Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 23 – Cỗ xe ngựa kỳ bí – Chương 7
Chương 7
Nhỏ Hạnh bịt tai, nhăn nhó:
– Thôi, thôi, Hạnh không nghe nữa đâu! Cái gì mà ngày nào cũng “nguy hiểm” với “nguy cơ” hoài, Hạnh mệt quá!
Quý ròm xuống giọng:
– Thôi, được rồi! Hạnh không muốn nhắc đến chuyện đó nữa thì thôi, nhưng ít ra Hạnh cũng tin rằng sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn nọ tại thác Cam Ly sáng nay không phải là tình cờ chứ!
Nhỏ Hạnh nhắm mắt:
– Hạnh đã nói rồi! Hoàn toàn tình cờ!
– Tình cờ gì mà tình cờ lắm thế! – Quý ròm bứt tóc – Tình cờ ở nhà thủy tạ trên hồ Xuân Hương, tình cờ ở hồ Đa Thiện, bây giờ lại tình cờ ở thác Cam Ly nữa!
Nhỏ Hạnh buông tay xuống khỏi tai và từ từ mở mắt:
– Vấn đề không phải ở chỗ tình cờ nhiều hay tình cờ ít! Sở dĩ Hạnh không tin những nghi ngờ của Quý chỉ vì Hạnh vẫn chưa nghĩ ra động cơ nào khiến người đàn ông đó theo dõi bọn mình! Không một hành động nào là không có mục đích, nhưng mục đích của người đàn ông đó là gì, Quý thử nói xem!
Tất nhiên là Quý ròm không “thử nói” được. Nó cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi ngước lên:
Chịu! Tôi không thể nghĩ ra được! Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy hành tung của người đàn ông này rất đáng nghi! Nhất là cặp mắt của ông ta! Khi ông ta nhìn tôi ở hồ Đa Thiện, tôi tin rằng đó là ánh mắt của một người đang chú ý tới mình! Đó không phải là cái nhìn vô tâm, lơ đãng!
Quý ròm nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc khiến nhỏ Hạnh bất giác nghiêm túc theo. Nó không cười cợt hay nhắn nhó nữa, mà nghiêm nghị đẩy gọng kính trên sống mũi:
Để Hạnh suy nghĩ thêm xem có tìm ra mạnh mối gì không!
Khi nói như vậy, nhỏ Hạnh không ngờ rằng chỉ trong vài tiếng đồng hồ tới, nó đã phải nhanh chóng thay đổi những suy nghĩ của mình.
Tối đó, ba mẹ vừa đem xấp ảnh rửa ngoài tiệm về, Tùng đã nhảy tưng tưng:
– Ôi, có ảnh rồi! Ba mẹ cho con xem với!
Bọn trẻ lập tức xúm lại quanh Tùng. Trong những tấm ảnh, khung cảnh Đà Lạt hiện lên cực kỳ thơ mộng.
Nhỏ Hạnh ngắm những bức ảnh chụp ở ven hồ Xuân Hương, miệng hít hà:
– Ôi, cứ như là tranh vẽ ấy!
Quý ròm và Tiểu Long xúm xít quanh những tấm ảnh chụp ở hồ Đa Thiện, còn Mạnh và Tùng thì giành giật nhau những tấm ảnh chụp ở vườn hoa Bích Câu.
– Anh xem nè! – Tùng hớn hở – Em cỡi ngựa trông giống hiệp sĩ DArtagnan trong phim không?
Mạnh “xì” một tiếng:
– Mày giống mấy thằng nhóc dắt ngựa ở trường đua Phú Thọ thì có! Mày xem tao đây này! – Mạnh chỉ tay vào tấm hình trong đó Mạnh đang chễm chệ trên một con ngựa lông đen tuyền – Tao mới giống hiệp sĩ! Tao là DArtagnan!
Tùng khịt mũi, trả đũa:
– Em chả giống thì anh cũng chả giống!
– Tao giống!
– Anh chả giống tí ti nào!
– Giống! – Mạnh gân cổ.
Tùng cười khảy:
– Ngựa thì phải phi! Ngựa của hiệp sĩ gì mà đứng yên một chỗ như con gà rù!
