Kính vạn hoa - Tập 20 - Anh và em

Chương 2


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 20 – Anh và em – Chương 2


Chương 2
Đến chiều, quả nhiên da dẻ nhỏ Diệp mát đi nhiều. Sau bữa cơm tối, nom nó đã thôi lừ đừ như ban sáng.
Lúc nhỏ Oanh đến, Quý ròm thở phào khi nghe tiếng cười đùa khúc khích của hai con nhóc vang lên từng chặp.
Quý ròm nghe nhỏ Oanh hỏi:
– Bạn đã hết bệnh chưa?
Nhỏ Diệp tươi tình:
– Hết rồi!
Nhỏ Oanh chỉ chồng tập trên bàn:
– Bài hồi sáng ở trong này. Bạn đưa tập đây, Oanh chép dùm cho!
– Thôi, được rồi! Để mình tự chép lấy! Ngày mai mình đã đi học lại rồi kia mà!
Nói xong, nhỏ Diệp chìa thanh sô-cô-la mời bạn:
– Oanh ăn kẹo đi!
– Bạn ăn đi!
– Oanh ăn đi! Mình không thích sô-cô-la đâu!
– Không thích sao bạn mua làm gì? – Nhỏ Oanh tròn mắt.
– Kẹo này không phải mình mua! Của anh Quý cho đấy!
Nhỏ Oanh vẫn không chịu cầm lấy thanh kẹo:
– Mẹ Oanh bảo trước lúc đi ngủ không nên ăn kẹo!
Thấy hai con nhóc đùn qua đùn lại, Quý ròm tức điên. Hừ, tụi nó cứ làm như kẹo của mình là hàng ế không bằng! Quý ròm tự ái nhủ bụng và hùng hổ bước lại:
– Tụi mày không thích ăn thì trả lại đây cho tao!
Vừa nói Quý vừa hậm hực thò tay giật phắt thanh kẹo trên bàn và quay lưng bỏ đi, bất chấp ánh mắt của nhỏ Oanh và nhỏ Diệp đang sửng sốt nhìn theo.

Quý ròm lỉnh vào phòng, bóc kẹo ra ăn. Ăn hết thanh sô-cô-la, bụng nó vẫn chưa nguôi tức. Hừm, nhỏ Diệp này lúc nằm liệt giường trông tội tội mà vừa khỏe lại, chứng nào vẫn tật nấy ngay! Đã thế từ nay về sau, ông cóc thèm tử tế nữa, xem nó lấy gì để chê ỏng chê eo!
Quý ròm là đứa thông minh, nhưng lại không tinh ý bằng nhỏ Hạnh bạn nó. Đang tự ái dồn dập, Quý ròm không đủ tỉnh táo để hiểu rằng chuyện nhỏ Diệp tuyên bố không thích sô-cô-la chỉ là trò dóc tổ. Nhỏ Diệp nói như vậy chẳng qua để bạn mình khỏi áy náy khi được mời kẹo mà thôi!
Quý ròm không hiểu điều đó nên cứ ấm ức suốt. Nhưng Quý ròm chỉ ấm ức có một đêm. Sáng dậy, ngoảnh sang giường bên cạnh, thấy nhỏ Diệp nằm li bì, sờ tay lên trán thấy trán em nóng như hơ lửa, Quý ròm bỗng giật thót. Nỗi hờn giận trong lòng lập tức tiêu tan, nó phóc ra khỏi phòng hớt hải đi tìm mẹ:
– Mẹ ơi, người nhỏ Diệp nóng rang kìa mẹ!
– Mẹ biết rồi!
– Sao thế hở mẹ? – Quý ròm chớp mắt – Chiều hôm qua, em con đã hết ốm rồi kia mà!
Mẹ lắc đầu:
– Đó chỉ là hạ nhiệt tạm thời thôi.
Rồi mẹ thở dài:
– Kiểu này thì gay đây ! Hôm nay có lẽ mẹ phải ở nhà để theo dõi bệnh tình của em con!
Quý ròm nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của mẹ. Bất giác, nó cũng đâm lo lắng theo:
– Thế bệnh của em con có nặng không hở mẹ?
– Mẹ chưa rõ! Nếu hôm nay em con vẫn không khỏe, ngày mai mẹ sẽ đưa nó đến bác sĩ!
Rồi mẹ nhìn Quý ròm, giục:
– Con đi rửa mặt rồi ăn sáng đi! Coi chừng trễ học đấy!
Quý ròm ăn sáng với nửa ổ bánh mì kẹp trứng tráng bà để sẵn trên bàn. Mọi khi nó vẫn thích món ày. Nhưng hôm nay bụng dạ bồn chồn, nó chả thấy ngon lành gì cả. Nó nhai trệu trạo, miệng mồm cứ nhạt thếch.
Ngay cả khi bước ra khỏi nhà cũng vậy. Trên đường đi, nó cứ băn khoăn, lo lắng. Nó đọc sách đọc báo, thấy người ta nói đến lắm thứ sốt: sốt tê liệt, sốt xuất huyết, số thương hàn… thứ nào cũng kinh khủng, vướng vào là ngoẻo như chơi. Nó chả rõ chứng bệnh của nhỏ Diệp có liên quan gì đến những thứ đáng sợ này không, vì thế nó cứ thấp tha thấp thỏm.
Nhỏ Hạnh và Tiểu Long tất nhiên không rõ sự tình. Thấy Quý ròm vô lớp ngồi một đống, chả buồn đùa giỡn như mọi lần, Tiểu Long ngạc nhiên quá đỗi:
– Bữa nay mày làm sao thế hả?
Quý ròm vẫn không ừ không hử.
Tiểu Long rủ:

– Ra sân chơi đá cầu với tụi thằng Tần đi!
Thấy Quý ròm vẫn không đáp lại, Tiểu Long lại nói:
– Hay mày thích chơi đánh bi với tụi thằng Lâm hơn?
– Tao chả thích gì cả! – Quý ròm tự nhiên cáu kỉnh – Tao chỉ thích ngồi đây!
Thấy Quý ròm giở giọng ngang phè, Tiểu Long nhăn mặt liếc sang nhỏ Hạnh. Nhỏ Hạnh liền nghiêng đầu qua, hạ giọng:
– Bộ bữa nay Quý có chuyện gì buồn hả?
Nhỏ Hạnh là con gái, Quý ròm không thể gầm gừ với nó như với Tiểu Long được. Hơn nữa, nhỏ Hạnh lại nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng. Quý ròm đành dịu dàng theo:
– Ừ.
– Chuyện gì thế hả Quý? – Nhỏ Hạnh lại hỏi.
– Nhỏ Diệp…
Quý ròm bối rối đáp. Không hiểu sao nó cảm thấy mắc cỡ khi thú nhận nỗi buồn của mình. Có lẽ xưa nay nó chưa từng trải qua một cảm giác nào như vậy. Dĩ nhiên từ bé đến giờ, nhỏ Diệp không ít lần ngã bệnh. Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là những bệnh xoàng như sổ mũi, nhức đầu, đau bụng hoặc ho hen chút đỉnh. Còn sốt mê man như hai ngày nay thì Quý ròm mới thấy đây là lần đầu. Vì vậy mà nó lo lắm!
Nhưng Quý ròm lại không muốn ai phát giác nỗi lo âu trpng lòng mình. Từ trước đến nay, đối với bạn bè, nó luôn được xem là một đứa vui vẻ và nghịch ngợm. Một đứa như thế mà nay lại buồn bã u sầu chỉ vì em mình mới ốm có hai ngày thì quả là thiếu “bản lĩnh”. Vừa rồi, nó gắt gỏng vô lối với Tiểu Long cũng nhỉ nhằm che dấu sự “mềm yếu” của mình thôi!
Nhưng với nhỏ Hạnh thì Quý ròm không tiện giở “chiêu” gắt gỏng. Vì thế nó cứ lắp bắp mãi hai tiếng “nhỏ Diệp…nhỏ Diệp…” khiến nhỏ Hạnh sốt cả ruột:
– Nhỏ Diệp sao?
Bị hỏi dồn, Quý ròm bất giác đưa tay quét mũi, không biết mình đang bắt chước cử chỉ quen thuộc của Tiểu Long mỗi khi lúng túng:
– Nhỏ Diệp…sáng nay…
Thấy Quý ròm nói thêm được hai tiếng rồi lại im bắt, nhỏ Hạnh mở mắt thao láo:
– Nhỏ Diệp sáng nay sao?
Quý ròm khổ sở:
– Sáng nay nó…cứ nằm trên giường…

