Kính vạn hoa - Tập 17 - Lọ thuốc tàng hình

Chương 3


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 17 – Lọ thuốc tàng hình – Chương 3


Chương 3
Rơi xuống biển, không chỉ có một mình Mèo Con. Cả Mạnh cũng lặn hụp mệt nhoài dưới nước, một lần vì nhảy lơn tơn bị trượt chân, một lần vì phóng xuống cứu Mèo Con.
Nhưng Mạnh không thấy lạnh.
Nó là con trai, lại thường xuyên chạy nhảy ngoài trời, bị ướt quần ướt áo như thế này chỉ là chuyện xoàng.
Mèo Con thì không thế. Càng lên dốc, gió càng lồng lộng, Mèo Con rét run.
Nhưng Mạnh không biết làm gì để giúp đỡ bạn. Áo nó cũng ướt nhẹp, không thể choàng cho Mèo Con được. Nó chỉ biết luôn miệng động viên:
– Mày gắng chịu một tí nữa thôi! Sắp tới nhà tao rồi!
– Anh đừng lo! Em không sao đâu!
Mèo Con đáp, giọng điệu thì cứng cỏi nhưng Mạnh nghe rõ hai bàn răng nó đang đánh vào nhau lộp cộp.
– Hay là tao với mày chạy thi? – Mạnh đề nghị.
– Chạy thi? – Mèo Con ngẩn ngơ
– Ừ, chạy thi xem ai tới nhà trước!
Mèo Con cười:
– Em làm sao chạy lại anh được!
– Chạy không lại cũng chạy!
Mèo Con nghệt mặt:
– Chi vậy?

– Mày ngốc quá! – Mạnh ngăn mặt, nó quên phắt hôm nay nó đã khen Mèo Con thông minh không biết bao nhiêu là lần – Chạy thi thực ra chỉ là cái cớ thôi, thắng bại không thành vấn đề! Cái chính là khi chạy như vậy, mình sẽ không cảm thấy lạnh!
– À, em hiểu rồi! Vậy thì chạy
Nói xong, không đợi Mạnh nhúc nhích, Mèo Con co giò chạy trước.
Mạnh không buồn đuổi, nó chống tay vào hông, ngó theo nói:
– Mày là con rùa, tao là con thỏ! Tao chấp mày chạy trước hai mươi thước đấy!
Nhưng dù là được chạy trước, Mèo Con cũng không thể bứt xa Mạnh.
Mạnh phóng vèo một cái đã tới sát sau lưng Mèo Con và nếu muốn, nó chỉ cần rướn người một tẹo là đã có thể vượt qua cô bé. Nhưng Mạnh không muốn. Nó biết nếu nó vượt lên, chắc chắn Mèo Con sẽ đứng lại và vui vẻ nhận thua. Và như vậy Mèo Con sẽ lại run lập cập vì lạnh. Và nó sẽ lại bất lực đứng nhìn đôi môi xám ngoét của bạn.
Mèo Con vừa chạy vừa thở hồng hộc. Nó đã muốn đứng lại lắm rồi nhưng tiếng chân của Mạnh vẫn đuổi thình thịch ngay đằng sau khiến nó không làm sao dừng lại được. Chân nó cứ chạy theo quán tính.
– Dừng lại được chưa? – Mèo Con thấp thỏm hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.
– Chưa! – Tiếng Mạnh trả lời từ đằng sau.
Mèo Con hổn hển:
– Em mệt lắm rồi!
– Nhưng mày đã hết lạnh chưa?
Mèo Con mừng quýnh:
– Hết rồi!
– Hết rồi thì chạy tiếp!
Mệnh lệnh của Mạnh làm Mèo Con thất vọng quá xá. Nhưng nó không dám cãi lời Mạnh. Nó vừa chạy vừa xịu mặt:
– Anh bảo chạy cho đỡ lạnh kia mà!
– Thì vậy!
– Thế sao anh còn bắt em chạy tiếp?
– Bởi vì như vậy sẽ mau về tới nhà!
Mèo Con nhìn dáo dác hai bên đường:
– Sắp tới nhà anh chưa?
Mạnh toét miệng cười:
– Khi nãy thì chưa! Còn bây giờ thì tới rồi! – Vừa nói Mạnh vừa chỉ tay vào cánh cổng sắt. – Nhà tao là nhà có cây sứ ngay trước sân đó!
Mèo Con dừng bước ngay trước cây sứ Mạnh chỉ. Nó đưa mắt ngắm nghía ngôi nhà kì dị xây lõm vào vách núi, miệng tấm tắc khen:
– Nhà anh đẹp quá hén! Y hệt một tổ chim khổng lồ!
Rồi tò mò ngước nhìn lên những bậc đá quanh chấn song, nó hỏi tiếp:
– Nhà anh có nhiều người không?
– Nhà tao vắng lắm! Chỉ có hai mẹ con tao thôi! – Đang nói sực nhớ đến bọn Tiểu Long, Mạnh lật đật bổ sung – Riêng hôm nay thì nhà tao hơi đông! Có hai ông anh và một bà chị tao ở thành phố Hồ Chí Minh mới về chơi!
Rồi không để Mèo Con hỏi tới hỏi lui, Mạnh thò tay nhấn chuông.

