Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 23 – Cỗ xe ngựa kỳ bí – Chương 9
Chương 9
Con đường mòn chạy ngoằn ngoèo trong cỏ, xuyên qua những tán cây rậm, dẫn xuống chân đồi. Nhưng bọn Quý ròm không phải xuống tận đáy thung.
Giữa sườn đồi thoai thoải, thấp thoáng sau rặng cây xanh là dăm ngôi nhà gạch trắng ngói đỏ xinh đẹp, mái ngói nhọn nhô giữa những tán lá xanh nom như những tòa lâu đài trong phim Walt Disney.
Cỗ xe ngựa mui đen đỗ trong sân của ngôi nhà đầu tiên. Càng xe gác trên đống củi xếp cạnh hàng rào, con ngựa bạch chẳng thấy đâu, có lẽ đã được chủ nhân dắt vào tàu.
Những ngôi nhà trên sườn đồi nằm cách nhau khá xa, lại bị cây cối um tùm che khuất nên bọn trẻ không sợ bị phát giác.
Tuy vậy, Quý ròm vẫn thận trọng dặn Tiểu Long và Mạnh:
– Người đánh xe và người đàn ông mặt đỏ đều biết mặt bọn mình, nhớ cẩn thận đấy!
– Mày yên chí! – Tiểu Long khẽ giọng đáp – Tụi tao sẽ đi luồn sau các thân cây!
– Được! Thế thì bắt đầu đi!
Hệt như trong phim trinh thám, ba ông nhóc phóng vèo từ gốc cây này sang gốc cây khác rồi đứng im, rồi lại bất thần phóng vụt qua một gốc cây khác nữa. Cứ thế, vừa chạy vừa nấp, chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã vòng ra được phía sau nhà.
Tiểu Long đứng tựa lưng vào gốc cây sát hàng rào cọc, thở phào:
– May quá! Chả ai nhìn thấy!
Quý ròm gật gù:
– Bước đầu vậy là tốt!
Nhưng hai ông anh chưa kịp đắc ý lâu, ông em đã khẽ giọng la hoảng:
– Đừng nhúc nhích! Có người trong nhà đi ra!
Tiếng kêu của thằng Mạnh làm Tiểu Long và Quý ròm giật thót. Cả hai lập tức nín thở đứng im.
Thằng Mạnh ngồi thụp sau bụi cây, căng mắt quan sát qua kẽ lá, thì thào thông báo:
– Đó là người đánh xe…
Tiểu Long và Quý ròm đứng sau gốc cây, đối diện với Mạnh, lưng quay về phía hàng rào nên không trông thấy diễn biến phía sau. Tụi nó cũng không dám ngoái đầu nhìn, chỉ nơm nớp hỏi Mạnh:
– Ông ta đang làm gì vậy?
– Đang tiến vể phía tụi mình!
Bụng Quý ròm thót lại:
– Chết rồi! Làm sao giờ?
– Yên tâm! – Mạnh trấn an – Ổng dừng lại rồi! Ổng dừng ngay chỗ hàng rào!
Tiểu Long nuốt nước bọt:
– Ông ta đứng đó làm gì?
Mạnh đáp bằng giọng bí ẩn:
– Ổng hạ tay xuống thấp!
Quý ròm cắn môi:
– Ổng rút súng hả?
– Không! Ổng không rút súng bắn ì xèo như anh nghĩ đâu! – Mạnh thừa cơ “trả đũa” ông anh.
Quý ròm rít qua kẽ răng:
– Tao không giỡn với mày! Ổng đang làm gì, nói lẹ lên!
Mạnh đáp, giọng cố nén cười:
– Ổng đang… đi tiểu!
Mặt Quý ròm lúc này sát khí đằng đằng. Nhưng đang lâm tình thế hiểm nghèo, nó không dám động đậy, chỉ long mắt nhìn thằng em như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tiểu Long bình tĩnh hơn. Nó nhìn Mạnh, hạ giọng:
– Ổng vào nhà chưa?
– Chưa! Làm như ổng vừa uống nguyên một thùng nước hay sao ấy!
Vừa tức thằng em vừa sợ người đánh xe phát hiện, Quý ròm cảm thấy thời gian trôi lâu thật lâu. Nó chỉ thở phào khi Mạnh hớn hở thông báo:
– Ổng vào nhà rồi!
Quý ròm thò đầu ra khỏi gốc cây. Quả nhiên người đánh xe đã không còn ở đó. Nó quay sang Mạnh, thu nắm đấm dứ dứ:
– Xong “vụ án” này, mày sẽ biết tay tao!
Mạnh chưa kịp phân trần thì theo lệnh Quý ròm, nó đã phải quỳ mọp xuống đất cùng hai ông anh bò lom khom vào sát chân rào.
