Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 27 – Phù thủy – Chương 8
Chương 8
Thấy Tùng phóng đánh vèo từ trong bụi ra, bộ tịch lại hớt hơ hớt hải, Bốc tròn xoe mắt:
– Có chuyện gì thế hở Tùng?
Tùng chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy thằng K’Brết ngồi trên bờ ao, cạnh chiếc rổ ốc của đám con gái, đang lui cui đếm. nó vội thụt đầu lại trong bụi rậm và trả lời Bốc bằng cách đưa tay ngoắt lia ngoắt lịa.
Không hiểu thằng bạn mình mắc chứng gì, Bốc cau mặt gắt:
– Mày làm gì trốn trốn nấp nấp thế? Ra đây đi!
Tiếng thằng Bốc oang oang khiến Tùng càng “trốn trốn nấp nấp” kỹ. Nó thụt lui thêm hai ba bước, mặt nhăn như cắn phải ớt.
Bốc vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao thì thấy thằng Tùng đưa tay chỉ chỉ về phía thằng K’Brết.
À, thì ra nó không muốn thằng K’Brết biết! Bốc chợt hiểu, nó cắm chiếc cần trúc ngập sâu vào mảng đất ướt ven ao rồi đứng lên rón rén lần tới chỗ gốc cà phê, mắt không ngừng liếc chừng về phía K’Brết.
– Gì thế? – Bốc hỏi, bây giờ nó đã đứng đối diện với Tùng.
Tùng rút chiếc túi vải từ cạp quần, chìa ra:
– Mày biết cái gì đây không?
Bốc dán mắt vào chiếc túi, mặt nghệt ra:
– Không! Chiếc túi gì vậy?
Tùng huơ chiếc túi trên đầu:
– Đây là chiếc túi bùa phép của ông K’Bing. Tao vừa thó được.
– Thật không? – Bốc háo hức – Mở ra xem đi!
– Không được! – Giọng Tùng thoắt nghiêm trọng – Về nhà hẵng mở. Tao và mày phải rút khỏi đây ngay, kẻo ông K’Bing phát giác ra chiếc túi bị mất thì nguy!
Bốc sốt sắng:
– Vậy thì về!
Rồi nó thò đầu ra khỏi bụi cây, kêu lớn:
– Chị Hạnh ơi, em với thằng Tùng về trước đây! Chị và mấy đứa về sau nghen!
– Làm gì vội thế? – Nhỏ Hạnh ngoảnh lại, ngạc nhiên hỏi – Sao không đợi bọn chị cùng về?
– Em phải về trước! – Bốc đưa tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu – Tự nhiên em nhức đầu quá, Tùng phải đưa em về.
K’Brết nhanh nhẩu:
– Vậy để tao đi cùng hai đứa mày.
Đề nghị của K’Brết khiến Tùng luống cuống:
– Thôi khỏi! Tụi tao tự đi được rồi.
Bốc hừ mũi:
– Tao không đi chung với thằng xấu bụng như mày!
K’Brết đã định đi cùng Tùng và Bốc ra ngoài lộ. Nó vẫn chưa hết cảm kích việc Tùng tặng cho nó mấy viên thuốc hồi nãy. Nhưng giọng điệu xúc xiểm của Bốc đã làm nó rúm người lại.
K’Brết che giấu sự sượng sùng bằng cách tiếp tục khom người hí hoáy đào giun, mặc dù nó cũng chẳng rõ nó đào giun để làm gì. Bốc và Tùng đã bỏ về, đâu có ai cần mồi câu của nó.
– À, Bốc này! – Đang đi, sực nhớ đến chuyện khi nãy, Tùng vỗ độp lên vai bạn.
– Gì?
– Ông K’Bing ấy mà!
– Ông K’Bing sao?
Tùng liếm môi:
– Ổng nói chuyện kỳ lạ lắm mày ạ! Tao hỏi ông có mệt không hả ông, ổng đáp “Biết mệt biết không”. Tao nói cháu phụ với ông nhé, ổng lại bảo “Không có nổi làm đâu”. Nghe ổng nói, tao không hiểu gì cả, thế là tao im luôn!
– Đấy là mày chưa nghe quen thôi! – Bốc cười tít mắt – Những người trong buôn Nausri đều hay nói ngược như thế.
Rồi nó huơ tay, hùng hồn giải thích:
– “Biết mệt biết không” có nghĩa là “không biết mệt hay không”, còn “không có nổi làm đâu” tức là “không có làm nổi đâu”.
Tùng gãi cổ:
– Ra là vậy! Hèn gì tao ù ù cạc cạc cứ như thể đang nghe tiếng Tây!
Đang lỏn lẻn cái sự “dốt ngoại ngữ” của mình, Tùng bỗng giương mắt ếch:
– Ủa, thế sao thằng K’Brết lại ăn nói chẳng khác gì tụi mình?
– K’Brết lại khác! – Bốc nhún vai – Nó học trường xã từ nhỏ. Những đứa học trường xã dĩ nhiên không mắc tật nói ngược.
