Kính vạn hoa - Tập 23 - Cỗ xe ngựa kỳ bí

Chương 8


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 23 – Cỗ xe ngựa kỳ bí – Chương 8


Chương 8
Sự thờ ơ của ba mẹ nhỏ Hạnh trước những tin tức động trời kia khiến bọn trẻ vô cùng thất vọng.
Tùng than thở với Mạnh:
– Em chẳng biết nói sao cho ba mẹ tin!
Nhỏ Hạnh nhún vai:
– Không thuyết phục ba mẹ được đâu! Tự mình phải đối phó thôi!
– Đối phó? – Tiểu Long tròn xoe mắt – Hạnh bảo tụi mình đối phó bằng cách nào?
Nhỏ Hạnh nghiêm mặt:
– Mình phải tương kế tựu kế!
– Tương kế tựu kế? – Thấy cô bạn “xổ nho”, Tiểu Long mặt mày nhăn húm – Nghĩa là sao?
Quý ròm ngứa miệng:
– Nghĩa là tụi mình phải tìm cách theo dõi ngược lại ổng chứ là sao!
Tiểu Long ngẩn tò te:
– Theo dõi người đàn ông đó?
– Đúng vậy! – Nhỏ Hạnh gật gù – Ngày mai mình phải dò xem ổng là ai, làm nghề gì và cư ngụ ở đâu!
– Nhưng làm thế nào theo dõi ổng được? – Tiểu Long tiếp tục chứng minh mình là… người hay hỏi.
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
– Chẳng có gì khó! Ngày mai tụi mình đi chơi chùa Linh Sơn, thế nào cũng gặp ông ta!
– Sao Hạnh biết?
– Biết! – Nhỏ Hạnh lắc mái tóc – Bây giờ thì Hạnh tin rằng sự xuất hiện của người đàn ông đó tại những nơi mình đến không phải là chuyện ngẫu nhiên! Bức ảnh chụp ở vườn hoa Bích Câu đã tố cáo ý đồ của ông ta!
Tới đây, Tiểu Long không hỏi nữa. Mà nhè nhẹ thở ra:
– Ừ, có lẽ thế thật!
Quý ròm không bỏ lỡ cơ hội để lên mặt. Nó ưỡn ngực:
– Chắc chắn là thế chứ còn có lẽ gì nữa! Hạnh bây giờ mới tin chứ tao tin điều đó từ lâu rồi!
Khoái làm tàng không chỉ có mỗi Quý ròm. Mạnh híp mắt:
– Em còn tin trước cả anh cơ!
Nhưng khi huênh hoang như vậy, Mạnh quên phắt ngoài nó ra, trời còn sinh thêm thằng oắt Tùng. Tùng vung tay, mắt nó còn híp hơn cả Mạnh:
– Em đây này! Chính em mới là người đầu tiên phát hiện ra người đàn ông đó!
– Không phải mày! – Mạnh gân cổ – Chính tao mới là người đầu tiên! Khi nhắc tới phim Xác chết trên cao nguyên, tao đã… linh cảm đến chuyện rắc rối này rồi.
– Xì! – Tùng chu môi – Xác chết đâu mà xác chết! Anh chỉ nói mò!
Bị thằng oắt chê “nói mò”, Mạnh tức muốn sùi bọt mép. Nó nghiến răng ken két:
– Để rồi mày coi! Thế nào cũng có xác chết!

– Mày có tốp cái miệng của mày lai không hở Mạnh! – Quý ròm tái mặt hét – Mày còn ăn nói vung vít như thế, lần sau tao không có rủ mày đi chơi nữa đâu đấy!
– Thôi, thôi, đủ rồi! – Nhỏ Hạnh nhăn nhó đưa tay bịt tai – Tóm lại là mọi người đều có công phát hiện cả. Chỉ có Hạnh là chậm chạp thôi!
Tiểu Long cười hì hì:
– Không phải đâu! Chính tôi mới là người chậm chạp nhất!
– Chán thật! – Quý ròm tặc lưỡi – Hết thằng Mạnh và thằng Tùng giành nhau nhanh nhất, bây giờ lại tới lượt Hạnh và Tiểu Long giành nhau chậm nhất!
Rồi nó khịt khịt mũi:
– Trong khi đó, điều quan trọng là kế hoạch hành động ngày mai lại chẳng thấy ai bàn đến!
