Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 27 – Phù thủy – Chương 9
Chương 9
Trưa hôm sau, bọn thằng Tùng vừa lò dò tới ngọn đồi dẫn xuống rẫy cà phê đã thấy K’Brết đứng đợi ngay trên đỉnh dốc.
K’Brết tì tay trên cây ‘xà bát’, mặt buồn xo, đăm đăm nhìn mọi người.
Nhỏ Hạnh rảo bước lên trước, thấp thỏm hỏi:
– Ba em đã tìm lại được chiếc túi chưa hở K’Brết?
K’Brết trả lời nhỏ Hạnh bằng cái lắc đầu buồn bã.
– Lạ thật! – Nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗ trán – Chiếc túi nếu rơi xuống đất thì nó còn đó chứ biến đi đâu!
Bốc vọt miệng:
– Có thể bọn sóc hay chồn cáo đã tha mất rồi!
– Ừ, có thể lắm!
Tùng gật gù phụ họa. Nhưng sau khi buột miệng, không hiểu sao Tùng bỗng cảm thấy bứt rứt quá chừng. Không dám nhìn thẳng vào mặt K’Brết, nó cúi đầu lẽo đẽo theo chân Bốc.
– Hôm qua mày có nhìn thấy chiếc túi của ba tao không hở Tùng?
Khi Tùng đi ngang qua chỗ K’Brết đứng, K’Brết đột nhiên xoay người lại và cất tiếng hỏi.
Câu hỏi thình lình khiến Tùng giật thót. Nó lắc đầu lia lịa:
– Không! Không thấy! Thậm chí tao còn không biết chiếc túi đó có hình dạng ra sao nữa!
K’Brết chớp chớp mắt:
– Hôm trước chính mày hỏi tao có biết ba tao đựng gì trong túi hay không kia mà?
Lần này thì Tùng chết điếng. Nó gãi đầu, rồi lại gãi gáy, làm như có hàng trăm con chí đang bò nhặng trên đó:
– Ủa, tao có hỏi như vậy hả?
– Thì mày hỏi chứ ai!
Tùng cười méo xệch:
– Vậy mà tao quên bẵng mất. Dạo này sao tao hay quên quá!
K’Brết vẫn dán mắt vào mặt bạn:
– Thế bây giờ mày đã nhớ ra chiếc túi đó chưa?
Tùng liếm môi:
– Tao chỉ nhớ mang máng thôi. Hình như đó là chiếc túi màu đỏ …
– Đúng rồi! – Mắt K’Brết sáng lên – Thế mày có thấy nó đâu không?
– Không!
Câu trả lời của Tùng khiến K’Brết xịu mặt. Rồi như chợt nhớ ra, nó lại hỏi:
– Hôm qua mày phụ với ba tao kéo đá phải không?
Chắc thằng này đang nghi ngờ mình! Tùng hồi hộp nhủ bụng. Nhưng nó đã kịp nghĩ ra cách giải thích trơn tru:
– Hôm qua, lúc quanh ra sau nhà mày để bắt cào cào, tao thấy ba mày đang ì ạch kéo một tảng đá to tướng. Thế là tao chạy lại phụ một tay …
Nói xong, không để K’Brết có thì giờ nghĩ ra câu hỏi cắc cớ khác, Tùng nắm lấy cổ tay nó:
– Xuống suối chơi với tao đi! Tụi nó đi cả rồi kìa!
Khi hai đứa xuống hết con dốc đã thấy bọn con gái lom khom xắn quần chuẩn bị lội xuống ao. Trên tảng đá ở bờ ao bên cạnh, thằng Bốc đang loay hoay móc mồi vào lưỡi câu.
Nhác thấy K’Brết, Bốc nhờ vả ngay:
– Mày đào trùn giùm tao đi! Con nhện này nhỏ xíu, chắc bọn cá chả thèm xơi!
Nhưng khác với mọi lần, hôm nay K’Brết chẳng hào hứng gì với chuyện đào giun. Nó ngồi bệt trên cỏ, bó gối nhìn xuống suối.
– Mày làm sao thế hả K’Brết? – Vẻ thờ ơ của K’Brết làm Bốc tức điên.
Mặc cho Bốc la lối, K’Brết chẳng nói chẳng rằng, cũng nhúc nhích.
Bốc càng đỏ mặt tía tai:
– Hay là mày sợ bọn tao câu hết cá của mày?
K’Brết vẫn câm như thóc.
– Hà hà, tao nói trúng bụng dạ mày nên mày làm thinh chứ gì! – Bốc cố tìm cách trêu tức K’Brết – Tao biết mày là một đứa xấu bụng mà!
Mọi hôm nghe Bốc bảo mình xấu bụng, K’Brết vội vàng phản ứng ngay. Nhưng bữa nay nó chả buồn thanh minh. Nó cứ ngồi trơ, mặt buồn rười rượi.
Thấy K’Brết nhất quyết giả điếc, Bốc chán quá. Nó chẳng còn hứng thú trêu chọc nữa, lại cúi đầu hí hoáy với nhách mồi nhện bé tí.