Mạnh đỏ mặt:
– Sao mày ngốc thế! Hiệp sĩ thì hiệp sĩ chứ, đâu phải lúc nào hiệp sĩ cũng phóng ngựa vèo vèo! Lúc này là lúc ngựa của DArtagnan đang nghỉ ngơi, hiểu chưa?
Tùng không thèm hiểu. Nó gân cổ định cãi, nhưng chưa kịp mở miệng, nhỏ Hạnh đã chìa tay qua:
– Đưa mấy tấm hình chụp ở vườn hoa Bích Câu cho chị xem nào!
Hôm ở vườn hoa, nhỏ Hạnh và Tiểu Long chụp ảnh khá nhiều.
Trong ảnh, nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười duyên bên những khóm hoa, còn Tiểu Long thì cười toét miệng trên mình ngựa. So với Mạnh và Tùng, Tiểu Long trông giống DArtagnan hơn, dù nó không có hai hàng ria vểnh. Nhưng Tiểu Long không giành làm hiệp sĩ. Nó chỉ nói:
– Cỡi ngựa trông oai ghê!
Quý ròm chẳng xuất hiện bao lăm trong những tấm ảnh. Hôm ở vườn hoa Bích Câu, nó mải sục tìm người đàn ông mặt đỏ, chẳng tâm trí đâu làm “người mẫu”.
Vì vậy, mặc tụi bạn châu đầu vô xấp ảnh chụp ở vườn hoa xuýt xoa bình phẩm, Quý ròm ngồi một mình bên cạnh, trầm ngâm “nghiên cứu” bức ảnh hồ Đa Thiện do ba nhỏ Hạnh bấm máy từ trên bờ, cố tìm xem chiếc pédalo của người đàn ông mặt đỏ là chiếc nào.
Quý ròm chỉ giật mình ngoảnh lại khi nhỏ Hạnh bất thần buột miệng kêu:
– Ối, cỗ xe ngựa!
Và không chỉ Quý ròm giật mình. Tiếng kêu thất thanh của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long, Mạnh và Tùng cùng nhảy nhổm:
– Gì thế?
– Cỗ xe ngựa! – Nhỏ Hạnh nhắc lại, giọng chưa hết sửng sốt.
– Cỗ xe ngựa nào? – Tiểu Long vẫn chưa hiểu.
– Cỗ xe ngựa mui đen chứ cỗ xe ngựa nào!
Lần này, nhỏ Hạnh nói quá sức rõ ràng. Tiểu Long, Quý ròm, Mạnh, Tùng tưởng như sét vừa nổ bên tai. Cả bọn nhất loạt xô lại, chúi đầu nhìn vào bức ảnh nhỏ Hạnh đang cầm:
– Đâu? Đâu?
Dĩ nhiên nhỏ Hạnh không cần trả lời. Bức ảnh đã trả lời thay nó.
Mạnh và Tùng reo lên trước tiên:
– A ha, đúng là cỗ xe này rồi!
Quý ròm cũng vừa kịp phát hiện cỗ xe ngựa mui đen đang nép mình bên hông căn nhà kho chứa dụng cụ làm vườn. Trong ảnh, căn nhà kho ở tít đằng xa nhưng không ai có thể nhầm được. Trong một thoáng, nó nghe gai ốc nổi khắp người.
– Thì ra hôm đó ông ta vẫn ở bên cạnh bọn mình! – Nó nói và ném cho nhỏ Hạnh cái nhìn đầy ý nghĩa.
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
– Ông ta đánh xe vào chỗ nhà kho kín đáo như thế này, nếu cỗ xe không tình cờ lọt vào khung hình, bọn mình sẽ không tài nào biết được!
– Thấy chưa! – Tùng huơ tay – Em đã bảo người đàn ông này nguy hiểm lắm, thế mà anh Tiểu Long và chị Hạnh không tin!
Mạnh nhơn nhơn “thống kê”:
– Từ hồ Xuân Hương đến hồ Đa Thiện, từ vườn hoa Bích Câu đến thác Cam Ly, không ngày nào người đàn ông này không đi theo bọn mình!
Mạnh cố làm ra vẻ “khách quan”. Nó không thèm bình luận, chỉ nêu sự kiện. Nhưng nó muốn gì, mọi người đều biết.