Nhỏ Hạnh nguýt Quý ròm:
– Quý đừng có làm bộ ta đây vô tội! Chính Quý là người khơi mào ra chuyện này chứ ai!
– Thôi, đừng cãi nhau nữa! – Tiểu Long vội vàng lên tiếng – Bây giờ tụi mình vạch kế hoạch và phân công nhiệm vụ cho ngày mai đi!
Lời kêu gọi của Tiểu Long khiến mặt mày cả bọn thoắt nghiêm trọng.
Tùng hết ham tranh nhau thành tích với Mạnh. Nó xích lại gần mạnh, thì thào:
– Anh Mạnh nè!
– Gì?
– Em cứ thấy sờ sợ thế nào!
– Sợ chuyện gì?
Tùng nuốt nước bọt:
– Sợ người đàn ông mặt đỏ đó!
– Đừng sợ! – Mạnh đặt tay lên vai Tùng – Ngày mai mình theo dõi ổng chứ có phải ổng theo dõi mình đâu mà sợ!
Tùng nhìn Mạnh bằng ánh mắt lo lắng:
– Thế nhỡ ổng phát hiện ra bọn mình thì sao?
Câu hỏi cắc cớ của Tùng khiến tóc gáy Mạnh dựng đứng cả lên. Nó nói mà bụng thót lại:
– Không có chyện đó đâu
Rồi để thằng oắt đừng hỏi thêm những câu đứng tim khác nữa, nó kéo tay Tùng:
– Xích lại nghe các anh chị bàn bạc đi! Mày sẽ thấy kế hoạch của anh Quý và chị Hạnh rất chặt chẽ, chu đáo, chỉ có thánh may ra mới phát hiện được!
Người đàn ông mặt đỏ chắc chắn không phải là thánh! Tùng yên tâm nhủ bụng khi sáng hôm sau, đúng phóc như dự đoán của các ông anh bà chị, sau khi cả bọn bước chân vào chùa Linh Sơn khoảng nửa tiếng đồng hồ, cỗ xe ngựa mui đen liền lóc cóc lăn bánh tới và đỗ chếch bên ngoài cổng.
Tùng không dám nhìn thẳng nhưng qua khóe mắt, nó vẫn nhận ra người đánh xe chính là người xà ích bọn nó đã gặp ở thác Cam Ly sáng hôm qua, còn người khách đang thong thả leo xuống xe kia đúng là người đàn ông da dẻ hồng hào với ánh mắt lấp loáng đến Quý ròm còn phải sợ.
Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Tùng vẫn hơi ơn ớn. Nó hồi hộp đánh mắt sang bà chị.
Bắt gặp cái nhìn của nó, nhỏ Hạnh mỉm cười khẽ giọng dặn:
– Em đừng lo! Cứ làm như không biết gì hết!
Rồi như để “làm mẫu” cho em, nhỏ Hạnh chắp tay sau lưng thong dong dạo bước, hệt như ta đây đang mải vãn cảnh chùa, còn ngoài ra ta có để ý gì đâu.
Nhỏ Hạnh làm sao, Mạnh và Tùng răm rắp làm theo như vậy. Hai đứa cũng chắp tay ra sau lưng, cũng lượn quanh các khóm hoa trong sân, đầu gật gà gật gù hệt như hai ông tiên con, nom hoạt kê không thể tả.

Ba mẹ nhỏ Hạnh ở trong chùa bước ra, thấy vậy liền phì cười:
– Này, các con làm gì trông đạo mạo thế?
Thấy ba mẹ hỏi oang oang, nhỏ Hạnh bụng giật đánh thót. Cố bước những bước thật tự nhiên, nó lại gần chỗ ba mẹ đứng, thông báo bằng giọng nghiêm trọng:
– Ông ta lại tới rồi đấy! Ba mẹ đừng có nói lớn như vậy!
Dường như quên khuấy câu chuyện tối hôm qua, ba tròn mắt, ngơ ngác:
– Con nói gì? Ai tới?
– Người đàn ông đi trên cỗ xe ngựa mui đen ấy mà! – Nhỏ Hạnh cố nói thật rõ ràng, chậm rãi – Hôm nay ông ta lại tiếp tục theo dõi chúng ta!
