Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 25 – Hiệp sĩ ngủ ngày – Chương 3
Chương 3
Đợi mẹ Đặng Đạo và người phụ nữ đi cùng quét sạch rác trong nhà l ồng chợ và khu vực chung quanh, đợi những bô rác kê rải rác ở các sạp hàng được thu dọn bằng hết, đợi chiếc xe rác chậm chạp lăn bánh ra phía đường lộ và càng lúc càng nhỏ dần, Lâm mới lững thững quay vào nhà.
Lúc này, Lâm bỗng cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ ghê gớm. Khi nãy, mẹ Đặng Đạo cứ nhắc chằm chặp “Thôi, nghỉ tay đi cháu!”, còn Lâm thì nhất mực nằn nì “Một lần này nữa thôi, cô! Cháu chưa buồn ngủ đâu”. Khi nói như vậy, Lâm không cảm thấy buồn ngủ thật. Được giúp đỡ bạn, lòng nó rộn ràng vui sướng, chẳng ai lại buồn ngủ.
Nhưng bây giờ thì Đặng Đạo đã bỏ đi. Bạn nó đi theo chiếc xe rác đến điểm tập trung bên bở kinh Tàu Hủ, chờ xe ép tới lấy rác. Còn lại một mình, Lâm nghe gân cốt mỏi nhừ. Xưa nay, Lâm vẫn làm những việc vặt giúp mẹ, nhưng chưa bao giờ nó làm việc nặng như đêm nay.
Phải khó khăn lắm Lâm mới leo được lên mái nhà. Nó lại nhón gót làm con mèo đi trên máng xối. Chân sờ soạng trên mái tôn, nó cố bước những bước thật nhẹ. Đêm hôm khuya khuắt, một tiếng động khẽ cũng đủ khiến ba mẹ nó thức giấc và bắt gặp nó trong tình trạng như thế này, chắc chắn nó sẽ bị ăn đòn quắn đít. Tệ hại hơn nữa, nếu chuyện đó xảy ra, nó sẽ chẳng mong gì tiếp tục lẻn ra ngoài giúp đỡ mẹ con Đặng Đạo nữa.
Sự lo lắng giúp hai bàn chân Lâm biến thành hai miếng bông gòn. Môi mím chặt, nó lướt đi trên mái nhà bằng những bước cực kì êm ái.
Cho đến khi đã trèo hẳn vào bên trong lan can mà vẫn không gây ra tiếng động đáng kể nào, Lâm mới tim mình thực sự an toàn. Thế là thoát! Mình phải đánh một giấc thẳng cánh đến sáng mới được! Lâm thở phào nhẹ nhõm và mạnh dạn rảo bước vào nhà.
Nhưng vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Lâm đã sững ngay lại. Trong một thoáng người nó bỗng cứng đờ như bị Tôn Ngộ Không làm phép định thân.
Đang đứng lù lù trước mắt nó là ba nó.
– Thế nào? Đi đâu về thế hở con trai? – Ba nó trầm giọng hỏi, giọng không rõ tò mò hay quở trách.
Chết điếng mất một lúc, Lâm mới mở miệng được. Và nó ngô nghê hỏi lại:
– Đi đâu về hở ba?
Ba nó nghiêm nghị hỏi:
– Ừ, ba hỏi con vừa đi đâu về?
Lâm lúc lắc đầu, cố trấn tĩnh. Nó biết sự việc đến nước này, bối rối chỉ tổ hỏng việc. Nhưng kẹt một nỗi, nó không rõ ba nó đứng đó từ bao giờ, đã hay biết gì về hành động của nó hay chưa, vì vậy nó không biết nên nói thật hay nên phịa chuyện cho qua cơn khốn đốn.
– Con vừa đi ra ngoài! – Lâm đáp lấp lửng, mắt nhìn ba nó, thận trọng dò xét.
– Hẳn nhiên là con đi ra ngoài! Không ai lại trèo qua lan can để… đi vào bên trong cả!
Giọng ba nó thản nhiên, đượm chút chế giễu khiến mặt nó nóng bừng
– Thì thế! – Nó ấp úng, giọng khô đắng.
Ba nó nhún vai:
– Con vẫn chưa nói cho ba biết con ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm để làm gì!
– Để làm gì hở ba? – Lâm nuốt nước bọt – Tất nhiên là… là… để dạo mát rồi!
– Lại thế nữa! – Mắt ba nó nheo nheo – Dạo mát lúc nửa đêm! Hừm, chuyện này nghe mới lạ làm sao!
Cặp mắt Lâm đảo lia, nó liếm môi:
– Tại ba không để ý đó thôi, Dạo này do hiện tượng El Nino, thời tiết trở nên nóng bức…
Lâm tỉnh dở chiêu “khoa học thường thức”. Nhưng ba nó không mắc lừa, mới nói có nửa câu, ba nó đã giơ tay ngăn lại:
– Chuyện đó thì ba biết rồi. Nhưng hiện tượng El Nino chẳng đóng vai trò gì ở đây cả. Ba chỉ muốn biết thằng bé đó là ai thôi?
Lâm chột dạ:
– Thằng bé nào ạ?
– Thằng bé khuân rác trong chợ ấy!
