Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 28 – Mùa hè bận rộn – Chương 4
Chương 4
Lên tới đường quốc lộ, hai người phụ nữ quẹo phải đi về phía cầu Sắt, ngược với hướng nhà ông Sáu Cảnh. Tiểu Long và Quý ròm đành rẽ trái, bụng tiếc hùi hụi.
Tiểu Long và Quý ròm chưa thấy nhà ông Sáu Cảnh bao giờ, chỉ mới nghe thằng Lượm mô tả. Tối hôm qua, mới lên tới ngã ba, chưa kịp nhúc nhích, tụi nó đã bị bọn Xóm Đầu Cầu rượt chạy dài.
Vì vậy, cứ đi một đoạn Tiểu Long lại quay đầu nhìn dáo dác:
– Nhà ông Sáu Cảnh là nhà nào hở mày?
Quý ròm gắt khẽ:
– Mày đừng có nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn thế. Tụi mình tuy là người lạ nhưng nếu mày cứ ngoảnh tới ngoảnh lui nhặng xị, bọn Xóm Đầu Cầu sẽ nghi ngờ đấy!
Nghe thằng ròm đe, Tiểu Long lật đật bắt cái đầu nằm ngay ngắn trở lại trên cổ. Nhưng một lát, nó lại thấy sốt ruột:
– Sắp tới nơi chưa hở mày?
– Chắc là sắp tới rồi. Đoạn này nhà cửa càng lúc càng thưa thớt…
Đang nói, Quý ròm bật la hoảng:
– Bỏ xừ rồi! Bọn Xóm Đầu Cầu!
Tiểu Long cũng vừa kịp nhận ra một tốp khoảng sáu, bảy đứa đang đi ngược chiều, hùng hổ tiến về phía nó và Quý ròm.
Tiểu Long bóp chặt nắm đấm, rít qua kẽ răng:
– Tính sao đây mày? Đánh hay chạy?
Quý ròm đảo mắt nhanh như chớp. Và quyết định cũng nhanh không kém:
– Không đánh cũng không chạy! Tấp vào quán nước bên tay phải!
Mệnh lệnh của Quý ròm làm Tiểu Long thoáng ngẩn người nhưng rồi nó sực hiểu, liền nhanh chóng lấy vẻ ung dung theo Quý ròm rảo bước vào quán nước.
Hai đứa vừa ngồi xuống ghế, bọn Xóm Đầu Cầu đã kéo ngang qua trước cửa. Bọn nhóc không để ý gì đến hai vị khách đang ngồi trong quán, cứ cười nói rôm rả. Vài đứa còn tung hứng các hòn đá trong tay, vẻ nhởn nhơ khoái trá.
Tuy không nghe được đối phương nói gì nhưng nhìn bộ tịch của bọn nhóc, Quý ròm vẫn đoán biết bọn này đang trên đường phục kích trở về và thi nhau cười nhạo thằng Tắc Kè Bông nhát cáy đang ru rú trong nhà.
Tiểu Long ngó Quý ròm:
– Bọn nó đi đâu vậy?
– Đi về chứ đi đâu?
Tiểu Long khịt mũi:
– Ai chả biết là đi về, nhưng về đâu?
Câu hỏi của Tiểu Long làm Quý ròm ngớ ra:
– Ừ nhỉ, tao cũng chả biết bọn nó về đâu!
Quý ròm không biết cũng phải. Theo lời thằng Lượm thì bọn này không phải là dân địa phương. Từ tứ xứ, hằng năm cứ đến mùa thu hoạch điều, chúng lại tụ về đây hái thuê cho các chủ vườn. Xong, lại lũ lượt kéo nhau ra đi.
Quý ròm trầm ngâm một lát rồi gãi tai:
– Chắc là bọn nó kéo nhau về ngủ trong các vườn điều. Trong vườn thiếu gì chòi lá.
Từ đằng sau quầy, một đứa trẻ lớn hơn bọn Quý ròm khoảng một, hai tuổi bước tới cạnh bàn:
– Tụi mày uống gì thì kêu lẹ đi!
Thái độ của thằng nhãi chủ quán làm Quý ròm bất mãn quá xá. Nó cố tình “câu giờ” cho đối phương tức chơi:
– Để tụi tao nghĩ đã!
Quả nhiên nghe Quý ròm đòi “nghĩ”, thằng kia bực mình:
– Nghĩ gì thì nghĩ nhanh nhanh lên! Năm phút nữa, quán nhà tao đóng cửa rồi!
