Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 25 – Hiệp sĩ ngủ ngày – Chương 4
Chương 4
Quới Lương nghe thằng Lâm kể đến đoạn này, không nén được, liền tặc lưỡi hít hà:
– Ba mày hay thật! Lúc mày kể sắp đền chỗ này, tao cứ tưởng ,mày sẽ bị bét đít cơ đấy!
Lâm cười sung sướng:
– Ông bố nào mà chẳng vậy! Ba mày cũng thế thôi!
Rồi sực nhớ ra ba Quới Lương đã qua đời từ lâu, Lâm vội vàng nói thêm:
– Nếu ba mày còn sống, thấy mày sốt sắng giúp bạn, dĩ nhiên ba mày cũng sẽ rất hài lòng.
– Ừ, chắc vậy! -Quới Lương bâng khuâng – Mẹ tao bảo ba tao là một người tốt. Mẹ tao bảo những người chung quanh rất quý mến ba tao.
Lâm gật đầu quả quyết:
– Nếu vậy, gặp trường hợp này, chắc chắn ba mày cũng sẽ tháo miếng ván trên vách xuống, cũng sẽ đóng những bậc thang phía ngoài cho mày có chỗ bám chân…
Đang nói, thấy đôi mắt Quới Lương vẫn mơ màng, Lâm liền im bặt. Nó không muốn cắt đứt dòng suy tưởng của bạn.
– Rồi sao nữa? – Một lát sau, Quới Lương lên tiếng phá tan sự im lặng – Thế từ hôm đó đến nay mày vẫn ra vào theo lỗ thủng trổ bên vách nhà đó ư?
– Không! – Lâm lắc đầu – Kế hoạch của ba tao rốt cuộc không thực hiện được.
– Sao thế? – Quới Lương tròn xoe mắt – Ba mày không tháo miếng ván đó xuống được à?
– Miếng ván thì sáng hôm sau ba tao vẫn tháo. Nhưng qua vài ngày sau ba tao lại đóng lại như cũ.
– Tao chả hiểu gì cả! – Quới Lương vò đầu – Tháo ra rồi lại đóng vào! Hay ba mày nghĩ ra cách nào khác hay hơn?
– Cũng không phải thế!
– Thế thì tại sao? – Hết vò đầu, Quới Lương lại bứt tai – Có gì mày cứ nói phứt ra đi, cứ vòng vo hoài!
Lâm nhún vai:
– Tại mẹ tao biết.
– Mày nói sao? – Quới Lương giật thót – Mẹ mày biết? Mẹ mày biết gì?
Lâm thủng thỉnh:
– Mẹ tao biết tối đó tao lẻn ra khỏi nhà khuân rác với thằng Đặng Đạo. Mẹ tao cũng biết cả “âm mưu” giúp đỡ tao của ba tao.
Quới Lương há hốc miệng:
– Làm sao mẹ mày biết được?
Lâm nhún vai:
– Lúc ra khỏi nhà, tao đã sơ ý gây nên tiếng động. Tiếng động đó đánh thức cả ba tao lẫn mẹ tao. Lúc ba tao nói chuyện với tao trên gác thì mẹ tao đứng ở lưng chừng cầu thang nghe không sót một mảy.
– Ngay cả ba mày cũng chẳng biết tí ti gì?
– Khi ba tao trèo lên gác thì mẹ tao vẫn còn nằm trên giường, vì vậy mà ba tao chẳng nghi ngờ gì!
– Tao hiểu rồi! – Quới Lương thở đánh thượt – Thế là sau khi khám phá ra “âm mưu” của hai cha con mày, mẹ mày đã xông lên gác và…
Lâm xì một tiếng:
– Hiểu thế mà cũng đòi hiểu! Nghe xong “bí mật” của hai cha con tao, mẹ tao lẳng lặng trở về giường…
Câu chuyện của Lâm làm Quới Lương thắc mắc quá xá:
– Mẹ mày làm thế để làm gì?
– Mẹ tao không muốn tao lẻn ra khỏi nhà bằng lối đi ba tao bày ra. Tao tụt xuống từ lỗ thửng trên vách, mẹ tao không yên tâm.
– Thế sao mẹ mày không lên tiếng can ngăn mà trở vào giường vờ như không biết?
– Ừ, mẹ tao xưa nay vẫn thế!