Người Lâm đột nhiên co rúm lại. Nó hóp bụng vào như tránh một lưỡi kiếm vô hình. Thì ra ba nó đã nhìn thấy tất cả. Nãy giờ ba nó chỉ giả vờ hỏi thế thôi.
– Bạn con phải không? – Tiếng ba nó lại vang lên bên tai.
– Vâng ạ! – Lâm lí nhí – Bạn ấy là Đặng Đạo học cùng lớp với con.
– Học cùng lớp với con? – Ba nó lộ vẻ sửng sốt.
– Vâng! Bạn ấy ban ngày đi học, tối về phải theo giúp mẹ…
Rồi Lâm bùi ngùi kể cho ba nó nghe hoàn cảnh của Đặng Đạo, rằng mẹ Đặng Đạo mới ốm dậy ra sao, Đặng Đạo đêm đêm phải đi theo xe rác đến tận khuya như thế nào và nó tình cờ phát hiện ra điều đó trong trường hợp nào. Mọi chuyện Lâm đều nhất nhất kể cho ba nó nghe. À quên, không phải mọi chuyện. Có một chuyện Lâm giấu nhẹm. Đó là chuyện hôm trước nó đặt hai câu vè “Ở nhà chẳng ngủ cho sa. Đến lớp ngủ ngày là đít con voi” và chép lên bảng đề trêu Đặng Đạo.
Trong khi Lâm kể, ba nó lặng thing không nói một tiếng nào. Ngay cả kho nó kể xong, ba nó vẫn trầm ngâm thật lâu khiến nó phải thấp thỏm đưa mắt nhìn ông.
Mãi một lúc, ba nó mới nghiêm giọng hỏi:
– Thế là con quyết định nửa đêm ra ngoài giúp bạn?
Lâm nuốt nước bọt:
– Vâng ạ.
– Hừm! Con thật ngốc! – Ba nó hừ mũi.
– Chỉ một lần này thôi ba! – Lời quở trách của ba khiến Lâm biến sắc – Ngày mai trở đi con sẽ không dám ra khỏi nhà lúc nửa đêm nữa!
Ba nó lừ mắt:
– Như thế lại càng ngốc hơn!
Ba làm Lâm hoang mang quá xá. Nó không hiểu ba nó nói vậy là có ý gì.
Thấy nó đứng ngẩn tò te, ba nó hắng giọng:
– Giúp bạn là việc tốt. Ba không trách con chuyện giúp bạn. Ba bảo con ngốc là ngốc chuyện khác.
Lâm ngơ ngác:
– Chuyện gì hở ba?
Ba nó tặc tặc lưỡi:
– Con không thể lẻn ra khỏi nhà bằng cách leo qua mái tôn được! Ôm cột xi-măng tụt xuống đất rất nguy hiểm. Nếu không té ngã cũng trầy trụa tay chân. Đó là chưa kể, đi trên mái tôn dù khéo léo đến mấy vẫn gây ra tiếng động và sẽ có ngày mẹ con hay biết. Lúc đó thì mọi chuyện sẽ rắc rối to.
Ba làm Lâm bất ngờ quá chừng. Thế ra ba không trách mắng, quở phạt Lâm về tội lẻn ra khỏi nhà giúp đỡ bạn. Ba chỉ sợ Lâm ngã té hoặc trầy xước. Ba sợ đúng ghê. Tay Lâm bây giờ đã bắt đầu thấy đau đau. Có lẽ do khi nãy cọ xát với cây cột.
Còn mẹ nữa, Lâm nghĩ, quả như ba nói, nếu mình cứ trèo qua mái tôn như thế này, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ phát giác. Mẹ tỉnh ngủ hơn ba, nếu tối nay ba nắt quả tang mình thì thế nào cũng có ngày tới phiên mẹ!
Lâm nhìn ba lo lắng:
– Thế bây giờ phải làm thế nào hở ba?
– Con vào đây!
Ba nó nói và xoay mình đi trước. Lâm liền rón rén theo sau.
Ba dẫn Lâm đến bên vách. Ông gõ gõ tay lên miếng ván vuông vức.
– Con thấy miếng ván này không?
– Dạ thấy.
– Ngày mai ba sẽ tháo nó ra.
Lâm chợt hiểu:
– Có nghĩa là từ ngày mai con sẽ leo ra khỏi nhà bằng đường này?
– Đúng thế! Ban đêm con tháo miếng ván này ra, còn ban ngày con lắp lại như cũ!
Ba nó đáp, và ông khẽ mỉm cười:
– Mẹ con sẽ chẳng bao giờ ngờ được có một lối đi bí mật ngay trong nhà ta.
Lâm hoan hỉ:
– Tuyệt thật! Đúng là không thể nào ngờ được!
Nhưng rồi mặt nó chợt ngẩn ra:
– Nhưng làm sao con tụt xuống đất được hở ba? Bên ngoài đâu có cây cột nào!
– Con yên tâm! – Ba nó khoát tay – Ba đã nghĩ đến chuyện đó rồi! Sáng mai ba sẽ đóng những thanh ngang bên ngoài bức vách. Con sẽ lên xuống trên những thanh ngang, cũng chắc chắn hệt như những bậc thang vậy!