Cứ thế, vừa đi vừa trò chuyện, hai đứa ra tới đường quốc lộ lúc nào không hay.
Tùng không về thẳng nhà cô Bảy. Nó theo thằng Bốc về nhà cô Tươi. Hai đứa tót ra sau hè, hăm hở mở chiếc túi vải.
Sau khi tháo lỏng sợi dây buộc, Tùng dốc túi đổ mọi thứ ra đất.
Hóa ra trong chiếc túi bùa phép của ông K’Bing chỉ có vỏn vẹn hai thứ: một chiếc vòng bằng đồng và một chiếc nanh trăng trắng.
– Nanh heo rừng! – Tùng kêu lên.
– Không phải! – Bốc lắc đầu – Đây là nanh cọp.
– Nanh cọp?
– Ừ.
Tùng nhíu mày:
– Ông K’Bing giấu nanh cọp trong túi làm gì vậy kìa?
– Tao nghi lắm! – Bốc nhắm mắt nói qua hơi thở.
Thái độ của Bốc làm Tùng hoang mang quá chừng. Nó hỏi mà bụng hóp lại:
– Mày nghi gì?
Bốc mở mắt ra và Tùng thấy mắt nó lóe lên:
– Mày nhớ tao đã nói gì về sợi ria cọp không?
– Nhớ! – Tùng đáp và nghe miệng khô khốc – Sợi ria cọp nếu cắm vào vỏ măng tre đúng một trăm ngày sẽ biến thành một con rắn trắng!
– Đúng rồi! – Bốc gật đầu – Nhưng đó là sợi ria cọp. Còn chiếc nanh cọp nếu làm như thế sẽ biến thành một con trăn lớn.
Tùng rùng mình:
– Một con trăn lớn?
– Ừ. Và vào lúc nửa khuya, con trăn sẽ bò đi siết cổ những người nào chủ nhân của nó không ưa.
Tùng nghe thằng Bốc nói một hồi đã muốn rởn gai ốc. Nhưng thằng Bốc chưa chịu dừng lại. Nó tặc tặc lưỡi:
– Rắn cắn chết người còn để lại dấu vết. Nhưng nếu nạn nhân chết do trăn quấn, chẳng ai có thể điều tra ra. Sự lợi hại của chiếc nanh cọp là ở chỗ đó!
Tùng nhìn xuống chiếc nanh cọp và bất giác bước lui một bước:
– Ôi, ghê quá!
– Mày đừng lo! – Bốc thản nhiên cầm lên chiếc nanh cọp – Lúc này ông K’Bing chưa kịp “luyện” chiếc nanh, vì vậy nó chưa biến thành “con thuốc độc”.
Tùng nuốt nước bọt, mắt vẫn bị hút chặt vào chiếc nanh trên tay Bốc:
– Thế bây giờ nó vẫn chỉ là chiếc nanh bình thường thôi ư?
– Đúng thế! May mà tụi mình phát hiện kịp thời, nếu không ông K’Bing sẽ gây ra không biết bao nhiêu là tai họa.
Bốc nói, giọng kiêu hãnh. Tùng nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của Bốc, tưởng như nó vừa đánh tan mấy mươi vạn quân Nguyên Mông trở về.
– Thế chuyện về chiếc nanh cọp này mày nghe ai nói? – Sau một thoáng im lặng, Tùng ngần ngừ hỏi – Hôm trước mày chỉ kể về những sợi ria cọp thôi mà!
Bốc không ngờ thằng Tùng lại hỏi một câu cắc cớ như vậy. Nó lúng túng “e hèm”:
– Về chuyện này hở? Chuyện này thì đâu cần phải nghe ai nói. Nếu sợi ria cọp có thể luyện thành “con thuốc độc” thì chiếc nanh cọp cũng thế thôi!
Giọng điệu của Bốc khiến Tùng bán tín bán nghi. Nhưng nó không dám chắc Bốc có lừa nó hay không. Dù sao Tùng vẫn thấy sờ sợ. Nếu chiếc nanh cọp này không phải để luyện thành “con thuốc độc”, chả việc gì ông K’Bing giữ bo bo bên mình như một báu vật, đến ngay cả thằng K’Brết cũng không được rớ vào như thế.
Càng nghĩ Tùng càng hãi. Nó không dám nhìn chiếc nanh cọp nữa, mà quay sang chiếc vòng đồng:
– Thế còn chiếc vòng này? Đó là chiếc vòng gì vậy?
– Chiếc vòng này hả? – Bốc khụt khịt mũi – Đây là cái “càn khôn khuyên”!
Ba chữ “càn khôn khuyên” làm mặt Tùng ngớ ra:
– “Càn khôn khuyên” là cái quỉ quái gì?
Bốc vỗ vai Tùng:
– Mấy hôm nay mày có xem phim Tây du ký trên ti-vi không?
– Có.
Bốc nheo mắt:
– Thế mày có thấy tam thái tử của Thác tháp thiên vương Lý Tịnh là Na Tra tay lúc nào cũng cầm một chiếc vòng đồng không?
Tùng ngờ ngợ:
– Ờ, ờ … hình như có.
