Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 25 – Hiệp sĩ ngủ ngày – Chương 2
Chương 2
Lâm nắm trằn trọc trên giường. Nãy giờ nó chạy ra ngoài lan can ròi chạy vô có đến bốn, năm lần nhưng chẳng thấy mẹ con Đặng Đạo đâu.
Ngôi chợ trước nhà nó là ngôi chợ lớn, buôn bán suốt từ trưa đến tối, một ngày xe rác phải đi quét hai, ba lần. Mẹ Đặng Đạo quét ca khuya nên muốn gặp, Lâm phải cố thức.
Lâm nằm dỏng tai nghe ngóng, mi mắt càng lúc càng nặng như chì. Nhưng đúng vào lúc sắp sửa thiếp vào giấc ngủ, Lâm chợt nghe tiếng mì gõ từ dưới đường vọng lên
Ông già Tàu thường đẩy xe mì đi bán rất khuya. Và đã thành lệ, khi tiếng mì gõ quen thuộc vang lên, bao giờ cái xe rác cùng xuất hiện ngay sau đó.
Lâm phóc khỏi giường,chạy ra lan can dòm xuống. Quả như nó dự đoán, một người phụ nữ đang chậm rãi kéo chiếc xe rác đi dọc nhà l ồng chợ, chiếc đèn bão lắc lư phía sau. Một người phụ nữ khác đang lui cui đưa từng nhát chổi, dồn rác vào một chỗ.
Lâm biết một trong hai người đó là mẹ Đặng Đạo nhưng đứng từ xa, nó không nhận ra ai là mẹ của bạn mình.
Lâm đảo mắt nhìn quanh, cố tìm xem Đặng Đạo đang ở đâu nhưng không thấy. Có bao giờ bị mình bắt gặp, nó mắc cỡ ở nhà luôn không nhỉ? Lâm áy náy nghĩ bụng và dán mắt vào khoảng tối trong nhà *****g chợ, thấp thỏm chờ đợi.
Lâm không phải đợi lâu. Chừng vài phút sau, một thằng nhóc từ trong chợ bước ra. Vẫn với bô rác to tướng trước ngực như tối hôm qua, nó đi về phía chiếc xe lúc này đang đỗ cạnh dãy sạp chất đầy những giỏ cần xé rỗng.
Đúng là Đặng Đạo rồi! Thoáng thấy hình ảnh quen thuộc đó, Lâm bật reo khẽ và bồn chồn quét mắt xuống mái hiên bên dưới, tìm cách leo qua.
Lâm không dám lần xuống dưới nhà mở cửa, sợ mẹ phát hiện sẽ hỏi han lôi thôi. Nó trèo qua lan can và sè sẹ đặt chân lên mái tôn. Xong, nó thận trọng bước về mé trái, chỗ có cây cột xi-măng.
Một tiếng “rắc” bất thần vang lên khiến Lâm tái mặt. Nó lập tức đứng yên tại chỗ dáo dác nhìn vào trong nhà, phập phồng nghe ngóng.
Chờ một lát, không nghe động tĩnh gì, Lâm nhè nhẹ thở ra và khoa chân bước tiếp. Sờ soạng mò mẫm một hồi, cuối cùng Lâm cũng lần ra tới ngoài rìa và ôm cây cột lẹ làng tụt xuống:
– Đặng Đạo!
Tiếng Lâm thình lình vang lên sau lưng khiến Đặng Đạo giật thót:
– Ủa, mày chưa ngủ à?
– Chưa.
– Mày ra ngoài này chi vậy? – Đặng Đạo đưa tay kéo tấm khẩu trang che mặt xuống, giọng chưa hết ngạc nhiên – Lại làm rớt vật gì từ trên gác nữa hả?
– Không, tao ra chơi thôi! – Lâm nhoẻn miệng cười – Tao ra chơi với mày!
– Chơi với tao? – Đặng Đạo tròn xoe mắt – Tao khuân các bô rác giùm mẹ tao, có gì hay đâu mà chơi?
Lâm vung tay:
– Thì tao khuân phụ với mày!
– Thôi đi, đừng có điên! – Đặng Đạo gặt phắt – Ngủ không ngủ, tự nhiên lại chạy ra đây khuân rác!
Lâm nheo mắt:
– Chứ mày thì sao?
– Tao khác! – Đặng Đạo khụt khịt mũi – Tao khuân phụ cho mẹ tao!
– Thì tao cũng thế! – Lâm đấm tay lên ngực – Mày khuân phụ cho mẹ mày, còn tao khuân phụ cho bạn tao!
Lâm làm Đặng Đạo cảm động quá xá. Nó không ngờ một “nhân vật” trong băng “tứ quậy” lại đối xử tốt với bạn như vậy. Hồi sáng ở trên lớp, lúc thằng Lâm tiến đến trước mặt và trịnh trọng trao gói quà vào tay nó thay cho lời xin lỗi, nó đã thấy ngỡ ngàng. Bây giờ thằng Lâm lại chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm và khăng khăng đòi phụ khuân rác với nó, bảo lòng nó không xao xuyến sao được!
Đặng Đạo nhìn chăm chăm vào mặt bạn:
– Mày nói thật đấy hở?