Sợ Quý ròm nổi quạu làm căng, Tiểu Long nhanh miệng:
– Cho hai ly sữa đậu nành!
Quý ròm uống sữa đậu nành, bỏ thêm năm sáu muỗng đường, vẫn chẳng thấy ngọt ngào tẹo nào. Nó đang bực thằng nhãi chủ quán, à không, chắc là con của chủ quán. Nó và Tiểu Long không muốn đụng độ bọn Xóm Đầu Cầu, chui vào đây lách nạn, không ngờ lại gặp tên chủ quán nhóc hắc ám, bảo nó không tức anh ách sao được!
Quý ròm vừa bực vừa lấy làm lạ. Nó chưa hề gặp qua một người bán quán nào kỳ khôi như vậy. Thường, chủ quán bao giờ cũng tìm đủ mọi cách để giữ khách. Còn thằng nhãi này cứ lăm lăm tống cổ khách ra khỏi cửa, rõ là ngược đời!
Cho đến lúc rời khỏi quán, Quý ròm vẫn chưa hết ấm ức. Nó đập đánh “bép” một phát lên lưng bạn:
– Thằng nhãi khi nãy làm tàng ghê!
Tiểu Long giật nảy:
– Thằng chủ quán hả?
– Chứ còn ai!
Tiểu Long tặc lưỡi:
– Tao thấy còn một thằng đứng trong quầy ngó ra. Tụi nó chắc là hai anh em.
Quý ròm cáu kỉnh:
– Sao ba mẹ hay chị em nó không ra đứng bán, giao cho hai thằng này chắc có ngày quán đóng cửa quá!
Tiểu Long cười khì:
– Quán đóng cửa rồi chứ còn gì nữa!
Quý ròm ngoảnh ra sau, thấy quán nước đã đóng cửa thật. Nó bĩu môi “xì” một tiếng:
– Quán xá gì đóng cửa sớm thế không biết! Tụi nó chuẩn bị đi ăn trộm chắc?
– Suỵt! – Tiểu Long bất thần đứng lại và đưa tay lên miệng – Đây chắc là nhà ông Sáu Cảnh.
Quý ròm liền dừng bước, đảo mắt ngó xung quanh. Nó và Tiểu Long lúc này đi đã khá xa ngã ba và đang đứng trước ngôi nhà cuối cùng của dãy nhà bên phải đường quốc lộ.
Ngôi nhà đóng cửa im imử, không điện đóm, đứng lù lù trong bóng tối như một ngôi miếu hoang. Khung cảnh càng thêm vắng veử bởi dáng đứng cao lêu nghêu của mấy cây bông gòn trước hàng rào, bởi hình thù quái gở của rặng tre rậm rạp và chằng chịt bao quanh. Trong bóng tối, lá không ngừng rì rào than thở và thỉnh thoảng khi có cơn gió mạnh thổi qua, và những thân tre lại cọ vào nhau phát ra những tiếng “ken két” như tiếng nghiến răng của người ngủ mê.
Quý ròm bỗng nghe miệng mình khô rang. Trong thoáng mắt, nó quên phắt bọn nhóc Xóm Đầu Cầu, quên cả thằng nhãi chủ quán vừa khiến nó bực tức.
Nó nín thở dán mắt vào những hình thù kỳ dị trước mặt, lắng tai nghe ngóng và nơm nớp nhớ tới những lời đồn đại về bọn quỷ một giò đang hoành hành. Tuy đinh ninh những chuyện ma quái tại nhà ông Sáu Cảnh là do bọn nhóc Xóm Đầu Cầu cố tình giở trò nhưng Quý ròm vẫn cảm thấy sờ sợ, mặc dù nó cũng không rõ nó sợ gì.
Đang phấp pha phấp phỏng, Quý ròm chợt cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình, liền bật la hoảng, tóc gáy dựng ngược:
– Á… á…
– Mày làm gì thế? Tao đây mà! – Tiếng Tiểu Long vang lên đầy ngạc nhiên.
Nghe tiếng Tiểu Long, Quý ròm mới hoàn hồn sực nhớ nó đang đi chung với thằng mập. Nó áp tay lên ngực, xẳng giọng:
– Bộ mày không có miệng hả? Nói không nói., cứ sờ sờ!
– Tao… tao…
Tiểu Long không hiẻu tại sao thằng ròm bỗng dưng mắng mình, cứ ấp a ấp úng.