Nhưng mặc cho nó nhấn mỏi cả tay, vẫn chẳng có ai trong nhà chạy ra.
Mèo Con ngơ ngác:
– Chuông hư hả?
– Không phải đâu! – Mạnh nhún vai – Mấy ông anh bà chị tao chắc tếch đi chơi cả rồi!
– Thế còn mẹ anh?
– Mẹ tao cũng vậy! – Rồi chợt nhận ra câu nói thiếu chính xác của mình, Mạnh vội vã nói tiếp – Mẹ tao thì không đi chơi! Có lẽ mẹ tao đi mua đồ!
Nói xong, Mạnh rút trong túi quần ra một xâu chìa khoá:
– Để tao mở cổng cho mày vào!
Xâu chìa khoá của Mạnh có ba chìa, một chìa khoá cổng, một chìa khóa cửa và một chìa khoá phòng riêng của nó.
Nhoáng một cái, sợi xích khóa cổng đã tuột theo tay Mạnh. Nó quay lại ngoắt Mèo Con:
– Vào đi!
Cô Tư chắc đi đâu gần đây nên nhà vẫn để cửa. Mạnh dẫn Mèo Con vào thẳng phòng mình, ra giọng chủ nhân:
– Mày đứng đây, để tao chạy đi thay đồ rồi tao lấy quần áo của chị Hạnh cho mày thay!
Mèo Con gật đầu:
– Ừ, anh đi lấy lẹ lên đi! Em bắt đầu cảm thấy lạnh trở lại rồi!
Mạnh đi một lát đã quay lại ngay với bộ quần áo trắng sọc xanh và chiếc bàn ủi trên tay.
Nó đặt mọi thứ xuống giường, cẩn thận dặn:
– Sau khi tao ra ngoài, mày mặc bộ quần áo sạch này vào, còn bộ đồ ướt kia thì mày vắt kiệt nước rồi ủi đi ủi lại năm lần bảy lượt cho nó khô…
Đang nói, Mạnh bỗng ngưng bặt, vểnh tai nghe ngóng:
– Gì thế? – Mèo Con ngạc nhiên hỏi.
Mặt Mạnh biến sắc:
– Chết rồi! Có người về!

Mèo Con không hiểu:
– Có người về thì sao?
– Chả sao cả! – Mạnh lúng túng – Nhưng chẳng thà họ ở nhà ngay từ đầu…
Mạnh lắp bắp một hồi rồi tắc tị. Nó không biết làm sao diễn tả cho Mèo Con hiểu tâm trạng khó xử của mình. Mạnh trước nay không bao giờ chơi với bọn con gái cùng lứa. Thậm chí còn luôn miệng dè bỉu cái bọn tiểu thư “mít ướt” đó, nay bị mọi người bắt quả tang mình “lén lút” dẫn một con bé lạ hoắc lạ huơ vào nhà, lại cúc cung lấy quần lấy áo cho nó thay, dẫu đó là “hành vi nghĩa hiệp”, Mạnh vẫn cảm thấy mắc cỡ sao sao ấy!
Khi dẫn Mèo con về nhà, Mạnh không ngờ cả nhà bỏ đi sạch. Rồi trong lúc đem quần áo của nhỏ Hạnh cho Mèo Con thay, nó lại không ngờ cả nhà lựa đúng lúc đó để hè nhau quay về. Cả hai cái không ngờ đó khiến Mạnh chỉ biết kêu khổ thầm.
Thực ra Mạnh không ngại mẹ nó, Tiểu Long hay nhỏ Hạnh. Nó chỉ ớn Quý ròm. Ông anh ròm của nó mồm mép lanh lợi, lại chúa cà khịa. Quý ròm vớ được “sự kiện” này như vớ được vàng, thế nào cũng lôi ra trêu trọc cả năm không dứt.
Tính lợi tính hại một thoáng, Mạnh quay sang Mèo Con:
– Bây giờ mày cứ ở trong này và làm theo lời tao nói khi nãy! Tao sẽ ra ngoài khoá cửa lại!
Mèo Con lo lắng hỏi:
– Thế làm sao em về nhà được!
– Mày yên tâm đi! Mày cứ ở đây, lát nữa tao sẽ có cách đưa mày về nhà!
Trước khi hấp tấp quay ra, Mạnh không quên dặn nói:
– Mày nhớ không đuợc lên tiếng hoặc gây ra bất kì tiếng động nào nghe chưa! Cứ xem như mày không có ở trong này! Nhớ đấy! – Rồi sợ Mèo Con không chịu “nhớ đấy”, Mạnh hừ mũi dọa – Mày mà không nghe lời tao là mày sẽ không được ra đảo Thần Tiên đâu đấy!
Nói xong, chả buồn đợi Mèo Con đồng ý hay không, Mạnh bước vội ra khỏi phòng và đóng sập cửa, nhanh tay khoá lại.
Lúc này, cô Tư và bọn Quý ròm đã lên gần tới hàng hiên, tiếng trò chuyện cười đùa đã nghe rõ mồn một.
Mạnh định lấy vẻ thản nhiên bước ra đón mọi người nhưng sực nhớ xâu chiều khoá vẫn còn cầm trên tay, nó hốt hoảng dáo dác nhìn quanh. Chẳng còn thời gian để tìm chỗ giấu bí mật, Mạnh đảo mắt một vòng và cuối cùng quýnh quíu nhét bừa xâu chiều khóa vào dưới chiếc đôn bằng sứ kê sát lối đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.