Quý ròm ngồi im ngồi mím chi cọp. Nó không cần phải nói thêm điều gì. Miệng lưỡi của hai thằng oắt Mạnh và Tùng đã quá đủ. Nó chỉ chờ phản ứng của Tiểu Long và nhỏ Hạnh.
Tiểu Long lên tiếng trước. Nó nhìn nhỏ Hạnh:
– Thế nào hở Hạnh? Tôi thấy chuyện này quả đáng nghi thật!
Đúng như dự đoán của Quý ròm, nhỏ Hạnh vỗ trán:
– Nếu hôm đó người đàn ông này bí mật xuất hiện ở vườn hoa Bích Câu thì dĩ nhiên đây không còn là chuyện tình cờ nữa!
Kết luận muộn màng của nhỏ Hạnh xóa tan khoảng cách giữa những đứa trẻ.
Ngay sau đó, cả bọn hấp tấp kéo nhau qua phòng của ba mẹ nhỏ Hạnh.
Nhỏ Hạnh chìa tấm ảnh có cỗ xe ngựa ra trước mặt ba:
– Ba xem này!
– Gì thế?
– Ba có nhìn thấy cỗ xe ngựa trong ảnh không?
Ba cầm lấy tấm ảnh, nheo mắt nhìn:
– Thấy!
Rồi ba quay sang Hạnh:
– Nhưng có chuyện gì thế?
Nhỏ Hạnh liếm môi:
– Đây là một cỗ xe đặc biệt ba ạ!
Ba lại nhìn vào tấm ảnh trên tay:
– Ba chẳng thấy cỗ xe này có gì đặc biệt cả!
– Cỗ xe thì không đặc biệt! – Nhỏ Hạnh khụt khịt mũi – Nhưng người đàn ông ngồi trong cỗ xe đó là một người rất đặc biệt!
Mẹ lộ vẻ quan tâm:
– Nghĩa là sao hở con? Mẹ vẫn không hiểu con định nói gì?
Thấy bà chị “nhập đề” lâu lắc, Tùng sốt ruột vọt miệng:
– Người đàn ông này đáng nghi lắm mẹ ạ! Ổng theo dõi tụi con suốt mấy ngày nay!
– Thì ra thế! – Mẹ phì cười – Thế ổng theo dõi tụi con để làm gì!
– Tùng nói thật đấy, mẹ! – Thấy mẹ tỏ ý không tin, nhỏ Hạnh vội lên tiếng – Tụi con chẳng biết ổng theo dõi để làm gì nhưng chắc chắn là ổng đang bám theo tụi con từng bước!
Rồi trước vẻ chăm chú của ba mẹ, nhỏ Hạnh hồi hộp thuật lại hành tung kỳ lạ của người đàn ông mặt đỏ trong những ngày vừa qua.
Nhỏ Hạnh vừa thuật xong, người lớn chưa có ý kiến gì, Mạnh đã nhanh nhẩu xác nhận:
– Chuyện thật đấy bác ạ! Không phải là tưởng tượng đâu!
Tiểu Long và Quý ròm liền hùa theo:
– Các bạn nói đúng đấy, thưa bác!
Quý ròm còn “bổ sung” thêm:
– Cặp mắt ổng nhìn thấy sờ sợ là!
– Bác chẳng thấy có lý do gì để phải sợ người đàn ông đó cả! – Ba nhỏ Hạnh mỉm cười với Quý ròm – Cách hay nhất là quên ông ta đi!
– Không quên được đâu ba! – Tùng cầm tay ba lay lay – Ổng sẽ bắt cóc tụi con mất!
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, gặng hỏi:
– Ba mẹ nhất định không tin chuyện này sao?
Trái với chờ đợi của bọn trẻ, ba nhỏ Hạnh vẫn chẳng tỏ vẻ gì lo lắng. Ông đặt tay lên vai con gái, đáp bằng giọng bình thản nhuốm chút hài hước:
– Sáng ngày mốt chúng ta về lại thành phố Hồ Chí Minh rồi. Từ nay đến đó, nếu có người nào muốn bắt cóc tụi con, họ cũng chẳng kịp ra tay đâu!