– Thôi, đừng “tao, tao” nữa! – Qiúy ròm kéo tay bạn – Tao với mày lùi xuống mé ruộng bên trái nấp xem thử!
Tiểu Long “à” khẽ một tiếng và hấp tấp làm theo lời bạn. Bây giờ thì nó biết tại sao Quý ròm hoảng vía rồi. Thì ra “ngài pháp sư” đang lòi đuôi thỏ đế. Tiểu Long muốn cười lắm nhưng sợ Quý ròm đổ quạu, nó bấm bụng làm thinh, lặng lẽ nằm phục xuống bên cạnh bạn.
Nhưng Tiểu Long không làm thinh lâu được. Nằm im một lát, nó lại buột miệng ca cẩm:
– Ôi, đau quá!
– Gì thế? – Quý ròm thì thào.
– Kiến. Có một con kiến đang đốt lỗ rốn tao.
Quý ròm cười khảy:
– “Võ sư vô địch đại lực sĩ” gì mà sợ kiến!
Đang bị kiến đốt đau, chẳng được an ủi thì chớ, lại còn bị nhạo, Tiểu Long điên tiết:
– “Võ sư vô địch” cái đầu mày! Mày để tao bắt kiến thả vô lỗ rốn mày thử coi mày có nhảy dựng lên không!
Quý ròm chưa kịp vặc lại thằng mập thì một hòn đá không biết từ đâu rơi đánh rầm lên mái nhà ông Sáu Cảnh khiến nó và Tiểu Long lập tức ngưng ngay cuộc đấu khẩu, nhướn cổ dòm sang bên kia đường.
– Ghê quá mày! – Tiểu Long hạ giọng.
Quý ròm không nói gì, chỉ hóp bụng căng mắt quan sát.
Lại liên tiếp bốn năm hòn đá nữa liệng lên mái nhà. Lần này đá không chỉ rơi trên mái nhà ông Sáu Cảnh. Các ngôi nhà nằm về hướng ngã ba ở gần đó cũng bị liệng đá tơi tả. Quán nước khi nãy bọn Quý ròm ngồi mặc dù nằm hơi xa một chút dường như cũng không “thoát nạn”. Hòn đá rơi trên mái ngói kêu “lạch cạch”, hòn rơi trên mái tôn kêu “rầm rầm”, “loảng xoảng”, nghe như có một trận mưa đá vừa trút xuống.
Quý ròm tự dưng cảm thấy hết sợ. Sự tĩnh mịch, hoang vu khiến nó cảm thấy rờn rợn bao nhiêu thì những tiếng động ầm ĩ lại làm nó bình tĩnh bấy nhiêu. Nó huých khẽ vào vai Tiểu Long:
– Mày để ý xem những hòn đá ném tới từ hướng nào vậy?
Tiểu Long trợn mắt dòm đỏ một hồi rồi thở đánh thượt:
– Tao chịu. Trời tối thui thế này, có thánh mới quan sát nổi!
– Ừ, tối quá!
Quý ròm nói, giọng nó cũng xuôi xị.
Tiểu Long liếm môi:
– Giờ tính sao?
– Cứ nằm thêm một lát, xem tụi nó còn liệng đá nữa không.
Quý ròm không nói rõ “tụi nó” là tụi nào, nhưng Tiểu Long biết thằng ròm đang nghĩ đến bọn nhóc Xóm Đầu Cầu, liền hỏi:
– Mày muốn nói đến bọn nhóc khi nãy hả?
Tiểu Long cũng không nói rõ “bọn nhóc khi nãy” là bọn nào nhưng Quý ròm vẫn hiểu thằng mập đang nói đến ai, liền đáp:
– Ừ.
– Nhưng bọn nó đi về hướng ngã ba rồi kia mà.
Quý ròm nhún vai trong bóng tối:
– Nếu muốn, tụi nó có thể bí mật vòng lại.
Tới đây, Tiểu Long không thắc mắc nữa. Nhận xét của Quý ròm đã xác nhận những phỏng đoán trong lòng nó. Ừ, nếu bọn nhóc Xóm Đầu Cầu muốn giả ma giả quỷ, khi tới ngã ba chúng hoàn toàn có thể bọc lên xóm nhà phía trên đường lộ rồi vòng theo rặng tre xanh quành trở lại.
À quên, nói Tiểu Long không thắc mắc nữa là không đúng. Nó vẫn còn một thắc mắc nho nhỏ, tất nhiên là sau khi nghĩ ngợi ghê lắm:
– Nhưng bọn nhóc Xóm Đầu Cầu làm thế để làm gì?