Lâm chép miệng đáp. Rồi thấy Quới Lương vẫn thuỗn mặt ngơ ngác, Lâm chợt nhận ra sự mơ hồ trong câu trả lời của mình liền phì cười , tiếp:
– Sáng hôm sau, mẹ tao vẫn không hề nhắc gì về chuyện đó, mặc cho ba tao hì hục tháo miếng ván trên vách xuống và chạy ra ngoài hè đóng những bậc thang cho tao. Nhưng đến tối, lúc sắp sửa đi ngủ thì mẹ tao bảo tao…
Lâm ngừng ngang khiến Quới Lương nhấp nhổm:
– Mẹ mày bảo gì thế?
– Mẹ tao bảo tao nửa khuya có lò dò xuống nhà đi tiểu thì nhớ đem bô rác sau bếp ra bỏ vào thùng rác trước hiên giùm mẹ.
– A, tao đoán ra rồi! – Quới Lương chợt reo ầm – Mẹ mày bảo mày như vậy là muốn tạo cơ hội cho mày ra ngoài bằng cửa trước chứ gì?
– Ừ! – Lâm cười – Nhưng ngay lúc đó tao và cả ba tao nữa đều không biết đó là “âm mưu” của mẹ tao. Phải thêm hai đêm liên tiếp nữa, thấy mẹ tao vẫn dặn tao như vậy, ba tao mới sinh nghi, gặng hỏi. Thế là lộ ra!
Quới Lương gật gù cảm thán:
– Mẹ mày hay ghê!
Lâm nheo mắt:
– Khi nãy mày khen ba tao kia mà!
Quới Lương thật thà:
– Ba mày hay mẹ mày cũng hay! Cả hai đều hay!
Lâm láu lỉnh:
– Còn tao với mày thì sao? Cũng “cả hai đều hay” chứ?
– Không! – Quới Lương khụt khịt mũi – Chỉ có mình mày hay thôi!
– Mày mà không hay à? – Lâm nhìn lom lom vào mặt bạn – Lầm đầu tiên tao mới nghe câu này, lạ thật đấy!
Phớt lờ sự trêu cợt của bạn, Quới Lương nghiêm nghị:
– Tao không hay, Nhưng từ ngày mai trở đi, tao cũng sẽ hay như mày.
– Nghĩa là sao? – Lâm không hiểu.
Quới Lương liếm môi:
– Nghĩa là từ tối mai, tao sẽ ra chợ phụ khuân rác với mày và Đặng Đạo!
– Ối, không cần đâu! – Lâm xua tay – Nhà tao ở ngay chợ, tao chạy ra chạy vô dễ dàng. Nhà mày ở xa, làm sao mày chạy tới đây được?
– Được! – Mắt Quới Lương long lanh – Cứ tối tối, tao sẽ xin mẹ tao cho tao tới ngủ với mày. Và hai đứa mình sẽ cùng giúp đỡ Đặng Đạo.
Rồi thấy thằng Lâm vẫn còn ngần ngừ, Quới Lương hắng giọng “chất vấn”:
– Mày bảo mày giúp Đặng Đạo để nó xong việc sớm, đúng không?
– Đúng.
– Nó xong việc sớm để hôm sau đến lớp nó khỏi ngủ gục, đúng không?
– Đúng.
Quới Lương nheo mắt:
– Nhưng thực tế thì không hoàn toàn như vậy, đúng không?
Lâm cản giác:
– “Không hoàn toàn như vậy ” là sao?
– Là ngược lại chứ còn sao! – Quới Lương huơ tay – Đặng Đạo không những không bỏ được tật cũ mà lại thêm một đứa ngủ gục nữa là mày!
Lâm thở dài:
– Ừ, quá có thế thật!
Quới Lương cười tươi như hoa:
– Nhưng nếu có tao phụ thêm vào một tay nữa thì mọi chuyện sẽ thay đổi ngay tắp lự! Công việc chỉ vèo một cái là xong, cả ba đứa sẽ chẳng đứa nào ngủ gục.
Quới Lương làm Lâm bùi tai quá xá. Viễn cảnh Quới Lương vẽ ra sáng sủa đến mức nó hết ham phản đối. Nó nhìn bạn, gãi gãi cằm:
– Nhưng chắc gì mẹ mày chịu cho mày đến ngủ ở nhà tao?
– Mẹ tao sẽ cho! – Quới Lương đấm tay lên ngực, giọng tự tin – Mấy hôm nay tao đã khoe với mẹ tao tài làm “thơ học tập” của mày. Nay nghe tao ôm tập đến học chung với một đứa giỏi giang như thế, mẹ tao sẽ bằng lòng ngay tút xuỵt.