Nghe vậy, ba lật đật đảo mắt nhìn quanh.
– Ba đừng nhìn như thế! – Nhỏ Hạnh lại nhắc nhở – Chiếc xe đỗ ngoài cổng kia kìa! Nhưng ba làm như vô tình nhìn ra thôi, kẻo ông ta biết đấy!
– Ông ta biết gì cơ? – Ba không hiểu.
– Thì ông ta biết mình biết ông ta đến!
– Thế thì sao?
– Nếu như thế ông ta sẽ chẳng dám theo dõi chúng ta nữa!
– Vậy càng tôt chứ sao! – Ba nheo nheo mắt – Chẳng lẽ con muốn người đàn ông đó tiếp tục theo dõi chúng ta?
Nhỏ Hạnh không muốn ba mẹ biết kế hoạch của mình. Tối hôm qua, sau khi bàn bạc, cả bọn đã quyết định giấu nhẹm mọi chuyện. Ba mẹ đã không tin câu chuyện về cỗ xe ngựa mui đen, không tin câu chuyện về người đàn ông mặt đỏ đáng ngờ kia, nhỏ Hạnh sợ ba mẹ sẽ ra tay ngăn cản. Quý ròm và Tiểu Long cũng cho rằng nên bí mật hành động, khi nào có chứng cớ rõ ràng mới báo cho ba mẹ nhỏ Hạnh biết. Không ngờ bây giờ ba đột ngột hỏi vặn khiến nhỏ Hạnh đâm bối rối.
– Sao thế hả con? – Ba lại hỏi, ngạc nhiên trước thái độ của nhỏ Hạnh.
– Như thế này ba ạ! – Nhỏ Hạnh ngập ngừng đáp, nó thấy khó bề giấu giếm được nữa – Trước đây tụi con rất sợ ông ta theo dõi, nhưng lúc này thì… thì…
– Thì con lại sợ ông ta sẽ không theo dõi nữa! – Ba cười, tiếp.
Nhỏ Hạnh liếm môi:
– Sao ba biết?
– Ba đoán thế! Thái độ của con đã khiến ba nghĩ như vậy!
– Đúng thế! – Nhỏ Hạnh cười gượng – Tụi con quyết định sẽ theo dõi ngược lại ông ta!
– Để làm gì?
Nhỏ Hạnh điềm tĩnh:
– Để chứng minh rằng những điều tụi con nghi ngờ không phải là viển vông!
– Hay! – Ba bật một ngón tay, khen – Chí khí lắm!
Nhỏ Hạnh thấp thỏm hỏi:
– Ba mẹ sẽ không ngăn cản tụi con chứ?
Ba nhún vai:
– Ba rất muốn ngăn cản, nhưng ba không tìm ra lý do!
Rồi nhìn về phía người đàn ông tóc muối tiêu đang lững thững dạo bước, ba nói:

– Là ông ta đó sao?
– Chính ổng!
Ba chép miệng:
– Ba thấy ông ta không có vẻ gì là người xấu!
Nhỏ Hạnh gật đầu:
– Con cũng không nghĩ ông ta là người xấu!
Ba trầm ngâm một thoáng, rồi nói:
– Ba hiểu! Các con cứ làm những gì các con cho là cần thiết! Dặn Quý và Long cố nấp cho kỹ, mặc dù ba tin các con sẽ không gặp nguy hiểm nơi người đàn ông này! Thôi, ba mẹ về trước đây!
Nói xong, trước vẻ mặt ngớ ra của nhỏ Hạnh, ba quay sang mẹ gật đầu và cả hai người thong thả bước ra phía cổng.
Như vậy, ba đã đoán ra lý do Quý và Long biến mất nãy giờ! Chết thật! Chả biết người đàn ông mặt đỏ đó có tinh ý như ba không? Nhỏ Hạnh lo lắng nghĩ và khẽ liếc về phía bụi cây nơi hai bạn đang thu mình mai phục.
Thấy Mạnh và Tùng đang quanh quẩn gần chỗ đó, nhỏ Hạnh giật mình gọi:
– Mạnh, Tùng! Lại đây!
Hai ông nhóc ngạc nhiên bước lại:
– Gì hả chị?
– Các em đừng lại gần chỗ bụi cây! – Nhỏ Hạnh cau mày – Coi chừng người đàn ông đó chú ý đấy!