Lần này câu chất vấn của Tiểu Long khó quá xá cỡ. Quý ròm đâm quạu:
– Bố tao cũng không biết nữa là tao!
Thấy Quý ròm đem bố ra làm bằng chứng, Tiểu Long im thít. Chơi với Quý ròm lâu năm, nó biết lúc này im lặng còn quý hơn cả vàng.
Hai đứa cứ thế nằm phục mé đường, không nói không rằng. Nhưng sau loạt đá thứ hai, khung cảnh lại chìm vào tĩnh mịch như cũ. Bọn quỷ một giò hình như đá chán trò liệng đá. Các ngôi nhà bị đá nện rầm rầm khi nãy vẫn đóng cửa im ỉm. Có lẽ các chủ nhân đã quen cam tâm chịu đựng sự phá phách của bọn quỷ láng giềng nên chẳng ai phản ứng gì. Mà cũng chẳng thể phản ứng, trừ cách dành dụn, tom góp tiền bạc để tậu một ngôi nhà mới ở càng gần cầu Sắt càng tốt.
Quý ròm dáo dác một hồi đã mỏi cổ, bèn chép miệng:
– Chắc tụi nó bỏ đi rồi.
– Ừ, chả thấy động tĩnh gì cả! – Tiểu Long tán thành, rồi nó hăng hái đề nghị – Hay tụi mình bò đến gần thử coi.
Quý ròm dặn:
– Nhớ đừng gây ra tiếng động đấy nhé!
Thấy “ngài pháp sư” nhanh chóng đồng ý với mình, điều hiếm khi xảy ra, Tiểu Long phấn khởi nhô mình lên khỏi chỗ nấp. Nhưng chưa kịp đặt chân lên đường lộ, nó đã phải vội thụp ngay xuống.
– Gì thế? – Quý ròm ngơ ngác.
– Mày… nhìn… chỗ bờ rào kìa! – Tiểu Long hất đầu ra phía trước, giọng nói lắp bắp.
Quý ròm ngạc nhiên đánh mắt về phía Tiểu Long chỉ và tới lượt nó ú ớ:
– Ối…
Bên kia đường quốc lộ, bên hông nhà ông Sáu Cảnh, không biết tự bao giờ xuất hiện một cái bóng trăng trắng đang đứng lơ lửng cạnh bờ rào.
Nấp đằng xa, bọn Quý ròm không trông rõ được diện mạo nhưng nhác qua hình thù của cái bóng, bọn nó vẫn nhận ngai ra đó là bóng người, lại là bóng người chỉ có… một chân.
Tiểu Long run rẩy thì thào:
– Quỷ một giò!
– Im nào!
Quý ròm nạt khẽ, mắt vẫn dán chặt vào cái bóng trắng, vừa hiếu kỳ lại vừa sợ hãi.
Bóng trắng đứng yên khoảng một phút rồi nhẹ nhàng lướt vào nhà, chân vẫn không hề chạm đất. Một lát, bóng trắng lại lướt ra chỗ bờ rào khi nãy. Rồi “nó” lại đi vào, rồi lại đi ra, phất phơ phất phưởng có đến bốn, năm lần như vậy khiến “ngài pháp sư” và “ngài đại lực sĩ” bụng cứ giật thon thót.
Lần cuối cùng, bóng trắng không trở vào nhà nữa, “nó” đứng trầm tư lơ lửng bên bờ rào một hồi rồi… biến mất, cũng đột ngột như khi hiện ra.
Phải mất một hồi lâu, Tiểu Long mới nghe tim mình thôi nhảy múa. Nó quay sang Quý ròm, nói qua hơi thở:
– Rùng rợn quá mày!
– Ừ, rùng rợn thật! – Quý ròm đồng tình ngay, giọng vẫn chưa hết run.
– Giờ tính sao? – Tiểu Long hỏi câu muôn thuở.
Cũng như Tiểu Long, Quý ròm chẳng biết phải “tính sao” trong hoàn cảnh này. Nhưng khác với Tiểu Long, nó không được quyền hỏi những câu như thằng mập vừa hỏi. Trót đóng vai “pháp sư”, nó buộc phải đưa ra giải pháp trước những tình huống khó khăn.
Cuối cùng, giải pháp mà “ngài pháp sư” nghĩ ra mới đơn giản làm sao! Tần ngần một thoáng, “ngài” tặc lưỡi phán:
– Về nhà hẵng tính!