– Mày làm gì mà buồn thỉu buồn thiu thế hả K’Brết?
Tùng mon men lại gần bạn, khẽ hỏi.
Tùng khác Bốc. Tùng không bao giờ trêu K’Brết, cũng không bảo K’Brết xấu bụng. Vì vậy, nghe Tùng hỏi, K’Brết chậm chạp quay đầu lại.
K’Brết quay lại nhưng không đáp, chỉ giương cặp mắt buồn rầu nhìn bạn.
Tùng tiếp tục dọ dẫm:
– Mày buồn vì chiếc túi của ba mày bị mất hả?
Lần này thì K’Brết gật đầu nhưng môi nó vẫn mím chặt.
K’Brết làm Tùng ngạc nhiên quá đỗi:
– Chuyện đó có gì đâu mà buồn? Ai chả có lúc đánh mất một thứ gì đó!
K’Brết lại quay đầu nhìn xuống suối, giọng như gió thoảng:
– Nhưng ba tao bịnh. Từ tối hôm qua đến giờ, ba tao nằm một chỗ, không buồn dậy.
Tùng gãi má:
– Chỉ vì mất chiếc túi à?
– Ừ.
Tùng nín thở:
– Chiếc túi đó quan trọng đối với ba mày đến thế sao?
– Ừ.
Tùng không nghĩ K’Brết lại thừa nhận dễ dàng như thế. Nó phân vân không biết có nên dò hỏi tiếp hay không. Tùng nhớ hôm trước K’Brết đã có lần nói về chiếc túi. K’Brết bảo từ khi mẹ nó mất, nó mới nhìn thấy ba nó đeo chiếc túi này. Nó bảo ba nó giữ chiếc túi rất kỹ, thậm chí ngay cả nó cũng không được đụng vào. Như vậy chắc K’Brết chả biết trong túi đựng gì! Chắc nó thấy sau khi đánh mất chiếc túi, ba nó lăn ra ốm nên nó cho rằng chiếc túi rất quan trọng thôi! Tùng nghĩ thầm và tặc lưỡi trấn an:
– Tao nghĩ trong chiếc túi kia chẳng có gì quan trọng đâu. Ba mày ốm chắc tại hôm qua làm việc quá sức thôi.
K’Brết khăng khăng:
– Không phải! Ba tao bịnh chính vì chiếc túi. Chiếc túi đó rất quan trọng với ba tao.
– Mày chỉ toàn nói mò! – Tùng “xì” một tiếng – Mày có biết trong túi đựng gì đâu mà quả quyết như thế!
– Tao biết!
Câu trả lời chắc nịch của K’Brết làm Tùng há hốc miệng:
– Mày biết?
– Ừ. Tao biết.
– Thế sao mày bảo chưa bao giờ mày được đụng vào chiếc túi này?
K’Brết khụt khịt mũi:
– Tao chưa từng đụng vào thật, tao cũng chưa hề nhìn thấy những gì chứa trong đó. Nhưng sáng nay tao hỏi và ba tao đã nói cho tao biết.
Tùng “à” một tiếng: Thì ra thằng K’Brết nghe ba nó nói! Nhưng chắc gì ông K’Bing đã nói thật! Từ trước đến nay, ông K’Bing đã giấu K’Brết biết bao nhiêu là chuyện. Nó không hề biết ba nó nuôi con bạch xà. Nó không biết ba nó là phù thủy.
– Thế ba mày nói gì? – Tùng nghi hoặc hỏi.
Giọng K’Brết thốt nhiên trầm trầm:
– Ba tao bảo chiếc túi đó đựng những vật kỷ niệm của mẹ tao.
Biết ngay mà! – Tùng bật kêu trong đầu – Ông K’Bing không đời nào tiết lộ những việc làm ám muội của mình cho K’Brết biết. Rõ ràng trong chiếc túi chỉ có cái “càn khôn khuyên” và chiếc nanh cọp dùng để luyện “con thuốc độc”, thế mà ông lại nói dóc là chứa những vật kỷ niệm của bà Ka Eo.
Tùng nhìn K’Brết, đắc ý hỏi:
– Thế ba mày có nói rõ những vật kỷ niệm của mẹ mày là những vật gì không?
– Có.
Tùng vờ vịt:
– Chắc đó là chiếc khăn hay trâm cài tóc phải không?
– Không! – K’Brết chớp mắt – Ba tao bảo trong túi đựng một chiếc vòng đồng và một chiếc nanh cọp!
Câu trả lời của K’Brết khiến Tùng sững người như va phải tường. Mặt nó thoắt ngẩn ngơ:
– Ba mày bảo vậy hở?
– Ừ.
– Thế cái “càn khôn khuyên” đó là của mẹ mày hay sao?
K’Brết ngơ ngác:
– Cái “càn khôn khuyên” nào?
– À không! – Sực nhận ra mình nói hớ, Tùng vội lấp liếm – Ý tao muốn nói đến chiếc vòng đồng ấy mà!
– Ba tao bảo chiếc vòng đồng đó bên nhà mẹ tao tặng cho ba tao lúc đi hỏi ba tao cho mẹ tao!