– Thằng này lạ! – Lâm nhăn nhó – Sao lại không thật?
Rồi Lâm láu lỉnh nói:
– Có tao phụ một tay, công việc sẽ xong sớm hơn, đúng không?
– Ờ.
– Công việc xong sớm hơn thì mày sẽ được đi ngủ sớm hơn, đúng không?
– Ờ… ờ…
-Nếu mày đi ngủ sớm hơn thì đến lớp mày sẽ… không ngủ gục nữa, đúng không?
Lần này Đặng Đạo không “ờ, ờ” nữa mà đưa tay gãi đầu:
– Cái này thì…
– Còn “cái này, cái kia” gì nữa! – Lâm cắt ngang – Tao phụ với mày nhé?
Thấy bạn sốt sắng quá mức, Đặng Đạo đã định gật đầu. Nhưng rồi sực nhớ tới một chuyện, cặp lông mày nó liền cau lại:
– Nhưng mày ra ngoài này ba mẹ mày có biết không?
– Ba mẹ tao hở? – Tới lượt Lâm gãi đầu – Mẹ tao thì không biết. Mẹ tao ngủ rồi.
Đặng Đạo chớp mắt:
– Còn ba mày?
– Ba tao thì biết! – Lâm liếm môi – Lúc tao ra đây, đích thân ba tao… tiễn tao tới tận cửa. Ba tao còn bảo ” Giúp bạn là điều tốt, con ạ!”.
– Ba mày bảo thế à?
Lâm gật đầu:
– Ừ, ba tao bảo thế. Nếu mẹ tao còn thức, chắc chắn mẹ tao cũng bảo thế.
– Thế thì được! – Đặng Đạo gục gặc đầu, nhưng rồi nó chợt ngẩng lên – À, nhưng mà không được!
Lâm thóp bụng:
– Sao lại không được?
Đặng Đạo nheo mắt:
– Mày không có nón bảo hộ, không có áo phản quang, không có cả khẩu trang, làm sao phụ tao được?
Lâm trố mắt:
– Nón bảo hộ để làm gì?
– Để phòng tránh tai nạn lao động.
– Thế áo phản quang ?
– Để xe cộ từ xa có thể nhìn thấy mình, nếu không tài xế sẽ đâm vào những người quét rác đêm.
– À, tao hiểu rồi! – Mắt Lâm sáng lên – Thì ra chiếc đèn bão vẫn treo trên xe rác không phải để *** đường…
– Đúng vậy! Chiếc đèn bão cũng giống như áo phản quang vậy, chỉ để báo cho xe khác biết chỗ xe rác đỗ, chứ chiếc đền bé xíu đó *** đường gì nổi!
Lâm ậm ừ ra vẻ thông hiểu. Rồi nó bất chợt cười toe:
– Nhưng mày thì sao? Mày đâu có đội nón bảo họ, cũng đâu có mặc áo phản quang!
Câu vặn vẹo của Lâm khiến Đặng Đạo chết đứng. Bây giờ nó mới sực nhớ ra nó ăn mặc cũng chẳng giống công nhân vệ sinh tí tẹo nào.
– Ờ, ờ… tại vì đây là quét chợ. Trong chợ thì không có xe cộ. Chứ nếu quét đường…
Lâm đắc thắng:
– Thì tao phụ mày khuân rác trong chợ chứ có phguj mày khuân rác ngoài đường đâu!
Đặng Đạo hừ mũi:
– Nhưng mày không đeo khẩu trang!
– Tưởng gì! – Lâm hếch mặt, vừa nói nó vừa vén áo lên – Tao kéo vạt áo này lên che mặt thì sẽ có khẩu trang ngay thôi!
Tới nước này thì Đặng Đạo hết cách ngăn cản. Nó nhún vai, giọng xuôi xị:
– Tuỳ mày! Mày muốn làm gì thì làm!
Chỉ đợi có vậy, Lâm ba chân bốn cẳng hí hửng chạy vào nhà l ồng chợ.
Nhưng đến khi nó ì ạch khuân bô rác to tướng đến gần chiếc xe rác thì mẹ Đặng Đạo trông thấy.
– Ôi, Lâm đấy hở cháu? – Bà kêu lên – Cháu vào nhà đi ngủ đi, để đó cho cô!
Lâm kiễng chân đổ rác vào thùng xe rồi đặt chiếc bô rỗng xuống đất, lật đật kéo vạt áo xuống khỏi mặt:
– Sao thế hở cô? Ba cháu bảo cháu ra đây giúp bạn mà!
Thấy Lâm đem ba ra làm bằng chứng, mẹ Đặng Đạo bất giác ngẩn người. Bà chớp chớp mắt:
– Ba cháu bảo thế hở?
– Dạ.
– Nếu ba cháu bảo thế thì…
Mẹ Đặng Đạo không nói hết câu, phần vì cảm động phần vì không biết nên nói như thế nào. Bà ngần ngừ một thoáng rồi bảo:
– Nhưng cháu chỉ phụ bạn một lát thôi nhé! Rồi lại phải vào nhà ngay đấy!
– Dạ.
Lâm mừng rỡ đáp rồi sợ mẹ Đặng Đạo bất thần đổi ý, nó hấp tấp quay mình chạy đi.