Nghe bà chị trách, Mạnh khẽ ngoái cổ lại phía sau nhưng không thấy người đàn ông mặt đỏ đâu. Mạnh liền đảo mắt nghiêng ngó hai bên.
– Đừng có ngoáy cổ nhặng xị thê! – Nhỏ Hạnh nạt khẽ.
Mạnh gãi mũi:
– Nhưng…
– Còn nhưng gì nữa?
Nhưng… ông ta biến đâu mất rồi!
Thông báo của Mạnh khiến Hạnh và Tùng giật thót. Hai đứa hấp tấp quét mắt ra bốn phía. Quả nhiên người đàn ông mặt đỏ không còn ở trong sân chùa.
Trong khi bọn trẻ đang sục mắt tìm kiếm, ở ngoài cổng, tiếng vó ngựa lóc cóc thình lình vang lên. Cả bọn lia mắt ra cổng vừa kịp thấy cỗ xe ngựa mui đen từ từ lăn bánh.
Phía sau, Tiểu Long và Quý ròm không biết đã chuồn ra khỏi chỗ nấp tự bao giờ đang vội và bám theo. Nhỏ Hạnh khoát tay:
– Đuổi theo nhanh lên!
Người xà ích dường như không biết có người đang bám đuổi. Cỗ xe chạy thong dong dọc đường Phan Đình Phùng, ngang qua rạp Giải Phóng rồi ngoặt qua đường Nguyễn Văn Cừ.
Cỗ xe đi không nhanh nhưng Quý ròm và Tiểu Long rượt theo muốn bở hơi tai.
Quý ròm thở hổn hển, trách:
– Lúc hai người kia đi vào chùa, nếu mày nghe lời tao, hai đứa chuồn vào đu dưới gầm xe ngựa có phải bây giờ mình khỏi phải chạy rã cẳng rồi không!
Tiểu Long cười:
– Mày cứ làm như mình là thám tử Sherlock Holmes không bằng!
– Mày mập thù lù đu không nổi chứ tao thì dư sức!
Mặc Quý ròm huênh hoang, Tiểu Long làm thinh cắm cúi chạy. Đang sợ bị cỗ xe ngựa trước mặt bỏ rơi, nó chẳng còn bụng dạ nào cãi nhau với thằng ròm.
Còn Quý ròm thấy bạn ngậm miệng hến cũng chẳng buồn nói năng vung vít nữa. Nó thò tay vào túi lôi ra mấy cánh hoa nhái ném xuống mặt đường.
Đó là cách Quý ròm đánh dấu hướng đi để nhỏ Hạnh và hai thằng oắt Mạnh, Tùng biết đường mà đuổi theo. Quý ròm bắt chước chuyện Trọng Thủy Mỵ Châu. Xưa, Mỵ Châu rắc lông ngỗng. Nay, Quý ròm không đào đâu ra lông ngỗng. Nhà nghỉ Mimosa mọc đầy hoa nhái vàng. Hoa nhái vàng nở đầy sân, nở dọc hàng rào. Vì vậy, Quý ròm thay lông ngỗng bằng hoa nhái. Sáng, trước khi ra khỏi nhà nghỉ, nó hái hoa nhái nhét đầy túi áo túi quần.
Tiểu Long nhìn Quy ròm hăm hở rắc hoa dọc đường đi, miệng tủm tỉm:
– Nếu cỗ xe này đi thêm một quãng đường bằng quãng đường vừa rồi thì mày không còn đủ hoa để mà rắc!
May mắn cho Quý ròm, điều Tiểu Long lo lắng cuối cùng đã không xảy ra. Tới Cung Thiếu Nhi, cỗ xe rẽ sang đường Lê Hồng Phong rồi ngoặt trái đi về hường Dinh 3, một trong những tòa nhà trước đây của vua Bảo Đại.

Nhưng cỗ xe không vào Dinh 3. Người xà ích đánh xe đi thêm một đoạn rồi rẽ vào một con đường mòn men theo sườn đồi xuôi xuống một thung lũng cỏ cây rậm rạp và tươi tốt.
– Tới nơi rồi! – Quý ròm thở ra.
– Sao mày biết?