– Thì ra vậy! Thế mà tao cứ tưởng …
Tùng buột miệng cảm khái. Nhưng đến phút chót nó kịp dừng lại. Suýt chút nữa nó đã nói huỵch toẹt câu chuyện Na Tra thái tử thằng Bốc vừa kể với nó.
– Mày tưởng sao? – K’Brết ngó bạn.
– À không! – Tùng hấp tấp lảng sang chuyện khác – Thế còn chiếc nanh cọp? Chiếc nanh cọp cũng do bên mẹ mày tặng cho ba mày hả?
– Không! – K’Brết lắc đầu, cặp mắt nó chợt trở nên xa xăm – Chiếc nanh cọp là vật khước của mẹ tao. Mẹ tao thường đeo trên cổ, ngay từ bé tao đã nhìn thấy nó rồi!
Tới đây thì Tùng không còn gì để hỏi. Nó bắt chước K’Brết ngoảnh mặt nhìn xuống suối và cảm thấy lòng ngập tràn hối hận.
Thì ra chiếc túi vải đỏ ông K’Bing lúc nào cũng giắt theo người kia không phải là chiếc túi bùa phép như nó vẫn tưởng. Chiếc vòng đồng không phải là cái “càn khôn khuyên” và chiếc nanh cọp cũng không phải thứ để luyện thành con trăn lớn. Đó chỉ là những kỷ vật của người vợ yêu quý của ông. Hẳn khi bà Ka Eo còn sống, ông K’Bing yêu vợ lắm nên bây giờ ông không muốn rời xa những vật kỷ niệm thiêng liêng kia một phút giây nào.
Vậy mà nó lại nỡ lừa đánh cắp chiếc túi đó của ông. Khiến ông rầu rĩ đến liệt giường. Khiến thằng K’Brết ủ rũ đến mức không buồn động tay động chân, mặc thằng Bốc nói hành nói tỏi. Mình bậy ghê!
Tùng tự rủa thầm mình tơi tả. Nhưng hối hận suông cũng chẳng ích gì, nó quay sang K’Brết:
– Mày yên tâm đi! Tao sẽ tìm lại chiếc túi đó cho ba mày!
K’Brết chán nản:
– Mày biết chiếc túi đó ở đâu mà tìm!
Tùng hùng hổ:
– Tao biết!
Giọng điệu quả quyết của Tùng khiến K’Brết tròn xoe mắt:
– Mày biết?
– À, à … thật ra thì tao không biết! – Tùng chột dạ chặn tay lên vạt áo và lúng túng chữa lại – Nhưng tao nghĩ sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm thấy. Nếu cố gắng thì tao sẽ tìm thấy.
K’Brết lắc đầu:
– Mày sẽ không tìm thấy đâu. Tao và ba tao đã bới tung từng bụi cỏ cũng chẳng tìm ra nữa là.
– Tao sẽ tìm ra! – Tùng khăng khăng.
K’Brết thở dài:
– Nhưng trưa mai mày đã về lại thành phố rồi. Mày sẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Tùng chém tay vào không khí:
– Nếu chưa tìm ra chiếc túi, tao sẽ tiếp tục ở lại đây. Tao chỉ về thành phố khi nào đã tìm ra chiếc túi cho ba mày.
Tùng làm K’Brết cảm động quá chừng. Nó sờ tay lên cánh tay Tùng, chớp chớp mắt:
– Mày tốt bụng ghê!
Tùng cũng chớp chớp mắt, nhưng không phải vì cảm động hay sung sướng. Tùng xấu hổ trước lời khen thành thật của bạn. Thằng K’Brết này khờ ghê! Nó đâu có biết mình chính là thủ phạm đánh cắp chiếc túi của ba nó và hiện đang giấu ở trong cạp quần!
Trong khi Tùng đang bối rối chưa biết phải nói gì thì bọn con gái đã giải vây giùm nó. Nhỏ Trang kêu:
– Anh Tùng ơi, lại đây xem nè!
Nhỏ Phệ rối rít:
– Hôm nay tụi em bắt được nhiều ốc lắm anh Tùng ơi!
Nhỏ Trang lại nói:
– Ngày mai chị Hạnh và anh về dưới rồi, hôm nay là bữa cuối, tụi em cố bắt nhiều thật nhiều!
Bốc ngồi trên tảng đá cạnh đó, cười khẩy:
– Hai con nhóc này! Tụi mày vớt sạch ốc của thằng K’Brết như thế, không sợ nó giận sao?
Nhỏ Trang nghinh mặt:
– Anh K’Brết đâu có giận!
Rồi quay sang K’Brết, nhỏ Trang hấp háy mắt:
– Anh đâu có giận, phải không anh K’Brết?
K’Brết đâu có giận. Nhất là khi thằng Tùng hứa tìm lại chiếc túi cho ba nó, nó đang vui lắm. Vì vậy nghe nhỏ Trang hỏi, K’Brết nhanh nhẹn gật đầu và nhoẻn miệng cười.
K’Brết ít khi cười. Nhưng khi nó cười nom cũng dễ thương ra phết.