– Thôi đi mày! – Lâm ngượng nghịu huých vai bạn – Đấy là mày tưởng thế thôi, chưa chắc mẹ mày đã đống ý đâu!
– Để rồi coi!
Quới Lương buông một câu gọn lỏn và quay lưng bỏ đi một mạch.
Quới Lương không nói khoác. Buổi chiều nó vừa hùng hổ tuyên bố “Để rồi coi!”, buổi tối nó cho thằng Lâm “coi” liền.
Đầu đội nón vải, tay ôm cặp, chân mang giày, mặt bịt khẩu trang, đúng bảy giờ tối Quới Lương xuất hiện trước cửa nhà thằng Lâm như một sinh vật lạ đến từ sao Hoả.
Ba thằng Lâm ngồi trong nhà ngó ra, thấy một đống lù lù, liền kêu Lâm:
– Con chạy ra xem ai đằng trước nhà ta thế?
Lâm đến cách sinh vật lạ chừng ba thước đã nhận ra thằng bạn thân thiết của mình.
– Trời đất! – Lâm há hốc miệng – Mày đó hả Quới Lương?
– Tao đây!
– Mày làm gì mà kín mít mặt mày thế?
Quới Lương kéo miếng vải xuống khỏi mặt, nhe răng cười:
– Tao đang tập dượt.
Vừa nói Quới Lương vừa bước vào nhà. Ba thằng Lâm nheo mắt:
– Quới Lương đó hả cháu?
– Dạ.
– Con đến học chung với bạn hả?
– Dạ! – Quới Lương liếm môi – Con tới học chung và ngủ lại với bạn Lâm ạ!
Ba thằng Lâm gật gù:
– Bác có nghe Lâm nói. Ừ, học hành có bạn có bè mới vui cháu ạ.
Quới Lương lại “dạ”, bụng nghĩ: Ba thằng Lâm chắc biết mình tới đây làm gì nhưng ông phớt lờ đó thôi!
Chỉ có Đặng Đạo là hoàn toàn không hay biết gì về “âm mưu” của hai bạn. Tối đó thấy một người đội mũ thùm thụp, mặt mày che kín, lò dò đi đằng sau Lâm, nó ngạc nhiên hỏi:
– Ai đi sau lưng mày vậy?
– Mày đoán xem! – Lâm tủm tỉm.
Đặng Đạo nheo nheo mắt, rụt rè hỏi lại:
– Ba mày hả?
– Cháu đoán giỏi ghê!
Lâm chưa kịp đính chính, một giọng nói ồm ồm đã phát ra từ sau tấm vải che mặt của Quới Lương:
Lâm quay phắt lại, dứ dứ tay:
– Mày muốn ăn cốc vào đầu hả?
Quới Lương nhảy phắt sang bên:
– Tao giỡn chút xíu mà!
Câu đầu tiên, Quới Lương giả giọng người già. Nhưng tới câu thứ hai, nó đã trở lại giọng nói bình thường. Nghe giọng nói quen thuộc, Đặng Đạo kêu lên sửng sốt:
– Mày đó hả Quới Lương?
– Tao chứ còn ai!
– Trời đất! Mày ra đây chi vậy?
– Sao mày lại hỏi thế? – Quới Lương tỏ vẻ phật ý – thằng Lâm ra đây được chẳng lẽ tao ra không được?
Đặng Đạo nhăn nhó:
– Nhưng nhà thằng Lâm ở ngay đây còn nhà mày ở xa lắc xa lơ.
Quới Lương cười hì hì:
– Mày chả biết gì mà cũng nói! Tao dời nhà tao về kế nhà thằng Lâm rồi!
Thấy Đặng Đạo giương mắt ếch, Lâm vội giải thích:
– Tối nay thằng Quới Lương tới ngủ chung với tao.
Quới Lương nhanh nhẩu:
– Không chỉ tối nay, mà tối mai tối mốt tối bữa kia bữa kỉ a bữa kìa, tao cũng tới ngủ với thằng Lâm.
Đặng Đạo chớp mắt:
– Để tối tối ra đây phụ tao hở?
– Thì vậy! – Quới Lương xoa xoa tay – Thầy cô chẳng dạy bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau là gì!
Quới Lương làm Đặng Đạo xúc động quá chừng. Nó chỉ biết ngó lơ chỗ khác, khụt khịt mũi:
– Tụi mày làm vậy kì quá à!