Thấy Quý ròm cứ thập thò sau hàng rào, láo liên quan sát cả buổi chưa chịu nhúc nhích, Tiểu Long nhăn nhó:
– Sao đây mày? Chẳng lẽ cứ nấp ở đây hoài?
– Chờ tao “nghiên cứu tình hình”đã!
– Nghiên cứu lẹ lẹ đi! Tao chịu hết nổi rồi!
– Thằng này lạ thật! – Quý ròm quay lại gắt khẽ – Mọi khi mày đâu có nôn nóng dữ vậy!
– Nhưng bữa nay khác!
– Khác sao?
Tiểu Long úp mở:
– Mày đổi chỗ cho tao là tao biết liền!
Mạnh cười hí hí:
– Em biết rồi! Anh Tiẻu Long đang “phục kích” ngay chóc chỗ ông đánh xe “tâm sự” khi nãy chứ gì!
Tới đây, Quý ròm đã hiểu ra nỗi khổ tâm cảu thằng mập. Nó nín cười, nói:
– Mày ráng vận dụng môn công phu “bế khí” chịu đựng thêm một lát, tao sẽ “giải thoát” cho mày ngay bây giờ!
Động viên thằng mập xong. Quý ròm lại quay vào nhà “nghiên cứu” tiếp. Bỗng nó chỉ tay lên tầng nhà áp mái, reo khẽ:
– Tụi mình sẽ trèo lên kia!
Mạnh hưởng ứng ngay:
– Đúng rồi! Mình sẽ đột nhập vào nhà bằng đường cửa sổ!
Tiểu Long không nói gì nhưng thái độ của nó cho thấy Quý ròm muốn dẫn nó vào nhà theo đường nào nó cũng chịu tất, miễn là đừng bắt nó nằm mọp ngay bên chân rào khủng khiếp này thêm bất cứ một phút giây nào nữa!
Cạnh tầng áp mái là một cây thông cổ thụ. Ba ông nhóc bám gốc thông, thận trọng trèo lên.
Trong thoáng mắt, ba đứa đã đặt chân qua dãy lan can thấp.
Cửa sổ tầng áp mái không có chấn song. Quý ròm ghé mắt vào khe cửa mở hé, thì thầm:
– Không có ai cả!
Vừa nói nó vừa cầm cánh cửa từ từ mở ra.
– Trèo vào ư? – Mạnh hồi hộp hỏi.
– Ừ.
– Sao tự nhiên em thấy sờ sợ thế nào!
Quý ròm mới là chúa nhát chứ không phải là Mạnh. Nhưng thấy Mạnh lộ vẻ sợ hãi, nó khoái chí đến quên cả sợ. Nó hùng dũng nhón chân trèo lên bệ cửa sổ, mặt hếch lên trời:
– Sợ quái gì! Mày cứ làm theo tao!
Tiểu Long chưa kịp can gián, Quý ròm đã bước hẳn vào trong nhà. Nó vội lách cách khỏi Mạnh, bám sát theo Quý ròm để bảo vệ an toàn cho bạn.
Nhưng Tiểu Long chỉ lo xa thế thôi. Tầng áp mái ngoài một tấm nệm cũ và vài chiếc giá rỗng kê sát vách chẳng có gì đáng giá. Có lẽ chủ nhà không bước lên đây vào giờ này! Tiểu Long nghĩ bụng và quay lại kéo tay đỡ Mạnh leo vào.
Nhưng Mạnh chân cẳng cứ luống ca luống cuống, loay hoay mãi vẫn không lọt vào trong nhà được.
– Mày sao thế? – Tiểu Long ngạc nhiên hỏi.
Mạnh giằng tay lại:
– Em không vào đâu!
Quý ròm ngoảnh lại, thấy hai đứa đang kéo qua kéo lại, mặt nó xanh mét:
– Trời ơi! Vào lẹ đi! Người ta trông thấy thì chết cả nút bây giờ!
Thấy ông anh đổ quạu, Mạnh không dám chần chừ. Nó phóc qua cửa sổ nhưng lại ngồi thụp ngay xuống, đầu lắc nguầy nguậy:
– Không được! Không thể vào nơi này được!
Quý ròm liếc Tiểu Long, thở dài:
– Nó sợ quá hóa điên rồi!
– Em không hóa điên! – Mạnh ngước mặt kêu khẽ – Nhưng em nhớ ra người đàn ông mặt đỏ là ai rồi!
Câu nói của Mạnh khiến hai ông anh trố mắt sửng sốt:
– Mày nói sao? Mày biết người đàn ông mặt đỏ này à?
– Em nhớ ra ổng rồi! – Mạnh gật đầu, mặt mày chưa hết thảng thốt – Năm ngoái em đã gặp ổng một lần!
Quý ròm và Tiểu Long không hẹn mà ngồi xổm xuống bên cạnh Mạnh.
– Mày gặp ông ta ở đâu?
– Quý ròm hỏi dồn.
