bóng trắng hồi hôm đi ra đi vô chính là đi theo sợi dây này!
Quý ròm vờ tròn mắt:
– Mày thông minh lên tự bao giờ thế hở mập?
Tiểu Long sung sướng toét miệng cười:
– Thông minh gì đâu!
– Thế là rõ! – Quý ròm phẩy tay, nó đã kịp lấy lại vẻ nghiêm nghị – Bọn nhóc Xóm Đầu Cầu cắt hình người một giò bằng các-tông rồi nấp sau gốc cây sứ này cột dây kéo cho cái bóng chạy qua chạy lại, kiểu như người ta kéo màn trên sân khấu vậy.
Tiểu Long thở phào:
– Ừ, vô cùng đơn giản!
Quý ròmg nhếch môi:
– Chỉ đơn giản với những ai bạo dạn đến gần bờ rào và phát hiện ra sợi dây bé xíu kia thôi!
Quý ròm kéo tay bạn:
– Tụi mình về đi!
– Về? – Tiểu Long ngẩn tò te.
– Không về chẳng lẽ đứng đây tới tối?
Tắc Kè Bông đón Tiểu Long và Quý ròm bằng ánh mắt dò hỏi:
– Tụi mày đi đâu sớm thế?
– Tụi tao lên nhà ông Sáu Cảnh! – Quý ròm đáp bằng vẻ hờ hững.
Tắc Kè Bông thót bụng:
– Lên nhà ông Sáu Cảnh?
– Ừ.
– Tụi mày lên đó làm gì?
– Lên “đàm phán” với bọn quỷ một giò.
Tắc Kè Bông liếm môi:
– Thế tụi mày có gặp “bọn họ” không?
– Gặp! – Quý ròm vẫn tỉnh rụi – Tao và Tiểu Long ngồi nói chuyện với tụi nó cả buổi! Tụi nó còn mời hai đứa tao uống trà.
Thấy mình gọi lũ quỷ một giò bằng hai tiếng “bọn họ” một cách cung kính, trong khi Quý ròm cứ gọi “tụi nó” văng mạng, Tắc Kè Bông hơi hãi. Nó chớp chớp mắt:
– Mày có nói thật không đấy?
Mặt Quý ròm thoắt lạnh lẽo:
– Tao không biết nói dóc là gì!
Tuyên bố hùng hồn của thằng ròm khiến Tiểu Long tức cười quá xá. Nó phải quay mặt đi chỗ khác để Tắc Kè Bông không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nó.
Tội nghiệp Tắc Kè Bông, nó không biết cái câu vừa rồi của Quý ròm chính là câu dóc tổ. Nó tưởng Quý ròm giận dỗi bèn lật đật “xuống nước”:
– Tao hỏi vậy thôi, chứ tao vẫn nghĩ là mày nói thật!
– Ừ, mày nghĩ vậy là đúng đấy! – Quý ròm gục gặc đầu, phải vất vả lắm nó mới không phá ra cười.
Tắc Kè Bông tiếp tục tò mò:
– Thế tụi mày “đàm phán” như thế nào?
– Tụi tao “đàm phàn” khó khăn lắm! – Quý ròm nhăn nhó – Tụi quỷ một giò vừa nói vừa hú, ồn dễ sợ!
Tắc Kè Bông bán tín bán nghi:
– Ban ngày mà “bọn họ” cũng hú?
Đang cao hứng ba hoa, Quý ròm đâu có nhớ gì ban ngày ban đêm. Nghe Tắc Kè Bông thắc mắc, nó giật thót vội đáp phứa:
– Ừ, ngày đêm gì tụi nó cũng hú tuốt. Tụi nó là chúa ham hú, Hễ trông cho gặp người ta là tụi nó hú.
Tắc Kè Bông không phải là thằng nhãi dễ tin như thằng oắt Lượm. Nhưng nó là chúa sợ ma, lại từng chứng kiến “pháp sư” Quý ròm trừ tiệt bọn tà ma ở đồi Cắt Cỏ bằng những câu vè linh nghiệm như thần, vì vậy nó không thể không tin, bèn nơm nớp hỏi:
– Thế tụi mày đã “đàm phán” được những gì?
Quý ròm vỗ trán:
– Phức tạp lắm! Chỉ mới đạt kết quả sơ sơ thôi. Tụi tao còn phải đi gặp tụi nó thêm vài lần nữa.
Chợt nhận ra nói vậy nghe mất “uy” quá, Quý ròm liền phồng má:
– Nhưng tao đã cảnh cáo rồi. Nếu trong vòng mười ngày nữa, tụi nó không chịu rút khỏi nhà ông Sáu Cảnh và thôi các trò quấy phá, tao sẽ “ếm bùa” cho tụi nó về chầu Diêm Vương hết cả lũ!
Lần thứ hai, Quý ròm để lộ sơ hở. Và lần thứ hai Tắc Kè Bông giương mắt ếch:
– Đã là quỷ tức là đã ngoẻo củ tỉ từ bảy mươi đời rồi, còn đi chầu Diêm Vương gì nữa?
– À, à, như vậy là mày chưa hiểu ý tao!
Quý ròm ấp úng đáp, bụng tự rủa thầm mình tơi bời. Đầu nó xoay tít như chong chóng:
– “Chầu Diêm Vương” ở đây không có nghĩa là “chết”. Tụi quỷ một giò này do Diêm Vương quản thúc, nhưng lại lén trốn lên dương gian lộng hành phá phách, giống như mấy đứa học trò trốn học đi phá làng phá xóm vậy. Chính vì thế tao mới dọa sẽ bắt chúng giải về cho Diêm vương trị tội, giống như giải bọn học trò nghịch ngợm lên văn phòng Ban giám hiệu vậy mà!
Tiểu Long nãy giờ đứng cạnh không nói gì. Nay thấy Quý ròm càng lúc càng phịa vung tán tàn, bèn hoảng hốt giục:
– Thôi, đi ăn cơm đi! Thím tao gọi cả buổi rồi kìa!
Buổi chiều, thằng Lượm đánh bò về, nghe Tắc Kè Bông thuật chuyện Tiểu Long và Quý ròm đi đàm phán với bọn quỷ một giò trên nhà ông Sáu Cảnh, nó liền ba chân bốn cẳng đi kiếm hai ông anh, hấp tấp đến mức suýt chút nữa quên nhốt bò vô chuồng.
Hồi trưa, bị Tắc Kè Bông vặn vẹo đến toát mồ hôi hột, Quý ròm không muốn trở lại “đề tài kinh dị” này thêm một lần nào nữa. Do đó, Lượm vừa vọt miệng:
– Sao, anh kể chuyện đi gặp bọn quỷ một giò cho em nghe đi!
Quý ròm liền gạt phắt:
– Không có kể tới kể lui gì nữa sất! Nếu mày thích thì tối nay đi lên trên đó với tụi tao.