Bốc gục gặc đầu:
– Đó chính là cái “càn khôn khuyên”, trong sách người ta bảo vậy. Đó là chiếc vòng pháp thuật. Ông K’Bing là phù thủy dĩ nhiên phải có chiếc vòng này.
Rồi sợ Tùng không tin, Bốc chém tay vào không khí:
– Không có chiếc vòng này, ông K’Bing dù nuôi được “con thuốc độc” cũng không thể sai khiến được nó.
Tùng nhìn chiếc vòng, tấm tắc:
– Chiếc vòng này lợi hại ghê há!
– Còn phải nói! Nếu không thì Thái Ất chân nhân đã không tặng nó cho Na Tra!
Bốc thuộc phim Tàu như cháo. Nó “xổ” một thôi một hồi khiến thằng Tùng ngẩn ngơ, chả rõ thực hư ra sao.
Nhưng Bốc không quan tâm đến vẻ mặt đang thuỗn ra của bạn. Nó thản nhiên bỏ chiếc vòng lẫn chiếc nanh cọp vào lại trong túi vải, rồi đưa cho Tùng:
– Mày cất đi! Nhớ đừng để những thứ này lọt trở về tay ông K’Bing đấy!
– Ừ.
Tùng gật đầu và nó lận chiếc túi vào lại trong cạp quần.
Bốc lại dặn:
– Cũng đừng hé môi cho bất cứ ai biết mày đang giữ chiếc túi bùa phép này!
– Sao thế?
Tùng đang định khoe thành tích với chị Hạnh và nhỏ Trang, nghe Bốc nói vậy, liền tròn mắt ngơ ngác.
Bốc nghiêm nghị:
– Nếu chuyện này đến tai ông K’Bing, ổng sẽ không tha cho mày đâu. Ổng sẽ tìm cách luyện một cái “càn khôn khuyên” khác và nuôi một “con thuốc độc” khác, sau đó sai nó bò xuống tận thành phố Hồ Chí Minh để … cắn mày!
– Eo ơi! – Tùng rụt cổ – Thế thì tao chết mất!
Bốc cười hì hì:
– Thì chết chứ sao! “Con thuốc độc” cắn, ai mà sống nổi!
Tùng chặn tay lên cạp quần:
– Ừ, tao sẽ giữ kín chuyện này!
Tuy hứa với thằng Bốc như vậy nhưng đến chiều thì bụng dạ Tùng đã nôn nao lắm.
Nhất là nhỏ Hạnh vừa về đến nhà đã kêu nó ra hỏi ngay:
– Này, hồi trưa em có nhìn thấy chiếc túi đo đỏ của ông K’Bing đâu không?
– Dạ không!
Tùng lắc đầu. Rồi nó vờ vịt hỏi lại:
– Chiếc túi đó như thế nào hả chị?
– Đó là chiếc túi vải màu đỏ, lúc nào ông K’Bing cũng giắt trong người.
Tùng liếm môi:
– Thế chị có biết chiếc túi đó đựng gì bên trong không?
– Không! – Nhỏ Hạnh chép miệng – Nhưng ông K’Bing có vẻ quý chiếc túi này lắm. Ổng tìm suốt từ trưa đến giờ. Lúc này ổng và thằng K’Brết vẫn còn lom khom ngoài rẫy bươi từng mô đất …
Thốt nhiên Tùng bỗng áy náy quá chừng. Nó ngước mắt nhìn lên, thấy trời sâm sẩm tối, mặt trời đã xuống núi từ lâu. Vậy mà cha con ông K’Bing vẫn mỏi mắt tìm chiếc túi đang giấu trong cạp quần nó. Tội ghê!
Đã mấy lần, Tùng định thú thật với nhỏ Hạnh. Tùng định mượn xe đạp của dượng Toàn chạy tức tốc vào rẫy cà phê để trả chiếc túi vải lại cho ông K’Bing. Nhưng nhớ đến chiếc nanh cọp và cái “càn khôn khuyên” đang nằm trong túi, nhớ đến lời căn dặn lẫn vẻ mặt nghiêm trọng của thằng Bốc, Tùng chột dạ ngồi im.
À, nó không ngồi im hẳn. Ngồi im hẳn thì nom khả nghi lắm. Nó đưa mắt nhìn ra sân, tặc tặc lưỡi:
– Tội nghiệp ông K’Bing ghê chị há?
Nhỏ Hạnh không đáp, chỉ thở dài:
– Mất chiếc túi đó, hình như ổng buồn lắm!
Buồn là phải! Thầy phù thủy mà mất túi phép cũng giống như nông dân mất cày, thợ mộc mất cưa, lấy gì mà … nuôi “con thuốc độc”! Tùng lẩn thẩn nghĩ, môi mím lại.
Nhưng những ý nghĩ đó chẳng giúp Tùng nhẹ nhõm được chút nào. Tự trong thâm tâm, Tùng không rõ việc đánh thó chiếc túi của ông K’Bing là đúng hay sai. Tùng cũng không biết nó đang buồn hay vui. Nó chỉ thấy lòng bâng khuâng quá đỗi.