Quý ròm không giải thích còn đỡ, nó càng nói Tiểu Long và nhỏ Hạnh càng muốn khóc thét. Nhỏ Hạnh méo xệch miệng:
– Thì sáng ra ai mà chẳng nằm trên giường!
– Nhưng nó cứ nằm hoài không chịu dậy…
Tiểu Long liếm môi hỏi:
– Nhỏ Diệp ốm hay sao?
– Không! – Đã định gật đầu, đến phút chót Quý ròm bất ngờ chối phắt – Nó chỉ ngủ quên thôi!
– Thế thì sao? – Nhỏ Hạnh ngạc nhiên.
– Sao là sao?
Nhỏ Hạnh nhìn lom lom vào mặt bạn:
– Thế thì có gì đâu mà Quý phải buồn?
Quý ròm ngước lên trời:
– Tôi buồn vì nhỏ Diệp phải… bỏ học mất một buổi!
Nỗi buồn của Quý ròm khiến Tiểu Long và nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn nhau. Thằng ròm này nó quan tâm lo lắng đến sự học của em gái nó lúc nào thế nhỉ? Tiểu Long thộn mặt nghĩ. Nó chả rõ bạn nó nói thật hay nói chuyện tiếu lâm.
Nhưng Tiểu Long chỉ thắc mắc có một ngày. Sáng hôm sau, vừa gặp Quý ròm, Tiểu Long đã nhăn mặt trách:
– Em mày ốm mà mày chối nhé!
Quý ròm đỏ mặt:
– Tao chối hồi nào?
Tiểu Long nhún vai:
– Sao sáng hôm qua tao hỏi có phải em mày ốm không, mày bảo không! Quý ròm khụt khịt mũi:
– Em tao chỉ mới ốm sáng nay thôi!
– Nhỏ Diệp không phải mới ốm sáng nay! – Tiểu Long chun mũi – Em mày đã nghỉ học ba buổi liên tiếp rồi!
Bỏ xừ rồi! – Quý ròm thót bụng lại – Như vậy rõ ràng nhỏ Oanh đã kể tất tần tật mọi chuyện với Tiểu Long ! Chả rõ thằng mập này còn biết thêm gì nữa không?
Như đọc được băn khoăn trong lòng bạn, Tiểu Long giải đáp ngay:
– Nếu em mày mới ốm sáng nay, sao chiều hôm qua mày phải ngồi gò lưng chép bài giùm nó suốt buổi?

Chất vấn của Tiểu Long khiến mặt Quý ròm nóng bừng.
– À, tao nhớ lộn! Như vậy là em tao ốm từ trưa hôm qua! – Biết không thể chơi trò dóc tổ được, Quý ròm giở “chiêu” kém trí nhớ.
Nhưng Tiểu Long tỏ ra là một đứa không biết “thương” bạn là gì. Nó lắc đầu:
– Không phải từ trưa hôm qua mà từ sáng hôm kia.
Quý ròm đành lặp lại “chiêu” lẩm cẩm:
– Ờ, ờ, đúng rồi! Đúng là em tao ốm từ sáng hôm kia!
Rồi nó đưa tay vỗ vỗ gáy, vờ than:
– Chả hiểu sao dạo này tao hay quên quá chừng!
Một “siêu học sinh” như Quý ròm mà than thở “hay quên” quả là chuyện khó tin. Nhưng Tiểu Long chỉ thắc mắc chứ tuyệt không nghi ngờ. Bởi có tài thánh may ra nó mới hiểu được tại sao Quý ròm lại giấu chuyện nhỏ Diệp bị ốm. Tiểu Long không có tài thánh nên nó tặc lưỡi.
– Như vậy mày nên thường xuyên ăn canh bí đỏ! Mẹ tao bảo bí đỏ ăn bổ óc!
Vẻ ái ngại của Tiểu Long làm Quý ròm vô cùng xúc động. Nó rất muốn nhe răng cười và huyênh hoang với thằng mập rằng bộ nhớ của nó còn tốt hơn cả bộ nhớ của máy tính Deep Blue vừa đánh bại vua cờ Kasparov. Nhưng đã trót nói dối, nó đành bấm bụng thở dài:
– Ừ, chiều nay tao sẽ nói mẹ tao mua bí đỏ về nấu canh!
Thái độ ngoan ngoãn hiếm hoi của Quý ròm làm Tiểu Long mát lòng mát dạ quá xá. Nó gật gù khen:
– Thật tao chưa thấy ai như mày!
Câu nói lửng lơ của Tiểu Long làm Quý ròm chột dạ:
– Mày nói vậy là sao?
– Tao không ngờ mày thương em mày đến vậy!
Tiểu Long nói tới câu thứ hai thì Quý ròm hiểu ra. Nhưng nó vẫn không rõ thằng mập nói thật hay kiếm cớ chọc ghẹo, liền làm bộ:
– Tao thương nhỏ Diệp làm sao bằng mày thương nhỏ Oanh được! Mày từng luyện ném bóng đến rã tay để kiếm con gấu bông về cho em mày cơ mà!
Tiểu Long nhún vai:
– Nhưng tao chưa bao giờ ngồi lì một chỗ chép bài cho em tao cả! Chúa lười như mày mà chịu ngồi một chỗ liền tù tì mấy tiếng đồng hồ không buồn chạy nhảy là phải thương em ghê lắm đấy!
Tiểu Long nhận xét với giọng thành thực. Quý ròm đọc được điều đó và có cảm giác một dòng suối mát đang chảy qua người. Thì ra thằng mập không nhạo báng mình! Nó khen mình thật lòng! Quý ròm sung sướng nghĩ và hớn hở nói:
– Đó là tại mày chưa có dịp thôi! Mai mốt em mày ốm nặng hẳn mày cũng gò lưng chép bài giùm như tao thôi!
Đang phấn khởi quá mức, Quý ròm không nhận ra mình vừa tuôn ra một câu xúi quẩy. Tiểu Long nhận ra, nhưng là một đứa hiền lành, nó chẳng nói gì, chỉ cười méo xẹo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.