– Ở Vũng Tàu.
– Thế ổng là ai?
– Em không biết.
– Thế ổng tên gì?
– Em không biết.
– Vậy ổng làm nghề gì?
Mạnh vẫn lắc đầu:
– Em cũng không biết nốt!
Quý ròm nghe má nóng bừng:
– Mày giỡn với tao hả Mạnh?
– Em không giỡn.
Quý ròm cắn môi muốn bật máu:
– Vậy sao tao hỏi gì mày cũng bảo không biết?
– Em không biết thì bảo là không biết chứ sao! – Mạnh nhăn mặt – Em chỉ thấy ổng ngoài phố thôi!
Tiểu Long khịt mũi:
– Thế lúc đó ổng đang làm gì?
Mạnh tặc lưỡi:
– Ổng đang bị người ta xúm vào… đánh!
– Đánh?
– Tiết lộ của Mạnh khiến Tiểu Long và Quý ròm như không tin vào tai mình.
Mạnh gật đầu:
– Ừ, đánh! Ổng bị đánh thê thảm!
Tiểu Long sờ lên tay Mạnh:
– Thế tại sao ổng bị đánh, mày có biết không?
– Theo lời những người chứng kiến kể lại thì ổng chờ một người đàn ông khác, cả hai rượt theo một cô gái rất xinh, không biết họ cướp giật hay giở trò gì mà cô gái kia phóng xe chạy cuống cuồng, sợ hãi đến xám ngoét mặt mày. Thế là người hai bên đường nhào ra can thiệp. Họ ném ghế và gậy gộc vào chiếc xe khiến hai người đàn ông ngã chổng gọng, sau đó họ hè nhau xúm vô đánh túi bụi…
Quý ròm há hốc miệng:
– Sau đó thì sao?
– Em chả biết! – Mạnh nhún vai – Lúc đó em đang đi với mẹ. Em mới dừng lại hỏi hai ba câu, mẹ đã vội kéo em đi mất!
Tiểu Long nhíu mày:
– Bỏ xừ rồi! Chẳng lẽ đây là hai kẻ chuyên bắt cóc thật!
Quý ròm nhìn lom lom vào mặt Mạnh:
– Người đàn ông thứ hai có phải là người đánh xe ngựa không?
Mạnh lắc đầu:
– Cái đó thì em không dám quả quyết! Em chỉ nhận ra người đàn ông mặt đỏ vì ổng có những nét đặc biệt thôi!
Quý ròm bán tín bán nghi:
– Mày có chắc chắn không?
– Chắc chắn một trăm phần trăm!
– Thế sao mấy ngày vừa rồi mày không nhận ra? – Quý ròm lại vặn.
Mạnh liếm môi:
– Tại lúc em nhìn thấy ổng ở Vũng Tàu, ổng đang nằm bẹp dưới đất, cặp mắt của ông đâu có oai phong như bây giờ. Cả chiếc tẩu lúc đó cũng văng đâu mất. Vì vậy khi gặp lại, em không thể nhận ra ngay!
Đến đây thì Quý ròm không thể không tin. Và một khi đã tin, tự nhiên nó cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nó dáo dác nhìn quanh và cuối cùng dán mắt vào đầu cầu thang dẫn xuống tầng dưới, nơm nớp lắng tai nghe.
Thấy Quý ròm nghiêng tai, Tiểu Long và Mạnh bắt chước nghiêng tai theo.
– Chả có tiếng động nào cả! – Tiểu Long nhìn bạn, khẽ giọng.
Quý ròm đáp lời Tiểu Long bằng một cái gật đầu. Thấy Quý ròm gật đầu xong lại ngồi im không động đậy, Tiểu Long sốt ruột hỏi:
– Bây giờ sao?
Trong ba đứa, “nhà ảo thuật” Quý ròm mặc nhiên được xem là kẻ cầm đầu. Mà đã là kẻ cầm đầu thì không thể làm thinh trong những tình huống như thế này được. Quý ròm đành bấm bụng ra lệnh:
– Tụi mình lần xuống tầng dưới!
Mệnh lệnh của Quý ròm khiến mặt Mạnh tái xám. Nó đưa tay ôm đầu:
– Không! Em không xuống đâu!
Quý ròm hừ mũi:
– Mày không xuống thì cứ ngồi một mình ở đó!
Mệnh lệnh thứ hai này xem ra còn tệ hơn mệnh lệnh thứ nhất. Mạnh rối rít:
– Em xuống! Em xuống!
Nhưng Quý ròm vừa dợm đặt chân xuống cầu thang đã phải vội rụt lại ngay. Khi nãy, lúc ở gần cửa sổ, bọn trẻ không nghe thấy gì, nhưng khi tới gần cầu thang, chúng bỗng phát giác có tiếng trò chuyện từ bên dưới văng vẳng vọng lên.