Quý ròm nhìn theo cỗ xe ngựa, nói:
– Tới đây là tắc đường rồi! Chẳng lẽ cỗ xe còn đi đâu nữa?
Tiểu Long nôn nóng:
– Vậy mình đuổi theo đi!
– Không cần vội! – Quý ròm nhún vai – Đợi Hạnh, Mạnh, Tùng tới đi một thể!
Quý ròm và Tiểu Long phải đợi mất hai mươi phút, ba nhân vật còn lại mới lệt bệt tới nơi.
Tùng gạt mồ hôi trán, thở dốc:
– Y như chạy marathon, mệt quá xá luôn!
Mạnh mặt mày đỏ lơ đỏ lưỡng, nhưng vẫn ưỡn ngực ra oai:
– Chạy chừng ấy đã thấm tháp gì! Hồi tao theo anh Quý, chị Hạnh và anh Tiểu Long truy tìm sào huyệt nhóm hải Âu ở Vũng Tàu và đảng Chim Ưng ở thành phố Hồ Chí Minh, tao còn đi gấp mấy lần như thế này, lại gặp đủ thứ nguy hiểm nữa cơ! Mấy băng đảng kia hễ gặp tụi tao là rút súng bắn ì xèo chứ không có im ru như cỗ xe ngựa này đâu!
Đang cao hứng ba hoa, Mạnh quên phắt trong “vụ án” đảng Chim Ưng, thằng Tùng là người trong cuộc. Tùng là nạn nhân của Dũng cò và băng Đô-mi-nô chứ đâu phải ai xa lạ.
Vì vậy, mặt nó bỗng đờ ra khi Tùng “xí” một tiếng dài:
– Tụi Dũng cò rút súng bắn ì xèo hồi nào, anh chỉ giỏi phịa!
Trong khi Tiểu Long và nhỏ Hạnh cười khúc khích thì Quý ròm vỗ vai Mạnh:
– Đáng đời mày chưa! Tao đã nói rồi, ai bảo mày không nghe! Cứ ba hoa cho sướng miệng thể nào cũng có ngày sập hố!
Đang mắc cỡ không để đâu cho hết, lại bị ông anh ròm chọc quê, Mạnh nổi cáu:
– Thì cái tật này em bắt chước anh chứ ai!
Bị ông em phản kích bất thình lình, Quý ròm tức muốn nhảy dựng. Nó thu nắm tay, răng nghiến trèo trẹo:
– Tao cốc cho mày một phát u đầu bây giờ!
Cái cảnh ông anh còm nhom hùng hổ bước tới còn ông em to khỏe rúm ró bước giật lùi nom khôi hài không thể tả.
– Thôi, thôi! – Nhỏ Hạnh vội vàng can thiệp – Lúc này không phải là lúc cãi nhau!
Rồi nó quay sang Tiểu Long:
– Cỗ xe ngựa tới nơi rồi phải không?
Tiểu Long tròn xoe mắt:
– Sao Hạnh biết?
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Nếu không lần ra “sào huyệt” của người đàn ông khả nghi kia thì hai bạn đâu có đứng đợi ở đây và Quý đâu có ung dung rượt đánh ông em mình như vậy!
Tiểu Long chỉ tay xuống con đường mòn nhỏ:
– Cỗ xe ngựa rẽ vào đây! Quý bảo Hạnh tới đi chung!
Không đợi nhỏ Hạnh kịp hỏi, Quý ròm đã hắng giọng phân công:
Bây giờ tiến theo con đường này, thế nào chúng ta cũng sẽ phát hiện được nơi cỗ xe kia đỗ lại. Tới lúc đó, Hạnh và Tùng sẽ nấp phía trước theo dõi động tĩnh, còn tôi, Tiểu Long và Mạnh sẽ đi vòng ra phía sau tìm cách thăm dò, đột nhập!
Kế hoạch của Quý ròm không khỏi làm nhỏ Hạnh lo lắng, thấp thỏm:
– Liệu như thế có nguy hiểm lắm không?
– Tôi nghĩ là không! – Quý ròm đáp lời nhỏ Hạnh nhưng mắt lại cười cười nhìn Mạnh – Tụi tôi sẽ cố không để lộ tung tích. Nhưng nếu như lỡ bị phát giác, tôi không tin người đàn ông mặt đỏ sẽ rút súng ra bắn ì xèo đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.